Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cặp đôi con ghẻ (P4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần A Phong và Diệp Danh ở chung với nhau được ba tháng thì Diệp Danh mang thai đứa thứ hai. Lúc này cũng không có gì để lo lắng, cuộc sống so với những năm trước tốt hơn rất nhiều. A Thiên là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, cũng không có quấy phá như những đứa nhỏ khác. Diệp Danh bởi vì thai nhi lì lợm làm cậu chóng mệt nên xin nghỉ làm ở công ty, mua một máy may gia đình về nhận may gia công, giúp đỡ chi tiêu trong gia đình. Bởi thế nên căn phòng hai mươi mét vuông đã chật hẹp lại càng chật hẹp hơn. Trần A Phong ngỏ ý muốn thuê một căn phòng khác lớn hơn, lại bị Diệp Danh cự tuyệt, sinh đứa thứ hai cần nhiều chi phí, lúc không cần thiết cũng không cần thiết phải lãng phí. Trần A Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ, đại thiếu gia Diệp Danh là bởi vì gặp anh cho nên mới phải sống khổ sở như vậy. 

- ông xã... - Diệp Danh cào cào như có như không làm vài vết lên mu bàn tay đang vòng qua eo mình kia. Từ lúc biết Diệp Danh mang thai Trần A Phong cũng không có đụng vô cậu. Có những đêm vô tình thức giấc nghe tiếng lục đục trong phòng tắm, là Trần A Phong tự mình an ủi, Diệp Danh chua chát trong lòng. Cùng là nam nhân, Diệp Danh biết Trần A Phong đã chịu đựng khổ sở đến như thế nào. 

- gì vậy? - Trần A Phong ở bên tai Diệp Danh phà xuống hơi thở khàn đặc 

- có thể... nhẹ nhàng một chút! 

- anh ôm làm em đau sao? - Trần A Phong vội buông lỏng tay

Diệp Danh đột nhiên bật cười, người này thật sự ngốc như vậy sao? 

- không.. ý em là, chuyện kia... anh có thể nhẹ nhàng một chút - Diệp Danh đưa hai tay ra trước mặt A Phong, một tay làm ra cái vòng tròn, một tay dùng ngón trỏ cho vào cái vòng kia. Nếu mà Trần A Phong còn không hiểu nữa thì cậu thật sự bất lực. 

- a.. - Diệp Danh nghe thấy Trần A Phong run lên một cái, quay lại nhìn liền thấy trên mặt anh xuất hiện vài ráng hồng phá hủy phong độ. Trần A Phong, thật sự rất.... super moe! 

Sau vài giây ngượng ngùng Trần A Phong rốt cuộc cũng chịu mở miệng 

- còn A Thiên.. thật sự không sao chứ? 

- sẽ không sao. Con đã ngủ say rồi - Diệp Danh chắc chắn gật đầu 

- không... ý anh là cái thai, đã lớn rồi! 

- đừng lo - Diệp Danh hôn lên chóp mũi đang phập phồng, ghé sát bên tai Trần A Phong liếm một cái - từ tháng thứ tư đến tháng thứ sáu có thể hoạt động vợ chồng nhẹ nhàng.

- thật? 

- thật. 

Chỉ cần nghe thấy thế Trần A Phong ngay lập tức bắt lấy cái miệng hư hỏng, dùng bờ môi ấm nóng của mình cắn mút lên cái lưỡi làm anh đê mê. Đã lâu thật lâu rồi A Phong mới được lão bà nhà mình ban cho lộc lớn, không hưởng thụ thì chỉ có ngu mà thôi. 

Trần A Phong một lượt hôn khắp thân thể xinh đẹp, từng chút một tạo ra hàng loạt dấu vết không thể diễn tả. Diệp Danh tuy rằng rất gầy, nhưng vùng bụng lại có không ít mỡ thừa, làn da trên vùng bụng cũng rạng ra không ít. Trần A Phong nghĩ chính mình thật thương cái bụng đầy mỡ này, nơi này là bởi vì anh mà chịu chín tháng mười ngày khổ sở, là bởi vì anh nên không còn xinh đẹp nữa. A Phong hôn lên một cái, không biết suy nghĩ cái gì đột nhiên mở miệng hỏi 

- tiểu Diệp nhi, em là sinh thường sao? 

Diệp Danh không biết Trần A Phong đang nghĩ gì nên ngay lập tức gật đầu, tự nhiên lại nhìn thấy bộ dáng ưu thương của anh, vẻ mặt này đã lâu rồi chưa có nhìn lại 

- khổ cho em, chắc chắn là rất đau có phải không? Vậy mà anh đã không tin em, bỏ mặc em một mình lo liệu. Tiểu Diệp nhi anh xin lỗi! 

- anh nói ngốc cái gì vậy? Chẳng phải tất cả đều đã ổn rồi sao, hiện tại đều xứng đáng. Nếu cảm thấy có lỗi - Diệp Danh giơ một chân lên, bàn chân ở trên vai Trần A Phong vuốt ve khiêu khích - thì còn không mau chuộc lỗi đi

Trần A Phong cười thành tiếng. Từ lúc nào mà tiểu Diệp nhi của anh lại trở nên mạnh dạn như vậy, là cốt cách của một công tử nhà giàu nên có có phải hay không? A Phong bắt lấy cái chân hư hỏng, hôn lên mắt cá chân gồ lên, một mùi hương thoang thoảng như hoa lan làm anh chết ngất. A Phong nước miếng đánh ực một cái, đem người con trai xinh đẹp kia trần trụi cởi ra, con người này lúc nào cũng cao lãnh, phi thường xinh đẹp, nhìn ngắm cả đời cũng không chán. Người này vốn dĩ xinh đẹp như vậy, là bởi vì ở bên cạnh anh cho nên mới không thể như trước kia chăm chút cho bản thân, so với thanh thiếu niên trang lứa có thể gọi là quê mùa hơn, nhưng lại xinh đẹp không ai bì được. A Phong anh là một kẻ nghèo hèn, từ nhỏ cho đến lớn đều không mơ tưởng là sẽ gặp được tình yêu đích thực. Nhưng mà chúng thật sự đã xảy ra, Diệp Danh yêu anh hơn cả tính mạng của chính mình, hi sinh vì anh hết thảy. 

- tiểu Diệp nhi... 

Diệp Danh đôi mắt ướt át vương ra vài giọt lệ, khuôn mặt phiếm hồng, đôi môi phập phồng khiêu khích, hai tay bấu xuống drap giường nặng nhẹ giày vò. Hơi thở gấp gáp vang lên, tiếng rên rỉ kiềm nén cũng làm người ta kích động không yên. Ngón tay Trần A Phong ở trong tiểu huyệt của Diệp Danh nhẹ nhàng chà xác, tranh thủ trên tuyến tiền liệt của cậu nặng nhẹ an ủi, chẳng mấy chốc đã làm cho cậu kích thích đến bắn ra. Diệp Danh nằm ngửa thở dốc, hai chân vẫn còn nâng cao để lộ nơi tư mật đang phập phồng hô hấp. Như muốn hút cả vũ trụ vào trong, hút ba hồn bảy vía của Trần A Phong, vĩnh viễn không cho cơ hội chạy thoát. Trần A Phong cúi xuống hôn lên lỗ nhỏ một cái, đem đầu lưỡi ướt át chen lấn vào trong vách tràng chật hẹp, cơ vòng co bóp cố sức đùn đẩy ngoại vật xâm chiếm. Cuối cùng vẫn yên ổn thoải hiệp, dũng đạo ướt át bao bọc cái lưỡi luồn lách như rắn. Tuy rằng không thể được như thịt heo lớn của A Phong, nhưng xúc cảm kỳ lạ vẫn đột kích trong tâm trí Diệp Danh, làm cậu mơ màng hưởng thụ loại kích tình dữ dội, bờ môi mỏng mấp máy vài tiếng rên gợi tình, vừa nghe liền muốn đem cái miệng nhỏ cắn nát. 

- A Phong... A Phong... n-nhanh một chút... 

- hửm? 

- nhanh... bà xã muốn thịt heo lớn của anh... nhanh chóng thao nát lỗ nhỏ của bà xã... hức... 

Trần A Phong nhất tiễn xuyên tim, Diệp thiếu gia ngoan ngoãn đi đâu mất rồi, cái đứa nhỏ dâm loạn đang nằm trên giường này là ai đây? Là do từ khi Diệp Danh mang thai Trần A Phong không có đụng vào cậu nên mới như vậy sao? Hai tay ôm vòng trên đùi, chân giơ cao để lộ tiểu huyệt ẩn ẩn, nộn thịt đỏ hồng ướt át mời gọi người đến khi dễ. Trần A Phong nuốt nước miếng, hai tay nhanh chóng lột chiếc quần thun duy nhất trên người, tiểu A Phong dựng đứng bật thẳng ra, còn lắc qua lắc lại, kiêu hãnh tiến tới rãnh mông chật hẹp. Quy đầu chảy ra dịch nhờn ở ngay cửa động vờn mấy cái, khổ sở chen vào. Loại đột kích hấp dẫn trí mạng làm Diệp Danh la lên một tiếng thở hắc ra, khoan khoái rên rỉ. 

- ân... vào sâu một chút! Nhanh một chút... a... quá sâu... thực thích... A Phong, bà xã thực sướng... ưm... ha... 

Diệp Danh như đạo diễn xoay Trần A Phong đến cuống cuồng, một phần vì Diệp Danh hôm nay quá đỗi kịch liệt, một phần do đứa nhỏ trong bụng, không biết nên làm thế nào mới phải. Nữa muốn mạnh bạo thao nát cái động nhỏ, nữa lại sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Thật, tiến thoái lưỡng nan. 

- vợ à, hôm nay em thật chủ động...

- không thích sao? - Diệp Danh ôm vòng qua cổ Trần A Phong, môi hôn gắt gao túm lấy, đến khi cả hai đều không thở nổi mới buông ra - vợ anh còn có nhiều tuyệt chiêu sát thương chí mạng cho anh lắm... 

Diệp Danh chu cái miệng nhỏ ra, làm ra điệu bộ chọc ghẹo. Trần A Phong cười khổ một cái, chỉ cần là Diệp Danh, thì cho dù là nhăn mặt một cái cũng là một nhát dao chí mạng trong tim anh rồi. Diệp Danh nếu vì anh cười một cái, anh nguyện ý nhảy vào dung nham. Cũng giống như việc một vị vua có thể vì một nụ cười của mỹ nhân mà đánh đổi cả giang sơn! Hết thảy, đều xứng đáng.

Trần A Phong nhích nhẹ vùng eo, tiểu A Phong cũng được thế di chuyển vặn vẹo, nhắm ngay điểm mẩn cảm của Diệp Danh mà công tiến. Đem mỹ nhân luộc đỏ như một con tôm, tuy rằng không dám cử động mạnh, những mỗi một phát là như băm nhuyễn ra, bắt ép người nằm dưới càng chết ngất 

- k-không... không được... từ bỏ... hức... A Phong... bà xã muốn bắn! 

Mỗi một phát đâm vào tử cung làm Diệp Danh như điên như cuồng, dại dại mê mê cái gì cũng không rõ, không rõ là đang ở thiên đường hay là trần gian, quá đỗi kích thích. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một vang, làm cho đêm khuya thanh vắng chỉ còn lại kích tình cùng thống khổ dục vọng bao trùm. Trần A Phong hôn lên cái miệng nhỏ, môi lưỡi dây dưa cắn mút cho đến khi cả hai hít thở không thông mới ngậm ngủi bỏ ra, A Phong vuốt ngược mái tóc thấm đẫm mồ hôi của Diệp Danh ra đằng sau, lại không tự chủ được mà hôn một cái trên trán cậu. Thanh âm đặc trưng của giống đực khàn khàn trong cổ họng

- chờ ông xã cùng em bắn! 

Trần A Phong đẩy nhanh tốc độ, ra vào ra vào mỗi lúc một nhanh, không có dám di chuyển mạnh bạo, đỡ lấy thắt lưng của Diệp Danh nhẹ nhàng động. Không biết làm thế nào để vừa nhanh vừa nhẹ nhàng cho được, rốt cuộc vẫn có thể xuất ra. Một cỗ ấm nóng xuyên qua lỗ nhỏ tử cung chảy vào trong, thành trực tràng bị phủ lên yêu thích liền bóp chặt lại, run rẫy cắn lấy thịt heo lớn ngon lành như muốn ép khô. Trần A Phong thở dốc nhìn mỹ nhân ở trong lòng bởi vì hưng phấn bắn ra mà co thành một khối thở hổn hễn, đôi mắt ướt mơ màng gọi tên lão công nhà mình, mơ màng chìm vào giấc ngủ. 

- vợ à, ngủ ngon. 

Diệp Danh vô thức "ưm" lên một tiếng, không quản thịt heo lớn của người nào đó còn ở trong cơ thể mình mà mơ một giấc mơ đẹp.  Trần A Phong cười khổ, một lần còn chưa có đủ thoải mãn anh đâu, anh sờ lên cái bụng mỡ đã hơi nhô lên, không sao cả, cho dù cả đời bị cấm dục cũng không sao. Miễn Diệp Danh cùng hai đứa nhỏ bình bình yên yên là được. 

Mỗi một ngày trôi qua, bụng của Diệp Danh mỗi ngày một lớn lên, Trần A Phong cùng A Thiên vô cùng thích áp tai lên bụng Diệp Danh, còn hay mắng mỏ là không được hư hỏng, nếu làm Diệp Danh bị đau thì khi ra đời sẽ đánh mông a! Nhưng sức khỏe của Diệp Danh không tốt, bởi vì nam nhân mang thai vốn dĩ đã không phải là điều tự nhiên, nếu đã sinh con một lần thì cơ hội làm mẹ là ít đi, nếu đã mang thai thêm một lần thì cơ thể chắc chắn sẽ sinh bệnh. Hơn nữa lần mang thai trước Diệp Danh lại nhảy xuống ở độ cao cả chục mét, đứa nhỏ chỉ một chút nữa là đã không còn, ít nhiều ảnh hưởng đến thai nhi cùng bà mẹ bầu sau này. Cho nên, đến tháng thứ sáu thì cơ thể Diệp Danh suy yếu, mệt mỏi rõ rệt, so với lần đầu mang thai sức khỏe giảm đến 40%. Diệp Danh lúc này đã không thể làm việc, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, làm việc nội trợ cũng là đã quá sức đối với cậu rồi. 

- tiểu Diệp nhi, anh thật ngốc, nếu biết em mang thai lại khổ sở như vậy, anh nhất định không muốn em mang. 

- em muốn. - Diệp Danh nắm chặt tay người đàn ông vẫn luôn tự trách mình đó, cậu đối với Trần A Phong hoàn toàn tự nguyện. Cho dù khổ cực vẫn can tâm tình nguyện khổ cực. 

Tháng thứ bảy, nằm không cũng bị động thai, Diệp Danh được đưa thẳng đến bệnh viện thành phố với sự chăm sóc đặc biệt của bác sĩ y tá. Dụng cụ cùng thuốc than hiện đại đưa cậu đến tháng thứ bảy mười lăm ngày. 

- xin lỗi, chúng tôi cho dù không muốn vẫn phải nói ra sự thật đau lòng này. Mẹ và con, chỉ có thể giữ lại một người. 

Diệp Danh bởi vì lời nói kia ngất lên ngất xuống hết nữa ngày, huyết áp cũng giảm đột ngột làm công cuộc cứu chữa cùng trì hoãn của y bác sĩ càng thêm khó khăn. Rốt cuộc vẫn phải đối mặc tình huống giữ con hay là giữ mẹ. Trần A Phong cùng Diệp Danh lại giằng co đấu khẩu hết nữa ngày, Trần A Phong muốn giữ mẹ, Diệp Danh muốn giữ con. 

Trần A Phong mệt mỏi. 

Diệp Danh mệt mỏi. 

Y bác sĩ mệt mỏi. 

Bắt đầu tiến hành phẫu thuật, Trần A Phong bế A Thiên chờ đợi ở ngoài, cả hai gần như kiệt quệ. Phập phồng, lo lắng, đau lòng. Cả hai, chỉ có thể giữ lại một. Sau hơn bốn tiếng căng thẳng, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở ra.

Y bác sĩ bận rộn.

Trần A Phong bận rộn. 

Nhìn đứa trẻ đỏ hỏn nằm trong lồng kính mà lòng quặn thắt. 

Trần A Phong rốt cuộc chịu thua, không thể suy chuyển được người con trai cố chấp đó. Vợ của anh, đã cùng anh đi hết một phần ba đời người. Trần A Phong quay đầu, ở phòng hỏa thiêu nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo, một tiếng khóc cũng không thể thốt ra được. Chính anh đã chấp thuận Diệp Danh, thuận theo ý cậu, giữ lại đứa con. 

Diệp Danh nói, cậu đã sống được ở trên đời, cái gì cũng từng trải qua, như vậy là đủ rồi. Đối với đứa nhỏ nên công bằng một chút, đứa nhỏ dù tốt xấu gì cũng nên được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nên được hưởng thụ thứ mà con người đáng phải có. Không ai có quyền tước đoạt sinh mệnh đó hết. Tuy rằng cậu nghĩ, anh cũng nghĩ, không thể tước đoạt sinh mệnh của cậu. Nhưng Diệp Danh chọn tự mình tước đi sinh mệnh của chính mình, để đứa nhỏ kia được tự do lớn lên có được không? Trần A Phong đau lòng, cùng cậu giằng co gần hai tiếng rốt cuộc chấp thuận. 

Rốt cuộc thật sự mất đi Diệp Danh rồi! 

Tiếng kêu gào thảm thiết như xé tan cả bầu trời. 

Trần A Phong mỗi ngày đều uống rượu, mỗi khi đi làm về, chăm lo cho hai đứa con nhỏ xong thì đều uống rượu, hút thuốc không ngừng. Vợ của anh, không còn vợ của anh kêu ca mỗi ngày nữa. Không còn vợ của anh nói là anh uống rượu vô nhìn rất ngốc, còn hay làm nũng. Không còn vợ của anh hay cằn nhằn anh nên bỏ thuốc vì rất có hại cho sức khỏe. Không còn vợ của anh. Không còn vợ của anh nữa! 

Mười ba năm trôi. Trần A Phong rốt cuộc bị bệnh nặng về gan và phổi, mất ngay trong năm. Tro cốt của anh và Diệp Danh ở ngay cạnh nhau, sau bao nhiêu năm xa cách rốt cuộc trở về bên cạnh nhau, một loại viên mãn đến đau lòng. 

Trước lúc Trần A Phong mất đã gửi lại Trần A Thiên cùng Trần A Du cho Diệp gia. Tốt xấu gì cũng là con cháu trong nhà, Diệp Diệu Chi không cự tuyệt. Hơn nữa lúc này cũng chỉ có duy nhất A Thiên và A Du là cháu, nếu không nhận, sau này cũng không còn ai nữa. Đối đãi cũng không tệ, hai đứa nhỏ cũng nhanh chóng trở thành hai vị thiếu gia con nhà giàu có, lúc đó Trần A Thiên mười chín tuổi, Trần A Du mười ba tuổi. Nhưng, sẽ không một ai biết rằng, đằng sau sự giàu có, đằng sau tấm màn yêu thương là loại sự tình gì. 

- a-anh..  anh..  đừng... nhẹ... nhẹ chút... hức...! 

- câm miệng! 

Trần A Du bị một cái tát đến tóe lửa. Từ nhỏ đến lớn Trần A Thiên đều không thương cậu, xem cậu như cái gai trong mắt, xem cậu là người đã hại chết Diệp Danh, hại chết cả Trần A Phong. Từ nhỏ cho đến lớn, đều không xem Trần A Du cậu ra gì. Năm ngoái, thời điểm Trần A Du mười hai tuổi, đúng ngày sinh nhật mười hai tuổi của cậu, Trần A Thiên bộ dạng say khướt không biết nhìn cậu thành hình dạng gì, đem cậu ra cưỡng bức. Mặc cho Trần A Du khóc lóc van xin cho đến cật lực kháng cự vẫn không thoát khỏi móng vuốt đó. Từ đó về sau, cứ mỗi lần Trần A Thiên xuất hiện trước mặc cậu, đều là lôi cậu vào phòng vũ nhục. Trần A Du chưa dậy thì, tinh dịch một chút cũng không có, tiểu A Du còn chưa có dấu hiệu muốn cương, nhưng hơn một năm nay phía sau của cậu đã bị người anh trai ruột làm cho dập nát. Mỗi một lần Trần A Du đều trốn ở góc phòng khóc vô cùng thảm thiết, đến trường mắt đều sưng đỏ, bạn bè nói cậu bị tự kỉ, xa lánh cậu, người trong nhà cũng xa lánh cậu. Trần A Du thật sự rơi vào trầm cảm, lỗi thật sự là do cậu, là bởi vì cậu được sinh ra có phải hay không? Là lựa chọn của Diệp Danh, đó là sai lầm có đúng hay là không?

- thôi ngay cái vẻ mặt đáng thương đó đi. Tao ghét cái khuôn mặt này! Tao ghét cả tiếng rên rỉ dâm loạn của mày!

Trần A Du ngậm ngùi ngậm miệng lại, kiềm chế tiếng rên rỉ nỉ non phát ra. Ghét như vậy, nên mới để lại ba vết sẹo bằng dao to tướng trên mặt của cậu có phải hay là không? 

- cha... cha ơi..! Diệp Danh! - Trần A Thiên gầm lên một tiếng, tinh dịch nhầy nhụa chảy đầy trong tiểu huyệt chật hẹp. Mỗi lần làm tình, Trần A Thiên đều gọi tên của Diệp Danh. Đúng là như thế, Trần A Thiên yêu chính là người cha ruột của mình. Cho nên tột cùng căm ghét kẻ đã hại chết Diệp Danh, căm ghét kẻ đó có vẻ mặt giống y hệt. 

Thật đáng buồn người, Trần A Phong là bởi vì yêu người cha ruột của mình cho nên mới cưỡng bức người em trai ruột có khuôn mặt giống y hệt. Ngoài sự chiếm lĩnh tự an ủi này ra, Trần A Thiên anh không có cái gì hết chỉ có hận thù trong mắt anh có phải hay là không? 

Trần A Thiên, có bao giờ anh tự hỏi, là Trần A Du, em... em... đã thôi kháng cự anh hay là không? Không phải em sợ anh, còn có một thứ kinh khủng hơn cả là sợ anh! 

Đã luôn giấu kín! 

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top