Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Bách Khoa Toàn Thư Người Cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Nhã
Beta: Quán Bún Riêu

Tối đó 7 giờ, Tư Duyệt đúng giờ xuất hiện trước phòng học.

Mùi hương trên người cậu rất khác với các người cá khác mà không phải người ngoài ngửi được, chỉ có người cá mới cảm nhận được mùi hương này.

Phòng học rất lớn, Tư Duyệt tìm một chỗ ở cuối rồi ngồi xuống. Dãy này lúc đầu không có ai nhưng sau khi Tư Duyệt ngồi xuống thì có mấy nam sinh lục tục đi vào tự nhiên ngồi xuống dãy đó.

Trợ lý chủ nhiệm đeo kính đen trông rất nho nhã và thư sinh, anh thấy sắp tới giờ thì vỗ vỗ lên bục tự giới thiệu.

"Anh là Xuân Vũ, là đàn anh năm hai của các em. Vì các em mới vừa vào học nên bình thường trong sinh hoạt hay học tập có gì không hiểu đều có thể tới hỏi anh nhé."

"Trợ giảng và chủ nhiệm lớp chắc đang học nên cũng không tới được, chờ sau khi các em huấn luyện quân sự xong thì họ sẽ tới gặp mặt các em đó."

"Các em lần lượt tự giới thiệu nhé."

Tư Duyệt thản nhiên nhìn các bạn học đang tự giới thiệu trên bục giảng, khách quan mà nói thì diện mạo của người cá không có gì để chê, tuy không giống diện mạo hoàn mỹ của Bạch Giản nhưng cũng không có ai xấu cả.

Đến lượt Tư Duyệt giới thiệu, cậu đi lên bục giảng bẻ nửa viên phấn tìm đại một chỗ trên bảng rồi viết tên mình lên, sau đó cậu quay người ném phấn vào hộp hờ hững nói: "Tôi là Tư Duyệt, tên là hai chữ đằng sau."

Cậu nói xong cũng không chờ mọi người vỗ tay mà đi thẳng xuống dưới ngồi.

Một nửa số người ngồi ở dưới quay đầu lại nhìn Tư Duyệt khi cậu ngồi xuống, thứ nhất là bởi vì đối phương là con người còn thứ hai là vì khuôn mặt của cậu quá xuất sắc giữa các bạn học người cá.

Sau khi tự giới thiệu xong, Xuân Vũ lại nói những việc cần chú ý sau khi khai giảng, lúc đầu anh còn hơi nghiêm túc một tý vì lớn hơn các sinh viên mới một tuổi nhưng kiên trì không bao lâu thì bắt đầu nói về kỳ thi cuối kỳ khó như thế nào, món nào khó nuốt nhất ở nhà ăn và còn chỉ cách xài la bàn khi huấn luyện quân sự.

Buổi họp chưa tới một tiếng đã kết thúc nhưng kỳ thị giống loài mà Tư Duyệt tưởng tượng lại chẳng thấy bóng dáng đâu, hơn nữa không chỉ không bị kỳ thị mà mấy cậu nam sinh to con lực lưỡng ngồi kế bên cậu còn toát ra ánh mắt tôn kính và sợ hãi.

"..."

"Được rồi, mọi người đều về ký túc xá đi còn các bạn học ngoại trú thì về nhà cẩn thận nhé, Tư Duyệt ở lại một chút nha em."

Tư Duyệt đã biết chuyện trợ lý chủ nhiệm muốn gặp mặt nói chuyện với cậu qua điện thoại nên cậu ngồi im không nhúc nhích, chờ đến khi các bạn học đều đi về hết thì Xuân Vũ nhìn xung quanh một chút rồi đi tới hàng sau cùng ngồi bên cạnh Tư Duyệt.

Mặt mày cậu nam sinh này sạch sẽ gọn dàng và chẳng hề dính dáng gì tới hai chữ mềm mại.

Tóc mái đen nhánh trên trán, Tư Duyệt ngẩng đầu, Xuân Vũ chăm chú nhìn kỹ và đánh giá cậu. Tư Duyệt không giống như con người mà phải là một chú báo nhỏ vừa chui ra từ rừng cây mới đúng.

Sau khi Xuân Vũ nhìn Tư Duyệt một chút thì anh đã biết mình lo thừa rồi, càng đến gần anh càng thấy những lời nói của mình trước đó đều vô nghĩa.

"Em quen biết ngài Bạch Giản sao?" Xuân Vũ hỏi.

Đôi mắt phía sau mắt kính của anh hơi nghi ngờ bởi vì trên người của Tư Duyệt mang đến một hơi thở của người cá rất mạnh làm cho anh cảm thấy rất khó chịu, đứng xa thì không cảm thấy nhưng khi đứng gần lại rất rõ ràng.

Thế cho nên khi buổi họp kết thúc, mấy tên nam sinh ngồi cùng đều chạy mất dép.

Tư Duyệt lập tức đáp, "Tôi và anh ấy là người yêu." Cái này cũng gần với kết hôn nhưng Tư Duyệt lại không thể nói rằng "Tôi và Bạch Giản họ đã kết hôn" được, cậu mới có 18 tuổi, có ai mới 18 mà suất ngày cứ treo trên miệng rằng mình đã kết hôn rồi đâu.

Xuân Vũ ngẩn ra một chút, anh cảm thấy có hơi khó tin, "Người yêu sao? Em... Chắc chứ? Theo anh được biết thì mấy năm nay ngài Bạch Giản vẫn còn độc thân và không có một ai hay người cá nào tung tin tức mờ ám nào với ngài ấy cả, em, em chắc chứ?"

Tư Duyệt vươn tay ra, "Anh ngửi thử xem?"

Buổi chiều cậu đã nắm tay với Bạch Giản, dù cậu không thể ngửi được mùi hương đó có gì khác nhau nhưng Xuân Vũ chắc chắn có thể.

Đó là mùi nơi sâu nhất ở đáy biển và dù ngay cả khi ta không biết tới nó nhưng cũng sẽ cảm nhận được hơi thở đáng sợ ấy.

Mùi nước biển tanh mặn lạnh lẽo có sức mạnh rất lớn giữa đồng loại với nhau, Xuân Vũ không kìm chế được lùi về sau một bước, anh nhìn Tư Duyệt với vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Anh biết rồi."

Chẳng trách Tư Duyệt ở trong một đống người cá này lại không hề có một chút khác biệt gì mà nhìn qua còn tự tại nhàn nhã giống như là đồng loại của nhau.

Học viện Y học Người cá có thư viện riêng của họ, vốn dĩ Tư Duyệt muốn xuống dưới lái xe về nhà nhưng khi nhìn thấy bảng chỉ đường tới thư viện thì cậu nhớ tới một việc nên ngừng bước.

Bây giờ đang là thời gian tự học tối nên ngoại trừ sinh viên mới thì các sinh viên cũ một là có lớp, hai là ở trong ký túc xá hoặc là thư viện. Bên trong thư viện chủ yếu là một ít tư liệu về người cá có cơ sở và được kiểm chứng của Chính phủ, đáng tin hơn rất nhiều so với thứ mà Chu Dương Dương gửi cho cậu.

Thư viện không lớn vì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy hết tất cả và ở ngay cửa vào có một ông lão với chiếc kính lão trên mũi đang tự chơi cờ vây với mình, lão nghe được tiếng mở cửa cũng không thèm ngẩng đầu, "Chỗ sách ở đây có tuổi đời trăm năm nên muốn xem năm nào tự mình tìm đi nhé, còn bách khoa toàn thư về người cá thì ở góc dưới bên trái của hàng đầu tiên. Nếu mượn sách thì đăng ký trên máy, không được không đăng ký mà lấy đi đâu đấy."

Quản lý thư viện là một công việc rất nhàn hạ, họ không cần phải lo lắng sẽ có sinh viên của Học viện khác trà trộn vào vì định vị trên cổ tay của mỗi người đều có chức năng tự phân biệt nên nếu không phải là sinh viên của nơi này thì đến cả cửa của thư viện cũng chẳng đẩy ra được.

Có lẽ cuốn Bách khoa toàn thư này đã lâu lắm rồi chưa có ai chạm vào nên sau khi Tư Duyệt ngồi xổm xuống cố gắng hết sức mới rút ra được. Sách còn mới tinh như chưa có người đọc, điều đó cũng chẳng có gì lạ vì hầu hết ở đây toàn là người cá và cậu cũng sẽ không đi Bách khoa toàn thư của con người làm gì.

Sau khi cầm được cuốn sách Tư Duyệt mở mục lục ra thì thấy chúng đều được phân chia rất tỉ mỉ và chuyên nghiệp, tổng cộng có năm phần với mỗi phần được chia ra thành mười mục nhỏ khác nhau.

Phần thứ nhất là về lịch sử người cá, phần này được quay ngược thời gian về một ngàn năm trước nên dùng rất nhiều từ chuyên nghiệp khiến cho Tư Duyệt lập tức lướt xuống dưới.

Phần thứ hai là về những tập tính sinh học đặc biệt của người cá, ánh mắt Tư Duyệt nhìn xuống thì thấy một vòng tròn nhỏ khoanh lại cụm "đặc điểm sinh sản của người cá" từ một người nào đó.

"..."

"Bạn học nhỏ này không thể vẽ bậy lên sách trong thư viện đâu nhé." Giọng nói của ông lão bất chợt vang lên bên tai Tư Duyệt, thì ra lão đã đánh xong ván cờ kia rồi.

Tư Duyệt nhíu mày, "Không phải là cháu vẽ ạ."

"Cháu là con người sao? Sao lại mượn sách này làm gì? Cuối tuần sau các cháu cũng sẽ được phát sách chuyên ngành chuyên nghiệp hơn nhiều, mấy quyền Bách khoa như thế này đọc cho vui thôi."

Đôi mắt ông lão sáng lên, "Đặc điểm sinh sản của người cá? Bạn trai là người cá hả?"

Tư Duyệt: "..."

"Cháu đã nói không phải là cháu vẽ mà." Tư Duyệt nói với vẻ mặt vô cảm nhưng vành tai đã đỏ ửng một phần rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duyệt vẫn chỉ là một cậu nhóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top