Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Nữ họa


CHƯƠNG 3 H NỮ HỌA

"Không ~~~~~~~~~~a~~~~ không cần, ta muốn giết các ngươi, a~~~~~~~~~~ dừng tay." Hắc Diệu dùng âm thanh tự cho là có uy nghiêm nhất đứt quãng cảnh cáo, ai biết được y vì hô la quá độ mà giọng nói khàn khàn này có uy lực mà thánh nhân không khống chế được.

Nếu cho y một gương đồng, có thể nhìn xem vẻ mặt giờ phút này của y, Nguyệt Khấp và Phong Nhật tuyệt đối có thể khẳng định y sẽ xấu hổ và giận dữ đến tự minh đoạn (kết liễu ??? T^T).

Hai gò má đỏ bừng, nước mắt vì xấu hổ và giận dữ khiến con ngươi đen trở nên mờ sương, môi bạc sưng đỏ ướt át. Từng sợi tóc đen bóng tán loạn cùng da thịt màu mật ong ở dưới ánh nến lóe ánh sáng ấm áp, đôi chân thon dài kia bị bắt mở rộng, dịch thể trong suốt theo đường cong đôi chân lướt qua vân da non nớt. Trời ạ, kia có còn là giáo chủ cao ngạo, lạnh lùng của bọn họ không? Bọn họ giờ mới tin tưởng, thì ra quyến rũ liêu nhân có thể dùng ở trên người của một đại nam nhân.

Vì nhìn đến cảnh đẹp này mà Nguyệt Khấp càng cuồng dã, điên cuồng thay đổi luật động vốn vững vàng, mỗi một lần va chạm vừa nặng lại vừa vội, hoàn toàn không để cho người dưới thân cơ hội phản kháng, giống như phải đánh tới tâm hồn người kia.

"A ~~~~~~~~~~~~ ô ~~~~~~~~" Không khống chế được tần suất khiến cho khoái cảm mà Hắc Diệu không muốn thừa nhận như bão táp kéo y đến đỉnh điểm, khóe mắt y chảy xuống nước mắt khuất nhục.

Phong Nhật đang một bên đè lại hai tay Hắc Diệu cũng nhịn không được dục vọng như mãnh thú, cúi người liền hôn lên đôi môi bạc vẫn luôn hấp dẫn hắn. Khi thì ôn nhu, khi thì triền miên, lúc lại cuồng dã, hắn phối hợp tần suất mà Nguyệt Khấp tiến lên ở thân dưới, ở bốn phía trong miệng Hắc Diệu đoạt lấy.

Hành vi quá mức kích thích làm cho Hắc Diệu chịu không nổi phát ra tiếng hừ nhẹ ngọt nị "Ân ~~~~~~~~ ân".

Ý thức được chính mình phát ra âm thanh cỡ nào vô sĩ, Hắc Diệu thoáng tỉnh táo lại, mở đôi mắt vẫn nhắm chặt, phẫn nộ nhìn thấy biểu tình say mê của Phong Nhật, bỗng nhiên hung hăng cắn một phát ~~~~~~

Dòng máu tinh ngọt từ môi dưới của Phong Nhật theo khoang miệng của hắn trượt vào yết hầu, y không ngừng tăng thêm lực đạo, thật cao hứng nhìn đến biểu tình kinh ngạc của Phong Nhật.

Đau đớn khiến Phong Nhật nhăn lại đôi mày kiếm đen dày đặc, hắn không dám tin nhìn Hắc Diệu .

Nguyệt Khấp đạt tới cao trào cùng với tiếng gầm nhẹ phát tiết không khỏi vui cười ra tiếng, khó được nhìn đến bộ dạng Phong Nhật bị ăn đau, thật là thú vị cực kỳ.

Phong Nhật đang phiền táo lại nghe đến tiếng cười nhạo báng của Nguyệt Khấp sau, không khỏi càng thêm tức giận, hắn dùng lực nắm càng dưới của Hắc Diệu, thẳng đến đối phương đau hô nhả ra mới buông tay.

Hắn phẫn nộ cố không hơn ôn nhu, đẩy ra Nguyệt Khấp đã phát tiết sau còn ở lại trong cơ thể Hắc Diệu, thô bạo đỉnh nhập dũng đạo liên tục bị Nguyệt Khấp chà đạp kia.

Đau đớn kịch liệt khiến khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu nhất thời vặn vẹo, dư vị khoái cảm vừa mới phát tiết sau hóa thành đau đớn xé rách.

"A ~~~~~~~~~ không ~~~~~~ chết tiệt." Y nghiến răng nghiến lợi nghĩ muốn một quyền đánh qua, bất đắc dĩ nhiều ngày bị bắt làm loại chuyện này, đã sớm làm cho y tinh bì lực tẫn, huống chi hai tay bị gông xiềng trói buộc, y căn bản không thể động đậy.

Dũng đạo chặt chẽ bao vây lấy nam tính cực đại của Phong Nhật, nhiệt độ tạo ra do ma sát khiến Phong Nhật vốn đã kích động ngày càng thêm không khống chế được. Hắn cuồng dã đong đưa thắt lưng tinh tráng, đem dục vọng không ngừng đánh vào bên trong cơ thể của Hắc Diệu .

Nhìn đến người âu yếm thống khổ như thế, Nguyệt Khấp không khỏi đau lòng, hắn nghiêm khắc mắng nói:

"Tên dã man, ngươi không thể ôn nhu được một chút sao? Mau dừng tay ~~~~~~~~"

"Không cần ngươi dạy ta làm như thế nào, ta rất nhanh sẽ làm cho y có cảm giác." Phong Nhật tự phụ phản bác.

Đúng như lời của hắn, Hắc Diệu không ngừng cảm nhận được đau đớn, còn có cảm giác tê ngứa cùng khoái cảm do trải qua nhiều ngày dạy dỗ dần dần quen thuộc.

"A ân ~~~~~~~~~"

Nghe được âm thanh thay đổi của Hắc Diệu, Nguyệt Khấp mới yên tâm.

Ngắm liếc một cái, phân thân Hắc Diệu lại sừng sững, Nguyệt Khấp không kìm hãm được vươn tay, nắm nhược điểm của Hắc Diệu cao thấp nhu lộng ~~~~~~~~

Cao thấp giáp công, khoái cảm ngập đầu làm cho Hắc Diệu nháy mắt nảy lên, cũng điên cuồng vặn vẹo thắt lưng.

Ba người đắm chìm trong ái dục hoàn toàn không chú ý tới một đạo tầm mắt ghen ghét ngoài cửa ~~~~~~~~

Thị Hỏa vốn khuôn mặt xinh đẹp vì ghen tị cùng hận ý mà hoàn toàn vặn vẹo.

Tại sao lại là y, tại sao lại là một nam nhân.

Người nên nhận hắn yêu thương và sủng hạnh hẳn là nàng mới đúng, tại sao? Nàng thật hận ~~~~~~~~~~

Nàng điên cuồng chạy trốn, thẳng đến tim vì thiếu dưỡng khí mà đau đớn, nàng mới dừng lại. Nàng ôm cây trụ lớn có nước sơn đỏ trên hành lang dài, liều mạng thở dốc, hai tay không để ý đau đớn ở trên cột trụ trảo ra từng đạo hoa ngân khiến cho người ta sợ hãi.

Nàng sẽ không thể nào quên, nàng sẽ khiến cho Phong Nhật biết, hôm nay hắn đã mắc sai lầm lớn như thế nào khi đối đãi nàng như vậy.

"Viêm kim, ta biết ngươi đang ở đây, mau ra đi." Nàng bỗng nhiên hô.

Không ngoài sở liệu của nàng, một đạo thân ảnh thon dài từ sau ngọn núi giả đi ra.

Viêm Kim bên miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên cạnh Thị Hỏa.

"Như thế nào? Ngươi chấp nhận đề nghị của ta chứ, ân ~~~~~~~~?

Gã nâng càng dưới của Thị Hỏa lên, nhìn đến sát khí cùng ghen ghét bên trong sau liền cười nhạo ra tiếng.

"Ha hả ha hả, ngươi nên đi tìm gương soi, biểu tình hiện tại của ngươi thật sự phấn khích."

"Viêm Kim, đừng ép ta động thủ, ta mà nổi điên lên, ngươi cũng không chiếm được tiện nghi." Nàng chán ghét hất tay Viêm Kim ra. Nếu không phải gã còn giá trị lợi dụng, nàng sẽ không lưu tình chút nào mà tung ra "Tiêu âm", làm cho gã rốt cuộc phát không ra tiếng, người chết đương nhiên sẽ không nói nữa ~~~~~~~~~~

"Được, được, ta xin lỗi" Gã cà lơ phất phơ hai tay ôm ngực hỏi "Tính làm như thế nào?"

"Đương nhiên đi tìm hắn ~~~~~~~~~~"

——————————————-

CHÍNH NGHĨA ĐƯỜNG

Nơi võ lâm chính phái cùng minh chủ nghị sự, chỉ cần ngồi xuống thì hết thảy ân oán đều phải buông, có thâm cừu đại hận gì thì sẽ từ minh chủ chủ trì công đạo.

Giờ phút này Chính Nghĩa Đường là một mảnh im lặng, chỉ có ba người đang nhìn nhau trong trầm mặc. Một bên là minh chủ chính phái, một bên là giáo chúng ma giáo, sát khí không rõ ở chung quanh bọn họ nổi lên.

Mạc Lạc Hoa đầu tiên đánh vỡ trầm mặc trước.

"Nói đi, mục đích các ngươi mạo hiểm vì việc này là gì?" Hắn nói xong nghiêng người ở trên chủ tọa, tay nâng cằm, híp lại con ngươi đen, giống như một đầu hắc báo đang chợp mắt, tùy thời đều có thể hướng ngươi đánh tới, đem ngươi xé xác.

Thị Hỏa cưỡng chế trấn định, một nam nhân thật nguy hiểm, không hổ là người có thể cùng người kia chạy song song.

"Chúng ta đến làm giao dịch, như thế nào?"

"Giao dịch?" Mạc Lạc Hoa cân nhắc lặp lại. Đột nhiên châm chọc cười nói: "Các ngươi nghĩ mình có tư cách cùng ta bàn giao dịch sao?"

Viêm Kim ở một bên cũng bổ sung nói:

"Chúng ta biết phân lượng của mình, chính là chúng ta có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, hủy đi cái đinh trong mắt của ngươi là Thiên Khấp giáo cùng chủ nhân đương nhiệm của nó."

Mạc Lạc Hoa thay đổi tư thế, phiêu liếc đôi nam nữ trước mắt, cười lạnh trả lời:

"Các ngươi cho là ta cần sự trợ giúp của các ngươi sao? Hửm ~~~~~ " Hắn bắt tay thưởng thức miếng ngọc thạch màu đen, trong giọng nói có pha lẫn khinh bỉ đối với bọn họ."

"Các ngươi muốn làm phản là chuyện của các ngươi, việc hủy Thiên Khấp Giáo ta đã có biện pháp, không cần các ngươi tự cho là đúng."

Thái độ của hắn làm cho Thị Hỏa cùng Viêm Kim nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình đối phương là người mà bọn họ không thể trêu vào, chỉ cần hắn nguyện ý, không cần để bọn họ ở trong này nói nhiều, trực tiếp một người một chưởng đi gặp Diêm vương so ra càng bớt việc.

Đột nhiên Thị Hỏa quỷ dị cười rộ lên,

"Ta nghĩ ngài nhất định không biết đi?"

"Nữ nhân, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của ta."

"Ha hả ha hả, ngươi có biết nửa tháng nay Hắc Diệu đang làm cái gì không?" Thị Hỏa lộ ra biểu tình xấu xí, vặn vẹo, "Y như kỹ nữ dơ bẩn cùng nam nhân hoan ái."

Mạc Lạc Hoa bất động thanh sắc hỏi:

"Ngươi nói cái gì? Nói rõ ràng."

"Ha hả ha hả, ngươi đoán những người đó là ai? Là trợ thủ đắc lực nhất của y ~~~~~~~~ Nguyệt Khấp và Phong Nhật, ha ha ha ha ~~~~~~~ a ~~~~~~~~'

Tiếng cười của nàng thật sự làm cho người ta không thể chịu đựng được, hừ ~~~~~~~~~~ chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh cùng tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Thị Hỏa bị hung hăng đánh bay vào vách tường, nội lực thâm hậu làm cho vách tường phát ra tiếng vang nặng nề. Mà Thị Hỏa miệng phun máu tươi, có thể thấy được nội tạng của nàng đã bị lực đạo trầm trọng này đánh trọng thương.

Hai mắt Viêm Kim hiện lên sợ hãi, miễn cưỡng tiến lên nâng Thị Hỏa dậy. Trong lòng thất kinh, một nam nhân thật đáng sợ.

"Ha hả ha hả, thật là thú vị, Hắc Diệu, ta thật nóng lòng muốn nhìn biểu tình hiện tại của ngươi một chút."

Hắn biết rõ Hắc Diệu là người cao ngạo cỡ nào, như thế nào có thể buông tự tôn nam tính cùng đồng tính giao hoan. Xem ra nhất định là đã xảy ra chuyện gì thú vị rồi. Nói thật ra, hắn thật đúng là không thể quên được hương vị của Hắc Diệu, đó là "Mê hồn hương" khiến người khác nghiện.

"Ha hả ha hả, xem ra chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, Hắc Diệu ~~~~~."

————————–

Phong sa khởi, hắc vân nguyệt, giang hồ tái khởi ba.

(Bão cát nổi lên, mây đen che phủ, giang hồ lại nổi sóng — ta chém T.T)

Hôm nay là ngày thứ mấy, y đã không còn khái niệm.

Y chỉ biết là dưới yêu cầu vô tận của hai tên súc sinh chết tiệt, thể xác và tinh thần của y sớm đã rã rời.

Ngoại trừ giáo vụ (việc trong giáo), bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều dính vào nơi này, nghĩ muốn tẫn biện pháp tra tấn y. Thậm chí vì nhốt y, không tiếc dùng "Mị hồn" khiến y suốt ngày hôn mê, không thể nhúc nhích.

Y dùng toàn lực động hai cánh tay, tiếng vang lách cách lập tức tràn ngập cả phòng. Chết tiệt, bọn họ còn dùng Huyền Thiết Chú Liên xích tay chân y.

Cho nên y không tin bất luận kẻ nào, hiện tại càng xác định.

"Ha hả ha hả, giáo chủ thân ái, bộ dạng hiện tại của ngươi thật đúng là đẹp a."

Hắc Diệu trừng lớn hai mắt, tiếng cười châm chọc kia y sẽ không quên, kẻ hại y thừa nhận những thống khổ và tra tấn như hôm nay chính là hắn, nam nhân mà y hận thấu xương.

"Như thế nào lại là ngươi? Ngươi tới làm cái gì?" Hắc Diệu đề phòng cử động thân thể hư nhuyễn vô lực, miễn cưỡng dựa vào đầu giường ngồi dậy. Cái gọi là thua người cũng không thể thua trận, y không thể yếu thế trước mặt địch nhân.

Mạc Lạc Hoa nhìn đến hành động này lại sung sướng cười to,

"Ha ha ha ha, dã thú Hắc Diệu bị quản chế có vui hay không, thật sự là có lỗi, giờ mới tới vấn an ngươi."

Tiếng cười chói tai của hắn làm cho Hắc Diệu vốn hôn mê vô lực lại phiền táo bất an. Mục đích hắn tới sẽ không đơn giản chỉ là cười nhạo y, hơn nữa cũng không tốn nhiều khí lực lẻn vào, y vẫn là đối với cảnh giới trong giáo có tin tưởng, lại hoặc là có người làm nội ứng? Một đoàn, một đoàn nghi hoặc làm cho đầu y càng thêm hỗn độn.

Đột nhiên, một loại xúc cảm không thuộc về y kéo suy nghĩ của y quay về. Khuôn mặt tươi cười tà ác vừa mới còn cách y ngoài mấy trượng lúc này lại ngay tại trước mặt, hơn nữa lại là chủ nhân của cái tay đang vuốt ve má y.

"Chặc chặc ~~~~~. Nhìn xem giáo chủ Thiên Khấp giáo của chúng ta, bị hạ "Mị hồn" sau ngay cả tâm cảnh giới cơ bản nhất đều không còn, thật sự là đáng thương a."

"Buông tay ! Ngươi làm cho ta thật ghê tởm ~~~~~a~~~~~~~~"

Mạc Lạc Hoa không để cho y nói xong lời chán ghét, hắn hung hăng kéo lấy tóc Hắc Diệu, đem đầu y xả về phía sau.

"Nói lầm bầm, gần đây quả thực thoải mái đi. Có hai thủ hạ cho ngươi hiến tinh hiến duệ."

Mạc Lạc Hoa ngôn ngữ khinh miệt thành công chạm vào vết sẹo chưa lành trong nỗi đau của Hắc Diệu, máu tươi từ miệng vết thương từng đợt từng đợt chảy ra, nhiễm đỏ hai mắt y, đó là sự sỉ nhục cùng xúc động phẫn nộ, đó là dày vò khiến y sống không bằng chết.

Thật không hiểu, nhìn đến Hắc Diệu phẫn nộ ngược lại làm cho Mạc Lạc Hoa càng hưng phấn, hắn cười khẽ tới gần Hắc Diệu, kéo gần khoảng cách lẫn nhau ............ chỉ cách một lóng tay.

Đột nhiên khoảng cách bị kéo gần làm cho Hắc Diệu rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng cháy của đối phương, đồng dạng cũng làm cho sắc mặt của y nháy mắt trắng bệch. Bởi vì y dự cảm đến dụng ý của đối phương.........

Gần như là cùng lúc, làm y trở tay không kịp, đôi môi nam tính đè ép lên. Lặp lại khẳng cắn, hút lấy, thẳng đến khi y theo bản năng mở khớp hàm ra, này không thể nghi ngờ là công bằng (???). Nhất thời đối phương như thổ phỉ vọt vào, xâm phạm đoạt lấy.

Khi y ý thức được mình đã phạm sai lầm thì y đã mất đi cơ hội phản kháng. Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi đối phương linh hoạt ở trong miệng y quấy đảo, cũng điên cuồng hút nước miếng trong miệng y, giống như trong miệng y là nước mật hoa.

Từng góc hắn cũng không buông tha, thẳng đến khi nhiễm đầy mùi vị hắn thì hắn mới vừa lòng. Mạc Lạc Hoa không rõ bản thân bị cái gì, lại khát vọng một người nam nhân như thế. Thậm chí khi nghe đến đã có nam nhân khác đối Hắc Diệu làm chuyện mà hắn đã làm, hắn phẫn nộ, hắn không khống chế được. Hắn không ngừng nói với bản tâhn, đó là bởi vì Hắc Diệu là kẻ địch của hắn, có thẻ hủy diệt y chỉ có chính hắn, người khác đừng mơ đụng tới cọng lông của y. Đúng, cũng chỉ là như thế mà thôi ........

Nghĩ nghĩ, hắn tăng thêm lực đạo trên môi, bàn tay to lớn cũng không nhàn rỗi, ở trên người Hắc Diệu triển khai thăm dò khắp nơi.

Từ đường cong rõ ràng sau gáy của Hắc Diệu trượt xuống khuôn ngực rắn chắc, đóa nhụy hồng nhạt kia đang hấp dẫn hắn, hắn không khỏi vươn ngón tay thon dài ác liệt nhu niết, xoay tròn.

"Ô............."

Cảm giác tê dại làm cho Hắc Diệu nhịn không được ngâm khẽ, y ảo não thầm nghĩ chặt đứt cái tay đang ở trước ngực y tàn sát bừa bãi. Vừa vặn cả người y lại vô lực, không ngừng bởi vì dược vật, cón có hắn .......... mẹ nó, y sắp thở không nổi.

Y dùng hết sức vặn vẹo nghĩ muốn bỏ ra Mạc Lạc Hoa, chính là ai ngờ, y không thể nghi ngờ là nhóm lửa tự thiêu.

Bởi vì sự vặn vẹo của y, khiến cho nam tính của Mạc Lạc Hoa ma sát càng trở nên bành trướng, thẳng đến khi để ở bên hông Hắc Diệu, y mới phát giác mình đã làm cái gì.

Y hoảng sợ trừng mắt đối phương, giống như đối phương là con mãnh thú và dòng nước lũ.

Mạc Lạc Hoa buông đôi môi đã muốn sưng đỏ của Hắc Diệu ra, cười khẽ trào phúng:

"Như thế nào? Sao lại khẩn cấp vậy?"

Nói xong hắn dúi đầu đem nụ hoa ngạo nghễ đứng thẳng do sự âu yếm của hắn đưa vào trong miệng, cắn xé, khi nghe đến Hắc Diệu phát ra tiếng kêu rên sau mới nói:

"Chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian............"

"A.......... ân ............... không .............."

Hai chân của Hắc Diệu bị đặt cao cao ở trên vai Mạc Lạc Hoa, cả phần eo bị nâng lên đến một độ cao không có khả năng, Mạc Lạc Hoa liền lấy tư thế này không ngừng hướng bên trong cơ thể Hắc Diệu tiến lên.

Xì ... xì...

Quá nhiều chất lỏng khiến Mạc Lạc Hoa mỗi lần trừu đưa lại phát ra âm thanh khiến kẻ khác cảm thấy thẹn, nhưng điều này không ảnh hưởng tâm tình của hắn, ngược lại làm cho hắn càng hưng phấn mà đĩnh động thắt lưng.

Ma sát thời gian dài tuy rằng làm cho Hắc Diệu cảm thấy khoái cảm không thể chối cãi, đồng dạng cũng có đau đớn do sốt cao và bỏng rát. Nhưng y lại không hiểu, loại đau này ngược lại là chất dẫn cháy dục vọng của y.

"Ha hả ha hả, thoải mái không?"

Mạc Lạc Hoa cười lạnh hỏi, động tác bên hông chưa từng gián đoạn qua. Y đột nhiên mãnh liệt chạm đến điểm nào đó trong cơ thể của Hắc Diệu, thẳng đến khi đối phương phát ra thanh ngâm cao vút, mới sung sướng hỏi:

"Thích ta đối với ngươi như vậy đi? Ngươi thật sự là quá tuyệt vời, không có nữ nhân nào có thể so sánh với ngươi...."

Nghe được hắn đem mình so sánh với nữ nhân, Hắc Diệu đột nhiên mở ra con ngươi đen nhắm chặt, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm đối phương.

Nếu y hiện tại có vũ khí, y sẽ không chút do dự đưa hắn chém thành tám khối đi? Mạc Lạc Hoa vui vẻ nghĩ: Hận đi, hận đến trong huyết tủy đi, như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ta.

Một trận gầm nhẹ, Mạc Lạc Hoa đem dục vọng phóng vào trong cơ thể Hắc Diệu, đồng thời Hắc Diệu cũng đem dịch đã nhẫn lâu bắn ra.

"Còn chưa chấm dứt đâu, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi ~~~~~~"

——————————————-

"Sao lại thế này?" Nguyệt Khấp và Phong Nhật vì giáo vụ mà bị bám trụ rốt cuộc trở lại khoảnh sân mà Hắc Diệu đang trụ, hiện tại lại phát hiện thủ hạ đóng quân ngoài sân lại là người chết thì chết, người bị thương thì bị thương, hơn nữa còn có kẻ bị điểm huyệt đạo.

Nguyệt Khấp xông lên trước giải huyệt đạo của một giáo chúng bị thương nặng, húc đầu liền hỏi:

"Nói, rốt cuộc sao lại thế này?"

"Hộ.......... hộ pháp, Mạc.............Lạc................" còn chưa nói hết, giáo chúng liền tắt thở.

Nguyệt Khấp và Phong Nhật kinh hãi,

"Mạc Lạc Hoa"

Hai người bay nhanh vọt vào mật thất mà bọn họ đang nhốt Hắc Diệu, nhìn đến chính là.............. cảnh khiến bọn họ ghen tị phẫn hận cùng lo lắng.

Người bọn họ yêu nhất lại bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, toàn thân đều là dịch cùng hôn ngân sau hoan ái, mà Hắc Diệu sớm đã mất đi ý thức, trên mặt là đỏ ứng sau khi "Vận động kịch liệt".

Cái loại hình trạng khêu gợi này từng là bọn họ yêu nhất, nhưng hiện tại lại làm cho bọn họ nổi cơn giận dữ...........

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top