Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tịch lạc


CHƯƠNG 4 TỊCH LẠC

Mạc Lạc Hoa thực rõ ràng cảm giác được khi Hắc Diệu nhìn đến hai đại trợ thủ đắc lực nhất của y thì thân mình run rẩy ....... Hai mắt bắn ra hận ý mãnh liệt, sát khí này nặng đến ngay cả Mạc Lạc Hoa cũng cảm thấy như bị sát trụ, như dã thú trông chừng thợ săn đả thương nó. Tùy thời đều sẽ dùng hết một tia khí lực cuối cùng phác lên.

Nam nhân này.........

Chỉ chú ý đến người phản bội mình a...........

Chắng lẽ hắn ở trong mắt y kỳ thật bé nhỏ không đáng kể? Cho dù hắn cũng đồng dạng đối với y làm ra chuyện tình như vậy...........

Mạc Lạc Hoa không biết từ khi nào thì đối với nam nhân nhìn như lạnh lùng cao ngạo này có hứng thú lớn như vậy, thậm chí không tiếc lấy bộ mặt thật của mình tìm đến y. Hơn nữa ý niệm hắn muốn dẫn Hắc Diệu đi trong đầu càng thêm mãnh liệt....... hắn thừa nhận chính mình chịu không được Hắc Diệu bị nam nhân khác chạm vào.

"Ha hả, hai đại hộ pháp đều đến đông đủ a."

"Mạc Lạc Hoa, đem cái tay dơ bẩn của ngươi lấy ra khỏi người giáo chủ."Giọng Nguyệt Khấp trước đây chưa từng lạnh như vậy, cả người tản ra sát khí mãnh liệt, ngay cả không khí cũng đông cứng lại.

"Ha hả... giáo chủ? ... Các ngươi đều "chiếu cố" giáo chủ các ngươi như vậy? Có hộ pháp như các ngươi, Hắc Diệu không biết có phải nên cao hứng hay không? Mạc Lạc Hoa vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nhất quán của hắn, một chút cũng chưa bị sát khí của Nguyệt Khấp ảnh hưởng. Nhưng hắn biết rõ hiện tại là tình huống gì. Mình một người đối kháng với họ, là tương đối khó khăn.

Cho nên tay hắn, ngay từ đầu liền khống chế cổ Hắc Diệu. Cảm giác nhip đập của y cùng với nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường, cảm giác kỳ dị mà vi diệu kia, làm hắn vài lần khắc chế không được muốn cắn lên.

"Kia không phải chuyện ngươi có lập trường để hỏi." Nguyệt Khấp cũng không nhìn Mạc Lạc Hoa, mà là nhìn chằm chằm Hắc Diệu, nhìn thấy dấu vết của người khác dưới lớp quần áo hỗn độn của y, nắm tay không khỏi nắm chặt.

Chết tiệt............

Phong Nhật giờ phút này cũng chưa lên tiếng, đồng tử màu vàng dần dần bị màu đỏ thay thế. Thấp giọng gọi tới một thị vệ, ở đối phương còn chưa có biện pháp hiểu rõ tình huống trước mắt, đầu của hắn, đã bị bàn tay cứng rắn của Phong Nhật bóp nát....

Bắt buộc bản thân áp chế tình tự nôn nóng cuồng loạn trong cơ thể, hai mất Phong Nhật lại khôi phục thành màu vàng như dĩ vãng, nhan sắc như sư tử.

"Mạc Lạc Hoa, nói thật ta còn rất bội phục ngươi dám làm như vậy, tiến vào tổng đàn của chúng ta, cướp người của chúng ta, ngay cả lần trước, cũng là ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi hẳn là rõ, động đến y, ai cũng sẽ không sống khá giả." Trên giang hồ nhất định nổi lên một trận phong ba đẫm máu.

Mạc Lạc Hoa chỉ nhẹ nhàng cười, lại còn động lòng người như vậy.

"Các ngươi có biết, điều kiện để những người đó đề cử ta làm minh chủ là gì không?"

"..............Ngươi nói." Nguyệt Khấp cực độ áp lực........ Nếu không phải cố kỵ Hắc Diệu trong tay Mạc Lạc Hoa, chỉ sợ Hàn Băng Kiếm trong tay đã sớm phóng ra.

"Ha hả........." Mạc Lạc Hoa sửa miệng ái muội vuốt ve.

"Nhiệm vụ thứ nhất khi ta lên làm minh chủ là tìm ra người giết chết Thượng giới minh chủ......." Khẩu khí của y trở nên lãnh liệt.....

Hắc Diệu đã khá mệt mỏi, trong mông lung vẫn như cũ chưa biết có người đang đàm luận về mình, năm tháng tập võ vất vả làm cho y ở thời điểm nào cũng đều có thể bảo trì ý thức mình.

Đúng vậy, Võ lâm minh chủ của Thượng giới là y giết, cái tên tiểu nhân dối trá kia........ Nhớ tới hắn, Hắc Diệu còn hận đến nhịn không được muốn hủy xương cốt của hắn, đốt hắn thành tro bụi.

Chính là, trải qua mấy chục ngày bị đùa bỡn như địa ngục [lời tác giả :ta nghĩ nói "Tôi luyện" ], thể xác và tinh thần đã hỏng đến cực điểm....... Hắc Diệu giống như cảm giác được bên người có nguồn suối ấm áp, thân thể liền tự động tiến lại gần.

Y hai mắt dần dàn mất đi ánh sáng, hư nhuyễn, tùy ý Mạc Lạc Hoa ôm vào trong ngực.

Phong Nhật và Nguyệt Khấp biết hắn đang điều tra chuyện của Hắc Diệu .......

"Dã tâm của nam nhân này sẽ không ít so với Hắc Diệu đi........ Thậm chí còn nhiều hơn, còn có thể là một mối đe dọa cho những người khác."Phong Nhật yên lặng đem bộ dạng của hắn ghi nhớ, thợ săn giỏi là sẽ không quên bộ dạng con mồi, cho dù nó có biến hóa như thế nào.

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Giọng Nguyệt Khấp đã che dấu không được phẫn nộ rồi, đặc biệt ở lúc hắn nhìn đến Hắc Diệu cư nhiên an tâm ngủ trong lòng của Mạc Lạc Hoa.

"Ta chỉ muốn một đề nghị nho nhỏ......"

Hai người chậm rãi đợi hắn nói tiếp.

"Ta muốn đem y mang đi......... Y là bằng chứng của ta, từ nay về sau, chuyện của các ngươi ta sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt."

Này là điều kiện cỡ nào hấp dẫn a, nếu ngay cả Võ lâm minh chủ Mạc Lạc Hoa này đều mặc kệ bọn họ không hỏi..... sự phát triển của Thiên Khấp giáo sẽ nhanh như thế nào, ai có thể biết?

Phong Nhật cười lạnh, Hắc Diệu ở trong mắt hắn, kỳ thật cho tới bây giờ đều chỉ là một món đồ chơi thú vị, nhưng cho dù y là món đồ chơi, cũng so với Thiên Khấp giáo trong mắt hắn cái gì cũng không đáng, thì trọng yếu hơn nhiều.

Hắn như thế nào cho phép người khác cướp đi món đồ chơi từ trong tay mình.

Nhưng sự thật là, mệnh của Hắc Diệu bị nắm ở trong tay đối phương. Hắn không nghĩ bởi vậy mà mất đi một món đồ chơi, ô uế chút kỳ thật cũng không quan hệ gì lớn lắm, hắn cũng không để ý, bởi vì một ngày nào đó, món đồ chơi của hắn sẽ thuộc về mình hắn, đến khi nào hắn ngoạn chơi chán muốn vứt bỏ mới thôi.

Cho nên đối với đề nghị này, Phong Nhật cũng không có nhiều dị nghị.

"Ha hả... ca ca, ngươi đang nói đùa sao?" Từ cửa hông đi ra một đứa nhỏ khoảng 7, 8 tuổi...... nháy mắt nhảy vào trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt phấn nộn trẻ con, tất cả đều là vẻ mặt khờ dại.

Tiểu hài tử kia tiếp tục bước chân nhẹ nhàng, nói giống như ngâm thơ:

"Thiên hạ vô giới, cường giả duy quyền, dư đẳng ký thị ngộ cường gặp cường......" (có ai hiểu thì giải thích dùm ta T.T) Nói xong, vừa chuyển một cái, đột nhiên biến thành vẻ mặt lõi đời.

"Mạc Lạc Hoa, ngươi sẽ không xem chúng ta vĩnh viễn trở thành chướng ngại xưng bá của ngươi? Ta không tin đâu......."

"Liệt Thổ......" Thì ra tiểu tử kia, vẫn biết chuyện chúng ta đem giáo chủ giấu, nó lại không nói ra...... với mục đích gì? Phong Nhật âm thầm đánh giá, tiểu quỷ ngủ cả ngày này! (Liệt Thổ gọi MLH là ca ca, trà trộn vào làm gián điệp ở TK giáo >.<)

"Ha hả...... có thể hợp tác hay không hợp tác, quy tắc thiên hạ, không có bằng hữu vĩnh viễn, tiểu Liệt Thổ ngươi có biết chưa?" Mạc Lạc Hoa cười to nói.

"Ta mặc kệ ngươi tốt như thế nào, Hắc Diệu, người...ta sẽ không thả y ra !" Nguyệt Khấp kiên quyết nói, xem ra hắn đã chán ghét "Đàm phán" vô nghĩa này rồi, thực lực là quyền lực lớn nhất ! Hàn Băng Kiếm trên tay hắn đang phẫn nộ run rẩy dưới ảnh hưởng của chủ nhân.

"Muốn động thủ?"

"Nguyệt Khấp !"

"Dừng tay!'

"Các ngươi còn chưa thương lượng xong? Ta xem giáo chủ của các ngươi để ở nơi này của các ngươi, sớm hay muộn cũng chết...... ha hả" Mạc Lạc Hoa tà khí cười.

"Nói cũng đúng...... Ta có thể cho ngươi mang y đi, nhưng điều kiện là trong vòng một năm không được quản chuyện Thiêu Khấp giáo của chúng ta, còn có, ta cũng sẽ cùng ngươi đi......." Liệt Thổ bình tĩnh nói.

"Không có khả năng, ngươi câm miệng cho ta." Kiếm của Nguyệt Khấp trực tiếp chuyển hướng Liệt Thổ. Muốn hắn chịu đựng Hắc Diệu ở trước mắt mình bị nam nhân khác cướp đi, quả thực là lời nói vô căn cứ. Người nói những lời này, cho dù là Liệt Thổ, cũng không thể tha thứ.

Hắc Diệu là của hắn !

Liệt Thổ bình tĩnh nhìn Nguyệt Khấp " Ngươi là kẻ Hắc Diệu đề bạt, ngươi cũng biết Thiên Khấp giáo của chúng ta hiện tại bị đả kích thật sự lợi hại. Đã chết bao nhiêu người, ngươi so với ta rõ ràng. Ta cũng đồng dạng là hộ pháp, ta nghĩ ta làm như vậy là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa, ngươi có biết, nếu Thiên Khấp giáo hủy ở trong tay Hắc Diệu, y sẽ có kết cục như thế nào không? Huống chi, ngươi cảm thấy được hiện tại phải mạo hiểm mệnh của Hắc Diệu? Tuy rằng không biết vì sao, nhưng ta nghĩ, Mạc Lạc Hoa tạm thời sẽ không giết Hắc Diệu." Liệt Thổ tàn khốc đối Nguyệt Khấp nói xong cái gọi là sự thật.

Mạc Lạc Hoa cười lạnh.

Nguyệt Khấp biết ý tứ Liệt Thổ, trước mắt Hắc Diệu tạm thời không có nguy hiểm, bọn họ có khả năng làm chính là, tìm cơ hội đem Hắc Diệu cứu trở về.

Nhìn thấy Hắc Diệu đã bị tra tấn lợi hại đến mất đi ý thức, Nguyệt Khấp đột nhiên ý thức được chuyện mà mình đã đối với y làm là cỡ nào quá phận, tâm bị nhéo đến phát đau.

Hắn biết hiện tại phải thả Mạc Lạc Hoa và Hắc Diệu đi.

——————————————-

Mạc Lạc Hoa mang theo Hắc Diệu cùng đứa nhỏ Liệt Thổ trở lại sơn trang ẩn tịch trong rừng mưa.

Y đem Hắc Diệu an bài xong, còn tự mình dặn tất cả đều phải dùng đồ tốt, sau đó, mới trở lại phòng mình.

Nhưng đã có người đang chờ hắn.

Là Liệt Thổ.

Liệt Thổ cười cười xoay người: "Không thể tưởng tượng được Võ lâm minh chủ nổi tiếng thiên hạ là một người có tình như vậy." Nó đi đến ngồi xuống cái bàn hoa mỹ giữa phòng, trong tay không ngừng thưởng thức huyết cầu đỏ chói.

Mạc Lạc Hoa cũng hướng thẳng đến cái bàn, bưng lên cái chén, châm trà.

Thủ pháp thuần thục, xứng với ngón tay tinh tế thon dài của hắn, thật là một bức tranh đẹp.

"Minh chủ không làm minh chủ, có thể đi tửu lâu ăn bữa cơm."

Mạc Lạc Hoa lẳng lặng đem trà đưa cho Liệt Thổ.

Liệt Thổ không để ý đến, chỉ cười cười liền đem chén trà đưa đến bên môi.

"Nói đi, là ai cho ngươi đến cướp người...... chỉ bằng cái vị trí còn chưa đứng vững kia của ngươi, không có khả năng có người vì ngươi bán mạng đến trong tổng bộ của chúng ta, vì ngươi tìm hiểu tin tức."

Mạc Lạc Hoa chỉ là cười:

"Tiểu Liệt Thổ thông minh như vậy đều đoán không được sao?"

"Ha hả, ca ca, ngươi sẽ không nguyện ý nói cho Gia nghe? Còn muốn ta tự mình đi tìm, người lớn thật là bủn xỉn.

Liệt Thổ khôi phục vẻ mặt khờ dại của nó, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đến trước cửa phòng.

Đột nhiên nó quay đầu lại.

"Có độc bôi ở trên miệng chén, cái chén kia, rất nhanh sẽ tự hủy." Nói xong bước đi ra ngoài.

Mà cái chén của Liệt Thổ lúc hắn đi rồi lập tức vỡ ra ! Nước trà văng đến trên mặt Mạc Lạc Hoa.

Hắn vươn ngón tay quẹt đi thứ dính trên mặt rồi đặt ở trong miệng.......

——————————————-

Hắc Diệu hiếm khi được nghỉ ngơi, rốt cuộc hai ngày sau thanh tỉnh.

"Ngươi tỉnh?"

Mạc Lạc Hoa kéo tay y, mạch tượng bình thường.

"Ngôn?" Dương quang ôn nhu chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của Hắc Diệu .

Phản quang ..... Hắc Diệu chỉ nhìn đến một thân ảnh đơn bạc ngồi ở bên cạnh mình, thân hình kia .......

"Ta không phải......"

Mạc Lạc Hoa đứng dậy đi đến một bên.

Nhìn kỹ rõ ràng là Mạc Lạc Hoa sau, Hắc Diệu hồi phục biểu tình lãnh ngạo vốn có, nhưng là suy yếu.

"Lúc mang ngươi đi ra, thật sự là ra một thân mồ hôi lạnh a." Hắn ôn hòa cười, nhẹ tay vuốt ve sợi tóc như bóng đêm của Hắc Diệu, người sau lại không có phản ứng.

"Muốn ăn cái gì không?" Mạc Lạc Hoa thần kỳ săn sóc.

Hắc Diệu vẫn đang không có phản ứng, chính là có chút thất thần nhìn Mạc Lạc Hoa.

"Lấy ta làm công lao? Cho địa vị Võ lâm minh chủ của ngươi đứng vững?" Liên tục hai ngày yết hầu cũng chưa ra tiếng, giọng nói phun ra khàn khàn khiến lòng người đau.

"Không có độc đâu, uống đi." Hắn cũng không có trả lời vấn đề của Hắc Diệu .

Hác Diệu nhìn hắn một cái, im lặng không ra tiếng tiếp nhận cái chén, đầu lưỡi không biết cố ý hay là vô tình ở trên môi liếm liếm. Động tác này làm cho dục vọng giấu ở đáy lòng của Mạc Lạc Hoa lại bắt đầu quay cuồng.......

Y không do dự ngửa đầu uống chén nước kia. Chất lỏng trong suốt theo khóe miệng âu yếm đường cong của cái cổ, trượt xuống khuôn ngực rộng mở.

Nam nhân này....... Thật sự là chết tiệt gợi cảm, ngay cả hương vị trên người đều khiến kẻ khác mơ tưởng.

Mạc Lạc Hoa vươn đầu tựa vào sườn mặt Hắc Diệu, nhẹ ngửi hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái trên người Hắc Diệu. Nam nhân này, là đã biết không có biện pháp phản kháng hay sao mà lại dịu dàng như thế. Dược vật kia, tính tính thời gian, võ công của y cũng đã hồi phục không sai biết lắm đi.......

Vì sao đối với người này, ta lại có kiên nhẫn như vậy? Ta muốn được đến cái gì chẳng phải là tự mình đến cướp đoạt sao?

Đây đều là gì, ta bằng vào cái gì mới có thể đạt đến địa vị như vậy?

"Trở thành đồ vật của ta, ta muốn ngươi." Cũng không phải ngữ khí thương lượng, mà là mệnh lệnh. Chính là khuôn mặt đầu độc lòng người kia nói ra từ ngữ ái muội như vậy, luôn khiến kẻ khác mơ màng.

Mạc Lạc Hoa thấy y không cự tuyệt, nghĩ tới y ngầm đồng ý hắn giữ lấy y. Hắn đem môi nhẹ nhàng tiếp cận đôi môi giống như bị cắn thương của Hắc Diệu ......

Hắn ma sát bên ngoài..... chờ đợi một thời cơ tiến công....... Hắn thừa nhận mình phi thường chờ mong thân thể của nam nhân này.

Hắc Diệu vốn không có phản ứng gì bỗng hai mắt nháy mắt khôi phục thần thái, dùng tốc độ cực nhanh điểm huyệt đạo Mạc Lạc Hoa.

Tập kích bất ngờ làm cho Mạc Lạc Hoa cương ở tại chỗ, không thể động đậy.

"Ngươi......." Trong mắt hắn có bối rối cùng sợ hãi ít khi thấy.

Hắc Diệu nâng cằm hắn lên:

"Nhờ có ngươi, ta mới có thể thuận lợi đào thoát ra như thế, đám súc sinh cắn ngược lại chủ nhân kia, ta sẽ hảo hảo giáo huấn." Y nhẹ nhàng vuốt ve mặt Mạc Lạc Hoa một cái.

"Đối với sự trợ giúp của ngươi, ta sẽ cho ngươi giữ lại toàn bộ thi thể để báo đáp." Bộ dạng nghèo túng trên mặt Hắc Diệu hoàn toàn biến mất, trên mặt tươi cười thản nhiên. Này cũng là lần đầu tiên, trên mặt Hắc Diệu hiện lên tươi cười, tuy rằng thoạt nhìn dày đặc sát ý.

"Ngươi không thể làm như thế !" Hắn sợ hãi run rẩy.

"Ngươi nói ta trước đem cái mũi của ngươi cắt đi tốt hơn hay là......." Tay Hắc Diệu đụng đến hạ thân Mạc Lạc Hoa, ái muội cầm. "Đem nơi này trực tiếp cắt đi?" Y đã muốn bắt đầu dùng lực. Mấy thứ đồ này, tuyệt đối không thể lưu lại.

Đột nhiên y bị một khí lực cực đại đẩy ngã xuống giường, mà Mạc Lạc Hoa gắt gao giữ chật tay y, thần tình dâm tục tươi cười, nơi đó vừa rồi còn nhìn thấy sự chật vật cũng biến mất, vô cùng thân thiết hôn thân cái má bóng loáng của Hắc Diệu: "Vốn đang muốn cùng ngươi đùa, nhưng ngươi như thế nào có thể đối với bảo bối cho ngươi tính phúc xuống tay chứ? Vậy về sau ai tới thỏa mãn ngươi? Hả? Bảo bối của ta, hiện tại bị ngươi chọc giận rồi...." Hắn cố ý để ở giữa hai chân Hắc Diệu, làm cho người sau giận muốn bể phổi, theo bản năng trở nên sợ hãi.

"Sao lại có thể..... Ta rõ ràng......." Hắc Diệu không thể tin được.

"Ngươi rõ ràng không nỡ xuống tay a, không cần ngượng ngùng. Ta sẽ hảo hảo thỏa mãn ngươi ~" Cúi đầu hôn chặt Hắc Diệu, lại đem y mang vào vực sâu dục vọng.

Hắn như thế nào có thể nói cho Hắc Diệu huyệt vị của mình sớm đã dùng võ công dời vị trí. Bất quá tưởng tượng đến chuyện Hắc Diệu lợi dụng mình, hắn sẽ không thể không tra tấn y, nhìn bộ dạng y ở dưới thân mình chật vật không chịu nổi, thật sự là cảnh đẹp ý vui a ~~~~

HẾT CHƯƠNG 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top