Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6


CHƯƠNG 6

"Mạc...... Lạc......Hoa" Tần Nãi nhìn đến người sát khí tràn ngập kia, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, biết vậy là xong rồi.

Hắn là người nào.......Cư nhiên đem ái vật của ta đoạt đi rồi !

Tuy rằng giờ phút này thân thể Phi Lam kịch liệt đau đến mức giống như muốn nứt ra, trong lòng lại vì người tới đoạt đi Hắc Diệu mà phẫn hận tức giận [ thật sự là tên không biết sống chết....]

Ngoài phòng một trận hỗn loạn tiếng bước chân, cí vài người vọt vào.

Giờ phút này Mạc Lạc Hoa đã muốn bóp cổ Phi Lam nâng hắn lên cách mặt đất, nhìn chằm chằm tên vừa rồi xâm phạm Hắc Diệu này, sát khí rét lạnh trong mắt khiến Phi Lam lúc này mới chân chính cảm thấy sợ run, cặp mắt kia giống như đến từ địa ngục.......

Mấy người vọt vào tới nhìn thấy chủ nhân bị thương, kêu gào múa may vũ khí tấn công lên, Mạc Lạc Hoa căn bản không để ý tới đám tiểu tốt kia, ánh mắt khép hờ sau bỗng nhiên mở lớn, một lực thật mạnh đánh tới đem mấy người kia lập tức đánh văng đến kêu thảm, xụi lơ cách mấy trượng bên ngoài, toàn thân đều là máu, xương cốt bị vỡ nát.

Mạc Lạc Hoa đang muốn một chưởng kết liễu tiểu tử tóc màu trà trước mắt này, Hắc Diệu lại ở trong lòng rên rỉ một tiếng mỏng manh, âm thanh thống khổ cực kỳ. Nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của y đã thành xám trắng, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm quần áo quấn ở trên người, trong lòng run lên, hắn không thể chịu đựng được việc nhìn thấy Hắc Diệu như vậy, quyết định vẫn là trước xem tình huống của y quan trọng hơn.

Bỏ lại Phi Lam cả người xụi lơ, Mạc Lạc Hoa ôm Hắc Diệu tiêu thất như một trận gió.... [ Dược Dược để cho Phi Lam lên sân khấu, hẳn là sẽ không làm cho hắn lập tức quải điệu* đi (*: treo giò, không cho ra sân khấu) .....]

———— Trở lại Viêm Long Bảo ————————-

Nhìn thấy Hắc Diệu hôn mê trên giường, trong lòng Mạc Lạc Hoa một loại đau đớn thâm sâu mà nhợt nhạt.

Nam nhân trước mắt này......hắn đã muốn nói không nên lời là cái loại cảm giác gì, cái loại tình cảm lẫn lộn phức tạp này, tựa như hắn đối với nam nhân vẫn đang ngủ say kia, nhưng lại giống như càng khắc sâu, càng lo lắng.......

Thở dài, Mạc Lạc Hoa lấy ra một viên thuốc màu lục nhạt, ngậm vào miệng, cúi thân xuống, môi đối môi, đem viên thuốc chậm rãi đẩy vào trong miệng Hắc Diệu .

Hắc Diệu giờ phút này đang trong hôn mê chỉ cảm thấy rét lạnh khôn cùng......Bỗng nhiên cảm thấy một cái gì đó mềm mại ấm áp đang đụng vào mình, đó là nguồn nhiệt duy nhất, y không khỏi gắt gao dựa vào......

―――――――――――――――――――――――――――――

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, xung quanh một mảnh hắc ám, Hắc Diệu khởi động thân mình, cảm giác trên người đau đớn không thôi. Bỗng nhiên, một cái bóng đen xẹt qua bên cửa sổ bay vụt ra ngoài, là Mạc Lạc Hoa !

Ta đang ở đâu? Sao lại gặp được hắn ?! Hắn muốn đi đâu?

Không kịp tự hỏi, thân hình Hắc Diệu phiêu một cái, cũng theo sau bay vút ra ngoài. Di..? Kỳ quái, võ công của ta không phải bị phế đi rồi sao? Sao giờ lại có thể.......?

Y cũng không biết lúc y hôn mê, Mạc Lạc Hoa đã đút cho y một viên Đại Hồi Hoàn khôi phục công lực, công lực mất đi đang chậm rãi khôi phục lại.......

Vì võ công của đối phương không thua mình, nên Hắc Diệu cũng không dám đến gần, xa xa dừng ở phía sau.

Dừng lại ở bên một gốc cây đa lớn trên sườn núi, đẩy ra đám cỏ dại cao bằng thân người, lại có một bức tường đá trơn nhẫn xuất hiện, Mạc Lạc Hoa mở ra cơ quan, bức tường đá "Oanh" một tiếng mở ra.

Chờ Mạc Lạc Hoa đi vào một lát sau, Hắc Diệu mới không tiếng động từ từ tiến vào.

Trong động có hàn khí từng trận đánh úp lại......Càng đi sâu vào vách đá, con đường cũng dần dần được bao phủ bởi màn sương trắng.

Dọc theo đường hầm trơn trượt đi về phía trước, đột nhiên trước mắt bừng sáng, Hắc Diệu nhìn thấy Mạc Lạc Hoa đứng ở bên một cái ao nhỏ, chung quanh đều được lắp những khối băng thật lớn, khiến cho nhiệt độ trong động vẫn duy trì ở nhiệt độ thấp, xung quanh bên cạnh ao còn có rất nhiều dược hương, mà trong ao tựa hồ nổi lơ lửng một người........

"Ta rất muốn cho ngươi tỉnh lại, chính là, tỉnh lại sau, ngươi còn có thể ở bên cạnh ta không?" Nhìn người trong ao nhẹ nhàng lơ lửng, Mạc Lạc Hoa lẩm bẩm.

Nước ao không phải là nước bình thường, nước có màu u lam trong suốt, giống như màu lam thâm thúy lúc chạng vạng không lây dính một tia ánh sáng mặt trời. Một người lẳng lặng nằm trong nước, một thân lụa trắng mỏng manh như Thiên Sơn Tuyết (chém a), một mái tóc ngân bạch theo trong nước ao u lam dập dờn bồng bềnh phiêu tán, làn da trong suốt lấp lảnh, khuôn mặt thanh tú như trăng, hai mắt hơi hơi khép kín, giống như tùy thời sẽ tỉnh lại, môi cũng là tuyết trắng, không có chút huyết sắc.

Mạc Lạc Hoa ngồi xổm thân xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuyệt mỹ chìm vào trong nước, thật sâu thở dài "Trừ ngươi ra, ta còn chưa thấy qua nam nhân kia vì bất luận kẻ nào mất đi cảnh giác, ngươi nói, ta nên để ngươi xuất hiện ở trước mặt y không? Hả? Ngôn Nặc......"

Ngôn Nặc ! ! ?

Cái tên kia giống như tiếng sét đánh vào tai, máu Hắc Diệu cơ hồ như đang chảy ngược.

Trước đó tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng vì hy vọng nhỏ bé gần như bằng 0, y vẫn là buông lỏng cảnh giác, trúng độc chiêu âm hiểm của Mạc Lạc Hoa, hiện tại lại là bẫy như vậy.....?

Chính là đối với Hắc Diệu, thật giả đã muốn không sao cả, chỉ cần có thể nhìn đến thân ảnh thân nhân, có thể nhìn đến dung nhan Ngôn Nặc, vô luận là chân thật hoặc là giả dối đều có thể an ủi y – vốn tịch mịch vì ở trên đời này không có người quan hệ huyết thống, cho dù phải bắt y trả giá hết thảy !

Cảm giác được phía sau khác lạ, Mạc Lạc Hoa nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy Hắc Diệu tóc đen rối tung, hai mắt ngưng trầm nhìn chằm chằm người trong nước, từng bước một hướng về phía trước.

"Ha hả ~ xem ra, trò hay phải bắt đầu trước rồi." trong mắt Mạc Lạc Hoa lập tức dần hiện ra hưng phấn tùy ý, y khôi phục thật là nhanh a, luôn làm cho mình bất ngờ.

Thấy rõ ràng người trong nước, biểu tình ngưng trọng lãnh tuấn của Hắc Diệu lập tức ôn hòa xuống, kia thật sự là Ngôn Nặc, tuy rằng hắn một đầu tóc đen đã trở nên tuyết trắng, tuy rằng tựa hồ như đang ngủ, nhưng người kia thật sự là Ngôn của y.......

"Ngươi làm gì hắn vậy?" Ánh mắt vẫn không rời đi Ngôn Nặc, Hắc Diệu khô khốc lạnh lùng hỏi.

"Cái đó đối với ngươi không quan hệ." Nghĩ đến sắp nhìn tới một người phẫn hận đến bất lực xuất hiện ở trước mặt mình, Mạc Lạc Hoa lại có hứng thú kích thích y.

"Sao Ngôn lại ở nơi này của ngươi?" Hắc Diệu quay đầu trừng mắt cái người thần tình như không liên quan đến mình kia, bộ mặt không vội không táo, giọng nói không có một tia dao dộng, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương đến có thể giết người.

"Úc ~ nói đến thì rất dài, mấy ngày mấy đêm cũng nói không xong a." Nam tử bát bát nước trên mái tóc đen trước mắt, nhìn sợi tóc ung dung nói.

"Vừa rồi ngươi nói có thể khiến cho hắn tỉnh lại?" Hắc Diệu thật sự chịu không nổi thái độ trêu chọc kia của đối phương, xông lên một phen túm phần áo trước ngực hắn.

"Đó là đương nhiên, muốn biết không?" Không chút nào để ý tới cái tay đang nắm áo mình, Mạc Lạc Hoa híp hai mắt lại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến đáy mắt Hắc Diệu. Món đồ chơi này thật sự là khiến kẻ khác yêu thích a, tra tấn y thật sự là một chuyện khiến người ta hưng phấn...

"Không nói, ngươi sẽ chết thực sự thảm !" Nam nhân trước mắt này đã muốn tàn sát bừa bãi một tia ôn nhu và tín nhiệm cuối cùng trong đáy lòng mình, còn có chuyện làm y vạn phần sỉ nhục chán ghét kia, đều là hắn mang đến ! Hắc Diệu đều đã nghĩ tới hàng vạn lần một ngàn phương pháp làm cho hắn chết đi.

"Giết ta đi, bảo bối." Đầu ngón tay nhẹ xẹt qua viền môi mềm mại gợi cảm của nam nhân, Mạc Lạc Hoa mỉm cười quỷ dị lấy ánh mắt âu yếm khuôn mặt Hắc Diệu, người này vì phẫn hận mà thiêu đốt hai mắt nhiễm hồng, người này vì tức giận mà hé mở đôi môi, tóc đen như bóng đêm nhu loạn này .......Ha hả, thật sự là hấp dẫn người mà.

Nhiệt độ cơ thể vì tiếp cận mà nóng rực lên, hơi thở dồn dập mà hỗn loạn, Mạc Lạc Hoa vì chạm đến làn da đối phương mà đáy lòng nổi lên rung động nho nhỏ, giờ phút này lại nghĩ tới thân thể kia ở dưới thân mình vì tình sự mà xinh đẹp......

Ngay tại lúc dục vọng nào đó trong cơ thể Mạc Lạc Hoa bắt đầu khởi động, Hắc Diệu vì những lời này mà dung nham trong mắt lạnh xuống.......Nam nhân giảo hoạt này, thật không có biện pháp.

Buông đối phương ra, xoay người sang chỗ khác, Hắc Diệu nhìn chằm chằm Ngôn Nặc đang ngủ say trong nước, mặt không chút thay đổi mở miệng nói "Nói điều kiện ngươi muốn đi."

Dục niệm chưa tắt, người từ phía sau kề sát lên thân thể làm cho mình cuồng loạn kia, dùng mặt ái muội ấm áp ma sát mái tóc đen của đối phương, giọng nói trầm thấp và mềm mại dán vào bên tai Hắc Diệu phun ra hơi thở nóng hổi.

"Điều kiện của ta....... Rất đơn giản, chính là, dùng chính ngươi đến đổi hắn."

Hắc Diệu chán ghét rụt thân mình ra, ánh lam trong mắt cố nén lửa giận, bình tĩnh hỏi "Đổi như thế nào?"

Lấy tay nâng lên càng dưới cao ngạo kia, ánh mắt sắc bén không cho phép cự tuyệt sâu thẳng nhìn đáy mắt đối phương, ánh mắt Mạc Lạc Hoa giờ phút này giống như suy nghĩ muốn đoạt lấy tất cả của Hắc Diệu.

"Nói, ngươi là của ta !" Thân thể... hắn đã có được, mà tâm, hắn cũng muốn hoàn toàn.

Ánh mắt lạnh lùng sau mái tóc đen xẹt qua nam nhân trước mắt, nhìn chăm chú vào thân người đang trôi nổi trong nước, ánh mắt Hắc Diệu lại chậm rãi chuyển hướng nam nhân cuồng vọng giả dối này.

"Ta, là của ngươi."

Hiện tại là của ngươi, về sau, ngươi chính là của ta ! (đúng đúng *gật đầu lia lịa*)

"Tốt lắm, thật sự là ngoan a." Xem ra hai năm trước một bước này của mình thật sự là đi đúng rồi, Ngôn Nặc thật sự là uy hiếp của Hắc Diệu, Mạc Lạc Hoa đắc ý cảm giác mãn nguyện từ đáy lòng tràn đầy đáy mắt rồi.

"Nói tiếp, từ nay về sau không thể làm trái mệnh lệnh của ta, không cho phép người khác chạm vào ngươi." Đầu lưỡi có chút vội vàng đã muốn lưu luyến ở bên đôi môi thoáng khô khốc lại vẫn cảm tính như cũ kia.

"Ta sẽ không cãi mệnh lệnh của ngươi, không cho người khác chạm vào ta." Trên mặt Hắc Diệu vẫn như cũ nhìn không ra chút cảm xúc. Sói, ở thời điểm nguy hiểm tới gần chính là dị thường bình tĩnh như vậy.

Ở thời điểm ngươi còn sống ta sẽ không cãi mệnh lệnh của ngươi. Chính là, ngươi, còn có thể sống được bao lâu chứ...!

"Từ giờ trở đi không thể gạt ta !" Ánh mắt Mạc Lạc Hoa gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Diệu, muốn từ biến hóa nhỏ bé trong mắt đối phương biện bạch ra ý tưởng chân chính này.

Mi mắt hơi hơi rũ xuống, coi như trải qua ngắn ngủi suy nghĩ, rồi sau đó Hắc Diệu ngẩng đầu chống lại ánh mắt đối phương, ánh mắt thản nhiên,

"Sẽ không lừa ngươi."

Cho tới bây giờ ta đã không biết cái gì gọi là tín nhiệm, cũng chưa từng yêu cầu người khác tín nhiệm mình, tên ngốc mới có thể tin tưởng người khác !

Nụ hôn của Mạc Lạc Hoa đã tham nhập thật sâu vào trong miệng Hắc Diệu, nghe được lời nói không hề kháng cự phát ra từ trong miệng người mà dã tính chưa bao giờ khuất phục này, trong lòng cảm giác tự hào coi như đã chinh phục hoàn toàn con mồi hoàn mỹ nhất, dã tính nhất trên đời, mặc dù kia không nhất định là ý nguyện chân chính, nhưng vậy đã muốn đủ rồi........(=..= ca dễ thỏa mãn vậy à?)

Ta có thể mệnh lệnh y mọi chuyện ! Có thể ở bất kỳ địa phương nào, thời điểm nào muốn y cũng không cho phép phản kháng ! Có thể mệnh lệnh y vì khoái cảm mà lớn tiếng kêu lên ! Có thể..... Mạc Lạc Hoa giờ phút này đã muốn dục hỏa đốt cháy toàn thân, nam nhân chết tiệt này vì sao luôn có thể tùy ý châm lên ngọn lửa trong cơ thể mình, không nên muốn đến mức y cơ hồ té xỉu mới có thể dừng.....

Ánh mắt Hắc Diệu hàm quang thâm thúy hơi hơi mị lên, ánh mắt như cũ lại phiêu về tới trên thân người trong nước căn bản không biết bên cạnh đã xảy ra chuyện gì kia, ánh mắt hơi chút khép hờ, lưỡi Hắc Diệu còn bò lên cái lưỡi đang tùy ý đòi lấy ở trong miệng y kia.....

Này vừa mới động khiến cho Mạc Lạc Hoa thoáng sửng sốt một chút. Tâm ý nhanh như vậy đã thay đổi? Hay là có cái gì quỷ dị khác?

Không có vấn đề gì, mọi thứ của ngươi đều ở trong lòng bàn tay ta, là thật là giả ta đều muốn ! Đầu lưỡi vốn tham lam lại càng điên cuồng, càng không ngừng tìm tòi mùi vị đối phương, thưởng thức mỹ vị giữa đôi môi, hôn lưỡi nóng bỏng lại trơn tru, làn da màu lúa mạch chặt chẽ như roi da, gặm cắn mỗi một chỗ. Hôn môi mang theo cắn xé, màu sắc những ái ngân kia tức thì bị làm sâu sắc thêm ....

Để cho ta tới khai phá mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể ngươi, điên cuồng vốn chính là chuyện của hai người.

Theo cái lưỡi nam tử liếm hôn, thân thể Hắc Diệu cũng có cảm giác hơi tê khó có thể diễn tả, y nghĩ đẩy ra cái đầu đặt ở trên người mình một đường hôn sâu kia. Cảm giác được đối phương phản kháng, Mạc Lạc Hoa lại ghìm chặt hai cổ tay đối phương áp chế thân thể y. Một cái xoay người, hai người quay cuồng tới bên cạnh nước ao u lam. . . . .

Khuỷu tay Hắc Diệu trong lúc vô tình áp tới một văn thạch rượu hoa điêu, "Xuy" một tiếng vang nhỏ xẹt qua, Mạc Lạc Hoa trong lòng thầm kêu không xong, tức khắc, hắn đã muốn đem Hắc Diệu vốn đang đặt ở dưới thân đẩy đi, khi hắn muốn chạy trốn, nháy mắt cũng đã bị hơn mười mũi tên sắt đâm trúng.

Này vốn là cơ quan dự phòng ngoại nhân tiến vào, không nghĩ tới mình vì ái dục nhất thời mê muội, lại quên sự tồn tại của nó....

Hắc Diệu ngồi dậy, trong mắt phủ một tầng ngạc nhiên, nam nhân này làm gì cũng sẽ không ăn phiền phức, cư nhiên sẽ vì mình mà bị thương?

Phiêu liếc mắt Hắc Diệu một cái, khẽ cười cười, Mạc Lạc Hoa nắm lấy mũi tên chỉ một lóng tay đang đâm vào trên vai mình, từng chút rút ra, chân mày một chút cũng không nhăn.

"Xem ta đối với ngươi thật tốt, cảm động đi?" Hắn không sao cả đem mũi tên dính máu ném xuống đất, đến gần nam nhân trong mắt tuy có kinh ngạc nhưng nhìn không ra đáy lòng suy nghĩ cái gì kia, Mạc Lạc Hoa đem máu trong tay chà lên mặt Hắc Diệu, không chút nào để ý tới miệng vết thương trên vai đang trào ra máu đỏ tươi.....

Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể cho Hắc Diệu biết, Ngôn Nặc hiện đang ngủ say trong nước, điều kiện thức tỉnh duy nhất đang thiếu, chính là...... máu của thân nhân !

Hắc Diệu dìu Mạc Lạc Hoa về tới Viêm Long bảo, không phải thật không muốn giết hắn, nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải tác phong của y, huống hồ Ngôn Nặc mà y yêu nhất còn trong tay hắn. Y không thể mạo muội mang Ngôn Nặc đi, bởi vì tạm thời còn không biết Ngôn Nặc rốt cuộc là vì sao hôn mê bất tỉnh? Còn chưa tìm được phương pháp làm thế nào chữa trị cho hắn, cho nên trước án binh bất động, nhưng cũng không phải thỏa hiệp, Mạc Lạc Hoa đối y làm một số chuyện tình, y cũng sẽ đòi lại, khiến hắn cũng nếm thử chút tư vị chịu nhục.......

Chính là vừa rồi hắn động thân chắn tên khiến y có chút mê man, hắn vì sao lại làm như vậy? Thật sự là một người lòng dạ thâm sâu ..... Lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều như vậy nữa, việc cấp bách là phải làm như thế nào cứu Ngôn Nặc, sau đó giết nam nhân này.......

Ngôn mà y yêu nhất, sao lại biến thành bộ dáng ngủ say trong nước như hiện tại, thật sự khiến y dị thường khó chịu, vì y vẫn đều cảm thấy khi đó Ngôn Nặc từ trên vách núi đen rơi xuống, đều là lỗi của mình, làm thân nhân duy nhất của Ngôn Nặc, lại không thể bảo vệ hắn, là thất trách cỡ nào, huống hồ còn tự nhận là người yêu hắn nhất trên thế gian..... Hiện tại ngẫm y lại có tư cách gì nói thương hắn chứ? Cho nên, giờ y muốn tưởng tẫn biện pháp cứu tỉnh Ngôn Nặc, dẫn hắn rời đi nơi này.

HẾT CHƯƠNG 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top