Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Thức tỉnh


CHƯƠNG 8 THỨC TỈNH

"Bái kiến giáo chủ."Người đến là một thanh niên tuấn mỹ cao cao gầy gầy, giơ tay nhấc chân tất cả đều là nhất phái nhã nhặn nho nhã. Một cỗ trời sinh thanh nhã, phong độ của người trí thức, xứng với dược hương mơ hồ trên thân, làm cho người ta thoải mái cực kỳ. Người này chính là nhập thất đệ tử duy nhất của tiền thần y – Thái Cực Nguyên chân nhân mà người ta đồn đại,11 tuổi liền tiếp nhận thanh danh tiên sư, hiện tại quy thuận Thiên Khấp giáo làm thần y —– Ngạo Mộc.

Hắn cùng với Thái Cực Nguyên chân nhân bất đồng ở chỗ, Thái Cực Nguyên chân nhân mặc dù giỏi y thuật lại còn giỏi về dùng độc. Mà hắn — Ngạo Mộc lại có thể sử dụng độc cứu người, thánh cổ Miêu Cương mà hắn đang nghiên cứu là cổ độc cho đến nay đều không thuốc nào có thể giải, chất lỏng màu đen độc hại này, sau khi bại lộ trong không khí sẽ lấy tốc độ quỷ dị tìm được nguồn nhiệt, ở thời điểm ngươi còn chưa có phát hiện đã xâm nhập huyết mạch.

Nếu bị độc này xâm nhập vào trong cơ thể, cứ mỗi bảy ngày độc phát một lần, mà mỗi lần phát tác sẽ làm cho cả người đau đớn như xé rách, như vô số con cổ trùng ở trong mạch máu xuyên qua gặm cắn, không đến mấy tháng da bắt đầu thối rữa từ trong ra ngoài, đương khi ngươi bị cổ độc cùng giòi ruồi tra tấn mang đến thống khổ, ngươi lại phát hiện ý chí của ngươi lại càng ngày càng thanh tỉnh, càng không thể tự hành đoạn (kết liễu?), ngươi căn bản không thể trốn tránh. Chỉ có thể trơ mắt nhìn da bị thối rữa hòa tan, thẳng đến khi lộ ra xương cốt vẫn bám vào mạch máu và da thịt.

Chờ đến khi xương cốt ngươi cũng hòa tan, ngươi sớm đã bị đau đớn cùng sợ hãi bức điên, đến lúc đó ngươi mới có thể chân chân chính chính cảm nhận được thực đế (?) của thánh cổ —- sống không bằng chết. Đồng dạng nó cũng có thể dùng để cứu người, nó là cọng cỏ cứu mạng duy nhất có thể giải được Tứ Xuyên Đường Môn chí bảo —– "Vô tà" chi độc. Này cũng đang là nguyên nhân hắn có thể thay thế được tiên sư đi lên ngai vàng thần y.

"Ngạo Mộc, ta muốn biết có biện pháp nào có thể cứu tỉnh đệ đệ ta." Hắc Diệu tiến về phía trước một bước, cảm xúc có chút lo lắng.

Ngạo Mộc ngẩn người, "Giáo chủ tìm được Ngôn Nặc thiếu gia?" từ sau khi Ngôn Nặc thiếu gia rơi xuống vách núi đen, giáo chủ vẫn đang không ngừng tìm hắn, vì y vẫn tin rằng đệ đệ y thương yêu nhất sẽ không chết.

Khi đó hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng giáo chủ điên cuồng, hắn vẫn nghĩ Hắc Diệu người này lạnh lùng, tàn khốc, trên mặt vĩnh viễn là biểu tình kia, không có gì dao động. Thẳng đến ngày đó hắn mới hiểu được, giáo chủ cũng bất quá là một con người, một nam nhân mất thân nhân. Lần đầu tiên ở trên mặt y thấy sự yếu ớt, đúng là yếu ớt, khi đó mọi người ở đây thực khiếp sợ, tuy rằng chỉ là chợt lóe mà qua, nhưng cũng đủ khiến bọn họ trọn đời khó quên.

Hắc Diệu nhu nhu huyệt Thái Dương nói: "Này ngươi đừng quản."

"Thuộc hạ nghe nói có một phương thuốc cổ truyền, có điều ~~~~~~~~~~" Ngạo Mộc muốn nói lại thôi, dù sao đây là biện pháp tổn hại đến quý thể của giáo chủ, hắn phải thận trọng.

Hắc Diệu phiền táo tiến lên túm lấy vạt áo trước của đối phương liền ép hỏi, trong hai tròng mắt lạnh băng chính là kiên quyết

"Nói."

Y không muốn nghe 'Có điều, y hiện tại sẽ cứu đệ đệ duy nhất của y, bất luận phải trả giá như thế nào.

"Giáo chủ, ngài bình tĩnh." Nguyệt Khấp ở một bên vốn thủy chung trầm mặc, biết tình huống không đúng vội vàng tiến lên khuyên can.

"Giáo chủ, thần y sắp hít thở không thông, xin người buông lỏng tay."

Nguyệt Khấp dùng sức vặn bung tay Hắc Diệu ra, Ngạo Mộc lúc này mới có thể suyễn khẩu khí. Chỉ thấy sắc mặt hắn lúc đỏ lúc xanh, xem ra vừa rồi nếu y thật sự xuống tay đã có thể muốn mạng của hắn. Hắn căn bản không biết võ công, chỉ cần hắn phát tán độc, cũng đủ bảo vệ mạng hắn. Nhưng đối phương là ai, Thiên Khấp giáo giáo chủ, người mà hắn phải nguyện trung thành. Chỉ bằng điểm này ~~~~~~~~ vừa rồi hắn có thể đã ở trên đường xuống hoàng tuyền, chuẩn bị cùng sư phụ gặp lại.

"Giáo chủ, hiện tại quan trọng nhất là ngài phải bình tĩnh, ta chết thì không sao, nhưng tiểu thiếu gia còn chờ ngài tới cứu a." Ngạo Mộc khom người về phía trước chào.

"Nghe sư phụ —— Thái Cực Nguyên chân nhân của ta nói qua. Từ Tây Vực truyền đến một loại phương thuốc cổ truyền, nếu muốn cứu sống người chết, nhất định cần máu của những người thân làm chất dẫn."

"Nắm chắc được bao nhiêu?" Hắn hiện tại vô luận là phương pháp gì cũng phải thử một lần.

"Giáo chủ ~~~" Nguyệt Khấp vốn định ngăn cản, nhưng khi nhìn đến kiên quyết trong mắt Hắc Diệu, hắn biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, bởi vì tâm ý y đã quyết, hắn cũng chỉ có thể làm theo y.

Ngạo Mộc nhìn ra nỗi lo của Nguyệt Khấp, trong lòng hiếu kì, chủ tử Phong Nhật cũng như vậy, Nguyệt Khấp cũng như vậy, vì sao bọn họ có thể đối với một người cũng là thân nam nhi chấp nhất như thế? Hắn đối giáo chủ mà hắn không quen thuộc lắm này tràn ngập tò mò, đến tột cùng y có mị lực gì chứ? (có khi nào anh nì cũng nằm trong dàn hậu cung hok ta >.<)

"Đây là truyền thuyết, đã có người thành công, không biết là thật hay giả. Bất quá xin yên tâm, tuy nói là cần máu giáo chủ, nhưng điều đó đối với người tập võ mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì."

Hắc Diệu đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ, trong lòng có quyết định.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Gió đêm từ từ thổi, đã là đêm khuya, ngoại trừ tiếng ve sầu, cũng nghe không ra những âm thanh khác.

Một đạo bóng đen lấy thân thủ nhanh nhẹn bay vọt lên mái hiên, xuyên qua rừng cây, dừng lại trước một hang động.

Hang này nói cũng kỳ quái, cùng gió mát ngày mùa hè bên ngoài bất đồng, nơi này hàn khí bức người, xem ra là băng động ngàn năm khó gặp. Nhìn chung quanh cửa động không có một ngọn cỏ, ngay cả con côn trùng đều không có.

Bóng đen ———— Hắc Diệu nghĩ muốn lắc mình liền tiến vào băng động, mong muốn sốt ruột cứu đệ đệ của y đã hoàn toàn không phát hiện có một đạo tầm mắt vẫn đi theo y ~~~~~~

Trong động cũng không tối đen, tùy ý đều có thể nhìn thấy ngọn đuốc ở khắp mọi nơi, xem ra có người một mực ở nơi này ra vào, cho nên mới có thể thường duy trì sạch sẽ.

Y đương nhiên biết đối phương là ai, là người y oán hận, rồi lại khiến y ôm một cảm giác khác lạ.

Y thu hồi tâm trí, hiện tại quan trọng nhất là chạy nhanh tìm được đệ đệ.

Đi qua một cái thông đạo gấp khúc, u ám mà áp lực, rốt cuộc đến được một nơi sáng sủa. Đây là động trong động, động cao mười trượng, bốn vách tường bằng phẳng, được bọc trong một lớp băng dày, giúp cho ánh sáng của ngọn đuốc phản xạ khiến cả phòng càng sáng hơn. Giữa động có băng đàm (ao băng), trong đầm mơ hồ thấy có một thân ảnh.

Hắc Diệu kinh hãi, sải bước tiến lên trước để nhìn xem đến tột cùng là gì.

Quả nhiên, là đệ đệ Ngôn Nặc của y, y không khỏi mừng rỡ. Y không để ý nước ao lạnh băng đến thấu xương, vươn tay vào trong nước, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa làn da lạnh như băng của đối phương, lấy này chứng minh y không phải đang nằm mơ, mà là đệ đệ chân chân chính chính ở trước mắt y.

Y đang muốn đem đệ đệ từ trong nước nâng dậy, lại bị một cánh tay nắm chặt.

Y mãnh mẽ quay đầu lại.

Là hắn, Mạc Lạc Hoa ~~~~~~

Lúc này Mạc Lạc Hoa đang trừng mắt, biểu tình âm trầm xanh mét, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ vặn vẹo dọa người như yêu quái. (chém a chém =.,=)

Nhưng Hắc Diệu không sợ, y phải cứu đệ đệ, y nói là làm.

Hai người cứ như vậy không ai nhường ai nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Mạc Lạc Hoa không biết mình vì sao lại sinh ra cơn tức lớn như vậy, cứu tỉnh Ngôn Nặc lúc đó chẳng phải là tâm nguyện của hắn sao? Tại sao hắn muốn ngăn cản Hắc Diệu? Đúng, hắn muốn cứu tỉnh Ngôn Nặc, nhưng không phải là bây giờ! Vì sao không phải bây giờ? Hắn đang u buồn cái gì? Vì Ngôn Nặc, hắn cái gì cũng có thể hy sinh, nhưng hiện tại hắn còn có gì luyến tiếc?

Phẫn nộ, mâu thuẫn, nghi hoặc đang từng chút gặm cắn tâm hắn, làm cho hắn phiền táo, thậm chí xúc động ~~~~~~~~~

Đúng, xúc động!

Chỉ thấy Hắc Diệu giống như búp bê hỏng bị ném đến một góc, hết thảy rất đột nhiên, ngay cả chính Hắc Diệu cũng chưa nghĩ đến.

Hắc Diệu lăng lăng nằm trên mặt đất. Đã bao lâu? Y không nhớ rõ từ khi nào thì bắt đầu, Mạc Lạc Hoa chưa từng chân chính ra tay với y? Biểu hiện giả dối dĩ vãng khiến y đối với người này mất đi đề phòng? Tại sao y lại bị đánh ngã dễ dàng như thế?

Một loại chua xót không hiểu lại nảy lên trong lòng, khiến y không thể không nắm chặt bàn tay. Đều là vì hắn, nếu không phải hắn ~~~~~~~~

Ngọn lửa giận đốt đỏ hai mắt y, y bỏ qua tất cả cảm giác trong lòng không thuộc về y, chỉ còn một loại tín niệm ——— giết hắn! Giết Mạc Lạc Hoa!

Y nhanh chóng xoay người, đối với Mạc Lạc Hoa đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ tung ra một quyền. Một quyền này thạch phá thiên kinh, lực đạo mạnh như muốn dồn người đến đường chết.

May mắn Mạc Lạc Hoa ở thời điểm khẩn cấp hoàn hồn lại, chỉ thấy thân ảnh mạnh mẽ của hắn chợt lóe, nguy hiểm tránh thoát một đòn chí tử kia.

Tốc độ của một quyền này nhanh đến mức làm cho người ta căn bản không thấy rõ ràng, lực đạo của một quyền này, chỉ cần bị oanh trúng, cam đoan xương ngực Mạc Lạc Hoa phải đứt mấy cái.

Mạc Lạc Hoa đang cảm thấy may mắn rất nhiều, nhưng trong lòng hờn dỗi lại tăng lên, thấy Hắc Diệu lại muốn đưa hắn vào chỗ chết, tâm hắn không hiểu đau thắt lại, tâm tình vừa mới vì đả thương y mà hơi hơi áy náy nay không còn sót lại chút gì.

Nghĩ đến đây, đã thấy Mạc Lạc Hoa toàn thân vận công, chân trái nhún mạnh một cái, hung hăng đỡ lại một quyền của Hắc Diệu.

"Bang" Theo tiếng vang nặng nề có thể biết, một cước này cũng không phải đùa

Hai cổ kình lực tương giao, giống như có ngọn lửa toả ra xung quanh. Thân thể cả hai hơi hơi nhoáng lên một cái, liền đứng vững lại, Mạc Lạc Hoa lại giống như đạn pháo, bị đánh bay ra ngoài, tại không trung phun ra mấy khẩu máu tươi.

Lau máu tươi bên miệng, Mạc Lạc Hoa đứng lên, từ bên hông rút ra Long Lân Tiên (dây roi làm bằng vẩy rồng) liền hướng Hắc Diệu quất qua.

Hắc Diệu không ngờ được đối phương lại dùng vũ khí, ngạnh sinh sinh tiếp roi, trước ngực lập tức nở rộ ra nhiều đóa huyết hoa, đau đến tận xương.

"Ô ~~~~~~~" Hắc Diệu kêu lên một tiếng đau đớn, sát khí trong mắt nhanh chóng hạ thấp.

Mạc Lạc Hoa cười lạnh, lúc này lửa giận đã muốn che đậy mắt hắn. Nhìn đến màu máu đỏ tươi làm cho hắn không hiểu hưng phấn, hắn liếm liếm đôi môi khô ráo, xem ra không nhìn thấy đối phương hướng hắn cầu xin tha thứ hắn sẽ không dừng tay.

Không biết khi nào, Hắc Diệu cũng từ trong đai lưng lấy ra một phen nhuyễn kiếm —— Can Thắng.

Kiếm quang hóa thành tinh vũ đầy trời, y ngay tại giữa khoảnh khắc đó đâm vào bảy bảy bốn mươi chín kiếm, mỗi một điểm tinh vũ đều nhắm vào những nơi yếu hại trí mạng.

Nơi yếu hại của Mạc Lạc Hoa.

Một nhát thật sắc bén!

Liền ngay cả Mạc Lạc Hoa nhìn cũng không thể không bội phục tận đáy lòng.

Đột nhiên, liên tiếp tiếng vang "Leng keng đinh", như tiếng mưa gõ vào cửa, như châu rơi mâm ngọc.

Ngay tại trong nháy mắt này, Mạc Lạc Hoa cũng tung ra bảy bảy bốn mươi chín roi, mỗi một roi đều quất ở trên mỗi một điểm tinh vũ.

Con ngươi đen như bầu trời đêm của Hắc Diệu ám trầm, như là tán thưởng, như là không cam lòng. Chỉ thấy đầy trời tinh vũ bỗng nhiên lại hợp vào nhau, tập hợp thành một cầu vồng, một tia chớp hướng cổ họng Mạc Lạc Hoa.

Mạc Lạc Hoa thân mình vừa chuyển, một roi lại nhanh chóng tung ra, "Đinh". Một âm thanh vang lên, tinh quang văng khắp nơi, một kiếm kia của Hắc Diệu rõ ràng bị cản xuống .

Cứ như vậy hai người càng đánh càng giận, bọn họ không còn quan tâm mục đích giờ phút này. Ngươi tới ta đi, toàn bộ rối loạn, chiêu chiêu chí mệnh (từng chiêu lấy mạng), từng bước ép sát. Hoàn toàn không để ý vết thương của cả hai đã muốn thành sẹo.

Bọn họ chỉ biết là, 'Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghiêm túc như thế, hay là hắn thật sự muốn ta đi đến chỗ chết?' Càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng giận, quyền cước lại không lưu tình.

Rốt cục bọn họ không còn khí lực, thân thể xé rách đau đớn, huyết nhục mơ hồ, quá mệt mỏi, thậm chí khí lực nhấc một ngón tay đều không có.

Nhưng bọn họ cố chấp còn chưa nguyện ý nhận thua, chính là một hơi nghẹn trong lồng ngực đã chống đỡ thân thể bọn họ không có ngã xuống. Bọn họ cứ như vậy cắn răng nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không mở miệng nói chuyện, mặc cho máu trên người từ ngón tay nhỏ xuống đất, lại rơi vào trong ao

###################################################

Một trận rầm tiếng nước khiến cho bọn họ chú ý, chỉ thấy thiên hạ mà bọn họ đều để ý nhất, lúc này đây lại thức tỉnh như một kỳ tích.

Ngôn Nặc phân biệt nhìn ca ca và Mạc Lạc Hoa thân mình đầy thương tích, "Ca ca, các ngươi ~~~~~~~~~~"

Sau khi Hắc Ngôn Nặc lại tỉnh lại, thấy được Hắc Diệu và Mạc Lạc Hoa ngồi ở bên giường, hai người ngồi địa phương làm cho hắn cảm thấy có điểm quái dị. Hắc Diệu ngồi ở đầu giường hắn, đầu dựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Trên người và trên mặt mơ hồ có thể thấy được một ít vết thương. Trên miệng vết thương còn mang theo vết máu khô, cho thấy miệng vết thương chưa được xử lý. Lại đem tầm mắt chuyển hướng Mạc Lạc Hoa, hắn ngồi ở đuôi giường, cũng dựa vào cột giường từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, trên người và trên mặt cũng giống Hắc Diệu đều có vết thương. Hai người thoạt nhìn cực kỳ chật vật, nhưng tuy rằng bừa bãi lại vẫn không thể che đi cổ lạnh lùng và cao ngạo truyền ra từ trên người bọn họ.

Ngôn Nặc khó khăn đứng lên, tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng vì trường kỳ hôn mê khiến thân thể hắn cực độ suy yếu, không nghĩ qua là liền trượt xuống dưới giường, này vừa động làm hai người còn đang trong lúc ngủ mơ liền bừng tỉnh, Hắc Diệu và Mạc Lạc Hoa đồng thời nhảy dựng lên, nâng đỡ Ngôn Nặc.

"Ngôn, có bị gì hay không?" Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời nói, nói xong hai người đều nhìn nhau, sau đó lại căm giận không thèm liếc mắt.

Ngôn Nặc xem ở trong mắt, đại khái cũng biết là vì sao. Từ rất sớm trước đây đã biết lập trường hai người kia. Một cái là giáo chủ tà giáo, một cái là võ lâm minh chủ, hai người coi như vĩnh viễn cũng sẽ không cùng xuất hiện, giờ lại bởi vì mình mà ở chung cùng một nơi, aizzz. . . . . .

"Ca, ta không sao, ngươi không cần lo lắng, chính là chân có chút vô lực thôi." ánh mắt Ngôn Nặc suy yếu chuyển hướng Hắc Diệu, thấy Hắc Diệu trong lòng căng thẳng, đệ đệ này mình từ nhỏ liền bảo vệ không thôi, không biết từ khi nào thì trở nên tâm tâm quải niệm (nhớ thương) hắn, chỉ cần một ngày không thấy hắn, trong lòng còn có loại cảm giác sắp thiêu hủy mình này, có lẽ kia có thể xưng là yêu đi, vì y cũng chưa từng đối với một cá nhân nào như thế, nhưng y chưa từng nghĩ đối tượng lại chính là đệ đệ mình.

"Ngôn, ngươi muốn uống nước không? Ta rót cho ngươi. . . . Hay là ta gọi Ngạo Mộc đến khám cho ngươi. Như vậy có vẻ tốt hơn." Hắc Diệu rất muốn lập tức liền đem Ngạo Mộc túm ra trước mặt chẩn bệnh cho Ngôn Nặc, nhưng lại không thể không e ngại đây là địa bàn của Mạc Lạc Hoa.

Mạc Lạc Hoa lần đầu tiên nhìn đến vẻ mặt Hắc Diệu bối rối như thế, coi như đang che chở một vật phẩm phi thường trân quý, vẻ mặt kia là hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, nhưng nếu hắn không nhằm, kia hẳn là vẻ mặt sốt ruột khi đối với người yêu mới xuất hiện đi! Hắn ý thức được một điều, đó là Hắc Diệu yêu Ngôn Nặc. Nhận thức này khiến hắn trở nên không hờn giận, đột nhiên đáy lòng dâng lên một trận phiền táo. Nhưng nhìn đến Ngôn Nặc tỉnh, trong lòng hắn cũng thật cao hứng, tuy rằng quá sớm một chút.

Mạc Lạc Hoa một phen ôm lấy Ngôn Nặc, hướng giường đi đến, sau đó đến bên cạnh bàn rót nước đút hắn uống. Mấy động tác này cơ hồ hoàn thành trong nháy mắt, hại Hắc Diệu ở tại chỗ ngây ngốc một lát.

"Hắc Diệu, ở địa bàn của ta, ta sẽ không để cho một người tà giáo nào vào, cho nên việc chăm sóc Ngôn ta sẽ làm tốt, mặc kệ là cái gì, ta cũng sẽ vì hắn làm được."

Nói xong hắn giương mắt cao thấp nhìn Hắc Diệu, lại nói tiếp:

"Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi xem, đi tắm một phen nghỉ ngơi một lát trước. Việc khác ngày mai rồi nói sau! Ngôn, ngươi nói đúng đi!"

Mạc Lạc Hoa tinh tường biết nhược điểm Hắc Diệu ở chỗ nào, cũng biết là y tuyệt đối sẽ không nghe lời mình, cho nên hắn thông minh hỏi Ngôn Nặc, vì Ngôn Nặc chính là nhược điểm của Hắc Diệu.

"Đúng vậy, ca, ngươi nghỉ ngơi đi trước, nếu ta đã tỉnh thì đã không có gì đáng ngại, ngươi trước nghỉ ngơi tốt, khi nào có thời gian chúng ta có thể ôn chuyện. Được không?" Ngôn Nặc nhìn Hắc Diệu nói ra ý nghĩ của mình. Kỳ thật hắn nào biết đâu rằng, chỉ cần khi hắn dùng cái loại ánh mắt khẩn cầu này nhìn Hắc Diệu, tâm Hắc Diệu sẽ mềm nhũn đến mức cái gì cũng sẽ đáp ứng, vì y thương hắn như vậy.

"Vậy được rồi!"

Hắc Diệu cuối cùng vẫn là đáp ứng rồi, bất quá y quay đầu thật sâu nhìn liếc mắt Mạc Lạc Hoa một cái, ánh mắt kia tựa hồ đang cảnh cáo hắn, đối Ngôn Nặc tốt chút, bằng không liền cho hắn đẹp mặt. Mà Mạc Lạc Hoa chỉ là mỉm cười nhìn y.

Hắc Diệu đi rồi, Mạc Lạc Hoa liền đem Ngôn Nặc gắt gao ôm vào trong ngực.

"Ngươi. . . . . ."

Ngôn Nặc nghĩ muốn giãy dụa lại vì khí lực quá nhỏ mà không thể động đậy. Lại nói tiếp, hắn cùng Mạc Lạc Hoa cũng không phải quá quen thuộc, bọn họ cùng xuất hiện chỉ ở tại mấy đêm, cũng không biết vì sao sẽ sinh ra tình tố khác thường. Huống hồ lúc này lại cách hai năm. khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy Mạc Lạc Hoa, đáy lòng vẫn rung động không thôi, thì ra tình cảm này cũng không có bị thời gian làm nhạt.

"Ngôn, ngươi không nên cử động, thấy ngươi tỉnh lại, thật sự là quá tốt, hai năm này ngươi chịu khổ rồi."

Mạc Lạc Hoa dùng cằm ma sát đỉnh đầu tóc bạc của hắn, có chút đau lòng, nhưng này cũng không tổn hại tuấn dung thanh tú của Ngôn.

"Có thể tỉnh lại ta cảm thấy được thật may mắn . . . hai năm này đều là ngươi chiếu cố ta sao?"

Ngôn Nặc ngẩng đầu nhìn Mạc Lạc Hoa, thật cao hứng mới ở đáy mắt hắn thấy cái loại đau lòng này.

"Ân. Ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời."

Mạc Lạc Hoa thốt ra, nhưng kỳ quái chính là khi hắn nói ra những lời này, trong óc lại hiện lên gương mặt quật cường kia của Hắc Diệu. Hắn không muốn truy cứu nguyên nhân trong đó, người hắn muốn không phải đều ủng vào trong ngực rồi sao? Còn muốn những người khác làm cái gì?

"Chính là tóc ta bạc . . . ." Ngôn Nặc lóe đôi mắt to mang theo hơi nước kia của hắn nhìn Mạc Lạc Hoa, đúng như dự đoán, hắn thấy được trong mắt Mạc Lạc Hoa u buồn cùng đau xót. Đáy lòng một trận mừng thầm. (đi đâu cũng gặp mấy tiện nhân âm hiểm này *gân xanh*)

"Ngôn, không được nói như vậy, mặc kệ thế nào, ngươi cũng là ngươi. . . Không cần nghĩ nhiều quá, ngươi phải ăn chút gì đó, ta gọi đầu bếp chuẩn bị, ngươi trước nằm một chút, ta đi phân phó."

"Gì cũng được. . . ."

"Được rồi, ngươi trước nghỉ ngơi một chút. :"

Mạc Lạc Hoa săn sóc vì hắn đắp chăn lên, sau đó ra khỏi phòng.

Tới cửa phòng, hắn gọi thị vệ đến phòng bếp vì Ngôn Nặc chuẩn bị chút gì đó ăn, sau đó hắn đi ra bể chuẩn bị tẩy trừ thân mình một chút, cũng thả lỏng một chút, dù sao cùng Hắc Diệu đấu quá mức kịch liệt, trên người cũng mang theo chút thương.

Hắn không nghĩ tới sẽ ở bể chạm mắt đến Hắc Diệu đang ngâm mình ở bên trong.

Hắc Diệu lập tức liền ý thức được có người đến đây, y lập tức đứng dậy, lại bị Mạc Lạc Hoa nhanh hơn một bước bắt lấy tay y hướng trong nước lôi qua, hai người lấy tư thế cực độ ái muội ủng ở trong ao.

"Mạc Lạc Hoa, mau thả ta ra, giờ ta không muốn đấu với ngươi."

Hai tay Hắc Diệu bị Mạc Lạc Hoa chế ngược ở sau người, mà Mạc Lạc Hoa vừa vặn chen ở giữa hai chân y, tư thế như vậy làm cho y căn bản không sử dụng lực được, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người cảnh cáo Mạc Lạc Hoa.

"Nhưng ta muốn. . . . . . . . . ."

Mạc Lạc Hoa mặt tà cười tới gần Hắc Diệu, sau đó đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm vành tai Hắc Diệu, thành công khiến cho Hắc Diệu bất lực sợ run, Mạc Lạc Hoa thích nhất nhìn bộ dáng bất lực của Hắc Diệu lúc này, có một loại khoái cảm chinh phục.

"Ngươi. . . . . Mau thả ta ra, bằng không ta sẽ giết ngươi."

Hắc Diệu bắt buộc bản thân dùng ánh mắt hung ác trừng hướng Mạc Lạc Hoa, nhưng xem ở trong mắt Mạc Lạc Hoa cũng là một loại hấp dẫn.

"Ngươi nếu muốn, liền động thủ đi. . . . . . Ngươi cảm thấy nếu để Ngôn biết quan hệ của chúng ta, hắn sẽ nghĩ như thế nào chứ?"

Mạc Lạc Hoa thuận theo dục vọng dần dần dâng lên của mình, hắn tiến lên cắn đôi môi tựa hồ còn muốn kháng nghị kia của Hắc Diệu, cuồng dã hôn. Chính là nghĩ muốn hung hăng chà đạp môi y, thân thể y, chính là như thế muốn cho y thần phục dưới thân hắn.

"Ô. . . . . Ngươi. . ."

Hắc Diệu nói không nên lời, bởi vì hơi thở y phun ra đều bị Mạc Lạc Hoa tiếp thu, y bị hắn hôn đến vô lực. Thân thể bởi vì lúc nãy hắn đụng chạm đã trở nên dị thường mẫn cảm, giờ lại bị Mạc Lạc Hoa cuồng dã chạm đến như thế, sớm đã trở nên khô nóng không thôi.

Nhất thời, đầy phòng cảnh xuân. . . . . Hai người quên mình lại không chú ý tới một đôi mắt oán hận ngoài cửa sổ. . . . . . .

Ngôn Nặc thật không ngờ, khi hắn ăn thức ăn do thị vệ đưa tới, không thấy được Mạc Lạc Hoa, trong lòng nhớ nhung, liền hỏi thị vệ Mạc Lạc Hoa ở nơi nào, theo thị vệ nói, hắn hướng bể đi tới

Sau đó hắn cũng chậm rãi đi tới bể, nơi cửa phòng.

Ở cửa, khi còn chưa đi tới gần hắn chợt nghe tới âm thanh làm cho người ta cảm giác có chút khác thường, hắn không xác định là âm thanh gì, vì thế hắn lại đi gần một chút. . Sau đó hắn chợt nghe tới một âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, giống như thống khổ lại cực độ hưởng thụ, thuyết minh trong phòng có người đang làm việc kia.

Trong lòng Ngôn Nặc nhảy dựng, hay là Mạc Lạc Hoa đang cùng nữ nhân khác đang làm loại chuyện kia, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn không thể chấp nhận, hắn là người không yêu thì thôi, yêu rồi sẽ tuyệt đối muốn có được. Nói hắn là độc chiếm dục mạnh cũng tốt đi!

Vì thế, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, xem ra chủ nhân nghĩ cũng sẽ không có người tới quấy rầy, cho nên cửa cũng không khóa.

Khi hắn thấy rõ hai bóng người dây dưa trong ao, hắn không dám tin mở to mắt, cái người ở dưới thân Mạc Lạc Hoa rên rỉ kia cư nhiên là ca ca ruột của hắn, Hắc Diệu! Phát hiện này làm cho đáy lòng hắn dâng lên phẫn nộ. Không nghĩ tới người thân nhất của hắn cùng người yêu nhất của hắn thế nhưng ở sau lưng hắn làm loại chuyện này, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, bọn họ cư nhiên lại. . . . . .

Hắc Ngôn Nặc gắt gao nắm chặt hai tay, mới có thể ngăn lại bản thân không cần tiến lên đi tách hai người còn đắm chìm ở trong dục vọng kia ra, trong mắt hắn phát ra phẫn hận cơ hồ đem hắn bao phủ.

Hắn không thể tha thứ hành vi của bọn họ, vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ việc thương tổn hắn như vậy. Hắn sẽ khiến hai người kia nhận lấy thống khổ, nhất định phải để cho bọn họ trả giá đại giới. Hắc Ngôn Nặc ở trong lòng âm thầm thề với chính mình. Sau đó không nhìn hai người còn đang gắt gao dây dưa, lén lút rời đi.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Hắc Diệu đã tới phòng Ngôn Nặc gặp hắn.

Ngày hôm qua vốn bởi vì cùng Mạc Lạc Hoa ở băng động một hồi vật lộn mà một thân mệt mỏi, không nghĩ tới ở bể còn để cho hắn . . . . . . Nhiều chuyện cùng nhau đến liền một bụng hỏa, Mạc Lạc Hoa chết tiệt, y nhất định phải thuyết phục Ngôn Nặc rời đi nơi này, như vậy y sẽ không bị vây ở chỗ này . Chính là nhìn bộ dạng Ngôn Nặc đối Mạc Lạc Hoa, xem ra sự tình cũng không thuận lợi như vậy.

Mỗi khi nghĩ tới sự thật Ngôn Nặc cũng thích Mạc Lạc Hoa, trong lòng sẽ cảm thấy cực độ mất mát, bởi vì chính y cùng hắn là quan hệ huynh trưởng, không thể quang minh chính đại nói yêu, điều này làm cho y phi thường áp lực, vì y tự nhận là tình yêu này đối với Ngôn Nặc so với bất luận kẻ nào đều không thể bằng được. Chính là vì sao trong mắt Ngôn Nặc lại chỉ có Mạc Lạc Hoa chết tiệt kia chứ!

Y nhớ tới ngày đó Mạc Lạc Hoa đối với y trảm đinh chặt sắt nói sẽ vĩnh viễn yêu Ngôn Nặc, không nghĩ tới bản tâhn lại vẫn nhớ kỹ những lời này, hôm nay nhớ tới lại đặc biệt buồn bực, coi như có chút nhàn nhạt mất mát. Cái loại cảm giác này y không thể nói rõ.

Đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy Ngôn Nặc tươi cười đầy mặt ngồi ở trên đùi Mạc Lạc Hoa, hai người dị thường thân mật nói gì đó. Thấy một màn như vậy, đáy lòng y bỗng nhiên liền co rút đau đớn lên, không biết là nguyên nhân bởi vì cảm thấy mất đi Ngôn Nặc, hay là. . . . . . Hay là cái gì nha, còn có thể bởi vì gì chứ? Đừng cho mình còn muốn, ngày hôm qua rõ ràng người kia còn cùng mình thân mật ủng cùng một chỗ, hôm nay liền ôm người khác ở trên đùi cười nói, tình cảnh này. . . . . . . . . Hắc Diệu ngăn cản bản thân còn tiếp tục suy nghĩ, không thể còn muốn, không cho tâm mình lại bị lạc đường.

Hắc Diệu rời khỏi đó, lẳng lặng đóng cửa phòng. Dọc theo hành lang dài ngoài phòng đi vào một chỗ bên hồ. Đây là một chỗ yên tĩnh mà khi y đến Viêm Long Bảo không lâu sau phát hiện, một tấm bia đá bên hồ có khắc ba chữ Tá Ưu Hồ. Bởi vì nó yên tĩnh, nên ngày thường cực ít có người đến, Hắc Diệu liền thích một mình một người đến đây ngắm cảnh dưỡng thần, điều chỉnh nội tức. Tuy nói uống qua thuốc giải Mạc Lạc Hoa đưa, nhưng Hắc Diệu vẫn cảm thấy được nội lực trong cơ thể tựa hồ đang từng ngày xói mòn, không nghĩ tới việc chất vấn Mạc Lạc Hoa có phải cấp cho thuốc giải hay không, vì Mạc Lạc Hoa không cần phải ... Làm loại hành động này, là bên cạnh xuất hiện phản đồ đi. Nghĩ vậy, Hắc Diệu ngày thường cho dù lạnh lùng cao ngạo như thế nào, giờ phút này cũng cảm thấy mệt mỏi. Tá Ưu Hồ, nếu thật sự có thể loại bỏ tất cả u buồn ở đây, thật là tốt biết bao! Quên đi giang hồ đấu tranh, bên trong phân tranh, còn có trước mắt này một đống quan hệ không rõ cần để ý. Đối thủ của mình lại đối với thân thể mình sinh ra nồng hậu hứng thú, mà thân nhân duy nhất của mình – Ngôn Nặc lại cũng cùng hắn lưỡng tình tương duyệt (hai bên tình nguyện), còn có trợ thủ đắc lực của mình lại đối với mình sinh ra tà niệm như vậy, cùng với gần đây khi thấy Mạc Lạc Hoa và Ngôn Nặc khe khẽ nói nhỏ, trong lòng không hiểu đau lòng. . . . . .

Tựa vào cây liễu bên hồ, Hắc Diệu đột nhiên vì sự yếu ớt vừa nãy của mình cảm thấy chán ghét. Đúng vậy, mặc kệ như thế nào, y hiện tại là giáo chủ Thiên Khấp giáo, như thế nào còn có thời gian lúc này tự thương hại. Lúc trước vì Ngôn đã phải trì hoãn hồi lâu, lúc này trong giáo còn rất nhiều sự vụ chờ giải quyết. Trời đột nhiên nổi mưa nhỏ, Hắc Diệu vẫy vẫy đầu, tựa hồ đem tất cả suy nghĩ phức tạp đều ném vào trong hồ Tá Ưu, giờ khắc này, y lại là giáo chủ của võ lâm đệ nhất giáo – Hắc Diệu .

Từ bên hồ trở lại phòng, phân phó hạ nhân mang nước ấm tới, Hắc Diệu đẩy cửa phòng ra lại phát hiện Mạc Lạc Hoa đang ngồi ở trong phòng uống trà chờ mình.

"Ngươi mắc mưa ?" Mạc Lạc Hoa thấy cả người Hắc Diệu ướt đẫm không khỏi nhíu nhíu mày.

"Vốn tính đến chỗ ngươi chào từ biệt, hiện giờ ngươi đã đến rồi, vừa vặn chào ngươi một tiếng."

Hắc Diệu lười trả lời vấn đề ngu ngốc của Mạc Lạc Hoa, lạnh lùng hướng Mạc Lạc Hoa đưa ra lời chào từ biệt.

"Ngươi muốn đi?" Mạc Lạc Hoa không khỏi xiết chặt chén trà trong tay.

"Hiện giờ Ngôn đã chậm rãi khôi phục, ta đã hỏi qua ý nguyện của hắn, hắn quyết định lưu lại. Mà ta cũng không có tất yếu lưu lại, đừng quên ta và ngươi là đối thủ không cùng có lợi. Nói xong này rồi, mời ngươi cao nâng quý chân, ta muốn tắm rửa." Hắc Diệu hạ lệnh trục khách.

"Ta lại không phải không cho ngươi tắm rửa, dù sao nơi tư mật nhất của đôi ta đều cho nhau xem qua, ngươi còn thẹn thùng cái gì! Nói thật, mật huyệt ấm áp chặt chẽ kia của ngươi thật sự khiến người ta không thể để ngươi đi, không nghĩ tới bên trong bề ngoài nhìn như lạnh lùng cao ngạo của ngươi lại có một mặt dâm đãng khiến kẻ khác mất hồn như vậy. . . . . ." Mạc Lạc Hoa khơi mào cái cằm hoa mỹ của Hắc Diệu, vui vẻ nói.

"Mạc Lạc Hoa! Ngươi không cần khinh người quá đáng!" Vừa nói, Hắc Diệu hất cái tay ở cằm kia ra, dùng kiếm để ở trên cổ Mạc Lạc Hoa. Nơi kiếm để lên chảy ra máu, nhưng kiếm để ở trên cổ run nhè nhẹ, thì ra tay cầm kiếm của Hắc Diệu bị Mạc Lạc Hoa khống chế mạch môn.

Mạc Lạc Hoa không để ý đến thương trên cổ, tay khống chế mạch môn hơi thi triển nội lực, kiếm trên tay Hắc Diệu rơi xuống trên mặt đất, đem Hắc Diệu kéo vào trong lòng ngực còn điểm mấy huyệt vị trọng yếu, Hắc Diệu chỉ cảm thấy nháy mắt lực lượng xói mòn, mềm nhũn ở trong lòng Mạc Lạc Hoa.

"Ngươi muốn làm gì?" Thấy trong con ngươi Mạc Lạc Hoa dấu diếm hơi thở nguy hiểm, Hắc Diệu không khỏi dần bất an, loại cảm giác này y rất quen thuộc . . . . . .

Mạc Lạc Hoa mỉm cười, không khỏi cúi thân xuống, khẽ cắn vành tai dày của người trong lòng, còn không quên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, cảm giác thân thể trong lòng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, không khỏi lộ ra một mạt tà cười.

"Ngươi vừa mới lúc nãy là muốn giết ta đi ~! Vì sao giữa đường lại do dự chứ? Luyến tiếc ta?!" Nói xong, tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu vói vào bên trong quần áo ướt đẫm của Hắc Diệu.

"Ngô. . . . . ."

Một tiếng ngâm khẽ không khỏi thốt ra, Hắc Diệu thập phần hối hận vừa mới nãy vì sao do dự, không có một kiếm giết chết hắn, mình lúc ấy vì sao chần chờ chứ. . . . . .

"Ngươi vẫn là mẫn cảm như vậy! Trên giang hồ mọi người chỉ biết Thiên Khấp giáo giáo chủ là lạnh lùng cao ngạo như thế nào, bọn họ lại như thế nào nghe được âm thanh khi ngươi cao trào chứ, như thế nào biết ngươi khiến kẻ khác tiêu hồn thực cốt như thế nào chứ, hai cái tả hữu hộ pháp kia của ngươi có phải cũng như ta khai phá tất cả các điểm mẫn cảm của ngươi hay không. . . . . ."

Nghĩ đến thân thể trong lòng cũng từng để cho người ta hưởng dụng qua, ngón tay phủ đến đầu nhũ trước ngực Hắc Diệu của Mạc Lạc Hoa không khỏi hung hăng dùng lực.

Phẫn nộ nghe Mạc Lạc Hoa phun ra lời xấu xa, chính là ... thân thể vốn lạnh lẻo cũng không chịu thua kém khô nóng lên, muốn kháng cự lại bất đắc dĩ không có nửa điểm khí lực, y thật sự chỉ có thể để cho hắn đùa bỡn thân thể như vậy. . . . . .

"Thiên Khấp giáo chủ, tiểu nhân mang nước ấm tới!"

Ở lúc Hắc Diệu nghĩ phải như thế nào thoát khỏi khốn cảnh, ngoài phòng kịp thời truyền đến tiếng hạ nhân. . . . . .

Ngón tay thon dài ở trên người không ngừng đùa bỡn ngừng lại, Hắc Diệu cảm thấy Mạc Lạc Hoa cũng có cố kỵ.

"Mau thả ta ra, ngươi sẽ không muốn cho hạ nhân trong bảo của ngươi biết Bảo chủ tử mà họ tôn kính có loại ham mê đặc thù này đi!"

Cảm giác ngón tay dừng lại lại bắt đầu rục rịch, y bất giác khẩn trương.

Mạc Lạc Hoa chôn ở sau gáy Hắc Diệu, cười nhẹ, nhiệt khí khiến Hắc Diệu không khỏi rùng mình một cái.

"Ngươi cho rằng ta đem ngươi đưa đến đây còn có thể sợ ngoại nhân nói cái gì sao?" Bộ dạng có vẻ có chút không biết làm sao lúc này của Hắc Diệu làm cho Mạc Lạc Hoa không khỏi nghĩ muốn đùa bỡn y.

"Vậy để cho Ngôn Nặc biết thì sao?"

Hắc Diệu không biết mình hỏi ra vấn đề này rốt cuộc ôm ý tưởng như thế nào.

". . . . . . . . . . . ."

". . . . . . . . . . . . Buông. . . . . . Ngô. . . . . ." Lời nói bao phủ trong nụ hôn không biết mang theo cảm tình gì.

"Thiên Khấp giáo chủ?"

"Người không muốn để cho Ngôn Nặc biết đến hẳn là ngươi đi!"

Đúng vậy! Người không muốn để cho Ngôn Nặc biết quan hệ của mình với Mạc Lạc Hoa chính là chính y! Y phải dùng biểu tình gì để đệ đệ biết mình trở thành món đồ chơi tình dục của ái nhân hắn chứ? Quan hệ trơ trẽn như vậy, nhục nhã như vậy.

"Tiến vào! Cửa không có khóa, đem nước đổ vào, rồi lui xuống đi!"

Xem ra hôm nay là trốn không được! Quên đi, dù sao ngày mai cũng sẽ rời đi!

"Cạch. . . . . ."

Trước tấm bình phong mơ hồ thấy hạ nhân đem nước đổ vào trong bồn tắm, đóng cửa lui ra.

Quần áo ẩm ướt dính sát trên người để cho Mạc Lạc Hoa cởi ra, lộ ra làn da gần đây có chút tái nhợt, trời tháng ba vẫn có chút lạnh, hơn nữa vừa mới mắc mưa, Hắc Diệu không khỏi rùng mình một cái.

"Di. . . . . ."

Mạc Lạc Hoa đột nhiên đem Hắc Diệu bế ngang ngực, hành động này làm cho Hắc Diệu sợ tới mức nhảy dựng.

"Ngươi làm cái gì?"

Thấy Mạc Lạc Hoa ôm y hướng bồn tắm đi tới. Hắn.. sẽ không nghĩ muốn giúp mình tắm rửa đi?!

Mạc Lạc Hoa thử qua độ ấm của nước sau, đem Hắc Diệu đặt vào trong bồn tắm.

"A. . . . . ."

Cả người lạnh như băng, khi thân thể tiếp xúc đến nước với độ ấm vừa phải, làm cho Hắc Diệu bất giác thoải mái phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Trong mắt Mạc Lạc Hoa hiện lên một tia dục vọng.

HẾT CHƯƠNG 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top