Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16 - Gọi quay lại

Đức Toàn dứt lời, trước bàn thấp có chút tĩnh lặng.

Lý Vô Đình không nói chuyện, chỉ là sầm mặt, sắc mặt hơi lạnh.

Đức Toàn thấy bên cạnh hãy còn đặt ban chỉ Ninh Như Thâm từng dùng trước đây cùng dây cột tóc tiện tay thay đổi. Người sau quả thực là ở trong cung mà tùy tiện y như đang ở nhà, nhưng Thánh thượng không nói gì, cung nhân cũng không động vào.

Tròng mắt hắn vừa chuyển, hắng hắng cổ họng, "Ninh đại nhân cũng thiệt là, đâu có đến đây nữa, đồ cũng không biết gom đi~ chỉ chướng con mắt bệ hạ!"

Lý Vô Đình thản nhiên nói, "Không lấy đi thì coi như vứt đồng nát giúp y."

Đức Toàn cơ trí mà bắt lấy tiền đề, "Ài, giờ nô tài sai người đi gọi Ninh đại nhân quay lại gom mấy thứ đồng nát này ngay!"

Hắn nói xong thì xoay người vung phất trần, "Còn không đi mau."

Một tên tiểu thái giám phi đi như bay.

Lý Vô Đình liếc nhìn hắn, không tỏ rõ ý kiến.

Chẳng qua lúc quay người đi tới bên sân, hạ xuống một tiếng hừ nhẹ không nóng không lạnh.

...

Cùng lúc đó, ở phủ Tướng quân.

Ninh Như Thâm theo Hoắc Miễn tiến vào trong phủ, phóng mắt nhìn chỉ thấy cả tòa phủ đệ cổ xưa đại khí, trong viện tù chi kình mộc[1], đường bằng lối rộng.
[1] Cây cối, đình cột cao lớn, cứng cáp.

Băng qua tiền viện, phía sau là sân luyện võ rộng rãi, mười tên thân binh đang ở bên trong gào thét tỷ thí.

Ninh Như Thâm tràn trề hứng thú, "Nhà ngươi náo nhiệt ghê."

Hoắc Miễn chỉ về đó, "Mấy người này đều là huynh đệ thân binh ta dẫn về từ Bắc cương."

Hai người nói rồi đi đến bên sân, hắn chào hỏi, "Qua đây hết đi! Giới thiệu với các ngươi một chút."

Một đám thân binh ngừng tay đi qua đó.

Một người trong đó nhìn thấy Ninh Như Thâm, giống như đánh giá sức lực chiến đấu một phen, "Ồ? Đây là bia sống tướng quân mang tới à......"

Bàn tay sắt của Hoắc Miễn cho người ăn một cái bốp! Quay đầu bổ sung, "Sống... mang huynh đệ."

Ninh Như Thâm tán dương, "...... Nghe thật là may mắn."

Hoắc Miễn giới thiệu lần nữa, "Hôm nay Ninh đại nhân tới phủ làm khách. Đợi bọn ta luyện tên xong, bản tướng quân lại đấu với các ngươi!"

"Vâng, tướng quân!"

Thân binh vù vù tản ra.

Ninh Như Thâm lấy cung tên, nghe theo Hoắc Miễn đứng ở bên sân.

Hoắc Miễn trái lại không nghiêm khắc như Lý Vô Đình, vừa bắn tên vừa cùng người tán gẫu:

"Ngươi cũng phải tham gia khảo hạch thi Hội lần này à, ngươi phụ trách làm cái gì?"

Suy nghĩ của Ninh Như Thâm bỗng nhiên mơ hồ, "Làm cơm."

Làm đổ cái cơm trăm họ.

Hoắc Miễn, "?" Ả?

Ninh Như Thâm lắc lắc đầu, kéo mạch suy nghĩ về, "Phụ trách một tổ phỏng vấn."

"Ồ, chuyện phỏng vấn ta nghe kể rồi." Hoắc Miễn nói, "Luật mới của Bệ hạ và Lễ bộ định ra, hình như là phân tổ ngẫu nhiên. Thí sinh giữa các tổ đều không thể trao đổi thông tin của đề thi."

Ninh Như Thâm nghĩ nghĩ, "Hẳn là như vậy."

Quy trình này chủ yếu là dùng để thanh lý đảng phái cũ, vừa phải đảm bảo tính riêng tư, vừa phải công bằng với thí sinh khác.

Lý Vô Đình tất sẽ lo lắng chu toàn.

-- Ngoại trừ bản thân giám khảo là kẻ té hỏng đầu.

Y khẽ lẩm bẩm, "Hẳn là sẽ không để ta giết lung tung một trận......"

Hoắc Miễn to như cọp chấn động, đề phòng mà quay đầu, "Ngươi đang nghĩ gì thế? Mới nãy cứ như cảm nhận được hơi thở bạo dân trên người ngươi."

Ninh Như Thâm lập tức khôi phục như thường, "Không có chuyện gì."

Y dừng một chút, lại không nhịn được thành tâm đặt câu hỏi, "Ngươi có ấn tượng gì không, ta đắc tội bệ hạ chỗ nào vậy?"

Bằng không vì sao lúc nào cũng đào hố cho y.

Hoắc Miễn rất đỗi khó hiểu, "Sao ngươi lại đắc tội bệ hạ? Ngươi là người Tiên đế khâm điểm, lại có công phò tá. Hơn nữa, chẳng phải mỗi ngày bệ hạ đều dạy ngươi bắn tên à? Ngươi nhìn khắp cả triều đi ai có được phần ân sủng này." 

Hoắc Miễn lại vui vẻ, "Ồ, tuy là bởi vì hạch đào dẹt mà bị đuổi ra ngoài. Hô ha ha ha......"

Ninh Như Thâm, "......"

Ngươi nghe thử cái điệu cười này có lễ độ không?

Y không thèm để ý tới Hoắc Miễn mạo phạm, giương cung lên luyện tập lần nữa.

Lúc này ánh sáng sau buổi chiều vừa vặn, đón lấy với ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, trái lại thật dễ chịu.

Hoắc Miễn nhìn y hai cái, bỗng nói, "Chứ đừng nói, đoạn thời gian này ngươi siêng năng luyện tập, khí sắc cũng tốt hơn nhiều rồi."

Ninh Như Thâm sửng sốt một chút, "Phải không."

*

Luyện một hồi, hai người thu cung.

Hoắc Miễn đi đến sân luyện võ so tài cùng nhóm thân binh, một trận đao kiếm thương côn khua đến mức hoa mắt chóng mặt, uy vũ sinh phong.

Ninh Như Thâm ngồi xổm bên sân, cùng một đám thân binh xem náo nhiệt. Sau khi trải qua vỗ tay bộp bộp, đoán cược thắng thua, y mau chóng đánh vào nội bộ, chia cho một ít đồ ăn vặt, còn có mấy chén rượu trái cây.

Rượu trái cây là nước ngọt hơi lên men.

Không lên đầu, nhưng lên mặt.

Ninh Như Thâm uống xong, đôi mắt trơn bóng, tai nhiễm màu đỏ nhạt. Lắc lư đến mức mấy thân binh bên cạnh y liên lục liếc mắt, muốn nói lại thôi mà sờ sờ chóp mũi.

Trong sân ngoài sân đều là một mảnh sôi nổi.

Đúng lúc này, có gia bộc vội vàng báo lại, nói người trong cung tới.

Bên sân yên tĩnh lại, Ninh Như Thâm nằm úp sấp trên đầu gối thò người ra: ?

Hoắc Miễn lau mồ hôi, quay đầu trông thấy một tiểu thái giám rảo bước đi tới, "Công công có việc gì vậy?"

Tiểu thái giám kia đã sớm nhìn thấy Ninh Như Thâm.

-- Chỉ thấy người ngồi xổm giữa đám hán tử, quan phục đỏ rực rất gây chú ý. Cả người hết sức phấn khởi, quả thực là đỏ da thắm thịt.

Hắn vội vàng qua hành lễ nói, "Làm phiền Tướng quân, nô tài phụng chỉ đến tìm Ninh đại nhân."

Một đống ánh mắt chuyển lên người Ninh Như Thâm.

Ninh Như Thâm lờ mờ: Làm sao biết y đang ở phủ Tướng quân.

Lại là cái muôi mẻ nào đang mách lẻo!

Y đứng dậy hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế?"

Tiểu thái giám nhớ lại nội dung truyền chỉ, khó khăn trắc trở mà khom người, "Ninh đại nhân, bệ hạ bảo ngài quay về thu dọn mấy thứ đồng, đồng nát kia của ngài!"

Ninh Như Thâm:......??

...

Non nửa canh giờ qua đi.

Ninh Như Thâm đi theo tiểu thái giám quay lại trong cung.

Y vốn tưởng lúc này Lý Vô Đình đã không còn ở tiễn đình nữa, kết quả vừa vào tiễn đình, đã thấy được bóng lưng kia.

Lý Vô Đình đang đưa lưng về phía y khai cung bắn tên.

Vai lưng dày rộng thẳng tắp như núi cao không thể lay động.

Một đám cung nhân chờ ở xung quanh.

Đức Toàn đứng phía sau Lý Vô Đình, trông thấy y đến, lập tức vội vàng tới nghênh đón.

Ninh Như Thâm thăm hỏi, "Đức Toàn công công, ta tới lấy đống đồng nát kia của ta......"

"Nói cái gì thế Ninh đại nhân!"

Đức Toàn quét nhẹ phất trần về phía y, dứt khoát nháy mắt ra hiệu. Vừa dẫn y đi qua, vừa đè thấp âm thanh nhanh chóng nói, "Một hồi ngươi qua đó, đừng có nhắc đến chuyện đồng nát, dẫu sao cứ ỳ ra đó đừng đi."

Ninh Như Thâm, "???"

Y tới cà khịa sao, ỳ ra đó không đi?

Chỉ trong vài giây đã nhanh chóng đến gần bên sân.

Đức Toàn vội vã căn dặn, "Bọn ta sẽ không hại ngươi là được, nhớ đó!"

Ninh Như Thâm chả hiểu gì kinh ngạc, "...... Được."

Đến sau lưng Lý Vô Đình, đang nhìn người một mũi tên trúng hồng tâm, sức lực to lớn, đầu mũi tên cắm ngập ba phân.

Ninh Như Thâm nhuận nhuận môi, "Thần tham kiến bệ hạ."

Lý Vô Đình quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy mâu quang Ninh Như Thâm sáng ngời, từ hai má đến môi đều là một mảnh hồng nhuận, nhìn qua thập phần dễ chịu.

Lý Vô Đình cười lạnh, "Hình như trẫm quấy rầy hứng thú của Ninh khanh rồi."

Ninh Như Thâm nhạy bén, "Không đâu, triệu kiến của bệ hạ đẩy hành trình ngày hôm nay của thần lên cao trào."

"......" Lý Vô Đình, "Châm chọc trẫm?"

Khuôn mặt Ninh Như Thâm đỏ au au, "Cảm tạ."

Lý Vô Đình nhìn y vài giây, sau đó tiếp nhận khăn tay cung nhân đưa qua rồi xoa xoa tay, "Nếu đã tới rồi, thì đi thu dọn đồ một chút."

Ninh Như Thâm "Ò" một tiếng, quay đầu đi gom đống đồng nát kia của mình.

Y đang thu dọn trước bàn thấp, Đức Toàn liền đứng bên cạnh.

Đức Toàn ra hiệu bằng khẩu hình với y: "Mau nghĩ cách ở lại!"

Đưa đưa trà cho bệ hạ, lau lau mồ hôi, xoa xoa cánh tay nè! Còn lo cái nào không ở lại được chứ?"

Ninh Như Thâm, "......"

Đang nghĩ làm sao để ở lại, trong đầu bỗng trồi ra khuôn mặt của Hiên vương.

Y làm công tác chuẩn bị hai giây, đột nhiên đá góc bàn cái bang, chống đầu gối khom thắt lưng, "Ui da, chân của thần trẹo rồi!"

Lý Vô Đình quay đầu, "......"

Đức Toàn, "........."

Mặt mày Đức Toàn vặn vẹo: Ngươi ỳ lại như vậy hả!

"Trẹo chân rồi?" Ánh mắt Lý Vô Đình rơi xuống.

Ninh Như Thâm nhảy nhảy ngồi xuống, ôm lấy một chân, nhìn qua Lý Vô Đình, "Trẹo dữ lắm ạ."

"Ồ, dữ cỡ nào?"

"Đến mức một khắc..." Ninh Như Thâm nói được một nửa thì liếc nhìn sắc mặt của Đức Toàn, sửa miệng, "Hai khắc đến một canh giờ cũng không đi được."

Lý Vô Đình, "......"

Hắn suýt nữa tức cười, "Ninh khanh còn biết tự chẩn đoán bệnh."

Ninh Như Thâm khiêm tốn mím môi, "Một chút ý thức tự chăm sóc bản thân khá mạnh mẽ mà thôi."

Tầm mắt trên đỉnh đầu rơi lên người y mấy hơi.

Sau đó nghe Lý Vô Đình mở miệng phân phó, "Đi truyền thái y tới."

Ninh Như Thâm ngẩng đầu: ?

Lý Vô Đình cười như không cười mà nhìn y, "Ngược lại trẫm muốn xem thử, Ninh khanh có trẹo đến mức hai khắc đến một canh giờ không đi được hay không."

"........."

*

Rất nhanh, một gã thái y xách theo rương khám bệnh vội vàng tới.

Lý Vô Đình nâng nâng quai hàm, "Thay Ninh khanh xem thử cái chân trẹo của y đi."

Ninh Như Thâm ôm đầu gối rụt vào trong ghế dựa, "Này quá bất kính, mạo phạm ánh mắt của bệ hạ......"

Lý Vô Đình, "Ánh mắt trẫm tha tội cho ngươi, thái y."

"Vâng, bệ hạ." Thái y phụng chỉ cầm lấy giày quan của y, "Ninh đại nhân đừng lộn xộn, cởi giày tất ra trước đã."

Chiếc giày đen nhánh rất nhanh đã bị tuột ra.

Tiếp theo là tất chân trắng tuyết.

Vạt áo quan bào đỏ rực phủ lên trên cẳng chân nhỏ của Ninh Như Thâm, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh phía dưới cùng một bàn chân ngọc hình dáng đẹp đẽ.

Đẹp đẽ quá mức, ngay cả vệt đỏ cũng không hiện lên.

Thái y cũng im lặng vài hơi, "Ninh đại nhân trẹo chỗ nào ạ?"

Ngón chân Ninh Như Thâm co rụt lại, "Trẹo khá là sâu, không rõ ràng."

Lý Vô Đình ở bên cạnh mỉm cười một tiếng.

Thái y vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, gã nhìn Ninh đại nhân da trắng áo đỏ trước mắt, lại trộm nhìn Thánh thượng đứng một bên, phỏng đoán nửa ngày cũng không mò ra bất kỳ kết luận nào.

Dứt khoát biết thời biết thế mà cho người chút thuốc mỡ thông máu tan bầm, cách khăn ấn lên, "...... Vậy Ninh đại nhân kiên nhẫn chịu đau một chút."

Ninh Như Thâm nuốt nuốt nước miếng, "Ừm."

Bàn chân chả bị cái beep gì chẳng hiểu ra sao bắt đầu tiếp nhận điều trị.

Ninh Như Thâm chỉ có thể kiên trì uốn gối ngồi trên ghế dựa.

Nhưng chân y sinh ra quả thực rất đẹp, mu bàn chân trắng như noãn ngọc, ẩn ẩn lộ ra mạch máu màu xanh, phía trên còn được tô vẽ bởi một nốt ruồi, rất là câu mắt. Không biết do bị lạnh hay là vì xấu hổ, ngón chân y hơi hơi cuộn tròn lại, móc vào cạnh ghế.

Lý Vô Đình quét mắt qua liền thu hồi đường nhìn, "Đến phủ Tướng quân chơi thế nào?"

Hai tay Ninh Như Thâm phủ lên đầu gối, "Chăm học khổ luyện."

"Phải không, trẫm thấy vẻ mặt ngươi thỏa mãn mà quay lại đấy."

"......" Nói, nói gì mà trắng trợn vậy!

Ninh Như Thâm khe khẽ nói nhảm, "Thần và Hoắc tướng quân luyện tên một lát, nói chuyện thủ tục thi Hội, lại cảm thụ tư thế oai hùng của tướng sĩ Đại Thừa ta một chút, nhìn đến mức thần dâng trào cảm xúc."

Lý Vô Đình khẽ hừ một tiếng, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn.

Đức Toàn ở một bên cuối cùng cũng yên tâm:

Hắn biết ngay gọi Ninh đại nhân quay lại là đúng mà. Nhìn đi, ngoài miệng bệ hạ không nói, nhưng trong lòng vẫn cứ vui vẻ!

Đức Toàn tràn đầy tự tin, cảm thấy vẫn là bản thân có nhãn lực nhìn người.

...

Thái y xoa bóp vết trật không tồn tại cho người một lát.

Mắt Lý Vô Đình thấy không sai biệt lắm, phất tay cho thái y lui ra.

Ninh Như Thâm thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương cúi đầu xỏ giày vớ. Y vừa xỏ giày vớ xong, đã nghe nội thị ngoài cửa tới báo:

"Bệ hạ, Lễ bộ Thượng thư cầu kiến."

Y nhanh chóng đứng dậy, vèo một cái kéo quan bào lại.

Lý Vô Đình ghé mắt, thấy người đã mặc cài chỉnh tề bèn nói, "Tuyên."

Lễ bộ Thượng thư Quản Phạm mau chóng tiến vào, hành một cái lễ, "Thần tham kiến bệ hạ."

"Quản Thượng thư miễn lễ. Có chuyện gì?"

"Bẩm bệ hạ, cống viện[2] ở địa điểm thi đã bố trí xong toàn bộ rồi."
[2] Trường thi (nơi thi Hương và thi Hội ngày xưa)

Đầu ngón tay Lý Vô Đình gõ nhẹ, "Ừ, dẫn trẫm đi xem thử."

Quản Phạm vội vã đáp ứng. Lý Vô Đình lập tức đứng dậy, lại quăng một ánh mắt với Ninh Như Thâm, "Ngươi đi cùng trẫm."

Hắn nói xong đã cùng Quản Thượng thư đi bước lớn ra ngoài.

Ninh Như Thâm lập tức chạy mấy bước đuổi theo.

Đang đuổi theo hai bước, Lý Vô Đình trước mắt bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn cái chân trẹo đến mức không động được của y.

"......" Ninh Như Thâm cũng đột nhiên khựng lại.

Ánh mắt đối lập nhau, y khẽ nâng bàn chân kia lên, nghênh đón mục quang của Lý Vô Đình rồi nhảy nhảy trước mặt người.

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Như Thâm: Nhảy nhảy...... phịch, ui da!

Lý Vô Đình: Lại ăn vạ trẫm à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top