Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 - Lại bị trói

Thập Nhất nói xong, dường như hai người đều bị chấn động.

Lý Vô Đình lạnh lùng trĩu mày, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng.

Ngược lại sau khi Lý Ứng Đường lấy lại tinh thần, không nhịn được mà vỗ quạt, cả giận nói, "Lão tặc sao dám!"

Hắn tức xong lại nhận ra, "...... Ngươi vào Tướng phủ?"

"Vâng." Thập Nhất không dám nói mình dùng thân phận ăn trộm đi vào, hắn dập đầu một cái, "Thỉnh bệ hạ trách phạt!"

Lý Ứng Đường cảm thấy hết sức nan giải, "Bệ hạ."

Khẩu dụ của Tiên đế chính là bùa hộ mệnh lớn nhất của Thôi thị.

Ở bên ngoài Thôi Hách Viễn thu dọn sạch sẽ, phỏng chừng chứng cứ phạm tội đều giấu trong phủ. Cho dù âm thầm tìm ra cái gì, cũng không tiện lấy ra một cách quang minh chính đại, nếu như không khám xét bóc trần thân phận, trái lại khiến Lý Vô Đình nằm ở thế bị động.

Điều kiện là phải một kích trí mạng, bằng không chẳng thể tùy tiện ra tay.

Lý Ứng Đường đang sầu muộn trong lòng, lại nghe thấy một tiếng truyền đến từ người bên cạnh mình, "Không đáng ngại, chẳng qua là sớm hơn một canh giờ thôi."

Thập Nhất kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhưng thấy sắc mặt Lý Vô Đình đã khôi phục như cũ.

Sườn mặt thanh lãnh phản chiếu mảnh hoa lê trắng nở rộ sau lưng, tiết dương xuân lộ ra vẻ tiêu điều, "Cẩm y vệ nghe lệnh, điều vệ quân ở Bắc Trấn phủ ty[1] -- bao vây Tướng phủ."
[1] Dưới thời nhà Minh đã thành lập hai Trấn phủ ty Nam và Bắc, phía Nam chịu trách nhiệm về kỷ luật pháp luật và chỉnh đốn quân đội; phía Bắc thụ lý các vụ án do hoàng đế chỉ định, có nhà tù riêng, có thể tự bắt giữ, tra tấn và hành quyết mà không cần thông qua cơ quan tư pháp.

...

Phủ Thừa tướng, thiên phòng.

Hai tay Ninh Như Thâm bị trói ra sau, dựa vào sạp cá mặn trên đống củi.

Gian phòng này quá hẻo lánh, một chút tiếng động cũng không nghe thấy. Chẳng rõ thời gian trôi qua, chỉ có thế thấy vài tia sáng thay đổi từ song cửa sổ.

Hoàng hôn sắp tới.

Ninh Như Thâm cựa quậy tay chân, có hơi hối hận:

Quần áo rách quá to, hết sức lọt gió, bây giờ người y lạnh như con dao mổ cá.

Sao Lý Vô Đình còn chưa tới tịch biên Tướng phủ?

Dù sao cũng đâu thể mở đại hội cổ vũ trước khi xét nhà.

Y tự mình chống đỡ một lát, bên ngoài bỗng truyền tới một trận động tĩnh. Pha trộn cùng tiếng gió nhỏ nhẹ, xông thẳng đến gian phòng y đang ở.

Trong lòng Ninh Như Thâm khẽ động, giương mắt nhìn lên.

Một khắc sau, cửa phòng "rầm" một tiếng bị đẩy ra.

Một tên Cẩm y vệ mặc trang phục Ngự tứ phi ngư đang đứng ở cửa, lúc mặt mày sắc bén rơi vào người y hình như sững sờ một lát, ngay sau đó nắm lấy Tú Xuân đao, bước từng bước lớn đi qua.

"Doãn Chiếu, chỉ huy sứ của Bắc Trấn phủ ty, ra mắt Ninh đại nhân."

Hóa ra là người đứng đầu Cấm vệ quân.

Ninh Như Thâm đỡ đống củi đứng dậy.

Y ngồi lâu lắm rồi, lúc đứng lên còn hơi choáng váng, sợi tóc đen như ngựa ô trong lúc cúi đầu rơi xuống phía trước, càng tôn lên sắc mặt tái nhợt, "Làm phiền Doãn chỉ huy."

Doãn Chiếu không đành lòng nhìn, dìu y một phen.

Khóe mắt Ninh Như Thâm thoáng thấy chất vải dày dặn của bộ Phi ngư kia, ánh sáng trong con ngươi lay động cứ như đang thèm nhỏ dãi.

Doãn Chiếu, "......"

Hắn phủ áo choàng lên cho người, "Là phân phó của bệ hạ."

Áo choàng ngăn cơn rét lạnh trào dâng vào đêm mùa xuân.

Ninh Như Thâm co rụt vào bên trong áo choàng, có hơi bất ngờ, "Cảm tạ bệ hạ."

Y lại nhìn ra bên ngoài, "Những người khác đâu?"

"Bao vây Tướng phủ, chờ lệnh bên ngoài."

Doãn Chiếu nói xong thì đè ép lông mày tàn bạo xuống, mạnh mẽ vang dội, "Sự việc không nên chậm trễ, ta mang đại nhân rời khỏi đây."

Ninh Như Thâm gật đầu, lại ra hiệu cho Doãn Chiếu thấy sợi dây thừng trên cổ tay mình, "Doãn chỉ huy, cái này."

Doãn Chiếu nhanh nhẹn đưa tay tháo nút buộc trên dây thừng.

Ninh Như Thâm, "Giúp ta quấn ra đằng trước đi, nhớ phải cọ sát tay ta để lộ ra vết đỏ."

"......"

Doãn Chiếu ngừng một chút, quăng tới một ánh mắt bao gồm ngàn lời muốn nói, sau đó quấn dây thừng lại lần nữa, cọ ra một vệt đo đỏ giữa sắc trắng.

Hắn duỗi cánh tay dài qua, tóm lấy Ninh Như Thâm đang vừa lòng thỏa ý bay nhanh rời đi.

*

Dọc đường Ninh Như Thâm bị mang xuyên qua Tướng phủ.

Gia quyến và hạ nhân trong phủ đều sợ tới mức trốn vào trong phòng, toàn bộ hộ vệ thì điều động ra ngoài phủ, dọc đường đi gần như không gặp được ai.

Đến gần cổng phủ, Doãn Chiếu thả y xuống.

Hai người ở xa xa đứng tránh sau một cây cột trong viện, Doãn Chiếu đè Ninh Như Thâm lại nói, "Đợi trước đã, một lát hẵng đi ra."

Ninh Như Thâm ngoảnh đầu, "Sao vậy, việc ta lên sân khấu có nằm trong mấy kế hoạch nho nhỏ của ngươi à?"

Doãn Chiếu, "......"

Doãn Chiếu, "Yên lặng xem đi."

Ninh Như Thâm phối hợp mà nhìn ra ngoài phủ.

Chỉ thấy ánh hoàng hôn thăm thẳm đang đè nặng lên đường chân trời phía xa xa, bên trong Tướng phủ đèn đuốc sáng trưng. Đội ngũ Cẩm y vệ đứng trật tự ở ngoài cổng, như đang giằng co với hộ vệ ở trong phủ.

Giọng nói của Thôi Hách Viễn truyền tới từ đằng trước.

"Loại chó săn này, cũng dám bao vây Tướng phủ của lão phu! Quên hết khẩu dụ của Tiên đế rồi, muốn khi sư diệt tổ sao?"

Ninh Như Thâm nhìn trộm Doãn Chiếu ở bên cạnh, thêm mắm dặm muối, "Hắn nói người là chó đẻ kìa."

Doãn Chiếu liếc mắt, chẳng thèm ừ hử.

Cẩm y vệ bên ngoài phủ cũng không lên tiếng, chỉ nắm chặt Tú Xuân đao.

Thôi Hách Viễn thấy thế phẫn nộ nói, "Được được được... lão phu chơi cùng các ngươi. Cho dù hôm nay cấm binh tới đây, cũng đừng hòng đặt một bước vào Tướng phủ này!"

Dứt lời, lại nghe thấy âm sắc uy nghiêm mà lạnh lẽo vang lên từ ngoài phủ:

"Nếu trẫm tự mình tới thì sao."

Phía trước cổng cả tòa phủ bỗng yên lặng.

Đằng sau cây cột trụ trong sân, Ninh Như Thâm hơi trợn to mắt: Lý Vô Đình?

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp hộ vệ, chỉ thấy một bóng người mang sắc đen tự hiện thân phía sau Cẩm y vệ, dù cho không nhìn rõ vẻ mặt, cũng có thể cảm nhận được khí thế khiếp người đó như cũ.

Đúng là thiên tử đích thân tới.

Thôi Hách Viễn đột nhiên chấn động, "... Bệ hạ!?"

Lý Vô Đình chắp tay đứng đằng trước, "Thôi tướng thật quyết đoán."

"Lão thần không biết thánh giá đến, hy vọng thứ tội. Chẳng qua --" Thôi Hách Viễn thay đổi chủ đề, "Bệ hạ này là có ý gì? Tiên đế đã có khẩu dụ từ sớm, ngoại trừ đại tội mưu nghịch......"

"Thôi tướng làm trái khẩu dụ của Tiên đế trước, vậy phải đối xử bình đẳng, đâu thể không giữ lời."

"Lão thần chống đối lúc nào!"

Con mắt Lý Vô Đình như sao mờ đêm đông, "Đại thần tá chính thân phong theo khẩu dụ của Tiên đế cũng dám trói, trong mắt Thôi tướng có còn Tiên đế hay không?"

Con mắt của Thôi Hách Viễn mờ mịt trợn to.

Tiên đế khẩu dụ thân phong, đại thần tá chính......?

...

Ninh Như Thâm đón gió ăn dưa, mắt bị thổi đau cũng không nỡ chớp một cái. Y đang ăn sung sướng, đã nghe một tiếng "Đi" rơi xuống bên cạnh.

Một cỗ lực mạnh mẽ truyền lên cánh tay, y bị Doãn Chiếu phi thân mang đi --

Áo choàng kêu phần phật.

Đèn đuốc trước cổng phủ ánh ra thân hình của hai người.

Lý Vô Đình đang đứng song song với Thôi Hách Viễn, giương mắt nhìn một cái theo động tĩnh.

Chỉ thấy cái người xé gió mà đến mặt trắng như tuyết, tóc đen hỗn loạn.

Mặc dù áo choàng đen che khuất thân hình, nhưng trong lúc chuyển động vẫn lộ ra áo bào đỏ rách nát như cũ, cổ tay trắng nhỏ đã bị dây thừng cọ sát đến mức đỏ bừng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.

Con ngươi Ninh Như Thâm ướt át, đuôi mắt nóng đỏ, nhìn giống như là chịu oan ức cực độ, vẻ mặt thê diễm mười phần.

Lý Vô Đình chấn động trong nháy mắt.

Dù đã sớm nghe qua bẩm báo của Thập Nhất, nhưng vẫn khác xa với chấn động tận mắt trông thấy.

Giữa lông mày hắn hiếm khi nhiễm vẻ tức giận:

Giết người, cướp của, mưu hại mệnh quan triều đình..... Thôi Hách Viễn, còn có gì mà không dám!

Sắc mặt Lý Vô Đình như sương giá, nghiêm nghị nói, "Dám dùng tư hình[2] với mệnh quan triều đình, Thôi tướng quả là một tay che trời!"
[2] Hình phạt riêng.

"......"

Thôi Hách Viễn nhìn mà ngây dại.

Lão ngơ ngác ngắm Ninh Như Thâm, như là định ngắm người thành đóa hoa, "Không phải, bệ hạ, người này... Ninh học sĩ? Y tới phủ ta lúc nào chứ? Ai dùng tư hình hả?"

Lý Vô Đình nhìn lão còn dám ngụy biện, cười lạnh nói, "Không phải Thôi tướng dùng, lẽ nào y tự dùng?"

Ninh Như Thâm đang được hộ tống về bên cạnh Lý Vô Đình.

Nghe vậy thì cúi đầu kéo áo choàng, khẽ run lên.

Thôi Hách Viễn bỗng nhận ra bản thân đã sụp bẫy rồi!

Mắt lão như tích máu mà nhìn chòng chọc Ninh Như Thâm, dường như trông thấy thần tiên đang nhảy múa, "Ngươi...! Tâm tư hiểm độc!"

Vị thần tử đương nhiều duy nhất nhận "khẩu dụ của Tiên đế".

Dăm ba câu đã khiến lão "kháng chỉ" Tiên đế.

Hay cho một vở tuồng quân thần tương đắc! Từ đầu đến cuối lại trở thành cây đao sắc bén cạy mở tường đồng vách sắt này của lão. Bác bỏ cũng chả còn cần thiết, Thôi Hách Viễn ngậm một ngụm máu trong miệng, một tay chỉ đôi quân thần này run lẩy bẩy......

Lý Vô Đình không không thèm liếc người lấy một cái, chỉ chắp tay đứng đó, vai thẳng rộng, giống như gánh cả mây trời sương gió trên đỉnh đầu.

Bàn tay lớn của hắn vừa nhấc, "Trong mắt Thôi Hách Viễn không có vương pháp, chống lại hoàng mệnh, đồng tội mưu nghịch."

"Bắc Trấn phủ ty, bắt người."

Rầm rập, Cẩm y vệ sát khí nghiêm nghị xông vào Tướng phủ trong chớp mắt.

......

Ánh lửa chiếu sáng một nửa hoàng hôn.

Bên trong phủ Thừa tướng là một mảnh kêu la hoảng sợ, Cẩm y vệ ở trong phủ không chút lưu tình tìm kiếm bắt người.

Ninh Như Thâm quấn áo choàng đứng phía sau Lý Vô Đình.

Ánh lửa cháy rừng rực chụp lên sườn mặt lạnh lùng kiên định của Lý Vô Đình, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú Tướng phủ, đáy mắt như nhen nhóm một ngọn lửa u ám.

"Bệ hạ nguôi giận."

Đức Toàn trộm nhìn vẻ mặt của đế vương, nhẹ giọng nói, "Thôi tướng... nô tài nói tội thần Thôi thị, mặc dù cả gan làm loạn, phạm tội ác nhường này, nhưng cuối cùng có thể dựa nào cái này để hạ tội ư."

Vẻ lạnh lùng của Lý Vô Đình không giảm đi, "Chuyện tới bước này còn muốn lừa gạt trẫm, trẫm thấy Thôi gia của lão không đặt trẫm vào trong mắt!"

"Ôi chao, này không phải đã bị bệ hạ trừng trị rồi sao?"

Ninh Như Thâm nghe hai người nói chuyện, liên tục liếc mắt.

Y thấy cả người Lý Vô Đình tản ra hơi thở lạnh lẽo, chịu không nổi mở miệng, "Bệ hạ, ở đây không có người nào khác, còn phải làm cái gì nữa thật ư?"

Quả là lên sân một phút, khổ luyện mười năm nha......

Bầu không khí đóng băng gãy ngang trong chớp mắt.

Lý Vô Đình và Đức Toàn cùng quay đầu nhìn lại.

Lý Vô Đình dừng một chút, như là nghe không hiểu, "Cái gì?"

"Thần biết bệ hạ có thể không thấu nỗi khổ tâm của thần." Ninh Như Thâm mừng vui thanh thản nhìn về phía Tướng phủ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Một bản sổ sách được mang tới, trang sức vàng ngọc xa hoa lãng phí rơi rụng trên đất, Doãn Chiếu cứa một đao lên khuôn mặt già nua của Thôi Hách Viễn, kéo ra một nụ cười lạnh khát máu......

Thưởng thức xong một màn diệt gian trừ ác hả lòng hả dạ, y lại sáp đến gần Lý Vô Đình, xốc một góc áo choàng lên, lộ ra áo bào đỏ bị xé rách bên dưới.

"Cũng không uổng công ta xé nát bộ quần áo này, hứng một chút gió lạnh."

Lý Vô Đình cúi đầu nhìn y.

Ninh Như Thâm nói xong thì đối diện với cặp mắt trầm tĩnh kia, mất tự nhiên mà tranh công, "Chuyện này, thần làm không tệ lắm nhỉ?"

"......"

Sau khoảng lặng dài đằng đẵng.

Mi mắt Lý Vô Đình khẽ động, "Ừm."

*

Công việc cuối cùng của Tướng phủ giao cho Cẩm y vệ.

Ninh Như Thâm đi theo thánh giá hồi cung, nói là muốn nhờ y tường trình sự việc lại từ đầu.

Thánh giá đi thẳng tới Ngự thư phòng.

Sau khi Lý Vô Đình ngồi xuống thì bắt đầu xử lý sự vụ, quần áo của Ninh Như Thâm hãy còn ra sức lọt gió, được dẫn đến thiên điện thay đồ trước.

Vẫn là tiểu tư lần trước tới hầu hạ.

Quần áo rách nát được cởi ra đặt sang một bên, Ninh Như Thâm thay một bộ gấm trắng như tuyết, cúi đầu thắt đai lưng, miếng ngọc ban chỉ kia cũng được nhét vào bên hông một lần nữa.

Tiểu Dung Tử mắt sắc nhìn thấy, nhất thời cong lưng thấp hơn.

Trong lòng nói Ninh đại nhân thất sủng ngự tiền ở chỗ nào, rõ ràng rất được thánh tâm mà!

Ninh Như Thâm thay xong y phục cũng đem áo choàng phủ lên, xoay người nhìn Tiểu Dung Tử đã sắp chôn đầu vào đầu gối, "...... Dung công công, ngươi đang kiếm gì thế?"

Cái đầu kia lắc như trống bỏi, "Không có không có... mời Ninh đại nhân."

Kiếm cái gì? Ninh Như Thâm nháy mắt, nâng bước đến Ngự thư phòng.

Bên trong Ngự thư phòng.

Lý Vô Đình ngồi sau ngự án, vẫn là bộ đồ đen như cũ.

Ninh Như Thâm kéo áo choàng, cúi người định hành lễ. Lại nghe Lý Vô Đình giương mắt nói một tiếng, "Ngồi đi. Ninh khanh chịu khổ rồi, không thể dày vò."

Ninh Như Thâm, "......"

Lần trước âm dương quái khí như vậy, vẫn đang là lần trước hả.

Y vén áo bào ngồi xuống cái sạp thấp bên cạnh, "Tạ ơn bệ hạ,"

Lý Vô Đình liếc nhanh y một cái.

Trong lòng Ninh Như Thâm bồn chồn: Theo lý thuyết thì tịch biên Thôi gia rồi, hẳn là tâm trạng của Lý Vô Đình phải rất tốt mới đúng. Nhưng y thấy tâm trạng của hắn hình như không chỉ đơn thuần là tốt hay không.

Tựa như vẻ mặt hiện giờ của Lý Vô Đình, cười hay không cười đây.

Nhìn đến nỗi đứng ngồi không yên.

"Bệ hạ muốn nghe thần bẩm báo cái gì?" Ninh Như thâm mở miệng phá băng.

Ngón tay thon dài của Lý Vô Đình đặt trên trang sách, khẽ chạm, "Ninh khanh tự mình chạy tới Tướng phủ?"

Ninh Như Thâm gật đầu.

"Quần áo là tự mình xé?"

Ninh Như Thâm lại gật đầu.

"Dây thừng cũng tự trói?"

"......" Này thì không phải. Nhưng Ninh Như Thâm đã đồng ý sẽ không bán đứng Thập Nhất, dứt khoát thừa nhận, "Là thần tự trói."

Về phần làm sao Cẩm y vệ phát hiện ra, y cũng không rõ ràng.

"Ha." Lý Vô Đình bỗng cười khẩy một tiếng, ném sách đi. Hắn đứng dậy đi đến trước cái sạp thấp Ninh Như Thâm đang ngồi, rũ con ngươi nhìn qua, "Tự mình trói hửm?"

"Trẫm thật không biết Ninh khanh còn có loại kỹ năng này đấy."

Ninh Như Thâm ngửa đầu đối diện với ánh mắt kia, "...... Thần có thiên phú dị bẩm."

Tầm mắt Lý Vô Đình xuôi một đường từ ngũ quan của y đi xuống, rơi lên đoạn cổ tay trắng nhỏ kia, hầu kết khéo léo dường như vì căng thẳng mà run rẩy.

Lý Vô Đình đột ngột đưa tay --

Vút, dây buộc áo choàng bị rút ra một phen.

Áo choàng đen hoa văn chìm chỉ bạc trượt một nửa khỏi đầu vai Ninh Như Thâm, vướng lại trên áo ngoài trắng như tuyết.

Lý Vô Đình quăng dây buộc lên chiếc bàn thấp ở bên cạnh, dù bận vẫn nhàn, "Trói đi. Trói cho trẫm xem thử."

Ninh Như Thâm, "......"

Y liếc dây buộc, lại liếc nhìn Lý Vô Đình, "Thực ra --" Vừa giật giật môi, hình bóng của Thập Nhất lại hiện ra trong đầu y.

Y nhớ tới bộ dáng cuộn thành một cục của Thập Nhất......

Nhớ tới đôi mắt to mới hai mươi tuổi đầu đó của Thập Nhất. Tuổi còn trẻ như vậy, đời người mới vừa bắt đầu......

Ninh Như Thâm thấm ướt bờ môi khô khốc.

Lập tức bất chấp khó khăn cầm dây buộc tới, "Vâng, giờ thần trói cho bệ hạ xem ngay."

...

Lý Vô Đình im lặng đứng nhìn trước mặt y.

Đức Toàn không dám lên tiếng, nội thị cung nữ cũng không dám phát ra âm thanh.

Trong Ngự thư phòng nhất thời chỉ có tiếng động nho nhỏ lật qua lật lại của Ninh Như Thâm. Dây buộc tối màu quấn lấy cổ tay, quấn tới luồn lui vẫn lỏng lẻo, không thắt được nút.

Ninh Như Thâm quấn nửa ngày, cũng sắp lật mòn sợi dây rồi.

Buộc sao đi nữa cũng không chắc.

Ngay lúc y đang túm lấy một đầu sợi dây suy nghĩ xem nên hạ miệng từ đâu, một bàn tay bỗng duỗi tới, kéo đầu sợi dây --

"Ô..." Vòng dây thu hẹp trong nháy mắt, bỗng chốc trói buộc đôi tay y. Cánh tay bị kéo qua, treo giữa không trung.

Ngón tay thon dài như ngọc bất thình lình cong lại, phản chiếu ánh sáng có chút chói mắt. Từ cổ tay đến tay áo đều là một mảnh trắng như sương, càng lộ ra vệt đỏ gai mắt mà ám muội giữa cổ tay.

Dây buộc màu đen quấn một đường từ cổ tay đến kẽ ngón tay, siết ra một vết mờ trực tiếp chìm vào lòng bàn tay Lý Vô Đình.

Ninh Như Thâm giương mắt nhìn, đối diện với khuôn mặt tuấn tú lạnh giá đó của Lý Vô Đình.

"Ninh khanh thế mà cần phải giúp một tay?"

Một sợi tua rua vừa hay rơi khỏi hổ khẩu từ lòng bàn tay Lý Vô Đình.

Ninh Như Thâm cảm thấy lòng bàn tay bị sợi tua rua lướt nhẹ qua, ngón tay lại chạm phải tay Lý Vô Đình, một mảnh ấm áp.

Lý Vô Đình không nóng không lạnh mà cười một tiếng.

Hai người đang duy trì cái dáng vẻ vi diệu này, bỗng nghe thấy tiếng kêu trong sáng truyền tới từ bên ngoài Ngự thư phòng:

"Hoàng huynh! Mấy ngày nữa săn bắn mùa xuân, thần đệ cũng muốn đi!"

Thanh âm của Hiên Vương cũng đuổi tới sau, "Cảnh Dục, không thể hô to gọi nhỏ, đâm quàng đâm xiên thế, bệ hạ đang bận chính sự! Còn có bản vương cũng muốn đi....."

Nháy mắt hai người đã đuổi tới cửa, tiếng nói ngừng lại.

Ninh Như Thâm cảm thấy sức lực giữa cổ tay loáng một cái nhẹ hẳn, y ngoảnh đầu nhìn ra theo âm thanh.

Trong không khí tĩnh lặng, tầm mắt mấy người đan vào nhau.

Lý Ứng Đường thấy tình hình trong Ngự thư phòng, trố mắt nhìn.

Lý Cảnh Dục sáu tuổi cũng trố mắt.

Hai tay Ninh Như Thâm treo giữa không trung, cố hết sức mở miệng cho tự nhiên, "Vi thần ra mắt hai vị vương --"

Giây tiếp theo, Lý Ứng Đường bèn đưa tay bưng kín mắt miệng của Lý Cảnh Dục, dắt người khẩn cấp lui xuống, "Đi thôi Cảnh Dục, đừng nhìn, đừng nhìn... Ngươi còn nhỏ."

Lý Cảnh Dục, "A a a ưm ưm ưm a a!"

Lý Vô Đình, "......"

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Ứng Đường: Bệ hạ đang xử lý chính sự!

Lý Cảnh Dục: Cho thần đệ xem xem!

Xem xong......

Lý Ứng Đường: O.O

Lý Cảnh Dục: o.o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top