Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy nhóc là em trai rồi

Hôm đó họp ở thị cục xong thì Nhạn Xuân không chạy tới nữa, nhưng gần như ngày nào mở group chat ra anh đều thấy nhóm hình cảnh đang nói về Dữ Vi.

Có thể tùy tiện nói trên Wechat thì đương nhiên không phải chi tiết vụ án rồi. Hồi đầu Diệp Cứu không mặn mà gì với thiết bị thông minh này, cảm thấy cái này có vẻ cao cấp cho vui thôi chứ không có tác dụng thực tế gì. Bây giờ lắp thật dùng thật rồi, cuối cùng anh đã nếm được trái ngọt.

Một đám đàn ông thô kệch không chuyện gì làm liền nhắn chút ứng mình tâm đắc vô nhóm chat, có lúc còn tag Nhạn Xuân vào hỏi anh có thời gian không để qua đây kiểm tra một bản phân tích tâm lý.

Nhạn Xuân lấy lý do đang bận hạng mục công ích ở trung tâm nghiên cứu mà từ chối.

Anh vẽ một lằn ranh cho mình, phân chia đo đạc rõ ràng, Kinh Hàn Dữ đang ở bên kia lằn ranh, còn anh bây giờ cách ranh giới rất xa, tạm thời coi như an toàn.

Dù Kinh Hàn Dữ đột nhiên xuất hiện khiến anh bất ngờ, nhưng anh đã khác mười năm trước rồi, anh nhìn rõ được lằn ranh kia rồi. Chỉ cần anh không vượt qua thì giữa bọn họ sẽ chỉ có quan hệ công việc thôi, không xuất hiện bất cứ tình huống nào khiến anh ứng phó không được.

Cho nên mọi đau khổ thời niên thiếu chỉ vì lúc đó chưa đủ mạnh, bị dồn tới đường cùng chỉ có thể phát điên, bỏ chạy, vĩnh viễn không thấy. Còn bây giờ thì anh có thể đứng trong vùng an toàn nhìn Kinh Hàn Dữ.

Nghĩ được vậy rồi thì gặp lại cũng không phải chuyện gì tệ lắm.

Nhưng lúc nhóm chat nói Kinh Hàn Dữ chạy tới thị cục ba ngày liên tục để chỉnh máy móc, Nhạn Xuân cau chặt mày.

Trung tâm nghiên cứu và học viện điều tra hình sự bên này cũng có thiết bị thông minh tương tự, công ty hợp tác thường cho người qua túc trực, tùy thời cung cấp phục vụ luôn.

Nhưng có công ty nào mà ông chủ tự mình tới cửa phục vụ đâu?

Lại qua mấy ngày, Nhạn Xuân nhìn thấy có người tag mình, vào xem một cái thì thấy lịch sử chat có mấy dòng "sếp Kinh', người tag anh là Tưởng Huệ Huệ, nói anh mau tới chào với sếp Kinh một tiếng. Có một avatar lạ mặt nói, Không sao, thầy Nhạn chắc rất mật.

Khóe mắt Nhạn Xuân nặng nề giật mấy cái, giật tới mức tầm nhìn của anh vặn vẹo luôn rồi.

Anh bấm vào cái avatar đó, là một bức tranh phong cảnh không có gì đặc biệt, phần tên vô cùng thẳng thắn luôn, trực tiếp để là Kinh Hàn Dữ.

Bọn họ kéo cả Kinh Hàn Dữ vào nhóm chat rồi!

Nhóm chat này không phải nhóm công việc của chi đội hình trinh, người hơi liên quan với chi đội xíu đều có thể tham gia, nhưng không phải quan hệ gì cũng kéo vào được, người nhà là không được. Ngay cả Nhạn Xuân cũng là đánh vỡ thành kiến của nhóm hình cảnh với cố vấn xong mới được kéo vào.

Cho nên người trong nhóm này còn có một nguyên tắc là, nhất định phải được công nhận trên phương diện công việc mới được.

Thiếu chút nữa Nhạn Xuân đã bấm vào xem vòng bạn bè của Kinh Hàn Dữ, cuối cùng vẫn là nhịn được, quay về group chat thì lịch sử chat đã thêm mười mấy dòng mới.

Rạng sáng anh mới trả lời, Vừa nãy đang bận, không nhìn thấy (tin nhắn). Hoan nghênh.

Vốn dĩ sau chữ "hoan nghênh" còn có một cái "Kinh tổng", nhưng anh cảm thấy chữ này phỏng tay quá nên trước khi gửi đi đã xóa mất.

Đây là thời gian trả lời ok nhất mà anh tính ra được. Anh bục mặt cày tới hai phần việc, nửa đêm không ngủ là chuyện thường tình, mà chuyện nghỉ ngơi của Kinh Hàn Dữ hồi cấp ba như máy móc vậy, trước 12 giờ nhất định đi ngủ, bây giờ chắc cũng sẽ không thức khuya quá đâu. Tin này anh gửi đi, Kinh Hàn Dữ ngủ dậy mới thấy, nói không chừng còn bị tin tức buổi sáng nhấn chìm.

Nhưng dù thế nào thì anh đã hàn huyên đáp lại rồi, không thất lễ.

Vậy mà một phút sau, Kinh Hàn Dữ đã nhắn lại, Cảm ơn.

Hai chữ không nóng không lạnh này, Nhạn Xuân nhìn cả nửa ngày rồi dứt khoát quăng luôn di động.

Ban đêm không ngủ tốt, buổi sáng lúc Nhạn Xuân chạy tới trung tâm nghiên cứu thì ngáp mấy cái, hốc mắt hơi đỏ.

"Tối qua làm gì đó, hiếm thấy anh không tỉnh táo thế này." Viên Nhạc mang tới một ly cà phê, trong mắt viết đầy hai chữ "tò mò" in đậm viết hoa.

Nhạn Xuân nhận lấy ly cà phê cứu mạng kia, nói nhảm, "Đọc tài liệu của thị cục."

"Ầy, bọn họ cũng thiệt là không khách khí mà, tóm được anh về thì ép cho hói đầu luôn."

"...... Hói không nổi."

Viên Nhạc là đồng nghiệp Nhạn Xuân, tuổi tác hai người tương đương nhau, quan hệ không tệ. Nhạn Xuân vừa uống xong ly cà phê thì có người tới thông báo, nói là hoạt động sắp bắt đầu rồi, mau đi qua sảnh hội nghị.

Nhạn Xuân nói gần đây bận hạng mục từ thiện của trung tâm nghiên cứu, này không phải là nói xạo. Xã hội ngày nay ngày càng quan tâm sức khỏe tâm lý của thiếu niên nhi đồng nên mỗi năm trung tâm đều sàng lọc chọn một đám trẻ con rồi hỗ trợ tâm lý miễn phí.

Nhóm năm nay đều là chọn từ mấy địa phương khá lạc hậu, ánh mắt bọn nhỏ mờ mịt, có đứa từng bị ngược đãi, có lúc mất cha mẹ từ nhỏ, có đứa bị bệnh tự kỉ ... Tóm lại đều là những bé đáng thương.

Nếu không có hạng mục từ thiện này, với gia đình bọn nó thì tuyệt đối không thể dắt bọn nó đi bác sĩ tâm lý nổi.

Nhạn Xuân được phân cho bốn đứa nhỏ, lúc đứa cuối cùng được đưa tới thì anh đã mệt lử rồi.

Nhưng tư liệu của đứa nhỏ đó như tiêm một mũi tỉnh táo vào mạch máu của anh, anh đột nhiên phấn khích hẳn lên.

Đứa bé tên là Tiểu Cảm (trong dũng cảm), quê ở trấn Phi Diệp (phi trong vải phi), ba mẹ đều đã mất, đang sống ở nhà cô (em gái của ba).

Người dì không phải cố ý ngược đãi nó, chỉ là điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, chính mình còn có hai đứa con nên bình thường không thể quan tâm tới nó. Thời gian trôi đi, tâm lý Tiểu Cảm càng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, cho rằng bản thân mình là một phế vật không cần tồn tại. Trong một năm này, Tiểu Cảm đã tự sát ba lần, trên người còn rất nhiều dấu vết tự làm mình bị thương khác.

Nhạn Xuân gặp qua không ít trường vụ tương tự thế này, tình huống của Tiểu Cảm, quan trọng nhất là xoay chuyển cách nghĩ của bé, bé không phỉa là phế vật, bé có tác dụng với gia đình đang nuôi nấng mình.

Đây là một quá trình cần thời gian dài để thực hiện, mà hiện tại, Tiểu Cảm còn tự khóa chặt chính mình.

Nhạn Xuân nói, "Hồi nhỏ chú cũng ở trấn Phi Diệp, con đi qua thôn Phi Diệp chưa? Ở đó có nhiều hoa mơ lắm."

Tiểu Cảm cứ cúi đầu mãi, phản ứng trì độn lắm, tới lúc này trong mắt mới lóe lên chút ánh sáng, "Tới, tới rồi."

Nhạn Xuân vươn tay phải ra, giơ bàn tay về phía Tiểu Cảm, "Vậy chúng ta là đồng hương đó."

Tiểu Cảm nhìn mu bàn tay anh, do dự moi moi ngón tay. Nhạn Xuân kiên nhẫn chờ đời, trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười nhẹ. Cuối cùng Tiểu Cảm gom hết dũng khí, cũng vươn tay phải ra, nhè nhẹ đập một cái vào lòng bàn tay anh.

Nhạn Xuân cười bảo, "Vậy con có thích hoa mơ không?"

"Thích."

"Có biết trấn Phi Diệp vì sao lại gọi là trấn Phi Diệp không?"

Tiểu Cảm lắc lắc đầu.

"Bởi vì hoa mơ chớm nở, cả thôn hồng bừng." Nhạn Xuân thấy đứa nhỏ hơi bỡ ngỡ với từ mình dùng nên vẽ một đóa hoa mơ trên giấy, bên cạnh ghi một chữ "phi", "Chính là màu đỏ, sau khi nở hoa, hoa mơ sẽ dần dần chuyển trắng, biến thành màu hồng."

"Vậy ..." Lần đầu tiên Tiểu Cảm chủ động đặt câu hỏi, "Sao không gọi là thôn Hoa đỏ?"

"Hỏi hay đó. Hồi nhỏ chú cũng phiền não với vấn đề này."

Hiển nhiên là Tiểu Cảm bị hấp dẫn rồi, mở to mắt ngóng chờ Nhạn Xuân.

"Sau đó một bà cụ trong thôn nói, một khi hoa mơ nở, mọi người đều chỉ nhìn thấy hoa không nhìn thấy lá, vậy chẳng phải lá bị xem nhẹ sao? Nhưng mà hoa với lá là một thể mà, giống như máu mủ tình thâm gia đình vậy, cho dù tạm thời không thấy thì cũng không nên bị xem nhẹ."

Nhạn Xuân nói rất chậm, còn dừng lại một chút cho Tiểu Cảm tiêu hóa."

"Nếu gọi là thôn Hoa đỏ, vậy có khi nào lá sẽ khó chịu không?"

Tiểu Cảm cúi đầu, hồi lâu sau mới nói, "Sẽ."

"Cho nên mới gọi là thôn Phi Diệp, có hoa có lá." Nhạn Xuân nói, "Sau đó trấn đặt cùng tên với thôn luôn, cũng gọi là trấn Phi Diệp. Đúng rồi, đi từ trấn qua thôn là đi xe hơi chứ hả, ai chở con đi?"

Tiểu Cảm thấp giọng nói, "Là cô con."

"Ngoài cô con còn có ai nữa?"

"Còn có anh và chị."

"Du xuân à, thật tốt ..."

Nhạn Xuân dẫn dắt Tiểu Cảm nhớ tới lúc cả nhà cô đối tốt với câu, để thấy cậu không phải một cái lá bị bỏ quên đâu.

Một buổi hỗ trợ đơn giản vậy không thể "dựng sào thấy được bóng" giúp đỡ đứa nhỏ được, nhưng lúc kết thúc, màn tăm tối sâu trong tim Tiểu Cảm đã bị đập nát.

Bốn lượt hỗ trợ kết thúc đã là tám giờ tối. Nhạn Xuân mệt tới mức chẳng muốn ăn cơm, một mình đi về phòng làm việc nghỉ ngơn.

Nhắm mắt lại, hắc ám gì đó đương nhiên không có ập tới, trên võng mạc chỉ đọng một biển hoa màu trắng trắng hồng hồng.

Thôn Phi Diệp ở cao nguyên tứ bắc, đường ra khỏi thôn đặc biệt dài, như thể vĩnh viễn không tới được điểm cuối vậy.

Con người nơi đó dính bụi đen kịt, nhà thì màu vàng đất cứ như không thể rửa trôi được bùn cát ấy. Nhưng kì lạ chính là, bầu trời nơi đó xanh nhất, mây trắng nhất, nước trong nhất, lúc ngày xuân hoa mơ nở thì như đám mây rơi xuống nhân gian.

Lần đầu tiên Nhạn Xuân và Kinh Hàn Dữ gặp nhau chính là ở thôn Phi Diệp. Tháng Ba, mùa hoa mơ ngợp khắp núi đồi.

Kinh Hàn Dữ là tiểu thiếu gia nhà giàu đi cùng ông nội đến các thợ thủ công tìm kiếm học hỏi công nghệ, Nhạn Xuân là đứa bé đáng thương bị lừa bán tới thôn Phi Diệp. Cùng là độ tám chín tuổi, cảnh ngộ hai đứa lại khác nhau một trời một vực.

Lúc bị lừa tới thôn Phi Diệp Nhạn Xuân còn nhỏ, chỉ nhớ được nơi trước đó mình ở là một căn nhà cao sáu bảy tầng, đường kế nhà rất hẹp, trong hẻm chỉ có hai cái xe máy chạy tới lui, lúc chạy qua đường lớn bên cạnh thì thấy được xe lớn hơn.

Mẹ dắt anh lên xe bus đi tới công viên, chen vào dòng người mua kẹo bông gòn cho anh. Xung quanh quá ồn ào, một đám con nít lớn hơn anh một chút chen qua trước mặt anh, anh bị đẩy càng lúc càng xa, gấp gáp gọi mẹ ơi, nhưng mẹ không nghe thấy.

Anh bị một đôi tay ôm đi, tầm nhìn bị chặn, lúc tỉnh lại thì đã không còn ở công viên đó nữa.

Bọn buôn người dắt anh qua các xóm làng khác nhau, cuối cùng bán anh tới thôn Phi Diệp. Mới đầu anh sợ lắm, nhưg chắc là khả năng thích ứng mạnh quá, không bao lâu sau thì quen được với đời sống ở cái thôn nghèo khổ này.

Thẳng tới khi một cái xe hơi bóng loáng xuất hiện ở cửa thôn, anh mới nhớ tới hồi trước ở bên đường lớn có nhìn thấy xe lớn như vậy.

Thôn Phi Diệp không có xe kiểu này, anh giương mắt nhìn cái xe mà nghỉ, người ngồi bên trong là tới đón anh đúng không?

Cửa xe mở ra, người bước xuống lại là một người anh không quen biết, gồm có một người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm khắc, một ông lão tóc bạc phơ, còn có ...

Một thằng nhóc nhìn qua thì lớn hơn anh một chút.

Đứa bé nam rất sạch sẽ ... kho từ vựng nghèo nàn của anh chẳng tìm được từ nào khác để hình dung nó cả.

Cả cái thôn Phi Diệp, bao gồm cả anh nữa, đều dơ hầy như trùm lên một cái bao bố nát vậy. Thằng nhỏ đó lại rất sáng sủa. Sự sáng sủa đó đại khái là tới từ con mắt và làn da của đứa nhỏ, cũng có thể là tới từ bộ quần áo không có chút vết bẩn nào kia.

Ánh mắt của Nhạn Xuân không tự chủ được mà dán lên người đứa bé nam đó, nhìn áo sơ mi màu hồng phấn, quần kẻ ca rô màu xám, vớ trắng giày đen nó đang mang. Phát hiện mình bị nhìn chằm chằm, đứa bé nam nhìn về phía Nhạn Xuân, cau mày lại, có vẻ rất không vui.

Nhạn Xuân hướng về nó cười, nó quay mặt đi, kéo tay ông nội đứng cạnh mình, chỉ về Nhạn Xuân, chả biết nói cái gì.

Nhạn Xuân sợ hết hồn, ông nội lại gật gật đầu mỉm cười với anh.

Tối hôm đó Nhạn Xuân liền nằm mơ, mơ thấy mình và đứa bé nam đó ăn mặc y hệt nhau, đứa bé đó nắm lấy tay anh, kéo anh lên xe, nói muốn dẫn anh về kiếm mẹ.

Sau khi tỉnh lại Nhạn Xuân ngơ ngác thật lâu, ngây ngốc nghĩ, thật ra bản thân vẫn là muốn về nhà mà. Nhưng anh không dám chạy, cũng không thể nói với cười khác. Bà bà nói rồi, đứa bé nào dám chạy là sẽ bắt lại đánh chết quăng cho chó ăn.

Mỗi ngày Nhạn Xuân giặt quần áo xong sẽ đi bộ tới lui trong thôn. Hôm đó thấy thằng nhóc đó đang đi với ông nội, anh liền cách một đoạn xa xa đi theo nó. Theo được mấy ngày, thằng nhóc đột nhiên quay người lại, giọng điệu lạnh lùng hỏi, "Cậu là ai? Sao cứ đi theo tôi hoài vậy?"

"Tôi, tôi muốn chơi với cậu."

Thằng nhóc nhìn một lượt đánh giá anh, anh theo bản năng chỉnh lại góc áo, muốn để mình chỉnh chu hơn chút. Nhưng bộ đồ này là chỉnh sửa lại từ đồ người lớn, dù có kéo thẳng tới đâu thì nó cũng vàng khè cũ kĩ thôi.

"Tại sao?" Đứa bé nam phòng bị hỏi.

Nhạn Xuân nghĩ ngợi, "Tại vì cậu dễ nhìn."

Anh không phải vì đứa nhỏ xinh đẹp mới đi theo, anh có tính toán của mình, có điều anh tự nhủ, này cũng không tính là nói dối, đứa nhỏ dễ nhìn thật.

Thằng nhỏ trừng to mắt, ánh sáng tràn hết vào trong làm con mắt càng sáng hơn, như một viên đá quý vậy.

Ông cười bảo, "Dù sao con cũng không muốn học, đi đi, đi chơi với em trai đi."

Lúc đó bọn họ đều cho rằng tuổi tác Nhạn Xuân nhỏ hơn, vì anh vừa ốm vừa lùn, quần áo thùng thình trên người càng khiến anh gầy gò hơn.

Nhạn Xuân dắt theo một thằng nhóc không mấy tình nguyện đi ra cổng thôn xem hoa mơ, thằng nhỏ chắc chưa thấy cây hoa mơ tráng lệ như vậy bao giờ nên sắc mặt dễ nhìn hơn vài chút.

Trong lòng Nhạn Xuân gẩy bàn tính, "Cậu làm anh tôi ha."

Thằng nhỏ hỏi, "Cậu mấy tuổi?"

Nhạn Xuân ưỡn ngực ngẩng đầu, "Tôi chín tuổi!"

Vẻ mặt thằng nhóc đột nhiên trở nên rất kì quái, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu, "Lừa đảo."

Nhạn Xuân kinh ngạc, sao mà nói anh vậy chớ?

"Cậu nhỏ như vậy, sao mà chín tuổi được?"

"Nhưng tôi thật sự là chín tuổi mà!"

"Cậu nhiều lắm là sáu tuổi!"

"Vậy, vậy cậu bao nhiêu tuổi?"

"Tám tuổi."

"Yaaa" Nhạn Xuân nói, "Vậy tôi mới là anh, nhóc là em trai rồi!"

Sắc mặt thằng nhỏ càng thúi, "Anh lừa người!"

Hai người đánh nhau dưới cây hoa mơ, Nhạn Xuân nóng lòng chứng minh mình thật sự chín tuổi rồi, nhưng thằng nhóc kiểu gì cũng không tin. Gió thổi lớn quá, trên đầu thằng nhóc bị rớt một đống hoa, Nhạn Xuân chỉ vào nó cười ầm.

Thằng nhỏ tức giận, quay người bỏ đi.

Ngyà thứ hai Nhạn Xuân kéo theo bà bà đi kiếm thằng nhóc, để người lớn tới chứng minh mình chín tuổi thiệt.

Thằng nhỏ tin rồi, nhưng vẫn còn rất kinh ngạc, "Sao anh lùn vậy?"

Nhạn Xuân hơi nhục, "Sẽ, sẽ cao lên mà."

"Vậy anh tên là gì?"

"Yến Tử!" Hồi đó Nhạn Xuân bị đổi tên, nhà mua anh họ Trương, tên mới của anh là Trương Yến.

Thằng nhỏ nói, "Nhưng anh không phải con gái."

Nhạn Xuân cũng không thích cái tên này, chỉ đành nói, "Con trai thì không thể tên Yến Tử à? Còn có chim yến đực mà!"

Thằng nhỏ không cãi lại anh, "ò" một tiếng.

"Vậy em tên là gì?"

"Kinh Hàn Dữ." Thằng nhóc nhặt một viên đá nhỏ, viết chữ lên cát."

Nhạn Xuân: "Oa!"

Kinh Hàn Dữ giật mình, đẩy anh một cái, "Anh hô nhảm gì đó?"

Nhạn Xuân xém té, "Tên của em nghe hay hơn anh nhiều!"

Thằng nhóc trầm mặc miết kia giờ mới cong khóe môi.

Nhưng câu tiếp theo của Nhạn Xuân lại khiến Kinh Hàn Dữ không vui nổi nữa, "Anh cũng muốn lấy tên của em!"

Kinh Hàn Dữ chưa từng thấy người nào vô cớ gây rối như vậy, "Anh không thể thấy tên của người khác dễ nghe thì tùy tiện đổi đâu."

Nhạn Xuân chả hiểu lắm. Anh cũng đâu có tùy tiện đổi đâu, anh lớn tới chín tuổi cũng mới đổi tên có một lần mà.

Nhưng Kinh Hàn Dữ không chịu thì thôi không đổi nữa, cũng không phải chuyện gì lớn, anh vỗ vỗ quần, "Đi, anh dắt em leo lên đỉnh nói, hoa mơ ở đó còn đẹp hơn nữa!"

Kinh Hàn Dữ và ông nội ở thôn Phi Diệp từ đầu hè tới cuối thu, tay nghề chả học được miếng nào, cả ngày toàn rong chơi với Nhạn Xuân rồi học được một đống từ thô tục.

Đêm hè, ngôi sao trên cao nguyên rất gần, hoa mơ sớm đã tàn rồi, trong núi chỉ còn mùi quả mơ thơm ngọt. Qua mấy ngày nữa Kinh Hàn Dữ phải về rồi, Nhạn Xuân ghé vào bên tai hắn thì thầm, "Em trai, nói cho em nghe một bí mật."

"Anh ốm nhách nhỏ xíu như vậy, anh mới là em trai!"

Nhạn Xuân hơi nghiêm túc, không nháo loạn với Kinh Hàn Dữ như bình thường, "Thật đó, là bí mật của anh, em phải giúp anh."

Kinh Hàn Dữ hoài nghi nhìn anh một cái, "Có chuyện gì?"

"Ở đây không phải nhà của anh, anh là bị bán tới đây. Anh, anh cũng không tên là Trương Yến, đây mới là tên của anh." Nhạn Xuân viết tên thật của mình xuống đất, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì trong mắt Kinh Hàn Dữ toàn là kinh ngạc và phẫn nộ.

Mắt thấy Kinh Hàn Dữ muốn kêu thành tiếng, Nhạn Xuân lập tức chồm lên bịt miệng hắn lại, sợ hãi run rẩy, "Không được để ông nội em biết, anh sẽ bị đánh rồi mang cho chó ăn đó. Em trai, em nhất định phải giúp anh!"

Mấy ngày sau, Kinh Hàn Dữ và ông nội, thư kí của ông nội cùng nhau rời đi, cái xe bóng loáng đó còn xách theo mấy thùng quả mơ.

Một đoạn thời gian rất lâu sau đó, thôn Phi Diệp không có người ngoài nào tới nữa. Nhạn Xuân hơi đau lòng, chắc chắn là Kinh Hàn Dữ quên mất tiêu anh rồi.

Nhưng trước Tết âm lịch năm đó, xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, Nhạn Xuân và hai đứa nhỏ bị lừa bán khác được mang đi đưa về thị cục, sau đó từng đứa được trả về bên ba mẹ mình.

Nhạn Xuân cứ vậy cáo biệt thôn Phi Diệp, nếu có thể, anh tình nguyện không bao giờ gặp lại Kinh Hàn Dữ nữa, không phải vì chuyện của mười mấy năm sau đó, mà là cái lần gặp lại ở trường Nhất trung Hoàn Thành kia, đơn giản là một lần gặp đoạt mệnh.

Tới tận bây giờ rồi mà Nhạn Xuân vừa nghĩ tới là lại cảm thấy mặt mình nóng lên.

./. Hết chương 3 ./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top