Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lục Trầm mở một tiêu cục nhỏ trong kinh thành. Nói là tiêu cục, kỳ thực lại gần giống như đơn vị chuyển phát nhanh.

   Các tiểu thương trong kinh thường xuyên giao dịch vận chuyển, Lục Trầm giỏi nắm bắt cơ hội làm ăn liền viết thư cho Ba Trát, gọi hắn mang khoảng một trăm hán tử tay chân nhanh nhẹn tới, trên dòng sông Biện từ Nam đến Bắc vận chuyển hàng hóa đi khắp nơi, thuận tiện thăm dò thông tin.

   Có điều làm tiêu cục sẽ bị Lâm Trọng Phủ để mắt tới, vì vậy hầu hết thời gian Lục Trầm đều hoạt động trong phủ Tạ Đông Lâu. Bởi vì Tạ Đông Lâu hết ăn lại nằm, mỗi ngày chỉ biết ở Phượng Minh Lâu lêu lổng, phân nửa công văn của Xu Mật Viện cũng do Lục Trầm âm thầm phê duyệt.

   Thể chế chính trị của triều đại này quả thực giống hệt nước Mỹ. Thực thi "Tam quyền phân lập", chia thành hành chính quyền, binh quyền, tài chính quyền chế ngự lẫn nhau.

   Phụ trách hành chính là Trung thư tỉnh — chính là một nhà Đàm gia kia trông coi.

   Phụ trách tài chính là Tam ty, hiệu xưng "Kế Tỉnh". Ta cảm thấy cái tên này rất có phong cách, vì thế về sau sẽ kể thêm chuyện về Tam ty trong câu chuyện xưa này nhé.

   Phụ trách quân sự, chính là Tạ Đông Lâu từ Xu Mật Viện.

   Người quản lí ba đơn vị này cũng tương đương với chức Tể tướng, vì thế Tạ Đông Lâu thân là "Xu Mật phó sứ", thật ra đã ngang hàng với phó Tể tướng.

   À, suýt chút nữa quên mất, còn có một cơ quan độc lập nữa — Ngự Sử đài. Tác dụng là giám sát bách quan, cũng chính do cha của Triệu Dịch Chi, Triệu Trung Thừa cai quản.

   Tiếp đến, công việc giám sát ngoại trừ Ngự Sử đài còn đặt thêm Gián viện, nguyên do là đề phòng bản thân Ngự Sử đài mục nát, dẫn đến hiệu quả kiềm chế lẫn nhau.

   Trên đây đại khái là cơ cấu quyền lực của triều đại này, có thể nói là không phụ thuộc nhau mà lại kìm hãm, đấu đá lẫn nhau.

   Ý định của Lục Trầm, chính là trong hệ thống chồng chất phức tạp này, hắn phải trù tính trước kế hoạch phản Thanh phục Minh, à không, là đăng cơ kế vị khôi phục đất nước.

   Hiện giờ, Đàm gia chấp chưởng hành chính đã bị Lục Trầm kéo xuống nước, Tạ Đông Lâu cai quản phân nửa lực lượng quân sự trong triều cũng dứt khoát ném toàn bộ công việc cho hắn. Có thể nói là vô cùng suôn sẻ nha~

   Sau đó ta lại đến nói qua một chút, tại sao người tên Tạ Đông Lâu này tuổi còn trẻ đã trèo lên được chức phó Tể tướng.

   Tạ gia vốn làm nghề kinh thương, buôn bán dược liệu.

   Tạ Đông Lâu khi còn nhỏ, mỗi ngày đều vác theo một sọt thuốc, gào thét khắp phố lớn ngõ nhỏ, cái gì mà: "Phương thuốc gia truyền, đảm bảo trị bách bệnh" các kiểu.

   —Cũng chẳng khác thần côn* là bao.

     *Thần côn: chỉ những người làm nghề đồng cốt, phù thủy.

   Nhưng mà Tạ Đông Lâu trời sinh lanh lợi nhanh nhẹn, giới thiệu công hiệu thuốc đến kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, cộng thêm vẻ mặt chân thành vô hại không biết lừa ai. Vì vậy kể cả không có bệnh cũng bị lừa mua phương thuốc gia truyền nhà hắn.

   —Tóm lại là buôn bán vô cùng tốt.

   Sau đó công việc làm ăn ngày một khấm khá, Tạ Đông Lâu cũng hết việc để làm, vì thế quyết định đi làm quan chơi chơi.

   Đùa chút thôi, bạn cho là làm quan dễ dàng, đó là mười năm đèn sách khổ luyện. Tiếp đến còn phải thi đồng sinh, thi tú tài rồi đến cử nhân, cống sĩ, tiến sĩ... từng bước từng bước mới đi được đến đỉnh.

   Cả khoảng thời gian thơ ấu lẫn niên thiếu, Tạ Đông Lâu đều dùng để hãm hại lừa gạt, bắt nạt hàng xóm láng giềng. Cho dù đầu óc có thông minh đến mấy, cũng khó có thể đạt được thành tựu ngay lập tức.

   Có điều kinh thương thật sự vô cùng hao tâm tổn trí, Tạ Đông Lâu lại rất muốn có một chức quan.

   Vì thế liền bán gấp chính muội muội của mình.

   Ấy, không phải bán cho lão cưu*, là bán vào hoàng cung.

     *Lão cưu: chỉ những người lớn tuổi có thể hình gầy gò, đói khát như chim cưu.

   Muội muội của Tạ Đông Lâu, cũng được coi như là một nhành hoa của cả huyện này.

   Tạ tiểu muội chỉ tốn chút tâm tư, học mốt ăn mặc của các phi tử trong cung, bỏ đi khẩu âm địa phương, đọc thêm mấy bài thơ cổ, luyện vài điệu hát dân gian, đùng một cái đã trở thành một mỹ nữ đầy khí chất.

   Sau đó Tạ tiểu muội rốt cuộc cũng được hoàng đế Lí Hạp ưu ái, một đường từ tài nhân đi lên hoàng quý phi.

   Tạ Đông Lâu làm ca ca cũng theo đó gà chó lên trời, được ban cho xuất thân tiến sĩ, có thể vào làm quan.

   Vừa nhậm chức, Tạ Đông Lâu khôn khéo đột nhiên tính tình đại biến, trở thành một quân tử nhanh nhẹn linh hoạt không chia bè kết phái, lại còn vi chính thanh liêm*. Bất luận làm quan ở đâu, lúc sắp rời đi sẽ có dân chúng vây quanh khóc gọi tên hắn "tạ ơn Thanh Thiên". Thậm chí trên đường đi còn tiện tay phá mấy đại án, bắt được vài bè lũ phản động, lên núi bao vây diệt trừ thổ phỉ.

     *Vi chính thanh liêm: Vì một chính phủ liêm khiết.

   Ấn tượng của hoàng đế bệ hạ và đại thần hai bên với Tạ Đông Lâu càng ngày càng tốt, vì thế hắn cứ từng bước một lên chức phó Tể tướng.

  (Quả thực là một ví dụ tương phản hoàn toàn với phụ thân của Hạ Bình An)

   Dừng, bây giờ lại kéo tầm mắt trở lại về Lục Trầm.

   Hắn đang thay Tạ Đông Lâu xử lý công văn.

   Tạ Đông Lâu từng báo cáo với hoàng đế, nói rằng Xu Mật Viện nhiều tai mắt không thích hợp làm công việc liên quan đến bí mật quân sự, vì thế hắn muốn mang toàn bộ công văn về nhà xử lí.

   Hoàng đế cảm thấy hắn nói rất có lý, bèn đặc biệt phê chuẩn.

   Lí Hạp nào có biết, Tạ Đông Lâu về nhà liền phủi tay ném đống văn kiện tuyệt mật cho Lục Trầm cùng xem.

   Đôi khi, ngay cả Lục Trầm cũng không hiểu nổi. Tạ Đông Lâu thoạt nhìn không giống người có tham vọng lớn, hơn nữa còn hiểu rõ việc bản thân đang làm chính là tội mưu nghịch — Vậy tại sao vẫn còn muốn giúp cho hắn?

   Tóm lại Tạ Đông Lâu là người như vậy, lòng dạ khó đoán.

   "Nghe nói ngươi là tiêu cục?"

   Hoàng quý phi Tạ tiểu muội vừa mới nhắc đến ở phía trên, hiện đang chống nạnh đứng ngoài cửa hỏi Lục Trầm.

   Lục Trầm đóng lại công văn, gật đầu.

   "Vậy ngươi hộ tống ta trở về hoàng cung đi." Tạ tiểu muội nói.

   Lục Trầm lắc đầu: "Ta còn có việc."

   Lục Trầm không muốn tiến cung, đã qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ còn mấy người có thể nhận ra hắn mà vẫn còn sống.

   Mà vài người này, đều ở tại hoàng cung.

   Nếu không cẩn thận, gặp phải một con mắt tinh, trí nhớ tốt — hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

   "Việc gì quan trọng bằng trời như vậy, nói ta nghe một chút?" Tạ tiểu muội nhướng mày.

   Lục Trầm im lặng một chút, nói: "Được rồi, để ta tiễn nương nương hồi cung."

   Hắn đành phải như vậy, dù sao nữ nhân này cùng Lí Hạp sớm chiều ở chung, chỉ cần nhắc đến hắn một chút, oán giận vài câu, Lí Hạp lại đặt trong lòng... Hậu quả sẽ không thể lường được. Hơn nữa hắn cũng chỉ là thường dân, theo quy củ chỉ có thể đưa đến cửa cung, mà người có thể nhận ra hắn đều không có khả năng xuất hiện ở bên ngoài cung điện.

                    -HẾT CHƯƠNG 15-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy