Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Bọn họ cuối cùng cũng gặp được nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Năm nay, Lục Trầm mười chín, Hạ Bình An mười lăm.

   Bọn họ cuối cùng cũng gặp được nhau.

   Giữa tiết Trùng Dương, thưởng cúc cắm du, mỹ tửu tà dương.

   Khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành chen chúc đầu người, phố phường sầm uất một phương. Trong cước điếm, người phục vụ trà nước vừa bưng trà và rượu đặt lên giữa mấy cái bàn tròn liền nhảy múa điệu Hồ Xuân xung quanh đó. Người qua đường nghỉ chân tán gẫu với nhau, bàn tán nói chuyện vô căn cứ về một số điều kỳ lạ. Ở những cước điếm cao cấp hơn, như cửa tiệm Tôn Dương các thứ, đa số người ngồi ở đây đều là văn nhân mặc khách.

   Năm nay tổ chức khoa cử, tài tử từ khắp nơi trên cả nước đều đổ về kinh thành, mong mỏi ở kỳ thi hội này đạt được giải nhất, điện tiền xướng danh, đầu đội trâm hoa, đường làm quan rộng mở. Lúc này, bọn họ Lý Bạch một câu thơ, Tô Thức một câu phú, lôi trích dẫn thi phẩm văn phẩm ra tranh luận túi bụi. Mà đống thơ từ rồng bay phượng múa trên tường khách điếm, phần lớn là do nhóm thư sinh này đề lên.

   À, có thể không giống với thời đại chúng ta cho lắm. Vào thời cổ đại nha, những câu chữ bức tranh vẽ loạn trên tường rất phổ biến, phàm là tường của tửu lâu khách điếm hay chùa miếu, sẽ biến thành nơi văn nhân mặc khách trao đổi thơ từ... Ai nha, dù sao nó cũng giống như hiện tại chúng ta đăng Weibo vậy, gửi cho bạn bè hoặc là khoe ra~ Tỷ như Lý Bạch đã từng nói: "Trước mắt có cảnh nói không được, vì thơ Thôi Hiệu ở trên đầu."

   Ừ thì, tranh luận vang trời.

   Tóm lại, dưới bầu không khí bốn bể hân hoan như vậy, nhân vật chính Lục Trầm của chúng ta với vẻ mặt khó chịu không vui phải hộ tống Quý phi đại nhân, cưỡi ngựa trên con đường đông đúc đầy du khách.

   Xe ngựa vốn là một phương tiện vận chuyển có tốc độ nhanh, thế nhưng đặt trong ngày hội trọng đại này, tốc độ còn không bằng ông lão vác một cây đầy hồ lô ngào đường đang hô to ở bên cạnh. Chẳng hạn đây là lần thứ ba ông lão đó hỏi Lục Trầm: "Cậu trai này không ăn hồ lô hả?" .

   Lục Trầm rất muốn tóm Tạ tiểu muội trong xe ngựa ra ngoài cho cô ta tự đi, có điều người ta chính là nữ vương đại nhân khốc huyễn cuồng bá duệ, thà rằng bị kẹt xe còn hơn phải chen chúc trong đám người đi đường.

   Đi được nửa chặng còn gặp phải cơn mưa, may mắn chỉ là mưa phùn, ngưa ngứa sượt qua hai má. Mưa nhỏ bầu bạn với gió mát, nơi đâu hoa tới quyện cánh cùng ~

   Tuy là đang ở kinh thành, mặc dù hai người chỉ mới gặp, thế nhưng bổn tác giả vẫn không khỏi muốn xướng lên —— Chính tại phong cảnh Giang Nam đẹp, đương lúc hoa rơi lại gặp người*~
  *Trích từ tác phẩm "Giang Nam phùng Lý Quy Niên" của Đỗ Phủ.

   Dù sao thì cũng chỉ là xúc cảm nhất thời thôi mà~

   Rốt cuộc cũng chen tới được cầu Chu Tước, Lục Trầm thấy một chiếc xe bán hoa đăng đang dừng ngay giữa cầu. Mà xe ngựa của nữ vương đại nhân, không, Tạ Quý phi vốn là loại xe to hơn bình thường, bị xe hoa trên cầu ngăn trở, xe của nữ vương đại nhân tất nhiên không đi qua được.

   Sự kiên nhẫn của Lục Trầm gần như bị mài hết bởi một nhóm ba tên điêu dân giở trò cướp đoạt trên đường đi. Lúc này cũng chỉ có thể dùng một chút kiên nhẫn cuối cùng, cưỡi ngựa đi đến chỗ ông chủ quầy hoa đăng thương lượng: "Ngươi có thể di chuyển xe nhường đường một chút không? Chúng ta không qua được."

   "Nhường đường?" Ông chủ kia chống nạnh hỏi, hất cằm lên chỉ trỏ: "Hôm nay đường phố đông người, ai cho phép các ngươi đi xe ngựa lớn như vậy?"

   Lục Trầm hỏi: "Không chịu nhường?"

   Lão đầu vênh váo nói: "Lão Trần ta bán hoa đăng trên cầu Chu Tước hai mươi năm nay còn chưa từng phải nhường ai đâu!"

   Xong rồi, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Lục Trầm cũng bị mài sạch rồi.

   Hắn suy nghĩ vài ba giây, rút ra trường đao.

   Một tia sáng xẹt qua không trung.

   Đao vào vỏ, chiếc xe hoa mới kịp phản ứng, "rầm" một tiếng bị chẻ thành hai nửa. Hoa đăng lộng lẫy rơi rụng khắp mặt đất tựa thiên nữ tán hoa.

   Tất cả người qua đường đều hóa đá.

   Chàng thanh niên biểu diễn tiết mục dùng ngực phá đá tảng trước cổng chùa Đại Tướng Quốc cũng không ngông cuồng như một đao kia của Lục Trầm.

   Dù sao cũng là xe hoa cao đến hai thước rưỡi mà.

   Lục Trầm quay đầu, vẫy tay với xa phu nói: "Đi."

   Chỉ thấy toàn bộ người dân gần đó đều yên lặng nhường đường cho hắn...

   Ngay trong nháy mắt Lục Trầm ghìm cương ngựa quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy eo bị siết chặt.

   Nhanh chóng nhìn quanh, bốn phía không bóng người.

   Tiếp theo, quái lực quanh hông đột nhiên gia tăng, hung hăng ném hắn lên không trung.

   Lục Trầm rơi thật mạnh xuống đất, bị quăng ngã đến váng đầu hoa mắt. Đến khi phục hồi tinh thần mới gian nan chống tay muốn đứng dậy.

   Ngẩng đầu, ngay trước mắt chính là mắt cá chân người nọ.

   Ống quần được xắn lên hai lần vểnh ra phía trước, lộ ra bắp chân trắng như tuyết. Bàn chân trần dẫm lên đôi guốc gỗ 2 răng đã mòn đế cho một ngày mưa gió. Hướng lên trên, một bộ viên lĩnh Nguyệt Nha trắng thuần, chiếc thắt lưng trắng lỏng lẻo treo ở bên hông, đặt trên vai nghiêng nghiêng cây dù trắng, một đôi mắt phượng xinh xắn mang theo sự cảnh giác, con ngươi lấp lánh nhìn thẳng vào hắn.

   Đương lúc Lục Trầm nhìn đến cặp mắt phượng, ánh mắt ấy bỗng nhiên cong cong đầy tiếu ý, rồi "Xì" một tiếng mà nở nụ cười. Cười đến nỗi môi hồng răng trắng, cười đến nắng cũng phải quên mất đường đi.

   Lúc ấy, tất cả người trên cầu đều bị một đao của Lục Trầm dọa lui.

   Vì thế trên cầu Chu Tước chỉ còn lại Lục Trầm và Hạ Bình An, cùng hoa đăng rơi rụng.

   Không đúng, còn có con ngựa kia nữa.

   Lục Trầm nhìn Hạ Bình An, dáng người nhỏ bé trắng trẻo, nhẹ nhàng cười vui.

   Một con hạc nhỏ hoạt bát, tách biệt khỏi thế gian.

   Lục Trầm cau mày đứng lên, vỗ vỗ xiêm y. Không để tâm đến Hạ Bình An vẫn còn đang ngây ngô cười, trực tiếp đi tới trước xe ngựa của Tạ Quý phi, nói: "Nương nương hãy tiến cung trước, ta sẽ ở lại đây xử lý chuyện này."

   —— Như vậy thì Lục Trầm sẽ không cần phải tiến cung nữa. Cho dù bỗng nhiên gặp phải vấn đề khó giải quyết, hắn vẫn như trước tự mình tìm ra cách.

   Sau đây lại chuyển qua góc nhìn của Tiểu Bình An nói một chút.

   Tiểu Bình An thì đứng về phía ông chủ bán hoa đăng, ban đầu chính là do nam tử áo đen kia không đúng thôi. Trong ngày hội như thế này, tất cả mọi người đều đi bộ trên đường phố, người chen người, hắn còn diễu võ dương oai đi chiếc xe ngựa lớn như vậy. Chạy nhanh đã đành, thái độ nhờ ông chủ nhường đường còn không tốt chút nào. Cưỡi con ngựa cao to, tính tình còn ngạo mạn, chí ít cũng phải xuống ngựa trao đổi với người khác chứ! Còn chưa nói đến chuyện, hai câu không vừa ý liền chém hỏng xe hàng của người ta, nghĩ làm buôn bán nhỏ cũng dễ dàng quá ha!

   Sau đó, nhóm người qua đường vốn cũng bênh vực ông chủ giống Tiểu Bình An, nhưng sau khi chứng kiến một đao trấn trụ kia, họ lại bắt đầu nhường đường cho hắc y nam tử.

   Kẻ ác mà được ban thưởng, cái chuyện gì thế này! Tiểu Bình An triệt để tạc mao, cậu quyết định gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ!

   Tiểu Bình An dù sao cũng chỉ là đệ tử vừa xuống núi, lúc gần đi sư huynh Tạ Tử Ngọc cho cậu một cái cơ quan phòng thân, tên là "Tứ lưỡng bát thiên cân", một cụm tơ nhện dài mảnh nối với một cái chuông đồng. Hình dáng gần giống như một cái yo-yo vậy. Lúc mới tung ra thì nhẹ tựa lông hồng, đợi đến khi chiếc chuông quay lại, nó sẽ mang theo sức nặng ngàn cân.

   Tiểu Bình An tung chuông đồng, sợi tơ nhện trong suốt không thể nhận thấy quấn quanh hông Lục Trầm, sức mạnh khi nó vòng trở lại đã ném Lục Trầm thẳng lên không trung. Có điều khi thu lại Bình An không tiếp được chuông đồng, vốn có thể trói được Lục Trầm, vậy mà lại làm cho ám khí rớt xuống lòng sông. Bình An thở dài mất hai giây, quyết định về nhà tự mình làm lại một cái, dù sao cậu cũng có khả năng tiếp thu rất nhanh mà.

   Sau đó, trong nháy mắt sau khi đánh người xấu rơi xuống đất, Tiểu Bình An bắt đầu sợ hãi. Cậu không nghĩ tới Tứ lưỡng bát thiên cân lại có uy lực lớn như vậy, có thể làm người ta rơi thảm như vậy.

   Hơn nữa trên người cậu đã hết ám khí, hắc y nam tử đối diện này còn có thể một tay bổ đôi xe hàng á...

   Mắt thấy kia hắc y nam tử chậm rãi bò dậy, khí thế mạnh mẽ, sau lưng quả thực là một làn khói đen... Tiểu Bình An sợ tới mức run lẩy bẩy, bị chém thành hai nửa cũng không phải là không thể đâu.

   Ngay tại tình huống đó, Lục Trầm ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

   Sau đó, Tiểu Bình An liền "Hì hì" cười khúc khích.

   Lúc ấy ở trong mắt Tiểu Bình An, Lục Trầm chính là—— trên mặt toàn bùn, còn ngậm một miệng bùn. Rõ ràng là mặt chạm đất, rơi một cái thảm như vậy, thế mà còn vờ như không bị làm sao mà ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt.

   Vì thế Bình An liền cười, không đúng lúc chút nào, cho dù vô cùng sợ hãi nhưng vẫn rất buồn cười a...

   Đợi xe ngựa chở Tạ Quý phi rời đi, Lục Trầm mới bắt đầu dạy dỗ tên hùng hài tử này.

   Chỉ trong chớp mắt đã nắm lấy cổ Hạ Bình An. Chiếc cổ mảnh khảnh, Lục Trầm chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể nắm trọn, ngón trỏ đặt trên động mạch, dùng sức một cái là có thể bóp chết Bình An.

   Bình An mở to hai mắt, lông mi khẽ run, không dám kêu lên.

   Lục Trầm đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay bé nhỏ của Bình An, xem mạch một lúc. Nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết võ công?"

   "...Ừm." Bình An nhẹ nhàng gật đầu.

   "Là ai phái ngươi tới?" Thanh âm lạnh lùng chậm rãi truyền vào trong tai Bình An.

   "Không, không ai cả."

   "Kia là thứ ám khí gì?"

   Nhớ đến lời thề với sư phụ, Bình An cắn răng: "...Không thể nói cho ngươi được."

   "Không nói?" Bàn tay nắm trên cổ lại tăng thêm ba phần sức lực.

   Bình An nghiến răng, vẫn giữ im lặng.

   Vì vậy lực tay lại thêm 5 phần.

   Lục Trầm bất chợt ấn mạnh ngón cái đang đặt lên hầu kết của thiếu niên.

   "A!"

   Khuôn mặt thanh tú dần dần trở nên vặn vẹo, thất thần.

   Lục Trầm biết, hắn chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa, thiếu niên ở trong tay sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

   Hắn bèn buông lỏng tay ra. Dù sao thì giết người ngay trên đường rất dễ gặp phải phiền phức.

   Hạ Bình An ho khan dữ dội, lồng ngực gầy yếu cũng theo đó rung động. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt phượng kinh ngạc nhìn Lục Trầm, nước mắt tủi thân đảo quanh vành mắt.

   Nào có chuyện chưa nghe người khác nói hết đã tàn độc xuống tay giết người như vậy chứ?

   Còn chưa xong, Lục Trầm bẻ hai tay cậu giữ sau lưng bắt đầu lục soát người. Ám khí đã sớm rơi xuống sông, Lục Trầm làm sao khám xét được? Vì thế chỉ tìm được bộ đao khắc nhỏ hơn hai mươi cái mà Hạ Bình An mang theo mỗi ngày.

   Lục Trầm nhìn thấy một đống dao nhỏ đủ loại kiểu dáng, cảm thấy hùng hài tử này càng lúc càng khả nghi.

   Chuẩn bị tiếp tục tra khảo.

   Ông chủ bán hoa đăng không nhìn được nữa, quyết định chống gậy ra trợ giúp Tiểu Bình An.

   Dù sao lão cũng là một ông già chính trực mà.

   Kết quả còn chưa kịp tới gần đã bị Lục Trầm một cước đá ra.

   Tiểu Bình An thừa lúc này chạy nhanh tới đỡ ông lão.

   Vì thế, một già một nhỏ, tay cầm tay, vai kề vai, trong nháy mắt đã thành đồng đội. Đồng loạt cảm thấy tức giận vô cùng.

   Người qua đường đều dừng lại xem náo nhiệt, lặng lẽ chỉ trỏ thì thầm với nhau: "Đúng là thói đời ngày sau, lại có thể bắt nạt lão nhân và tiểu hài tử trên đường" vân vân.

   Lục Trầm nghĩ lại, sự việc ồn ào bị quan phủ chú ý thì không tốt lắm. Vì vậy tịch thu đao khắc của Bình An, dắt ngựa chuẩn bị đi.

   Bỗng nhiên cảm thấy y phục bị kéo căng. Lục Trầm quay đầu lại, thấy thiếu niên nhỏ bé kia đang túm lấy áo mình.

   "Ngươi, ngươi, ngươi... không thể đi!"

   Ngay cả nước mắt còn chưa lau khô, bàn tay nắm lấy y phục người ta cũng đang run lẩy bẩy, Tiểu Bình An vẫn quật cường trừng mắt nhìn Lục Trầm.

   "Tại sao?" Lục Trầm nhíu mày nói.

   "...Ngươi phải bồi thường tiền cho ông ấy rồi mới có thể đi!" Bình An chỉ vào đống hoa đăng rơi vãi đầy đất: "Mà còn nữa, mau trả đao khắc lại cho ta!"

   Tiểu Bình An run rẩy nói xong, sợ đến nỗi muốn tiểu ra quần, có điều đôi mắt phượng vẫn như cũ hung hăng lườm Lục Trầm, bướng bỉnh một bước cũng không nhường.

   Lục Trầm nheo mắt, lạnh lùng nhìn cậu.

   Ông lão khẽ kéo tay Bình An, nhỏ giọng nói: "Thôi quên đi."

   "Còn lâu mới quên!"

   Tiểu Bình An, chính là tên nhóc có tính cách như vậy, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng một khi đã cố chấp thì sẽ cùng người liều mạng.

   Lục Trầm trầm mặc một hồi.

   Bầu không khí trở nên đáng sợ.

   Đáng sợ đến nỗi Hạ Bình An nghĩ Lục Trầm nhất định sẽ giết cậu ngay bây giờ.

   Lục Trầm đột nhiên hỏi: "Nên bồi thường bao nhiêu?"

   Bởi vì tình tiết chuyển biến quá nhanh, Bình An cùng ông chủ đều ngây mặt ra.

   Thẳng đến khi Lục Trầm lấy ra một tấm ngân phiếu kèm theo một câu: "Hẳn là đủ rồi.", hai người mới có thể phản ứng lại.

   Tịch dương dần ngả về Tây, áng mây hồng sắc lửng lơ khắp trời, ánh chiều vàng phủ khắp cây cầu Chu Tước màu đỏ son.

   Tiểu Bình An cầm tờ ngân phiếu hai trăm lượng đứng đần tại chỗ. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy, vì thế cơn giận cũng vơi đi một nửa.

   Lục Trầm dắt ngựa, định quay trở về.

   Bình An nhìn hoa đăng rải đầy mặt đất, bị dính vài vệt bùn, không thể bán đi được nữa. Rõ ràng vẫn còn rất đẹp, là hoa sen làm từ vải lụa, từ màu đỏ phai ra sắc trắng vô cùng tự nhiên, trông rất sống động.

   Hạ Bình An lại quay đầu nhìn nam tử đang muốn rời đi, mặc y phục đen, thân mang trường kiếm, dắt theo con ngựa cao to. Cậu chưa từng gặp qua người nào như vậy, dường như vừa bước ra từ trong những câu chuyện xưa vậy. Tựa Câu Tiễn, như Doanh Chính, cũng giống cả Tào Tháo....

   Tại thời đại đã và đang trải qua cảnh ca múa thái bình trong hơn một trăm năm qua, sao có thể sinh ra một người chỉ có thể xuất hiện ở thời chiến loạn như vậy?

   Cuối cùng, Bình An cố gắng lấy dũng khí, hướng về phía bóng lưng Lục Trầm nói: "Chờ một chút."

   Hắc y nam tử dừng bước, nghiêng người hỏi: "Lại làm sao?"

   Nắng chiều chói mắt hắt lên lưng hắn, biến hắn thành một dáng hình màu đen, chỉ thấy vài sợi tóc đung đưa cùng với bội kiếm bên hông còn lóe lên sắc vàng.

   "Ngươi... có muốn thả hoa đăng không?"

   Bình An đứng giữa ánh tà dương, gương mặt bị chiếu thành màu nắng.
            ___________________
                   -HẾT CHƯƠNG 16-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy