Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Ta yêu tắm rửa, da dẻ mịn màng~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Triệu Dịch Chi đứng trước cửa nhà mình trước lo lắng nhìn xung quanh, đã phái mấy nhóm gia đinh đi ra ngoài, mà nãy giờ vẫn chưa tìm được Hạ Bình An trở về.

   Triệu Dịch Chi đã nôn đến độ sứt đầu mẻ trán , thế mà ca ca ruột của Hạ Bình An là Hạ Ôn Ngọc, lại đang ngồi trong thư phòng bình thản luyện chữ.

   "Ngươi không thấy sốt ruột à?" Triệu Dịch Chi hỏi.

   "Ta sốt ruột thì nó sẽ quay về?" Hạ Ôn Ngọc mắt cũng không thèm nâng lên.

   "Vẫn nên đi ra ngoài tìm chứ, đó chính là đệ đệ ruột của ngươi đó!"

   "Ta không biết đường, đi ra ngoài chỉ thêm phiền phức."

   "Đi, được rồi, vậy chúng ta cùng ra trước cửa chờ."

   "Ngươi đi là được rồi."

   Triệu Dịch Chi phẫn nộ trừng Hạ Ôn Ngọc, lại không biết nên nói gì. Sớm chiều ở chung, Triệu Dịch Chi mới coi như hiểu được người này khiến người khác chán ghét biết bao nhiêu! Tâm lạnh mặt lạnh, uổng phí một cái túi da đẹp như vậy.

   Phất tay áo đi mất, Triệu Dịch Chi nghĩ trong lòng, Tiểu Bình An ơi Tiểu Bình An, ca ca ngươi không cần ngươi, ta mới cần ngươi!

   Triệu Nha Nội cứ như vậy đứng ở trước cửa chờ, hận không thể tự mình chạy ra đường đi tìm, nhưng hắn lo rằng mình vừa đi thì Bình An lại cùng lúc quay về—— Tất cả người có thể dùng được trong Triệu phủ đều đã bị Triệu Dịch Chi sai đi rồi. Triệu Trung Thừa đang làm việc ở trong cung, một tòa nhà to như vậy chỉ có Triệu công tử hắn và Hạ Ôn Ngọc. Hắn mà đi, Triệu phủ về cơ bản chỉ còn là cái nhà trống không, hừ, còn cái tên ca ca khốn nạn chỉ biết đọc sách luyện chữ kia có cũng như không!

   Thật ra mấy hôm trước Triệu Dịch Chi phát hiện Hạ Bình An đang lén lút chạy ra ngoài, nhưng lại không ngăn cản. Hiện giờ hối hận không thôi.

   Hệt như nuôi con mèo vậy, lúc đầu Hạ Bình An vừa tới kinh thành còn hơi sợ người lạ, mỗi ngày đều làm tổ ở trong phòng mình không ra khỏi cửa. Có thể là từ khi Triệu Dịch Chi dẫn cậu đi dạo kỹ viện một lần, mở mang tầm mắt, căn phòng liền không giữ được cậu. Mèo nhà nuôi thành mèo hoang, đi chơi chưa đến giờ ăn cơm là không chịu trở về.

   Cuối cùng, giống như những gì xảy ra với một nửa số gia đình nuôi mèo, đi lạc mất luôn.

   Cho đến khi Triệu Dịch Chi bắt đầu bình tĩnh cân nhắc xem có cần đến từng cửa hàng tìm rồi dùng bạc chuộc lại cậu bé hay không—— Đột nhiên thấy một cái bóng trắng nhỏ đang nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía này.

   Triệu công tử chợt lệ nóng doanh tròng, trong lòng vô vàn xúc động như kiểu con mèo mình nuôi từ nhỏ bỗng nhiên đi lạc sau đó lại có thể nhớ đường mà tìm được về nhà vậy.

   Một phen ôm lấy rồi chạy về hướng nhà mình, chạy đến chính đường còn thả trên ghế tựa.

   Hạ Bình An nhỏ giọng nói, "Đau."

   Triệu Dịch Chi lúc này mới để ý, cái cổ vốn trắng nõn của đứa nhỏ giờ lại bị hằn lên một vết tay đỏ tím.

   Bạn nào từng bị người khác bóp đều sẽ hiểu (ơ), là bị người ta véo nha, lúc đó sẽ không cảm thấy đau, cùng lắm chỉ lưu lại dấu đỏ, có điều qua một đoạn thời gian, từ đỏ hồng sang màu tím mới cảm thấy đau.

   Khi Lục Trầm bóp cổ Hạ Bình An, đã dùng đến chín phần sức lực. Vì thế chờ đến khi Bình An thả hết hoa đăng rồi vui vẻ chuẩn bị về nhà, cảm giác sau đó mới tới.

   Đầu tiên là cổ không cử động được, động một chút là đau. Tiếp theo đó đi đường cũng đi không nổi, tựa như mất cân bằng. Vậy nên cậu ngồi ở ven đường nghỉ tạm, chậm rãi đi một đoạn rồi lại dừng. Khi về tới nhà đã khuya từ lâu. À, về phần chạy nghiêng ngả thì xin hãy hiểu đó là sự kết hợp giữa việc rất muốn về nhà mà không thể đứng vững được.

   "Ai đã làm vậy!" Triệu Dịch Chi hỏi.

   "Không biết." Vốn muốn lắc đầu, kết quả lắc cả cổ, Hạ Bình An lại "Ai ui" một tiếng.

   Triệu công tử đành phải an ủi hắn, một bên phái hạ nhân nhanh đi gọi đại phu.

   Triệu Dịch Chi tìm một vòng quanh phòng, chỉ tìm được một lọ thuốc bôi ngoài da. Định bôi lên cho Bình An, kết quả chạm một chút cũng đau, không có cách nào khả thi. Thầm nghĩ,  cũng chẳng biết khuya khoắt thế này thì lúc nào đại phu mới đến.

   "Ca." Bình An kêu một tiếng. Triệu Dịch Chi quay đầu lại theo, liền thấy Hạ Ôn Ngọc đứng ở phía sau.

   Hạ Ôn Ngọc thấy vết bầm tím trên cổ Bình An, nhíu mày nói, "Lại đi ra ngoài sinh sự?"

   Ban đầu Tiểu Bình An còn nghĩ ca ca ít nhất cũng sẽ dỗ dành cậu một chút, kết quả mở miệng ra lại là câu chất vấn.

   Vì thế ủy khuất nói, "Đệ thiếu chút nữa là bị người ta bóp chết á."

   "Chuyện gì xảy ra?" Hạ Ôn Ngọc hỏi.

   Bình An vốn muốn giải thích, nhưng mà cổ rất đau, thêm nữa trong đầu một mớ hỗn độn, thành ra nói không rõ ràng. Há miệng rồi lại sầu mi khổ kiếm nhìn ca ca.

   "Ngươi đừng hỏi nữa." Triệu Dịch Chi xua tay với Hạ Ôn Ngọc, đỡ Hạ Bình An vào trong phòng.

   Đại phu đến, nhìn qua vết bầm rồi bắt mạch, liền nói, vết thương này cũng không hẳn là nặng, có điều phải từ từ dưỡng thương. Nếu nhanh thì một hai tháng là không còn trở ngại, chậm thì khoảng nửa năm mới trở về được như lúc đầu.

   Hết uống thuốc lại bôi thuốc, giày vò đến quá nửa đêm mới coi như xong. Đợi cho tất cả mọi người đi hết, Hạ Bình An lấy gương soi cổ mình, thấy nguyên một vết bầm tím dài, thế là lè lưỡi trước gương, quả thực giống quỷ treo cổ. Tự chọc bản thân vui vẻ, kết quả cười cổ lại đau.

   Chơi cả một ngày, bởi vì trời mưa, trên quần áo toàn là bùn bắn lên, cả người cũng thấm mồ hôi. Tuy rằng cổ rất đau, nhưng Hạ Bình An vẫn quyết định lén lút đi tắm rửa một chút.

   Bình An thích vô cùng cái ao tắm lớn trong Triệu phủ, nước nóng quanh năm, hơn nữa còn rất rộng, bơi vài vòng cũng không thành vấn đề. Không giống như ở nhà cậu, chỉ có mỗi thùng tắm gỗ.

   Lúc nhỏ Hạ Bình An cảm thấy cái thùng gỗ kia to cực kỳ, có thể đặt một cái ghế nhỏ vào đó ngồi, mỗi ngày đều tắm rửa cùng ca ca, chà lưng cho nhau. Có đôi khi thừa dịp ca ca không chú ý mà tát nước lên mặt hắn, rất vui vẻ.

   Thế nhưng theo vóc dáng dần dần cao lên, Bình An không cần dùng ghế nữa, sau đó thùng gỗ cũng trở nên nhỏ hơn, hai người đành phải lần lượt tắm.

   Cởi quần áo vắt trên giá gỗ, chân trần dẫm lên nền đá hoa, một cái chân mềm mại liền trượt đi. Bình An vừa định kêu lên, đã có người đỡ lấy thắt lưng.

   "Ca ca." Không cần nhìn cũng biết người đằng sau là ai.

   Hạ Ôn Ngọc ở phòng bên cạnh Hạ Bình An, nghe thấy động tĩnh là biết ngay Hạ Bình An muốn tắm rửa. Trong lòng nghĩ "Thật phiền toái", rồi lại lo lắng em xảy ra chuyện gì bất trắc, vì thế đi theo.

   Quả nhiên lại có chuyện.

   "Ngồi kia." Hạ Ôn Ngọc ra lệnh cho Hạ Bình An ngồi trên thành ao.

   Bình An thành thật ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ca ca đang xắn tay áo lên, động tác này lại làm cậu kêu oai oái.

   Hạ Ôn Ngọc nhíu mày, "Không được nhúc nhích." Sau đó, vắt kiệt nước khăn vải, giúp cậu tắm rửa giống như hồi trước.

   Bình An cũng "Không được nhúc nhích" trong chốc lát, lúc sau đã bắt đầu đá nước trong ao chơi. Đùa giỡn Hạ Ôn Ngọc cả người đầy nước, trung y sạch sẽ cũng ướt đến độ xuyên thấu.

   Cuối cùng khiến Hạ Ôn Ngọc không tắm không được.

   " Đệ chà lưng cho ca ca nha?"

   "Ừm."

   Nhân lúc Hạ Bình An chà lưng cho mình, Hạ Ôn Ngọc bắt đầu dạy dỗ cậu.

   "Đệ có biết hôm nay bao nhiêu người đi ra ngoài tìm đệ không?"

   "A?"

   "Ngày mai nhớ đi tạ lỗi Triệu công tử, hắn một mực chờ ngươi."

   "Được."

   "Về sau không được về trễ thế này."

   "Được."

   "Cho dù ra ngoài cũng không được đi một mình, phải có người đi theo."

   "Được."

   "Chưa xin phép đàng hoàng, không cho phép ra khỏi cửa."

   "Được."

   "Nhớ phải viết thư cho cha nương, báo mình bình an."

   "Có huynh viết rồi mà."

   "Ta viết là ta viết, đệ viết là đệ viết."

   "Được."

   "Sau này phải đọc sách nhiều hơn, đi chơi ít thôi."

   "Được."

   "Ra đường gặp người xấu phải tránh đi, đừng có đi thể hiện."

   ...

   Hạ Ôn Ngọc đợi hồi lâu cũng không thấy từ "được" kế tiếp của Hạ Bình An.

   "Này? Đệ nghe không đấy?" Hạ Ôn Ngọc hỏi lại một lần.

   Đột nhiên cảm thấy cả người Hạ Bình An dựa hẳn vào lưng mình, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ.

   Hạ Ôn Ngọc nhăn mày. Vậy cũng được nữa, tắm đến giữa chừng còn ngủ được.

   Ôm lấy đệ đệ đang ngủ trên lưng mình mang ra ao tắm, gấp rút tắm rửa xong, thay quần áo mới, sau đó giúp đệ đệ mặc đồ.

   Kỳ thật vóc dáng Hạ Bình An lúc này không thấp hơn Hạ Ôn Ngọc là bao nhiêu, vì thế Hạ Ôn Ngọc ôm Hạ Bình An trở về phòng quả thực phế đi nửa cái mạng.

   Vừa định ném đệ đệ lên giường, lại phát hiện áo của mình bị đối phương túm chặt. Hạ Ôn Ngọc muốn vặn mở tay Hạ Bình An ra, cuối cùng Hạ Bình An nói mớ lúc đang ngủ. Y bập bẹ ú ớ, nghe không hiểu đang nói cái gì.

   Thở dài, "Về sau không được làm người khác lo lắng nữa, nghe chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy