Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Chỉ là lúc đó ngươi gặp ta, trùng hợp ở đúng nơi đó mà thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng sớm, Triệu Dịch Chi đi xem Tiểu Bình An. Đẩy cửa tiến vào lại phát hiện trên giường có hai người đang ngủ.

   Mái tóc đen dài đan vào nhau tựa mây bay nước chảy, từ trên gối đầu rơi xuống cạnh giường. Ca ca ngủ bên ngoài, đệ đệ ngủ bên trong. Chăn bị đệ đệ đạp sang một bên, nhưng hình như lại cảm thấy lạnh, vì thế vùi đầu sát vào trong ngực ca ca. Ca ca cúi đầu, cằm nhẹ nhàng dựa lên đỉnh đầu đệ đệ. Hai người đều chỉ mặc một lớp trung y, để lộ ra bốn cẳng chân nuột nà, mắt cá chân mảnh mai trắng trẻo, đầu ngón chân hồng nhạt... Triệu Nha Nội xem đến hốt như nhất dạ xuân phong lai thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.*

     *Trích từ bài thơ "Bạch tuyết ca tống Vũ phán qua quy kinh" – Sầm Tham
"...Dường như qua một đêm gió xuân thổi về
        Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở..."

   "Ưm..." Ca ca ngủ nông giấc, hơi hé mắt, giọng nói bình thường vốn lạnh lùng lại có thêm ba phần biếng nhác ngái ngủ, "Là Triệu công tử à."

   Triệu Nha Nội nghe thấy, trong lòng mềm nhũn, vội tươi cười nịnh nọt, "Sắc trời còn sớm, ngủ tiếp đi, ngủ tiếp đi."

   Ra khỏi cửa, Triệu Dịch Chi cảm thấy bản thân quả thực kém cỏi. Hôm qua mới quyết định về sau không bao giờ để ý tới Hạ Ôn Ngọc nữa, hôm nay lại bị mê hoặc đến nỗi đi a dua lấy lòng người ta.

   Vì thế, Bình An cũng coi như an ổn vài ngày.

   Chỉ là vết bầm trên cổ mãi không thấy tốt lên. Triệu Dịch Chi lo sẽ thành sẹo cả đời, lại đột nhiên nghĩ tới một người —— Tạ Đông Lâu.

   Trước đây đã từng nhắc tới, gia đình Tạ Đông Lâu trước kia hành nghề y, hơn nữa từ khi hắn lên làm quan trở thành "Tạ Thanh Thiên", "Tạ tướng công", thuốc nhà bán bán ra đã được lan truyền vô cùng kì diệu, quả thực ăn vào là có thể lập tức khởi tử hồi sinh trường sinh bất lão.

   Triệu Dịch Chi đành liều một phen, dẫn Tiểu Bình An tới Tạ phủ.

   Tạ Đông Lâu ấn ngón trỏ và ngón giữa lên cổ Hạ Bình An hồi lâu, liền hỏi, "Các ngươi mời phải đúng lang băm, vết thương này của y là nội thương, thuốc kê đơn lại toàn là thuốc chữa ngoài da, chỉ dùng kim sang dược bôi qua loa sao có thể trị khỏi khí huyết không thông?"

   "Hả? Vậy phải làm sao? Có nghiêm trọng lắm không?" Triệu Dịch Chi vội hỏi.

   "Thật ra nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, có điều vết bầm này đoán chừng không tan đi được, đi lại bình thường cũng phải nhẹ nhàng một chút..."

   "Vậy còn không phải làm quỷ treo cổ cả đời sao..." Hạ Bình An tuyệt vọng nói.

   Tạ Đông Lâu bị chọc cười, "Quả thật vẫn còn cách trị, lại nói tiếp người bóp cổ người thật không đơn giản, kẻ khác bóp người đều là tiện tay bóp, hắn lại dời xuống gần kinh mạch mà bóp, một chiêu liền đả thương hai động mạch cảnh. Trừ phi tìm được người có nội công thâm hậu, mỗi ngày giúp ngươi đả thông kinh mạch, nếu không coi như cả đời làm quỷ treo cổ ha ha ha."

   "Biết tìm ở đâu người nội công thâm hậu bây giờ!" Tiểu Bình An cùng Triệu Dịch Chi trăm miệng một lời hỏi.

   "À, thật ra ta có biết một người, nhưng mà tính tình quái gở vô cùng, cũng không biết có chịu giúp ngươi không."

   Khi Lục Trầm lại nhìn thấy Hạ Bình An, tức khắc có một loại cảm giác vô lực.

   Nếu hắn biết tiếng Anh, nhất định sẽ phun ra một câu How old are you...

   Phản ứng của Hạ Bình An cũng thập phần kích động, "Là hắn! Là hắn! Chính là hắn! Thiếu chút nữa đã bóp chết ta!"

   Tạ Đông Lâu cùng Triệu Dịch Chi đều ngây người làm ra vẻ mặt "Ôi trời đây là kiểu phát triển thần kỳ gì đây".

   "Nhưng, nhưng mà sau đó chúng ta lại hòa hảo , còn, còn thả hoa đăng cùng nhau."

   Vì vậy biểu cảm của hai người tự nhiên chuyển thành "Khốn thật, loại biến chuyển tiếp theo còn thần kỳ hơn nữa"* .

     *Ở đây tác giả dùng từ "Ta sát" (我擦), từ lóng trên internet. nghĩa gốc của từ này là "bạn làm tôi xấu hổ" và được dùng để diễn đạt ý nghĩa hài hước. Tuy nhiên, cư dân mạng dần dần gán cho nó những từ ngữ tục tĩu như "chết tiệt".

   Hạ Bình An không biết tâm tình biến hóa của những người khác, hắn chỉ vào Lục Trầm tiếp tục nói, "Ngươi, ngươi xem đi, ác nhân rồi sẽ có ác báo, ngươi bóp ta, cho nên hiện tại không chữa thương giúp ta thì không được, ha, vậy mới nói sau này trước khi xuống tay nhất định phải biết nặng nhẹ, không, không thể một câu chưa nói xong liền chém xe hoa của người ta thành hai nửa, hoặc, hoặc là thiếu chút nữa bóp chết người ta."

   Cảm giác bất lực sâu trong nội tâm Lục Trầm lại tăng thêm gấp đôi.

   Một câu nói không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn——

   Ta đồng ý giúp ngươi chữa thương lúc nào, ta đồng ý giúp ngươi chữa thương lúc nào, ta đồng ý giúp ngươi chữa thương lúc nào, ta đồng ý giúp ngươi chữa thương lúc nào, ta đồng ý giúp ngươi chữa thương lúc nào, ta đồng ý giúp ngươi chữa thương lúc nào...

   Vì thế, Lục Trầm bắt đầu giúp Hạ Bình An chữa thương .

   Giờ thân hàng ngày, Hạ Bình An đến Tạ phủ đúng giờ, Lục Trầm sẽ ngồi ở thư phòng chờ cậu.

   Vén làn tóc đen, lộ ra cần cổ trắng nõn, đặt tay lên đoạn kinh mạch lần trước bóp người, chậm rãi đẩy nội lực qua.

   Hạ Bình An thành thật nằm úp sấp, đưa ngón tay nghịch lọn tóc mai bị vén ra trước cổ.

   Tuy rằng vết thương này đúng là do Lục công tử làm ra, thế nhưng mỗi lần đến, Bình An vẫn có chút ngượng ngùng. Bởi vì Lục công tử có vẻ như bề bộn nhiều việc, hàng ngày vẫn bỏ ra thời gian chữa thương cho cậu.

   Kỳ thật, nếu lúc trước hắn không ném người ta xuống đất thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả...

   "Ban đầu ta còn tưởng người là người xấu, hiện tại lại cảm thấy ngươi đúng là người tốt." Bình An nghiêm túc nói.

   Lúc lâu Lục Trầm mới trả lời, "Trên đời này nào có người tốt người xấu, chỉ là lúc đó ngươi gặp ta, trùng hợp đến đúng nơi đó mà thôi.

   Lúc này chỉ là lời nói bình thường.

   Rất nhiều năm về sau, Lục Trầm mới nhận ra mình đã đúng đến mức nào.

   Mỗi khi hắn nhớ lại, liền cảm thấy may mắn vì bản thân gặp được Hạ Bình An dưới chân cầu nơi sầm uất nhất đúng tiết Trùng Dương.

   Người qua như thoi, đèn đuốc rực rỡ.

   Cho nên bọn họ mới cùng nhau viết thơ, thả hoa đăng.

   Nếu như gặp nhau ở một nơi hẻo lánh không người, một kẻ hung ác nham hiểm thế này, người lại cố chấp như vậy, liệu mình có giết y hay không?

   Suy nghĩ một chút thôi đã sợ hãi vô cùng.

   Có điều, giờ phút này Lục Trầm lại không nghĩ như vậy, hắn vừa thiếu kiên nhẫn chữa thương cho thiếu niên trước mắt, vừa suy xét chuyện nhất thống thiên hạ các thứ.

   Ngày cứ như vậy trôi qua, qua Trùng Dương là Hàn lộ, qua Hàn Lộ là tiết Sương Giáng, qua Sương Giáng lại tới Lập Đông, hết Lập Đông là Tiểu Tuyết... Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Đông Kinh lộng lẫy dần dần khoác lên mình bộ y phục trắng ngần. Sau đó à, năm mới lại đến rồi.

   Vào Tết âm lịch, tất cả mọi người đã đổi xiêm y mới, Tiểu Bình An cũng phải có một bộ. Triệu phủ làm ra, chất lượng đương nhiên bảo đảm~

   Trong phủ, nương giúp cậu thay đồ, vải gấm màu xanh da trời, đóa ngọc lan màu bạc được thêu lên, vạt áo hoa tiết lam khổng tước, ở bên hông bện một cái như ý kết. Thiếu niên bình thường thích thả tóc, bởi vì tóc rất trơn, cài trâm lên chạy 2 bước là rơi. Hôm nay trái lại vô cùng đoan chính buộc tóc lên, đeo bạch ngọc quan, cài ngay đó một cái trâm ngọc.

   Nương quan sát hồi lâu, lại cầm ra một cái lưu tô cho cậu cài trên đầu, tua rua màu đỏ thẫm rơi ngay cạnh tóc mai, thứ này vốn là trang sức cho nữ hài tử, cố điều ở trên đầu nam hài tử cũng có vẻ phù hợp. Dường như mặc đồ đến nghiện, nương lại lấy ra son phấn, nhẹ nhàng vẽ hai hàng lông mày, điểm lên môi đỏ thắm, lại dặm thêm ít phấn lên đôi má trắng hồng...

   Tiểu Bình An ngượng ngùng đi ra, cậu cảm thấy mình là nam nhi, hẳn là phải choàng lên cái khăn, tiêu sái vô cùng ung dung tự tại, nên là một thân áo bó màu đen điểm vàng mới ngầu, ừm, còn phải phối thêm trường kiếm, lại dắt theo thượng cấp tuấn mã... Giống như Lục công tử kia.

   Vì vậy đến khi đương ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Dịch Chi, Hạ Bình An thẹn thùng đung đưa đống tua rua đỏ trên đầu, "Ta nói không nhất thiết phải vẽ liền vẽ cho ta."

   Triệu Nha Nội sửng sốt hồi lâu, nói không nên lời.

   Ăn mặc như, như vậy cũng hơi quá đáng rồi đó, quả thực là xinh đẹp đến loạn thất bát tao rối tinh rối mù... Thậm chí kéo ra nam phong viện còn có thể tiếp khách luôn được nữa!

   Vì thế Triệu Dịch Chi nghiêm túc chỉ bảo Hạ Bình An, khi ra ngoài ngàn vạn lần đừng mặc như thế này, vô cùng dễ bị hiểu lầm rồi phát sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy