Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra một năm nay tình hình trong triều liên tục có biến động.

Những dự luật trước đây chưa từng được nhắc tới nay đã bắt đầu lặng lẽ thực thi.

Chẳng hạn như hộ bộ bắt đầu đo đạc lại đất đai ở nhiều châu huyện, người sáng suốt đều có thể hiểu là do chính sách thu thuế đã có biến đổi lớn. Lại ví dụ như Thiểm Tây đi đầu trong việc hủy bỏ phương thức mộ binh, thay thế bằng chế độ trưng binh*, ngay sau đó đã dần thông hành trên khắp cả nước. Giao sao Cục* được thành lập, trong chốc lát giá trao đổi tiền xu tăng đột biến.

*Hiểu đơn giản là thay đổi hình thức kêu gọi nhập ngũ từ tự nguyện thành bắt buộc gia nhập.
* Giao sao: Tiền giấy.

Nguồn cơn hiện tượng kỳ quái này là do sự thay đổi quan viên chấp chính.

Xu mật sứ thay người, Tham tri chính sự thoát chức, tái thiết lập toàn bộ Tam ty. Hai viện Ngự, Gián tranh chấp không ngừng, khả năng cao còn muốn đổi cả Ngự Sử Trung Thừa.

Chỉ trong vòng một năm đã thay thế hơn trăm quan viên từ thất phẩm trở lên.

Đáng lẽ ra phải rất xôn xao ầm ĩ mới đúng, nhưng mà mọi người dường như đều không để ý chuyện này.

Bởi vì, từng quan viên bị thay đều hợp tình hợp lý. Ăn hối lộ trái pháp luật có, thành tích quá kém cũng có... Đương nhiên cũng có quan chức thanh liêm, như Lâm Đạo Nguyên Lâm đại nhân, vừa mới vào kinh làm cho Chính sự đường, mắt thấy sắp triển khai kế hoạch lớn, thực hiện hoài bão—— lại bỗng nhiên nhận được tin tức cha mẹ chết bệnh, đành phải về quê nhà chịu tang ba năm.

Đồng môn đều an ủi từ biệt, nhưng có ai sẽ suy nghĩ sâu hơn về việc này?

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy một năm này trôi qua cũng xem như an ổn. Ngay cả hoàng đế đại nhân luôn trực giác nhạy bén cũng không phát hiện ra có gì sai trái.

Thế nhưng có một người lại phát giác ra vấn đề—— Cẩn Hạ Nhi cô nương của Phượng Minh Lâu.

Quan viên trong kinh mỗi khi được thăng chức, đa phần sẽ đến Phượng Minh Lâu mở tiệc rượu ăn mừng.

Đương nhiên không thể thiếu Cẩn Hạ Nhi cô nương đánh đàn trợ hứng.

Sau đó nàng phát hiện, tất cả quan viên được bổ nhiệm đều dựa theo những quả táo Lục Trầm đặt ở trên bàn lúc ấy.

Một người cũng không thiếu.

Bất chợt cảm thấy sợ hãi.

Đôi lúc Lục Trầm cũng tới Phượng Minh Lâu nghe Cẩn Hạ Nhi đàn một khúc. Cẩn Hạ Nhi nhìn hắn, vẻ mặt thờ ơ, thậm chí còn tự hỏi không biết những năm qua hắn sống ra sao, có thiếu tiền tiêu hay không linh tinh vớ vẩn.

Sau đó có lần, Cẩn Hạ Nhi cũng hỏi Lục Trầm, "Vài năm nay công tử thế nào?"

Lục Trầm thản nhiên nói, "Vẫn cùng một dạng với trước kia."

Vậy chính là không quá tốt.

Hôm nay, Lục Trầm lại tới Tịch Huy Các. Uống xong một chén trà, ngẩng đầu, một vị tiên sinh mặc nho phục màu xám đi đến.

Lục Trầm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tiên sinh. Hai người đã rất nhiều năm không gặp mặt.

Tiên sinh ôm quyền nói, "Biệt lai vô dạng."

"Biệt lai vô dạng."

" Lục công tử có biết Uyển Dương binh biến?" Tiên sinh đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Lục Trầm khẽ gật đầu.

"Hôm nay đến là vì việc này, Đàm mỗ nguyên quán Uyển Dương, khuyển tử thay mặt mỗ hồi hương tế tự, lại gặp binh biến, đến nay sinh tử không rõ, nghe Tạ đại nhân có nhắc tới Lục công tử ở Uyển Dương có một loạt tiêu cục..."

Lục Trầm nói, "Đàm đại nhân có bản lĩnh phi thường, hà cớ gì phải nhờ đến một thứ dân như ta?"

Đàm Vi Uyên trầm ngâm thật lâu, cười khổ nói, "Điện hạ, ngài cũng đâu phải là không biết."

Đàm Vi Uyên hắn, Tả thừa tướng chức vị cao quý, cũng không thể cứu được chính con mình.

Uyển dương đại loạn, thân là thừa tướng, việc đầu tiên phải làm chính là trấn an quân tâm, là bảo trợ dân chúng địa phương.

Giả sử bây giờ không đoái hoài mà phái người đi cứu nhi tử trước, sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.

Nhưng mà nhi tử dù sao vẫn là con mình, khắp thiên hạ có mấy người có năng lực trước công sau tư vì việc nước quên tình nhà? Vì thế Đàm Vi Uyên nhớ tới Lục Trầm.

Cuối cùng, Đàm Vi Uyên lặp lại khẩn cầu. Lục Trầm suy nghĩ rồi nói, "Loạt tiêu cục ở Uyển Dương từ khi binh biến thì chặt đứt tin tức, cũng được thôi, ta tự mình đi một chuyến."

"Vậy làm phiền công tử." Đàm Vi Uyên cúi đầu.

"Chỉ mong tương lai Lục mỗ có làm phiền thì tiên sinh cũng chớ vội khước từ."

Sau đó, chúng ta hãy chuyển ống kính về hướng hoàng cung.

Hoàng đế Lý Hạp cũng đang đau đầu vì quân đội nổi loạn ở Uyển Dương.

Năm nay khắp nơi trên cả nước đều gặp hạn hán kéo dài, đặc biệt là Tần Châu, trong một năm chưa có nổi một cơn mưa, không thu hoạch được hạt lương thực. Hàng triệu dân bị nạn lánh về Dự Châu, trong đó có cả cường đạo vô lại, bảy tám nhóm hợp thành một băng, dọc đường cướp bóc, dần dần lớn mạnh, liền trở thành thổ phỉ.

Nhóm thổ phỉ này khi đi ngang qua Uyển Dương, lợi dụng lúc không phòng bị, giết thông phán trông giữ nơi đó, chiếm lĩnh cả tòa thành.

Lý Hạp ngồi ở Tử Thần Điện lật xem chồng công văn, chau mày.

Cũng giống Lục Trầm, hắn đang đợi một người.

Người hắn chờ thật ra mọi người cũng biết, chính là sư huynh dạy Hạ Bình An bày trận trên núi Mặc Tử—— Tạ Tử Ngọc.

Lại nói tiếp Tạ Đông Lâu và Tạ Tử Ngọc thật ra anh em họ, hai người ở cạnh nhau từ nhỏ, không ít lần làm những chuyện trộm cắp vặt. Lớn lên một chút, công tử đích tôn Tạ Đông Lâu tiếp nhận việc làm ăn buôn bán dược liệu trong nhà, mà Tạ Tử Ngọc người thích kỳ môn độn giáp, bắt đầu vân du thiên hạ và cuối cùng gia nhập Mặc gia làm môn đồ.

Từ lúc Tạ Đông Lâu lên làm quan đã đề cử đệ đệ Tạ Tử Ngọc cho hoàng đế.

Lý Hạp chỉ biết mang binh đánh giặc, cái Tạ Tử Ngọc học lại chính là bày binh bố trận, trái lại sở thích khá hợp nhau.

"Thần Tạ Đông Lâu khấu kiến bệ hạ."

"Thần Tạ Tử Ngọc khấu kiến bệ hạ."

Hai người cùng nhau bái điện.

Lý Hạp đối Tạ Tử Ngọc nói, "Nghe nói khanh có kế sách diệt giặc?"

"Đâu phải, chẳng qua thần đã tính toán một chút, tháng sau sẽ giáng xuống mưa lớn."

"Lời này có thật không!" Lý Hạp đứng lên.

"Sao dám đùa cợt?" Tạ Tử Ngọc trả lời, "Thiên tượng có biến, trung tuần tháng này sẽ có mười đợt mưa lớn liên tiếp, ta cùng sư huynh trên núi Mặc Tử đo lường tính toán nhiều lần, bây giờ mới dám đến kinh sư bẩm báo bệ hạ."

Lý Hạp lẩm bẩm, "Đám thổ phỉ kia vốn là loại lỗ mãng quê mùa, nếu như trời mưa lớn khiến lưu dân quay lại quê nhà, bọn chúng vì hồi hương tranh đoạt đất đai, trước tiên nhất định sẽ rút khỏi Uyển Dương... Đến lúc đó chúng ta sẽ dẫn binh tới nơi hiểm yếu chặn đường."

"Thần cả gan——" Tạ Đông Lâu nhìn lên.

Lý Hạp quay đầu về phía hắn.

"Xin hỏi bệ hạ, hiện giờ việc khẩn thiết là gì?"

"Tiêu diệt thổ phỉ."

"Cũng không đúng, mấu chốt bây giờ là phải lấy được lòng dân. Vì sao Uyển Dương lại có thể rơi vào tay thổ phỉ? Là bởi vì người dân địa phương trong lòng hoảng sợ. Tên cầm đầu đám thổ phỉ tên là Ngụy Thất, văn dốt võ nát, lại hiểu họa loạn và lòng người, hắn ở Uyển Dương lan truyền rằng một năm nay trời không hề mưa, là bởi vì bệ hạ không có đức hạnh. Mà Ngụy Thất hắn, là Nhị Lang Thần chuyển thế, Ngọc Đế phái hắn xuống nhân gian trừ yêu trừ ma thay đổi triều đại."

Lý Hạp cười lạnh, "Quả nhân vậy mà lại thành yêu ma quỷ quái cơ đấy."

"Cho nên xin bệ hạ hãy cử hành lễ tế trời vào đầu tháng sau." Tạ Đông Lâu nói.

Lý Hạp vừa nghe đã hiểu. Nếu đã tiên đoán chắc chắn rằng tháng sau sẽ có mưa lớn, hắn sẽ tổ chức buổi tế lễ trước, khiến cho dân chúng đều cho rằng trận mưa này là do hoàng đế cầu tới. Vì vậy lời đồn vớ vẩn "Hoàng đế thất đức Nhị Lang Thần chuyển thế" hiển nhiên chưa đánh đã bại.

Liền cười nhìn hai huynh đệ này, một người giỏi áp bức, một người giỏi tính toán.

Lý Hạp bỗng nhiên nhớ đến một việc, "Đúng rồi, Tạ Đông Lâu, có phải 'Bán Nhật Nhàn' bị đầu lĩnh thổ phỉ bắt được?"

Tạ Đông Lâu đáp, "Xác thực có việc này, Đàm công tử thay Đàm đại nhân hồi hương tế tổ, không khéo gặp phải binh biến.

Lý Hạp thở dài, hắn tuy rằng không thích Thừa tướng Đàm Vi Uyên, nhưng lại rất ưa thích nhi tử của Đàm Vi Uyên, còn gọi người này là "Bán Nhật Nhàn". Ôi, chính là tính tình bình tĩnh điềm đạm kia luôn khiến cho người ta thích. Hiện giờ thành tù nhân trong tay thổ phỉ, thần thái đó không biết còn lại mấy phần.

"Bệ hạ không cần lo lắng, Đàm công tử ở hiền gặp lành, nhất định sẽ biến nguy thành an."

"Chỉ mong là vậy..." Lý Hạp làm cho hai người lui ra.

Ra khỏi điện, Tạ Tử Ngọc hỏi Tạ Đông Lâu, "Vị Đàm công tử Bán Nhật Nhàn kia thật sự có thể biến nguy thành an à?"

Tạ Đông Lâu, "Ngươi nghĩ rằng ta nhìn người có chính xác không?"

Tạ Tử Ngọc lười nịnh nọt hắn, "...Cũng gần như vậy."

"Đa tạ đệ đệ khích lệ." Tạ Đông Lâu ôm quyền cười híp mắt tán thưởng, "Ca ca ngươi từng gặp nhiều người như vậy, thông minh nhạy bén nhất phải kể đến tên Bán Nhật Nhàn này."

"Nói bậy, Bán Nhật Nhàn ngày thường không phải ăn thì chính là ngủ, đã lần nào tỏ ra thông minh đâu?"

"Không để lộ ra mặt này chính là cái thông minh của hắn, Đàm công tử này, còn có vẻ lợi hại hơn gấp mười so với Đàm Tể tướng." Tạ Đông Lâu cười rồi đi mất.

Tạ Tử Ngọc đứng tại chỗ bắt đầu nhớ lại, tên Đàm công tử văn dốt võ nát hết ăn lại nằm kia mà lại lợi hại gấp mười Đàm Vi Uyên? Vớ vẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy