Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Được rồi, nguyên một chương này chúng ta bắt đầu nói về nhân vật có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng chính là —— Đàm Mặc Nhàn (Bán Nhật Nhàn)

   Đàm công tử là nhi tử độc nhất của Tể tướng Đàm Vi Uyên, vì vậy cuộc sống hàng ngày cực kỳ thoải mái.

   Hơn nữa do cha hắn là Tể tướng, dựa theo luật bất thành văn đương triều, nhi tử của Tể tướng để tránh hiềm nghi nên không được tham gia khoa cử. Tương lai cha hắn qua đời là con sẽ tự động nhận được chức tước.

   —— Vì thế trên cơ bản Đàm công tử cả đời cũng chẳng cần phải làm việc gì.

   —— Cho nên hắn trở thành tên ngốc lười nhác.

   Mãi cho đến khi Đàm công tử vừa tới tuổi trưởng thành, hắn mới nhận thấy được, thì ra con người cũng sẽ "quên" nha.

   Đàm Mặc Nhàn hồi nhỏ cũng rất khó hiểu, tại sao phụ thân luôn yêu cầu mình phải học thuộc lòng tứ thư ngũ kinh để ngày hôm sau kiểm tra.

   "Học thuộc lòng" là ý gì vậy? Chẳng phải xem qua một lần rồi nói lại là được rồi à? Sao còn muốn "học thuộc lòng"?

   —— Kỳ thực Đàm công tử vẫn không nhận ra bản thân hắn vốn đã quá mục bất vong*.

     *Quá mục bất vong: đã xem/ gặp qua là không thể quên được.

   Hơn nữa người nhà của hắn cũng không phát hiện.

   Thẳng đến lúc Đàm công tử lên mười tám, chính hắn mới đột nhiên phản ứng lại, à, hóa ra là mình có khả năng từng xem qua là không thể quên được sao ha ha ha~

   Có điều hắn cũng lười nói cho người nhà—— nếu vậy thì sẽ bị bắt phải nhớ rất nhiều thứ này nọ, đầu váng mắt hoa mất.

   Quả thật sẽ đầu váng mắt hoa, bởi vì trí nhớ của Đàm Mặc Nhàn luôn cưỡng ép hắn phải nhớ lại.

   Từ nhỏ hắn đã không thích đọc sách, không thích nghe hí kịch, buổi tối không thích ra đường phố.

   —— Ra bên ngoài quả thực là cơn ác mộng của hắn.

   Nhớ rõ có một năm tổ chức hội hoa đăng, Đàm công tử đi dạo phố phường. Kết quả cả năm đó tất cả hình dạng từng cái hoa đăng, tất cả câu thơ đố đèn, kể cả hoa văn họa tiết trên y phục của nữ tử, thậm chí nội dung hội thoại của những người gặp được trên đường... Tất cả đều quanh quẩn trong đầu Đàm công tử suốt một năm trời.

   À, còn chán ghét nghe kể chuyện nữa. Bởi vì ngữ khí của người kể chuyện đều vô cùng mạnh mẽ, một khối kinh đường mộc* đập xuống một phách lại một phách. Đàm công tử ban ngày nghe xong, buổi tối lúc đi ngủ sẽ bị ép phải tua lại toàn bộ đoạn đó một lần, hoàn toàn không tài nào ngủ nổi.

    *Kinh đường mộc: khối gỗ các quan huyện hay dùng khi thẩm án.

   Vì thế Đàm công tử quyết định vâng theo Thích Ca Mâu Ni răn dạy, không nghe, không hiểu, không nhìn.

   Ngũ sắc làm mắt người mù ôi ngũ sắc làm mắt người mù*.

    *Trích từ chương 12: Kiểm Dục thuộc "Đạo Đức Kinh"– Lão Tử

   Đàm công tử mỗi ngày ngồi không trong nhà, không ăn thì ngủ, hắn cảm thấy bản thân chắc chỉ còn thiếu mỗi việc chưa ngỏm thôi.

   Dần dần, Đàm công tử trở thành một triết học gia. Mỗi ngày hắn ngủ rất nhiều, có khi sẽ suy ngẫm một chút "Ta là ai, ta từ đâu tới đây, ta muốn đi đâu" vân vân và vân vân.

   Sau cùng Đàm công tử rút ra kết luận, thế giới này thật vô nghĩa, con người có khi chỉ là sự tiến hóa đã tình cờ tạo thành một giống loài, đời người chẳng qua chỉ là quãng thời gian qua lại giữa dục vọng và chán ngán mà thôi.

   "Thiên địa bất nhân, thị vạn vật vi sô cẩu.*" Đàm công tử cảm khái một tiếng, thiu thiu ngủ.

     *Gốc là "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu." (trời đất không có lòng nhân từ, coi vạn vật như chó rơm) từ "Đạo Đức Kinh" Chương 5: Hư Dụng.

   Khi đó hắn không hề biết rằng thực ra mình đã hiểu được đại đa số nguyên lý của triết học bi quan. Còn có cái gì cách vật trí tri, tồn thiên lý diệt nhân dục...* Đàm công tử đều ngẫm qua.

     * Tìm nguyên lý của sự vật mà hiểu được đến cùng (tư tưởng luân lý- chinh trị của nhà Nho)
        Giữ gìn đạo Trời, diệt mọi ham muốn của con người. (danh ngôn của Chu Hy (1130-1200, đời Nam Tống)

   ——Nhưng hắn cũng chỉ là suy ngẫm thôi.

   Tóm lại, Đàm công tử quả thực là một triết học gia theo chủ nghĩa bi quan đấy nhỉ.

   Phải rồi, sau đây lại nói qua về cái tên "Bán Nhật Nhàn" này là từ đâu tới đi.

   Chuyện kể rằng một buổi tối nọ, Đàm công tử đang ngủ yên ổn thì bỗng nhiên có người hô to: "Cháy! Cháy!"

   Đàm công tử mệt mỏi mở mắt, suy nghĩ một chút, bây giờ còn chưa đến canh bốn, giờ này mà bảo hắn rời giường chính là bảo hắn đi chết. Dù sao chạy cũng chết không chạy cũng chết—— vậy tiếp tục ngủ đi.

   Vì thế Đàm công tử trở mình một cái, ngủ.

   "Công tử! Công tử! Ngài còn sống không!!!"

   Đàm Mặc Nhàn vừa mới vào giấc, lại bị thư đồng của mình điên cuồng lắc cho tỉnh.

   "Thật tốt quá công tử! Ngài còn sống! Chúng ta cùng nhau chạy đi!"

   Đàm Mặc Nhàn thầm mắng một câu "Tại sao cha lại phải sinh ta ra" rồi đại nghĩa quên thân nói với thư đồng, "Tiểu Đồng ngươi đi mau, không cần lo cho ta!"

   Sau đó à, tiểu thư đồng kiên cường dũng cảm cõng Đàm công tử xuyên qua tầng tầng lửa cháy, rốt cuộc cũng cứu ra được.

   Đàm Mặc Nhàn nhìn vết bỏng trên tay và đùi mình, chạm vào một chút liền đau nhe răng nhếch miệng, đại phu nói phải dưỡng trăm ngày mới khỏi. Đàm công tử tâm nói, còn không bằng chết cháy luôn đi cho xong chuyện, dù sao còn sống cũng phải đau như vậy.

   Sau này, hoàng đế nghe được chuyện trước đây công tử nhà Tể tướng thà rằng bị chết cháy cũng không muốn rời giường. Vô cùng tò mò, bèn đặc biệt triệu kiến  Đàm Mặc Nhàn.

   Lý Hạp hỏi hắn, "Đàm Mặc Nhàn, lúc ấy vì sao người lại tìm chết vậy?"

   "Cũng không phải rất muốn chết, chỉ là..." Đàm Mặc Nhàn suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên biểu đạt như thế nào cho thích đáng với hoàng đế, vì thế liền ngẫm ra câu thơ, "Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn thôi." (Phải tranh thủ hết nửa ngày nhàn hạ trong kiếp phù du)

   "Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn." Lý Hạp khẽ lặp lại một lần, cười ha hả.

   Sau đó, phủ Tể tướng vừa xây lên. Lý Hạp đặc biệt ngự bút đề ba chữ "Bán Nhật Nhàn" treo ngay giữa gian phòng chính của Đàm Mặc Nhàn.

   ——Do đó, tất cả người dân trong kinh đều biết vị công tử nhà Tể tướng là tên ngốc lười nhác.

   Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều, Đàm công tử lười đến chết lại bị thổ phỉ bắt cóc ngay trên quê nhà.

   Đầu lĩnh thổ phỉ Ngụy Thất là một người thông minh, sau khi chiếm thành Uyển Dương, điều đầu tiên hắn làm chính là tìm con tin. Nào là cha mẹ của Tri châu đại nhân, thân thích của Tổng đốc đại nhân, chỉ cần ở trong Uyển Dương thành, Ngụy Thất đều bắt hết tất cả. Trong đó trọng yếu nhất, chính là con trai độc nhất của đương kim Tể tướng đại nhân – Đàm Mặc Nhàn.

   Đàm Mặc Nhàn mặc một kiện nho bào màu than chì rộng rãi, tóc rối tung, chân đi một đôi guốc gỗ, tránh những tù nhân khác đang khóc sướt mướt, đi lại quanh quẩn trong phòng giam "Lạch cạch", "Lạch cạch", tỏa ra một vẻ nhàn vân dã hạc.

   Có điều trong này có một tiểu cô nương khóc đến phi thường lợi hại, Đàm Mặc Nhàn thậm chí còn nhớ tần suất tiếng khóc của nàng ở từng khoảng thời gian.

   Rốt cuộc không chịu nổi nữa, Đàm Mặc Nhàn ngồi xổm xuống, cười ôn hòa, "Tiểu muội muội, sao người vẫn còn khóc thế?"

   "Ta, ta sợ lắm." Tiểu cô nương khóc sướt mướt nói.

   "Nhưng mà ngươi cứ khóc lóc như vậy thì thật vô nghĩa nha, tới tới, đại ca ca giảng cho ngươi, người này khi còn sống á..."

   Thế là, Đàm Mặc Nhàn bắt đầu dùng quan điểm triết học của mình đi tẩy não tiểu cô nương.

   Ba ngày sau, Đàm Mặc Nhàn thành công tẩy não cả phòng giam. Hắn khiến cho tất cả bác trai bác gái đại thẩm tiểu cô nương đều tin theo—— nhân sinh thật vô nghĩa, dựa trên khía cạnh vĩ mô mà giảng, thế giới này đều vô nghĩa, sự sống và cái chết của mỗi cá nhân đều là ngẫu nhiên cả, cũng không hề có chút ý nghĩa nào.

   Cuối cùng nhà ngục này liền biến thành một nhóm trao đổi triết học nhỏ, mỗi ngày mọi người đều thay phiên nhau nói về cảm ngộ nhân sinh của bản thân.

​   Dần dần, tên cai ngục cũng gia nhập vào nhóm nhỏ bọn họ.

   Sau nữa, bọn lính có áp lực trong lòng cũng tới làm tư vấn tâm lý.

   ...

   Đầu lĩnh thổ phỉ Ngụy Thất dần dần nhận ra có một bầu không khí bi quan tỏa ra trong hàng ngũ quân đội của mình... Vì thế hắn quyết định phải cách ly vị công tử đại nhân phủ Tể tướng phủ kia ra.

   Ngụy Thất cũng từng thử uy hiếp Đàm công tử, kết quả Đàm công tử lại với cái cổ qua, "Tới tới tới, chém một đao qua đây liền đi, vừa đúng lúc ta vẫn chưa hạ được quyết tâm."

   Cuối cùng Ngụy Thất lại phải phái người trông chừng Đàm công tử để ngăn hắn tự sát.

   Từ khi đổi qua phòng khác ở một mình, cuộc sống Đàm công tử lại càng thoải mái. Thỉnh thoảng chán quá, nhắm mắt tua lại vở kịch lúc trước đã từng xem qua trong đầu, giống như xem lại một lần nữa vậy, ngay cả tiếng vỗ tay của người đi đường hắn cũng đều phát lại.

   Nghe kịch xong, lại đọc sách. Đàm gia cất giữ cả vạn cuốn sách, có khi còn đầy đủ hơn cả Hàn Lâm Viện ở trong cung. Đàm Mặc Nhàn lăn lộn trong phủ nhiều năm như vậy, dĩ nhiên đã đọc hết toàn bộ. Bây giờ ở trong đầu rút ra một quyển, đọc lại sách cũ, lại thêm một lần lĩnh hội mới.

   Kỳ thực từ khi bị bắt, Đàm công tử đã suy nghĩ đến việc chạy trốn, hắn nhận thấy có lỗ hổng lớn trong khoảng thời gian thay ca trông coi nhà giam, hơn nữa việc giữ chìa khóa cũng không có nề nếp, còn có vài binh lính luôn lười biếng, Đàm công tử thậm chí còn phác họa được ra trong đầu tần suất họ lười biếng và đi muộn mỗi ngày... Qua hơn mười ngày, Đàm công tử nhàn đến vô sự khi đã nghĩ ra hơn mười biện pháp chạy trốn.

   Có điều hắn lười trốn, nói là chạy trốn, chính là hắn đi bộ đến Biện Kinh cùng với nạn dân á, sẽ chết đó.

   Còn có một nguyên nhân hơi đứng đắn một chút, chính là hắn không tìm ra biện pháp mang theo những người khác cùng chạy.

   Có tổng cộng bốn mươi người bị giam giữ, Đàm công tử thông minh đến mấy cũng không tài nào có thể mang theo nhiều người già yếu như vậy, nhập vào hàng ngũ rồi lặng lẽ biến mất giữa tầng tầng binh lính bao vây được.

   Vì thế hắn an ủi bản thân, nói thôi coi như ta cũng chết cùng mọi người thôi.

   Lục Trầm chạy tới Uyển Dương, lẻn vào hang ổ thổ phỉ, gặp được Đàm Mặc Nhàn.

   Đàm Mặc Nhàn hỏi hắn, "Thiếu hiệp là tới cứu ta hả?"

   Lục Trầm gật gật đầu.

   Đàm Mặc Nhàn hỏi hắn, "Có thể nào cứu được những người khác không?"

   Lục Trầm lắc đầu.

   "Ta cũng nghĩ vậy." Đàm Mặc Nhàn tự nói, "Tóm lại, vẫn là đa tạ thiếu hiệp không ngại ngàn dặm đến cứu giúp, chỉ là Đàm mỗ hiện giờ một lòng muốn chết, xin thiếu hiệp hãy trở về đi."

   "Vậy sao ngươi vẫn chưa chết?" Lục Trầm hỏi.

   Đàm Mặc Nhàn trả lời, "Ta không sợ chết, mà sợ đau, cho nên vẫn không thể hạ được quyết tâm. Nhưng mà tên thổ phỉ Ngụy Thất kia xuống tay thực lưu loát, ta đã thấy rồi, một nhát chém xuống đi luôn một mạng người."

   Đàm công tử còn chưa nói xong, Lục Trầm cầm đao xuống một nhát.

   Đàm Mặc Nhàn chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, tất cả đau đớn đều trở nên rõ ràng hơn. Cổ, ngực, cánh tay, mười ngón tay, hai chân, gan bàn chân... Hắn đau đến mức ngã xuống cuộn tròn trên mặt đất, bị điểm huyệt câm kêu cũng không được, chỉ có thể chảy nước mắt.

   Lục Trầm thấy cũng được rồi, liền giải huyệt cho người ta, nói "Ngươi xem, một đao đi xuống cũng có thể rất đau."

   Đàm công tử sợ Lục Trầm sẽ còn cho mình một đao nữa... Đồng ý chạy trốn.

   Mở cửa, Đàm công tử nhìn hai tên thủ vệ ngã trên mặt đất, đã chết từ lâu. Thở dài hỏi Lục Trầm, "Ngươi đi ra ngoài còn phải giết bao nhiêu người nữa vậy?"

   "Nếu may mắn thì bốn, xui thì khoảng trên dưới hai mươi đi."

   "Ta có một biện pháp lẻn ra ngoài, một người cũng không cần giết, có điều hơi tốn thời gian một chút, ngươi xem được không?"

   Lục Trầm trầm mặc, hắn bắt đầu tìm biện pháp một người cũng không giết, nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra.

   Sau đó, Đàm Mặc Nhàn liền thấy vẻ mặt Lục Trầm từ không chút cảm xúc đột nhiên mỉm cười, dọa hắn giật mình.

   "Được, nghe theo ngươi." Lục Trầm nói.

   Đàm Mặc Nhàn dẫn theo Lục Trầm lúc ẩn lúc hiện bên trong quân doanh, luôn có thể tránh bị bất cứ ai nhìn thấy một cách tự nhiên, luôn có thể dễ dàng lấy được chìa khóa của nhiều cánh cửa.

   Cứ như vậy, hai người quả thực cứ như đang tản bộ, tốn hơn nửa buổi sáng mới thoát được khỏi doanh trại.

   Lục Trầm đánh giá một chút, không sai, Đàm công tử này quả thực tuyệt đỉnh thông minh. Nhưng lại không đi chung một con đường với mình. Sau này phỏng chừng cũng là nước sông không phạm nước giếng, ngươi đi trên con đường dương quan của ngươi, ta cứ đi cây cầu độc mộc của ta.*

     *Đường dương quan - cầu độc mộc còn được ví như tương lai xán lạn - con đường gian nan hiểm trở.

   Vì vậy, Lục Trầm phái thủ hạ hộ tống Đàm công tử trở về kinh thành.

   Bản thân lại ở lại.

   Với hắn mà nói, cứu Đàm công tử chỉ là việc tiện tay. Kế tiếp, hắn còn có chính sự phải làm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy