Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

۞Chương 21. Lần đầu tiên anh xử lý mối quan hệ với một ký chủ theo kiểu này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cỏ May

Cre Art Artist: Sevi Yummy

__

Phù Tu Ninh lần đầu gặp Tinh Thời vào hôm chia lớp, ngay khoảnh khắc chứng kiến đối phương lao như điên chạy tới... tông đầu vào tường, sau đó lại thản nhiên hát tới mức làm mọi người điêu đứng rớt mất nửa cái mạng, anh đã biết cậu chẳng phải dạng vừa.

Sau này tiếp xúc nhiều hơn, quả thật đúng như dự đoán. Thế nên khi Tinh Thời vừa chuyển tới đã bắt đầu bày trò, Phù Tu Ninh cũng không lấy làm lạ. Anh cầm chai bia lên, cụng nhẹ với đối phương.

Bia đựng trong chai màu xanh đậm, bề mặt chai còn đọng lại chút hơi nước mát lạnh. Tinh Thời uống một ngụm, thấy Phù Tu Ninh cũng nhấp một chút, ánh mắt có phần hơi khựng lại.

Tinh Thời không rõ có bao nhiêu người từng thấy Phù Tu Ninh uống bia trực tiếp từ chai. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến. Vị công tử thanh nhã, xa cách bụi trần kia bỗng chốc mang một chút phong vị đời thường, trở nên gần gũi hơn hẳn. Nhưng rồi vừa đặt chai bia xuống, ảo giác ấy liền lập tức tan biến. Phù Tu Ninh lại trở về với hình ảnh điềm tĩnh, không chút gợn sóng, hệt như một vị đại boss đích thực.

Tinh Thời nhìn anh với vẻ tò mò, ngây thơ vô hại: "Ông chủ, sao tự dưng lại kêu tôi dọn qua đây ở?"

Phù Tu Ninh đáp: "Tôi cũng không rõ."

Tinh Thời ngơ ngác: "Hả?"

Phù Tu Ninh nói rất nghiêm túc: "Tối qua nghe các cậu bàn chuyện chuyển nhà, tôi thấy vài chỗ cậu chọn không được tốt lắm, vậy nên mới tiện miệng đề xuất thôi."

Anh đưa ngược câu hỏi lại: "Thế còn cậu? Không biết vì sao tôi mời, vậy mà vẫn đồng ý dọn qua sao?"

Tinh Thời đáp ngay: "Tôi đã nói lí do từ trước rồi mà."

Phù Tu Ninh lục lại trí nhớ, chợt nhớ ra một đoạn đối thoại.

Ngay giây tiếp theo, Tinh Thời đã cười rạng rỡ: "Lần đầu gặp anh, tôi đã nghĩ muốn nhận anh làm anh trai rồi, đương nhiên là muốn ở cùng với anh!"

Phù Tu Ninh cười nhẹ, khen: "Khá lắm."

Tinh Thời không chút xấu hổ, vui vẻ nhận lời khen, rồi lại nhích gần thêm chút: "Thế... nếu giờ nghĩ kỹ lại, anh thấy lý do thật sự để anh cho tôi ở chung là gì?"

Phù Tu Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có lẽ là vì thấy nói chuyện hợp nhau nên muốn kết bạn?"

Tinh Thời thầm nghĩ: "Muốn kết bạn mà bước đầu là mời về ở chung luôn á? Anh nghĩ tôi tin chắc?" Nhưng miệng thì lại hồ hởi: "Thật à ~!"

Phù Tu Ninh chỉ ừ một tiếng.

Cả hai nhìn nhau qua chiếc bàn. Tinh Thời giơ chai bia lên ra hiệu, Phù Tu Ninh cũng cầm lấy chai của mình.

"Cạch" một tiếng, hai chai lại chạm nhau lần nữa.

Phù Tu Ninh uống thêm một ngụm bia, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác dở khóc dở cười hiếm hoi.

Anh thật sự đã hơi vội vàng.

Lẽ ra anh nên gây ấn tượng tốt với đạo diễn Hạ trước, rồi đợi ông ta nhờ anh chăm sóc Tinh Thời trước khi rời đi. Khi đó, anh có thể lấy cớ từ mối quan hệ với Hạ Phong Bác và Kỳ Trường Dịch để thỉnh thoảng quan tâm đến Tinh Thời, dần dần kéo gần mối quan hệ và để cậu ta dưới tầm mắt của mình. Cứ như vậy cho đến khi anh khám phá ra bí mật của Tinh Thời.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế, thành ra mới có tình cảnh oái oăm hiện tại.

Hai người có quan hệ bình thường, nhưng lại đều có lý do để tiếp cận đối phương.

Thế là mỗi người đều ôm tâm tư riêng, một bên biết rõ sẽ bị nghi ngờ nhưng vẫn  đưa ra lời mời; một bên biết chắc đối phương có âm mưu nhưng vẫn nhiệt tình đồng ý.

Đây là lần đầu tiên anh xử lý mối quan hệ với một "ký chủ" theo kiểu này.

Tinh Thời trò chuyện với anh một lúc, nhận ra tạm thời không moi thêm được thông tin gì hữu ích, nên cúi đầu ăn tiếp, tiện miệng hỏi: "Ông chủ, tôi vừa mới chuyển tới, có gì trong sinh hoạt cần chú ý không?"

Phù Tu Ninh quyết định cải thiện quan hệ từ hôm nay: "Tôi không phải anh trai cậu à?"

Tinh Thời đáp liền, không chút áp lực: "Anh!"

Phù Tu Ninh gật đầu, nói: "Phòng ngủ chính và thư phòng không được bước vào, còn lại cậu cứ tự do. Ngày mai tôi sẽ cho người mua thêm cái bàn, sau này cậu có thể ngồi đó đọc sách học bài."

Tinh Thời đáp: "Vâng, cảm ơn anh."

Phù Tu Ninh hỏi: "Còn yêu cầu thêm gì nữa không?"

Tinh Thời nói: "Không có gì ạ."

Phù Tu Ninh đáp: "Vậy sau này có nhu cầu gì, cứ việc nói với tôi."

Tinh Thời cười tươi đáp "Vâng", rồi nâng chai bia về phía anh.

Cậu đã mua mười chai bia, nghĩ rằng mỗi người năm chai là đủ để hạ gục vị công tử nhà giàu này. Ai dè mới uống tới chai thứ ba, đầu cậu đã bắt đầu choáng váng, đành phải dừng lại. Trong tiềm thức cảnh giác cao độ, cậu luôn giữ thói quen duy trì tỉnh táo.

Phù Tu Ninh vẫn giữ vẻ thanh nhã, nhẹ nhàng hỏi: "Không uống nữa à?"

Tinh Thời cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Ừm, tôi hơi no."

Phù Tu Ninh rút một tờ giấy ra lau miệng, nói: "Đúng lúc, tôi cũng không muốn uống thêm."

Nghe vậy, Tinh Thời bỗng tỉnh táo hẳn, nhìn kỹ mặt Phù Tu Ninh, không thấy có dấu hiệu say nào, bắt đầu nghi ngờ anh ta đang giăng bẫy. Nhưng cậu cũng biết, có người uống say mà chẳng biểu hiện gì ra ngoài. Đấu tranh một hồi, cậu vẫn không kìm lại được, đưa tay ra lấy chai bia: "Hay là... đừng để lãng phí, chúng ta uống nốt đi?"

Phù Tu Ninh gật đầu: "Cũng được."

Tinh Thời, trong lòng vẫn đắn đo liệu mình có đang bị gài hay không, lại uống thêm vài ngụm nữa. Nhưng lần này, cậu thật sự cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nghĩ bụng dù Phù Tu Ninh có say thật, cậu cũng chẳng uống thêm nổi nữa, đành lên tiếng: "Thật ra bia này cũng không phải kiểu phải uống hết cho bằng được."

Phù Tu Ninh cười nhẹ: "Chẳng phải cậu vừa bảo không muốn lãng phí sao?"

Tinh Thời thản nhiên đáp: "Nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn mà."

Phù Tu Ninh nhìn cậu chăm chú: "Say rồi?"

Tinh Thời đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Cậu suy nghĩ, quyết định giăng lại bẫy để thử xem Phù Tu Ninh có phản ứng gì khi biết cậu "say". Cậu ngoan ngoãn đáp: "Ừm, hơi chóng mặt rồi."

Phù Tu Ninh có chút tiếc nuối. Nếu không có hệ thống can thiệp, anh đã có thể dùng chiêu này để moi thông tin rồi. Anh đứng dậy nói: "Thế thì đi ngủ sớm đi. Đống bát đĩa không cần thu dọn đâu, mai dì giúp việc sẽ lo."

Đi vài bước, đột nhiên anh nhớ tới Lâm Kha Thành, liền quay người lại. Dù biết Tinh Thời cũng ý thức được chuyện này, anh vẫn nhắc nhở: "Có điều này tôi quên mất, suy nghĩ chưa kỹ. Vừa nãy mới nhớ ra."

Tinh Thời ngẩng đầu nhìn anh.

Phù Tu Ninh chậm rãi nói: "Tôi rất muốn làm anh trai của cậu, nhưng cậu vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng. Cậu mới chuyển vào đây, vẫn còn cơ hội đổi ý. Cơ thể tôi khá đặc biệt, thường thu hút những người có tính cách cực đoan. Nếu họ biết cậu sống cùng tôi, có thể họ sẽ tìm cách tiếp cận tôi thông qua cậu. Những cách tiếp cận đó có thể là nịnh bợ, theo đuổi, gài bẫy hoặc thậm chí cố ý gây hại."

Tinh Thời bất giác nhớ tới những thông tin trong hồ sơ. Đây đều là những sự kiện mà Phù Tu Ninh từng trải qua trong suốt năm năm qua. Có lẽ vì quá quen với việc này, anh kể lại một cách rất thản nhiên.

Tinh Thời cười lớn: "Không sao đâu anh, tôi không sợ."

Ngay sau đó, cậu hứng khởi hỏi: "Giờ có ai như thế xung quanh anh không? Là ai thế? Tôi gặp qua chưa?"

Sự tò mò pha lẫn chút lo lắng trong giọng nói của cậu vì dính chút men say nên không được giấu kỹ. Nét mặt phấn khích và nụ cười rạng rỡ ấy tất cả đều lọt vào mắt Phù Tu Ninh.

【 Tít tít 】
【 Điểm yêu thích hiện tại: -4】

Tinh Thời hơi ngồi thẳng người lại.

Phù Tu Ninh dời đi tầm mắt, đáp: "Trước mắt thì không có."

Dù sao những người cực đoan đó đều bị anh đẩy đi kiếm tiền rồi, bận rộn đến mức không có thời gian để mà cực đoan nữa.

Tinh Thời không chịu bỏ cuộc: "Thế ở công ty hay trường học có ai theo đuổi anh không?"

Phù Tu Ninh: "Có."

Mắt Tinh Thời sáng rực: "Ai vậy?"

Phù Tu Ninh đáp: "Nhiều lắm."

Tinh Thời nghĩ cũng đúng, với vẻ ngoài và thân phận thế này, chắc chắn nhiều người đeo đuổi rồi.

Cậu tiếp tục hỏi: "Có ai thuộc dạng dù bị anh từ chối vẫn không chịu bỏ cuộc không? Để tôi để ý giúp anh."

Phù Tu Ninh giả vờ suy nghĩ, vài giây sau anh đưa ra câu trả lời: "Có. Úc Thư, nghệ sĩ công ty."

Tinh Thời gật gù hài lòng: "Okk."

Phù Tu Ninh ừ một tiếng: "Đi ngủ sớm đi."

Tinh Thời vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Cậu thầm hô hệ thống: "Mấy 'ký chủ' kia có nhanh chóng biết chuyện Phù Tu Ninh có bạn cùng phòng không?"

Hệ thống đáp: "Chưa chắc."

Nó giải thích. Các hệ thống có khả năng tính toán rất mạnh, có thể kết nối mạng để truy tìm thông tin. Nhưng việc này tiêu tốn năng lượng nhất định, chỉ khi chủ nhân thực sự cần chúng mới làm việc. Và không phải thông tin nào cũng hữu ích. Ví dụ như khi ký chủ dùng hệ thống như công cụ tìm kiếm, thỉnh thoảng hệ thống sẽ làm theo, nhưng làm nhiều quá sẽ bị từ chối. Hoặc như việc ký chủ đang ở nơi khác mà muốn biết Phù Tu Ninh đang ở đâu, hệ thống sẽ giúp định vị một hai lần, nhưng nếu quá nhiều lần thì cũng từ chối, vì dù biết vị trí cũng chẳng làm được gì nếu không thể đến đó ngay.

Hệ thống tiếp tục: "Định vị chỉ cung cấp vị trí thôi, không phát hiện ra có ai ở cùng anh ta. Trừ khi có ký chủ tình cờ ở cùng thành phố Z, và ngoài việc muốn biết vị trí, còn muốn xem anh ta đang làm gì. Khi đó hệ thống sẽ có thể kiểm tra qua camera xung quanh, ví dụ như camera trên điện thoại của hai người, rồi mới phát hiện ra cậu ở nhà anh ta."

Nó trấn an: "Nhưng cậu cứ yên tâm, dù họ có phát hiện ra cũng chẳng nghi ngờ cậu là ký chủ đâu."

Tinh Thời ngạc nhiên: "Tại sao?"

Hệ thống đáp: "Nếu ký chủ biết cậu sống chung với Phù Tu Ninh, phản ứng đầu tiên chắc chắn là kiểm tra lý lịch của cậu. Khi đó hệ thống sẽ tra ra mối quan hệ của cậu với Hạ Phong Bác và Kỳ Trường Dịch, từ đó họ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Vì thân thế của các ký chủ khác đều rất đơn giản, không ai có liên hệ với Phù Tu Ninh."

Tinh Thời hỏi tiếp: "Thế sao tôi lại đặc biệt như vậy?"

Lúc này Phù Tu Ninh đã chuẩn bị bước ra khỏi phòng ăn, nghe thấy câu hỏi liền dừng lại. Anh cũng rất muốn biết câu trả lời, bèn quay lại với vẻ tự nhiên, hỏi: "Choáng quá không đi nổi à?"

Tinh Thời đáp: "Không, tôi chỉ muốn ngồi nghỉ thêm chút thôi."

Phù Tu Ninh không nói gì, bước vào bếp chuẩn bị pha cho cậu một cốc mật ong.

Bên tai, hệ thống hồ hởi kiêu ngạo nói: "Tôi cũng không biết nữa! Tôi chỉ nhận được thông tin sau khi đã liên kết với cậu, rồi sau đó chúng ta phát hiện ra mối quan hệ giữa cậu với Kỳ Trường Dịch. Đặc biệt là cái khuôn mặt của cậu, đúng chuẩn gu của Phù Tu Ninh. Tôi trúng số độc đắc rồi!"

Tinh Thời: "......"

Phù Tu Ninh: "......"

Nghe giọng điệu này, có vẻ không trông cậy được gì vào cái hệ thống đó rồi.

Tinh Thời có chút muốn bảo nó đi hỏi hệ thống chính, nhưng lại sợ sẽ bị phát hiện, dẫn đến việc ăn trộm năng lượng bị lộ. Thế nên cậu đành im lặng.

Hệ thống đầy chân thành: "Vậy nên cậu nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt đấy!"

Tinh Thời quyết định tìm việc cho nó làm: "Đi tra thông tin về Úc Thư đi."

Hệ thống hăng hái: "Đã rõ!"

Phù Tu Ninh bước lại gần, đặt cốc mật ong lên bàn. Tinh Thời vừa kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, không biết có phải vì mất quá nhiều năng lượng hay không, mà cậu cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng hơn. Phải mất vài giây cậu mới nhìn lên Phù Tu Ninh, cười cảm ơn.

Phù Tu Ninh quan sát tình trạng của cậu: "Cậu thật sự tự về phòng được chứ?"

Tinh Thời vừa nói "Được", thì ngay lúc đó điện thoại reo lên. Cậu cúi xuống nhìn, thấy là Hạ Phong Bác gọi.

Đạo diễn Hạ vừa kết thúc buổi giao lưu, bây giờ mới rảnh tay đôi chút. Ngày mai ông sẽ rời khỏi thành phố Z, muốn dành thêm thời gian cho con trai, liền hỏi: "Thời Thời, con dọn nhà xong chưa? Đang ở cùng với Tu Ninh à?"

Tinh Thời đáp: "Vâng."

Đạo diễn Hạ nói: "Chúng ta có mua chút đồ ăn khuya, định qua chỗ hai đứa ăn cùng nhau, có tiện không?"

Tinh Thời không muốn cầm điện thoại nên bấm mở loa ngoài.

Phù Tu Ninh nghe xong thấy cũng được, để đạo diễn Hạ tới xem qua tình hình nhà cửa, như thế ông sẽ yên tâm giao con trai cho anh hơn. Thế nhưng Tinh Thời vừa xoa trán vừa từ chối: "Thôi ạ, con sắp đi ngủ rồi, hẹn hôm khác nhé."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng bấm một cái, tắt máy luôn.

Phù Tu Ninh: "......"

Bên kia, đạo diễn Hạ đang ngồi trên xe, cũng bật loa ngoài. Bên cạnh ông chỉ có Kỳ Trường Dịch. Vì hôm trước Kỳ Trường Dịch vừa cày thêm điểm thiện cảm, nên ông kéo anh đi theo với hy vọng tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.

Lúc này, nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị cúp máy, cả hai đồng thời ngó sang màn hình. Giờ là 20:33.

Hai chàng trai trẻ đầy năng lượng, mới có thế này mà đã đi ngủ...

Đạo diễn Hạ biết con trai mình là cú đêm chính hiệu, quay sang hỏi Kỳ Trường Dịch: "Cậu bạn của cậu... là người đi ngủ sớm à? Sao thói quen sống lành mạnh thế nhỉ."

Kỳ Trường Dịch: "..."

Nào có chuyện đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top