Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

۞Chương 32. Không phải người tốt gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cỏ May (wattpad Skyblue_Clover)

___

Lý đạo diễn đã từng gặp Phù Tu Ninh trong một bữa tiệc rượu, cũng biết anh là ông chủ của Văn Hoá Lục Nguyệt. Phải nói rằng, chỉ cần hơi mê nhan sắc một xíu thôi thì dù chỉ lướt qua Phù Tu Ninh, chẳng ai có thể không để lại ấn tượng.

Khi đạo diễn quay đầu lại nhìn, Phù Tu Ninh đang giơ que kem cho Tinh Thời. Nhìn từ góc độ này, cánh tay hơi nâng lên của anh đã che khuất nửa khuôn mặt. Đợi khi hạ tay xuống, đạo diễn mới nhận ra là ai.

"Phù tổng?" Đạo diễn Lý kinh ngạc, "Sao cậu lại ở đây?"

Phù Tu Ninh điềm nhiên đáp: "Nghe nói cậu ấy đang quay MV ở đây nên tôi đến xem thử một chút."

Nghe vậy ông lại càng ngạc nhiên hơn. Ông chủ của công ty mà đích thân đến thăm một thực tập sinh á? Đến kẻ ngốc cũng hiểu đây chẳng phải đãi ngộ của người bình thường rồi.

Thấy đối phương không che giấu điều gì, đạo diễn trực tiếp hỏi: "Cậu ấy là gì của cậu?"

Phù Tu Ninh đáp: "Là em trai tôi."

Đạo diễn Lý sững sờ, nhưng phản ứng cũng nhanh, quay lại vẫy tay gọi Tinh Thời. Cậu vui vẻ chạy tới, nhận que kem từ tay Phù Tu Ninh, hạnh phúc múc một muỗng đầy.

Lúc này, trợ lý cũng đang mang đồ uống lạnh và trái cây phát cho đoàn làm phim. Đạo diễn Lý khoát tay lớn tiếng: "Tất cả nghỉ giải lao một lát đi!"

Mọi người reo hò lên, bắt đầu ăn uống vui vẻ.

Ngay từ khi Phù Tu Ninh mới đến, mọi người đã chú ý đến anh rồi. Thấy Úc Thư đứng cạnh Phù Tu Ninh, họ còn tưởng hai người là bạn bè. Bây giờ nghe ra ông chủ đến thăm, ai nấy đều bất ngờ, bàn tán rằng ông chủ còn đẹp trai hơn cả ngôi sao.

Ban nãy đạo diễn Lý chỉ tập trung vào Tinh Thời, giờ mới biết Phù Tu Ninh đã có mặt từ hơn mười phút trước. Ông liếc nhìn Tinh Thời đang mải mê ăn kem, thầm nghĩ mối quan hệ anh em này cũng tốt ghê.

Đạo diễn không ngồi yên, ông ngồi xuống cạnh Tinh Thời tiếp tục chỉ đạo cảnh quay.

Nội dung MV rất đơn giản, kể về một mối tình đơn phương. Nhân vật chính chỉ cần nhìn thấy bất cứ đồ vật gì, trải qua bất cứ việc nhỏ nhặt nào trong cuộc sống hằng ngày đều có thể nghĩ ngay đến người mình thích. Người ấy vừa khiến cậu vui, lại cũng khiến cậu buồn.

Còn Dư Ức trong MV đóng vai bạn của nhân vật chính, anh cùng với một người mẫu nam khác tạo thành cặp đôi phụ. Người mẫu đó cao to, vạm vỡ. Trong phim, ba người là bạn bè, thỉnh thoảng cùng chơi bóng rổ, cùng đi ăn. Dư Ức với người mẫu nam trò chuyện rất vui vẻ, còn nhân vật chính chỉ nhìn họ và thả hồn nghĩ về người mình thích.

Cặp đôi phụ này được xử lý rất kín đáo. Nhìn thoáng qua thì chỉ như bạn bè, nhưng nếu xem kỹ thì sẽ thấy giống người yêu hơn. Thế nên, cảnh diễn của Dư Ức rất đơn giản, chỉ cần tỏ ra vui vẻ một chút là được, thậm chí không cần phải diễn quá hạnh phúc.

So với cặp phụ, vai diễn của nhân vật chính với người mới như Tinh Thời lại khó hơn hẳn. Vì đối tượng đơn phương không xuất hiện trong cốt truyện, mọi cảm xúc phải dựa vào ánh mắt và biểu cảm của nhân vật chính.

Đạo diễn Lý nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tinh Thời, ánh mắt đầy tham vọng: "Hiệu quả mà tôi muốn là khi cậu sáng bừng lên, khán giả sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào và vui mừng cho cậu. Nhưng khi cậu buồn bã và thất vọng, khán giả sẽ đau lòng theo, thậm chí muốn nhảy vào màn hình túm cổ người cậu thầm thương ra để hỏi vì sao hắn không thích cậu!"

Tinh Thời ung dung thưởng thức muỗng kem, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em sẽ cố gắng."

Đạo diễn Lý hài lòng vô cùng, nhan sắc xuất chúng, hậu thuẫn vững chắc, dù bị phủ định mấy lần trong cái nắng gay gắt cũng không cáu kỉnh, hiếm có khó tìm thật đấy.

Úc Thư đột nhiên chen ngang: "Hay là để tôi kể cậu nghe cảm giác của tôi đi?"

Đạo diễn Lý ngạc nhiên, rồi cười nói: "Cũng là một cách hay."

Ông đã nghe Úc Thư nói về ý tưởng của MV từ trước, cũng biết chuyện này từng lên hot search, bèn quay sang Tinh Thời: "Bài hát này vốn là anh ấy viết tặng cho người mình thầm yêu, nên cảm xúc chắc chắn là chân thật nhất."

Tinh Thời ngoan ngoãn nhìn qua Úc Thư: "Vậy ạ?"

Úc Thư mỉm cười gật đầu, âm thầm liếc về phía Phù Tu Ninh.

Phù Tu Ninh một tay cầm cốc, sắc mặt bình thản, khí chất xa cách, chẳng có chút thay đổi nào so với lần đầu gặp mặt.

Úc Thư ngay từ khi hệ thống trói buộc đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của anh, không chút do dự mà chọn lựa tuyến tình yêu.

Dưới chiếc ô che nắng, chỉ có bốn người vây quanh bàn tròn.

Úc Thư nói: "Để tôi kể cậu nghe tại sao tôi lại sắp xếp một cặp đôi phụ trong MV nhé. Bởi vì... người tôi thích cũng là con trai."

Tinh Thời tiếp tục phối hợp, giả vờ ngạc nhiên: "Hả?"

Úc Thư cười: "Sợ rồi à?"

Tinh Thời điều chỉnh lại nét mặt: "Không... cũng không sợ, chỉ là hơi bất ngờ thôi."

Úc Thư hỏi tiếp: "Cậu không ngại chuyện này chứ?"

Tinh Thời đáp rất tỉnh bơ: "Không đâu ạ."

Úc Thư khẽ nói lời cảm ơn, rồi mới đi vào vấn đề chính: "Người mà tôi thích..."

Anh ngừng lại đôi chút, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng: "Là một người vô cùng xuất sắc và ưu tú, có rất nhiều người theo đuổi anh ấy. Tôi đã trúng tiếng sét ái tình từ cái nhìn đầu tiên. Mỗi lần gặp mặt là tim tôi lại mất khống chế mà đập inh ỏi. Tôi luôn trân trọng từng giây từng phút bên cạnh đối phương. Sau khi tạm biệt, tôi còn thường xuyên nghe ngóng tin tức về anh ấy, dù chỉ là một câu chuyện nhỏ nhặt cũng đủ để tôi nhấm nháp cả ngày dài."

Nói đến đây, Úc Thư thở dài đầy mất mát: "Tôi biết anh ấy không thích tôi, cũng biết giữa chúng tôi có một khoảng cách rất lớn. Tôi chẳng biết phải làm sao để anh ấy chú ý đến mình, cũng lo sợ rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ đột nhiên thích người khác. Tôi vừa muốn nhanh chóng bày tỏ tình cảm của mình, vừa lo lắng rằng nếu nói ra, anh ấy sẽ ghét bỏ, khiến tôi trở nên tự ti và bất an, không còn là chính mình nữa."

Úc Thư cười nhìn Tinh Thời: "Thế nào, nghe xong có gợi ý cho cậu được chút nào không?"

Tinh Thời ra vẻ suy tư: "Có lẽ là có."

Hệ thống nhịn không nổi, bật cười "hừ" một tiếng: "Lấy cảm hứng gì chứ, toàn là cái cớ thôi! Chắc chắn là nói cho Phù Tu Ninh nghe đó! Đợi lát nữa thế nào anh ta cũng sẽ 'bán thảm' mà kể khổ, rồi lại bắt cậu giúp đỡ cho mà xem!"

Tinh Thời nhẹ nhàng: "Cậu nói đúng thật."

Hệ thống đắc ý: "Tất nhiên rồi, cái mưu mô nhỏ nhặt này không qua mắt được tôi đâu ~! Mà dù sao bọn họ cũng chẳng làm gì được, nhìn cách Phù Tu Ninh đưa kem cho cậu thì rõ như ban ngày, trái tim anh ta đã thuộc về cậu rồi!"

Tinh Thời chẳng them để ý nó, tò mò hỏi Úc Thư: "Anh đã tỏ tình chưa?"

Úc Thư thoáng lộ chút căng thẳng, lắc đầu: "Chưa, tôi không dám. Tôi lo rằng nếu tỏ tình thẳng thừng sẽ bị từ chối ngay, sau này gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng. Thế nên tôi chỉ dám âm thầm theo đuổi, trước mắt cố gắng thu hẹp khoảng cách."

Tinh Thời cổ vũ: "Anh Úc cố lên!"

Úc Thư cười: "Anh sẽ cố."

Hết giờ nghỉ, Tinh Thời đứng dậy làm việc tiếp.

Phần lớn cảnh quay của MV là màn độc diễn của nam chính, còn vai của Dư Ức và người mẫu nam không có nhiều đất diễn lắm. Đạo diễn muốn để Tinh Thời tìm lại cảm xúc trước, nên bảo hai người họ tìm chỗ mát mẻ ngồi trò chuyện, làm quen với nhau.

Sau một hồi tiếp xúc, hai người cũng quen thân hơn chút ít, liền kéo nhau ra xem Tinh Thời quay phim.

Phù Tu Ninh vẫn ngồi trên ghế, chờ ai đó kết thúc công việc.

Úc Thư hôm nay tình cờ gặp được Phù Tu Ninh, đây đúng là một niềm vui bất ngờ, dĩ nhiên không có ý định rời đi mà cũng ngồi cạnh anh tiếp tục "trồng cây si."

Dư Ức tình cờ đi ngang qua, thấy bọn họ liền lễ phép chào hỏi một câu.

Úc Thư thân thiện an ủi đàn em: "Chắc sắp đến lượt các cậu rồi. Người mới lần đầu quay phim, hồi hộp hay mắc lỗi là chuyện bình thường. Đạo diễn dễ tính lắm, đừng lo."

Dư Ức mặt mày đầy cảm kích: "Cảm ơn anh Úc."

Nói xong, cậu quay sang Phù Tu Ninh, nghiêm túc nói: "Cũng cảm ơn ông chủ đã mời đồ uống lạnh. Còn cả chuyện Kỳ ca lần trước, có lẽ anh không nhớ, nhưng em thật sự rất biết ơn. Cảm ơn anh rất nhiều."

Phù Tu Ninh chưa từng giúp gì liên quan đến Kỳ Trường Dịch, biết chắc đây là do Tinh Thời bày trò, liền bình thản chấp nhận: "Ừ."

Úc Thư nhìn Dư Ức rời đi, tò mò hỏi: "Chuyện của Kỳ ca là sao vậy ạ?"

Phù Tu Ninh đáp: "Cậu ấy là fan của Kỳ Trường Dịch."

Úc Thư đã biết Dư Ức và Tinh Thời là bạn cùng phòng qua hệ thống, đoán chắc lại do Tinh Thời sắp xếp để fan gặp idol, bèn nói: "À, thì ra là vậy."

Anh không hứng thú với chuyện này, liền chuyển đề tài sang Tinh Thời: "Tinh Thời có ngoại hình xuất sắc như vậy, sao không tham gia chương trình tuyển chọn năm nay nhỉ?"

Phù Tu Ninh đáp: "Cậu ấy không muốn đi."

Úc Thư cười: "Ra là thế. Nếu cậu ấy chịu đi, chắc chắn sẽ vào top 3 hot nhất."

Phù Tu Ninh cũng tin vậy, chỉ gật đầu đồng ý.

Lúc này, Tinh Thời đang diễn cảnh ngọt ngào.

Nhờ công sức của cây kem, cậu giờ đã có thể cảm nhận được sự ngọt ngào mà đạo diễn yêu cầu, nhanh chóng nhập vai và quay hết tất cả các cảnh ngọt ngào trong một lần.

Tiếp theo là cảnh đau khổ, đạo diễn giảng đến hai lần vẫn không thấy hiệu quả, liền quyết định áp dụng chiêu của Phù Tu Ninh.

Ông cho người mua vài cây kem, xếp hàng dài sau máy quay, rồi ngồi ăn ngay trước mặt Tinh Thời.

Phản ứng quá mạnh

"Ôi kìa, thu lại chút đi, cái này không phải đau khổ mà là thù hận đấy!"

"Phần của cậu vẫn còn để dành mà, cứ nghĩ là phải chờ xong việc mới được ăn... Nhưng sao vẫn thấy thù hận thế nhỉ?"

"Bọn họ chỉ mới ăn có hai miếng thôi, cậu thu lại chút nữa đi!"

Phù Tu Ninh thấy tình hình căng thẳng, liền bước qua xem xét, vừa lúc nghe được âm thanh của hệ thống.

Hệ thống cũng bắt đầu không chịu nổi nữa, cố gắng dẫn dắt Tinh Thời: "Nếu Phù Tu Ninh ở bên người khác thì cậu sẽ phản ứng thế nào?"

Tinh Thời suy nghĩ một chút: "Chắc là tặng quà mừng cưới?"

Hệ thống cạn lời: "Tôi đang hỏi cảm xúc, không phải hành động!!!"

Nó tiếp tục thuyết phục: "Cậu cứ nghĩ mà xem, cậu thích con trai, Phù Tu Ninh lại là anh chàng ưu tú như vậy, còn có chút động lòng với cậu nữa. Nấu cậu để vuột mất cơ hội này, còn phải nhìn anh ta hẹn hò với người khác. Có phải sẽ buồn lắm không?"

Tinh Thời cũng muốn xong việc cho nhanh, nghiêm túc suy nghĩ một phút, nhưng thực sự không tưởng tượng nổi cảnh Phù Tu Ninh hẹn hò với ai khác, thành thật đáp: "Tôi không tưởng tượng ra được."

Hệ thống giục: "Làm sao mà không tưởng tượng nổi chứ? Ví dụ như anh ấy bị Úc Thư làm cảm động và nhận lời tỏ tình của anh ta chẳng hạn."

Tinh Thời phì cười: "Ha."

Hệ thống phấn khích ngay lập tức: "Cậu đang ghen đúng không?"

Tinh Thời tất nhiên không tiết lộ rằng Phù Tu Ninh biết rõ ai là ký chủ, chỉ ra hiệu cho hệ thống im miệng rồi bắt đầu ngẫm nghĩ.

Trước đây, cậu từng có những giây phút cay đắng khi ở thế giới pháp thuật. Lúc đó, đội của cậu chỉ còn mỗi mình là sống sót. Mặc dù rất nhiều người trong số đó mới quen chưa bao lâu, nhưng khi tận mắt chứng kiến từng đồng đội ngã xuống, trong lòng cậu vẫn thấy khó chịu.

Tinh Thời cố gắng nhập tâm lần nữa, nhưng vẫn không qua được.

Đạo diễn Lý vuốt cằm, đánh giá: "Tốt hơn nhiều rồi, nhưng cảm giác cô đơn lại nổi bật hơn nỗi buồn. Còn hơi sắc bén nữa, làm tôi cứ cảm giác cậu sắp nổi điên giết người đến nơi rồi."

Tinh Thời ngẫm nghĩ: "Để tôi điều chỉnh lại."

Hệ thống đột nhiên thốt lên: "Tôi nghĩ ra rồi!"

Tinh Thời: "Hử?"

Hệ thống phấn khích: "Giả sử Phù Tu Ninh không còn coi cậu là em trai nữa, anh ấy không cho cậu vào nhà ăn, không đi xem phim với cậu, không mua đồ ăn vặt hay kem cho cậu... Tóm lại, anh ấy không quan tâm cậu nữa mà chuyển sang chiều chuộng người khác. Hai người trở về như lúc mới gặp. Lúc đó cậu sẽ thế nào?"

Tinh Thời nghĩ thầm, thế thì cậu sẽ tự tháo cái hệ thống này ra, bèn nói: "Tôi làm cha anh ta."

Hệ thống: "..."

Cậu bị nghiện làm cha đến thế à?! Không dẫn dắt nổi, thật sự không thể dẫn dắt nổi!!

Mặc dù nói là thế, Tinh Thời vẫn nghiêm túc tưởng tượng cảnh quan hệ giữa mình và Phù Tu Ninh tan vỡ.

Đạo diễn Lý mừng rỡ: "Ơ kìa, sự mất mát này đúng rồi đấy, giữ nguyên thế nhé!"

Tinh Thời ngẩn ra, rồi thoáng nhìn thấy bóng dáng Phù Tu Ninh trong tầm mắt, cậu quay sang nhìn.

Phù Tu Ninh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

【Tít tít】

【Điểm yêu thích hiện tại: 22】

Hệ thống vui sướng: "Thấy không, anh ta không thể kiềm chế được yêu thích với cậu đâu ~!"

Tinh Thời đáp: "Im lặng đi."

Cậu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe đạo diễn chỉ dẫn: "Cậu cần thêm chút khắc khoải nữa. Để tôi nghĩ xem..."

Ông biết cậu nhóc này chưa từng trải qua tình yêu, vậy nên khá khó để cậu thấu hiểu, bèn hỏi: "Có chuyện gì trong đời làm cậu buồn bực không?"

Tinh Thời chưa kịp trả lời, Phù Tu Ninh đã bước tới nói: "Chẳng hạn như thi cuối kỳ rớt hai môn, phải thi lại khi vào kì mới?"

Tinh Thời: "!"

Hệ thống: "!"

Oát tờ phắc, chơi ác vậy cha nội!!!

Đạo diễn ngạc nhiên: "Cách này có tác dụng à?"

Ông quay đầu nhìn Tinh Thời, thấy gương mặt cậu toát lên vẻ đau khổ thực sự, hóa ra lại rất hiệu quả. Đạo diễn vội vàng tranh thủ thời cơ, quay xong cảnh này liền dẫn Dư Ức và mấy người khác ra sân bóng rổ tiếp tục quay.

Tinh Thời quay phim đến tận chiều.

Trời u ám cả buổi cuối cùng cũng đổ cơn mưa, cậu diễn nốt mấy cảnh ngọt ngào và buồn bã dưới mưa, cuối cùng cũng hoàn tất công việc.

Úc Thư mỉm cười: "Chúc mừng đóng máy, mọi người vất vả rồi. Để tôi mời bữa cơm nhé. Ông chủ cũng đi cùng chứ?"

Tinh Thời nhìn sang Phù Tu Ninh.

Phù Tu Ninh từ chối.

Sắc mặt của Dụ Thư thoáng trùng xuống, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Vậy Tinh Thời đi chứ?"

Tinh Thời đáp: "Tôi cũng không. Hôm qua chơi hăng quá nên chưa ngủ đủ, giờ tôi muốn về ngủ bù."

Tinh Thời nhận công việc này và gọi Phù Tu Ninh đến chỉ để giăng bẫy cho Úc Thư cắn câu. Trước mặt Lâm Kha Thành, cậu có thể đóng vai ngây thơ, nhưng với Úc Thư thì không được, vì Úc Thư không biết cậu là ký chủ, tất cả những gì anh ta biết đều là từ con người trước kia của cậu.

Theo hồ sơ của "nguyên chủ", trước đây cậu thông minh, biết mưu mẹo, và là một người rất khó tiếp cận. Dù giờ tính cách có tốt lên, nhưng để tránh bị nghi ngờ, cậu vẫn phải giữ cái nhãn "khó gần" ấy. Gắn cái mác này vào rồi, muốn cưa đổ cậu thì phải bỏ không ít công sức.

Nếu Phù Tu Ninh đối xử với cậu bình thường, Úc Thư có lẽ sẽ cảm thấy phí thời gian mà bỏ cuộc. Vì vậy hôm nay, cậu cố tình để Úc Thư tận mắt thấy Phù Tu Ninh đối xử với mình khác biệt như thế nào, củng cố quyết tâm của anh ta.

Dù sao, so với Phù Tu Ninh, người đã gặp đủ mọi mưu kế và luôn có thiện cảm -5 với người khác, thì tiếp cận Tinh Thời vẫn dễ dàng hơn nhiều. Một "lỗ hổng" rõ rang thế này mà Úc Thư không biết nắm bắt thì đúng là hết cách!

Mặc dù bị từ chối liên tiếp, Úc Thư vẫn giữ nụ cười trên môi.

Anh quay sang Dư Ức với vẻ thân thiện: "Vậy Dư Ức đi nhé? Hôm nay cậu quay không nhiều nên không mệt lắm đúng không? mọi người cùng đi ăn tối rồi tôi sẽ đích thân đưa cậu về công ty."

Dư Ức hơi do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Úc Thư thở phào nhẹ nhõm, cười xoa đầu Dư Ức: "Tuyệt quá! Nếu tất cả đều từ chối thì tôi buồn chết mất."

Tinh Thời biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Dư Ức thì Úc Thư sẽ phải chịu trách nhiệm, dẫn đến việc tụt điểm thê thảm. Vậy nên cậu chỉ khách sáo chào tạm biệt rồi lên xe Phù Tu Ninh, rời khỏi trường đại học Z.

Khi về đến nhà, cô giúp việc vừa nấu xong bữa tối. Hai người tắm rửa rồi cùng ngồi vào bàn ăn.

Tinh Thời thỏa mãn ăn vài miếng, nhìn người đối diện: "Anh à, em thấy Úc Thư cũng si tình với anh đấy chứ?"

Phù Tu Ninh vẫn giữ nét mặt bình thản: "Đó là chuyện của cậu ta."

Tinh Thời hồi tưởng: "Em nhớ lần trước khi nhắc đến thể chất đặc biệt của anh có nhắc đến anh ấy, Lâm Kha Thành cũng bị xếp vào nhóm này. Vậy Úc Thư giống Lâm Kha Thành sao?"

Phù Tu Ninh liếc nhìn cậu, biết rằng cậu không bao giờ hỏi điều mình đã biết, bèn đáp: "Không giống. Ít nhất thì Lâm Kha Thành không theo đuổi tôi."

Tinh Thời hiểu ngay trọng điểm của câu nói chính là câu đầu tiên. Hai người này không giống nhau, vậy thì Úc Thư chắc chắn là một người xuyên không. Theo như hệ thống từng nói, nếu thất bại trong việc công lược, bọn họ sẽ rời khỏi thế giới này cùng nhau, tức là khi Tinh Thời hấp thụ năng lượng, thì là "một máy, hai mạng"?

Cậu hỏi: "Anh thấy nhân phẩm của anh ấy thế nào?"

Phù Tu Ninh nhìn thẳng vào cậu, bình thản đáp: "Không phải người tốt gì."

Trong những người được hệ thống lựa chọn, tỉ lệ người xuyên không chiếm đa số. Hệ thống thường nhắm đến những người bản địa có tham vọng nhưng lại sống tầm thường. Những người này phần lớn đều yếu đuối, không có chủ kiến, nên khi bất ngờ nhận được hệ thống, họ sẽ dễ dàng hợp tác với nó.

So với họ, những người xuyên không có tính cách mạnh mẽ và đặc sắc hơn, thường phản kháng dữ dội lúc ban đầu. Phù Tu Ninh đã gặp rất nhiều người như vậy, hơn 90% hình phạt cấp 1 và cấp 2 đều do họ tạo ra. Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, không một ai có thể phản kháng thành công cả.

Không phải vì họ không đủ cứng rắn hay không đủ thông minh để giả vờ hợp tác với hệ thống, mà bởi trong xương tủy họ đã mang sẵn gen "công lược". Khi đến thế giới này, họ đều bị mất trí nhớ, nhưng chỉ cần gặp Phù Tu Ninh vài lần, thái độ của họ đều lập tức thay đổi.

Phù Tu Ninh cũng không rõ tại sao, nhưng dường như anh có khả năng thu hút nhóm người này một cách tự nhiên. Họ khao khát tiến lại gần và chiếm lấy anh, sau đó nhanh chóng làm hòa với hệ thống để bắt đầu công lược.

Có lẽ do ảnh hưởng của một thế giới khác, họ tỏ ra cực đoan và sẵn sàng làm mọi cách hơn những cư dân bản địa. Trong suốt những năm qua, chỉ có một ngoại lệ duy nhất: Tinh Thời.

Tinh Thời không chỉ chống đối hệ thống, mà ngay cả sau khi gặp anh vài lần, thái độ của cậu vẫn không chút thay đổi. Dù có để cậu ngay dưới tầm mắt, cậu vẫn chẳng có ý định tiếp cận hay công lược gì cả. Ngoại trừ sở thích ăn uống và phá hệ thống, đam mê lớn nhất của cậu có lẽ là làm trò và chơi khăm anh.

【Tít tít】

【Điểm yêu thích hiện tại: 21】

Tinh Thời: "?"

Hệ thống: "!"

Phù Tu Ninh: "..."

Hệ thống kích động: "Tại sao lại thế!?"

Lần đầu tiên sau bao lâu, hệ thống bị giảm điểm, nó lập tức phát hoảng: "Có phải vì cậu cứ nhắc đến Úc Thư nên anh ta ghen không?"

Tinh Thời cũng không hiểu nổi, nhưng biết chắc không phải vì lý do đó, bèn vô tội đáp: "Làm sao tôi biết được?"

Hệ thống hoảng loạn: "Đừng nhắc đến Úc Thư nữa! Đổi chủ đề ngay!"

Tinh Thời đáp "Ừm" với câu "Không phải người tốt" của Phù Tu Ninh, khéo léo kết thúc chủ đề.

Sau đó, cậu húp một thìa cơm, lén lút quan sát người đối diện, thầm nghĩ chẳng lẽ vì mình nhắc Úc Thư không phải người tốt mà Phù Tu Ninh liên tưởng đến bản thân cũng chẳng tốt lành gì cho cam?

Thật là thiếu đạo đức, anh em ruột mà cũng chơi xấu vậy sao?

Cậu không nhịn được mà than thở: "Đúng là tâm tư đàn ông khó đoán như kim đáy biển, tôi có phải định giành Úc Thư đâu chứ."

Hệ thống phụ họa: "Đúng vậy đó!"

Tinh Thời tiếp tục: "Miệng thì nói không quan tâm Úc Thư, trong lòng lại nghĩ khác, haizzz."

Hệ thống sửa ngay: "Không phải đâu, anh ta quan tâm cậu đó! Cậu không nên nhắc đến người khác trước mặt anh ấy, hiểu chưa?"

Tinh Thời phản bác: "Tôi không hiểu!"

Phù Tu Ninh: "..."

Tinh Thời chỉ cà khịa cho vui rồi nhanh chóng lờ đi, tiếp tục cắm đầu ăn cơm.

Phù Tu Ninh im lặng vài giây, rồi cũng bỏ qua chuyện đó, chuyển sang đề tài khác: "Sau này chắc chắn anh ta sẽ cố gắng tiếp cận cậu, nếu cậu thấy phiền thì để tôi xử lý."

Tinh Thời ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Phù Tu Ninh nói tiếp: "Tôi sẽ giúp cậu đối phó với anh ta."

Tinh Thời nghe hiểu ngay ý của đối phương.

Phù Tu Ninh lo lắng Úc Thư có thể sử dụng các phương pháp cực đoan để đối phó với cậu, sợ cậu gặp rắc rối.

Cậu rất bình thản mà đáp lại: "Không sao đâu, cứ xem anh ta định tiếp cận tôi thế nào đã. Anh yên tâm, bất kể anh ta làm gì, tôi sẽ báo ngay cho anh."

Một tuần sau, Úc Thư lại liên lạc với cậu.

Ngay từ khi công việc được xác định, cả ba người đã kết bạn trên WeChat và lập một nhóm nhỏ. Úc Thư gửi tin nhắn thoại, giọng cười đầy vui vẻ.

"Phiên bản đầu tiên của MV đã được cắt dựng xong rồi, các cậu có muốn đến xem không? Ở studio của đạo diễn Lý, cách công ty không xa lắm đâu. Tôi sẽ cho xe đến đón, chúng ta đi ăn trưa rồi về, thế nào?"

Trong giờ nghỉ giữa tiết học, Dư Ức nghe xong tin nhắn, đôi mắt lấp lánh nhìn Tinh Thời. Phùng Tử Phàm thấy vậy, thắc mắc hỏi: "Chuyện gì thế?"

Dư Ức nhỏ giọng kể lại lý do. Phùng Tử Phàm tuy rất tò mò và muốn đi chung, nhưng cũng biết rằng họ đã ký thỏa thuận bảo mật, MV chưa chính thức phát hành thì không được tiết lộ quá nhiều. Anh chàng tỏ ra ghen tị: "Đi đi, nếu là tôi, tôi đã háo hức không chờ nổi rồi."

Dư Ức quay sang nhìn Tinh Thời. Tinh Thời gật đầu, đáp lại tin nhắn bằng một từ: "Được."

Ngay khi buổi học kết thúc, cả hai nhanh chóng thu dọn rồi xuống dưới tòa nhà công ty.

Xe của Úc Thư đã đợi từ lâu, vừa lên xe là họ lập tức khởi hành. Tinh Thời nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ với vẻ lười biếng, chỉ cảm thấy lộ trình ngày càng quen thuộc. Một lát sau, cậu mở cửa ra và đối diện với ba chữ lớn: Lâm Lan Viên.

Úc Thư cũng vừa đến, bên cạnh còn có đạo diễn Lý và vài người khác. Anh ta tươi cười bước đến chào đón: "Tới rồi."

Tinh Thời nhướn mày: "Không phải đến xem MV à?"

Úc Thư giải thích: "Đạo diễn Lý và mọi người bận cả buổi sáng, giờ đói rồi. Tôi nghĩ các cậu luyện tập cũng vất vả, chắc cũng đói, nên định ăn trưa trước rồi mới xem MV."

Tinh Thời "ồ" một tiếng, rồi theo họ bước vào trong nhà hàng.

Cả nhóm tiếp tục đi dọc theo hành lang quanh co, giữa đường thì Úc Thư bỗng dừng lại, nói: "Ơ, hình như tôi nghe thấy giọng bạn mình, các cậu đợi tôi chút."

Tinh Thời ngạc nhiên: "Hả? Vừa nãy có âm thanh à? Các cậu có nghe thấy không?"

Dư Ức ngập ngừng lắc đầu. Tinh Thời quay sang nhìn đạo diễn Lý và mọi người, thấy họ cũng lắc đầu theo, liền chuyển ánh mắt về phía Úc Thư.

Úc Thư vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên: "Chỉ có một tiếng thôi, nhưng nghe giống lắm."

Tinh Thời thầm bái phục: "Một tiếng mà anh nhận ra luôn á?"

Úc Thư cười: "Chắc do tôi làm ca sĩ nên nhạy cảm với âm thanh. Tôi đi xem thử, các cậu chờ chút nhé."

Tinh Thời tò mò muốn biết Úc Thư đang giở trò gì, nên phối hợp gật đầu đồng ý, đứng yên không nhúc nhích. Sau đó cậu gọi hệ thống: "Kiểm tra xem trong phòng đó có ai đi."

Hệ thống làm việc nhanh nhẹn, lập tức cung cấp danh sách bảy người, gồm cả nam và nữ, đều là những người cùng tuổi với họ, có người là ngôi sao trong giới giải trí, có người là công tử tiểu thư nhà giàu.

Nó nói: "Không có gì quá đặc biệt cả, anh ta định làm gì thế nhỉ?"

Tinh Thời kiên nhẫn chờ vài phút, thấy Úc Thư quay lại và kể bên trong có những ai. Đạo diễn Lý nghe thấy có người quen, không kiềm được mà kéo theo cả đoàn vào thăm. Tinh Thời và Dư Ức, hai tân binh nhỏ bé, dĩ nhiên cũng theo chân mọi người.

Quả nhiên, trong phòng toàn là nam thanh nữ tú như hệ thống nói. Nhìn thấy Tinh Thời và Dư Ức, ánh mắt của đám người kia ngay lập tức đổ dồn về phía họ, bắt đầu hỏi tên hai cậu. Tinh Thời cảm nhận rõ ràng vài ánh nhìn nóng rực chiếu thẳng vào mình, vừa đáp lại vài câu vừa âm thầm lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phù Tu Ninh.

Tinh Thời: 【Anh ơi, em đang đi ăn với Úc Thư】

Phù Tu Ninh: 【Cậu đã nói rồi mà】

Tinh Thời: 【Tụi em đang ở Lâm Lan Viên】

Phù Tu Ninh: 【Thế thì sao?】

Tinh Thời: 【Em không chắc, nhưng em có cảm giác hình như anh ta muốn giới thiệu đối tượng cho em, để em trải nghiệm yêu đương, rồi thấu hiểu cảm giác của anh ấy】

Phù Tu Ninh: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top