Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

۞Chương 35. Thật thú vị!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cỏ May (wattpad Skyblue_Clover)

___

Nơi mà Tinh Thời và nhóm bạn đến lần này là một khu biệt thự nghỉ dưỡng ven biển ở thành phố S. 

Khách sạn có bãi biển riêng, không đông đúc như bãi biển công cộng, nơi người ta chen chúc nhau như nêm cối. Khu này có đầy đủ các trò giải trí như ca nô, mô tô nước, flyboard (bay trên mặt nước) và lướt ván. Ngoài ra, còn có bữa tiệc hải sản đặc sản hấp dẫn vô cùng.

Kế hoạch của Bối Kim Vinh là đêm đầu tiên tổ chức tiệc nướng trên bãi biển, hôm sau hoặc nằm dài phơi nắng hoặc tham gia các hoạt động giải trí, đến chiều tối sẽ lên thuyền ra khơi, thưởng thức tiệc hải sản trên biển, rồi dân văn phòng thì quay về thành phố Z trong đêm, còn ai muốn chơi tiếp thì cứ việc ở lại.

Mùa hè mà không ra biển quậy tưng bừng thì đúng là lãng phí. Vậy nên Tinh Thời nhanh chóng đồng ý, và rồi, cậu gặp... Phù Tu Ninh.

Bảo là không hề nghĩ đến tình huống này thì đúng là nói dối. Thật ra trong lòng cậu cũng có một chút đoán mò và mong đợi, nhưng khi thực sự thấy người ấy ở đây, cậu vẫn không khỏi bất ngờ.

Hệ thống thì khỏi phải nói, sốc toàn tập.

Nó phấn khích reo lên: "Thấy chưa? Tôi đã bảo mà, anh ta sao có thể đứng nhìn cậu ở cùng đám trai lạ qua đêm cơ chứ!"

"Này, giờ thì hiểu rồi nhé!! Vậy nên mới không giảm điểm nào, hóa ra là đã tính theo dõi rồi!" Nó vui mừng như mở hội, "Anh ta cuối cùng cũng không cố chấp nữa, đây chính là sức mạnh của tình yêu đoá ~!"

Tinh Thời nhìn Phù Tu Ninh, chẳng thèm đáp lại.

Hệ thống đợi vài giây không thấy động tĩnh, đành lên tiếng: "Này, nói gì đi chứ, giờ cậu thấy sao hả?"

Tinh Thời đáp: "Anh ấy không yên tâm về tôi."

Hệ thống gật gù: "Đúng thế!"

Tinh Thời xúc động: "Quả không hổ danh là anh trai ruột của tôi."

Hệ thống sốc: "Hả?"

Nó thật muốn túm lấy cậu mà lắc mạnh: "Cậu bị sao thế? Hỏng chỗ nào trong não hả? Điều gì đã che mờ mắt cậu vậy? Anh ta yêu cậu đó! Chính cậu đã từng nói vậy còn gì!"

Tinh Thời đối diện với ánh mắt của Phù Tu Ninh, nhịn cười rồi to giọng cãi lại: "Tôi không tin đâu! Chính miệng anh ấy đã nói trước mặt cha tôi rồi, anh ấy coi tôi như em trai ruột thôi!"

Hệ thống ngẩn ra, theo phản xạ muốn cãi thì đột nhiên khựng lại.

Nó chưa bao giờ nghi ngờ trí thông minh của Tinh Thời, trước đây cả hai còn bàn tán về việc Phù Tu Ninh hay giấu cảm xúc và bị động thế nào. Tại sao bây giờ chủ nhân của nó lại bỗng nhiên "giả ngu" thế này?

Nghĩ vài giây, hệ thống nhớ đến sở thích nuôi khỉ của cậu, liền hỏi thẳng: "Nói thật đi, có phải cậu đang đùa giỡn tôi phải không?"

Tinh Thời bật cười trong đầu.

Cậu không chỉ đang trêu mỗi hệ thống đâu, mà còn nhiều hơn thế, thản nhiên đáp: "Ồ, cậu phát hiện ra rồi đó à."

Hệ thống: Quả nhiên là thế!!

Nhưng nó cũng không giận, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Miễn là ký chủ nắm rõ tình hình là được, nó chỉ sợ Tinh Thời thật sự không nhận ra thôi.

Nó bao dung nói: "Thôi được rồi, miễn cậu vui là được."

Trong lúc Tinh Thời và hệ thống trò chuyện, Bối Kim Vinh dần hồi phục lại từ cú sốc ban đầu rồi tiến về phía Phù Tu Ninh.

Đúng là như người bạn nói, quả thực là một "đại nhân vật" trong giới. Dù Phù Tu Ninh cũng được coi là người trong giới giải trí, nhưng thực tế anh còn là nhân vật đứng đầu trong giới "phú nhị đại". Từ nhỏ, Phù Tu Ninh đã luôn là hình mẫu lý tưởng mà các bậc phụ huynh thường mang ra so sánh, kiểu "con nhà người ta" điển hình, vượt trội về mọi mặt.

Dù không lập nghiệp, chỉ riêng thân phận người thừa kế nhà họ Phù thôi cũng đủ khiến họ không dám dây vào, huống chi anh ấy còn tự mở công ty và điều hành cực kỳ thành công, đủ sức cạnh tranh với công ty giải trí của họ.

Thậm chí, thực tập sinh mà hai công ty đang đẩy đi đều cạnh tranh với nhau trong cùng một cuộc thi tuyển chọn.

Nhưng Phù Tu Ninh trước giờ nào phải người dễ gần, cũng không thích giao thiệp. Không biết người bạn đã dùng cách gì để rước được vị này tới đây. Bối Kim Vinh trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thân thiện, tiến lên chào hỏi: "Anh Phù, xin chào."

Phù Tu Ninh liếc nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

Bối Kim Vinh định quay lại giới thiệu Phù Tu Ninh cho Tinh Thời và đám bạn thì bỗng nhận ra có gì đó không ổn. Lúc này anh mới nhớ ra Phù Tu Ninh chính là ông chủ của bọn họ, không khỏi thầm kêu "úi chà" trong lòng.

Tới giờ vẫn chưa điều tra ra được thân thế của Tinh Thời, anh không chắc liệu Phù Tu Ninh có biết hay không, nhưng với tính cách của Phù Tu Ninh, anh ta chắc chắn không phải người dễ thân thiết với ai. Hai người này khả năng cao chỉ là mối quan hệ xã giao. Đi chơi mà gặp ngay ông chủ nhà mình thì chắc chắn sẽ không thoải mái, anh không dễ dàng gì mới lôi kéo được Tinh Thời ra ngoài, vậy nên quyết tâm sẽ tìm cách giúp cậu tránh mặt Phù Tu Ninh.

"Đây là sếp của mấy cậu, tôi chắc là không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ?" Bối Kim Vinh đùa giỡn. "Nhưng đừng lo, hôm nay chúng ta đi chơi, không bàn chuyện công việc. Phù ca tính khí tốt lắm, mọi người cứ thoải mái, đừng ngại."

Phùng Tử Phàm cố gắng nặn ra nụ cười, Dư Ức thì ngoan ngoãn đứng gật đầu, cả hai đồng thanh chào: "Ông chủ."

Còn Tinh Thời thì không khách sáo chút nào, cười tươi bước tới: "Anh."

Phù Tu Ninh mỉm cười đáp lại.

Tinh Thời hỏi: "Sao anh ra ngoài chơi mà không nói với tôi một tiếng?"

Phù Tu Ninh cười: "Muốn tạo bất ngờ cho cậu mà."

Tinh Thời thẳng thắn: "Quả thật rất bất ngờ."

Những người xung quanh đều sững sờ. Họ đã cảm thấy lạ lùng khi Phù Tu Ninh đột nhiên ra ngoài chơi, vốn tưởng rằng tâm trạng của thiếu gia tốt nên mới đi giải khuây, nhưng giờ dường như đã phát hiện ra nguyên nhân thật sự.

Bối Kim Vinh mặt hơi cứng lại, quay sang nhìn Tinh Thời hỏi: "Cậu là em trai của Phù ca sao?"

Tinh Thời bình thản đáp: "Vâng, gia đình tôi quen thân nên nhờ anh ấy chăm sóc. Hiện tại tôi đang ở nhà anh ấy."

Đám nhị đại càng thêm ngạc nhiên, trong đầu đồng loạt nghĩ thầm một câu.

Điên rồi sao? Phù Tu Ninh mà chịu cho người khác ở chung ấy hả?

Nếu không phải do quan hệ gia đình cực kỳ thân thiết thì chỉ có thể là vì Phù Tu Ninh tự nguyện thôi. Nhìn vào cách hai người nói chuyện với nhau, khả năng thứ hai có vẻ hợp lý hơn nhiều.

Bối Kim Vinh cười gượng gạo: "Thật vậy à?"

Tinh Thời sớm đã biết mọi người ở đây không rõ về quan hệ của mình với Phù Tu Ninh, nhưng giờ cậu có thể giả ngơ mà chọc ghẹo họ.

Cậu lập tức đổ tội lên đầu Úc Thư, ngạc nhiên nói: "Úc ca cũng biết anh ấy là anh trai của tôi mà. Tôi cứ tưởng đã kể cho mọi người rồi chứ? Chẳng lẽ chưa nói à?"

Bối Kim Vinh đáp: "Anh ấy chỉ nói là cậu có xuất thân không bình thường, còn lại thì không nói gì thêm."

Tinh Thời càng tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp tục đổ tội: "Đạo diễn Lý và mấy người họ đều biết mà. Sao anh ấy lại giấu các cậu nhỉ, có gì đáng giấu đâu?"

Bối Kim Vinh ngơ ngác: "???"

Úc Thư luôn có một số nguồn tin bí mật, ban đầu cũng chính vì thế mà họ mới quen biết anh ta. Nếu Tinh Thời có hậu thuẫn đủ để khiến Úc Thư phải lấp lửng, Bối Kim Vinh vốn cho rằng việc này rất khó điều tra, chẳng ngờ một đạo diễn hợp tác với Tinh Thời có một lần lại biết chuyện. 

Bối Kim Vinh tự nhủ: "Cậu ấy nói đúng, có gì mà phải giấu nhỉ? Đúng là lạ đời!"

Trong lòng khó chịu, anh lầm bầm: "Ai mà biết anh ấy nghĩ gì."

Tinh Thời tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Không sao, bây giờ biết cũng đâu có muộn."

Đám nhị đại sau khi biết rõ hơn về mối quan hệ của Tinh Thời với Phù Tu Ninh thì thái độ càng cẩn trọng hơn. Chẳng cần biết gia thế Tinh Thời thế nào, chỉ riêng việc cậu ấy có quan hệ thân thiết với Phù Tu Ninh cũng đủ để họ phải tôn trọng rồi. 

Một số người kín đáo liếc nhìn Bối Kim Vinh, nghĩ bụng: "Phen này Bối thiếu gia chắc mất một nửa hy vọng rồi, trừ khi Phù Tu Ninh thực sự chỉ coi Tinh Thời là em trai."

Bữa tiệc này vốn do Bối Kim Vinh tổ chức. Đám bạn của anh ta thường không mấy câu nệ khi chơi cùng nhau. Nếu là những lần khác, chắc hẳn họ đã sớm chạy ra bãi biển nướng đồ, vừa ăn vừa đợi. Nhưng hôm nay có Phù Tu Ninh tham gia, cậu thiếu gia này nói muốn đợi mọi người đến đủ, thế là cả đám cũng phải nán lại để làm tròn bổn phận "đợi người." Giờ thì ai cũng hiểu, Phù Tu Ninh đâu phải đợi đủ người, mà là đợi "người" nào đó thôi.

Cuối cùng khi mọi người đã đông đủ, tiệc nướng cũng có thể bắt đầu.

"Mấy cậu có định thay đồ không?" Một người nhìn nhóm Tinh Thời hỏi, "Không thay thì để túi ở đây, nếu thay thì chọn phòng rồi thay đồ trước đã."

Họ đi đông người nên thuê hai căn biệt thự sát nhau. Đi lại giữa hai căn cũng rất tiện. Nhóm Tinh Thời vừa xong việc là chạy tới đây, vẫn mặc đồ tập. Tuy là đồ thường ngày nhưng giày lại là giày thể thao. Đã đến biển rồi, dĩ nhiên phải đi dép lê, mặc đồ thoáng mát cho phù hợp.

Thế là nhóm tách làm hai, một nửa ra bãi biển trước, nửa còn lại đi chọn phòng rồi thay đồ xong sẽ ra sau.

Phù Tu Ninh tới sớm, đã tự chọn phòng bên căn biệt thự kia, anh cũng chưa thay đồ nên theo nhóm Tinh Thời qua chọn phòng. Anh tỏ vẻ muốn yên tĩnh, thế là chẳng ai dám ở cạnh phòng anh, phòng bên cạnh vẫn trống không. Thấy vậy, Tinh Thời nhanh chóng chiếm luôn phòng đó, còn Phùng Tử Phàm và Dư Ức tự giác chọn phòng ở tầng một.

Sau khi thay đồ xong, cả nhóm tập hợp lại dưới nhà. Tinh Thời diện áo ba lỗ, quần short và dép lê, trông vừa phong trần vừa cuốn hút. Còn Phù Tu Ninh mặc áo phông ngắn tay đơn giản, phối cùng quần short và dép lê. Dù trang phục đời thường nhưng lại toát lên khí chất khác hẳn, không kém phần lịch lãm.

Phùng Tử Phàm nhìn họ bước xuống, không nhịn được cảm thán trong lòng: "Hai người này thật sự không chừa đường sống cho ai khác mà!"

Bối Kim Vinh âm thầm cau mày, tự nhủ bản thân khó có thể so bì với Phù Tu Ninh. Anh ta chỉ hy vọng Phù Tu Ninh không có "ý đồ" gì với Tinh Thời mà thôi.

Dư Ức cũng lén nhìn hai người họ, mắt sáng rỡ, nhưng khi Phù Tu Ninh nhìn lại, cậu ta nhanh chóng quay mặt đi.

Cả nhóm di chuyển ra bãi biển. Đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị. Thực đơn chủ yếu là hải sản tươi sống, rất phong phú. Xung quanh đèn lồng sáng dịu, xa xa là tiếng sóng vỗ, thêm một ngụm bia mát lạnh nữa thì đúng là quá đã.

Phù Tu Ninh không có thói quen ăn uống vào nửa đêm, chỉ ăn vài miếng rồi ngừng lại. Anh ngồi bên cạnh Tinh Thời, im lặng nghe mọi người trò chuyên, thỉnh thoảng gắp cho cậu vài xiên nướng, động tác vô cùng tự nhiên.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy hết, thầm nghĩ cơ hội của Bối Kim Vinh ngày càng mong manh nữa rồi.

Phùng Tử Phàm và Dư Ức lần đầu chứng kiến cảnh hai người này tương tác riêng tư như vậy. Phùng Tử Phàm dần nhận ra sự khác thường, thầm nghĩ: "Hèn gì Phù Tu Ninh lại luôn che chở cho Tinh Thời đến thế, hóa ra là vì lý do này.'

Tinh Thời đang thưởng thức một con sò nướng, bỗng cảm giác có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Dư Ức, không khỏi khựng lại.

Dư Ức cầm xiên đồ nướng, mắt chăm chăm nhìn cậu.

Tinh Thời nhướng mày hỏi bằng ánh mắt.

Dư Ức nhìn Phù Tu Ninh rồi nháy mắt đầy ngụ ý.

Tinh Thời bật cười, thu lại ánh nhìn, tiếp tục công cuộc đánh chén.

Ngoài Phù Tu Ninh, những người còn lại đều đã gặp Tinh Thời vài lần rồi, nên vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Nhóm nhị đại ban đầu định chơi trò "Thật hay Thách" để giúp Bối Kim Vinh thăm dò tâm tư của Tinh Thời, nhưng khi mọi chuyện diễn biến đến mức này, họ không biết có nên tiếp tục hay không. Cuối cùng, vẫn là Bối Kim Vinh âm thầm đá chân người bên cạnh, người đó liền đề xuất chơi trò chơi và lập tức nhận được sự hưởng ứng từ mọi người.

Luật chơi rất đơn giản: xoay chai. Người đề xuất sẽ xoay chai đầu tiên, và ngay vòng đầu tiên chai đã chỉ vào Bối Kim Vinh. Không chút do dự, anh chọn "thật".

Người hỏi nhìn anh và nói đầy ngụ ý: "Tiền nhi có người trong lòng chưa?"

Tên của Bối Kim Vinh có cách phát âm gần giống với từ "tài chính", nên biệt danh của anh là "Tiền Nhi". Anh không nhìn về phía Tinh Thời mà trả lời thẳng thắn: "Có rồi, yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Mấy người bạn đồng loạt nghĩ: "Xịn dữ! Dám giành miếng ăn từ miệng cọp, anh em lần này cứng rồi!"

Hệ thống cũng hóng hớt: "Chắc là nói cậu đấy hả?"

Tinh Thời khẳng định: "Ừ."

Hệ thống thấy Tinh Thời trả lời chắc nịch mà không chút do dự, liền hỏi tiếp: "Không... không do dự tí nào à?"

Tinh Thời bình thản: "Tôi đẹp thế này còn cần phải do dự sao? Với lại tôi đâu có ngốc."

Hệ thống cũng thấy có lý, vừa định đồng ý thì muốn trêu cậu đôi chút: "Nếu cậu không ngốc, sao không nhận ra Phù Tu Ninh thích cậu?"

Tinh Thời nghiêm túc phản bác: "Không, anh ấy coi tôi là em trai!"

Hệ thống nhận ra mình lại bị Tinh Thời trêu chọc, đành ngán ngẩm bỏ cuộc.

Tinh Thời cắn một miếng xiên nướng, thầm nghĩ Bối Kim Vinh đã gần như bộc lộ hết tình cảm rồi, sau này chắc phải giữ khoảng cách.

Trước đây, cậu thường ra ngoài chơi, phần lớn là để tạo cơ hội cho Úc Thư tiếp cận. Lần này cậu đồng ý đi, một phần vì muốn vui chơi ở biển, phần khác là do Úc Thư đang bận lịch trình gần khu vực này, cậu muốn xem anh ta có thấy tin nhắn nhóm mà ghé qua hay không. Cậu biết Phù Tu Ninh xuất hiện ở đây cũng phần nào có lý do tương tự, nhưng không rõ chiếm bao nhiêu phần trăm.

Ở phía bên kia, Bối Kim Vinh xoay chai và chai chỉ về phía một cậu công tử khác. Cậu ấy chọn "thách", liền bị đám bạn trêu chọc một hồi. Rồi chai lại tiếp tục được xoay, chỉ vào hết người này đến người khác, nhưng mãi không chỉ vào Tinh Thời hay Phù Tu Ninh.

Đến vòng thứ chín, chai dừng trước Dư Ức, khiến cậu ta giật mình. Sau vài giây đắn đo, Dư Ức ngập ngừng nói: "Tôi... tôi chọn 'thật'."

Người đặt câu hỏi mỉm cười, biết rõ có người đang theo đuổi Dư Ức, liền hỏi: "Dư Ức, cậu có người mình thích không?"

Dư Ức lắc đầu, rụt rè hỏi lại: "Nam thần có tính không?"

Người hỏi cảm thấy thú vị: "Nam thần của cậu là ai?"

Dư Ức mắt sáng rực: "Kỳ Trường Dịch, từ nhỏ tôi đã nghe nhạc của anh ấy lớn lên!"

Cả nhóm bật cười ngặt nghẽo, Phùng Tử Phàm nhìn Dư Ức đầy ngơ ngác, vừa cười vừa bảo: "Lần sau gặp Kỳ ca thì đừng nói câu này nhé, anh ấy chỉ debut sớm thôi, chứ hơn cậu có sáu bảy tuổi thôi à!"

Dư Ức nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngượng chín mặt. Người đặt câu hỏi cũng nhanh trí: "Cậu lấy Kỳ ca làm ví dụ, vậy có phải tôi nên hiểu rằng cậu thích con trai không?"

Dư Ức đờ ra vài giây, rồi vẻ mặt trở nên hoang mang, lén liếc nhìn về phía Phù Tu Ninh. Người theo đuổi Dư Ức thấy vậy thì lập tức hiểu ý, vội vàng giúp cậu ta thoát khỏi tình huống khó xử: "Thôi thôi, đấy là câu hỏi khác rồi, đến lượt Dư Ức xoay chai nào."

Chơi thêm vài vòng, chủ đề dần thay đổi. Cuối cùng, trong một lần quay nữa, chai chỉ ngay vào Tinh Thời. Tinh Thời bắt gặp ánh mắt đầy phấn khích của cả đám, cười nói: "Tôi chọn Thách."

Cả đám: "..."

Thiệt chứ, chơi gì kỳ vậy!
Có Phù Tu Ninh ngồi kế bên nhìn, ai mà dám bày trò cơ chứ!

Người quay chai thấy ánh mắt của Phù Tu Ninh quét qua, nên chọn một hình phạt vừa phải.

Tinh Thời bình tĩnh hoàn thành thử thách, sau đó quay chai và tiếp tục trò chơi.

Cả đám vẫn âm thầm chờ đợi, không bỏ cuộc vì trước đó đã nói rằng không được chọn thử thách hai lần liên tiếp, vậy nên lần tới nếu bị chọn, cậu chỉ có thể chọn "Thật lòng".

Chẳng mấy chốc lại thêm năm vòng nữa trôi qua, trong đó có một vòng chai quay trúng Phù Tu Ninh, anh cũng chọn thử thách, dễ dàng hoàn thành. Hai vòng sau, chai cuối cùng cũng chỉ vào Tinh Thời.

Khéo thay, người quay chai lại chính là Bối Kim Vinh.

Nghe Tinh Thời chọn "Thật lòng", một tay của Bối Kim Vinh nắm chặt lại dưới bàn.

Trước đây, trong một buổi tụ tập, anh đã nghe Úc Thư nói qua về việc Tinh Thời quay MV, biết rằng Tinh Thời chưa từng trải qua chuyện tình cảm. Giờ đây, đối diện với ánh mắt của Phù Tu Ninh, Bối Kim Vinh cân nhắc một lúc rồi hỏi: "Về phương diện tình cảm, bây giờ cậu có cảm thấy có chút thiện cảm với ai không? Dù chỉ là một chút."

Tinh Thời nhìn xuống bàn, im lặng vài giây. Trong tầm mắt, Phù Tu Ninh nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, uống một ngụm.

【Tít tít】

【Điểm yêu thích hiện tại: 24】

Hệ thống: "!"

Nó vốn đang hồi hộp chờ đợi, bỗng nghe thấy âm thanh này, giật mình kinh ngạc: "Hả? Sao lại thế?"

Tinh Thời bừng tỉnh, cười thầm trong lòng. Nếu không có thì cậu sẽ trả lời ngay là không có. Việc cậu im lặng trong chốc lát đã nói lên khá nhiều điều rồi.

Cậu chậm rãi nói: "Tôi..."

Nhưng ngay khi cậu vừa mở miệng, một tiếng cười quen thuộc vang lên: "Tôi không đến trễ chứ?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra, nhận ra đó là Úc Thư. Nãy giờ cả đám đều tập trung chú ý vào Tinh Thời, thêm việc thi thoảng có người đi vệ sinh, nên chẳng ai để ý người dần tiến lại gần cho đến khi anh ta cất lời.

Úc Thư nhìn chai rượu trên bàn, biết ngay mọi người đang chơi trò gì. Hắn định nói sẽ tham gia, nhưng lại nghe âm thanh "Tít tít" vang lên trong đầu. Trong khoảnh khắc đó, anh và hệ thống đều vui mừng, nghĩ rằng có thể lần trước chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên. Nhưng khi số liệu hiện ra, cả hai lập tức rơi vào trạng thái hoảng hốt.

【Điểm yêu thích hiện tại: -10】

Úc Thư: "!"

Hệ thống: "..."

Nụ cười trên môi Úc Thư cứng đờ, nhưng may mắn thay, anh ta đang đứng ở góc tối nên không ai nhận ra. Mọi người qua loa mời anh ngồi xuống và tiếp tục chú ý đến câu trả lời của Tinh Thời.

Úc Thư cho rằng mình đã hiểu ra lý do bị trừ điểm, kéo ghế ngồi xuống và cố gắng giữ giọng bình thường: "Họ hỏi cậu câu gì thế?"

Tinh Thời nhìn anh, ngoan ngoãn đáp: "Họ hỏi tôi có người thích không."

Úc Thư siết chặt tay lên ghế, trong lòng nghĩ: Chẳng trách Phù Tu Ninh lại trừ điểm!

Anh bình tĩnh hỏi tiếp: "Ồ, thế cậu có không?"

Tinh Thời cười rạng rỡ, đầy hạnh phúc: "Có chứ."

【 Tít tít】

【Điểm yêu thích hiện tại: 25】

Hệ thống: "!!"

Hú hú! Ký chủ đã thừa nhận rồi! Dù có thể chỉ nói để Úc Thư nghe thôi nhưng ít nhất nó cũng có thể xem là thật đó nha!

Úc Thư gần như muốn bùng nổ, cố gắng giữ nụ cười gượng gạo: "Tôi nhớ là lần quay MV, cậu còn chưa nhập vai được cơ mà."

Tinh Thời vui vẻ trả lời, giọng đầy biết ơn: "Cũng nhờ bài hát của anh cả đấy. Tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần, dần dần hiểu ra cảm giác này, rồi nhận ra thế mà mình cũng có người thầm thương!!"

Trong đầu Úc Thư chỉ còn một tiếng: "Chết tiệt!"

Hệ thống của anh ta cũng vội vàng nhắc nhở: "Cậu ta đang cố tình đấy, cậu giữ bình tĩnh đi, văn minh nào!"

Dụ Thư đáp: "Tao biết, nhưng tao chịu không nổi!"
Hệ thống: "Thế chẳng phải cậu đang mắc bẫy của cậu ta à? Cậu cam lòng sao?"

Dụ Thư lập tức lấy lại bình tĩnh, hít một hơi sâu rồi thở ra từ từ, gượng cười với Tinh Thời: "Vậy à? Chúc mừng cậu."

Tinh Thời cảm giác như vừa thoáng thấy chút sát khí, nhưng nó nhanh đến mức cậu không chắc chắn lắm. Cậu mỉm cười: "Cảm ơn anh Úc."

Trò chơi tiếp tục, Bối Kim Vinh nghe câu trả lời của Tinh Thời mà lòng đầy thất vọng, nhưng anh ta vẫn nhen nhóm một tia hy vọng: "Biết đâu ...Biết đâu người Tinh Thời thích không phải Phù Tu Ninh thì sao? Biết đâu Phù Tu Ninh không có tình cảm với Tinh Thời thì sao?"

Hy vọng mong manh đó nhanh chóng bị dập tắt.
Vì chai lại quay vào Phù Tu Ninh, và lần này họ mạnh dạn hỏi cùng câu hỏi đó.

Phù Tu Ninh mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Có."

Cả đám người: "!!!"

Dù đã có dự cảm từ trước, nhưng khi thực sự nghe được câu trả lời từ miệng Phù Tu Ninh, cả đám vẫn không khỏi cảm thấy chấn động.

Úc Thư nghe rõ mồn một, trong lòng đầy giông bão, ánh mắt rối loạn, chăm chú nhìn chằm chằm vào mép bàn, không hề ngẩng đầu lên.

Phù Tu Ninh trả lời xong một cách ngắn gọn, không vươn tay quay chai thêm lần nữa mà nói: "Cũng muộn rồi, hôm nay đến đây thôi."

Mọi người tất nhiên không có ý kiến gì, rối rít đồng ý rồi đứng dậy, cùng nhau đi về.

Phùng Tử Phàm đi được vài bước, quay đầu lại thì thấy Úc Thư vẫn ngồi im ở đó, do dự một chút.

Anh chơi với Tinh Thời lâu rồi, ít nhiều cũng hiểu phần nào tính cách của cậu ấy, mặc dù vừa nãy màn hỏi đáp giữa Tinh Thời và Úc Thư nghe qua không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn thấy có điều gì đó sai sai.

Dư Ức thấy Phùng Tử Phàm dừng lại, liếc theo ánh mắt anh cũng phát hiện Úc Thư, liền gọi: "Úc ca, về thôi."

Mãi vài giây sau, Úc Thư mới phản ứng lại, ngước mắt lên, cười nhạt: "Anh vừa mới tới, muốn ngồi đây hóng gió biển một chút, mấy đứa cứ về trước đi."

Dư Ức gật đầu rồi quay người chạy theo cả nhóm

Tinh Thời và Phù Tu Ninh dẫn đầu đội ngũ, cả hai ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện chơi game vừa rồi. Vào đến biệt thự, họ chỉ chào nhau "chúc ngủ ngon" rồi quay về phòng.

Tinh Thời có thói quen sinh học rất đều đặn, sáng dậy sớm nhưng vì hôm qua chơi khuya, cậu quyết định cho phép mình ngủ nướng một chút. Sau khi ăn sáng xong, cậu định về phòng ngủ tiếp, nhưng lại gặp Úc Thư.

Úc Thư hôm nay trang điểm nhẹ, trông rất tươi tỉnh. Không chỉ vậy, anh ta còn mặc bộ đồ rất nổi bật, trông như người nổi tiếng vậy. Úc Thư dường như đã quên hẳn chuyện hôm qua, không chỉ cư xử rất thân thiết, thậm chí có lúc ánh mắt còn tràn đầy tình cảm.

Tinh Thời quyết định không ngủ nữa, muốn xem thử Úc Thư định giở trò gì. Phù Tu Ninh cũng dậy sớm, xuống lầu thấy họ định ra bãi biển, anh cũng đi theo, dù Úc Thư cứ vờ như anh không tồn tại, tiếp tục quan tâm Tinh Thời một cách nhiệt tình. Tinh Thời cũng không từ chối, vui vẻ phối hợp cùng.

Bối Kim Vinh và mấy người kia lần lượt thức dậy, ra bãi biển, liền thấy cảnh tượng ân ái như đôi tình nhân kia. Một người sờ cằm, ngờ ngợ hỏi: "Có phải ảo giác không? Sao tôi cứ thấy... Úc Thư có vẻ thích Tinh Thời nhỉ?"

Người khác đáp: "Cũng không phải không thể, trước giờ đi đâu anh ta cũng dính lấy Tinh Thời mà."

Người thứ ba tiếp lời: "MV của anh ta cũng là mời Tinh Thời đóng chính."

Cả nhóm đồng loạt "ớn lạnh" mà rít lên: "Ồ... chẳng lẽ Úc Thư thích Tinh Thời thật sao? Nhưng nghe đâu anh ta nói đã thích từ lâu rồi mà, hai người này quen biết nhau từ khi nào nhỉ?"

Mọi người không chắc chắn, quyết định tiếp tục theo dõi.

Phùng Tử Phồn càng cảm thấy không đúng, muốn hỏi Tinh Thời xem thế nào, nhưng khổ nỗi lúc nào quanh cậu cũng có người, đành phải nhắn tin hỏi. Tinh Thời thản nhiên trả lời một câu "Không sao đâu," rồi định đi lướt sóng. Úc Thư lập tức xung phong dạy cậu, nhưng Tinh Thời nghe nói Phù Tu Ninh biết, liền từ chối, vui vẻ đi theo Phù Tu Ninh.

Úc Thư không nản, đợi họ quay lại thì lập tức bắt chuyện tiếp.

Đến tối, cả nhóm đi thuyền ra biển. Bữa tiệc hải sản trên thuyền quả là đáng đồng tiền bát gạo, họ thưởng thức ngon lành giữa ánh hoàng hôn. Khi màn đêm buông xuống, cả đám thắp pháo hoa rồi bắt đầu trở về. Ngay lúc đó, Úc Thư bỗng nhìn Tinh Thời, giọng ngập ngừng nhưng đầy căng thẳng: "Tinh Thời... anh có thể nói chuyện riêng với em một chút không? Anh... có vài điều muốn nói với em."

Cả đám lập tức quay ngoắt lại, nghĩ thầm chẳng lẽ suy đoán của mình là đúng? Định cướp người từ miệng cọp, lại thêm một người nữa à!

Phù Tu Ninh và Tinh Thời vẫn ngồi cạnh nhau, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Phù Tu Ninh liếc nhìn Úc Thư, hỏi với vẻ nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần uy hiếp: "Nói gì thế? Cho tôi tham gia với."

Tinh Thời vừa gặm xong miếng dưa hấu, đang chậm rãi dùng giấy lau miệng, tốc độ có hơi chậm lại một nhịp.

Cậu đặt khăn giấy xuống, mặt mày vô cùng ngây thơ vô tội: "Úc ca, anh thầm thích anh tôi bao lâu nay, giờ thấy anh ấy đặc biệt đến đây vì tôi, tối qua còn công khai thừa nhận có người trong lòng. Vậy mà anh chẳng giận tôi, còn đóng kịch với tôi suốt một ngày trời. Đừng nói là anh định tạo 'tai nạn' rồi đẩy tôi xuống biển đấy nhé?"

Mọi người: "!!!"

Ôi mẹ ơi, "dưa" to thế!

Họ nín thở, đồng loạt dán mắt vào ba người.

Gương mặt Úc Thư cứng đờ, tay nắm chặt lấy ghế bên cạnh, cả người toát ra vẻ căng thẳng tột độ. Hệ thống của anh ta vốn đã nghi ngờ cả ngày, giờ càng sốt sắng: "Hắn đoán đúng à?"

Úc Thư không trả lời.

Hệ thống cảm giác muốn khoét toang đầu anh ta ra mà xem, lạnh lùng hỏi: "Cậu biết cậu ta rất thông minh, không thể không nhận ra cậu đang diễn, vậy mà rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế?"

Điều duy nhất Dụ Thư nghĩ tới là loại bỏ Tinh Thời.

Anh ta không thông minh thật, nhưng anh ta biết mấy người thông minh thường hay kiêu ngạo.

Tinh Thời thích trêu đùa người khác, nên Úc Thư cố tình làm "chú hề" cả ngày, cung cấp cho đối phương một ngày giải trí.

Cứ ngỡ Tinh Thời chắc chắn sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc chứng kiến mình lúng túng, nhưng không ngờ cậu ta tính trước được cả điều này.
Úc Thư cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, bèn thấp giọng buồn bã: "Đúng là tôi thầm thích anh cậu, cũng biết anh ấy có thể thích cậu. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, được không?"

Tinh Thời nhạy bén lại cảm nhận được chút sát khí, cậu bật cười: "Úc ca, tôi nói thẳng, có gì anh đừng để bụng nhé."

Cậu đưa tay vắt lên lưng ghế của Phù Tu Ninh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén: "Anh tôi ưu tú như vậy, người thích anh ấy còn nhiều lắm, trong mắt anh ấy, anh chỉ là nhân vật phụ, không khác gì đám cỏ cây hoa lá. Anh thầm yêu anh ấy, lại nghĩ rằng mình một lòng chân thành thì có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy sao?"

Tinh Thời nhấn mạnh: "Đừng tự bi kịch hóa bản thân. Anh thích anh tôi, nhưng điều đó không cho anh cái quyền đến đây để nói chuyện với tôi, hiểu không?"

Dưới ánh mắt của bao người, một cú tát thẳng mặt không thể nào ê chề hơn.
Khuôn mặt Dụ Thư thoáng chốc méo mó, gần như muốn động tay động chân ngay lập tức.
Hệ thống quá hiểu tính cách của anh ta, lập tức kích hoạt hình phạt cấp một.
Cơ thể Úc Thư khẽ run lên, mặt tái đi một chút, nhưng vẫn gườm gườm nhìn Tinh Thời không chớp mắt.

Tinh Thời quan sát hết tất cả, thấy đủ rồi.
Cậu đứng dậy một cách từ tốn: "Nhưng tôi là người tốt bụng, tôi sẽ cho anh cơ hội để nói chuyện riêng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top