Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

۞Chương 5. Yêu cầu kỳ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cỏ May (wattpad  Skyblue_Clover)

_____

Hệ thống tính điểm hảo cảm hoạt động vô cùng chăm chỉ, chỉ cần tiến vào phạm vi quét, nó sẽ cập nhật dữ liệu mới nhất.

【Tít tít】

【Điểm yêu thích hiện tại: -8】

Hệ thống vô cùng ngạc nhiên, thấy Phù Tu Ninh càng ngày càng đến gần, ánh mắt hướng về phía ký chủ, nó vội la lên: "Mau mở mắt ra, Phù Tu Ninh đến rồi! Điểm yêu thích tăng lên kìa!"

Tinh Thời không muốn động đậy, thật ra cậu cũng chẳng no đến mức ấy.

Từ môi trường nguy hiểm bất ngờ chuyển đến thời đại hòa bình, không biết người khác có thể nhanh chóng thích nghi hay không, riêng cậu thì không thể. Thời gian gần đây chất lượng giấc ngủ của cậu luôn không tốt, chỉ cần một chút tiếng động nhỏ là ngay lập tức tỉnh lại. Vì vậy mỗi khi có cơ hội cậu chỉ muốn nằm bẹp dí làm một con cá mặn.

Lúc này ánh nắng thật đẹp, lá cây kêu xào xạc du dương kéo theo cơn buồn ngủ dần dần ập tới..

Hệ thống kích động: "Anh ta chắc chắn không phải vô tình đi ngang qua, rõ ràng là hướng thẳng về phía cậu mà tới!"

Tinh Thời miễn cưỡng đáp lại, dù là giao tiếp qua não cũng nghe ra sự mệt mỏi rõ ràng: "Đừng ồn nữa... cứ coi anh ta không tồn tại đi..."

Hệ thống kinh ngạc: "Cậu định ngủ thật sao?"

Lời vừa dứt, Phù Tu Ninh đã dừng lại trước mặt Tinh Thời.

Anh giơ ngón trỏ lên, định vén chiếc mũ trùm đầu để đối phương cảm nhận trực tiếp ánh nắng gắt ban trưa.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc chạm vào, cổ tay anh đã bị nắm chặt.

Các loài động vật nhỏ thường vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, con mèo bên cạnh lập tức bật dậy, chớp mắt đã chạy biến.

Tinh Thời mở mắt, hơi ngẩng đầu ngước mắt nhìn người phía trước.

Phù Tu Ninh chạm phải ánh mắt cậu, thấy khóe mắt cậu còn hơi đỏ, nhưng gương mặt lại không có vẻ mơ màng của người đang ngủ, ngược lại vô cùng tỉnh táo, lộ ra khí thế sắc bén, tựa một thanh gươm đột nhiên tuốt khỏi vỏ.

Rất đẹp.

Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài một, hai giây rồi lập tức tan biến.

Tinh Thời thu tay lại, vén mũ lên ngồi thẳng dậy, giọng nói mang theo chút mơ màng: "Chào học trưởng."

Đây là trường học, cậu đương nhiên nên gọi đối phương theo xưng hô giữa các sinh viên. Hôm nay Phù Tu Ninh mặc trang phục nhã nhặn hơn lần trước, tông màu sáng dịu dàng mà vẫn đầy lịch lãm.

Phù Tu Ninh mỉm cười hỏi: "Cậu biết tôi là học trưởng à?"

"Biết từ khi nào vậy?"

Tinh Thời gần đây đã tìm hiểu kỹ về "mình", thân thể này từ học kỳ trước đã nghe nói về học trưởng Phù rồi, cậu trả lời: "Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ thấy thật thần kỳ."

Cậu nói: "Đã có duyên như vậy, để tôi mời học trưởng một bữa nhé?"

Hệ thống lập tức tán thưởng, cuối cùng ký chủ đã có tiến triển!

Tinh Thời chỉ nói đại, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, lại nghe Phù Tu Ninh đáp: "Được thôi."

Cậu thoáng ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh lại: "Phạm vi chỉ có thể giới hạn trong căng tin hoặc nhà hàng bình dân dưới 200 tệ một người thôi. Tôi nghèo lắm, mong học trưởng đừng chê cười"

Phù Tu Ninh, người vừa định kiếm một bữa ra trò, chợt sững lại đôi chút: "Không phải thực tập sinh cũng có lương sao?"

Tinh Thời nói: "Nhưng tháng sau mới bắt đầu phát lương, hay là bữa này cho tôi nợ trước nhé?"

Phù Tu Ninh không tỏ thái độ gì, xoay người nói: "Đi theo tôi."

Hệ thống thấy ký chủ nhà mình bám sát phía sau, bị niềm vui bất ngờ ập đến làm cho choáng váng, nhưng vẫn phải bình tĩnh chỉ ra một điều thiếu sót.

"Tiền trong thẻ của cậu đủ để sống đến khi tốt nghiệp đấy, từ tháng sau còn nhận được lương nữa, nghèo chỗ nào? Cậu đừng có thấy cơ hội mà không biết nắm bắt."

Tinh Thời hỏi: "Cậu thực sự nghĩ đây là cơ hội cho tôi à?"

Hệ thống đáp: "Dĩ nhiên rồi, điểm yêu thích đã tăng lên -8 mà!"

Tinh Thời chân thành nói: "Tôi thích sự trong sáng của cậu, nhất định phải giữ chặt nhé."

Hệ thống phản bác: "Tôi biết khi ghét một người sẽ tiêu hao cảm xúc, nếu không đến một mức độ nhất định thì không duy trì được điểm số như vậy đâu. Bài hát lần trước của cậu không gây ảnh hưởng dài hạn, tôi đã nghĩ điểm sẽ trở về -10, nhưng cậu thấy đó, bây giờ tăng lên -8!"

Tinh Thời nói: "Điều này cho thấy sau một khoảng thời gian lắng xuống, cảm giác chán ghét đã vơi đi chút ít, nhưng so với mức độ chung là -5 đối với người khác, tôi vẫn bị anh ta ghét nhiều hơn. Cậu nghĩ sao anh ta lại đi ăn với tôi?"

Hệ thống khuyên nhủ: "Dù là gì đi nữa, cậu đã có một bữa cơm để tiếp xúc với anh ta, phải học cách biến điểm yếu thành lợi thế!"

Tinh Thời không muốn tranh cãi: "Cậu nói đúng, tôi sẽ cố gắng mời anh ta ăn một bữa thật ngon. Bây giờ thì im lặng đi."

Hệ thống lập tức tắt tiếng, câm như hến quan sát tình hình.

Khu sinh hoạt của trường đầy đủ các tiện nghi, có khá nhiều cửa hàng.

Phù Tu Ninh bước vào một quán cà phê, chợt nghe thấy một cuộc đối thoại quen thuộc.

"Phù Tu Ninh đến rồi, cố gắng mà nắm bắt cơ hội nhé!"

"Biết rồi."

Một nam sinh gầy nhom đứng dậy từ ghế sô-pha, gọi: "Học trưởng."

Phù Tu Ninh gật đầu đáp lại rồi bước tới.

Tinh Thời đi theo sau quét mắt một vòng, có ba người ở đó, ngoài nam sinh vừa lên tiếng còn có một nam một nữ ngồi trên ghế, trên bàn là cà phê, máy tính và tài liệu.

Trong lúc cậu quan sát, cả ba người đối diện cũng đều nhìn cậu, không còn cách nào khác, cậu quá nổi bật.

Ngũ quan hoàn mỹ, thân hình cân đối, mặc quần bò đơn giản và áo khoác bóng chày, bên trong là áo hoodie mỏng. Tông màu ấm làm tăng thêm vẻ tươi tắn, khiến cậu đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn.

Cô gái đó nhìn cậu rồi lại nhìn Phù Tu Ninh, hai nam thần của trường cùng xuất hiện khiến tuổi thọ của cô như tăng thêm mười năm trong chớp mắt.

Là một người nhan khống, cô đã biết về Tinh Thời ngay khi cậu vừa nhập học, nhưng đàn em này ngoài giờ lên lớp còn đi làm thêm, rất hiếm để tình cờ bắt gặp trong khuôn viên trường. Hơn nữa có lời đồn tính khí của cậu không được tốt cho lắm, rất khó để tiếp cận.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Đàn anh, đây là?"

Phù Tu Ninh nói: "Đàn em năm nhất, đã ký hợp đồng với công ty tôi làm thực tập sinh, để cậu ấy thêm một tiết mục vào chương trình đi."

Anh giới thiệu Tinh Thời với ba người kia, lần lượt là hội trưởng hội sinh viên, trưởng ban tuyên truyền và trưởng ban văn nghệ, tiết mục cần thêm vào là cho lễ kỷ niệm trường.

Phù Tu Ninh từ học kỳ trước đã rời khỏi chức vụ hội trưởng hội sinh viên, nhưng những người dưới quyền đều do anh bổ nhiệm. Lễ kỷ niệm trường là một sự kiện lớn, nên thỉnh thoảng họ sẽ tìm anh để thảo luận về những vấn đề liên quan, hôm nay chính là tình huống như vậy.

Ba người đều biết Phù Tu Ninh mở một công ty giải trí, nhìn Tinh Thời với ánh mắt đầy hy vọng.

Hội trưởng càng dịu dàng hơn: "Đàn em muốn uống gì thì cứ gọi thoải mái nhé."

Tinh Thời nói: "Cảm ơn đàn chị."

Chỗ ngồi kiểu sô-pha tiêu chuẩn cho bốn người, cậu kéo một chiếc ghế từ bên cạnh đến ngồi xuống, thấy Phù Tu Ninh bắt đầu xem phương án, liền nhắc nhở: "Ông chủ, tôi còn chưa học được gì hết."

Phù Tu Ninh trấn an: "Không sao, thời gian còn nhiều, cậu có thể luyện tập thêm."

Tinh Thời mỗi ngày đều ngạt thở bởi việc học và huấn luyện, giờ đây còn phải chuẩn bị thêm một tiết mục, cậu nghi ngờ Phù Tu Ninh hôm nay đến tìm chỉ để lấy cớ hành hạ mình, liền nói: "Được thôi."

Phù Tu Ninh nhớ rõ khả năng ca hát của cậu, ngẩng đầu nói: "Lễ kỷ niệm trường có ba lần tổng duyệt, nếu cậu bị loại thì nhớ đổi tiết mục khác, đừng làm tôi mất mặt."

Tinh Thời ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết chừng mực mà."

Phù Tu Ninh thầm nghĩ cậu tốt nhất là biết thật, rồi thu ánh mắt về.

Trưởng ban văn nghệ Lâm Kha Thành ngồi bên cạnh, chờ anh xem xong liền báo cáo tiến độ: "Chủ đề của lễ kỷ niệm trường cuối cùng cũng đã được xác định, tài trợ cũng đã có, tiếp theo là thiết kế poster và thiệp mời khách."

Hội trưởng chen vào: "Tài trợ là do Kha Thành tìm, nhiều chi tiết trong phương án cũng do cậu ấy bổ sung, bản thảo cuối cùng cũng là cậu ấy viết, rất giỏi."

Lâm Kha Thành cười, khoát tay: "Không đâu, là công sức của tất cả mọi người."

Hệ thống trong đầu khen ngợi: "Xem ra việc cậu cố ý làm thân với hội trưởng không phải là vô ích, cô ấy quả nhiên nói tốt cho cậu."

Lâm Kha Thành nói: "Tất nhiên."

Hệ thống nói: "Phương án của cậu viết rất chuyên nghiệp, Phù Tu Ninh có thể sẽ cho cậu thêm điểm, khi cậu làm trưởng ban anh ấy đã cộng cho cậu 1 điểm, chứng tỏ anh ấy thích những người có năng lực."

Phù Tu Ninh nhớ tới chuyện này.

Lâm Kha Thành rút thăm trúng năng lực quản lý kế hoạch. Phù Tu Ninh nhìn đối phương vì muốn tiếp cận mình mà gia nhập hội sinh viên, từng bước leo lên vị trí trưởng ban văn nghệ, trong quá trình cũng được anh nhắc nhở vài lần.

Ngày cậu ta lên chức được tăng 1 điểm thiện cảm - có lẽ vì anh biết chuyện gì sắp xảy ra nên nhìn đối phương thuận mắt hơn một chút.

Vậy nên sau đó khi anh tuyên bố từ chức, tiếng hét kinh ngạc biến thành tiếng kêu thảm thiết của ký chủ và hệ thống rất dễ nghe, khiến anh vô cùng vui vẻ.

Phù Tu Ninh đóng phương án lại, biểu hiện không có vấn đề gì.

Ba người nghe vậy đều yên tâm, xin ý kiến vài chuyện còn chưa chắc chắn.

Phù Tu Ninh kiên nhẫn trả lời, nhìn Tinh Thời và họ kết bạn, rồi quyết định ra về.

Lâm Kha Thành không chờ được âm thanh thông báo cộng điểm, hỏi: "Học trưởng lát nữa có kế hoạch gì không?"

Phù Tu Ninh nói: "Đi ăn."

Hội trưởng thấy đàn anh chưa ăn gì đã đến đây, lập tức cảm thấy áy náy, muốn mời một bữa. Lâm Kha Thành ngăn lại: "Để tôi, tôi cũng đang muốn ăn gì đó, tiện thể đi chung luôn."

Phù Tu Ninh từ chối: "Tôi cần nói chút chuyện công ty với cậu ấy, hôm nay không tiện, đi thôi."

Câu cuối cùng là nói với Tinh Thời, người kia liền cầm cốc cà phê mà đàn chị mua cho, tạm biệt mọi người rồi đi theo anh.

Rời khỏi quán cà phê, Phù Tu Ninh hỏi: "Cậu định mời tôi ăn gì?"

Tinh Thời thản nhiên: "Bất cứ nhà hàng nào dưới 200 tệ một người đều được."

Hệ thống nhịn không nổi nữa, hét lên: "Chẳng phải cậu nói sẽ mời anh ta một bữa ngon sao?"

Tinh Thời trả lời một cách dĩ nhiên: "Vậy nên tôi mới gạch bỏ căng tin đó."

Hệ thống: "..."

Phù Tu Ninh liếc nhìn, dẫn cậu đến một quán cháo ngoài trường.

Cháo hải sản nồi đất, 192 tệ một suất, nấu tại chỗ.

Hai người chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, Phù Tu Ninh bận rộn trả lời tin nhắn, Tinh Thời dựa người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hệ thống quan sát năm phút, cuối cùng không thể chịu được nữa: "Cậu chủ động nói chuyện gì đi chứ, ngồi không thế này thôi à?"

Tinh Thời nói: "Anh ta đang nhắn tin mà."

Hệ thống nói: "Bây giờ thì không có!"

Tinh Thời thở dài trong đầu: "Nhưng tôi đang mệt lắm."

Nửa tháng nay cậu chưa hề tiến hành công lược Phù Tu Ninh, một là vì trạng thái không tốt, hai là muốn khiến hệ thống lo lắng trước.

Giờ đây khi ngồi cùng bàn với Phù Tu Ninh, đây là cơ hội tốt nhất mà cậu có thể nghĩ tới.

Cậu nói: "Tôi rất mệt, cả về thể xác lẫn tinh thần, không tin cậu cứ quét mà xem."

Hệ thống không cần quét cũng biết đó là sự thật. Tinh Thời không chỉ liên tục luyện tập trong nửa tháng mà còn đều đặn thức dậy lúc năm giờ sáng, ra ngoài chạy mấy cây số lận, hơn nữa còn liên tục gia tăng khoảng cách. Cậu không mệt thì ai mệt!!

Nó nói: "Vậy cậu uống chút cà phê đi."

Tinh Thời nói: "Đừng nhắc nữa, tôi đã uống nửa cốc rồi, đầu óc cũng đơ luôn, sợ nói sai nên không dám tùy tiện mở miệng."

Hệ thống đưa ra ý kiến: "Đi rửa mặt đi?"

Tinh Thời phối hợp đi rửa mặt, quay lại ngồi phịch xuống: "Chẳng có tác dụng gì cả, đầu óc tôi vẫn đơ lắm."

Hệ thống chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Anh?"

Lâm Kha Thành nhìn với vẻ ngạc nhiên, cười bước lên: "Thật trùng hợp."

Phù Tu Ninh đang nghe cuộc đối thoại giữa Tinh Thời và hệ thống, trực giác mách bảo Tinh Thời đang muốn làm điều gì đó.

Ánh mắt anh rời khỏi điện thoại, nhìn về phía Lâm Kha Thành. Hệ thống có thể định vị vị trí của anh, nên anh cũng chẳng ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh ta, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Lâm Kha Thành nói: "Tôi thèm cháo của quán này đã lâu, không ngờ lại gặp hai người ở đây. Anh gọi vị gì vậy?"

Phù Tu Ninh nói: "Hải sản."

Hệ thống thấy ký chủ chống cằm, mắt cụp xuống trông như sắp ngủ gục, lập tức lo lắng hơn.

Có người quen của Phù Tu Ninh xuất hiện, thời gian của ký chủ lại càng ngắn. Khó khăn lắm mới có một bữa ăn cùng Phù Tu Ninh, lần tới không biết phải chờ đến bao giờ.

Nó hét lên: "Đừng ngủ, cậu mau tỉnh dậy đi!"

Tinh Thời đáp: "Ừm, suýt nữa thì ngủ mất."

Hệ thống tăng âm lượng: "Cậu còn trụ nổi không?"

Tinh Thời nói: "Không trụ nổi."

"Thế này đi," cậu từ từ điều chỉnh tư thế ngồi, "cậu cho tôi vài hình phạt cấp hai, để tôi tỉnh táo một chút."

Hệ thống: "?"

Phù Tu Ninh: "?"

Từ khi nhiệm vụ công lược bắt đầu đến giờ, họ chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ lạ như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top