Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tôi ghét Úc Phong (một chút H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ra các bạn có thể không tin, tôi năm nay 31 tuổi rồi vẫn còn giữ khát vọng sự nghiệp thành công, sở hữu vô số bất động sản.

Nhưng tôi tự biết rằng đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Tôi tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường, học một chuyên ngành bình thường, sau khi tốt nghiệp thì đi làm ở một công ty bình thường, làm công việc bình thường cũng như tiền lương cũng bình thường nốt. Gia đình của tôi cũng rất bình thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gia đình tôi phải phấn đấu ít nhất 500 năm nữa mới có thể vươn mình thành giai cấp cao hơn, điều kiện tiên quyết là vật giá vẫn giữ nguyên không đổi trong vòng 500 năm.

Vậy tôi còn mơ mộng gì nữa đây....

Mẹ già nói rằng năm nay hắn đã 31 tuổi rồi, cũng nên kết hôn sinh con đi thôi.

Mẹ vội thì hắn cũng vội lắm chứ, ai mà không thích vợ đẹp con ngoan, nhưng ngặt nỗi hắn chỉ có một căn phòng nhỏ 90 mét vuông nằm ở ngoài rìa thành phố, đã thế còn phải trả góp 35 năm. Huống chi mẹ hắn còn chưa nhìn lại con trai của mình, thực sự không đẹp trai một chút nào.

Nhìn trong gương mà xem, bên trong là một người đàn ông có gương mặt Trung Quốc hết sức bình thường, nhìn lâu chút thì cũng coi như thuận mắt. Mấy năm gần đây chân tóc có hơi thưa đi một tí, nhưng cũng không sao, hắn giống mẹ nên lông tóc tốt tươi. Về dáng người, hắn đăng ký tập tành đôi chút, cố gắng tránh xa hạm đội trung niên béo phệ.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất hài lòng với chiều cao 183cm của mình, vượt xa chiều cao trung bình của đàn ông Trung Quốc.

Lý Vân Chiêu nghĩ thầm: Được rồi, ít ra mình cũng có ưu điểm.

Cứ như vậy, Lý Vân Chiêu – một người không thể bình thường hơn – lái con xe Volkswagen mượn của thằng bạn đi gặp đối tượng xem mắt của mình.

Khi đã ngồi vào bàn, đối phương vẫn chưa đến, nhắn một tin cho hắn báo kẹt xe. Lý Vân Chiêu lý giải rằng, người kia muốn hắn phải bỏ ra thời gian chờ đợi một tí. Nếu như hắn trẻ hơn mấy tuổi, người ta mà đến trễ nửa tiếng thôi là hắn đã đứng dậy bỏ đi rồi.

Hiện tại thì khác, hắn cũng đã hơn 30, chỉ có người khác ngại hắn, huống chi chỉ đến muộn có nửa giờ, dù cho đối phương có đang thử thách sự kiên nhẫn của hắn, thì hắn cũng sẽ không bỏ đi.

"Xin lỗi anh, trên đường kẹt xe nên đến muộn."

Đối tượng xem mắt mặt đầy vẻ có lỗi, giải thích rằng vì cuộc hẹn này mà chuẩn bị quá lâu, lại trùng hợp trúng ngay giờ cao điểm.

Lý Vân Chiêu không hề có ý trách cứ, "Một người đàn ông trưởng thành chờ đợi một cô gái là điều nên làm. Huống hồ sự chờ đợi của tôi cũng không uổng công, cô Lưu hôm nay trông rất xinh đẹp, tôi nhìn mà choáng váng. Rất xứng đáng!"

Lưu Triệu Hồng thẹn thùng cúi đầu, cứ nghĩ rằng lần xem mắt này cũng chẳng đi đến đâu, nhưng ngược lại suôn sẻ ngoài ý muốn, mặc dù điều kiện của đối phương chỉ ở mức bình thường, nhưng hắn nói chuyện rất được lòng người.

Lý Vân Chiêu đưa thực đơn ra, "Thích món gì thì cứ gọi, đừng tiết kiệm tiền cho tôi." Hắn vậy mà cũng hào phóng đó chứ.

Trong khi cô Lưu đang chọn món, Lý Vân Chiêu đã đánh giá trên dưới toàn thân của cô một lần. Cô có một khuôn mặt tròn, hơi béo, da dẻ bình thường, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy lỗ chân lông và lớp kem nền dính trên mặt. Dáng người thẳng đuột, dù trang phục cô chọn trông cũng không tệ, nhưng vẫn có nhìn thấy chút mỡ tích ở bụng dưới.

Nhưng không sao, hắn rất hài lòng, dù sao điều kiện của bản thân cũng không khá khẩm gì, như vậy đã rất xứng đôi rồi.

Lý Vân Chiêu nhấp một ngụm nước trái cây, vì vui vẻ nên hắn gọi người phục vụ mang lên một con tôm hùm lớn.

Đối phương nhìn thấy hắn hào sảng như vậy thì cũng cười tươi như hoa, đều là người trưởng thành cả rồi, cũng không cần phải vòng vo nữa, "Anh Lý, vậy thì tôi cũng nói thẳng, phòng ở, 20 vạn, đối xử tốt với tôi, điều kiện của tôi chỉ có vậy thôi."

Lý Vân Chiêu cũng cười cười, "Dì Vương có lẽ quên nói với em là tôi vẫn đang trả góp tiền nhà, nhưng nếu em không chê, sau khi kết hôn tôi sẽ ghi tên của em vào. Tôi cũng không có nhiều đến 20 vạn, 18 vạn là thành ý lớn nhất mà tôi có thể đưa ra."

Lưu Triệu Hồng suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Chỉ sau một bữa ăn, một gia đình mới đã được tạo ra. Trớ trêu thay, đây chính là cuộc sống của người bình thường.

Ăn xong bữa tối, xuất phát từ sự lễ phép nên hắn phải đưa người ta về nhà an toàn. Hai người nắm tay nhau đi trên đường, thực sự sinh ra một chút cảm giác yêu đương. Tưởng tượng đến ngày này năm sau đã có thể ẵm bé con, hắn kích động y hệt một thằng nhóc choai choai vậy.

Đưa đến dưới nhà, đằng gái dịu dàng nhìn hắn.

Hắn cũng không làm người ta thất vọng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trước trán.

"Tôi là một người có hơi bảo thủ, không làm ra được hành vi lừa gạt con gái." Những lời này nghe cực kỳ đường hoàng, nhưng nhà gái lại thực sự động lòng, đàn ông trung thực không hoa tâm ngày nay không còn nhiều lắm, so với những người vừa gặp đã muốn lên giường, Lý Vân Chiêu thật sự là một dòng nước trong lành.

Trước khi lên lầu, Lý Vân Chiêu hỏi han cô thích gì để chuẩn bị cho lần hẹn hò tiếp theo, cô nghĩ một chút rồi nói: "Em thích theo đuổi thần tượng, anh có biết Úc Phong không?"

Khi cái tên đó được nhắc tới, billboard quảng cáo ở góc phố ngay lập tức sáng lên, gương mặt hoàn mỹ của Úc Phong chiếm trọn gần như toàn bộ màn hình, quán bán trái cây đối diện cũng tình cờ bật một bài hát nổi tiếng của Úc Phong.

Úc Phong là ai? Đi trên đường cái, người ta sẽ nói với bạn rằng y là một ngôi sao sáng chói trong giới âm nhạc, là con cưng của chúa trời, người qua đường mười người thì hết tám người là fan của y, hai người còn lại là fan bạn gái hoặc fan mẹ.

Khoa trương ư? Không hề, đến bảo vệ gác cổng cũng có thể nhớ ra được một vài lời bài hát của y.

Lý Vân Chiêu nhìn gương mặt y trên billboard quảng cáo mà rơi vào trầm lặng, người ta đồn rằng y là con lai, còn mang dòng máu quý tộc, bởi vậy làn da của y rất trắng, ngũ quan lập thể, dòng máu phương đông càng làm chúng trở nên đẹp đẽ dị thường. Khi Nữ Oa nặn ra dáng hình y, có vẻ là bỏ ra không ít công sức.

Nhất là đôi mắt ánh tím của y kia, nghe nói tiền bảo hiểm cho đôi mắt ấy lên đến một trăm triệu tệ.

Ầy, cùng là con người với nhau mà sao khác biệt quá. Học sinh trung học đứng bên cạnh lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để, ríu ra ríu rít tung hô ca ngợi thần tượng của mình.

Nhưng thành thật mà nói, Úc Phong dù trông có đẹp trai tới đâu, hắn chỉ có thể nhớ tới dáng vẻ lên đỉnh của y ở dưới thân hắn, nước nôi cũng nhiều, chơi rất sướng.

Không phải hắn tục tĩu hay gì, hắn thật sự không có ấn tượng nào khác, nói thật thì hắn khá là ghét Úc Phong.

Cùng là đàn ông với nhau, à, cũng không đúng, dưới thân tên kia có nhiều thêm một cái lỗ kia mà. Nhưng ngoại hình nhìn chung không khác gì đàn ông, tại sao mấy năm nay người ta kiếm tiền đầy nhà đầy cửa, còn bản thân hắn đây vẫn còn đang chật vật trả nợ tiền phòng.

Lòng ghen tuông của giống đực trỗi dậy, nhất là khi biết được đối phương là người mà người phụ nữ của mình ngưỡng mộ, này chẳng phải là cắm cho hắn một cái sừng sao?

Bạn gái hưng phấn nói cho hắn biết rằng cô hâm mộ Úc Phong, hắn còn biết làm gì nữa đây? Nếu hắn không giúp cô hoàn thành ước nguyện, hôn nhân còn có thể thành sao? Chết tiệt, tháng sau vừa lúc có chuyến lưu diễn của Úc Phong nữa chứ.

Ngẫm lại tiền vé tim hắn liền đau, 2400 (*) một vé.

(*) 2400 CNY = 8,437,368 VND

Hắn không thích mấy bài hát của Úc Phong chút nào, từ những ngày còn đi học, hắn đã nghe tên đó ca hát đến phát ngán, cũng không thể trách hắn không có tế bào âm nhạc, so với nghe y hát, hắn thấy mấy tiếng rên rỉ trên giường của y khi bị hắn chịch nghe còn hay hơn.

Ít nhất.... Tiếng rên rỉ của y còn kích thích hắn bắn tinh, nghe y hát hắn chỉ thấy đau đầu.

Tay hắn run run, một lần chi tiền này, cả tháng hắn mất trắng.

—–

Không biết do đâu và từ đâu, hắn già cái đầu rồi mà vẫn mộng xuân, xuất tinh ngay trong mơ. Khi hắn ngẫm lại, trong giấc mộng hình như có một đầu lưỡi ướt át trơn trượt thành thạo liếm cặc của hắn, khiến hắn rùng mình vì sung sướng.

Không được, không thể nghĩ tới nó nữa, hắn kích động đến nỗi run rẩy, hắn phải gìn giữ con cháu của mình để còn sinh con. Khi đã đến tuổi 30, đàn ông không nên phung phí tinh nguyên của mình.

Nhân tiện, hắn đã nhớ ra người ăn cặc của hắn ngon lành như vậy là ai, còn ai khác ngoài Úc Phong. Y rất thích uống cái thứ đó, vừa nhớp vừa tanh, mỗi lần sau khi khẩu giao, hắn đều ngại miệng y dính cái thứ kia của mình, không muốn hôn môi với y. Tuy vậy Úc Phong thích ganh đua với hắn, lén lút hôn lên khoé miệng hắn, sau đó đắc ý vô cùng như thể y vừa thắng một cuộc thi lớn nào đó, làm như là chuyện lạ ngàn năm có một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top