Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Trước ngày sinh nhật của Đặng Văn Thuỵ một ngày, Túc Duy An do dự năm lần bảy lượt, vẫn là nên gọi cho Đặng Văn Thuỵ một cuộc điện thoại.

"Chú," Túc Duy An đứng ở đại sảnh trung tâm mua sắm, nhìn bản đồ cửa hàng bách hóa bên cạnh, "Chú có gì muốn không? Cháu mua cho."

Cậu đã suy nghĩ rất lâu và tỉ mỉ, đối với người chú này, cậu vẫn là chưa đủ hiểu rõ.

Nhắm mắt mua bừa, chi bằng là nên mua những thứ mà Đặng Văn Thuỵ thực sự cần.

Đặng Văn Thuỵ sửng sốt trước câu hỏi có phần bá đạo này, một hồi sau mới nở nụ cười nói: "...chú không có gì muốn mua cả"

"Vậy ..." Túc Duy An nhìn trái nhìn phải, "Vậy cháu chọn mua cho chú."

"Chờ đã," Đặng Văn Thuỵ gọi ngăn cậu lại, "Cháu thật sự muốn tặng quà sao?"

Túc Duy An gật đầu: "Ân!"

"... Thật ra, chú muốn nhìn thấy cháu mặc tây trang."

Khi Đặng Văn Thuỵ nói câu này, chóp mũi của anh ấy đột nhiên đau nhức, anh ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và không muốn ảnh hưởng đến Túc Duy An.

Chị gái của anh đã hơn một lần nói rằng khi Túc Duy An lớn lên, cô ấy sẽ thiết kế một bộ vest cho cậu ấy, vừa quý phái lại đàn ông.

Chị gái đã mất, tây trang cũng được anh chuyển vào góc ký ức, giờ đột nhiên nhớ lại.

"Chú muốn mặc tây trang?" Túc Duy An tưởng mình đã nghe nhầm.

"Không phải," Đặng Văn Thuyh lặp lại, "Chú muốn nhìn cháu mặc tây trang"

Vì vậy, mười phút sau, Túc Duy An ngoan ngoãn thử bộ đồ trong phòng thử đồ.

Mặc dù không biết tại sao Đặng Văn Thuỵ lại thích "món quà" như vậy, nhưng Túc Duy An cũng không hỏi nhiều, có thể làm được cái gì thì làm thôi.

Chỉ là...

"Tiên sinh, anh thay xong chưa? "Bên ngoài truyền đến câu hỏi của nhân viên bán hàng.

Túc Duy An có chút quẫn bách, loay hoay một hồi mới bất lực đẩy cửa ra: "Ừm... Tôi không biết thắt." Cậu nâng cà vạt lên.

Chàng trai thanh tú, khoác lên mình bộ tây trang, tăng thêm phần khoan dung và thanh lịch.

Mỹ sắc trước mặt, nhân viên bán hàng mặt không đổi sắc giúp cậu chỉnh lại tay trang, sau đó lại nở nụ cười thật tươi: "Cậu rất đẹp trai, muốn thử món khác không?"

Bản thân là một nhân viên bán hàng thẻ vàng trong một cửa hiệu cao cấp, soái ca cô thực sự đã xem quá nhiều, trái tim của bà cô già từ lâu đã không dậy sóng rồi.

Túc Duy An nhìn vào gương, cậu chọn là màu đen tương đối chính thống, phong cách mà nhân viên bán hàng đưa cho anh không quá trang trọng, cũng không quá cứng nhắc và nghiêm túc.

"Làm phiền bạn rồi...thanh toán thôi, cảm ơn"

Nhân viên bán hàng cười nhẹ nhàng: "Được rồi, cậu chờ một chút."

Sau khi mua bộ đồ, cậu đến cửa hàng bên cạnh để mua một chai nước hoa nam khác, mới hài lòng rời khỏi trung tâm mua sắm.

Ngày thứ hai, Đàm Tự đúng giờ đến dưới lầu trung cư của Túc Duy An.

Đàm Tự nhìn Túc Duy An trong bộ đồ mới: "Không tồi, lên xe đi."

Đàm Tự cũng mặc một thân tay trang, khác với Túc Duy An, Đàm Tự mặc lên chuẩn mực của mẫu người người thành đạt, đó là kiểu người vừa bước vào phòng họp đã ngồi ngay chính giữa.

Túc Duy An có chút ngại ngùng: "Tôi còn cho rằng...mặc lên có chút kỳ quái."

"Cậu không biết sao," Đàm Tự nhướn mày, "Hôm nay là tiệc tây trang, Lăng Nguyên sắp xếp."

"Là, là một bữa tiệc?" Túc Duy An trợn to hai mắt, cậu tưởng chỉ là một bữa ăn đơn giản.

"Ân"

Đàm Tự nói xong liếc nhìn Túc Duy An, sau đó đột nhiên xoay người hướng về phía cậu.

Nhìn thấy người đàn ông đến gần, Túc Duy An cả người có chút sững sờ.

Cậu không dám trả lời từ "ngoan" hôm qua của Đàm Tự gửi, cũng không biết nên trả lời như thế nào, cuộc trò chuyện ngại ngùng của hai người cứ như vậy dừng này, hôm nay mới bị phá vỡ bởi tin nhắn đầu tiên của Đàm Tự.

Nhìn người đang ngây ngốc, Đàm Tự nhếch một bên miệng, vươn tay thắt dây an toàn cho cậu.

"..." Túc Ngụy An cúi đầu, "Cám ơn."

Địa điểm của bữa tiệc được đặt tại biệt thự của Đặng Văn Thuỵ.

Sau khi xuống xe, Đàm Tự mở cốp lấy ra một thùng gỗ lớn màu đỏ đựng đầy ... cua lông lớn.

Từng con từng con béo gậy, Túc Duy An vô thức nuốt nước miếng.

"Ăn không?" Đàm Tự bắt được động tác này, "Đều cho cậu, đừng vội"

Túc Duy An đáy lòng mềm xuống một cách khó hiểu.

Một lúc lâu mới phản ứng lại, lắc đầu: "...không vội."

Hai người bước vào biệt thự, trong phòng khách đã có rất nhiều người ngồi, có cả nam có nữ, tất cả đều mặc tây trang, trên tay cầm rượu vang đỏ nói chuyện phiếm với mọi người xung quanh, nhưng hầu hết đều đứng bên ngoài, mấy người đã thay bộ đồ bơi và chơi đùa trong bể bơi.

"Đến đây?" Lăng Nguyên tìm được bọn họ trước, kinh ngạc bước đến gần Tô Duy An, cố gắng ôm lấy cậu, "An An, đến, ôm một cái."

Đàm Tự nắm lấy vai Túc Duy An và kéo cậu lùi lại hai bước trước khi Lăng Nguyên nhảy lên không trung.

"Đặng Văn Thuỵ đâu?" Đàm Tự hỏi.

Thấy giọng điệu không thân thiện của anh họ, Lăng Nguyên không dám lại làm loạn: "Đang ở phòng bếp."

Túc Duy An được đưa vào phòng bếp, dọc đường đi hầu như ai nhìn thấy cũng đều dừng lại chào hỏi Đàm Tự một cách kính cẩn.

Đặng Văn Thuỵ đang nhìn chằm chằm vào người dì đang nấu ăn: "Hãy bỏ bớt cay, cháu trai tôi không thích."

Túc Duy An vừa đi vào liền nghe được câu này, không nghĩ đến chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, Đặng Văn Thụy nhớ tới thói quen ăn uống của mình, trong lòng liền ấm áp: "Chú, sinh nhật vui vẻ."

Đặng Văn Thuỵ quay lại, mỉm cười: "Đến rồi? Cảm ơn."

"Đem đi." Đàm Tự đặt thùng xuống đất, "Coi như là quà sinh nhật."

"Anh em tốt" Đặng Văn Thuỵ đặt thùng cua trước mặt dì, "Cua này, làm hơi cay."

"Không cay không được?" Đàm Tự nói

"Cua lông không cay thì làm sao ngon?" Người dì nấu ăn bối rối hỏi.

Đặng Văn Thuỵ: "Dì cứ làm không cay đi"

Ba người cùng nhau bước ra khỏi phòng bếp, Đặng Văn Nhu kéo Túc Duy An ra trước mặt, cẩn thận nhìn từ trên xuống, sau đó không ngừng gật đầu: "Cháu trai của ta thật đẹp."

Trước mặt Đàm Tự khoe khoang như vậy, Túc Duy An chỉ muốn có khe nứt dưới đất để chui vào: "...không có không có"

"Cháu xem nhà của chú như thế nào?" Đặng Văn Thuỵ chuyển chủ đề khiến mọi người không kịp trở tay.

Túc Duy An vội vàng đáp: "Rất đẹp ạ."

"Vậy thì hãy đến đây ở với chú, trên lầu của chú có mấy phòng. Sau này, chúng ta có thể cùng nhau đi làm ", Đặng Văn Thuỵ nói, "Người hàng xóm đó của cháu, chú thật sự không thể yên tâm."
Túc Duy An không nghĩ đến Đặng Văn Thuỵ sẽ nói như vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trầm mặc.

"Chú...để cháu suy nghĩ đã." Cậu kéo mở miệng và cố gắng tạo ra một đường cong thích hợp.

Sự chú ý của Đặng Văn Thuỵ lúc này toàn bộ bị một người đàn ông đang khoác lên vài của Lăng Nguyên thu hút, không chú ý đến biểu cảm của Túc Duy An: "Vậy thì cháu ngồi đi, đồ ăn lập tức lên bây giờ, cảm ơn vì món quà, chú rất thích."

Nói xong, anh cầm lấy hộp quà hướng về phía Lăng Nguyên đi tới.

Ghế sofa lớn trong phòng khách gần như chật kín, Túc Duy An nhìn nửa ngày, nhưng thật sự không biết bản thân nên ngồi chỗ nào.

"Lại đây." Đàm Tự nắm lấy cánh tay của cậu.

Hai người đi đến một chiếc ghế sofa nhỏ trong một góc, hai người đang ngồi trên ghế sofa đang trò chuyện vui vẻ, trao đổi thông tin liên lạc với nhau, khi phát hiện ra người trước mặt, một người trong số họ chế nhạo nói: "Phó chủ tích Đàm, đã lâu không gặp."

Đàm Tự nhìn cái người đàn ông được xưng là "Pháo vương", cười mỉa: "Nhường chỗ"

'Được được được" Pháo vương nhanh chóng kéo người phụ nữ bên cạnh cùng đứng dậy, nhường chỗ cho bọn họ.

Sau khi hai người rời đi, Đàm Tự giọng nói không mấy hài lòng: "Sao yêu ma quỷ quái gì cũng mời đến vậy." Vừa nhìn liền biết là danh sách khách mời của Lăng Nguyên.

Ghế sofa không to, vừa hay đủ chỗ hai người ngồi, Đàm Tự bày ra tư thế ngồi vững vàng, hai chân dang rộng, do đó đụng vào bắp chân của Túc Duy An.

Túc Duy An ngồi đây nửa tiếng mà tâm dường như đang bay loạn, cuối cùng cũng đợi đến thông báo bữa ăn.

Tuy nhiên trọng tâm của các bữa tiện từ trước đến nay luôn là rượu không phải bữa tối, Túc Duy An chỉ gắp được hai miếng thức ăn, trên bàn ăn hầu như không còn ai, hai người dì đứng ở đằng sau, ánh mắt không ngừng than vãn bắn tên, chỉ thiếu điều không không xông đến hét "Cậu có thể ăn nhanh lên một chút, chúng tôi phải nhanh chóng rửa bát còn về nhà."

Đàm Tự thấy cậu bỏ đũa xuống, hai hàng lông mày nhăn lại nói: "Ăn nhiều một chút."

Túc Duy An vội vàng nói: "... đã no rồi."

Màn đêm gần buông xuống, lúc bọn họ bước đến phòng khách, phát hiện bên trong sớm đã đổi một phong cách.

Ca từ nhạc nền khiến người ta đỏ mặt, ánh đèn mờ ảo, thậm chí còn có người hôn nhau bên bể bơi, hệt như khung cảnh hộp đêm.

Mọi người đều mặc tây trang, nhưng họ làm những việc không nghiêm túc nhất.


Vừa hay đụng mặt Lăng Nguyên trên đường, Đàm Tự chặn ngang tay kéo cậu lại: "Tổ chức cái này là cái gì?"

"Party ah!" Lăng Nguyên thuận tay đem lý rượu cho Túc Duy An, "An An, đến, cái này cho cậu, tôi vẫn còn chưa uống qua."

"Cũng là Đặng Văn Thuỵ thuận theo cậu." Đàm Tự cười chế nhạo.

Lăng Nguyên: "Anh ta chỗ nào thuận theo em...em ở nước ngoài, những bữa tiệc tham gia không ít rồi?"
Túc Duy An ngây ngốc cầm ly rượu trong tay, nghe cuộc trò chuyện của hai người.

"Thỉnh thoảng một lần, thoải mái thư giãn ya" Lăng Nguyên đột nhiên tiến đến phía trước Túc Duy An, cười cười thì thầm, "Tiểu An An, vừa này có mấy người hỏi tôi cách thức liên hệ của cậu ah. Bọn họ nhất định là nhìn thấy biểu ca của tôi đứng bên cạnh cậu, không dám đến tìm cậu. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi đều đưa hết cho bọn họ rồi."

Túc Duy An: "..."

"Tôi đều đã nghe thấy hết rồi," Đàm Tự cũng cười, "Trong vài tháng tới, cậu đi bộ ra ngoài đi."

Nói xong, không thèm ngoản lại nhìn Lăng Nguyên đang cầu xin, dắt Túc Duy An về ngồi lại chiếc ghế sofa cũ.

"Uống một ít không?" Đàm Tự nói, "Rượu vang, không dễ say, có thể cho thêm một chút mơ."

"..." Túc Duy An do dự nhìn nhìn ly rượu, "Tôi hình như...tiểu lượng không quá tốt.

...Anh ở đây, tôi càng không dám uống.

Túc Duy An nghĩ như vậy.

"Cậu có phải là cháu trai nhỏ của Đặng Văn Thuỵ không?" Một người từ phụ nữ trong bóng tối bước đế, vừa mở miệng liền hỏi.

Ánh sáng quá mờ, Túc Duy An thậm chí không nhìn rõ dáng vẻ của cô: "Vâng, cô là..."

"Tôi là người suýt sẽ trở thành dì nhỏ của cậu." Vừa nghe liền có cảm giác là cô đã say rồi, tuy vậy vẫn đến cụng vào ly rượu của Túc Duy An, uống một ngụm lớn nói, "Tôn trọng mối quan hệ họ hàng mà chúng ta không kịp thiết lập." Nói xong, một hơi uống hết ly rượu đầy dùng cảm.

Hai người trước mặt: "..."

Người phụ nữ sau khi uống xong, mơ mơ hồ hồ nhìn cậu: "Cậu làm sao vậy, không uống?"

Đàm Tự vừa định lên tiếng ngăn lại, không ngờ Túc Duy An bên cạnh động tác nhanh nhẹn.

Nghe lời người phụ nữ, vội vàng đưa ly rượu lên uống một ít, mùi vị này...không qua tốt, cậu thưởng thức không đến.

"Chỉ uống như thế, là có ý gì?" Là người lưu lại nhiều trong hộp đêm rồi, người phụ nữ bày ra vẻ mặt chán ghét, đập bàn nói, "Còn nhiều như vậy, cậu nuôi cá vàng sao?"

"..."

Tô Duy An lần đầu tiên gặp loại người này, cậu nuốt nuốt nước miệng, cắn cắn răng, nghiêng đầu lên một hơi uống cạn.

"Tốt! Người đàn ông đích thực!" Người phụ nữ mỉm cười, nghiêng người về phía Túc Duy An, thì thầm, "Thật ra, vừa nãy tôi chỉ ... nói dối cậu. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với chú của cậu, hahahaha."

Đàm Tự híp mắt lại, âm giọng đầy lạnh lùng: "Chạy từ đâu đến uống rượu làm loạn?"

Vừa dứt lời, một người đàn ông vội vàng chạy tới, muốn kéo người phụ nữ đi, trên miệng vẫn không quên hướng đến bọn họ xin lỗi.

Sau khi người đó rời đi, Đàm Tự rốt cuộc không nhịn được nữa, chuẩn bị mang theo Túc Duy An rời đi.

Quay đầu lại, anh phát hiện Túc Duy An đã nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay.

Cảm nhận được ánh mắt của Đàm Tự, Túc Duy An ngẩng đầu lên, khung cảnh mờ mịt, thêm vào đó bởi vì sự mờ mịt đến khó chịu của hơi nước bốc lên, cặp mắt giống như đá Obsidan của cậu trở lên đặc biệt thu hút.

"Tự ca, vẫn còn chứ." Cậu nói của có chút âms áp, chậm chạp, hướng đến Đàm Tự lắc nhẹ ly rượu.


Câu nói "Đi về thôi" của Đàm Tự đã đến cổ họng, lại thu trở lại: "Còn"

Vật nhỏ nói tửu lượng của bản thân không quá tốt, thật sự là không nói dối.

Một ly rượu vang liền say? Anh thật sự chưa từng thấy qua.

Anh rót thêm một cốc cho Túc Duy An, Túc Duy An nhấp một ngụm, cau mày: "... vừa rồi không có mùi vị như thế này."

"Cái gì?"

"Vừa nãy, không phải là mùi vị này." Túc Duy An lặp lại lần nữa.

Đàm Tự nhìn những nhãn hiệu rượu vang giống hệt nhau xung quanh mình: "Đều là cùng một loại."

Túc Duy An uống thêm mấy ngụm, sau đó lắc đầu: "... không phải, thật sự không phải."

"Trước tiên đừng uống," Đàm Tự cầm lấy ly rượu của mình, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại, lại phát hiện ly rượu đã gần cạn. "Ngồi ở chỗ này chờ tôi."

Đàm Tự tìm một hồi lâu, mới tìm thấy Lăng Nguyên ở bên ngoài, "Rượu cậu cho An An là loại rượu gì?"

"Rượu vang ah." Lăng Nguyên chớp mắt nói.

"Không phải" Đàm Tự nói

Lăng Nguyên suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vỗ đầu một cái, "Chết tiệt, em quên mất, ly rượu đó hình như là ly rượu Tina pha cho em, nghe nói nồng độ đến nặng đến mức nổ tung, em còn cùng cô ấy đánh cược, tuyệt đối một ly không ngã!"

Đạm Tự nhịn không được muốn đá thằng em họ từ nhặt thùng rác vào bể bơi, xoay người bước vội vào phòng khách.

Đàm Tự không khỏi khâm phục Túc Duy An.

Lúc tỉnh táo thành thực đến mức chết người, say rồi, liếc mắt liền không biết đã tìm ly rượu ở đâu, hiện tại đang cầm ly rượu uốn từng ngụm nhỏ.

Anh bước tới muốn giành lấy cái ly: "Đi về thôi."

Túc Duy An đã uống đến mờ mịt, nhưng tay vẫn nhớ đến phải giấu đi, xung quanh mờ mịt, thành công bảo vệ ly rượu trong tay.

Cậu không nhìn rõ người trước mặt, dựa vào giọng nói mà đoán: "... Từ ca?"

"Ừm, là tôi." Đàm Tự muốn đỡ cậu dậy.

Nhưng người bên dưới dùng lực, Túc Duy An im một hồi lâu, mới hỏi: "Về đâu?"

"Về nhà." Đàm Tự ôn nhu hiếm thấy, giải thích.

Người phía dưới vẫn cứ im lặng, lại ngồi một cách vững chắc, hình như không có ý định đứng lên.

"Uống nữa ngày mai đầu cậu sẽ đau." Đàm Tự không muốn kéo mạnh cậu, dứt khoát ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với người đối diện.

Nhìn như thế này, Đàm Tự liền sững sờ rồi.

Đáy mắt của Túc Duy An phát sáng__là thực sự phát sáng.

Cậu ấy đang khóc.

Túc Duy An khóc không ra tiếng, cũng không biết nước mắt có chảy ra viên mắt hay không, chỉ thấy thật đáng thương nhìn anh.

"Khóc cái gì?" Đàm Tựu ngẩn người.

Túc Duy An như thế một hồi lâu, mới ngoan ngoan trả lời anh: "...bị sặc rượu rồi."

Cậu nói xong còn than thở, "Tôi nói rồi, rượu vừa nãy uống, không phải là mùi vị này."

"Không phải cậu vẫn uống?"

"Anh nói, tôi liền uống rồi..."

Đàm Tự đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Ánh mắt anh tối sầm lại: "Ngoan như vậy?"

"......Ừm."

Túc Duy An uống một ngụm nhỏ, bên miệng đã bị rượu thấm ướt, cánh môi ẩn ẩn ánh nước.

Nhìn vậy yết hầu Đàm Tự đột nhiên căng cứng, đột nhiên khàn giọng hỏi: "Vậy cậu cũng cho tôi uống một ít?"

Túc Duy An gật đầu lia lịa, vừa muốn đem ly rượu của mình qua: "Ừm...ư..."

Bàn tay đưa về phía sau phía sau, ấn giữ cái đầu nhỏ đang lắc lư, Đàm Tự nghiêng môi, trong khung cảnh mờ mịt tìm chính xác đến môi của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top