Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Túc Duy An ngồi trên sofa, trầm tư suy nghĩ không biết làm sao mình lại đến đây.

Đàm Tự thay bộ quần áo thường ngày màu xám, quần áo phóng khoáng, rất ... ưa nhìn.

"Ăn nhân rau hẹ hay nhân cải trắng?" Đàm Tự ngồi bên cạnh, thuận tiện mở TV.

Túc Duy An: "Cái gì cũng được"

"Trong tủ lạnh, tỏi tây ở trên, cải bắp ở dưới." Đàm Tư tựa lưng, gác hai chân đầy kiêu ngạo.

Túc Duy An chớp mắt: "... Tôi nấu sao?"

"Tôi cung cấp nguyên liệu, cậu cung cấp sức lao động." Dùng giọng của ông chủ nói.

Túc Duy An ừm một tiếng, đặt điện thoại lên bàn, ngoan ngoãn đi nấu sủi cao.

Đàm Tự mở một bộ phim, sau đó chơi điện thoại.

Đấu địa chủ vừa bắt đầu, điện thoại di động của Túc Duy An trên bàn vang lên.

Đàm Tự liếc nhìn dãy số xa lạ.

Anh quay lại muốn nói với những người đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy Túc Duy An đang quấn một chiếc tạp dề hoa to màu xanh đỏ mà dì quản gia tự mua, tay cầm một đôi đũa dài, đang cẩn thận đặt sủi cao xuống.

Túc Duy An mặc dù đã ở một mình mấy năm nay, nhưng cũng chỉ có thể nấu mì ăn liền, may mà sủi cao chỉ cần nấu chín là có thể ăn với nước sốt.

"Tự ca, anh ăn bao nhiêu?" Nói xong, không có đáp lại, trực tiếp xoay người liền đập vào một bức tường thịt.

Đàm Tự cầm di động: "Cậu có điện thoại."

Thấy là số lạ, Túc Duy An đang định đặt đũa xuống nghe điện thoại, lại thấy Đàm Tự ấn nghe điện thoại, sau đó liền đưa điện thoại lên tai cậu.

Ngón trỏ của người đàn ông đang dựa vào điện thoại, nhẹ nhàng chạm vào vành tai anh, ngứa đến tê dại.

Cậu cố hết sức chịu đựng: "Xin chào, ai vậy"

"An An, là tôi"

"..." Túc Duy An dừng lại.

Đàm Tự khẽ nhướng mày.

"An An cậu vẫn đang nghe sao?" Phó Thành Bạch nói rất nhanh, sợ đối phương cúp máy mà không nói được gì. "Chọn thời gian, chúng ta nói chuyện được không?

Tô Duy An trầm mặc hồi lâu: "Tôi..."

"Trước tiên nấu sủi cao đi, tôi ăn mười cái." Đàm Tự đột nhiên miệng, nói xong trực tiếp ấn nút cúp máy.

"Vô tình bị ấn nhầm." Giọng điệu không có chủ ý chút nào.

"...Vâng"

Túc Duy An không biết làm thế nào đối phương lấy được điện thoại của cậu, cũng không biết tại sao Phó Thành Bạch lại liên lạc với cậu.

"Không muốn nhận cuộc gọi này, tôi giúp cậu kéo vào danh sách đen?" Đàm Tự vẫn chưa đi, anh cầm điện thoại của Túc Duy An, miệng hỏi ý kiến, tay nhanh chóng ngắt cuộc gọi của Phó Thành Bạch gọi đến.

"Hả?" Túc Duy An sửng sốt.

"Không phải nói là không tiếp xúc sao?" Đàm Tự nhìn cậu, biểu cảm không rõ, có ý hỏi thăm.

Túc Duy An nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giọng buồn rầu nói: "...Thế thì không tốt lắm, dù sao...trước cũng là bạn học."

Đàm Tự giọng lạnh nhạt: "Cậu vẫn muốn liên hệ với anh ta?"
"Không," Túc Duy An nhanh chóng đáp, sau đó lại chầm chậm thêm một cậu: "Không phải thực sự muốn."

Đàm Tự lúc này mới thoả mãn.

Anh lập tức kéo Phó Thành Bạch vào danh sách đen, sau đó đột nhiên duỗi tay ra, xoa xoa mái tóc của Túc Duy An khiến nó rối tung.

Dường như muốn lau sạch nơi mà người khác đã chạm vào trước đây.

Túc Duy An tỉnh táo lại, đỏ mặt để cho anh xoa xoa, trên tay tiếp tục làm sủi cao.

Người dì giúp việc xem như là đã hiểu rõ vị đại thiếu gia nhà mình, không chỉ chuẩn bị sủi cao, ngay cả nước chấm cũng dán một tờ giấy nhỏ ghi rõ.

Bận rộn một hồi, một nồi sủi cao bưng ra.

Hai người đều tự pha một vị nước sốt mà mình muốn, ngồi trên ghế sofa phòng khách.

Kỳ thực bên cạnh có một cái bàn ăn lớn, nhưng Đàm Tự đã chọn một bộ phim__Túc Duy An phát hiện Đàm Tự đặc biệt thích xem phim, vì vậy bọn họ liền ngồi phía trước TV.

Điện thoại của Túc Duy An hôm nay đặc biệt bận rộn, mới ăn được mấy miếng, Hà Khoan gọi đến.

Hà Khoan: "An An, vụ làm ăn mới ah!"

Túc Duy An đặt sủi cao xuống: "Cái gì?"

"Quảng cáo ah! Có người tìm cậu quảng cáo rồi, giá so với lần trước thấp hơn một chút, nhưng cũng đáng để quan tâm." Hà Khoan nói.

Túc Duy An vội vàng liếc nhìn Đàm Tự bên cạnh, sau khi xác định đối phương vẫn đang xem TV, cậu lén lút giảm âm lượng loa điện thoại.

"Được rồi, cậu có thể gửi lên QQ cho tôi không."

"Cái này, An An, đầu tiên tôi muốn nói rõ với cậu ha." Hà Khoan không vội ngắt điện thoại, "Gần đây tôi hợp tác với một studio, quy mô khá lớn, bây giờ phải chia lợi nhuận__cậu biết đấy, không nhiều lắm, chỉ 30%"

Hà Khoan hơi xấu hổ khi nói điều này.

Nhưng Túc Duy An hoàn toàn không cảm thấy bị thiệt, dù sao nếu không phải Hà Khoan, cậu thậm chí sẽ không kiếm được 70% số tiền đó, vì vậy cậu đáp: "Được."

Biết Túc Duy An luôn dễ tính, Hà Khoan nhanh chóng cúp điện thoại, gửi nội dung quảng cáo qua cho cậu.

Túc Duy An đặt đũa xuống, đem sao chép nội dung Hà Khoan gửi đăng lên Weboi.

Weboi đã gửi đi.

"Ting Ting___"

Điện thoại của Đàm Tự bên cạnh vang lên âm báo.

Hai người cùng lúc vô thức nhìn qua.

Đàm Tự tuỳ ý liếc nhìn, sau đó ấn phím khoá, màn hình khôi phục lại nền đen, anh đối mặt với ánh mắt của Túc Duy An: "Làm sao?"

Khoảng cách quá xa, Túc Duy An cái gì cũng không nhìn thấy, vội vành lắc đầu: "....không có gì."

Sau khi quảng cáo đăng lên, Túc Duy An nhìn chằm chằm vào trang chủ weboi của mình, lúng túng ấn vào mục blog, chụp ảnh sủi cảo trước mặt.

[Thời tiết chuyển lạnh, sủi cao làm ấm bụng, mọi người chú ý thân thể.]

"Ting Ting__"

Túc Duy An sửng sốt, lại nhìn về hướng âm thanh một lần nữa.

Đàm Tự cầm lấy điện thoại, bình tĩnh mở wechat, ở trước mặt Túc Duy AN gửi cho Lăng Nguyên một đoạn tin nhắn thoại.

"Còn làm phiền tôi, cậu ngay cả nhà của Đặng Văn Thuỵ cũng đừng mong ở."
Nói xong bình thản nhấn mở weboi, sau khi đọc xong hai bài viết weiboi đặc biệt nổi bật xong, thuận tiện tắt luôn thông báo của weboi.

Túc Duy An thu hồi ánh mắt, cuối đầu nhìn, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có hàng chục bình luận rồi.

"An An Đại Đại cũng chú ý sức khoẻ, tôi đợi bạn quay lại! Hoa hồng"

"Sủi cảo lại đi chấm nước tương, phe ăn canh sủi cảo không phục!'

"Tuyết rơi rồi! ăn sủi cảo ấm ấm bụng."

Túc Duy An sửng sốt, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, bên ngoài lại thực sự có tuyết rơi.

Cậu đột ngột đứng lên.

"Làm sao vậy." Đàm Tự ngước mắt nhìn.

"Tự ca...tuyết rơi rồi."

Đàm Tự cười,: "Làm sao lại giống như chưa bao giờ nhìn thấy tuyết vậy?"

"Bời vì bất luận năm nào đều rất đẹp." Túc Duy An một bên nói, một bên hướng cửa sổ đi tới.

Nhà Đàm Tự rất to, nội thất trong nhà không ít, tuyệt đối không khiến người khác cảm thấy trống vắng, mức độ ăn nắp so với mấy nhà khuôn mẫu quả thật không khác biết.

Bên ngoài nhà có một cái sân, một chiếc bàn tròn và một vài chiếc ghế đẩu đã phủ đầy tuyết, dường như so với trong phòng còn ấm áp hơn.

Đàm Tự đột nhiên nghĩ tưới cái gì đó, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, sau đó bằng một chất giọng nhẹ nhàng nói: "Nếu tuyết đã rơi rồi."

"Tối nay ngủ ở nhà tôi đi, trời có tuyết không thích lái xe." Đàm Tự tuỳ ý tìm một lý do.

Túc Duy An sửng sốt, vội vàng cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi có thể tự mình về nhà, không làm phiền đến anh..."

"Vẫn còn đối với tôi khách khí như vậy, ở không quen?"
Vấn đề ở đây không phải là khách khí hay không khách khí...chỉ là ở đây, cậu làm sao có thể ngủ đây.

Túc Duy An vẫn còn đang lo lắng nghĩ, Đàm Tự bên đó đã giúp cậu sắp xếp rồi.

Đàm Tự: "Liền ngủ ở phòng khách bên cạnh đi. Lúc nào đi tắm, tôi sẽ lấy quần áo cho cậu."

Đối phương đổi đề tài quá nhanh rồi: "Không cần..."

"Hay là cậu muốn mặc như thế này đi ngủ?" Giọng điệu của Đàm Tự mang ngữ khí ghét bỏ.

Túc Duy An vốn là muốn nghiến răng cự tuyệt.

Nhưng thời tiết xấu, bên ngoài tuyết càng ngày càng lớn, quả thực lái xe rất bất tiện.

"... Vậy thì làm phiền." Túc Ngụy An thỏa hiệp.

....

Một tiếng sau, Túc Duy An nằm trong bồn tắm, tận hưởng tia nước mát xa sau lưng.

Cậu có chút hối hận, lúc đầu mua nhà đã không phu một máy mát xa trong nhà tắm, thật sự thoải mái aaa...

Hơn nữa ngày trước bồn tắm, còn có một cái TV nhỏ.

Có thể nói là vô xùng cao cấp rồi, Túc Duy An có chút mới lạ, cứ ngâm nước đến nghiện.

"Cậu không bị ngất trong đấy chứ?"

Đang thoải mái thì đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một câu hỏi của Đàm Tự, Túc Duy An hoảng sợ vùi cổ vào trong nước.

"......Không có."

"Cậu quên lấy khăn tắm. Tôi để trên máy giặt bên ngoài phòng tắm."

"Ok... làm phiền rồi." Túc Duy An vội vàng nói.

Bị gián đoạn, Túc Duy An tắm không lâu liền đứng dậy.

Anh bước tới cửa, cẩn thận mở he hé, sau đó vươn một bàn tay ra, dựa vào cảm giác mò mẫm chiếc khăn tắm.

Sờ một lúc lâu vẫn không sờ thấy, định thò đầu ra xem thử, cổ tay cậu đột nhiên bị anh nắm lấy, vừa tắm nước nóng xong liền không khỏi kích động trước sự mát lạnh của lòng bàn tay.

Sau đó, một chiếc khăn tắm được đặt vào tay cậu.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Sau này đi tắm nhớ mang theo, nếu không sẽ rất dễ bị cảm lạnh."

"... Được." Túc Duy An cầm khăn tắm, co người đi vù đi vào, đóng chặt cửa lại.

Đàm Tự đi sang một bên, nhìn tin nhắn Lăng Nguyên gửi lại cho mình.

Lăng Nguyên dùng wechat không thích dùng tin nhắn thoại, Đàm Tự cảm thấy điểm này của người em họ Muggle của mình có chút khuyến khích, xem rất tiện.

Lăng Nguyên: ???

Lăng Nguyên: Lão Đặng không nghe anh đâu, anh đừng nghĩ uy hiếp được em. Nhưng mà anh làm sao lại uy hiếp em hả??
Đàm Tự không thèm để ý đến, ném điện thoại sang một bên, nghĩ đến cái người bạn học của Túc Duy An.

Điện thoại của Túc Duy An lại vang lên.

Đưa đầu nhìn qua___Phó Thành Bạch gửi cho bạn một lời mời kết bạn, kèm theo một tin nhắn: An An, chúng ta nói chuyện một chút.

Cái người này là âm hồn bất tán sao?

Đột nhiên nghĩ đến thuốc lá, Đàm Tư nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đóng chặt, lấy ra một điếu thuốc, đi ra ban công.

Bên ngoài hơi lạnh, Đàm Tự dựa vào lan can, nhìn cảnh tuyết, thoải mái hút một hơi.

Anh cảm thấy bản thân mình không hiểu rõ Túc Duy An.

Tại sao nhiều năm như vậy, Túc Duy An thà sống một mình thay vì liên lạc với Đặng Văn Thuỵ?

Rõ ràng cậu là một người có tính cách mềm mỏng như vậy, tính khí cũng tốt, ngoại hình cũng đẹp, loại người như vậy tuỳ tiện ở đâu cũng sẽ nhận sự yêu thích, nhưng rõ ràng quan hệ bạn học của Túc Duy An và Phó Thành Bạch trước đây không phải là bạn bè.

Đàm Tự bỏ điếu thuốc vào gạt tàn.

Thật ra không tức giận không hẳn là một chuyện tốt.

Những cảm giác khó chịu và đau khổ đều hằn sâu trong trái tim, có thể vui vẻ được không?

Hút xong một điếu thuốc, khi quay lại đã thấy Túc Duy An mặc một chiếc áo phông rộng, đang dùng khăn tắm xoa tóc.

Túc Duy An cầm điện thoại lên xem một lượt, sau đó lại yên vị tại chỗ.

Này, cậu nhóc làm sao vừa thấy Phó Thành Bạch liền như thế này, từ chối còn cần phải do dự sao?

Ngón tay cái của Túc Duy An dừng lại trên không trung, như thể anh ta đang cân nhắc việc lướt qua hay phớt lờ nó.

Tiếng cửa bị mở.

Túc Duy An ngơ ngác nhìn lền, nhìn thấy Đàm Tự chống ở bên cửa, phía sau lưng là nhưng bông tuyết lớn đang rơi.

Rõ ràng đó là một cảnh đẹp, nhưng thoạt nhìn có cảm giác rất mạnh mẽ.

Đàm Tự: "Vật nhỏ, tôi đối với cậu tốt hay không?"
Túc Duy An nghĩ cũng không nghĩ, gật đầu.

"Vậy thì biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy," Đàm Tự cười, ngả bài, "Em nên biết, anh đây là đang theo đuổi em đi."

"..."

Túc Duy An sợ hãi đến nỗi tay mềm nhũn, bấm vào chỗ chấp nhận kết bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top