Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Đàm Tự nhướng mày: "Em không biết?"

"..." Túc Duy An lắc đầu.

Đàm Tự cảm thấy bản thân mình đã biểu đạt rất rõ ràng, bất mãn hừ một tiếng, sau đó bước vào phòng khách, đóng cửa sổ ban công: "Vậy bây giờ em đã biết rồi."

Túc Duy An đỏ mặt, thật lâu không nặn ra một chữ.

Đàm Tự còn sợ không khí chưa đủ bối rối, cười cười bình thản bổ sung thêm: "Còn nưa, vào đêm sinh nhật của Đặng Văn Thuỵ, anh hôn em rồi."

"Còn là một nụ hôn dài."

Lão lưu manh nào đó vẫn còn bày ra cái dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, cũng là bị Túc Duy An thúc đẩy thôi.

Sợ đối phương tiếp tục nói, Túc Duy An vội vàng trả lời: "Tôi biết, anh uống say."

"Lừa em đấy," Đàm Tự mặt không biến sắc, "Không say, anh tối hôm đó chỉ uống một ít rượu, em cho."

Túc Duy An nghe đến câu trả lời này chân cũng mềm nhũn rồi.

Điện thoại vô cùng không đúng lúc vang lên, Túc Duy An bối rối nhìn xuống.

Phó Thành Bạch: "An An, cậu ở đó không?"

Túc Duy An ngây người chớp mắt, tự hỏi tại sao người bên kia đột nhiên xuất hiện trong danh sách bạn bè của mình.

Đối diện Đàm Tự nhìn thấy vẻ mặt của cậu, liếc mắt một cái, giống như xem bói: "Em đã chấp nhận lời mời kết bạn?"

"Có thể là không cẩn thận bấm vào rồi..." Túc Duy An thật thà nói.

"Vậy làm như thế nào," Đàm Tự chống tay trên sô pha, lười biếng cười, "Trả lời anh trước hay là trả lời hắn ta trước?"

Đại thiếu gia Đàm Tự đời này được người ta tỏ tình không ít, nhưng thả thích người khác thì đây là lần đầu tiên.

Tuy rằng thiếu kinh nghiệm, nhưng anh tựu cảm thấy bản thân trời sinh ưu thế, lúc này giống như câu cá, mỉm cười nghĩ đến Túc Ngụy An ngoan ngoãn cắn câu, liền đem về nhà hấp ăn.

"..." Túc Ngụy An lỗ tai đỏ bừng, suy nghĩ hồi lâu mới nói nhỏ, "Tôi trước tiên lên trả lời anh ta đi, anh ta có vẻ rất vội."

Cá đã thành tinh, bơi rất nhanh.

Túc Duy An nói xong, tay cầm điện thoại di động quay người lên lầu, cửa phòng khách trên lầu hai bị đóng chặt.

Trận đầu thất bại, Đàm Tự nghĩ đến người bạn học không biết từ đâu đến kia, hừ một tiếng, đáy mắt một mảng đen tôi không rõ.

Gửi cho Thích Như Dịch một đoạn tin nhắn, đối phương lập tức gửi lại một câu ngắn gọn: "Nhận được", đang chuẩn bị lên lầu, phát hiện bát đũa của hai người vẫn ở trên bàn.

Vất bộ đồ ăn vào trong máy rửa bát, trong lòng nghĩ cậu nhóc to gan này, ăn xong liền để lại, một chút cũng tử tế.

Về phòng, anh gửi tin nhắn cho Lăng Nguyên.

Đàm Tư: "Ra đây"

Lăng Nguyên: "Anh, có chuyện gì vậy?"

Đàm Tự: "Cách nào để theo đuổi một người hiệu quả nhất?"

Lăng Nguyên: "Ai là người may mắn được lão nhân gia nhà chúng ta ngắm trúng vậy ya"

Đàm Tự: "Xe không muốn nữa?"

Lăng Nguyên: "Chia sẻ bài viết [Cách tán gái] [Những vấn đề cần chú ý khi tán gái] [Một trăm lời nói mà phụ nữ không thể cưỡng lại]"

Đổi lại lúc bình thường, Đàm Tự nếu xem nhưng chủ để này sẽ một đường lướt qua.

Đàm Tư: "Nam nhân"

Lăng Nguyên: "Còn tùy thuộc vào loại bạn muốn theo đuổi."

Câu nói vừa được gửi đi chưa đầy năm giây.

Lăng Nguyên: "Anh đang nói cái gì cơ????????"

Lăng Nguyên đầu bên kia hoàn toàn dứt cơn buồn ngủ, lật người ngồi dậy, cầm chặt điện thoại, động tác ngón tay nhanh nhẹn, trong mắt còn hiện lên vẻ "Tôi hôm nay nghe một tin tức đại bát quái gây sốc gì đây???", "Cuối cùng cũng có người có thể lập một nhóm với mẹ tôi rồi, xứng đáng làm chị em." và "Rốt cuộc là cậu nhóc xui xẻo nhà nào???"

Lăng Nguyên: "Là ai? Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp anh theo đuổi cậu ấy."

Nhìn câu nói đầy tự tin này, Đàm Tự cảm thấy mình có thể bị làm tức cho đến ngốc rồi, mới nhắn tin đi hỏi Lăng Nguyên.

Đàm Tự: "Quên đi, 88."

Đó là 88? ? ?

Đem trí tò mò của người khác khơi dậy lên, lại cái gì cũng không thèm nói, là ai cũng không thể nuốt được cục tức này.

Lăng Nguyên: "Anh, em có thể giúp anh, thật đó. Không thành công đến xe cũng không cần nữa!"

Những Đàm Tự đã không còn trả lời cậu nữa.

Cảm thấy khó chịu, Lăng Nguyên đứng dậy quyết định tự mình khám phá sự thật, vào phòng làm việc của Đặng Văn Thuỵ, giả vờ bí ẩn nói: "Lão đại họ Đặng, có thể là anh trai tôi muốn yêu đương rồi!"

Đặng Văn Thuỵ: "Với ai?"

"Làm sao tôi biết, anh và anh ấy cùng công ty, gần đây không có nghe nói gì sao? Mới đến ... nam thư ký hay sao?"

Từ "nam" bị Lăng Nguyên điểu chỉnh hạ thấp nhiều lần, Đặng Văn Thuỵ nghe không rõ.

"Không có, bên cạnh cậu ta làm gì có thư ký trợ lý nào, gần cậu ta nhất là Thích Như Dịch, Đặng Văn Thuỵ xem hồ sơ và tỏ ra không hào hứng với vấn đề này. "Con trai của Tề Duệ năm tuổi."

"Không thể nào ah, trừ người trong công ty, anh ấy còn có thể đụng vào ai?" Lăng Nguyên chống cằm, "Rốt cuộc là ai đây aaa....."

Lăng Nguyên miệng thì thầm, ánh mắt thản nhiên lướt qua bàn làm việc của Đặng Văn Thuỵ.

Một bức ảnh trước đây chưa từng nhìn thấy thu hút ánh mắt của cậu.

Nhìn thoáng qua liền đã nhận ra là Đặng Văn Thuỵ khi còn nhỏ, Lăng Nguyên chỉ vào một cậu nhóc bên cạnh Đặng Văn Thuỵ và hỏi anh: "Đây là ai?"

Đặng Văn Thuỵ: "An An."

"Ồ" Nói đến đây, Lăng Nguyên mới nhận ra thật sự có chút giống với Túc Duy An: "Thật đáng yêu nha..."

Lời vừa thốt ra, cả người Lăng Nguyên liền khựng lại.

Lập tức mở to mắt, cả khuôn mặt hiện lên sự ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Đặng Văn Thuỵ.

Đặng Văn Thuỵ bị cậu nhìn đến không tự nhiên: "Làm cái gì?"

"..." Lăng Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, "Đặng lão đầu, hình như tôi đã phát hiện ra một đại bí mật"

Đặng Văn Thuỵ: "Cái gì?"

"Không thể nói cho anh được." Lăng Nguyên không quá khẳng định, cũng không dám cứ như thế mà bán đứng Đàm Tự.

Đặng Văn Thuỵ: "Hiếm lạ"

Trong lòng Lăng Nguyên nghĩ, thái độ như thế này, đáng bị cướp mất cháu trai.

Sau khi Túc Duy An trở về phòng, dùng tốc độ rùa bò để đi đến bên giường, ngay ngốc đứng một hồi lâu mới ngồi xuống.

Mặc dù dùng lý do trả lời tin nhắn wechat để trốn tránh, nhưng cậu căn bản không rep lại tin, không lâu sau, âm báo wechat lại vang lên.

Phó Thành Bạch: "An An"

Phó Thành Bạch: "Cậu vẫn còn oán hận tôi sao?"

Túc Duy An một hồi mới định thần lại, chậm rãi trả lời một câu "Không có", nhưng đầu óc hoàn toàn nghĩ về Đàm Tự bên đó.

Tự ca tỏ tình với cậu.

Đây là điều mà trong mơ cậu cũng không dám nghĩ tới.

Không không không, câu nói này nói ra thật không đúng, cậu hình như...trong mơ có trộm nghĩ qua.

Nhịp tim đập nhanh khủng khiếp, Túc Duy An hít sâu mấy hơi, nhưng lần này với những lần trước không giống nhau, căn bản không thể bình tĩnh lại.

Lời nhắc wechat vẫn đang vang lên liên tục.

Phó Thành Bạch: "Lúc đó tôi cũng là một lúc có chút...nhưng tôi phát hiện bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa."

Túc Duy An: "... Ân."

Vốn dĩ không muốn nghĩ lại, nhưng cậu luôn cảm thấy hiện tại cần làm cái gì đó, cái gì có thể đánh lạc hướng sự ảnh hượng của Đàm Tự đối với cậu.

Phó Thành Bạch: "Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè chứ?"

Túc Duy An trở lời rất nhanh: "Không thể"

Phó Thành Bạch: "An An, cậu không thể vì chuyện hồi cấp ba mà hoàn toàn phủ định tôi, cậu đã quên khoảng thời gian trung học của chúng ta sao?"

Vết sẹo không lòng bị xé toạc một cách bất ngờ, sự căng thẳng và niềm vui nhỏ bé ban đầu của Túc Duy An đã biến mất ngay lúc này, không để lại vết tích nào.

Trường trung học cơ sở và trung học phổ thông do trường thành lập, hai người đã ở cùng ký túc xá sáu năm liền, nói quan hệ không tốt là giả.

Phó Thành Bạch, là bạn thân nhất của Túc Duy An thời trung học.

Thời trung học, lớp của Túc Duy An là lớp hỗn tạp nhất trong cả năm học, một nhóm lớn dựa vào "đàn anh đàn chị" bên ngoài trường học của mình mà bày ra dáng vẻ hống hách, ngang ngược; để chứng tỏ bản thân mình nổi bật, trong lớp chọn ra một quả trứng kém cỏi, bàn luận, cô lập, bóp nghẹt, hơn nữa lý do, chỉ là một câu nói đơn giản "Dáng vẻ gay quá, nhìn không vừa mắt".

Túc Duy An chính là quả trứng kém cỏi đó.

Những người đó uy hiếp cậu, nếu như cậu nói cho thầy cô hoặc phụ huynh, thì sẽ phóng hoả đốt nhà cậu.

Trong miệng của những đứa trẻ con phát ra những lời nói ác độc nhất, Túc Duy An chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cậu vốn dĩ không có thói quen viết nhật ký, nhưng từ đó trở đi, cậu viết thêm một cuốn nhật ký, mỗi ngày ở trên đó đều đếm ngược, đáng thương mong chờ thời gian trung học cơ sở này trôi qua nhanh.

Phó Thành Bạch chính vào lúc này xuất hiện.

Người bạn học đầy chính nghĩa dũng cảm bước ra, đem sự việc nói cho giao viên, sau đó thông báo cho phụ huynh, những người đó dưới sức ép của mẹ An cha An đều bị cho thôi học__Vụ bê bối này nếu bị vỡ ra, nhà trường cũng đừng nghĩ đến việc tuyển sinh đàng hoàng.

Không ngoa khi nói rằng Phó Thành Bạch đã cứu Túc Duy An.

Tất nhiên, cả hai trở thành bạn tốt của nhau, và họ đồng ý cùng nhau tham gia kỳ thi cấp ba, và họ đã cùng nhau vượt qua kỳ thi một cách suôn sẻ.

Câu chuyện ở đây vẫn đẹp và ấm áp.

Tai nạn xảy ra trong kỳ nghỉ đông của học kỳ 1 cấp ba.

Một nhóm nam sinh trung học đang suy nghĩ tìm thứ gì đó để giải tỏa căng thẳng cho kỳ thi tuyển sinh đại học - mà không cùng nhau xem phim thì còn ai dám nói rằng họ là anh em tốt của nhau? Vì vậy, họ bí mật hẹn ngày và trưng dụng ngôi nhà lớn của Tô Duy An.

Lúc đó Túc Duy An đã phát hiện ra xu hướng tính dục của mình, trước đó để xác định chắc chắn, cậu đã xấu hổ mua một số bộ phim.

Trong một lần sơ ý, bộ phim bị phát hiện ra, và vẻ mặt của mọi người lúc đó không có gì khác ngoài sự ghê tởm.

Phó Thành Bạch, người thân thiết nhất với cậu, trở thành đối tượng chế giễu của mọi người.

Túc Duy An đã trở lại cái thời trung học cơ sở, tuy không bị đánh nữa nhưng cậu luôn bị mất sách giáo khoa và cặp sách một cách khó hiểu, trên bàn học cũng là những lời nói sỉ nhục, dùng con dao nhỏ để khắc lên, mũi dao như đang khắc vào trái tim của Túc Duy An.

Lần này Phó Thành Bạch không xuất hiện nữa, và thậm chí còn trở thành một trong những kẻ bắt nạt.

Cuối cùng, khi có rất nhiều tin đồn trong trường, Túc Duy An không thể chịu đựng được những lời buộc tội sau lưng của người khác, quyết định nói với cha mẹ của mình về vụ việc.

Nếm thử vị ngọt một lần, liền không muốn một mình phải cô độc chịu đựng nữa.

Không ngờ, trên đường đến trường, họ gặp một vụ tai nạn ô tô hàng loạt quy mô lớn, tài xế xe tải đã ngủ gật và phá tan nhiều gia đình.

Những năm sau đó, Túc Duy An đều nghĩ, lúc đó tại sao không chịu đựng.

Mọi người đều cho rằng cậu thật đáng thương.

Nhưng cậu không nghĩ vậy.

Cậu chính là kẻ khởi xướng.

Phó Thành Bạch giống như một ngọn đèn, soi đường cho cậu, nhưng Túc Duy An thà không bao giờ có á5nh sáng.

Khi âm báo vang lên, Túc Duy An lại nghĩ rằng đó là tin nhắn của Phó Thành Bạch, một lúc lâu sau mới bật màn hình lên.

Đàm Tự: "Có thể kéo dài, không được phép trốn."

Ánh sáng màn hình quá lớn, trong căn phòng tối có chút cảm giác như đang đâm vào mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top