Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Buổi chiều trước cuộc họp thường niên, ba Đàm vội vàng về nước, Đàm Tự trở về nhà cũ.

Vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy người giúp việc đã hơn mười năm làm việc cho nhà họ Đàm, trên tay một sợi dây thừng, dắt một con rùa đi dạo.

Con rùa được nuôi dưỡng tốt, lại còn rất quen mắt, Đàm Tự tiến lên trước mấy bước, con rùa liền từ từ đi về phía chân anh.

Con rùa đầy mưu mô này, quả nhiên là Từ Từ của anh.

Anh hơi kinh ngạc: "Không phải là bị giết thịt sao?"

"Không có," người giúp việc không ngờ Đàm Tự đột nhiên trở về, muốn đem Từ Từ giấu đi, thấy đã bại lộ, đành phải thành thật nói: "Phu nhân cảm thấy yếu lòng, cho nên giữ lại."

"Ân." Đàm Tự ngồi xổm xuống, chậm rãi gõ vào mai.

"Về rồi." Mẹ Đàm bước ra ngoài, vừa nhìn thấy cảnh này, giọng điệu lạnh nhạt.

"Mẹ, bộ quần áo của mẹ thật đẹp," Đàm Tự vẻ mặt tỉnh bơ khen quần áo ở nhà của mẹ Đàm, "Ba đâu"

"Trong phòng, mau đi tìm ông ấy, tránh để mẹ nhìn thấy con liền phiền não." Mẹ Đàm Tự chán nản xua tay.

Đàm Tự: "..."

Trong phòng sách, ba Đàm đeo một cái kính gọng vàng, thoạt nhìn giống như một học giả lão luyện nếu không có biểu đồ xu hướng chứng khoán trên màn hình trước mặt.

"Vừa xuống máy bay, không dừng lại một chút sao?" Đàm Tự ngồi sang một bên, giọng điệu uể oải.

"Đều là thói quen, không tệ lắm," ba Đàm chỉ vào một cái cổ phiếu nào đó trên màn hình, "Con nghĩ cái này như thế nào."

"Bình thường, không có lãi lớn."

Hai ba con cứ ngồi nói chuyện cho đến khi phiên giao dịch đóng cửa.

"Con trở về làm gì?" Nói một hồi lâu, ba Đàm mới nhớ tới hỏi.

"..." Đàm Tự nói, "Là ba gọi con về."

Ba Đàm "Ah" một tiếng: "Ngày mai là đại hội thường niên của Thiên Húc, ba cũng đi tham dự cuộc vui, con ngày mai qua đây, hai ba con mình cùng đi."

"Ba tự gọi cho chú Lý đón đi, con ngày mai có hẹn với người khác."

Ba Đàm quay đầu nhìn anh: "Tham gia cuộc họp thường niên, còn phải hẹn nhau cùng đi?"

"Ba đây không phải cũng là đang hẹn con sao?"

Ba Đàm không cùng anh đấu lời, tiếp tục hỏi: "Cùng ai đi, người trong công ty? Tiểu Đặng?"

"Không," Đàm Tự không nói với ông nhiều. "Ba khi nào đem Ngô Miến đi?" Ngô Miến là tổng giám đốc của Thiên Húc.

"Lão Ngô ở đó, có chuyện gì cản đường con." Dù gì cũng đã là người xưa cùng nhau vất vả, ba Đặng luôn niệm tình cũ.

Đàm Tự nói: "Là cản đường con, ba muốn phát lương cho ông ta, thì gọi ông ta về bên cạnh."

"Để sau nói đi," Ba Đặng cho qua chủ đề này, đứng lên, "Đi, đi uống và ăn một chút điểm tâm, ở lại ăn cơm."

Mẹ Đàm Tự đang ngồi trên sô pha với tư thế tao nhã, nhìn thấy hai ba con đi ra, ánh mắt lạnh lùng bắn ra.

Ba Đàm bị ngộ thương manh chóng tránh xa Đàm Tự.

Mẹ Đàm: "Đón năm mới, cùng mẹ đi thăm họ hàng thăm bạn bạn bè."

"Không đi." Biết đối phương lại muốn bắt đầu bắt mình đi xem mắt, Đàm Tự nhanh chóng từ chối.

"Con là muốn qua 30 tuổi trở thành động vật bảo tồn của quốc gia phải không?"

"Con năm mới có viêc."

Mẹ Đàm cau mày: "Đây vẫn còn hơn một tháng, làm sao lại có chuyện gì?"

"Xem có hẹn vời người khác." Đàm Tự thản nhiên kiếm cớ, "muốn đi nước ngoài."

"Đi đâu?"

Đàm Tự thuận miệng chọn một nước: "Thái Lan."

"Vậy con trở về rồi nói." Mẹ Đàm giọng điệu không nhân nhượng.

Một bữa ăn sinh động náo nhiệt, mẹ Đàm phụ trách bắn tên, Đàm Tự là mục tiêu, cha Đàm lẳng lặng dựng khiên trước mặt, thỉnh thoảng giúp đỡ vài câu, không rõ vị trí, vung đao. từ bên này sang bên kia.

Sau khi ăn xong, Đàm Tự lấy điện thoại di động ra, gửi cho Túc Duy An một tin nhắn.

Tiểu ca ca Tự: Ăn chưa?

Đối phương gần như trả lời trong vòng mấy giây.

Túc Duy An: Ân, vừa ăn xong [ sờ bụng.gif]

Tiểu ca ca Tự: Trả lời nhanh như vậy, là đang chờ tin nhắn của anh sao?

Túc Duy An: Không có, là đang cùng Trầm Thần nói về chuyện phác hoạ [buông tay.gif]

Đàm Tự hừ một tiếng, vật nhỏ này, làm sao mà không biết nói lời ngọt ngào vậy,

Cậu cũng dám gửi cái biểu cảm này lên mạng, có khả năng đứng trước mặt anh mà buông tay cho anh xem.

Xem anh có hay không đem hai tay...bắt lại cắn cho trận.

Tiểu ca ca Tự: [/ smile]Chiều mai đợi anh ở nhà nhé.

Túc Duy An: Được [/ smile]

Có thể nói là rất lịch sự rồi.

Vì vậy, ngày hôm sau, Túc Duy An lúng túng loay hoay đeo cà vạt, vừa đi đến chỗ Đàm Tự định nói gì đó liền bị người đàn ông túm lấy cắn một phát.

Đó là một vết cắn thực sự, có thể thấy một dấu răng không quá rõ ràng trên môi dưới của Túc Duy An.

"..." Túc Ngụy An bị cắn đến ngây người, thật lâu mới phản ứng được, đỏ mặt nhìn chung quanh, "Làm cái gì vậy?"

Đàm Tự cười không trả lời cậu, liếc nhìn vạt áo trước của cậu: "Không biết thắt?"

"Không phải là không biết," Túc Duy An có chút xấu hổ, cậu xem video hướng dẫn hơn nửa ngày, mới miễng cưỡng thắt được như thế này: "Chỉ là không được đẹp."

Lời vừa nói xong, chiếc cà vạt xộc xệch trước mặt đã bị đôi tay to lớn của anh cởi ra.

"Nhìn đây."

Đàm Tự vừa nói vừa giúp Túc Duy An thắt, động tác thành thạo, sau khi thắt xong, còn dùng hắn bàn tay to vuốt ve hai lần, "Đã học được chưa?"

Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh xuyên qua áo sơ mi, Túc Duy An không có tâm tư nhìn cách thắt, nghĩ sau ngày cơ hội mắc tây trang cũng không nhiều, vì vậy hoảng hốt gật gật đầu: "Biết rồi "

"Nói dối," Đàm Tự cười cười xoa xoa đầu, "Anh từ từ dạy em, lên xe đi."

Khi gặp đèn đỏ, Đàm Tự đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"Nếu có bất cứ cái gì em muốn trong giải thưởng ngày hôm nay, hãy nói thẳng với anh,"

Ngày hôm đó, anh để Đặng Văn Thuỵ tổ chức một hoạt động đen, bị Đặng Văn Thuỵ ngôn từ chính đáng từ chối, còn tò mò hỏi anh ta rằng anh đã yêu nhân viên nào.

Đàm Tự nghĩ, không thể trực tiếp nói "Tôi nhìn trúng cháu trai cậu." Sợ rằng sẽ có một đánh nhau trong phòng làm việc, vậy nên anh đành bó tay.

Nhưng mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, chỉ cần bạn có trái tim thì không có gì là không thể gửi đi.

Thật lâu sau, những người bên cạnh không phát ra tiếng động, Đàm Tự quay đầu liếc nhìn, "Hả?"

"Từ ca" Túc Duy An im lặng một hồi, đột nhiên tháo đồng hồ trên tay xuống, "Em không thiếu tiền."

Không ngờ sẽ là diễn biến này, Đàm Tự sửng sốt một chút, sau đó liền dừng ở chỗ đậu xe tạm thời.

"Làm sao vậy?"

"... Anh đã tặng cho em quá nhiều thứ, hơn nữa chiếc đồng hồ này cũng rất đắt." Túc Duy An hôm qua bất chợt kiểm tra giá đồng hồ.

Với bảy con số, Túc Duy An cảm thấy mình đã xây được nhà trong tay.

"Nhưng là biết làm sao, anh chỉ muốn tiêu tiền cho em thôi," Đàm Tự vẻ mặt vô lại, "Cảm thấy lấy của anh quá nhiều, xấu hổ rồi?"

Túc Duy An vội vàng gật đầu.

"Vậy em cũng vì anh tiêu nhiều tiền chút," Đàm Tự hời hợt nói, "Vừa hay gần đây anh muốn đi nghỉ ngơi."

"Tết?" Đàm Tự nhướng mày, như là muốn hỏi ý kiến ​​của Túc Duy An.

Hai người đi nghỉ?

Túc Duy An mặt đỏ lên, cảm giác lành lạnh của chiếc đồng hồ trên tay đều biến thành nóng đến hoảng.

Đàm Tự thúc giục: "Làm sao, không lỡ sao?"

Túc Duy An: "Không phải..."

"Ân, đeo lại đồng hồ."

Đàm Tự tâm trạng rất tốt, nghĩ muốn cuối năm giải thưởng cho cậu nhóc nhiều hơn, phòng việc đặt phòng không đủ cao cấp, giường cũng không thoải mái.

Cuộc họp thường niên của Thiên Húc luôn là một chương trình lớn. Năm ngoái, một nhân viên đã đăng một giải thưởng của chương trình lên Weibo và cũng trở thành một tìm kiếm nóng trên Weibo. Hơn 10 triệu người theo dõi trên Weibo của Thiện Húc đã tăng vào thời điểm đó.

Sự phát triển của công ty ngày càng tốt hơn qua từng năm và các giải thưởng thậm chí còn hào phóng hơn. Phải mất hai chiếc xe đẩy để hoàn thành việc di chuyển và có một số giải thưởng phi vật chất.

Đặng Văn Thuỵ tìm rất lâu nhưng không tìm thấy Đàm Tự, cuối cùng khi nhìn thấy Đàm Tự đi vào cùng cháu trai của mình, anh chưa kịp có phản ứng gì.

Đàm tổng vừa đến, vừa nhìn thấy anh, ngay từ đầu câu đầu tiên liền hỏi Đàm Tự đến cùng ai.

Túc Duy An cũng nhìn thấy anh, vội vàng chào hỏi: "Chú."

"Đến muộn như vậy, nhanh lên, bộ phận thiết kế của cháu ngồi ở đằng kia." Đặng Văn Thuỵ nắm lấy vai Túc Duy An, lôi người đi.

Đàm Tự không có ngăn cản, đi tới trước bàn chính ngồi xuống: "Ba."

Ba Đàm thấy anh, nhìn xung quanh tứ phía hỏi : "Người đâu?"

"Ngồi chỗ khác rồi."

"Mang cho ta xem xem, con bé sẽ không tốn tí thịt nào chứ?" Ba Đàm bất mãn lầm bầm, "Tí nữa về mẹ con lại lải nhải với ta."

Ba Đàm: "Mẹ con so với ta còn bận hơn, muốn hẹn bà ấy, con phải xếp hàng."

"..."

Vị trí của Túc Duy An là bên cạnh Trầm Thần.

Lần này, không chỉ có nhân viên thiết kế của dự án 《Hoạt động tuyệt mật》, mà một số người không được chọn vào đội dự án cũng có mặt ở đó, Túc Duy An sau khi ngồi xuống thì trầm mặc, không nói một câu, nghe người khác nói chuyện.

Nhưng mọi người dường như đã hiểu ngầm, và họ không nói gì về Túc Duy An.

Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may, ban đầu cho rằng sẽ phải nghe một số câu không hay.

"An An, tới,rượu vang." Trầm Thần cầm lên chai vang.

Nghĩ đến chuyện xấu hổ khi say lần trước, Túc Duy An vội xua tay: "Tửu lượng của em không tốt lắm"

"Chỉ là rượu vang, sẽ không say," Lưu Dân Nhiễm cũng lên tiếng, Túc Duy An nhìn một vòng, trước mặt gần như ai cũng có một ly rượu vang, cậu mím môi, đành phải cầm ly lên để Trầm Thần giúp cậu rót.

"Cảm ơn." Cậu nhỏ giọng đáp.

"Không sao," Trần Thần cũng thấp giọng nói, "không uống được. Chị sẽ bí mật thêm chút Sprite cho em, sẽ không say."

Không bao lâu sau cánh cửa lớn phòng tiệc đóng lại.

Người dẫn chương trình bước ra sân khấu với nụ cười tiêu chuẩn trên môi, đâu tiên là dùng mấy lời khen có cánh cho Thiên Húc.

Sau đó, ban quản lý lên tiếng Đàm Tự rốt cục phát hiện tác dụng thứ hai của Ngô Miến, lúc bình thường khá khó chịu, khi phát biểu là là một tập hợp một bộ các bài diễn văn.

Cuối cùng thì ba Đàm cũng lên sân khấu.

Nhìn người ở trên sân khấu, Túc Duy An phải thở dài xúc động về sự kỳ diệu của gen.

Đàm tổng và Đàm Tự quả thật là một bản photocopy lớn nhỏ, chỉ có giọng nói là khác biệt, Đàm Tự nói chuyện thường mang theo chất giọng lưu manh, vừa thấp vừa trầm, đặc biệt trêu người.

Đàm tổng là trung khí tràn đầy, một câu nói có thể nói đến trầm bổng, vừa nghe liền cảm thấy chính là người có địa vị cao.

"...Hy vọng mọi người năm sau có thể tiếp túc cố gằng, mang lại cho công ty nhiều lợi ích."

Có những tràng pháo tay như sấm từ khán giả.

Mọi người tưởng Đàm tổng đã nói xong, chỉ thấy ông ấy ho nhẹ hai tiếng, rồi lại giơ micro lên.

"Còn có, người nhân viên vừa nãy và phó chủ tịch cùng nhau đến, đến gặp tôi khi cuộc họp thường niên kết thúc."

Đó là giọng nói của hiệu trưởng khi phát thanh thông báo những sinh viên mắc lỗi đến văn phòng nghe giảng dạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top