Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Trong xe không khí yên lặng, Túc Duy An quay đầu liếc nhìn người bên cạnh mấy lần, đối phương vẫn luôn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không chút biểu cảm.

Có lẽ cảm thấy quá yên lặng, Tô Kỳ liền phá vỡ bầu không khí này, anh ta dùng một âm giọng ấm áp nói: "Lão sư, đã nhiều năm không gặp, hôm nào cùng nhau đi uống trà?"

"Được thôi" Đặng Văn Thuỵ thoải mái trả lời, "Ta phải là nói, cậu không cần gọi tôi là lão sư rồi"

"Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, vẫn là phải gọi." Tô Kỳ cười cười, đột nhiên cười: "Phó chủ tịch cùng đi không?"

"Không đi" Đàm Tự lười nói nhiều, trực tiếp vất ra hai chữ.

Đặng Văn Thuỵ hoà giải: "Cậu ấy rất bận"

"Không sao, là tôi muốn lôi kéo làm quen với phó chủ tịch Đàm." Giọng nói của Tô Kỳ dịu dàng, có thể nói ra loại chuyện này rất tươi tắn, "Đáng tiếc là làm quen không thành.

Đặng Văn Thuỵ: "Cậu làm quen với cậu ấy làm cái gì?"

"Tôi muốn lồng tiếng cho các nhân vật trong《Hoạt động tuyệt mật》" Tô Kỳ có một câu đáp một câu, chính là để Đàm Tự nghe thấy.

Đặng Văn Thuỵ biết rằng Đàm Tự thực sự không thích đi cửa sau,cái này đã trải nghiệm qua mấy lần, lúc Túc Duy An vào công ty Đàm Tự trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng đã chú ý tời, cũng may là An An vốn đã có năng lực, không sợ mang danh "mở cửa sau".

Nhưng Tô Kỳ ... mặc dù là học sinh của anh, nhưng nhiều năm không gặp như vậy, tính cách dường như đã thay đổi rất nhiều, trong lòng cũng không có nhiều điều để nói, chỉ là muốn cắt đứt chủ đề này.

"Đi phỏng vấn đi." Đàm Tự trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.

Tô Kỳ cười càng sâu: "Tôi sẽ đi, rất mong gia nhập vào Thiên Húc."

Đàm Tự: "Chỉ là lồng tiếng, không tính là gia nhập."

Giọng của Tô Kỳ rất hay, Đàm Tự cảm thấy không tồi, nhưng sẽ không thiếu những diễn viên lồng tiếng xuất sắc đến phỏng vấn, và anh sẽ không vội vàng đưa ra quyết định.

"Là," Tô Kỳ dừng đèn đỏ, quay đầu cười toe toét, một cái răng hổ lộ rõ, "Dưới lầu tôi có một quán cà phê rất ngon. Đi phỏng vấn mang cho anh một ly?"

Túc Duy An trong lòng có chút lo lắng, ngây người một hồi lâu, vừa hoàn hồn liền bắt gặp nụ cười tươi trên mặt Tô Kỳ.

Cuộc nói chuyện trong xe vừa rồi cứ như được phát lại chậm rãi và tái hiện lại trong tâm trí cậu.

Cậu vô thức theo Tô Kỳ nhìn về phía Đàm Tự.

Người đàn ông cuối cùng cũng quay đầu lại, chế nhạo: "Lúc trước cậu cũng dùng cách này để nhảy vào cửa Đặng Văn Thuỵ?"

Anh nếu như nhớ không nhầm, lúc đó Lăng Nguyên là giở trò một lúc lâu, Đặng Văn Thuỵ mới miễn cưỡng đồng ý.

"Không phải" Tô Kỳ quay người qua, "Tôi không ba không mẹ, lão sư nhìn tôi đáng thương, liền thu nhận tôi."

Câu nói này vừa nói ra, trong xe yên lặng một hồi.

Đàm Tự không nói gì, không phải là vì cảm thấy người này đáng thương, cũng không tự trách bản thân mình lại làm lộ vết sẹo của người ta.

Anh sợ cậu nhóc bên cạnh nghe thấy sẽ buồn.

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, một mặt u sầu.

Bày ra khuôn mặt sụp đổ, Đàm Tự trực tiếp duỗi tay ra, giống như tên cướp, nắm lấy tay Túc Duy An, nắm chắc trong tay.

Túc Duy An sửng sốt trong chốc lát, hoảng sợ nhìn người ngồi trước, trong tiềm thức định kéo lại, nhưng Đàm Tự đã có chuẩn bị, không thể kéo ra được.

Người phía trước không hề nhận ra một chút chuyển động ở phía sau.

Đặng Văn Thuỵ: "Chỗ nào thấy đáng thương, cậu thiên phú không tồi, mang một cái là mang, mang hai cái cũng là mang."

Sau khi chắc chắn không có ai phát hiện, Túc Duy An cũng không đành lòng thu tay về, cậu dựa vào người Đàm Tự, chạm vào hai tay, che kỹ.

Cậu hỏi: "Chú, trước đây chú làm gia sư sao?"

"Có làm một thời gian, nhưng Ngô Kì học với chú là học đàn guitar," Đặng Văn Thuỵ nói, "'Bọn họ kêu chú dạy, cũng quyết định gọi chú một tiếng lão sư, nên cứ tuỳ bọn họ đi."

"Guitar?" Túc Duy An chưa từng chạm vào nhạc cụ, càng thêm tò mò hỏi.

"Ân," Đàm Tự đột nhiên nói, giọng điệu lạnh nhạt, "Lúc đó, Lăng Nguyên biết cậu ta biết chơi guitar, cho nên tôi mới chọc phá cậu ấy hơn nửa tháng."

Quấn lấy Đặng Văn Thuỵ không phải kiểu quấn nình thường, ngày ngày trốn học theo lưng Đặng Văn Thuỵ, về nhà còn bị nhà trường thông báo cho ba mẹ Lăng làm loạn một trận.

"Nói tới đây ..." Tô Kỳ cười tủm tỉm, "Anh Lăng Nguyên vẫn sống tốt chứ?"

Đặng Văn Thuỵ: "Không tim không phổi, có thể sống không tốt sao?"

Tô Kỳ hỏi: "Cậu ấy hiện nay, vẫn học cùng anh sao?"

Đặng Văn Thuỵ hiếm khi không muốn nói nhiều: "Không, tôi đã không chơi nhiều nữa."

"Cái đó" Tô Kỳ nâng giọng, "Tôi đoạn thời gian trước nhìn thấy anh ấy ở quán bar, anh Lăng Nguyên đang ở với một vài người đàn ông, sợ làm lỡ chuyện, nên không đi qua."

Làm lỡ chuyện gì, không nói cũng biết.

Đặng Văn Thuỵ không nói nữa.

"Phải không?" Đàm Tự lạnh nhạt, "Biểu đệ của tôi khá là hoang dã"

"... Thì ra anh Lăng Nguyên là em họ của anh," Tô Kỳ giọng điệu có chút không được tự nhiên, một lát sau, "Vậy tôi cũng phải gọi anh một tiếng Tự ca rồi."

"Không, tôi không có thói quen nhận huynh đệ." Trong lời nói của Đàm Tự không hề khách khí, "Lái xe đi"

Trong xe lại một trận im lặng.

"Lão sư, tôi đầu tiên tiễn anh về trước, cuối cùng là tiễn Phó chủ tịch về nhà," Một lúc lâu sau, Tô Kỳ nói.

Đặng Văn Thuỵ: "Ừm, xe phải gửi lại cho Đàm Tự, như vậy vất vả cho cậu rồi."

"Không vất vả," Tô Kỳ mỉm cười, "Hân hạnh."

Đàm Tự đang muốn nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy người bên cạnh lấy ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh.

Động tác nhẹ nhàng đến mức anh có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng Túc Duy An.

Đàm Tự nhiều năm như vậy chỉ nuôi một con rùa, cũng chưa từng nuôi mèo, chó, những còn vật nhiều lông, hiện tại lại đột nhiên muốn nuôi một con.

Muốn xem xem chó mèo cào người có thoải mái hay là Tô Duy An cào người thoải mái.

Quả nhiên, sau một lúc, Túc Duy An đã ngừng cử động và ngoan ngoãn ngồi suốt một đoạn đường mà không nói một lời.

Xe đầu tiên dừng ở căn hộ nhà Túc Duy An.

Đàm Tự buông tay, Túc Duy An liền dễ dàng thoát ra, xuống xe nắm lấy cửa: "Vậy ... Tôi về trước."

Đặng Văn Thuỵ: "Mau chóng lên lầu, trời lạnh."
"Vâng"

Gần nửa phút trôi qua, Đặng Văn Thuỵ lại quay đầu, nhắc nhở.

"An An, cửa xe."

Túc Duy An vẫn nắm chặt cửa xe, cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, Đàm Tự từ đáy lòng cười.

"Từ ca," Túc Duy An do dự hồi lâu mới trầm giọng nói, "Lần trước hình như anh để thứ gì đó ở chỗ em ... Nhân tiện có muốn mang về không?"

"Phải không?" Đàm Tự nhướng mày, "lần sau mang đi."

"..." Túc Duy An lặng người, "Được rồi, tạm biệt."

Cửa xe vừa định đóng lại đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt.

Âm giọng Đàm Tự ẩn ẩn mang ý cười: "Bỏ đi, lên lầu uống trà."

"Nửa đêm, cậu ở nhà An An uống trà gì vậy?" Đặng Văn Thuỵ ngẩn người.

Đàm Tự xuống xe: "Tôi trộm trà trong kho của ba."

"Hả?" Đặng Văn Thuỵ lạnh giọng, "Cậu tại sao không cho tôi một ít."

Đàm Tự: "Chính mình cũng không có, giao hết cho cháu trai của cậu."

"..." Đặng Văn Thuỵ càng hoang mang hơn.

Đàm Tự nói là uống trà, thật sự chỉ là uống trà.

Sau một tách trà, anh đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Túc Duy An sửng sốt, buột miệng nói: "Trở về sao?"

"Bằng không anh qua đêm ở đây?" Đàm Tự hỏi.

Lời vừa nói ra, Túc Duy An rất căng thẳng, nhà của anh ta cũng không to bằng nhà của Đàm Tự hay Đặng Văn Thuỵ, chưa nói đến khách phòng, ngay cả giường cũng chỉ có một.

Nhìn thấy khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng của Túc Duy An, Đàm Tự đột nhiên cảm thấy vui mừng.

"Một thân toàn là rượu, đi tắm rửa." Anh xoa xoa tóc Túc Duy An, xoay người đi ra ngoài.

Anh vốn dĩ không tính để Tô Kỳ đưa về nhà, lúc dừng xe, đã gọi điện cho trợ lý.

Khi xuống lầu, xe của trợ lý đã đợi sẵn.

Độ nóng trong sẽ vừa đủ, sau khi chào hỏi Đàm Tự, trợ lý không hề lên tiếng nữa.

Về nhà, Đàm Tự bật máy tính lên, gõ "Miyamoto Sakura" trên công cụ tìm kiếm.

Trên thực tế, trong cơ sở dữ liệu của dự án《Hoạt động tuyệt mật》cũng có thể tìm thấy thông tin của Miyamoto Sakura, mà Đàm Tự người thân cao ba thước lại không có hứng thú, anh cũng cảm thấy Túc Duy An sẽ không vì những thứ này nào theo đuổi minh tinh.

Đã tìm hai trang nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào, định đóng nó lại thì bất ngờ thấy ở cuối trang có một bài post "Miyamoto Sakura tổng bình chọn lại đứng thứ 7!" ? "Bài đăng được đăng ngay trước và sau cuộc tổng tuyển cử năm nay.

Trong nội dung ngắn gọn dưới đó bốn chữ "bắt nạt học đường" rất dễ thấy.

Đàm Tự di chuyển ngón tay, bấm vào.

[Chủ post: Rời khỏi hố Qs-7 lâu rồi, sau khi xem cuộc tổng tuyển cử năm nay, Miyamoto Sakura lại đứng thứ bảy! ? Lúc tôi rời hố, cô ấy thậm chí không thể lọt vào top100! Có ai có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý! ]

[Lầu 12: Chủ post là rời hố từ 4 năm trước đúng không?]

[Chủ post: Đúng! Bốn năm nay phát sinh chuyện gì? Cầu lầu 12 đại đại giải đáp, thật sự rất tò mò]

[Lầu 18: Đơn giản mà nói, Miyamoto Sakura từng bị bắt nạt trong khuôn viên trường. Nó khá nghiêm trọng. Đúng lúc Nhật Bản trấn áp nạn bắt nạt trong khuôn viên trường, công ty đã vội vàng sắp xếp để cô ấy xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ và phát sóng trực tiếp. Thậm chí đã viết một bài hát chống bắt nạt học đường, bài hát này ngay lập tức trở nên phổ biến. Cô ấy đã trở thành đại sứ chống bắt nạt học đường vào năm ngoái ...]

Bài post rất dài, Đàm Tự không xem hết.

Anh giơ tay nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Thích Như Dịch.

Ngày hôm sau, Đàm Tự dậy sớm, vừa ăn điểm tâm liền không có việc gì lướt Weibo mà trăm năm đã không động.

Tranh cãi "đạo văn" trước đó vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, xem những bình luận đến chán nản, đang chuẩn bị đóng weboi, lại đặc biệt chú ý đến dấu chấm đỏ bên cạnh.

Anan: Chào buổi sáng. [/ hình ảnh]

Gửi hai phút trước, trong ảnh là một ly trà sữa.

Dùng đầu ngón tay vuốt lên, thấy một vài bình luận phổ biến.

Bình luận top 1: [An An Đại Đại hiếm khi quảng cáo weboi, cậu còn nhớ nợ chúng tôi một lần xe phản công không?]

Bình luận top 2: [Tôi ra lệnh cho bọn họ lập tức có cảnh H, [hình ảnh]]

Hình đính kèm là một đoạn trích từ một đoạn trong "Người hầu máu".

"..."Cậu nhóc xem những bình luận này mỗi ngày.

Đàm Tư thở dài một hơi, nhưng anh đối với bình luận này vẫn nhấn like.

Thoát Weibo, mở WeChat, suy nghĩ một lúc, gửi đi một tin nhắn.

Đàm Tự: "Từ Từ không bị ăn mất"

Túc Duy An: "Vậy là bị chôn?"

Đàm Tự: "...vẫn còn sống. [/ Smile]"

Ở đầu bên kia, Túc Duy An vừa vui vừa tò mò.

Cậu muốn biết sau bao nhiêu năm thì một con rùa làm sao có thể lớn lên.

Đàm Tự: "Muốn xem?"

Túc Duy An: "Muốn!"

Đàm Tự: "Được, ba giờ chiều chờ anh ở chỗ này."

Phía sau gửi một hình ảnh địa chỉ.

Buổi chiều, Túc Duy An đã sớm đến địa điểm đã hen, đó là lối vào của một lâm viên mang phong cách cổ kinh.

Đàm Tự còn chưa tới nên tò mò đi vào thăm dò.

Cậu vẫn chưa nghe qua gần đây là loại công viên này.

"Cậu là..."

Nghe thấy âm thanh, Túc Duy An vội vàng quay đầu lại, đứng trước mặt một người phụ nữ, mặc bộ đồ thể thao, giống như vừa mới tập thể dục về.

"Xin chào, tôi đang đợi một người." Túc Duy An lễ phép đáp.

Người phụ nữ gật đầu cười: "Cậu đứng sang một bên, tôi muốn đi vào."

Túc Duy An thấy mình đứng cạnh cửa nhỏ, tưởng người bên kia là người trông coi hoa viên, liền nhanh chóng tránh sang một bên.

Sau khi người phụ nữ bước vào, Túc Duy An vẫn đang nghĩ rằng người chị quản lý này thật là ưa nhìn.

Không bao lâu, Đàm Tự đã tới nơi, đậu xe ở ven đường, xuống xe hỏi: "Đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến" Túc Duy An nhìn quanh, nhưng không thấy con rùa.

"Ân, em vào trong xe đợi anh, anh vào mang con rùa ra."

Túc Duy An sửng sốt: "Hả?"

Đàm Tự không nói nhiều, đi thẳng vào hoa viên, Túc Duy An ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ.

Năm phút sau__
"Đàm Tự!!!"

Một tiếng kêu giận dữ vang lên trong vườn.

Túc Duy An vô thức quay đầu lại, ngẩn người.

Cậu thấy Đàm Tự đang ôm một con rùa trên tay và lao về phía mình như một cơn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top