Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Phó Thành Bạch: "Phó chủ tịch chúng tôi chỉ thuê ba tiếng."

Đàm Tự: "Tôi đây cũng là đang nói giá thuê ba tiếng."

Du thuyền thuê có giá 3 000 tệ trong ba giờ, một người chia ra chỉ vài trăm tệ, đến lượt Đàm Tự con số này đã tăng lên gấp mấy lần.

Nhưng hầu như những người muốn lên chiếc du thuyền này đều muốn lôi kéo quan hệ với Đàm Tự, đành nghiến răng nghiến lợi trả tiền. Một vài người lên du thuyền và quan sát xung quanh, quả thực nó cao cấp hơn nhiều so với chiếc mà họ muốn thuê trước đây.

Sau khi Phó Thành Bạch lên thuyền thì luôn tìm kiếm Túc Duy An, nhìn xung quanh một vòng không thấy người, chỉ có thể cười ngượng hỏi Đàm Tự: "Phó chủ tịch, xin hỏi An An ở đâu? Tôi tìm cậu ấy có chuyện."

Đàm Tự: "Có chuyện gì, nói với tôi là được."

"Chuyện này không tiện lắm, là chuyện riêng của tôi và cậu ấy." Phó Thành Bạch cười cười.

"Giữa cậu và em ấy hình như không có chuyện riêng gì cả?" Đàm Tự cười lạnh, "Em ấy để tôi chuyển lời cho cậu, bảo cậu cút xa em ấy ra."

Phó Thành Bạch mặt đanh lại: "Phó chủ tịch thật biết đùa."

"Tôi có nói đùa hay không cậu trong lòng không không biết?"

Phó Thành Bạch bị nói thẳng đến nỗi không thể nói được gì, bắt đầu đã xúc phạm, đang xấu hổ thì Túc Duy An vừa hay từ tầng hai của du thuyền đi xuống.

Phó Thành Bạch trong mắt hiện rõ sự vui mừng: "An An, cậu vừa đi đây vậy? Chúng ta nói chuyện đi."

Đàm Tự nhìn thấy cậu, nhếch khóe miệng, móc móc ngón tay: "Bảo bối, lại đây."

Phó Thành Bạch: "..."

Túc Duy An nghe thấy gọi như vậy, tim đập loạn xạ, ngoan ngoãn đi tới: "Tự ca, làm sao vậy?"

"Em vừa nhờ anh nói với anh ta cái gì vậy?" Đàm Tự chỉ vào Phó Thành Bạch.

"..." Túc Duy An hít sâu mấy hơi, sau đó quay mặt về phía Phó Thành Bạch gằn từng chữ, "Bây giờ nói cho rõ ràng đi, cậu...cậu sau này, cách xa tôi một chút."

"Lời xin lỗi của các cậu tôi cũng sẽ không chấp nhận, lần này để cậu lên đây, là để nói rõ với cậu, đừng gọi điện cho tôi, cũng không cần nhắn tin, wechat tôi đã xoá rồi," Túc Duy An nói đến đây, càng nói càng lưu loát: "Còn chọc giận tôi nữa, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn."

Cả một bộ mẫu câu đều được Đàm Tự dạy từng chữ một trước khi bọn họ lên thuyền.

Đàm Tự nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Thành Bạch trong chốc lát, không cần nhắc có bao nhiêu vui vẻ rồi.

"Túc Duy An cậu không chấp nhận thì thôi đi, không cần nói những lời khó nghe như vậy." Phó Thành Bạch đã không khống chế được nét mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Nam nhân đều sợ mất thể diện, biểu cảm hiện tại của Phó Thành Bạch, so với lúc biết xu hướng tình dục của Túc Duy An càng khó coi hơn.

"Tôi nói chuyện khó nghe như vậy đấy," Túc Duy An nói, "Lần sau nếu anh còn muốn nghe ... cứ việc đến tìm tôi."

Đàm Tự rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, tiểu tử này năng lực lĩnh hội thật tốt, không hổ là tiểu đồ đệ anh vừa mới thu nhận.

Túc Duy An vốn dĩ nội tâm không hề gọn sóng, nhưng tiếng cười của Đàm Tự khiến cậu xấu hổ: "Tự ca, anh cười cái gì vậy?"

"Không cười em" Đàm Tự nghiêm nghị, "Anh cười anh ta." Một bên nói một bên còn nâng nâng cằm với Phó Thành Bạch.

Phó Thành Bạch vội vàng rời đi.

Sau đó Túc Duy An mới loại bỏ vẻ thờ ơ trên mặt, lo lắng nói: "Tự ca, em không có ý gì sai chứ?"

"Không có," Mặc dù không có khí thế, nhưng dù sao cũng có ý tứ biểu đạt, cúi người hôn cậu: "Phần thưởng cho Tiểu Hồng Hoa."

"...ưm"

Tề lão sư cầm cuốn sổ ghi thành tích của Túc Duy An trước kia muốn đưa cho cậu, nhưng không ngờ lại gặp phải cảnh tượng này.

Túc Duy An nhanh chóng đứng thẳng người: "Tề lão sư."

"Ừ, thầy đã thu dọn xong," Tề lão sư cười, "Đi thôi"

Ba người bước đến cửa nối tiếp, vừa chuẩn bị xuống thuyền, liền bị một người bạn học cũ mắt bén nhọn phát hiện.

"Hêy, lão sư, An An." Bạn học nữ đứng dậy, gọi: "Hai người đi đâu vậy? Đều sắp ra biển rồi.

Không ai để ý đến cô ta, cuối cùng Tề lão sư quay đầu, cười: "Phó chủ tịch nói người đông quá? Để bọn thầy đi thuyền khác."

Sau khi ba người xuống thuyền, vẻ mặt của mấy người trên boong cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, đều rất khó diễn đạt.

Sau khi nhìn thấy chiếc du thuyền lái đi, Túc Duy An cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Phó chủ tịch, chuẩn bị xong rồi, có thể lên tàu.: Người quản lý đi tới.

Đàm Tự gật đầu: "Đi thôi."

"Hai đứa còn trẻ đi đi" Tề lão sư đứng yên không động, cười mỉm nói: "Thầy lớn tuổi rồi, vốn dĩ không muốn ra biển nhiều, say sóng."

Túc Duy An sửng sốt: "Vậy thầy đi đâu?"

Tề lão sư: "Thầy ở đây đợi bọn họ trở về, sau đó về khách sạn, hai đứa không cần lo lắng cho thầy."

Mặc dù đã nói như vậy, Tức Duy An tự nhiên không lại mời ông nữa: "Vậy em đợi cùng thầy.""

"Không," Tề lão sư, "Em đi chơi, chơi vui vẻ một chút."

Sau vài giờ rắc rối, cuối cùng cả hai đã thoải mái ra khơi.

Vẻ mặt của Đàm Tự rất bình tĩnh, Túc Duy An bị bắt vào phòng ngay khi du thuyền vừa ra khơi.

Túc Duy An đỏ mặt, chặn tay Đàm Tự: "Tự ca, người lái thuyền... cũng ở trên thuyền."

"Vậy thì nhỏ giọng đi," Đàm Tự một tay vuốt ve quần của Túc Duy An, một tay lấy bao cao su từ trong ba lô của Túc Duy An ra, để nó sang một bên, biểu thị ý đồ, "Muốn không?"

Túc Duy An vẫn là không dám, đối Đàm Tự lắc đầu, giọng điệu rất do dự: "... không muốn."

"Được," Đàm Tự cười gằn ném lại vào trong balo, "Vậy thì không mang."

Túc Duy An: "..." Lại là có ý này sao?

Mười phút sau, cậu không chịu thua đem những thứ đó lại lấy ra.

Túc Duy An mu bàn tay che mắt, từ từ hé ra.

Chỉ nhìn thấy Đàm Tự trước lạ sau quen, biểu diện cho cậu xem một màn mở bao bằng miệng.

Túc Duy An dời tay xuống, che miệng, mặt đỏ bừng, thầm nghĩ, trong lòng nghĩ, xong rồi, thật sự rất đẹp, quá thích rồi, không cứu được.

....

Sau vài lần, cuối cùng Túc Duy An thực sự kiệt sức, Đàm Tự mới buông tha.

Tinh thần cao và thể lực tốt, sau khi làm xong liền thu dọn hiện trường, đỡ nửa người đến bể bơi trên du thuyền, bên cạnh có mấy cái ghế boong.

Sắc mặt của Túc Duy An vẫn chưa hết đỏ bừng, trên người còn có những vết đỏ, nằm nghiêng trên ghế nói: "Nếu bị nhìn thấy thì phải làm sao?"

"Anh ta sẽ không rời khỏi ghế lái." Đàm Tự vùi đầu đánh dấu lên cổ cậu, "Sau này em phải tập thể dục nhiều hơn, thể lực cũng kém quá đi."

Túc Duy An uống chút nước, cảm thấy khá hơn, thì thào nói: "Mấy ngày tới không được như thế này. Bản vẽ còn chưa hoàn thành."

"Những bản vẽ em phụ trách không phải đều đã giao rồi sao?" Đàm Tự vươn tay cầm lấy nước, uống hai ngụm.

Túc Duy An: "Giám đốc Lưu nhờ em vẽ thêm vài bức tranh."

Đàm Tự nhướn mày không nói. Phác hoạ đều đã giao cho cậu, không có lý do gì để Túc Duy An vẽ thêm.

Lưu Dân Nhiễm luôn nhận thức được các vấn đề hiện tại và biết những gì nên làm và những gì không nên làm. Nhưng lần này thì khác, Túc Duy An đã uy hiếp đến vị trí của ông ta, nhất là nhân viên từ chức đã bán tác phẩm nghệ thuật trước đó và người được ông ta coi trọng trước đó, hình ảnh của ông ta trong mắt quản lý cấp cao đã giảm đi rất nhiều. Chỉ sợ đây mới là bắt đầu, dự đoán là sau Tết những chuyện mờ ám sẽ nhiều chứ không ít.

"Vật nhỏ," Đàm Tự cầm điếu thuốc trên bàn lên, "Em là túi trút giận sao?"

"Không." Túc Duy An giọng nói yếu ớt.

Cậu chỉ cảm thấy vẽ thêm vài bức tranh cũng không thành vấn đề. Lúc vẽ truyện tranh cậu đã quen với công việc cường độ cao, hiện tại anh ấy đã đầu quân cho Thiên Húc. Ngoại trừ thời gian bận vẽ phác hoạ cho 《Hoạt động tối mật 》, những thời gian khác đều khá nhàn rỗi.

Đàm Tự xoa xoa tóc, khẽ thở dài.

"Bây giờ có anh nuông chiều em rồi, tính tình của em có thể xấu đi một chút được không"

Tô Duy An nhìn anh không lên tiếng.

Cậu đã lâu không dựa vào ai, cũng đã quên cảm giác được nương tựa từ lâu, nghe được những lời này, mũi không nhịn được đau nhức.

Đàm Tự nhướng mày: "Ân?"

Túc Duy An híp mắt: "Được."

Vừa dứt lời, cậu liền chống tay giật điếu thuốc trên tay Đàm Tự, cùng với hộp thuốc lá ném vào thùng rác bên cạnh.

Đàm Tự: "?"

Túc Duy An tim đập nhanh, ngay khi cướp liền hối hận, kìm lại sự rụt rè của mình, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh có thể bỏ thuốc lá được không?"

Đàm Tự sửng sốt một lúc, sau đó cười khẽ một tiếng.

Thật là ... nhặt được một kho báu.

Tối hôm đó, khi trở về khách sạn, Túc Duy An mở điện thoại di động lên.

Mấy ngày nay không liên lạc với Đặng Văn Thuỵ, cậu ta áy náy đến mức gõ bản nháp không biết bao nhiêu lần trong lòng, đang nghĩ đến việc ... bao che cho Đàm Tự.

Túc Duy An xem tin nhắn Đặng Văn Thuỵ gửi đến, hoảng sợ đến mức phải bí mật gọi cho Đặng Văn Thuỵ khi Đàm Tự đang tắm.

Bên kia một lúc lâu mới nhận điện thoại, bên cạnh rất ồn áo: "An An! Cháu đang ở đâu?"
Túc Duy An: "Tam Á."

Đặng Văn Thuỵ: "Tất nhiên là biết cháu đang ở Tam Á! Chỗ nào Tam Á?"

Túc Duy An mím chặt miệng, không dám nói.

Một giọng nói mơ hồ của Lăng Nguyên từ đầu đó truyền đến: "Ai? An An? Gọi cậu ấy ra đây! Anh của tôi đâu?"

Khi Đàm Tự bước ra với chiếc khăn tắm quấn quanh eo, Túc Duy An vừa nhấp vào yêu cầu video do Lăng Nguyên gửi.

"Em không phải không để móng tay sao?" Đàm Tự đúng trước gương, nhìn ngắm lưng mình, cười nói: "Nhìn xem, tất cả đều là dấu tay của em."

Yên tĩnh lạ thường.

"Sao không nói."

Đàm Tự vừa nói vừa quay đầu lại, vừa hay gặp trực tiếp Đặng Văn Thuỵ trên màn hình điện thoại của Túc Duy An.

Lăng Nguyên phá vỡ cục diện: "Fuck, anh thật lợi hại!"

"..." Túc Duy An sau đó mới phản ứng lại, vội vàng định tắt điện thoại, Đàm Tự liền sải bước cầm điện thoại qua.

"Nhìn đều đã nhìn, tắt máy cái gì?" Đàm Tự ném điện thoại lên giường lớn, mặc lên người chiếc áo màu trắng, sau đó cầm điện thoại lên, hướng Đặng Văn Thụy vẫy tay chào hỏi: "Chú à, đang ở đâu vậy?"

Lăng Nguyên vội vàng báo địa chỉ quán bar bọn họ đang ở, nhanh chóng ấn nút cúp máy, sau đó vỗ nhẹ vào lưng Đặng Văn Thuỵ: "Đừng nóng giận, nghĩ đến Đàm Tự sau này sẽ gọi anh một tiếng chú hai tiếng chú, có bao nhiêu hả hê đúng không."

"..." Đặng Văn Thuỵ càng tức giận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top