Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Túc Duy An vừa bình tĩnh lại, thì nhìn thấy Đặng Văn Thuỵ lại quay lại.

"An An, cháu yêu rồi?" Đặng Văn Thuỵ mở miệng liền hỏi.

Phòng làm việc rất yên tĩnh, câu nói vừa phát ra, toàn bộ mọi người đều nghe thấy, Túc Duy An còn nghe được một đoạn tiếng cười thầm.

Cậu dùng lực xoa xoa đầu: "Không có"

"Giám đốc Đặng, Duy An đã lớn như vậy rồi, yêu đương cũng là bình thường." Đặng Văn Thuỵ vỗn dĩ là người ôn hoà, Trầm Thần do đó cũng không sợ anh, cười nheo mắt đối lời.

"Mới 24, lớn ở đâu? Tôi 35 cũng chưa yêu đương." Đặng Văn Thuỵ hừ nói.

"..."

Túc Duy An ngắt lời bọn họ, muốn kết thúc vấn đề này: "...Cháu không có bạn gái."

Đặng Văn Thuỵ: "Chú cũng không phải là không để cho cháu yêu đương, chỉ là nếu thật sự có đối tượng, nhất định đầu tiên phải dẫn đến cho chú xem xem."

Túc Duy An gật đầu, do dự một lúc, đưa cốc cafe trên bàn đến phía trước Đặng Văn Thuỵ.

"Chú... uống cafe không?"

Sau khi Đặng Văn Thuỵ vui vẻ rời đi, Túc Duy An hít thở sâu mấy cái, gõ cửa vào phòng Lưu Dân Nhiễm.

Lưu Dân Nhiễm sớm đã chuẩn bị xong tài liệu, nhìn thấy cậu liền đưa qua.

"Thời giao nộp bản thảo là thứ sáu tuần sau, không vấn đề gì chứ?"

Túc Duy An: "Không vấn đề gì."

"Cái tranh minh hoạ lần trước giao cho cậu, có làm kịp không?" Lưu Dân Nhiễm hỏi.

"Trong vòng hai ngày sẽ giao cho anh." Túc Duy An đáp.

Lưu Dân Nhiễm gật gật đầu: "Đi làm đi."

Về chỗ ngồi, Túc Duy An vội vàng mở tài liệu.

Lúc nhìn thấy ba từ "Miyamoto Sakura" và các sơ đồ hoạt động khác nhau bên trong, tâm trạng kích động hô một tiếng "Yes!"

Điều này giống như là, chỉ có một cơ hội rút thăm, cậu ở trong hơn một trăm người lại có thể rút ra được chân dung của Miyamoto Sakura.

Phải mất nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại, đem tài liệu đặt sang một bên, tiếp tục toàn tâm vào nét vẽ cuối cùng trong bản phác thảo.

....

Buổi chiều ngày thứ hai, Túc Duy An đem bản vẽ đến phòng giám đốc.

"Vẽ không tồi," Lưu Dân Nhiễm ngữ khí bình thường, "Nhưng nó không tốt bằng bức tranh hôm cậu phỏng vấn."

"Xin lỗi..." Túc Duy An hai tay căng thẳng nắm lại, đưa về phía trước người.

"Không sao, mỗi người hoạ sĩ đều có phong cách riêng của mình, nhưng cậu không thể chỉ bị cuốn vào một phong cách, phải thử nhiều phong cách khác nhau."

Từ văn phòng đi ra, Túc Duy An vẫn đang nghĩ, vậy kỳ thử việc rốt cuộc là qua hay không qua?

Lưu Dân Nhiễm thái độ không rõ, cậu có chút hoang mang.

Không dễ dàng có được cơ hội này, cậu thực không muốn buông bỏ.

Đi qua bên cửa sổ, dưới lầu truyền đến một giọng hét tràn đầy khẩu khí.

"Anh_yêu_em_!!!!!!!!"

"Gả cho anh nhé! Được không??"

Túc Duy An vẫn còn trong tâm trạng lo lắng, mãi đến khi các đồng nghiệp lao đến bên cửa sổ, cậu mới dần dần lấy lại tỉnh lại.

Do dự một lúc, cậu cũng di chuyển vài bước ra phía cửa sổ.

Dưới lầu đỗ hai chiếc xe BMW, vô lăng treo bóng bay.

Hoa hồng được dải thành hình trái tim lớn, đứng trước trái tim là một người đàn ông trung niên mặc tây trang chỉnh tề, to béo, từ phía trên nhìn xuống, còn lờ mờ thấy đước cái đầu hói của người đàn ông.

Xung quanh ông ta không ít quần chúng đứng xem, nhiều người còn cầm điện thoại chụp ảnh.

Đồng nghiệp bên cạnh bàn tán xôn xao.

"Cũng lãng mạn đấy, chỉ là tuổi tác có chút lớn."

"Không biết là cầu hôn ai, có lẽ chúng ta lại quen, thật tuyệt."

"Tình cảm phải xuất phát từ hai phía mới là lãng mạn, nếu người con gái đó không yêu ông ta, thế chẳng phải là xấu hổ sao?"

Đang nói chuyện, người đàn ông dưới lầu đặt bó hoa hồng trên tay xuống, cầm chiếc loa từ người bạn bên cạnh, hướng đến toà nhà hét.

"Trầm Thần, anh yêu em!!!"

"Gả cho anh nhé, được không!!"

Trong phòng, không khí đột nhiên trở lên an tĩnh.

Túc Duy An quay đầu, mọi người cũng lần lượt nhìn về một hướng.

Trên chỗ ngồi không có người.

"Mọi người đang làm gì thế?" Một giọng nữ nhanh nhẹn từ cửa truyền đến, Trầm Thần từ nhà vệ sinh quay về.

Vẫn chưa đợi mọi người trả lời, giọng nói dưới lầu lại truyền đến.

"Trầm thần của bộ phận thiết kế, anh yêu em! Gả cho anh nhé!"

Trầm Thần hai tay nắm tóc, sau đó trên mặt nhăn lại tỏ vẻ kinh tởm.

Lên phía trước xem, quả nhiên là người đàn ông đang theo đuổi cô suốt nửa năm nay.

Người đàn ông nhìn thấy cô, càng kích động: "Tôi yêu em! Tất cả của tôi đều cho em! Có được không!"

"Được cái đầu nhà ông." Trầm Thần nghĩ cũng không nghĩ, gầm lên đáp.

Nhưng tiếng ồn của quần chúng xung quang quá lớn, tiếng của cô trực tiếp bị át đi.

Trầm Thần quay đầu, đóng cửa sổ thật mạnh.

Mọi người đều nhìn ra tâm ý của Trầm Thần, từng người đi về chỗ của mình, một câu cũng không nói.

Đáng tiếc tiếng ồn dưới lầu vẫn tiếp tục.

"Trầm Thần__"

"Trầm Thần anh yêu em!!"

Âm thanh trong năm phút không dừng lại, mọi người rõ ràng không có tâm trạng làm việc, cô gái ngồi phía trước quay đầu cưới cười: "Trầm Thần, bồ tìm ở đâu được người như vậy?"

"Đừng nhắc nữa, hắn bị bệnh." Trầm Thần tức giận nói. "Tôi và ông ta không có cái gì, đột nhiên đến đây cầu hôn?!"

"Vậy sao bồ không xuống nói chuyện với ông ta?"

Cô gái vừa dứt lời, dưới lại truyền đến một trận âm thanh.

Trầm Thần đứng dậy cởi bỏ thẻ làm việc, đang muốn hung hăng xuông lầu, đi được vài bước, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại quay người lại.

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Túc Duy An: "An An!"

Túc Duy An vội vàng ngừng bút: "Làm sao vậy ạ?"
"Có thể giúp chị một việc," Trầm Thần đưa ngón tay trỏ lên.

"Được." Túc Duy An đồng ý xong, mới nhớ tới hỏi: "Muốn em làm cái gì?"

Trầm Thần: "Giả làm bạn trai của chị."

"...Không, không tốt lắm?" Túc Duy An sửng sốt một chút, sau đó vội vàng xua tay.

"Em vừa đáp ứng với chị rồi!" Trầm Thần nắm lấy cánh tay cậu và kéo ra ngoài, "Làm ơn, trong văn phòng này chỉ có em độc thân và cùng độ tuổi."

Túc Duy An không dám dùng lực, chỉ có thể đi cùng Trầm Thần, cứ ngốc nghếch đi theo cô ấy xuống lầu.

Người đàn ông nhìn thấy cô liền vui vẻ, nhưng vừa thấy người cô kéo theo sau, sắc mặt ông ta lại trầm xuống.

Sau khi nét mặt biến đổi qua lại, ông ta nở một nụ cười nhẹ bước qua: "Trầm Thần..."

"Ông làm cái gì?" Trầm Thần nét mặt hung dữ, biểu cảm mà Túc Duy An trước nay chưa từng thấy, cố ấy hất tay ông ta ra: "Những thứ này là từ đâu ra?"

"Trầm Thần...em gả cho anh nhé." Giọng nói người đàn ông mang đầy tình cảm, trực tiếp không để ý đến người con trai bên cạnh Trầm Thần.

Biểu cảm của Trầm Thần không nhắc cũng biết rất khó coi, bọn họ quen biết trong một buổi xem mắt và kể từ đó đồi phương dính lấy cô như keo.

Hơn nữa người đàn ông này thật ra cũng bị người khác lừa, bọn họ có cùng quen biết một cô gái, cô gái này thường ngày rất thích đưa ra những lời khuyên chẳng mấy tốt đẹp gì.

Ngày hôm đó mọi người đi ăn, người đàn ông khóc lóc kể lể, cô gái đó thì bắt đầu phân tích, cuối cùng đưa ra được kết luận_Trầm Thần thích ông ta, chỉ là cảm thấy ông ta có quá nhiều tiền, không có cảm giác an toàn.

Người đàn ông nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy đúng, vì vậy mới có hiện trường kết hôn ngày hôm nay.

"Ông đến muộn rồi, tôi đã có bạn trai." Trầm Thần nói xong trực tiếp cầm lấy cánh tay của Túc Duy An.

Quần chúng náo động.

Người đàn ông cũng giật mình: "Em...em lừa người. Em rõ ràng không có bạn trai."

"Ngày trước không có a, tối hôm qua xác định quan hệ rồi." Trầm Thần nói xong, hướng Túc Duy An hất hất cằm, tay kéo kéo hai cái, ra dấu muốn cậu nói mấy câu.

Bởi vì chột dạ, Túc Duy An động tác gật đầu rất nhẹ: "Thần...Thần thật sự là bạn gái của tôi."

"...Đừng làm loạn nữa, Thần Thần."

"Ai làm loạn với ông? Nhanh chóng thu dọn những thứ đồ này đi, lần sau đừng đến làm phiền tôi." Trầm Thần cũng là bị làm cho phát cáu, câu nói không chút lưu tình.

Trước mặt nhiều người như vậy, thể diện của người đàn ông cũng bị vất xuống, ông ta đi lên trước đẩy Túc Duy An một cái: "Huynh đệ, cướp tay trên của của người khác là không tốt đâu?"

Túc Duy An không có phòng bị lùi hai bước, lỗ tai ửng đỏ, ngẩng đầu thì nhìn thấy ông ta cầm tay Trầm Thần, hét lên yêu cầu Trầm Thần cho ông ta lời giải thích.

"...Ông không được ép buộc cô ấy." Túc Duy An hiếm khi nói lớn.

Không đợi ông ta trả lời, những người anh em đi theo ông ta tiến lên trước vài bước: "Cậu nhóc, mọi việc phải biết trước biết sau?"

Người đàn ông là doanh nhân, những người bên cạnh tự nhiên cũng là người có tiền, khẩu khí đều rất lớn: "Lông còn chưa mọc hết mà muốn có bạn gái?" Người đàn ông to béo, nhìn Túc Duy An, đột nhiên cười haha: "Chân này so với vợ tôi ở nhà còn bé hơn, không chừng cởi quần áo ra lại là một cô gái?"

Bọn đàn ông cười lớn, vài người phụ hoạ theo, anh một câu tôi một câu làm nhục Túc Duy An.

Túc Duy An lắng nghe trong im lặng, đột nhiên đầu óc có chút hơi choáng váng.

....

"Bố mẹ cậu thường tìm thầy cô cáo trạng, đồ đàn bà."

"Đừng đánh chỗ khác của cậu ta, nếu không bố mẹ cậu ta sẽ nhìn thấy__, đừng sợ, cậu ta gan bé, không nói với bố mệ đâu."

"Các cậu sao ngày nào cũng bắt nạt cậu ấy?"

"Cậu không biết? Cậu ta ấy, ngày trước...?"

Cuộc trò chuyện trong đầu cậu đến đây đột ngột kết thúc, Túc Duy An hô hấp trở lên nặng nề, ngay cả tiếng mắng chửi của Trầm Thần cậu cũng không nghe rõ.

Hai tay đặt hai bên, căng thẳng siết chặt.

Động tác này, có lẽ là đang rất ấm ức.

Nhưng cậu...hình như muốn chạy.

Chạy vào trong nhà, khoá cửa, an an tĩnh tĩnh ở bên trong.

Nghĩ đến đấy, Túc Duy An chân phải có hơi lùi lại một bước.

Trong lòng đang giằng co, một bàn tay to đặt trên lưng cậu.

Túc Duy An mặc một chiếc áo thun mỏng, lòng bàn tay dán trên sống lưng, mặc dù cách một lớp vải, nhưng hơi nóng vẫn tiếp tục lan toả...khắp người.

"Yoo, ép hôn sao?"

Đàm Tự đứng bên cạnh, một bên tay chống lên cậu, ngữ điệu mỉa mai.

Hắn mặc một thân tây trang đen, dáng người cao lớn, khí thế tự nhiên tỏa ra áp bức.

Những người khác nhìn nhau. Người đàn ông cầu hôn mở miệng đầu tiên: "Cậu là ai?"

Đàm Tự không quan tâm ông ta, nhìn bốn phía, ra hiệu cho cô lao công trong công ty: "Dì, qua đây dọn mấy cái hoa này đi."

Dì lao công tất nhiên không dám động, mấy người đàn ông xung quanh sắc mặt đều biến đổi: "Cậu là có ý gì?"

"Là ý đó đó." Tay Đàm Tự cuối cùng bỏ tay ra khỏi lưng Túc Duy An, đưa về phía sau đầu Túc Duy An, vỗ vỗ nhẹ hai cái: "Còn không đi, xe của các người cùng bị bê đi."

Túc Duy An lấy lại một chút tinh thần.

Nguồn nhiệt trên lưng rời đi, nhưng chỗ đó vẫn còn nóng ran.

"Cậu cho rằng cậu là ai___" Những người đàn ông không kìm nổi kích động, tập hợp lại muốn vây quanh họ.

"Các người muốn làm cái gì?" Đặng Văn Thuỵ bước nhanh từ công ty đi ra, tay vẫn còn cầm điện thoại, "Còn không đi, tôi ngay lập tức báo cảnh sát!"

Một người trong số đó vung tay: "Cậu báo đi."

Vừa nói xong, thì bị người bên cạnh kéo về, người đàn ông khó hiểu quay người: "Kéo tôi làm cái gì"

"Người này là Giám đốc điều hành Thiên Húc, đừng động vào." Hắn ta nói nhỏ.

Đàm Văn Thuỵ đem điện thoại để ở bên tai: "Đồng chí cảnh sát, xin chào..."

"Đừng đừng đừng," Người đàn ông cầu hôn vội cản lại: "Bọn tôi đi."

Nói xong, mấy người chuẩn bị lên xe.

"Đợi đã" Âm thanh đằng sau rất nhẹ, nhưng mang đầy sự uy hiếp.

Đàm Tự đá đá bó hoa hồngbên chân: "Thứ này để ở đây muốn cho ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top