Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: "Mối tình đầu của em?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tễ Hành tháo xuống đồng hồ tinh xảo, đặt ở tủ đầu giường.

Nét chạm khắc tinh tế tôn lên kim đồng hồ, đèn tường chiếu vào mặt số, ngay cả dây đeo cũng cực kì sang trọng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi mắt đen láy của Phương Nhiên Tri không khỏi liếc đi, ngực chua xót ngột ngạt tới đáng sợ.

Cậu luôn biết lòng Lục Tễ Hành có người khác, là người cậu chưa từng gặp, ngay cả tên cũng không biết. Lục Tễ Hành là người có đạo đức, sẽ không bao giờ mắc sai lầm để người khác chỉ trích, dù hắn và cậu chỉ là giao dịch thể xác nhưng cũng mang lại cho cậu "cảm giác an toàn".

Trước đó bọn họ đã nói rõ cho tới khi hợp đồng kết thúc thì không được có người thứ ba.

Lục Tễ Hành rất thích người kia, thích đến mức không dám bày tỏ nỗi lòng, nhưng hắn sẽ không bao giờ để Phương Nhiên Tri biết, cũng sẽ không ngoại tình.

So với bình thường thì lần này tiên sinh đi công tác lâu hơn, hẳn là 8 ngày. Sau khi về còn mang theo chiếc đồng hồ rất đẹp, hẳn ở Đông Thành đã gặp ai đó sao?

"Sao lại phân tâm?" Lục Tễ Hành đột nhiên nói, hạ tay, dường như cảm nhận được Phương Nhiên Tri run lên, tựa vào đầu giường sợ hãi.

Lục Tễ Hành: "Nghĩ tới ai?"

Còn là ai nữa, nghĩ tới người ngài cực kì yêu. Cảm xúc kì lạ khiến cậu muốn chửi thề.

Phương Nhiên Tri ngẫm lại lỗi lầm của mình, hiểu rõ tình nhân phải hành động thế nào, ngón tay nghịch nghịch vạt áo, sợ bản thân nói sai lời, vắt óc đổi chủ đề: "Tiên sinh, em..."

"Được rồi, không quan trọng." Lục Tễ Hành ngắt lời cậu, nói nhanh hơn tạo cảm giác áp lực nặng nề, "Đừng căng thẳng."

Phương Nhiên Tri không dám nói nữa, mím môi rũ mắt, thầm nghĩ, xem đi, bắn lười nghe mày giải thích, hắn không quan tâm mày nghĩ tới ai.
Giống như lúc Lục Tễ Hành nói trên bàn cơm khi chiều, hắn không phiền Phương Nhiên Tri đưa bạn về nhà.

Đôi chân thon dài của Phương Nhiên Tri cuộn lại, không nói nên lời, đôi mắt đen ngấn nước.

"Tiên sinh." giọng nói Phương Nhiên Tri như mèo cào, thấy người nhìn qua càng nhỏ hơn, "Em hôn ngài được không?"

Lục Tễ Hành nghiêng đầu lại gần, cúi xuống thấp hơn, môi dừng trước cằm Phương Nhiên Tri, tiếng nói trầm thấp: "Tôi đã nói với em bao lần, chuyện này không cần hỏi."
Tay càng mạnh hơn, gằn giọng: "Nhớ không?"

"Vâng!" Phương Nhiên Tri thay đổi thái độ, nhận lỗi, "Nhớ rồi ạ."

Chỉ là cuối cùng vẫn không hôn được.

Tiếng chuông thiện thoại đột ngột cắt ngang màn đêm, xua tan mưa lớn ngoài cửa sổ, lông mày Lục Tễ Hành nhíu lại dữ tợn, khí tức quanh người như đang nói người gọi điện thoại nếu dám không có việc gì thì đi chết đi.

Màn hình hiện lên _____ Phó Văn.

Lệ khí của Lục Tễ Hành giảm đi đôi chút, thái độ với Phó Văn còn đỡ, bạn bè 30 năm cũng khó mà giết được.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Phương Nhiên Tri, vừa chạm vào đã tách ra, không biết an ủi Phương Nhiên Tri hay chính mình.

"Tễ Hành à." tiếng Phó Văn vang lên.

Lục Tễ Hành để điện thoại lên gối, tay hơi run: "Ừ."

Phó Văn: "Vẫn ở Đông Thành hả?"

"Về rồi."

"Uầy?" Phó Văn kinh ngạc, "Tôi gọi cậu mà cậu không thấy hả?"

Lúc khôi phục dữ liệu điện thoại có tin nhắn cùng điện thoại của Phó Văn, Lục Tễ Hành thành thật đáp lại: "Thấy, không trả lời."

Phó Văn: "......"

"Tại sao không trả lời?"

"Quên."

Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy còn chưa vào việc chính, Lục Tễ Hành mất kiên nhẫn: "Có việc?"

"Tất nhiên là không." Phó Văn đột nhiên cười rộ lên, nóng lòng muốn tâm sự với hắn, "Tễ Hành, chiều nay tôi đưa khách quý tới khách sạn Bạch Lục Bình của cậu để bọn họ làm quen, cậu đoán xem người ta nói gì, nói cậu là ông Lục, là bạn già của tôi."

"Chú Lục nghe xong cũng khờ, tôi không dám làm bạn già của ông ấy đâu."

Ở Nam Thành, sản nghiệp Lục thị đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.

Thế nhưng Lục Tễ Hành bình thường không lộ mặt, đều là bố hắn ---- ông Lục chân chính quản lí thương nghiệp, tiếp nhận phỏng vấn, không tránh khỏi khiến người khác hiểu lầm.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, Phương Nhiên Tri che miệng, lông mi ướt át, răng cắn chặt, dáng vẻ này khiến Lục Tễ Hành hưng phấn, cúi người khẽ cắn tai cậu: "Tri Tri, đừng căng thẳng."

Phương Nhiên Tri không dám chớp mắt, sợ mất tập trung mà phát ra âm thanh.

Tựa như hiểu được suy nghĩ của đối phương, Lục Tễ Hành lại nói: "Cố gắng đừng kêu."

Phó Văn nói mãi cũng không có người đáp lại, Lục Tễ Hành bình thường nếu xác nhận y không có việc gì sẽ cúp máy, hôm nay hình như hơi trì trệ, đi công tác mệt mỏi quá sao?

Y buồn chán cười hỏi: "Làm gì vậy?"

Cuối cùng Lục Tễ Hành cũng trả lời: "Bận."

"Bận gì?" Phó Văn chán chết ba hoa, "Bận lên giường?"

Trong màn đêm dày đặc, chỉ có tiếng mưa rơi mơ hồ phát ra từ điện thoại, không có tiếng người.

Nụ cười Phó Văn vụt tắt, nghiến răng nghiến lợi: "Đồ dở hơi...."

Trò chuyện kết thúc, Phương Nhiên Tri buông tay thôi hành hạ miệng mình, thở phào nhẹ nhõm sống sót qua tai nạn, trong lòng lại tủi thân.

Tiên sinh rõ ràng không muốn người khác biết mối quan hệ của bọn họ, bây giờ còn bắt nạt cậu, nếu cậu không kìm chế mà để bị nghe thấy có phải sẽ bị "khai trừ" hay không?"

Hơn nữa cũng chưa kết thúc... Nếu kết thúc, cậu cũng không chịu được.

Sức chịu đựng của cậu luôn kém cỏi.

Chẳng lẽ Lục Tễ Hành muốn "vứt bỏ" cậu? Nhưng hợp đồng còn chưa kết thúc.

Ở Đông Thành gặp được người mình thích nên không cần cậu?

Vậy tại sao còn trở về lúc thời tiết xấu như vậy? Không phải vì cậu sao?

Suy luận của bản thân quá hoàn mỹ, Phương Nhiên Tri muốn tức giận, nhưng cậu không có lập trường, không tự tin mà nhỏ giọng yêu cầu: "Tiên sinh... Lần sau không cần vậy."

Nghệ sĩ công ty trong thời gian phát triển không được yêu đương, nhưng cậu mặc kệ, năm 18 tuổi đã yêu rồi. Huống hồ Phương Nhiên Tri không định công khai, Lục Tễ Hành không nói nên lời, im lặng đáp: "Ừm."

Bàn tay to lớn vốn dĩ ấm áp bây giờ nóng bỏng dính nhớp, Phương Nhiên Tri tựa như chú mèo được vuốt ve thoải mái, bụng ưỡn lên, muốn được âu yếm hơn nữa, Lục Tễ Hành vốn định làm lại đột nhiên dừng lại: "Hôm nay không làm."

Phương Nhiên Tri đang mơ hồ đột nhiên tỉnh táo, sống lưng vì bị từ chối mà trở nên lạnh lẽo: "Tại sao?"

Quả nhiên là bị từ chối sao?

Trước kia Lục Tễ Hành cũng vậy.

Lúc hợp đồng mới được kí kết, Lục Tễ Hành từ đầu tới cuối đều rất lịch thiệp, còn phân chia chỗ ngủ với Phương Nhiên Tri (*). Nhưng đã giao dịch thân thể có nhất thiết phải vậy không?

Phương Nhiên Tri thích Lục Tễ Hành, tuy không có được trái tim hắn cũng đã có thân thể. Lúc đó cậu đã biết Lục Tễ Hành có bạch nguyệt quang mà không dám bày tỏ, Phương Nhiên Tri muốn Lục Tễ Hành "di tình biệt luyến" thích cậu.

Cậu dùng rất nhiều cách, mặc quần áo nửa kín nửa hở, Lục Tễ Hành nằm cạnh cậu, mắt nhìn thẳng không nói còn bảo cậu mặc cẩn thận nếu không sẽ cảm lạnh. Phương Nhiên Tri bỏ cuộc, hỏi thẳng Lục Tễ Hành muốn làm không? Lục Tễ Hành nói không muốn.

Bị từ chối rất nhiều lần.

Sau nửa năm ký hợp đồng, Phương Nhiên Tri chơi lớn, trước mặt Lục Tễ lấy đồ chơi ra, dạng chân cho hắn xem, Lục Tễ Hành cuối cùng cũng không nhịn được bế cậu lên giường. Ba ngày.

Phương Nhiên Tri nghĩ tới mấy ngày sau đi đường còn run chân mà sợ.

"Sao vậy ạ?" Phương Nhiên Tri hỏi lại lần nữa.

Cậu cho rằng bản thân chỉ hỏi bình thường, nào nghĩ nói ra lại hơi tủi thân, Lục Tễ Hành mềm nhũn.

Lục Tễ Hành ôm người vào lòng, trầm giọng nói: "Tôi luôn ôm nhẹ em, mai không muốn đi làm sao?"

Phương Nhiên Tri sửng sốt.

Lục Tễ Hành rũ mắt: "Trương Trình cho tôi xem lịch trình của em rồi, chiều mai còn đi quay, không muốn đi?"

Sao lại quên việc quan trọng mà tơ tưởng mấy cái không đâu chứ... Phương Nhiên Tri xấu hổ cúi đầu, vùi mặt vào ngực Lục Tễ Hành. Nhẹ là thật, Phương Nhiên Tri không dám làm gì nữa.

Lục Tễ Hành hơi cười: "Tri Tri, em không giúp được tôi thì đừng ôm tôi, tôi muốn đi tắm."

Phương Nhiên Tri yên lặng buông ra, chui vào trong chăn giả chết, trùm kín cả đầu.

Là người tình nhỏ, cậu không những không dùng cách khác giúp kim chủ mà chỉ lo ngượng ngùng.

Còn cậu lại được hầu hạ thoải mái.

Lục Tễ Hành không để cậu đợi lâu, dùng khăn ướt lau tay, túm chăn lôi người ra. Phương Nhiên Tri chưa kịp hỏi sao hắn chưa đi đã thấy cổ tay trái nặng nề.

Ngẩng đầu lên, đồng hồ hồng kim đã ở trên cổ tay cậu. Lục Tễ Hành nắm tay cậu, khéo léo đeo lên.

Mặt đồng hồ khắc hoa, kích cỡ kết hợp với cổ tay mảnh khảnh, tựa như vì Phương Nhiên Tri mà tạo ra. Nhưng mới nãy nó còn vừa vặn với Lục Tễ Hành, giờ đây ở trên cổ tay nhỏ bé của Phương Nhiên Tri có hơi lớn.

Không nên hợp như vậy.

"Đây không phải của ngài sao ạ?" Phương Nhiên Tri hơi ngốc, móc lấy ngón tay Lục Tễ Hành.

"Ừm, của tôi." Lục Tễ Hành ngắm nhìn đồng hồ trên tay Phương Nhiên Tri, khá vừa lòng, ngước mắt nhìn cậu, "Mua cho em."

Phương Nhiên Tri trợn tròn mắt, giọng run rẩy, không tin được: "Dạ?"

Lục Tễ Hành vuốt ve mặt đồng hồ, nói: "Cảm thấy nó đẹp, sẽ hợp với em nên mua."

"Tôi nhớ cổ tay em nhỏ hơn tôi hai khóa nên đeo thử xem."

Phương Nhiên Tri bối rối nhìn tủ đầu giường, quả nhiên thấy khóa đồng hồ đã bị dỡ xuống, vừa đúng hai cái."

Hẳn là khi cậu tắm Lục Tễ Hành đã tháo xuống.

Đêm nay còn nhiều việc chưa làm, những lời nói của hắn cũng đủ làm Phương Nhiên Tri xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Mới nửa tiếng trước cậu còn ghen tuông mà mắng... Tên đẹp trai kia, chớp mắt tên đẹp trai đó lại thành mình.

Mình cũng không phải tên đẹp trai đó, Phương Nhiên Tri lẩm nhẩm, mình siêu đáng yêu.

Ngực Phương Nhiên Tri phập phồng, ngoan ngoãn như mèo nhỏ: "Cảm ơn ngài ạ."

Thấy đối phương có vẻ rất thích, Lục Tễ Hành tâm trạng tốt hẳn, định nói gì đó thì điện thoại Phương Nhiên Tri vang lên.

Là thông báo từ WeChat.

Không phải ảo giác, nghe được tiếng động Phương Nhiên Tri đột nhiên giật mình, vội vàng với lấy chiếc điện thoại ở mép giường, cậu quay lưng lại xem tin nhắn, chắn mất tầm nhìn của Lục Tễ Hành, không có lí do nhìn trộm.

Giờ này, phản ứng này...
Lục Tễ Hành mỉm cười, bị bỏ rơi một lúc, cuối cùng hắn không nhịn được hỏi Phương Nhiên Tri, nửa đùa nửa thật hỏi: "Mối tình đầu của em?"

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Hai người họ thật sự rất thú vị [xem kịch.jpg]

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

____________

(*) gốc: 晚上睡觉都要 和方燃知楚河汉界 (Đêm ngủ còn nói với Phương Nhiên Tri về ranh giới Sở - Hán.)
Thì đại loại là nước Sở với Hán hồi đó có cái sông để chia ranh giới hai nước á, nên câu này cũng kiểu như phân chia rõ ràng.

Mình beta lại sau nhé 🫰
Má ơi chương 4 dài điên luôn, có gì mai mình lên chương 4 nhé huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top