Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Lục Tễ Hành không hề lạnh lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt hai năm qua, Lục Tễ Hành chưa bao giờ nói như vậy ở những dịp khác, giọng hắn truyền qua dòng điện càng thêm từ tính, Phương Nhiên Tri cảm thấy yếu lòng đôi chút, ngồi ở mép giường niết ga trải giường.

"Vậy... Trước khi quay, ngài không cần em ạ." Âm thanh thẹn thùng nhỏ tới mức muốn chui xuống đất, cơ hội chủ động tốt như vậy chắc chắn phải tranh thủ, không thể lỡ được.

Phương Nhiên Tri cho rằng lần trước làm tình qua điện thoại với Lục Tễ Hành đã đủ sốc rồi, ai ngờ hắn lại thẳng thắn như thế.

Cũng thích thích.

"Ừm." Lục Tễ Hành thở dài qua điện thoại, nói, "Tôi hối hận vì không nhẹ nhàng, nhưng tôi không muốn em đi."

Phương Nhiên Tri ngả người xuống giường, kéo chăn che mắt, điện thoại dí sát vào lỗ tai tựa như ôm lấy người thương, lắng nghe nhịp tim rộn ràng: "Tiên sinh......"

Ngài đang nhớ em sao?

Lời nói như này có phần quá giới hạn, Lục Tễ Hành chắc chắn sẽ không đáp lại cậu, nếu hắn không trả lời thì Phương Nhiên Tri tối nay sẽ không ngủ được.

"Em sao vậy?" Lục Tễ Hành hỏi.

Phương Nhiên Tri: "Ngài muốn gọi video không ạ?"

Tiếng khóa cửa vang lên, biệt thự ở tiểu khu Tử Kinh không người, Lục Tễ Hành không muốn tới, trở về căn nhà gần công ty, hắn kéo cà vạt ném lên sô pha, châm chước nói: "Không được."

Không rõ có phải thất vọng hay không, nhưng có lẽ là may mắn, may mắn vì vừa rồi không tự mình đa tình mà hỏi ngài có nhớ em không.

Phương Nhiên Tri kéo chăn xuống một chút, ánh mắt trong trẻo lướt qua góc phòng: "Dạ vâng."

"Tri Tri, đã 9 rưỡi." Lục Tễ Hành nói, "Nếu gọi video tôi sợ không kìm được mà muốn em làm chính mình tới nửa đêm."

Trái tim lặng lẽ đột ngột đập mạnh, con ngươi Phương Nhiên Tri rung động, như thể chưa phản ứng mà giả ngu ngơ: "Dạ... Sao cơ ạ."

Bên tai lại vô cớ đỏ lên.

Lục Tễ Hành đưa ra tối hậu thư: "Tôi không ở bên cạnh em không được phép chơi."

Bị chọc rách ý đồ, mặt Phương Nhiên Tri đỏ bừng, hai tay ôm mặt, giọng điệu nóng bỏng như bị đốt cháy: "Dạ vâng tiên sinh."

"Tri Tri."

Thanh âm mê hoặc, Phương Nhiên Tri bỏ điện thoại ra xa một chút rồi âm thầm vỗ vỗ mặt: "Dạ?"

Lục Tễ Hành im lặng hai giây rồi nói: "Phó Văn biết mối quan hệ của chúng ta."

"Ơ? Sao có thể?" Phương Nhiên Tri bật dậy, căng thẳng nói.

Lục Tễ Hành: "Không phải tôi nói, cậu ta tự đoán được."

Phương Nhiên Tri sợ bản thân sẽ mang đến phiền phức cho Lục Tễ Hành cho nên không để ý đến sự vội vàng trong lời nói của hắn.

Lục Tễ Hành nói: "Đừng căng thẳng, cậu ta sẽ không nói ra đâu."

Trước khi ký hợp đồng Lục Tễ Hành đã nói với Phương Nhiên Tri rằng hắn biết cậu là minh tinh nên sẽ giấu thật kỹ mối quan hệ này.

Phương Nhiên Tri rũ mắt: "Dạ."

"Thế nhưng lúc nói chuyện với tôi cậu ta không vui đâu, giận rồi." Lục Tễ Hành nói trước, "Nếu cậu ta nói linh tinh cái gì với em thì đừng quan tâm, cũng đừng tin."

"Vâng."

"Tin tôi thôi là đủ."

Phương Nhiên Tri gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Vùng ngoại ô lúc 10 giờ tối rất yên tĩnh, tiếng nước từ vòi hoa sen vang trên nền nhà như tiếng mưa tí tách.

Dáng người với nghệ sĩ rất quan trọng, dòng nước trong suốt trôi theo làn da, eo cong tới bắp chân, từng nơi đều mỏng manh như sứ trắng.

Phương Nhiên Tri duỗi ra mu bàn tay gân xanh rõ ràng, đốt ngón tay cuộn lại nắm chặt vòi hoa sen, mạch máu xanh nhạt kéo tới cẳng tay dưới làn nước càng thêm bắt mắt.

Cậu không dám nắm phía dưới, cứ mặc nó ngẩng đầu lên.

Tiên sinh nói không có ngài ở bên thì không được chạm vào bản thân.

Gần đây cậu ít gặp Lục Tễ Hành, cũng lâu rồi không làm tình. Mặt Lục Tễ Hành, thanh âm Lục Tễ Hành, Lục Tễ Hành dịu dàng với cậu, Lục Tễ Hành mạnh mẽ trên giường...... Tất cả đều khiến Phương Nhiên Tri run lên sung sướng.

Những khi tiên sinh ôm cậu có giãy giụa thế nào cũng sẽ bị ôm chặt hơn.

Thật sự khiến cậu vừa sợ vừa yêu.

Hy vọng lần sau Lục Tễ Hành sẽ không từ chối cậu.

Nếu còn từ chối thì cậu sẽ phải đi học cách quyến rũ mất thôi.

Dòng nước dội vào ảo tưởng bậy bạ, đứng lên mà không ai vuốt ve lại hạ xuống.

Sống lưng Phương Nhiên Tri hơi cong, trán nhẹ nhàng dựa lên mặt tường lạnh băng, đường cong xương sống chia ra hai bên vai, xương cánh bướm run rẩy. Cậu thở phào, chờ mong tới khi chương trình quay xong sẽ ở bên cạnh tiên sinh.

*

"Tri Tri, em dậy sớm thật đấy." Trác Khinh Mạc vừa ngáp vừa xuống tầng, vừa mở phòng bếp đã thấy hình bóng Phương Nhiên Tri, giọng nói ngái ngủ kinh ngạc, "Camera còn chưa mở nữa."

Livestream 9 giờ mới bắt đầu, phòng khách chỉ có một nhân viên công tác ở đó, thấy khách mời xuống thì chỉnh máy quay, đoạn ghi âm sẽ phát lại sau, có thể biên tập lại những cảnh quay trực tiếp.

"Em không biết phòng khách có người của tổ chương trình." Phương Nhiên Tri thật thà nói, "Thấy bọn họ quay nên em nghĩ có thể làm bữa sáng lúc rửa mặt xong."

Lúc nói cậu không ngẩng đầu, lưỡi dao sắc bén cắt cà chua, nước văng ra. Thiếu niên cầm dao lông mi rũ xuống, khuôn mặt đờ đẫn có vẻ không mấy thân thiện.

Trác Khinh Mạc cười rộ lên, chỉ cho cậu: "Trước camera thì em nên nói em muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, hay là em cố ý dậy sớm vậy."

Phương Nhiên Tri: "Tại sao?"

"Sao em lại thật thà vậy chứ." Trác Khinh Mạc tới gần cậu giúp đỡ, bất đắc dĩ nhưng cũng thưởng thức nói, "Tri Tri, em đang quay chương trình giải trí, nói như vậy sẽ tăng thêm hảo cảm đó nha."

"Là vậy sao?" Phương Nhiên Tri tiếp thu kiến thức mới, tâm trạng tốt lên hẳn, nhưng lại không học được, nghiêm túc: "Bố mẹ bảo em không được nói dối."

Đôi tay đang nhặt rau hơi dừng lại, Trác Khinh Mạc liếc nhìn sườn mặt Phương Nhiên Tri: "Bố mẹ em?"

Nói dối sẽ bị phạt, bị đánh mông..... Phương Nhiên Tri hé môi: "Vâng."

Trác Khinh Mạc trầm tư.

Ánh mắt Trác Khinh Mạc qua ống kính rất thú vị, không nhìn xung quanh mà chỉ nhìn chằm chằm Phương Nhiên Tri, tựa như nhìn chưa đủ.

Hình ảnh này nếu đăng lên mạng chắc chắn sẽ có vô số người choáng váng. Phó Văn nhìn rồi cười, không ngờ tình nhân nhỏ của Lục Tễ Hành lại thu hút tới vậy.

Lục Tễ Hành có biết không?

Nghĩ đến lời đe dọa bị bố đánh gãy chân, Phó Văn hận tới mức nghiến chặt hàm, muốn chửi Lục Tễ Hành.

Chưa từng làm chuyện gì xấu thì bịa ra vậy, có thể dọa tình nhân nhỏ của hắn càng tốt.

Khách mời giữa trưa kết bạn cùng đi siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết rồi nhét đầy tủ lạnh.

Sáu người ở chung bốn ngày, tính cách khác biệt, chương trình đã quay hơn nửa nhưng không có mâu thuẫn gì, tất cả đều rất hòa hợp.

Phó Văn không những không thấy Phương Nhiên Tri cậy có Lục Tễ Hành tới tìm hắn mà cũng rất ít nói, thật kì lạ.

Lúc ôm đùi cậu ta không tìm Lục Tễ Hành đòi tài nguyên sao? Sao lại có vẻ cam chịu như vậy? Còn thờ ơ nữa chứ?

Không chính đáng tí nào cả.

Thẳng tới tận ngày livestream thứ năm kết thúc Phó Văn mới thấy một chút dao động trên mặt Phương Nhiên Tri.

"9 giờ rồi sao." Lương Sảng nuốt nước bọt, luyến tiếc nói, "Tôi còn chưa khoe hết tài nghệ đâu... Khụ, hát tới khàn giọng rồi."

Liễu Cảnh Tâm lắc đầu nói: "Anh nghỉ ngơi đi, mai rồi tiếp tục."

Hằng ngày ở chương trình chỉ cần nhớ thì bọn họ sẽ biểu diễn sở trường đặc biệt của mình, ca hát diễn kịch, đâu cũng là sân khấu.

Hơn 9 giờ, gió thổi ngoài vườn càng lạnh hơn, ở cùng mọi người lâu, Phương Nhiên Tri không dám thả lỏng cũng có thể thư giãn một chút. Cậu là người duy nhất ở ngoài, đếm từng cánh hoa trước gió dưới ánh đèn mập mờ.

"Ong."

21 cánh..... Bả vai Phương Nhiên Tri run rẩy như bị dọa, nhanh chóng lấy điện thoại.

Hai giây sau, màn hình hiện lên khuôn mặt trắng bệch khó coi, Phương Nhiên Tri không dám chớp mắt cho tới khi tấm ảnh vừa gửi được 2 phút đã thu hồi.

Bên trong bức ảnh khung cảnh tươi sáng, cậu học sinh khuôn mặt non nớt lại quật cường, đôi mắt đỏ bừng, sợ hãi cuộn tròn một góc, trên người chi chít những vết thương cũ mới.

Cậu biết có người chụp cậu, cho nên phẫn nộ nhìn bản thân chật vật nghèo túng ôm lấy chính mình bên vách tường loang lổ.

Đáng chú ý là trên người cậu không có bất cứ thứ gì.

Đó là Phương Nhiên Tri năm 16 tuổi.

Uông Thu Phàm: 【Uông Thu Phàm đã thu hồi một tin nhắn】

Uông Thu Phàm: 【Cậu nói xem ảnh này gửi cho ai tốt hơn?】

Phương Nhiên Tri siết chặt điện thoại, móng tay màu hồng dần nhạt đi.

"Sao cậu lại ở ngoài này?"

Vai cổ run mạnh, Phương Nhiên Tri hốt hoảng mà đè lên điện thoại, lui về phía sau nửa bước, lúc quay đầu khuôn mặt có hơn một nửa chìm vào bóng tối: "Đạo diễn Phó."

Phó Văn để ý giọng cậu hơi lạ, mắt như đèn pha nhìn chằm chằm cậu, màu môi trắng bệch.

Vừa rồi cậu ta hoảng loạn như thế, bây giờ trông còn tệ như vậy, chẳng lẽ bị Lục Tễ Hành đá? Nhưng mới có mấy ngày thôi mà?

Phó Văn hơi nhếch lông mày, khò hiểu cười một tiếng, thấy không ai ở gần cũng không giấu diếm gì mà nói: "Chưa gì đã chia tay rồi à? Cũng đúng, dù sao tính cách Lục Tễ Hành cũng thờ ơ như thế."

Người bên cạnh Phó Văn thay như thay áo cũng chưa bao giờ thấy Lục Tễ Hành có dục vọng với ai, tìm cho hắn còn bị mắng, không phải lạnh lùng thì không còn lí do nào.

Phương Nhiên Tri mới ở bên hắn không lâu nên chắc chắn không biết, nếu biết chắc đã chạy vội còn thay người mới.

Vừa rồi Phương Nhiên Tri sắc mặt trắng bệch, mi thanh tú nhíu lại, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, không hề ngoan ngoãn chút nào.

Cái người được Lục Tễ Hành khen ngoan sau lưng hắn mắng vị đạo diễn của chương trình giải trí cậu tham gia: "Anh nói nhảm cái gì vậy?"

"Bọn tôi không chia tay." Phương Nhiên Tri thản nhiên chắc chắn, "Anh ấy một đêm sáu lần."

Chốt một câu cuối: "Anh làm được không?"

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Văn: ? Chết tiết.... (Nắm tay kìm nén cơn giận)
Tôi chỉ làm tình với ngài Lục thôi.
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cúi đầu ~

_____________
Chúc mng năm mới vv nhé 🥳🎆
Mình sẽ beta sauu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top