Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Tôi muốn gặp em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói chuyện với tôi như thế có nghĩ tới hậu quả chưa?" Phó Văn tức giận bật cười, y chắc chắn bản thân đang bị công kích cá nhân.

Đạo diễn gameshow, không thiếu tiền không thiếu đề tài, không bị ảnh hưởng bởi tư bản, y chính là tư bản, vừa là trung tâm vừa có tiếng nói nhất, Phương Nhiên Tri thật thà: "Không."

Lúc nhớ tới Lục Tễ Hành thì cậu tự nhiên bật ra, ai thèm quan tâm có xúc phạm người khác không.

Phó Văn cũng cảm thấy cạn lời, ôm tay cho cậu cơ hội: "Xin lỗi tôi đi."

Phương Nhiên Tri mím môi: "Không."

Phó Văn: "......"

Phó Văn: "?"

Nhìn cậu tình nhân nhỏ cậy sủng mà kiêu này? Ỷ bản thân bám được Lục Tễ Hành mà dám nói chuyện với y như thế.

Phương Nhiên Tri nói nhẹ nhàng nhưng lại chắc chắn: "Là anh nói tới ngài Lục trước, tôi không xin lỗi."

Phó Văn nhướng mày: "Chỉ là tình nhân mà còn ảo tưởng có thể đi xa hơn à? Cậu giữ kim chủ của cậu thì kim chủ của cậu cũng không thấy, cũng chẳng thèm để ý đến cậu."

Hơn hai năm qua đương nhiên cậu biết rõ, không cần ai nhắc, hàng mi dài của Phương Nhiên Tri rũ xuống, muốn lấy lại tự tin: "Thế nên đây là cách anh đối xử với tình nhân của anh à? Ngài Lục thì đối xử với tôi tốt lắm đấy."

Mấy hôm trước lúc gọi điện Lục Tễ Hành còn dặn cậu Phó Văn nói gì thì cậu cũng không cần nghe hay tin, cũng không cần quan tâm.

Nhưng nhịn kiểu gì đây, Phương Nhiên Tri nắm chặt điện thoại, móng tay ghì chặt không còn chút máu. Trước mặt "kim chủ" trịch thượng bình luận về tình nhân, trong màn hình còn có ác ma như bom hẹn giờ, cậu không nhịn nổi.

Không biết tiên sinh có trách cậu đã xúc phạm bạn thơ ấu của ngài không.

Lúc về vẫn nên giải thích vậy.

"Cậu thú vị thật đấy." Phó Văn hái một bông hoa hồng đầy gai rực rỡ màu sắc, tuy có thể tấn công người khác nhưng cuối cùng vẫn bị hái mà thôi, "Tặng cậu, tình nhân của Lục Tễ Hành."

Bông hoa bị nhét vào tay Phương Nhiên Tri, nói: "Nếu bị ngắt khỏi rễ thì hoa sẽ héo. Trước đây có kiêu ngạo thế nào cũng không thay đổi được quy luật định sẵn."

Rễ là kim chủ của hoa hồng, Lục Tễ Hành là gốc rễ của Phương Nhiên Tri.

Phương Nhiên Tri cau mày, vẻ mặt không đổi, cậu cất bông hoa, vờ như không hiểu: "Cảm ơn hoa của Phó đạo diễn."

Trước khi rời đi, Phó Văn ra vẻ nửa tỉnh nửa mê, hỏi một câu riêng tư: "Buổi tối trước ngày quay tôi có gọi cho Lục Tễ Hành...... Lúc đó hai người đang làm tình?"

Điện thoại rung lên hai lần, rung tới mức lòng bàn tay tê dại, ác ma đang giục cậu trả lời.

Phương Nhiên Tri dựng lên như con nhím, to gan trả lời: "Đúng rồi, làm năm lần."

*

Lúc trở về phòng ngủ đã 9 rưỡi, may mắn cho Phương Nhiên Tri là livestream đã kết thúc nếu không thì cậu khó mà điều chỉnh cảm xúc.

Đóa hồng diễm lệ được Phương Nhiên Tri cắm vào một chiếc lọ miệng rộng mảnh khảnh, những đường pha lê trong suốt trải dọc, màu đỏ rực tỏa ra bắt mắt.

Một bông có vẻ hơi trống rỗng nhưng hương thơm cũng đủ nồng nàn.

Phương Nhiên Tri chạm vào cành hoa, ngón trỏ bị gai đâm rỉ máu, màu sắc hệt như bông hoa.

Nhắc nhở cậu đừng nên hy vọng quá xa vời.

Uông Thu Phàm: 【Sao không trả lời?】

Uông Thu Phàm: 【Không thấy?】

Uông Thu Phàm: 【Có cần tôi gửi lại không?】 

Con ngươi Phương Nhiên Tri phản chiếu những câu chữ bình thường nhưng lại như đang tra tấn người khác, môi mím chặt.

Dù sao cũng không phải lần đầu, cậu đã học được cách bình tĩnh, chỉ cần tiên sinh không thấy...... Cậu trong bộ dạng thảm hại đó là được.

Phương Nhiên Tri trả lời lại: 【Xem chương trình】

Uông Thu Phàm: 【Tôi xem rồi, các cậu quay xong rồi.】

Phương Nhiên Tri không muốn nhiều lời nên chỉ ngắn gọn đáp lại: 【Số tài khoản.】

Quá trình quen thuộc, Uông Thu Phàm gửi một dãy số tới, khác với số lần trước, lại là số mới, Phương Nhiên Tri gửi 10 vạn tệ qua, nửa câu vô nghĩa cũng không có.

Uông Thu Phàm: 【Đã nhận được.】

Uông Thu Phàm: 【Gặp lại sau.】

Phương Nhiên Tri cuối cùng cũng nhắn lại: 【Anh tìm chị Trà Trà?】

Uông Thu Phàm: 【Không có, tôi chỉ tìm cậu, tôi không muốn cá chết lưới rách với cậu đâu.】

Phương Nhiên Tri như kiệt sức ngã xuống giường, lấy gối và chăn che mặt, như muốn bóp nghẹt bản thân.

Viện trưởng viện mồ côi..... Ha.

Nhớ tiên sinh quá đi mất. Chỉ cần rời xa Lục Tễ Hành một chút, hai người đã cách nhau mấy ngày, Phương Nhiên Tri cũng không dám chủ động làm phiền, sợ trì hoãn công việc của hắn.

Hoàn toàn khác với lúc ở bên cạnh hắn.

Lần gọi điện trước đó đã là chuyện của 4 ngày trước.

Bọn họ đã lâu rồi không liên lạc.

Nếu ngày mai gọi điện với tiên sinh, giải thích..... Một chút chuyện cậu dỗi Phó đạo diễn vậy.

Ngày tiếp theo Phương Nhiên Tri nấu cơm, Trác Khinh Mạc quen tay hỗ trợ, đợt quay đầu tiên sắp kết thúc, nghỉ ngơi 2 ngày rồi mới quay đợt thứ hai.

Ăn cơm xong, Trác Khinh Mạc cẩn thận nhìn Phương Nhiên Tri làm đồ ăn nhẹ, càng xem càng thấy đáng yêu: "Nhiên Nhiên, hay em dạy anh cách làm món này đi."

Phương Nhiên Tri: "Mọi người chờ ăn là được, không cần học."

"Nhưng nhìn nó đẹp lắm luôn." Trác Khinh Mạc động trái tim thiếu nữ, "Chắc là ăn ngon lắm nhỉ, học xong thì sau này muốn ăn anh có thể tự làm, cũng khá tiện."

Quả là vậy, Phương Nhiên Tri gật đầu: "Đơn giản lắm, anh xem em làm trước."

Hai mắt Trác Khinh Mạc sáng lên: "Được."

"...... Nhìn đi, tình nhân nhỏ của cậu với người ta xứng đôi chưa kìa." Phó Văn đưa máy quay giao cho phó đạo diễn, ra cửa gọi điện thoại, hả hê cố ý nói:"Cậu thấy bình luận chưa Tễ Hành, biết bao người ship kia kìa, cậu có cảm thấy họ xứng đôi không?"

"Mù à? Xứng chỗ nào?" Giọng điệu Lục Tễ Hành lạnh lẽo, "Tôi bảo cậu tách họ ra."

Phó Văn hừ cười: "Xin lỗi nha, chương trình sinh hoạt hàng ngày lấy đâu ra kịch bản, họ thích làm gì thì fans thích xem cái đó thôi."

WeChat trên laptop vang lên thông báo, Lục Tễ Hành click mở, bật cười.

Đêm hôm đó Phó Văn bị dỗi xong thấy xấu hổ, mà cũng không giống học sinh tiểu học đi mách lẻo, những trả thù phản công của hắn lúc này như trò đùa, đau khổ hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Lục Tễ Hành gửi cho hắn một ảnh cap màn hình.

Tri Tri: 【Tiên sinh!】

Tri Tri: 【Hôm nay em thử làm đồ ngọt, khác với mấy món em hay làm, lúc về em làm cho tiên sinh nhé?】

Tri Tri: 【Hình ảnh.】

Caramel lẫn màu hồng hồng, mặt ngoài giòn xốp hơi nở ra, giống nụ hoa sắp nở, mùi hương ngào ngạt như tràn ra màn hình.

Chỉ Trác Khinh Mạc cách làm bánh đơn giản xong Phương Nhiên Tri tới nồi hấp kiểm tra phát minh mới của mình, trộm lấy điện thoại chụp lại rồi gửi cho Lục Tễ Hành, cậu có hơi hồi hộp.

Bày trên bàn chỉ có 2 chiếc, khách mời lại có 6 người, không thể chia nổi, Phương Nhiên Tri cũng không định chia, tự mình ăn hết luôn, nếm thử vị xem rồi cải tiến.

Hai chữ "Về nhà" có thể khiến người ta như lên mây, Lục Tễ Hành nhìn Phương Nhiên Tri quay lưng với camera lặng lẽ xem điện thoại, thực sự muốn ôm người vào lòng rồi xoa đầu.

Lục Tễ Hành: 【Được.】

Lục Tễ Hành: 【Tri Tri, buổi tối gọi video với tôi, tôi có việc cần nói với em.】

Nói cậu tránh xa Trác Khinh Mạc ra một chút.

Hắn còn đang vắt óc mà nghĩ nên lấy lí do gì gọi cho Phương Nhiên Tri, thấy tin nhắn hai mắt lập tức sáng lên.

Tôi là Tri Tri: 【Vâng!】

Lục Tễ Hành nói với đầu dây bên kia: "Đồ ăn nhẹ mới chỉ có tôi có."

Phó Văn: "......"

"Đồ chó, nổ chết đi!" Phó Văn thẹn quá hóa giận, hùng hổ cúp máy.

Có thể gọi video, Phương Nhiên Tri phấn khích ra mặt, liên tục dạy Trác Khinh Mạc cách làm 3 món đồ ăn nhẹ. Thoáng thấy Phó Văn vừa về từ sau máy quay, khóe môi hơi hạ xuống, Phương Nhiên Tri sầu não, tối nay nên giải thích thế nào bây giờ.

Cậu không nên xúc phạm Phó Văn, không nên nói với người ta Lục Tễ Hành một đêm sáu lần, càng không nên nói tối đó họ làm năm lần...... Từng câu từng chữ đều sai lầm, không ngoan gì cả, phải thành thật mà xin lỗi.

Không biết Phó Văn có nói với Lục Tễ Hành trước rồi không, nói như thế nào, có thêm mắm dặm muối không, mong tiên sinh không trách cậu.

"Em sao vậy? Sao chỉ nhìn tôi mà không nói gì?" Hôm nay Lục Tễ Hành về tiểu khu Tử Kinh, khung cảnh là đầu giường phòng ngủ chính mà Phương Nhiên Tri quen thuộc.

"Hic..... Không có gì ạ." Phương Nhiên Tri nắm góc chăn, không dám nói thật, tầm mắt tham lam nhìn chằm chằm người trước màn hình, "Tiên sinh, ngài mới tắm xong ạ?"

Tóc Lục Tễ Hành đang ướt, cổ vẫn còn dấu vết ướt nhẹp, áo tắm rộng thùng thình buông tới ngực, xương quai xanh cũng bị lớp vải che đi, muốn cho người ta thấy nhưng lại không cho thấy quá nhiều, không giống như lúc ở công ty mặc vest đi giày ngay ngắn.

"Ừm." Lục Tễ Hành nói, "Tóc chưa lau khô."

"Vậy ngài lau đi ạ."

"Không sao, em rửa mặt chưa?"

Phương Nhiên Tri lấy áo ngủ, ngồi ở chân giường: "Em chưa ạ."

"Đi đi." Lục Tễ Hành im lặng nửa giây lại bổ sung, "Cầm điện thoại, tôi muốn nhìn em."

Áo ngủ mềm mại bị bóp chặt tới nhăn nhúm, tay Phương Nhiên Tri run lên, kiềm chế giọng nói hưng phấn: "Dạ."

Khi tới lấy quần lót thì điện thoại quay cuồng, hiển thị lọ hoa ở tủ đầu giường, bên trong cắm một đóa hoa đang kiêu ngạo nở rộ.

Lục Tễ Hành tưởng phòng ngủ của khách mời nào cũng đều được trang trí như vậy: "Hoa do tổ chương trình trang trí sao? Rất đẹp."

"Dạ?" Phương Nhiên Tri thật thà nhỏ giọng trả lời, "Là Phó đạo diễn tặng ạ."

Lục Tễ Hành nhíu mày: "Ai tặng?"

"........ Phó đạo diễn ạ."

Hoa hồng đột nhiên trở nên xấu xí, Lục Tễ Hành im lặng, hung ác nhìn chằm chằm bông hoa.

Tại sao không ném đi?

Phương Nhiên Tri thấp giọng kêu: "Tiên sinh."

Lục Tễ Hành cưỡng ép thu hồi tầm mắt, chưa nói ra lời gì quá giới hạn, chậm rãi nói: "Sao vậy?"

Bàn tay vô thức sờ vạt quần, Phương Nhiên Tri tự cổ vũ chính mình: "Tiên sinh, ngài hạ camera xuống một chút được không ạ, em muốn nhìn ngài."

Hầu kết Lục Tễ Hành chuyển động, giọng hắn trầm thấp: "Nhìn tôi làm gì?

Phương Nhiên Tri liếm môi, không dám nhìn thẳng: "Cơ ngực ạ."

Đôi bên cùng im lặng.

"Chờ tôi một chút." Lục Tễ Hành đột nhiên xuống giường tới thư phòng, bước đi ổn trọng, "Tôi xem lại công việc một chút."

Chờ có nghĩa là có thể, Phương Nhiên Tri ngước mắt, mong đợi: "Dạ."

Đèn thư phòng không sáng bằng đèn phòng ngủ, tông màu ấm áp, Lục Tễ Hành ngồi trước bàn làm việc thường ngày, bắt đầu làm việc, từ tập tài liệu lấy ra một cuốn sổ.

Mở ra, tờ mời nhất viết hai điều không tính là cũ:

Liên lạc với súc sinh nhỏ họ Lục, tàn nhẫn làm một lần.

Tới gần họ Trác, tàn nhẫn làm một lần.

Sắc mặt Lục Tễ Hành âm trầm, giống như đang ký hợp đồng mấy trăm triệu, cực kỳ nghiêm túc, mạnh mẽ viết xuống việc quan trọng ngày hôm nay.

Nhận hoa của họ Phó, tàn nhẫn làm một lần.

Quyến rũ muốn xem cơ ngực của tôi, tàn nhẫn làm hai lần.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Lục, anh manh động quá ( sờ cằm.jpg )
Phó Văn: Tôi là người hỗ trợ mà phải không? ( cười ).
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cúi đầu~

_______

1 ngày up 2 chương quá tiến bộ =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top