Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Ngài có muốn em làm vợ ngài?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Nhiên Tri là nghệ sĩ nên luôn phải chú ý chế độ ăn uống và rèn luyện thể lực để mọi tấc thịt trên người đều hợp lí.

Mịn màng, xinh đẹp, không yểu điệu cùng với cơ bắp mỏng, nhìn tuy hơi gầy nhưng sờ vào lại rất thích.

Mà Lục Tễ Hành là người có kỷ luật, cộng thêm Phương Nhiên Tri khuyến khích cũng thường xuyên tập luyện, thân hình rất tuyệt. Dáng người không lố bịch lại khiến người ta thèm nhỏ dãi, khi gồng lên sẽ có cảm giác mạnh mẽ, mỗi lần Phương Nhiên Tri ở trong ngực hắn đều sẽ cực kì nhỏ xinh.

Vậy nhưng bây giờ Phương Nhiên Tri lại không thể trực tiếp trải nghiệm sức mạnh này nên chỉ có thể tưởng tượng cho đỡ nhớ. (*)

Nhìn hai lần.

Màn hình điện thoại vẫn chưa thay đổi từ thư phòng tới phòng ngủ, Lục Tễ Hành lười biếng dựa lưng ghế, mở áo choàng tắm lộ ra đường nét đầy đặn.

Yết hầu lên xuống tạo ra âm thanh, Lục Tễ Hành không giấu dược sung sướng trêu chọc: "Tri Tri nhìn thấy không? "

Hai người cách nhau ngàn dặm, Phương Nhiên Tri đã tỉ mỉ đếm từng ngày, cậu thật sự rất muốn gặp Lục Tễ Hành.

Buổi chiều ăn nhiều đồ ngọt nên cổ họng có hơi ngứa, cậu muốn uống nước, hơi ho nhẹ hai tiếng, Phương Nhiên Tri không dám nhìn lâu nhưng không nhịn được, ánh mắt láo liên như có tật giật mình: "Dạ... Thấy ạ."

Camera chỉ quay tới cổ, không có mặt Lục Tễ Hành, nhưng tiếng hắn cười lại rõ tới lạ.

Phương Nhiên Tri xấu hổ tới mức muốn biến thành đà điểu giấu mặt đi, tự cảnh cáo trong lòng không được linh tinh, thế nhưng miệng lại chẳng đồng điệu với chủ nhân: "Em muốn sờ."

A.... Nói cái gì vậy trời, Phương Nhiên Tri hoảng loạn ném điện thoại: "Tiên sinh, em đi tắm đây ạ."

"Ừm." Lục Tễ Hành như không biết cậu ngượng, Ở nơi không ai thấy hơi nhếch khóe môi, đứng đắn nói, "Cầm điện thoại đi."

Vừa rồi đã nói muốn xem cậu tắm, Phương Nhiên Tri cầm điện thoại lên, đặt ở giá đỡ, điều chỉnh góc độ rùi lùi lại một chút dưới vòi hoa sen, hỏi: "Tiên sinh, ngài có thấy em không ạ?"

Lục Tễ Hành trầm giọng: "Có thấy."

"Có thấy hết không ạ?"

"Có."

Nước ấm rơi xuống, lăn trên cơ thể trắng ngần mịn màng, Phương Nhiên Tri không ngước mắt xem điện thoại, cậu không dám chắc ánh mắt mình có hấp dẫn hắn không, bình thường lúc ở cạnh Lục Tễ Hành cậu đều vậy.

Nếu hai bên giận nhau thì tệ lắm, cậu không ở bên cạnh tiên sinh, không thể giải quyết cho hắn được.

"Tri Tri." Âm thanh truyền qua loa điện thoại có hơi méo mó, dưới dòng nước trong phòng tắm càng mờ mịt hơn.

Đôi mắt thấy cơ ngực mà đầu không nghe lời bắt đầu nghĩ lung tung, Phương Nhiên Tri nghe tiếng gọi tưởng tâm sự thầm kín của mình bị phát hiện, vai cổ căng lên: "Dạ?"

Lục Tễ Hành hỏi: "Tối về em có xem livestream của mình không?"

"Dạ?" Hắn nhắc tới công việc như ông chủ kiểm tra xem nhân viên có làm tròn trách nhiệm, cống hiến lợi ích cho công ty hay không.

Phương Nhiên Tri biết Lục Tễ Hành không có ý này, cho rằng hắn không rõ quy trình: "Buổi tối xong việc thì bọn em về phòng ngủ, livestream cũng tắt rồi biên tập lại sau, cũng không có bản ghi lại, em cũng không xem được."

"Vậy em có xem Weibo không?" Lục Tễ Hành nói, "Sẽ có fan quay màn hình lại."

Phương Nhiên Tri lắc đầu: "Không ạ." cậu ngước nhìn điện thoại trên giá, hàng mi dài bị dính nước, tựa như bị ai bắt nạt mà khóc, "Tiên sinh sao vậy ạ?"

Lục Tễ Hành vốn định về phòng ngủ thấy cảnh này lại dừng lạu, hành lang tầng hai không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, đôi mắt kia hệt như dã thú, tham lam hoang dã.

"Không đâu." Lục Tễ Hành lại đi tiếp, đẩy cửa phòng ngủ, khung cảnh lại sáng lên, "Tôi thấy trên mạng nhiều người ship cp nên muốn nói với em chút thôi."

"Ship ai với ai ạ?" Phương Nhiên Tri hơi hiếu kì, chương trình giải trí về cuộc sống hằng ngày thì ship cái gì, cũng không có mấy kiểu tình cảm như vậy.

Lục Tễ Hành cạn lời.

Phòng tắm chỉ còn vang tiếng nước, Phương Nhiên Tri dừng tắm, như mô tơ bắt được cảm xúc của Lục Tễ Hành: "Chẳng lẽ là em với đàn anh?"

Lục Tễ Hành: "Ừm."

Phương Nhiên Tri tiến lên hai bước, đến gần điện thoại, toàn bộ khuôn mặt đẫm nước hiện lên trước Lục Tễ Hành.

"Tiên sinh, em với đàn anh Trác Khinh Mạc chỉ là học cùng trường, cùng tham gia hoạt động thôi ạ." Phương Nhiên Tri nhanh chóng giải thích, sợ bị hiểu lầm, "Còn lại cũng không có nói chuyện gì đâu ạ, bọn em không có bê bối cũng không có quan hệ gì khác đâu ạ."

Nếu như nghệ sĩ muốn xào cp tăng lưu lượng thì người đại diện sẽ hợp tác để đôi bên cùng có lợi.

Cũng có nhiều lúc một trong hai không muốn nổi lên bằng cách này, bên còn lại vẫn muốn cố chấp để lăng xê, tuy rằng chẳng ra gì nhưng độ nổi tiếng cũng không ít.

Thế nhưng từ lúc Phương Nhiên Tri gia nhập đã chê cái "quy tắc ngầm" này, giám đốc công ty cậu là Lục Tễ Hành cũng khinh thường cách này.

Huống hồ địa vị của Trác Khinh Mạc cũng chẳng cần dùng cách này để đi lên, Ngô Chí cũng không nói với cậu vấn đề lăng xê.

Phương Nhiên Tri nhíu mày bào chữa: "Tiên sinh, ngài phải tin em."

Sao lại phản ứng mạnh như vậy, cứ như lời hắn thuận miệng cũng sẽ dọa cậu, Lục Tễ Hành nói: "Không phải tôi không tin em, Tri Tri, tôi rất tin em."

"Đây là tính chất công việc của em, về sau hai người hợp tác cũng không có gì, không cần giải thích với tôi."

Không cần giải thích nghĩa là không thèm quan tâm, cậu không có bê bối là tốt mà có cũng chẳng sao, Phương Nhiên Tri thấy vừa rồi mình căng thẳng có hơi mất mặt, lại buồn cười.

Tựa như hy vọng xa vời.

Cũng may tiên sinh không chê cậu chuyện bé xé to, nếu không cậu không dám ngẩng đầu mất.

"Dạ, em cảm ơn tiên sinh." Phương Nhiên Tri rầu rĩ lẩm bẩm.

"Nhưng anh ta thân thiết với em quá." Lục Tễ Hành cẩn thận lời nói, dùng giọng điệu không quá để ý, "Tránh xa hắn một chút."

Ngọn lửa trong lòng vừa tắt chợt vụt sát, Phương Nhiên Tri cố kìm không cong môi: "Dạ!"

Tắm rửa xong lên giường đã là 10 giờ, đèn tắt khiến căn phòng trở nên tối mịt, chỉ còn ánh trăng le lói qua cửa sổ sát đất, vương lại chút ánh sáng.

Phương Nhiên Tri kéo chăn lên tận cằm, cả người cuộn tròn, mắt nhìn chằm chằm ánh trăng dẫm lên sàn nhà, trong đầu chỉ toàn Lục Tễ Hành, từ mặt tới thanh âm rồi là cơ ngực... Đều khiến cậu không thể kiềm chế, năm ngón tay chạm vào cử động, Phương Nhiên Tri vùi mặt vào chăn mỏng, hàng mi run rẩy, chân cuộn chặt hơn.

Tiên sinh chưa cho phép cậu chạm vào, mà cậu cũng không xin phép, cậu không nhịn nổi.

Lúc tắm cậu chẳng mặc gì, hắn đã thấy hết cả, chẳng lẽ không có phản ứng gì sao? Vừa không chạm vào mà không có hơi thở dồn dập.

Như thể chỉ có mình cậu bị dục vọng chi phối.

Phương Nhiên Tri cảm thấy thất bại, rốt cuộc phải làm thế nào Lục Tễ Hành mới thích cậu đây.

Cậu lau tay, mở điện thoại lên tìm kiếm "Làm thế nào để người mình thích thích mình", vô số kết quả hiện ra.

Hầu hết bình luận trả lời đều là - chủ động và trực tiếp.

Ngẫm lại lúc mặc áo ngủ tình thú, tán tỉnh dụ dỗ, cởi quần áo đi tắm, Phương Nhiên Tri hơi ngượng, như gậy còn chưa đủ trực tiếp hả?

Lần đầu cậu chủ động đã lấy đồ chơi ra trước mặt Lục Tễ Hành, đúng là ăn gan hùm mật gấu.

Đêm đó lá gan cũng suýt thì bay, mất cả tỉnh táo.

Cứ mãi suy nghĩ về ảo tưởng mới gạt bỏ, Phương Nhiên Tri mặt đỏ tim đập, quyết định nhắm mắt đi ngủ.

Buổi ghi hình đầu tiên chỉ còn một ngày, Phương Nhiên Tri nấu cơm không để Trác Khinh Mạc phụ giúp nữa.

"Sao không để anh giúp vậy." Lần thứ hai bị đuổi ra ngoài, Trác Khinh Mạc chặn lại cửa bếp, nghiêng nửa người nhìn Phương Nhiên Tri, mạnh dạn để cử bản thân, "Để anh giúp cũng tiết kiệm thời gian hơn đó."

Phương Nhiên Tri không dao động: "Hôm nay em chỉ nấu mì nên cũng nhanh thôi. Đàn anh ra ngồi với mọi người là được."

Để đảm bảo xác thực lời bản thân, cậu còn quay lại nói: "Dù gì thì người nấu cơm không rửa bát, hay anh rửa bát đi."

Rửa bát thì rửa bát, Trác Khinh Mạc không kiên trì nữa, cười nói: "Cứ vậy đi."

Cứ như vậy tới buổi chiều, Phương Nhiên Tri cũng không để Trác giúp đỡ, không trách nổi.

Làn đạn nhận ra có chỗ không đúng, sôi nổi nói "Thất tình", "Không đúng nha", "Hai người họ cãi nhau chắc luôn", náo nhiệt tới hoa cả mắt.

Dù vậy thì hai nhân vật chính ở chung cũng không có vấn đề, fans Phương Nhiên Tri nói: "Chắc là Tri Tri sợ mang tiếng ôm đùi thôi, giữa hai người chắc không có vấn đề gì đâu."

Vị trí như vậy cẩn thận cũng là thường tình, mọi người hiểu ra, càng thương Phương Nhiên Tri hơn."

【Nhiên Nhiên đáng yêu quá à】

【Em có chồng chưa? Không thì có anh nè, 1m9, tuổi 21 cm (thẹn thùng)】

【Lầu trên lái xe nhanh vãi!】

【Tốt nhất là cậu nói tuổi tác ha.... Dm tôi còn chưa thấy ai nói đơn vị tuổi là cm đâu】

【Đang xem chương trình giải trí mà lên cơn gì vậy hả】

【Tri Tri là vợ tôi, hôn hôn hôn hôn】

【Thấy gì nói đấy, Phương Nhiên Tri đẹp quá trời, thấy gì nói đấy tiếp, đồng hồ của ẻm xứng với ẻm quá luôn, rốt cuộc là hãng gì vậy, tôi muốn mua】

【......】

Chuẩn bị xong bữa trưa, Phương Nhiên Tri cầm đồng hồ tháo xuống lên, dây đồng hồ bao lấy cổ tay trái, một tay đeo đồng hồ, động tác nhịp nhàng.

Mấy ngày nay vẫn vậy, khi nào bận rộn cậu sẽ tháo xuống, xong việc mới đeo lên.

"Nhiên Tri, đồng hồ của em đẹp thật đó, cũng không rẻ đâu ha." Lương Sảng cắn hạt dưa xong phủi tay, hỏi, "Em mua ở đâu thế?"

Phương Nhiên Tri ngẩng mặt lên, thật thà trả lời: "Em cũng không biết."

Trác Khinh Mạc đột nhiên tiếp lời: "Không phải đồng hồ của hãng cao cấp nào. Hồi trước Đông thành có buổi đấu giá, cái đồng hồ này là vật cuối cùng trong bộ sưu tập."

Phương Nhiên Tri hơi giật mình, Lục Tễ Hành đi công tác ở Đông thành.

Phó Văn từ phía sau màn nghe thấy, khuôn mặt như giác ngộ, bảo sao hắn thấy cái đồng hồ này quen quen.

Có thời gian y rất thích đồng hồ của Balengue nên đã mua vài mẫu, sau đó lên mạng thấy một mẫu đồng hồ hoa hồng có kim đồng, mặt đồng hồ khắc hoa tỉ mỉ, tính thẩm mĩ nghệ thuật rất cao.

Y muốn mua, khó khăn lắm mới liên hệ được với người phụ trách thì bị báo mẫu này là nhà thiết kế đặc biệt dành cho vợ, ý nghĩa "Nhìn lại bên kia" (**) để cầu nguyện vợ hắn đang bị bệnh có thể sớm ngày khỏe lại nên không bán.

Không ngờ là mới qua nửa năm nó đã bị mang đi đấu giá.

Phương Nhiên Tri lo lắng hỏi: "Vợ anh ta thế nào rồi?"

Trác Khinh Mạc cũng là người bị cái dồng hồ này mê hoặc, cười nói: "Đã khỏe rồi, nên không để trưng bày nữa mà mang đi đấu giá."

Vậy là tốt rồi, Phương Nhiên Tri trầm ngâm vuốt mặt đồng hồ, nội tâm thả lỏng, cảm thấy vui vẻ.

Trác Khinh Mạc sờ cằm: "Bởi vì có ý nghĩa rất sâu nặng nên số tiền đấu giá cũng không nhỏ, lấy 520 làm tiền đề kết thúc, lúc bắt đầu nó có giá 520 vạn."

520 vạn!?

Lúc này, Lương Sảng từ lời Trác Khinh Mạc đi tìm thông tin, không khỏi kinh ngạc: "Tôi vừa tìm được buổi đấu giá... Cuối cùng nó có giá 5200 vạn."
( Khoảng 180 tỷ VNĐ =)))))))) )

Phương Nhiên Tri như rớt tim ra ngoài, cực kì sợ hãi, bên ngoài lại thể hiện khả năng diễn xuất, bình tĩnh mà nhẹ giọng: "Bao nhiêu ạ?"

Không biết ai nhắc lại: "5200 vạn."

Phương Nhiên Tri nhanh chóng tháo đồng hồ, nắm chặt trong tay, giọng nhẹ như tiếng muỗi: "Mẹ ơi... Lấy em ra bán còn không có giá bằng."

Trái tim đập dồn dập, cơm trưa ăn không nổi, Phương Nhiên Tri liếc qua camera rồi quay lưng lại, chui vào trong góc, mở tin nhắn ghim trên đầu, có cả ngàn vạn câu hỏi nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Nhớ tới lời hôm qua người khác nói, muốn theo đuổi người mình thích phải mạnh dạn, thẳng thắn, Phương Nhiên Tri nghiêm túc đánh chữ.

Sửa lại rồi gửi đi.

Tôi là Tri Tri: 【Tiên sinh, em muốn bán mình làm vợ cho ngài.】

Tôi là Tri Tri: 【Ngài thấy sao ạ?】

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tễ Hành: Chắc chắn chắc chắn chắc chắn ( đang quay cuồng)

________

(*) Gốc: 只能望梅止渴地看两眼 (chỉ có thể ngắm hoa mận để giải khát): nghĩa là điều ước không thể thực hiện được, tự tưởng tượng để an ủi.

(**) Gốc: 彼岸回首 (Nhìn lại bên kia): nhìn lại quá khứ rồi nhận ra thời gian đã trôi qua trong vô thức

Đàn ông gia trường mới lo được cho em 😞
Lap hỏng mà tui thì lười edit trên đt qtqđ huhu sorry mấy bà nha, sắp tới lên chương bù nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top