Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Nhiếp Uyên vừa định ra tay thì Kỷ Vô Hoan lại kêu dừng: "Khoan đã."

Trước đó vì đứng ở xa nên không nhìn rõ lắm, giờ tới gần mới phát hiện cỗ quan tài này cũng tương tự với mấy rương gỗ khác, toàn thân dính đầy máu đen màu đỏ sậm, được đặt ở trên đài cao màu đen cách mặt đất hai cái bậc thang, hơn nữa vốn dĩ bản thân nó đã tương đối cao rồi cho nên nhìn tổng thể so với tụi rương gỗ nó cao hơn hẳn nửa mét, tư thái như đang từ trên cao nhìn xuống.

Trên nắp quan tài hình như có khắc vẽ đồ án nào đó, mấy người bọn họ cũng không dám đụng, chỉ dùng đèn pin chiếu lên, cẩn thận quan sát.

Đồ án khắc bên trên cùng loại với phù chú, chẳng biết vì lý do gì mà điêu khắc không được chỉnh tề cho lắm, nét khắc chỗ sâu chỗ cạn, chỉ mơ hồ nhìn rõ đồ đằng ở vị trí trung tâm.

Trông hơi giống đầu mèo, nó đang há to miệng, lông tóc cả người đều dựng lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn ở bên trong, biểu tình hung ác dữ tợn, ở chỗ tròng mắt được nạm hai viên ngọc trai màu đỏ sậm, không có hốc mắt, cũng không có tròng mắt, hơn nữa màu mắt còn đục ngầu.

"Kỳ lạ...... Sao lại có người khắc hình mèo lên trên quan tài?" La Tử cảm thấy đồ đằng này khiến cho người ta cảm giác không quá thoải mái, giống như đầu mèo bên trên đang ác ý nhìn chằm chằm bọn họ, nhịn không được nhíu mày: "Nghe nói mèo từ bên cạnh người chết đi ngang qua sẽ khiến cho xác chết vùng dậy, đây là chuyện không may mắn, vì sao cổ nhân lại khắc lên nắp quan tài?"

Huống chi thoạt nhìn đây còn là một con mèo vô cùng hung ác, nhìn kiểu nào cũng thấy cực kỳ tà ma.

"Đúng là rất kỳ lạ." Kỷ Vô Hoan nghĩ đến một truyền thuyết khác, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, mấy người có biết không? Theo truyền thuyết thì mèo có tới chín cái mạng."

Đường Soái gật đầu: "Ừm, tôi có nghe qua, là bà kể cho tôi, nói cái gì mà mèo mạng lớn, có thể sống lại chín lần...... Đây là đang ám chỉ nó mãi mãi bất tử sao?"

Lời này của gã đương nhiên là nói giỡn, nhưng Kỷ Vô Hoan lại trầm mặc, ánh mắt dán chặt lên nắp quan tài, sờ vành tai ngẫm nghĩ rồi hạ quyết tâm: "Nhậm Cảnh, chúng ta mở quan tài này ra đi." Lần này ngữ khí kiên định hơn rất nhiều.

"Ừm." Nhiếp Uyên cũng không hỏi lý do, cuốn tay áo lên chuẩn bị động thủ, nhưng hành động này lại dọa sợ hai người chơi còn lại, Đường Soái cuống quít gọi bọn họ: "Ê ê, các người muốn làm cái gì? Mở quan tài? Có phải bị điên rồi hay không?!"

Lỡ kích hoạt nguyền rủa hay thả quái vật đáng sợ nào đó ra thì làm sao bây giờ?!

Lúc này trong mắt hai người Đường Soái và La Tử, Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên giống như không tỉnh táo, bị ngọn nến khống chế.

Làm cái gì không làm, cư nhiên lại muốn đi khui quan tài? Không phải tìm chết sao? Cỗ quan tài đỏ này nhìn kiểu nào cũng thấy vô cùng quỷ dị, trong mấy bộ phim kinh dị mười người đụng vô mấy loại đồ vật này thì hết tám chín người chắc chắn sẽ lãnh cơm hộp.

Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ lãnh cơm hộp, nếu từ bên trong chui ra quái vật đáng sợ nào đó, không phải tất cả người chơi đều tiêu đời luôn sao?

Gã còn chưa muốn chết.

"Không sao, mấy người hãy tin tôi." Hiện giờ Kỷ Vô Hoan không có thời gian ngồi đó giải thích tường tận mọi chuyện cho bọn họ nghe, cậu đang vô cùng gấp gáp muốn nghiệm chứng suy đoán của mình thông qua đồ vật ở đây, nếu không dù có nói gì cũng đều vô ích.

Kỳ thật cậu cũng hơi lo lắng trong lòng, hoàn toàn không biết làm vậy có chính xác hay không, nhưng cho dù bên trong thật sự có quái vật, cậu cũng đã nghĩ kỹ cách đối phó.

Với khoảng cách gần như vậy, Trứng Muối khẳng định có thể thu phục được nó, ngoài ra còn có Ba Lần của Nhiếp Uyên, ai chơi chết ai còn chưa có biết đâu.

"Nhậm Cảnh, làm thôi!" Kỷ Vô Hoan nói xong, Nhiếp Uyên đang muốn động thủ thì Đường Soái lại xông đến dùng sức ôm chặt lấy cánh tay hắn từ phía sau.

"Không không không, đừng làm như vậy! Các người điên rồi sao? Tỉnh lại đi! Đây là đang tìm chết đó! Này, La Tử, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Bọn họ chắc chắn bị khống chế rồi, cô còn không nhanh ngăn cô ta lại!"

La Tử vốn đang có chút do dự, nghe Đường Soái nói vậy, cũng cuống quýt ngăn cản Kỷ Vô Hoan: "Tô tiểu thư, tỉnh tỉnh, cô có biết cô đang làm gì không?! Làm thế sẽ hại chết chúng ta!"

"Tôi đương nhiên biết tôi đang làm gì, các người buông tay."

"Không được! Tuyệt đối không thể mở cái quan tài này ra!" Đường Soái và La Tử hóa thân thành bạch tuộc, liều mạng ôm lấy bọn họ kéo ra xa nửa mét, tránh khỏi cỗ quan tài kia.

Nhưng sự ngăn cản này có tác dụng ư?

Nhiếp Uyên nhíu mày, duỗi tay đẩy Đường Soái sang một bên, thấp giọng cảnh cáo: "Buông tay!"

Sau đó còn kéo Kỷ Vô Hoan thoát khỏi La Tử, định quay trở lại đẩy nắp quan tài.

Đường Soái sau khi ổn định cơ thể liền nhanh chóng đuổi theo, không màng tất cả muốn ngăn cản hai người: "Dừng tay! Các người tỉnh táo một chút!"

Nhiếp Uyên vốn dĩ không muốn đánh gã, nhưng gã cứ dây dưa mãi nên sớm mất hết kiên nhẫn rồi. Vì thế trực tiếp tóm lấy cánh tay Đường Soái, dùng lực, dễ như trở bàn tay quăng gã sang bên.

Đường Soái ngã đập mặt xuống nền đất rắn chắc, máu mũi trào ra, thêm nữa trước đó vừa bị Thịt Nạc hành cho một trận tơi bời, phỏng chừng đã bị hủy dung, rên rỉ đau đớn, có câu đánh người không đánh mặt, gã bị đập hai lần, cũng dần có chút tức giận, xoa mặt bò dậy tiếp tục nhào qua ngăn cản bọn họ.

"Hai kẻ ngốc này, mau tỉnh lại cho tôi! Các người nhất định đang bị khống chế! Đây là ảo giác! Cẩn thận ngẫm lại chúng ta bây giờ đang ở đâu, đây là trò chơi Rubik đó! Mau tỉnh!"

Nếu là ngày thường, dù có năm Đường Soái thì Nhiếp Uyên vẫn dư sức đè bẹp, nhưng đang ở trong trò chơi, đặc biệt dưới sự ảnh hưởng của ảo giác, hắn cũng không dám nặng tay, sợ ngoài ý muốn giết người hoặc lỡ tay thương tổn chính mình.

Đường Soái trong lúc dây dưa bị Nhiếp Uyên ấn lên nắp quan tài, bỗng nhiên cảm giác sau gáy lạnh lẽo, quay đầu vừa vặn nhìn thấy gương mặt Vạn Chu đang dán vào gáy mình, miệng đầy máu tươi! Lập tức bị dọa cho một trận quỷ khóc sói gào, liều mạng giãy giụa, thời điểm múa may tay chân khuỷu tay lỡ đụng vào quan tài một cái. Kế tiếp chỉ nghe một tiếng "Loảng xoảng" vô cùng lớn!

Giờ thì ngon rồi, thế mà nắp quan tài bị gã mở ra, nháy mắt lộ hơn một nửa, bởi vì dùng sức quá mạnh nên suýt chút nữa là rơi xuống đất..

"A?" Mấy người bọn họ đều ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn, Đường Soái vội vàng thoát khỏi Nhiếp Uyên, té lộn nhào khỏi bậc thang, ngây ngốc nhìn tay mình: "Tôi, tôi không cố ý......"

Không phải nói điêu? Sao mở nhẹ nhàng quá vậy, quan tài không có đóng đinh hay gì à?

Vừa dứt lời, bọn họ chợt cảm giác có một cổ âm khí thâm nhập vào người, trong bóng đêm thổi tới một luồng gió lạnh, gào thét bên tai, bên trong xen lẫn tiếng khóc ai oán vô cùng rõ ràng.

Nam nữ già trẻ đều có, dường như đang than khóc, tiếng sau so với tiếng trước càng thê lương hơn, như có hàng ngàn hàng vạn quỷ quái đồng thời kêu oan.

"Ô ô ô...... Trả mạng cho tôi...... Ô ô ô...... Thật đáng hận...... Thống khổ quá......"

"Ô ô ô...... Tao hận...... Tao hận!"

"Ô ô ô ô...... Ô ô ô...... Tôi thảm quá...... thảm quá a...... Ô ô ô......"

"Tôi muốn thoát khỏi đây...... Ô ô ô...... Muốn thoát khỏi đây...... Ô ô ô...... Thật đáng sợ......"

Tiếng khóc tràn ngập toàn bộ huyệt mộ, quanh quẩn bên tai bọn họ, kêu rên đến nỗi ai cũng hoảng hốt trong lòng.

Đường Soái và La Tử kinh hãi tột độ, luống cuống móc đạo cụ Rubik để phòng thân, Nhiếp Uyên trực tiếp lấy ra một đạo cụ hình cầu màu trắng, tay vừa động chuẩn xác ném vào trong quan tài.

Sau vài giây chờ đợi, thấy không có bất kỳ động tĩnh gì xảy ra mới kéo Kỷ Vô Hoan ra sau lưng, dưới tiếng khóc của oan hồn, nắm chặt Ba Lần, chậm rãi tới gần quan tài.

Kỷ Vô Hoan ngừng thở, bước từng bước cùng người đàn ông đi lên cầu thang, hết sức cẩn thận duỗi cổ nhìn vào bên trong, giây tiếp theo, không để cậu có thời gian chuẩn bị tâm lý!

"Oanh" một tiếng, bên trong quan tài đột nhiên xuất hiện một nữ quỷ tóc dài toàn thân đầy máu ngồi dậy!

Cô ta từ trong quan tài bò ra, ghé vào bên cạnh quan tài, duỗi cánh tay dài muốn bắt lấy cậu, trong miệng toàn máu là máu, phát ra tiếng cười quỷ dị.

"Hì hì hì......"

Hơn nữa người này chẳng phải ai xa lạ chính là Trác Nhạc Trân!

"A!" Kỷ Vô Hoan bị dọa cho giật mình một cái, nhanh chóng rụt người núp sau lưng Nhiếp Uyên.

Người đàn ông thì vẫn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt cũng chưa chớp lấy một lần, đối mặt với nữ quỷ khủng bố như thế mà trên mặt không những không có cảm xúc gì, ngược lại khóe miệng còn cười một cách trào phúng.

Như đang muốn nói: Mày xấu quá.

>>

Vài giây sau, tiếng cười kia liền biến mất, tiếng khóc cũng biến mất theo, Kỷ Vô Hoan chưa kịp hồi hồn cố gắng thăm dò bên trong, phát hiện nữ quỷ vừa rồi ở trong quan tài không thấy đâu nữa.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu Nhiếp Uyên ném đạo cụ vào mà không có bất kỳ phản ứng gì xảy ra thì như vậy chứng tỏ cô ta không có thật, chỉ là ảo giác mà thôi.

Tuy nhiên vẫn câu nói kia, đạo lý cậu đều hiểu, nhưng sợ thì vẫn sợ!

Dù sao cậu cũng không phải Nhiếp ngu ngốc, người ta có câu người ngốc thì gan lớn, dùng để chỉ hắn chứ ai!

Trải qua cảnh tượng kinh hãi vừa rồi, Kỷ Vô Hoan liền bị ám ảnh tâm lý, bèn để Nhiếp Uyên nhìn thử trước, sau đó mới khẩn trương cẩn thận hỏi: "Bên trong có gì?"

Nhiếp Uyên vốn dĩ định nói đúng sự thật cho cậu, kết quả quay đầu nhìn Kỷ Vô Hoan núp sau lưng mình còn ôm cánh tay hắn, vẻ mặt khẩn trương, lén lút mà lộ ra hai mắt phiếm hồng, biểu tình y hệt một con hamster.

Vì thế lại nảy ra ý nghĩ xấu xa, cố ý run rẩy một chút, sợ sệt nói: "A...... Bên trong có một nữ quỷ! Trời ơi, kinh khủng quá...... Cô ta chỉ có một cái đầu, hơn nữa trong miệng toàn răng với máu...... A! Hình như cô ta đang muốn bò ra!"

Từng có kinh nghiệm đóng vai tiểu bạch hoa Tròn nên Nhiếp Uyên giả bộ trông cũng rất thật.

"A!" Kỷ Vô Hoan vốn đang lo lắng đề phòng, không cẩn thận liền tin thật, run bần bật lui về phía sau, vừa nhấc mắt liền phát giác trong mắt người đàn ông che giấu ý cười, lúc này mới nhận ra là mình bị lừa, dậm chân thở phì phò: "Anh thật đáng ghét ~!"

Câu "Anh thật đáng ghét" này vô cùng mềm mại, có hơi mang chút giọng mũi, ý vị mười phần làm nũng.

Thật đáng yêu......

Nhiếp Uyên sau khi dại ra vài giây, lần thứ n quăng đi ý nghĩ như gặp quỷ này ra ngoài! Chính hắn cũng chưa nhận ra lần này hắn không còn muốn ói nữa.

Tuy nhiên vì sự gián đoạn này nên Kỷ Vô Hoan cũng không còn thấy sợ như trước, nắm cánh tay Nhiếp Uyên, hướng bên trong thăm dò.

Thấy tựa hồ không có nguy hiểm, hai người Đường Soái đang căng thẳng ở phía sau cũng cẩn thận đi tới nhìn vào bên trong.

Bên trong quan tài vẫn là màu đỏ sậm, nhưng lấm tấm vô số mảng đen, phía dưới hình như còn lót một tầng vải bố màu đỏ, có chỗ như bị tẩy màu, lộ ra mảng lớn màu đen, đặc biệt là trên vách quan tài.

Tiếp tục nhìn sâu vào trong, chính giữa quan tài là một bộ xương khô chỉnh tề hôi hám màu xanh lá.

Vẫn nằm trong đây? Kỷ Vô Hoan nhăn mi, chẳng lẽ cậu nghĩ sai rồi? Thấy hai người Đường Soái vẻ mặt khó hiểu, cậu bèn giải thích: "Tôi ban đầu hoài nghi những người bị nhốt trong rương gỗ cơ bản không phải vì tuẫn táng."

"Vậy thì là gì?"

"Làm thức ăn."

"Thức ăn?!"

"Ừm." Kỷ Vô Hoan chỉ vào rương gỗ màu đỏ sậm bên dưới, tiếp tục nói: "Quay lại vấn đề hồi nãy, mấy người cho rằng là ai mở mấy cái rương này ra rồi quăng hài cốt bên trong ra ngoài?"

Chuyện tới bây giờ, Đường Soái và La Tử đã hoàn toàn ngốc, chỉ có thể dựa theo lời cậu nói rồi suy đoán: "Cô cho rằng từ rất lâu về trước đã có người coi bọn họ là thức ăn mà ăn sao?"

Cho nên bên trong rương gỗ mới trống không, ngược lại cũng có thể giải thích vì sao những bộ xương đó rơi rải rác khắp nơi, chỗ nào cũng có.

Bởi vì có người vừa đi vừa ăn, sau đó tiện tay ném xuống đất.

"Kia sẽ là ai?"

"Tôi vốn tưởng là chủ nhân ngôi mộ." Kỷ Vô Hoan sờ vành tai, hơi trầm tư một lát, sắp xếp lại từ ngữ rồi tiếp tục nói: "Những đường vân trên bức tranh giống như thể hiện sự căm hận, nguyền rủa, muốn giết chết bọn họ, có người vô cùng hận chủ nhân ngôi mộ và người mặc đồ đen ở đây. Ai sẽ hận bọn họ như vậy? Khả năng nhất chính là những người bị chôn cùng, hơn nữa vừa hay bọn họ ở ngay bên dưới."

"Nhưng bọn họ đều bị khóa lại mà."

"Có khi trốn được thì sao...... Dù sao nơi này nhiều người như thế mà chủ nhân ngôi mộ thì chỉ có một." Nói tới đây, Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, búng tay một cái: "Có lẽ công năng của ngọn nến chính là cái này, trợ giúp hắn ăn thịt người."

Ngọn nến tồn tại không chỉ là vì bảo hộ huyệt mộ mà ngay từ đầu là bởi vì giết người.

Nói cách khác, nếu như phỏng đoán được thành lập, cũng giải thích được vì sao cóngười vô duyên vô cớ bị giết chết, chắc chắn có ai đó đang điều khiến ngọn nến.

Mà người này rất có thể chính là chủ nhân ngôi mộ.

Rất nhiều cổ nhân, đặc biệt là người vừa có quyền vừa có tiền thường muốn được trường sinh bất lão, có lẽ người mặc đồ màu đen kia là một Vu sư tà giáo, nói với hắn ăn thịt người là có thể trường sinh.

Bọn họ tuy không hiểu văn tự trên tranh, nhưng không thể loại trừ khả năng chủ nhân ngôi mộ thật sự mắc bệnh nan y, sau đó vừa hay Hắc vu sư xuất hiện, nói cho hắn biết một cách có thể sống lại hoặc đúng hơn là phương pháp để trường sinh.

Nắp quan tài khắc hình mèo chín mạng tượng trưng cho việc sống lại, bất tử, mà tất cả mọi thứ cũng thật sự xảy ra, chỉ là gã bị biến thành quái vật.

Cương thi ăn thịt người kia cũng rất có thể không phải ảo giác, khi Kỷ Vô Hoan bị nó tóm lấy cổ chân cậu đã bắt đầu hoài nghi.

Còn có, Kỷ Vô Hoan phát hiện khi ngọn nến chế tạo ảo giác chỉ có thể để cho bọn họ nhìn thấy người mình quen biết hoặc là xuất hiện hình ảnh đáng sợ nhất sâu trong nội tâm của mỗi người.

Mà cương thi kia thì bất đồng, trước đó bọn họ chưa từng gặp qua nó, nhưng vừa xuống dưới huyệt mộ, cho dù là cậu, Nhiếp Uyên, Lý Đông Văn, Vạn Chu hay là Đường Soái và La Tử, ai cũng đều nhìn thấy.

Cho nên Kỷ Vô Hoan cho rằng -- rất có thể nó thật sự tồn tại, không phải là ảo giác.

Hơn nữa từng bước tiến vào bên trong huyệt mộ, đủ loại dấu hiệu xuất hiện càng nghiệm chứng suy đoán này, cơ hồ xâu chuỗi toàn bộ bí ẩn.

Vốn dĩ Kỷ Vô Hoan cho rằng mình đã nắm chắc, nhưng hiện tại bọn họ lại thấy chủ nhân ngôi mộ vẫn đang nằm bên trong quan tài.

Chẳng lẽ nói hung thủ đứng sau nguồn gốc cái chết kỳ thật là một người khác? Chắc không phải Hắc vu sư kia đâu nhỉ? Gã dùng pháp thuật tà ác điều khiển chủ nhân ngôi mộ và những người khác ư?

Nhưng sử dụng pháp thuật thì phó bản này có hơi bị huyền ảo quá không?

Ngay lúc Kỷ Vô Hoan đang định nghĩ sang hướng khác thì đột nhiên có một giọt máu từ trên đỉnh đầu nhiễu xuống, nhanh chóng dung nhập vào quan tài màu đỏ sậm rồi biến mất.

Ban đầu Kỷ Vô Hoan không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, thẳng đến khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy móc sắt treo ở phía trên.

Nhớ lại nó đã từng treo hai cổ thi thể, sắc mặt Kỷ Vô Hoan chợt thay đổi, nảy ra một suy đoán vô cùng đáng sợ.

Không phải đâu? Chẳng lẽ tác dụng của nó kỳ thật là......

"Đường Soái."

"Hả?" Đường Soái ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Vô Hoan: "Chuyện gì?"

"Anh xoay người lại đi."

"Vì cái gì?"

"Đừng hỏi, mau!"

Tác giả có lời muốn nói:

Những gì Tròn Tròn đã trải qua: Thật chán ghét -- đáng yêu...... A -- đáng yêu quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top