Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Nói xong liền đưa điện thoại cho bọn họ xem.

Quả nhiên trong bức tranh, trên mặt chủ nhân ngôi mộ cũng có một nốt ruồi đen ngay vị trí đó.

"ĐM, đúng là thế thật!"

"Nhất định chính là hắn!"

"Cái này cũng khó tin quá đi? Đã bao năm rồi vậy mà vẫn còn sống?!"

Nói cách khác suy đoán trước đó của Kỷ Vô Hoan đã gần tiếp cận với chân tướng.

"Hơn phân nửa là chủ nhân ngôi mộ vì theo đuổi trường sinh bất lão hoặc sống lại mà bố trí tất cả mọi chuyện." Kỷ Vô Hoan vuốt cằm phỏng đoán: "Có lẽ đây là loại pháp thuật tà đạo nào đó hoặc là nghi thức hiến tế, chủ nhân ngôi mộ nằm trong quan tài, thông qua ngọn nến điều khiển người khác tự sát, rương gỗ đỏ nhốt người sống rất có thể cũng là một phần quan trọng trong lúc thực hiện ' pháp thuật '. Sau đó treo người chết lên móc sắt lớn, máu nhỏ xuống chảy vào trong quan tài ngâm người ở bên trong. Chuyện này ở ngoài hiện thực cũng từng xảy ra...... Theo truyền thuyết ở nước Anh, một đời nữ hoàng Mary vì muốn vĩnh viễn bảo tồn nhan sắc thanh xuân tươi đẹp mà uống máu tươi của xử nữ, thậm chí còn dùng máu đó để tắm, không chừng vị chủ nhân ngôi mộ này cũng làm như vậy. Kết quả cuối cùng không biết vì sao lại biến thành quái vật ăn thịt người."

Có lẽ vì bị những người chết thảm đó nguyền rủa hoặc có lẽ vì bị Hắc Vu Sư kia động tay động chân mà tóm lại bây giờ xem ra vị chủ nhân ngôi mộ này thật sự bất tử, chỉ có điều trở thành quái vật không thể rời khỏi huyệt mộ ngầm.

Khi nói tới đây, Kỷ Vô Hoan chợt dừng một chút, hơi nhíu mi.

"Sao thế?"

"Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói như vậy chỗ đó thật sự là huyệt mộ ư?"

Lúc trước đi xuống dưới, bọn họ nhìn thấy quan tài, ngọn nến, bức tranh liền lập tức nhận định đây là một ngôi mộ.

Nhưng nếu chủ nhân ngôi mộ căn bản không chết thì nó làm sao thành ngôi mộ được?

Cái quan tài bự kia thật sự là quan tài ư? Làm gì có quan tài nào trên nắp lại chạm rỗng hoa văn? Nếu nó thật sự là huyệt mộ thì vì sao không tìm thấy vật bồi táng?

Hơn nữa như La Tử trước đó có nói, sao có thể trùng hợp như vậy? Dù có là bệnh tật đi nữa thì chủ nhân ngôi mộ cũng không thể nào ngay lúc huyệt mộ mới được xây xong liền vừa vặn chết.

Cho nên nó thật sự là huyệt mộ sao?

Hiện tại xem ra, công trình bên dưới hang động rất có thể được chủ nhân ngôi mộ đặc biệt cho xây dựng để tiến hành nghi thức hiến tế trường sinh bất lão, xây dưới lòng đất đương nhiên vì để che giấu tai mắt người khác. Ai có thể ngờ tới sâu 5 - 6 mét bên dưới lòng đất lại xảy ra một sự kiện vô cùng tàn ác như thế?

Chắc là một người có lương tâm nào đó tham dự chuyện này phát hiện ra, hoặc cũng có thể là "tế phẩm" thành công chạy thoát ra ngoài rồi đóng cửa đá lại, vĩnh viễn nhốt hắn ở bên trong.

Chân tướng rốt cuộc ra sao, bây giờ nhất định không có cách nào biết được, dù sao bất luận là nguyên nhân gì thì hiện tại tất cả bọn họ đều cần phải giải quyết con quái vật này.

Mà thứ Kỷ Vô Hoan để ý đương nhiên là nên qua màn như thế nào, Rubik nhắc nhở tới hai từ: "Gỗ".

Vốn dĩ bọn họ đã nhận định là "Mục" và "Mộ", nhưng nếu chủ nhân ngôi mộ cơ bản không chết thì sao gọi là mộ được?

Nhắc nhở thứ hai thật sự là "Mộ" ư?

Lý Đông Văn lại có cái nhìn khác: "Nói không chừng bởi vì bên trong đã chết quá nhiều người, nhốt lại vô số oan hồn, cho nên là mộ của những người đó, hơn nữa chủ nhân ngôi mộ lúc trước xây dựng hang động này rất có thể vì để che giấu tai mắt con người nên đối ngoại gọi là huyệt mộ thì sao."

"Cũng có thể......" Kỷ Vô Hoan nghĩ một hồi vẫn không ra kết quả, có lẽ do cậu suy nghĩ quá nhiều, rốt cuộc thì huyệt mộ ngầm này thật sự đã cung cấp rất nhiều manh mối cho bọn họ.

Nhưng không biết vì sao, trực giác lại mách bảo cậu có nơi nào đó không đúng.

Thanh niên cầm máy quay phim lên vốn muốn coi lại lần nữa để xem tìm thêm được thông tin hữu ích nào hay không nhưng nó lại báo sắp hết pin.

Một cục pin khác còn đang sạc ở trong phòng, phỏng chừng phải chờ một lát nữa.

Tóm lại phải làm sao mới có thể tiêu diệt con cương thi kia đây? Kỷ Vô Hoan chống cằm ở trong đầu tự hỏi.

Lúc này đã là buổi chiều, hơn hai giờ nữa thì mặt trời cũng muốn xuống núi.

Toàn bộ người chơi đều bận việc từ sáng cho tới giờ, cũng đã trải qua đủ loại kinh sợ nên giờ đây ai nấy đều có chút mệt mỏi, cả nhóm ngồi trên ghế vây quanh đống lửa, có người thì cúi đầu trầm tư, có người thì nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Soái được sắp xếp nằm dưới sàn đan bằng quần áo và nệm chăn trên mặt đất, từng tỉnh dậy một lần, uống thuốc giảm đau xong lại ngủ tiếp, nhìn sơ qua sắc mặt hẳn đã khá hơn nhiều.

La Lan thì vẫn ở trong góc ngồi im không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất.

Kỷ Vô Hoan nhìn mấy bức ảnh chụp trong điện thoại một lát cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Lý Đông Văn thấy vậy chủ động nói: "Mấy người nghỉ ngơi một lát đi, chúng tôi canh gác cho, có tình huống gì mới thì sẽ kêu mọi người."

Vì đề phòng bản thân bị khống chế làm ra chuyện không thể cứu vãn nên bọn họ đều ngồi sát cạnh nhau, giúp nhau canh chừng đối phương.

Kỷ Vô Hoan nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn thấy Nhiếp Uyên cũng đang dựa vào ghế nghỉ ngơi, vì thế sấn qua lén lút tháo lens rồi dựa vào, nhắm mắt định ngủ một lát.

Để phòng ngừa vạn nhất, cậu còn lấy Thịt Nạc ra đặt ở trên vai, bảo nó tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, có chuyện gì xảy ra thì lập tức kêu cậu dậy.

Nào biết Lý Đông Văn vừa nhìn thấy con thỏ, sắc mặt liền thay đổi, sờ cái mũi đang ẩn đau, không dấu vết kéo ghế lùi về sau nửa mét, sợ bị đánh.

Thỏ con còn đắc ý vẫy vẫy hai lỗ tai dài.

Kỷ Vô Hoan ngủ không sâu, mơ hồ nghe thấy Lý Đông Văn, Tiền Quân và Trần Trương ba người thấp giọng nói chuyện phiếm với nhau, Lưu Phỉ Phỉ và Tạ Mạn Tư thì ngẫu nhiên nói dăm ba câu, đề tài toàn những chuyện râu ria.

Sau đó Tạ Mạn Tư nói muốn đi WC dưới lầu, nhưng vì quá sợ hãi nên bèn quấn lấy Lưu Phỉ Phỉ thuyết phục nửa ngày mới chịu đồng ý dẫn cô đi.

Lúc đi ngang qua Kỷ Vô Hoan, không biết là cố ý hay vô tình, Lưu Phỉ Phỉ đụng vào ghế dựa của cậu một cái, khiến cậu rung lắc mà tỉnh dậy luôn.

Thanh niên bĩu môi, đang muốn ngủ tiếp thì nhận ra đã là chạng vạng, mặt trời chậm rãi xuống núi, màn đêm rất nhanh bao phủ khắp mọi nơi.

Cậu thu hồi Thịt Nạc, một lần nữa đeo lens, thấy Nhiếp Uyên cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế, ôn nhu hỏi: "Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ, số điện thoại anh là số mấy a?"

Nhiếp Uyên ngạc nhiên: "Cô hỏi để làm gì?"

"Chờ trở về hiện thực người ta gọi cho anh ~" Kỷ Vô Hoan dùng tay lót cằm đặt trên vai hắn, ngòi bút thân mật cọ cọ sườn mặt người đàn ông, giọng điệu như đang làm nũng: "Như rủ đi party nè ~"

Kỷ ngu ngốc này lại bày trò gì nữa đây? Chẳng lẽ cậu ta đang muốn thử mình?

Nhiếp Uyên trong lòng căng thẳng, bên ngoài duy trì bình tĩnh, mặt không đổi sắc đọc ra một dãy số.

Kỷ Vô Hoan lấy điện thoại ra bấm đi bấm lại cho nhớ, sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Anh trai nhỏ, lặp lại lần nữa đi."

Nhiếp Uyên tuy rằng mặt ngu nhưng trí nhớ vẫn rất tốt, lập tức đọc lại dãy số mời vừa nói bừa hồi nãy nhất định không thành vấn đề, nhưng hắn không ngờ năm phút sau.

"Nè, anh trai nhỏ ơi, vị trí thứ năm trong số điện thoại anh là số mấy ý nhỉ? Người ta xem thử có bị nhớ lầm hay không."

"......6."

"Thứ bảy thì sao?"

"......4."

Kỷ Vô Hoan ra vẻ nghiêm túc gật đầu, hỏi một lượt mấy số 14679, sau đó nói: "Anh trai nhỏ, hay anh nhắc lại lần nữa đi."

"......"

Nhiếp Uyên vốn dĩ chỉ thuận miệng đọc bừa số điện thoại thôi, ai biết cái tên ngu ngốc này lại chơi trò diễn xiếc!

Kỷ Vô Hoan thấy vậy hiển nhiên chả vui, chu cái miệng nhỏ: "Anh trai nhỏ, có phải anh không thích Tô Tô không? Vì sao ngay cả số điện thoại cũng không muốn cho em......"

"......"

"Tô Tô vốn dĩ rất đau tay, bây giờ tim cũng đau quá đi, anh trai nhỏ, có phải anh cảm thấy Tô Tô là người xấu không? Tô Tô mới không phải thế, hức......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ nhăn lại, hốc mắt ửng đỏ, dáng vẻ cắn môi lã chã chực khóc, đôi mắt to màu lam chớp chớp, hàng mi dài cũng rũ xuống, nhìn qua cực kỳ ấm ức.

Đặc biệt là một tiếng "hức" mềm mại cuối cùng kia mang theo âm thanh nức nở, quả thực làm người ta tan chảy!

Giờ khắc này, tất cả người chơi nam đang ngồi ở đây đều đã hiểu cái gì gọi là hồng nhan hoạ thuỷ!

Người này nhan sắc diễm lệ, dáng người nóng bỏng lai hai dòng máu thực sự rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của toàn bộ đàn ông, tính cách tựa như tình nhân trong mộng, đối ngoại lạnh lùng, đối với người thân mật thì sẽ làm nũng bán manh, vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

Có thể nói là vô cùng hoàn mỹ!

Hiển nhiên bọn họ không rõ một điều, hiểu trái tim đàn ông như thế thì đương nhiên cũng là một người đàn ông!

Lý Đông Văn vốn dĩ rất có hứng thú với người phụ nữ xinh đẹp này, nhìn Nhiếp Uyên không thức thời như vậy liền cảm thấy thời của mình đã tới, hắng giọng tiến đến trước mặt Kỷ Vô Hoan: "Tô tiểu thư, tôi cũng thích party nè, không, là thích nhất! Cô nhìn tôi trong trò chơi như vậy thôi chứ thật ra ngoài hiện thực tôi rất đẹp trai, nhân xưng Tây Nam Ngô Ngạn Tổ, không tin cô hỏi Đường Soái đi, hắn đã thấy tôi ngoài đời rồi!"

Kỷ Vô Hoan nhấp nháy môi, ngó nhìn Nhiếp Uyên, từ cổ lên cằm, bày ra dáng vẻ hứng thú: "Thật vậy ư, vậy anh cho tôi số điện thoại......"

Nhiếp Uyên đột nhiên giữ chặt lấy tay cậu, dùng sức một cái, Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội này cố ý thả lỏng cơ thể, "ai nha" một tiếng ngã vào trong ngực người đàn ông, ngồi lên đùi hắn, vô tội mà nháy mắt, sau đó nhanh chóng đứng dậy, đỏ mặt thẹn thùng.

Quyến rũ đàn ông ư, muốn cự còn nghênh mới là chân lý ~

Nhưng mà cậu đã đánh giá cao EQ Nhiếp Uyên quá rồi, trọng điểm của hắn ngay lúc này lại ở chỗ khác.

Người đàn ông chộp lấy điện thoại từ tay Kỷ Vô Hoan, nhập vào một chuỗi dãy số, sau đó trực tiếp tắt máy, đặt xuống bàn một tiếng "bang", trong mắt nhiều thêm vài phần khiêu khích, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Lý Đông Văn.

Rất có khí thế đại ca xã hội đen khi vung đao, động tác vừa bá đạo vừa dứt khoát.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên cảm thấy...... Hình như hơi bị đẹp trai.

Phi, cậu suy nghĩ cái gì thế! Rõ ràng giả tạo thấy sợ!

"Ê, tôi có nói gì tới anh đâu?!" Lý Đông Văn đương nhiên khó chịu.

Kỷ Vô Hoan lại rất vui, lấy lại điện thoại của mình, trong lòng thầm nghĩ, hừ, tiểu Tròn Tròn, còn không thừa nhận chính mình động tâm, rõ ràng là đang ghen!

Nhiếp Uyên sau khi làm xong một loạt hành động đó, bản thân liền buồn bực, hắn đang làm cái quái gì thế? Tự hỏi vài giây, nhanh chóng quy về lý do chỉ để tránh bị hoài nghi mà thôi!

Thật ra hắn có tới mấy số điện thoại lận, dù sao đăng ký tài khoản Weibo lúc nào cũng phải liên kết với số điện thoại, mỗi lần tài khoản hắn bị khoá hoặc bị chặn thì hắn liền tạo cái mới.

"Kỷ Vô Hoan siêu ngu ngốc" là sức chiến đấu chính, bên dưới còn có một loạt tài khoản khác như "Kỷ Vô Hoan bị thần kinh", "Kỷ Vô Hoan đần độn nhất", "Kỷ Vô Hoan hồ ly tinh" vân vân, khi người dùng tìm kiếm tên ảnh đế Kỷ trên Weibo thì có khoảng ba trang là username mắng cậu, tất cả đều là tài khoản phụ của Nhiếp Uyên.

Kỷ Vô Hoan khiếu nại một lần rồi lại một lần, phía Weibo cũng khoá tài khoản một lần rồi lại một lần, nhưng không quá ba ngày sau là tụi nó lại tự động sống lại.

Rốt cuộc thủ hạ dưới trướng Nhiếp lão đại nắm giữ hàng ngàn hàng vạn đoàn đội thuỷ quân, có bị hạn chế trong thời gian ngắn cũng vô dụng!

Hai người thường xuyên âm thầm nhắn tin chửi nhau, ngày nào cũng chặn tài khoản của đối phương, dù sao số này bị chặn thì ta lại đổi dãy số mới, chừng nào chưa phân định được thắng thua thì chẳng ai chịu thua ai.

Lúc này số điện thoại mà Kỷ Vô Hoan lấy được chính là một số lạ mà cậu không hề biết giữa những số điện thoại trong tay Nhiếp Uyên.

"Chờ khi ra ngoài rồi......" Kỷ Vô Hoan chớp chớp mắt, hôn một cái lên mặt người đàn ông: "Em gọi cho anh nha ~"

Lý Đông Văn: Hâm mộ quá đi!!!

Đồng dạng cũng ở bên cạnh ăn cơm chó - Tiền Quân - ợ một cái, hỏi: "Hai người Lưu Phỉ Phỉ sao tới giờ còn chưa chịu về? Đã qua mười phút rồi."

"Nói không chừng đang nhân cơ hội tắm rửa linh tinh gì đó, phụ nữ đều tương đối thích sạch sẽ mà." Trần Trương nói: "Dù sao chỉ có ảo giác, không có việc gì đâu."

Điểm này quả thật như lời Trần Trương nói, lúc này Lưu Phỉ Phỉ và Tạ Mạn Tư thật ra đang cân nhắc có nên tắm rửa hay không.

Thân là con gái, gần bốn ngày không tắm đã rất khó chịu rồi huống chi còn phải lăn lê bò lết ở một nơi đầy rẫy thi thể như thế này, quần áo trên người đều bốc mùi tanh, đã sớm không chịu nổi nữa.

Trước đó thì không dám, đi WC lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng chứ đừng nói tới tắm rửa, mà bây giờ sau khi xác nhận tất cả chỉ là ảo giác, quái vật bên dưới cũng không thể bò ra ngoài được cho nên cảm giác yên tâm hơn nhiều.

Hơn nữa WC của hộ gia đình này tương đối sạch sẽ, Lưu Phỉ Phỉ nhìn thấy liền lập tức muốn tắm.

Nhưng Tạ Mạn Tư không quá nguyện ý, tuy rằng cô lớn tuổi hơn Lưu Phỉ Phỉ một chút nhưng lá gan lại rất nhỏ, từ bé đã sợ bóng tối sợ ma quỷ, thường ngày khi ở nhà một mình phải bật đèn lên mới có thể ngủ được.

Bất quá sở dĩ có thể sống đến bây giờ, đúng là nhờ vào sự nhát gan, lần đầu tiên xuất hiện ảo giác đã trực tiếp bị doạ cho ngất xỉu.

"Đừng sợ, chúng ta tắm cùng nhau." Nếu so sánh thì Lưu Phỉ Phỉ to gan hơn, cô kéo Tạ Mạn Tư còn đang do dự vào WC bắt đầu cởi quần áo.

Tạ Mạn Tư cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, WC hộ gia đình này ở lầu một, vị trí sát trần nhà có một cửa sổ rộng khoảng 20cm.

Nói là cửa sổ nhưng thật ra chẳng có kính, chỉ là một khung cửa thô ráp để thông gió, vòi hoa sen cũng không có, chỉ có một cây xả nước treo trên vách tường, càng không có nước ấm.

Dù sao đây là một thôn làng trong núi, Lưu Phỉ Phỉ cũng không thể ghét bỏ cái gì, cởi quần áo, mở vòi nước, tắm rửa trước rồi tính sau.

"Chị Tạ, chị đừng sợ, xem đi tôi đang tắm bình thường đó thôi."

"Ừm." Tạ Mạn Tư đứng một hồi, thấy cô không bị làm sao, còn tắm rửa một cách vui vẻ cũng động tâm, nhưng vừa mới cởi áo khoác ngẩng đầu lên đã bị một màn trước mắt dọa sợ tới mức ngây dại không thốt nên lời!

"......"

"Chị Tạ, nhà chị ở đâu?" Lưu Phỉ Phỉ thuận miệng tán gẫu, nói xong không thấy ai đáp lại, vì thế đóng vòi nước, lau nước trên mặt.

Ngẩng đầu mới phát hiện Tạ Mạn Tư thế nhưng cả người cứng đờ đứng ở đó, đôi môi run rẩy, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm phía trên vách tường bên phải mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

"Làm sao vậy?" Lưu Phỉ Phỉ mới vừa mở miệng hỏi, liền nghe thấy bên cạnh mình truyền đến âm thanh kỳ quái.

Như đang có thứ gì chậm rãi ma sát vách tường thô ráp.

Cô quay đầu lại xem, chỗ lỗ thông gió cư nhiên xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt!

Không phải ai xa lạ, đúng là con quái vật khủng bố mà mình đã nhìn thấy trong video lúc nãy!

Lưu Phỉ Phỉ sợ tới mức toàn thân run rẩy, suýt nữa té ngã, há to miệng, thế nhưng cái gì cũng kêu không được.

Quái vật kia thấy mình bị phát hiện, không thèm ẩn thân nữa, hai bàn tay đồng dạng tái nhợt bám vào, chống lên hai bên vách tường bò vào bên trong.

"Đều...... Đều là ảo giác......" Môi Lưu Phỉ Phỉ cũng bắt đầu phát run, cô ôm lấy bả vai, hết sức cẩn thận lùi về sau hai bước, dựa vào vách tường mới chống trụ hai chân đã mềm nhũn.

Tuy rằng đạo lý cô đều hiểu, cũng biết đối mặt với ảo giác thì không nên phản kháng hay chạy trốn, nhưng ngay khi con quái vật từ cửa sổ chui vào, giống như con nhện dọc theo vách tường bò lên trên đỉnh đầu cô, lộ ra miệng đầy răng nanh, Lưu Phỉ Phỉ vẫn bị dọa đến thiếu điều tiểu ra quần.

Cô rõ ràng ngửi được mùi máu tươi trong miệng cương thi, thậm chí còn thấy nửa ngón tay chưa được gặm sạch trong miệng nó.

Đáng sợ quá, ghê tởm quá!

Lưu Phỉ Phỉ chỉ có thể nhắm mắt xoay đầu đi, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cho ảo giác mau chóng kết thúc.

Nhưng cô không ngờ tới đây chính là khung cảnh cuối cùng cô nhìn thấy trong cuộc đời mình.

Sau khi quái vật xác nhận cô vô hại, đột nhiên há to miệng, hàm răng bén nhọn cắn một ngụm lên cổ cô.

Thẳng đến lúc đầu cô bị cương thi gặm hai ba ngụm, giống như bóng cao su mà lăn xuống đất, Tạ Mạn Tư sờ sờ máu bắn lên mặt mình, mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra!

Trời ơi, Lưu Phỉ Phỉ chết rồi, nó là thật!

Tạ Mạn Tư chưa bao giờ sợ hãi đến thế, bản năng sinh tồn thôi thúc cô thét chói tai xoay người mở cửa vọt ra bên ngoài.

"A a a a a a -- cứu mạng với cứu mạng với!!"

Mấy người trên nóc nhà nghe thấy tiếng la kêu cứu đột nhiên đứng lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Cương thi: Không nghĩ tới đi? Có bất ngờ không nào, có ngạc nhiên không nào!

Đao của Tròn Tròn: Tốt quá, tự mình đưa tới cửa à?

Lầy Lầy: Muốn có số điện thoại của Tròn Tròn ghê, phát triển tuyến tình yêu, hì hì hì hi XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top