Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Kỷ Vô Hoan khởi động hệ thống phân tích đạo cụ của Khối Rubik, đặt sợi dây chuyền mèo lên.

[Đang phân tích đạo cụ......]

Ba giây sau, mười mấy dòng chữ tản ra ánh sáng màu lam xuất hiện giữa không trung.

Kỷ Vô Hoan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mô tả đạo cụ dài như này, cứ như một bài tiểu luận.

[Mèo báo ân......]

Từ từ, bọn họ không phải chỉ chỉnh một con cương thi đã chết ư, sao mèo lại muốn báo ân? Kỷ Vô Hoan có chút tò mò, tiếp tục xem xuống.

Này cư nhiên là một mẩu chuyện xưa.

Đơn giản kể về lão cương thi kia lúc sinh thời vì mãi tin vào lời nói của Vu sư tà giáo, ngoài việc uống máu ăn thịt người còn giết chín con mèo mẹ đang mang thai, đó là một loại pháp thuật tà ác, bọn họ cho rằng mèo thật sự có chín cái mạng, có thể giúp người trường sinh bất lão.

Chôn thi thể chúng nó bên dưới huyệt mộ, đây cũng là lai lịch đằng sau hoa văn điêu khắc trên quan tài.

Giống với những người bị chết thảm kia, linh hồn của mèo cũng bị nhốt trong huyệt mộ, chịu đủ tra tấn, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nếu không phải người chơi tiêu diệt cương thi phóng thích những linh hồn đó thì tất cả bọn họ mãi mãi không thể rời khỏi nơi đây.

Cho nên tụi mèo vì muốn cảm ơn người chơi bèn tặng phần lễ vật này nên đạo cụ mới có tên [Dây chuyền mèo].

Khó trách thời điểm cương thi bị thiêu chết lại nghe thấy tiếng mèo kêu, thì ra chúng nó đang báo ân a.

Còn tác dụng thì......

Kỷ Vô Hoan tiếp tục xem xuống.

[...... Kỹ năng bị động: Đeo nó trên cổ, sau khi tiến vào trò chơi thính giác và khứu giác sẽ càng trở nên nhạy bén, dưới trạng thái chuyên chú gần như tiếp cận với thính giác và khứu giác của loài mèo, nhưng thân thể sẽ phát sinh một ít biến hoá kỳ diệu. Tháo vòng cổ xuống sẽ lập tức biến mất, nhưng đồng thời cũng tắt đi kỹ năng bị động.]

[Kỹ năng chủ động: Đối với lục lạc mèo kêu ba tiếng meo meo có thể biến thành một con mèo, sở hữu được năng lực của mèo trong vòng chín phút, hết thời gian sẽ biến lại thành người, một phó bản chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi sử dụng xong dây chuyền sẽ mất đi tác dụng (bao gồm kỹ năng bị động) nhưng biến hoá trên cơ thể sẽ không biến mất cho tới khi phó bản kết thúc.]

???

Kỷ Vô Hoan sợ ngây người, có chút cạn lời, trong lúc nhất thời không biết nên phun tào Khối Rubik vừa ác vừa thú vị, hay vẫn nên cảm thán Khối Rubik thần thông quảng đại.

Cái quái gì đây? Chỉ là một sợi dây chuyền nho nhỏ liền trực tiếp thay đổi gen người? Biến con người thành yêu quái? Biến thành một con mèo? Vụ này cũng khó tin quá đi? Ngay cả phim khoa học viễn tưởng còn chưa dám diễn như thế!

Còn có câu "thân thể sẽ phát sinh một ít biến hoá kỳ diệu" kia là cái quỷ gì?

Kỷ Vô Hoan mạc danh có chút suy đoán không được tốt lắm.

Cậu ước lượng dây chuyền mèo trên tay, không nặng, lục lạc màu bạc chỉ lớn hơn ngón tay cái một người trưởng thành một chút, chính giữa khắc một chân mèo nhỏ béo ú, lắc lắc sẽ kêu leng keng leng keng, ngược lại cũng không quá nổi bật, hoàn toàn không nhìn ra đây là một đạo cụ có tác dụng thần kỳ như thế.

Thanh niên mở điện thoại ra tra một chút, trên tư liệu nói rằng: "Thính giác mèo vô cùng nhanh nhạy, mèo có thể nghe được âm thanh có tần số từ 30Hz – 45.000Hz trong khi đó con người chỉ có thể nghe được âm thanh có tần số từ 20Hz – 20.000Hz. Hơn nữa mèo đối với việc định vị âm thanh mạnh hơn nhiều so với con người, thính lực của nó vượt xa con người từ hai lần trở lên."

Khứu giác mèo càng lợi hại hơn, gấp ba lần con người!

Không còn nghi ngờ gì nữa, năng lực nó tuyệt đối rất mạnh, tuy rằng không quá xác định độ nhạy bén tăng được bao nhiêu, nhưng nếu có thể tiếp cận năng lực loài mèo, năng lực loài mèo, vậy thì thực sự đáng sợ.

Thêm nữa với kỹ năng chủ động, chưa kể đến tốc độ và sự linh hoạt của bản thân loài mèo, năng lực nhảy cao cũng cực kỳ mạnh, có thể từ dưới đất bằng nhảy cao hơn 2 mét trở lên, như vậy lúc đang chạy trốn ai có thể đuổi kịp cậu?

Hơn thế nghe nói khi mèo rơi từ trên cao xuống có thể kịp thời điều chỉnh tư thế, cố gắng hết sức tránh để bị thương.

Có khác gì nhiều thêm một kỹ năng bảo mệnh đâu chứ!

Kỷ Vô Hoan có thể tưởng tượng, bản thân đại khái sẽ hóa thân thành siêu nhân.

—— Siêu nhân mèo!

Thanh niên đột nhiên phát bệnh hoang tưởng, sau đó chính mình cũng bị chọc cười, hài lòng thu nó lại, nhắc nhở Trứng Muối Thịt Nạc nhanh đi tắm rửa, sau đó treo hai nhóc con được tắm sạch sẽ lên trên cây phơi đồ cho khô ngắm nhìn cảnh đêm, còn chính mình thì đi ngủ.

Sáng hôm sau khi thức dậy việc đầu tiên cậu làm chính là nhắn tin cho Nhiếp Uyên.

Cậu chưa từng dùng giọng điệu bình thản thậm chí có thể nói là ôn nhu như vậy mà gửi tin nhắn cho tên chó lớn này.

"Anh trai nhỏ, buổi sáng tốt lành ~ moazz moazz O(≧▽≦)O"

Gửi xong chính mình cũng phải nổi da gà, đừng nói, cảm giác này có chút mới lạ.

Đầu bên kia vẫn như cũ không rep lại, Kỷ Vô Hoan cũng không thèm để ý, ăn cơm sáng rồi gõ gõ gửi tiếp một tin nhắn mới.

"Anh trai nhỏ vẫn chưa rời giường sao? o(≧v≦)o"

"Anh trai nhỏ lười quá đi! o(〃▽〃)o"

Nhiếp Uyên chạy bộ buổi sáng trở về, tắm xong đang ở phòng bếp làm bữa sáng, nghe được tiếng chuông vốn dĩ không muốn để ý tới tên ngốc này.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra căn bản không làm lơ được, bởi vì cái tên ngu xuẩn này cứ gửi một tin rồi lại một tin, sau khi gửi hơn 10 cái tin nhắn thì đột nhiên biến mất.

Loại cảm giác này thật sự kỳ lạ, gợi lên sự mong chờ nào đó rồi đột nhiên im bặt.

Nhiếp Uyên một bên thái rau một bên nhịn không được nhìn sang, đợi mười mấy phút vẫn không thấy tin nhắn thứ 11 bèn buông dao, giả bộ đi lấy muối, ra vẻ không thèm để ý mà nhìn nhìn thăm dò.

Tin nhắn cuối cùng là: "Anh trai nhỏ, anh vẫn cảm thấy Tô Tô là người xấu sao? Tại sao không chịu để ý tới em (╥╯^╰╥) huhuhu, đau lòng quá......"

Không biết thế nào lại gắn biểu cảm này lên gương mặt kia của Kỷ Vô Hoan, Nhiếp Uyên giống như ăn trộm nhìn trái nhìn phải, xác định trong nhà không có người thứ hai, mới lau tay cầm lấy điện thoại, banh mặt rep lại hai chữ: "Không có."

Đầu bên kia nháy mắt trở nên kinh hỉ, từ tin nhắn có thể thấy ngập tràn niềm vui sướng: "Em biết ngay anh trai nhỏ để ý em mà! /(/ /·/ω/·/ /)/"

Khóe miệng Nhiếp Uyên vô thức cong lên, tay vẫn gõ tin nhắn rep lại: "Không có."

"Anh trai nhỏ đang làm gì ý, ba ba pi ~"

"Nấu cơm."

"Woa, thiệt là lợi hại! Người ta hôm nay còn phải đi nơi khác công tác, hiện tại đang trên đường đến sân bay nè, vội chết mất QAQ!"

"À."

"Muốn an ủi! (〃°ω°〃)"

Bằng bản lĩnh độc thân bấy lâu nay Nhiếp Uyên cứng lại.

An ủi? An ủi như thế nào?

Kỷ Vô Hoan hoàn toàn biết rõ tên ngu ngốc này, chủ động nói: "Anh trai nhỏ, có phải anh không biết an ủi người khác không? Không sao, để em dạy cho anh nha!"

"?"

"Anh cũng phải nhắn ba ba pi cho em! ≧▽≦"

"......"

"Được không QAQ!"

"Không được."

"Không chịu không chịu! TVT Anh phải nói cơ ~"

"Ừm......"

"Thế ba ba pi đâu?"

"Không có."

"Phốc." Kỷ Vô Hoan thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu có thể tưởng tượng biểu tình Nhiếp Uyên ở đầu bên kia, chỉ sợ đang cứng đờ!

Không vội, từ từ tới, cậu nắm chắc có thể đánh hạ tên này.

Chờ sau này nước chảy thành sông, cậu sẽ hẹn Tròn Tròn ra gặp mặt, sau đó giáp mặt vạch trần tất cả mọi thứ! Tư vị kia, chắc chắn rất sướng! Ha ha ha ha!

Trợ lý Tiểu Phương ngồi ghế phụ ở đằng trước, quay đầu thấy cậu nhìn điện thoại chằm chằm, còn thường xuyên phát ra tiếng cười, tưởng đang chơi game, thuận miệng hỏi: "Anh Kỷ, lúc trước anh kể cái lão người quen ở trong trò chơi ngụy trang đi theo anh giờ thế nào rồi? Tra ra chưa?"

Kỷ Vô Hoan đắc ý mà gợi lên khóe miệng, chớp đôi mắt đỏ: "Anh vì muốn biết lý do tại sao bèn lén lút tạo một tài khoản phụ chơi lại hắn."

"Hả?" Tiểu Phương vừa nghe liền hứng thú: "Sau đó thì sao? Hắn có nhận ra anh không?"

"Không." Ảnh đế Kỷ kiêu ngạo mà hất cằm: "Kỹ thuật diễn của anh em còn không biết ư?"

"Vậy anh đã biết lý do vì sao hắn đi theo anh chưa?"

"A." Kỷ Vô Hoan sửng sốt: "Chưa......" Diễn sâu quá, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu.

"Anh tiếp cận hắn như thế nào?" Tiểu Phương hứng thú dạt dào, nhớ tới trước kia ở trên mạng xem 818 câu chuyện xưa về mấy loại trò chơi đó, thậm chí còn muốn lấy dưa tới gặm.

"Cái này sao......" Kỷ Vô Hoan ngẫm nghĩ, đương nhiên sẽ không kể với cô việc bản thân giả gái đi quyến rũ, chỉ kể bản thân đóng giả làm người chơi mới, còn tận mắt nhìn thấy hắn sáp vào một cô gái xinh đẹp!

"What?" Tiểu Phương chống cằm suy tư trong chốc lát, rồi một lần nữa thuận miệng nói toạc ra chân tướng: "Chắc không phải hắn xem cô gái kia thành anh đó chứ?"

"Không thể nào! Anh đâu biến thái tới vậy!" Ảnh đế Kỷ mặt không đổi sắc, mặt không đỏ tim không đập, phảng phất cái người mặc váy lang thang ở bên ngoài bốn ngày kia căn bản không phải là cậu! Kỳ thật Kỷ Vô Hoan cũng có nghĩ tới vấn đề này, ban đầu cậu còn hơi lo lắng một chút, kết quả trong đội ngũ cũng có vài người chơi nam dáng người cao gầy tương tự cậu, đặc biệt là Trần Trương, người chơi cũ thân cao 1m8 mấy, không có đồng đội, trùng hợp cũng cận thị nặng phải mang mắt kính.

Bên cạnh việc hình thể bên ngoài tương đối giống nhau, những mặt khác cũng đều giống cậu, quan trọng nhất chính là cũng sống được tới phút cuối.

Cho nên cậu mới không cởi bỏ ngụy trang trong phó bản, quyết định thả dây dài câu cá lớn.

Hiển nhiên cậu đã xem nhẹ trình độ hiểu biết của Nhiếp Uyên đối với cậu, còn ngây thơ cảm thấy bản thân lần này đã chiếm được vị trí chủ đạo, chủ động tiếp cận Tròn Tròn, dựa vào nhan sắc lừa gạt hắn, báo thù thành công!

"Tóm lại anh nhất định sẽ biết nhanh thôi!"

"Hả? Anh định làm như thế nào?" Tiểu Phương tò mò hỏi, đồng thời có chút khẩn trương.

Chắc không phải lại lên cơn đó chứ!

Vị ảnh đế này thường xuyên một bên làm cá mặn một bên lại cảm thấy nhàm chán, ngẫu nhiên bộc phát ý tưởng, nói làm liền làm.

Ví dụ như năm kia chạy đi học đánh golf, năm khác chạy đi học đua xe, mấy tháng trước còn đang nói muốn học ảo thuật, cuối năm lại muốn học vẽ tranh sơn dầu, năm nay...... Tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.

Bình thường đến mức Tiểu Phương có chút không quen, cô đương nhiên không biết Kỷ Vô Hoan hiện tại đang lang thang vượt ải trong trò chơi Rubik.

Ban đầu Tiểu Phương còn sẽ lo lắng cậu không làm việc đàng hoàng, lão trợ lý tỏ vẻ: Đừng lo lắng, cậu ta là kiểu người chỉ nhiệt tình được ba phút, học xong rồi liền không còn hứng thú nữa đâu.

Cũng may vị này có khả năng tiếp thu hết sức kinh người, học cái gì cũng nhanh, đánh golf được, đua xe được, làm ảo thuật được, hát được tình ca, độ hot của nam thần Kỷ Vô Hoan là người thật đánh thật!

Lúc trước Tiểu Phương ngây thơ trong sáng tới công ty phỏng vấn gặp được Kỷ Vô Hoan, kinh ngạc trước nhan sắc xinh đẹp đó rồi trở thành fan sắc đẹp, thẳng đến khi làm trợ lý cho cậu, mỗi ngày nhìn cậu tuỳ hứng làm đủ mọi thứ —— không quá một tháng đã thành công thoát fan!

Ai có thể nghĩ đằng sau một vị nam thần cao quý ưu nhã đa tài đa nghệ ôn nhu như vậy lại là kẻ không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, đến cơm còn phải chờ cô ngẫu nhiên mang qua hoặc chọn địa điểm ăn uống, bằng không liền ở lì trong nhà chết đói?

Trước kia còn thuê người giúp việc mỗi tuần tới dọn dẹp hai lần, gần đây không biết vì sao không thuê người giúp việc nữa, khi nào trong nhà thật sự lộn xộn đến không chịu nổi mới gọi điện thoại kêu một người đàn ông họ Nhiếp lại đây.

Vị kia cũng là một kỳ nhân, Tiểu Phương mỗi một lần tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bọn họ gọi video qua điện thoại, nhân duyên của nam thần Kỷ Vô Hoan đều phải cách xa mấy cây số, cách không gian dựng ngón giữa, điên cuồng trào phúng đối phương.

Hai ba tiếng sau, Nhiếp Uyên tới, đầu tiên là đen mặt ấn cậu trên sô pha mắng cho một trận, sau đó bởi vì không quen nhìn hoàn cảnh nơi này lộn xộn bừa bãi đành nhân tiện dọn dẹp dùm luôn.

Xong rồi Kỷ Vô Hoan còn rất đắc ý! Giống như chiếm được tiện nghi to bằng trời.

Hơn nữa chuyện như vậy phát sinh không chỉ một lần, Tiểu Phương mỗi lần đều hoài nghi ảnh đế Kỷ là một tên M!

"Bí mật." Lúc này Kỷ Vô Hoan cười thần bí, mở bình trà hoa cúc, hưởng thụ hớp một miếng, thuận miệng hỏi: "Tiểu Phương, hình như em học thiết kế trang phục nhỉ?"

Tiểu Phương nghiêm túc sửa lại lời cậu cho đúng: "Là thiết kế hình tượng."

"À, em giúp anh thiết kế một cái hình tượng được không?"

"Hình tượng như thế nào?"

Kỷ Vô Hoan sờ cằm, trịnh trọng một cách lạ lùng nói: "Siêu nhân mèo!"

"Ha? Anh lại định lừa em mà hữu nghị tiếp nhận lời mời của một bộ phim truyền hình quái dị nào đó nữa chứ gì?!" Tiểu Phương vừa nghe xong, thiếu chút nữa nổi đóa, tài xế sợ tới mức run tay.

"Không có, không có!" Kỷ Vô Hoan nhanh chóng xua tay, gương mặt đẹp trai tràn ngập vô tội: "Thật sự không có, em xem, mấy siêu anh hùng bên nước ngoài bọn họ đều có quần áo tác chiến đặc biệt, anh cũng muốn một cái."

"Anh trước giải thích cho em siêu nhân mèo là cái quái gì?"

Thanh niên chớp đôi mắt tỏ vẻ bản thân vô hại, chỉ chính mình: "Như anh nè!"

"......" Tiểu Phương vỗ trán, cô đã quen Kỷ Vô Hoan tùy hứng và thường hay mắc bệnh tâm thần, nếu không thỏa mãn cậu thì cậu sẽ ầm ĩ rất lâu: "Rồi oke, anh muốn dáng vẻ như nào?"

"Mèo gợi cảm...... Phi." Kỷ Vô Hoan thiếu chút nữa quen thói giả gái, nhanh chóng sửa lời: "Cái kiểu mà nhìn vô cùng đáng yêu á, giống...... Kiểu bé shota đáng yêu hoặc thiếu niên ý."

Cậu còn chưa thử qua thiết lập đáng yêu đâu, cảm giác sẽ chơi rất vui, quần áo học sinh lúc trước xem như thuộc hệ ngây thơ thanh thuần.

"Shota? Thiếu niên?" Tiểu Phương nhìn đôi chân dài của cậu: "Anh xác định?"

"Không phải em đã xem qua rất nhiều manga và anime sao?" Kỷ Vô Hoan hơi khoa tay múa chân: "Cái kiểu nhân vật phản diện vừa siêu cấp đẹp trai vừa có mị lực lại đáng yêu ý."

"Nhưng không phải anh là siêu nhân mèo sao?"

"Nửa chính nửa tà càng có mị lực." Kỷ Vô Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Trên mũ phải có lỗ cho hai cái tai mèo, còn có khẩu trang, nhất định phải giấu được râu mèo, a, ngoài việc bên ngoài đáng yêu thì còn phải thuận tiện cho việc di chuyển nữa, siêu nhân mèo tất nhiên phải đi giải cứu thế giới......"

Kỷ Vô Hoan nhìn chằm chằm Tiểu Phương cho tới khi cô nhớ kỹ, mới gật đầu một cách mỹ mãn, lại uống thêm hai ngụm trà hoa cúc mới nhìn thử Nhiếp Uyên có rep lại tin nhắn hay không.

Cái tên muộn tao chết tiệt này, dụ cả nửa ngày cũng không chịu nói một câu ba ba pi, cậu đành suy nghĩ cách khác thôi.

Kỷ Vô Hoan truy cập trang mua sắm online, ở trên đó ráng tìm mấy bộ quần áo nữ gợi cảm hơn, tính toán mặc vào chụp ảnh gửi cho Nhiếp Uyên coi, lướt tìm bỗng thấy được một ít đồ vật càng thú vị hơn.

"Nội y gợi cảm tình thú", "Trang phục vũ nữ", "Đai ren đeo vớ"......

Thêm từng cái vào giỏ hàng —— xác nhận —— trả tiền.

Ngồi chờ giao hàng!

Từng mặc quần áo nữ một lần nên giờ đây Kỷ Vô Hoan đã hoàn toàn buông thả chính mình.

Thời gian ba tháng trôi qua quá nhanh, mấy tháng này Kỷ Vô Hoan đều ở nơi khác đóng phim, nhưng rảnh rỗi hơn rất nhiều còn tìm được thú vui mới.

Đó là nói chuyện phiếm với Nhiếp Uyên.

Việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng chính là cùng Tròn Tròn nhắn tin chào buổi sáng, hỏi thăm mấy việc hằng ngày, khi không có việc gì cũng ngồi ôm điện thoại nhắn tin, còn cười ngây ngô liên tục.

Tiểu Phương thấy lạ hỏi: "Anh Kỷ, anh đang yêu đương đúng không?"

"Không có." Kỷ Vô Hoan ngoài miệng nói vậy nhưng tay lại tuỳ ý gõ chữ "Anh trai nhỏ, moazz moazz ~(≧ω≦)/" rồi gửi đi.

"Đúng rồi, anh trai nhỏ, hôm nay Tô Tô mới ăn một chiếc bánh kem rất ngon, anh có muốn biết là loại nào không?"

Nếu là ba tháng trước, Nhiếp Uyên nhất định sẽ rep lại: "Không muốn." Trực tiếp giết chết cuộc trò chuyện.

Sau khi trải qua đủ loại lời ngon tiếng ngọt công thêm kỹ năng diễn xuất bùng nổ của Kỷ Vô Hoan, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Nhiếp thẳng nam tốt xấu cũng sẽ rep lại: "Muốn".

Ừm Ừm! Có tiến bộ!

......

Buổi tối, Kỷ Vô Hoan nhìn thời gian mới nhận ra đêm nay chính là thời hạn sống cuối cùng, vừa lúc ngày mai cậu không có cảnh diễn bèn báo với đạo diễn một tiếng rồi nhanh chóng ngồi máy bay trở về.

Về đến nhà, Kỷ Vô Hoan mở quần áo mà Tiểu Phương hôm trước mang lại đây, sau khi mặc vào thì vô cùng hài lòng.

Đây là một bộ quần áo gồm một chiếc áo khoác rộng thùng thình trên dưới phân biệt trắng đen, form dáng dài đến đùi, như vậy chân Kỷ Vô Hoan nhìn sẽ có vẻ ngắn hơn, từ hiệu quả thị giác trông gần như lùn đi một ít.

Mũ liền áo phía trên trang trí hai cái tai mèo nhô ra bên ngoài, trên túi áo in hình chân mèo mập ú màu trắng.

Còn lại bên trong là áo sơ mi màu trắng, phối với một chiếc cà vạt màu đen, cà vạt cũng in hình một con mèo béo, trên cổ áo thêu chữ mèo.

Là "Hiệp" trong từ hiệp sĩ, trên vai còn có hai cái cánh màu trắng nhỏ nhỏ xinh xinh, hoa văn trên cánh cũng thêu hình chân mèo.

Bên dưới là quần màu đen phối bốt Martin, mũi giày in một bàn tay đang vẽ một cái đầu mèo màu trắng, cái đuôi cong cong về phía gót giày.

Rồi đeo khẩu trang màu đen in hình râu mèo lên, toàn thân tràn ngập hơi thở mèo, bấy giờ người trong gương cứ như một thiếu niên đáng yêu được bước ra từ trong truyện tranh.

Cuối cùng đeo dây chuyền mèo lên trên cổ, thế mà nhìn cũng rất hợp đó chứ.

"Hệ thống, tao muốn tiến vào phó bản."

Siêu nhân mèo —— xuất kích!

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Chờ nước chảy thành sông, hẹn Tròn Tròn ra 419, sau đó cởi bỏ nguỵ trang, ghê tởm chết hắn hì hì hì ~

Tròn Tròn: Cậu không biết có một câu gọi là: Biết có bẫy vẫn chui vào sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top