Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Sớm biết sẽ như vậy thì ban đầu cậu đã kêu Tiểu Phương trực tiếp may một cái lỗ trên quần cho cậu rồi!

Nếu như là phó bản bình thường thì còn ổn, không đeo dây chuyền mèo cũng không sao, nhưng đây vừa vặn là đấu sinh tử, kỹ năng này liền có vẻ cực kỳ hữu dụng, bây giờ Kỷ Vô Hoan cách vách tường cũng có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu có thể phát hiện đầu tiên.

Cho nên trong phó bản này, dây chuyền tuyệt đối không thể bị gỡ xuống, nhưng nếu không để cái đuôi được tự do, Kỷ Vô Hoan sẽ không có cách nào đi đứng một cách bình thường được, nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ còn cách tự khoét một cái lỗ trên quần, sau đó cho cái đuôi vươn ra ngoài.

Cùng lắm thì nói với mọi người đây là đuôi giả được chạy bằng điện!

Nghĩ đến đây cậu lần thứ hai quay đầu, mắt trông mong nhìn người đàn ông, xoa chóp mũi, cười hề hề thúc giục: "Nhanh lên nha meo, anh trai lớn, anh đang làm gì thế meo?" Nói xong còn uốn éo cái mông.

Chờ lắc lư xong rồi, cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện ánh mắt Nhiếp Uyên bây giờ hình như có điểm không thích hợp.

Mặc dù ngày thường Nhiếp Uyên coi như cũng khá hung dữ, thuộc kiểu người dù có đứng im cũng có thể dọa cho trẻ con khóc, nhưng giờ phút này, trong ánh mắt người đàn ông lại tràn ngập tính xâm lược mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy.

Kỷ Vô Hoan run lên, cảm thấy đối phương hình như đã nhận ra cho nên muốn giết mình!

Kỳ thật lần này cậu không định cố tình che giấu bản thân, nhiều lần chơi sắm vai nhân vật, rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích ban đầu là "Tìm hiểu rõ tên chó này cuối cùng muốn làm cái gì", nên dù có bị nhận ra cũng không sao, vừa lúc tìm cơ hội thử hắn.

Nhiếp Uyên đương nhiên nhận ra, hơn nữa ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương xuất hiện là đã nhận ra rồi.

Tìm người này vốn dĩ chẳng cần kỹ thuật gì cao siêu cả, nhất định chính là người chơi đẹp nhất! Tuy rằng Nhiếp Uyên mù mặt, thế nhưng thẩm mỹ quan vẫn hoàn toàn bình thường, đảo mắt một vòng, trong nhóm người nào đẹp nhất thì hơn nửa chính là Kỷ ngu ngốc.

Cũng chỉ có cậu là ăn mặc lố lăng như đi thi hoa hậu ở trong trò chơi Rubik, huống chi loại kịch bản ngu ngốc về siêu nhân mèo này, người bình thường sao có thể không hề biết xấu hổ như cậu mà tới diễn?

Bởi vậy chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Nhưng cũng chính vì hắn nhận ra cậu.

Nên khi đối phương lấy loại tư thế không hề phòng bị này nằm úp sấp trước mặt mình, Nhiếp Uyên mới có một loại cảm giác vi diệu, nếu đặt ở mấy năm trước, hắn nhất định sẽ không chút do dự đá cho một đá, đạp tên oắt con này gọi bố mới thôi.

Nhưng bây giờ, cũng không biết vì sao, trong đầu người đàn ông đột nhiên lóe lên một vài hình ảnh.

Chính là mấy tấm ảnh khiêu dâm của người nào đó gửi cho hắn mấy ngày nay.

Gì mà đai ren đeo vớ, nội y gợi cảm, cặp đùi trắng nõn, vì vậy ánh mắt không khỏi đi xuống, dừng trên cái mông đang không ngừng vặn vẹo kia, hầu kết hơi lăn, hoàn toàn quên hết những gì Kỷ Vô Hoan vừa nói.

Sau một lát mới phát hiện sao trong quần đối phương tự dưng lại lồi ra một cục?

Kỷ Vô Hoan ở góc độ này không nhìn rõ vẻ mặt hắn lắm, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy e sợ, cái cảm giác này cứ như đang bị một con mãnh thú hung ác theo dõi, trái tim run rẩy, nhỏ giọng "meo" một tiếng, kéo quần muốn trốn.

Nhưng đã chậm, mông cậu bị Nhiếp Uyên dùng sức mà bóp một cái!

"Ô meo!" Cái đuôi chỉ cách quần bị nhéo một xí mà Kỷ Vô Hoan đã nhịn không được kêu lên, trước đây cậu có nghe nói đuôi mèo là bộ phận nhạy cảm nhất, loài mèo thường không cho người khác sờ đuôi đâu, hiện tại bị sờ soạng mới biết được, đâu chỉ là nhạy cảm.

Cậu cảm thấy lông mao của bản thân lần thứ hai nổ tung, đuôi nhỏ bất an giật giật, Nhiếp Uyên thấy cục nhô lên trong quần cậu cư nhiên còn giật giật, biểu tình lập tức trở nên ngưng trọng.

"Đừng niết nữa meo!" Kỷ Vô Hoan muốn trốn, nhưng Nhiếp Uyên lại đè lên cậu, ở bên tai thấp giọng mắng: "Đừng nhúc nhích."

"Anh muốn làm gì meo?" Kỷ Vô Hoan cuống quýt dùng tay che lại cái mông, nhưng sức lực cậu sao so được với Nhiếp Uyên, bị người đàn ông tàn nhẫn nhéo lên hai cái mông, buộc phải la lên: "Ô, buông tay, buông tay ra meo!"

Nhiếp Uyên thì lại thừa dịp cậu giãy giụa mà vô tình nâng mông lên, thành công tóm lấy lưng quần, lột nó xuống, vốn tưởng rằng sẽ bắt được đầu sỏ gây tội, kết quả còn chưa kịp thấy rõ ràng.

Kỷ Vô Hoan liền hoảng sợ hét chói tai: "Meo!!!"

Âm thanh này quá mức khủng hoảng, giống như một giây sau cậu sẽ lập tức oà khóc, dọa Nhiếp Uyên sợ tới mức thả lỏng tay, sau đó một cái đuôi to lông xù trượt khỏi lòng bàn tay hắn, lập tứng cứng còng mà dựng đứng lên, ba một tiếng vỗ vào mặt hắn, đánh cho hắn đều ngây ngẩn cả người.

Kỷ Vô Hoan nhanh chóng kéo quần lên, ôm đuôi mèo vào trong ngực, vành mắt đỏ ửng vô cùng cẩn thận tiến tới thổi nhẹ hai cái vào chóp đuôi, an ủi nó bị hoảng sợ, cũng là tự an ủi chính mình: "Phù phù ~ đừng sợ đừng sợ, không đau meo!"

Nhiếp Uyên ngày thường tinh tướng như gió, kiến thức rộng rãi, bất kể đối mặt với quái vật khủng bố như thế nào cũng đều mặt lạnh như tiền, lúc này lại hoàn toàn sụp đổ, khiếp sợ đến nói không nên lời, trong đầu xuất hiện vô số bình luận spam giống nhau bay tới bay lui.

Kỷ ngu ngốc cư nhiên mọc ra một cái đuôi dài lông xù?!

Sao Kỷ ngu ngốc lại mọc ra một cái đuôi?!

Kỷ ngu ngốc thật sự mọc ra một cái đuôi?!

Kỷ Vô Hoan hết sức cẩn thận ôm lấy đuôi mình, chậm rãi rụt người ngồi xổm xuống đất, tai nhọn rũ xuống, phảng phất như bị ai hung hăng bắt nạt, viền mắt lại đỏ một vòng, meo meo meo như đang nhỏ giọng nức nở.

Nhiếp Uyên còn có chút khó tin, đi đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn sờ, bị Kỷ Vô Hoan đẩy ra, lộ ra biểu tình siêu hung dữ: "Không cho sờ meo!"

"......" Nhiếp Uyên nhìn chóp đuôi lông xù linh hoạt phe phẩy trái phải, biểu tình liên tục sụp đổ, khó mà tin nổi hỏi: "Chuyện này...... Đây là đuôi của cậu?"

"Đương nhiên rồi, đã nói tui chính là siêu nhân mèo mà meo!" Kỷ Vô Hoan nói xong còn kéo mũ áo khoác xuống cho hắn nhìn một chút.

Chỉ thấy hai cái tai mèo màu xám trắng vểnh thẳng trên đỉnh đầu.

Thật đáng yêu......

Lần này động tác Nhiếp Uyên so với tư duy còn nhanh hơn, theo bản năng giơ tay xoa đầu đối phương.

Kỷ Vô Hoan vốn kháng cự, kết quả bị bàn tay to nhéo lỗ tai xoa nhẹ hai lần, bất ngờ phát hiện cực kỳ thoải mái, vô thức vươn đầu tới, chờ được xoa xoa tiếp, đột nhiên nhận ra trong miệng mình không tự giác phát ra âm thanh "Ùng ục ùng ục", đuôi cũng bắt đầu sung sướng phe phẩy trái phải.

Sau vài giây sửng sốt mới phản ứng được bản thân đang làm cái gì!

ĐM, cậu đang làm cái quần què gì thế này?! Cậu là người chứ đâu phải mèo!

Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên bừng tỉnh, nhớ tới chuyện chính, hất tay người đàn ông ra, lưu loát đưa một nửa quần đã bị cởi ra cho hắn: "Anh trai lớn, nhanh giúp tui cắt một cái lỗ trên quần với meo!"

Nhiếp Uyên thế mới biết nguyên do vì sao, thu hồi biểu tình suy sụp, nhưng vẫn còn hơi nghi ngờ một chút.

Sao một người đang yên đang lành lại tự dưng mọc ra một cái đuôi mèo? Trong nháy mắt thậm chí hoài nghi bản thân mình nhận sai người.

Lúc cắt quần cậu, người đàn ông thử hỏi: "Cậu có biết Kỷ ngu...... Kỷ Vô Hoan không?"

Kỷ Vô Hoan vừa nghe hắn nhắc tới mình, ánh mắt sáng lên, ngồi trên tủ bát, mặc lại quần lót đã được khoét lỗ, đuôi mèo bên ngoài bắt đầu phe phẩy qua lại, căn bản không giấu được nội tâm vui sướng, liên tục mở miệng khen: "Đương nhiên biết chứ meo, nam thần quốc dân, ảnh để phái thực lực mà, lớn lên còn siêu cấp đẹp trai! Anh cũng thích hắn hả meo?"

Nhiếp Uyên mặt không cảm xúc: "Không, tôi ghét cậu ta, nghe nói nhân phẩm cậu ta rất kém, còn bị bao dưỡng."

Kỷ Vô Hoan mất hứng, nhẹ nhàng bĩu môi.

"Hơn nữa vừa xấu vừa ngu ngốc."

Một giây sau, người đàn ông tận mắt nhìn thấy cái đuôi kia nổ tung, không chỉ đuôi, cả lỗ tai cũng dựng lên, cứ như quả cầu lông.

"Anh mới vừa xấu vừa ngu ngốc meo!" Siêu nhân mèo tức giận, chỉ hận bản thân không mọc ra hai cái vuốt mèo cào mắt chó hắn: "Người xấu! Tui ghét anh meo!"

Kỷ Vô Hoan nhiều fan, anti fan cũng không ít, mắng cậu là hồ ly tinh, bị người bao dưỡng, kim chủ là một lão già 80 tuổi, cậu đều không sao cả, nhưng nếu mắng cậu lớn lên xấu xí, cậu sẽ tức giận, sau đó lập tài khoản phụ lén lút chửi lại.

Cho nên Nhiếp Uyên lập tức xác nhận, làm đối thủ một mất một còn chửi nhau chí chóe trên mạng gần 5 năm, giọng điệu khoe khoang không biết xấu hổ này, cảm giác chân tình thật cảm này, quả thực không thể nào quen hơn được nữa, nhất định chính là cậu ta.

Thời điểm đưa quần cho cậu, Kỷ Vô Hoan còn đang tức giận bĩu môi, cái đuôi không vui quét tới quét lui trên kệ bát, nửa ánh mắt cũng không chịu cho hắn, vô cùng miễn cưỡng mà mặc quần vào, sau đó móc cái đuôi ở bên trong ra.

Lúc cậu mặc quần, Nhiếp Uyên đột nhiên phát hiện làn da trên đùi đối phương tựa hồ có một vệt đen, hình như từ bên trong đùi lan ra ngoài.

Bớt? Nhưng hắn nhớ Kỷ Vô Hoan không hề có cái bớt nào ở vị trí này.

Hắn duỗi tay muốn sờ, ai ngờ lần này Kỷ Vô Hoan đã sớm có chuẩn bị, meo một tiếng né tránh, kéo khoá quần bỏ chạy.

Sau khi cái đuôi được phóng thích, Kỷ Vô Hoan phảng phất như ngựa hoang đứt cương, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái, ngoắt ngoắt cái đuôi vui sướng chạy ra phòng khách.

Từ Võ và Biện Nhan Đông còn ở trong phòng ngủ, cho dù Từ Lôi một mực yêu cầu bọn họ đi ra ngoài, nhưng có nói cái gì hai người cũng không chịu rời đi, bạn trai thậm chí còn ôm cô không chịu buông tay.

Ba người một đường đi đến hôm nay, mấy năm qua đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết, có thể sống đến mặt Rubik thứ ba tình cảm giữa bọn họ đã sớm vượt qua tình thân, tình yêu thậm chí là sinh mệnh.

Nhiếp Uyên cũng ngồi ở trong phòng ngủ, nếu như Từ Lôi biến thành tang thi, Từ Võ, Biện Nhan Đông không xuống tay được thì tới lượt hắn động thủ.

Bởi vì bên ngoài vẫn còn tang thi nên để phòng ngừa vạn nhất, mấy người bọn họ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, cứ như vậy qua mười phút, thế nhưng Từ Lôi vẫn không hề bị tang thi hoá, thậm chí dưới tác dụng của thuốc còn bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, miệng vết thương ngừng chảy máu, không hề có dấu vết bị lây nhiễm.

Mấy người bọn họ vui mừng đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc, vì sao lại như thế? Thông thường virus tang thi trong phim đều chỉ qua vài phút liền phát tác, chẳng lẽ nói trong trò chơi lần này virus sẽ không lây nhiễm sao? Hay là do Từ Lôi có thể chất đặc thù?

Kỷ Vô Hoan ngồi một mình trên sô pha ở trong phòng khách, thông qua thính lực siêu phàm quan sát tình hình ngoài cửa, cái đuôi tuỳ ý phe phẩy, chống cằm suy tư mấy vấn đề này.

Nhìn Từ Lôi không có việc gì, cậu chẳng những không thấy an tâm, ngược lại, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.

Bởi vì như này hình như có hơi đơn giản, Kỷ Vô Hoan nhìn đồng hồ, hiện tại là 12 giờ đêm, nói cách khác chỉ cần ở chỗ này 7 tiếng đồng hồ là có thể qua màn.

Nằm thắng không giống phong cách của Khối Rubik, rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Vào lúc này, Kỷ Vô Hoan đột nhiên phát hiện nguồn điện bên dưới TV sáng đèn.

Đây là có ý gì? TV có thể mở lên à?

Thường trong game kinh dị, đa số người chơi sẽ không bao giờ đi tìm đường chết mà cố gắng bật TV lên, bởi vì bên trong rất có thể sẽ có một "chị" Sadako bò ra.

Nhưng lần này không giống, đây là đấu sinh tử, hơn nữa đã xác định quái vật là tang thi.

Không hiểu vì sao, Kỷ Vô Hoan nghĩ tới căn hộ cũ đối diện kia, TV bên trong cũng đang được bật, hiển nhiên ông lão khi còn sống đang ngồi xem TV.

Điều này có phải một loại nhắc nhở nào đó hay không?

Ma xui quỷ khiến, Kỷ Vô Hoan dùng điều khiển từ xa mở TV lên, bên trong một mảnh tuyết rơi kèm theo tạp âm, doạ cậu sợ tới mức lập tức dùng tốc độ nhanh nhất giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.

Những người khác nghe được tiếng động cũng từ trong phòng ngủ đi ra, kinh ngạc mà nhìn cậu.

Kỷ Vô Hoan dùng điều khiển từ xa chuyển kênh, ấn vài lần, đột nhiên hình ảnh chợt lóe, trong màn hình xuất hiện một người dẫn chương trình.

Căn cứ vào phụ đề bên dưới, tin tức mà nữ MC này đang đề cập chính là tin tức liên quan tới virus tang thi lần này.

Mấy người thấy vậy đều cố gắng tỉnh táo tập trung tinh thần, ngồi vây quanh ở trước TV.

"Sáng nay thành phố của chúng ta xuất hiện một loại bệnh độc truyền nhiễm nào đó không biết tên, một khi bị lây nhiễm sẽ lập tức trở nên giàu tính công kích, theo thống kê, trước mắt đã có 200 người bị lây nhiễm, các bộ ngành liên quan đang ra sức điều tra, yêu cầu tất cả người dân trong thành phố cố gắng ở yên trong nhà, trước khi nghiên cứu được vắc-xin phòng bệnh, không nên đi ra ngoài......"

Người dẫn chương trình vừa nói vừa lấy ra một phần tư liệu: "...... Nên làm gì để xác định bản thân có bị lây nhiễm virus hay không? Đầu tiên người sau khi bị nhiễm virus, sẽ trải qua bốn giai đoạn: giai đoạn thứ nhất, trên làn da ban đầu sẽ xuất hiện một vài vết bầm tím; giai đoạn thứ hai, vết bầm tím khuếch tán toàn thân; giai đoạn thứ ba, xuất hiện thất khiếu* chảy máu, đợi đến khi xuất hiện bệnh trạng nôn ra máu chính là tiến vào giai đoạn cuối cùng...... Toàn bộ quá trình này diễn ra trong vòng một giờ đến một giờ hai mươi phút, nếu phát hiện bản thân đã bị lây nhiễm, xin hãy nhanh chóng cứu chữa......"

* Thất khiếu: Bảy lỗ trong thân thể con người 2 tai, 2 mắt, 2 mũi (lỗ), 1 miệng

"Mọi người nhìn tay cô ta kìa!" Từ Võ thấp giọng kinh hô: "Cô ta cũng bị lây nhiễm!"

Vừa dứt lời, gương mặt nữ MC trên TV lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện một lượng lớn vết bầm tím, hiển nhiên người quay phim cũng phát hiện, lớn tiếng nói cho cô.

Nữ MC hoảng hốt lấy gương ra, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đứng lên định rời đi, đột nhiên miệng trào máu tươi, sau đó biểu tình thống khổ quỳ trên mặt đất, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, có nhân viên công tác tiến lên dìu cô.

Nhưng cô lại không đứng lên nổi.

"Cô ấy chết rồi!"

"Mau gọi xe cứu thương!" Khung cảnh tại hiện trường rơi vào hỗn loạn.

Vào lúc một nhân viên công tác cấp cứu cho cô, nữ MC đột nhiên mở hai mắt, bất ngờ nhào lên cắn cổ nhân viên công tác!

Đây là giai đoạn thứ tư, biến thành tang thi!

"A a a a a ——" Chương trình đến đây là kết thúc.

Mấy người đều xem đến độ choáng váng, bọn họ chú ý tới chương trình này được phát lại 6 lần, bắt đầu phát sóng từ ba ngày trước.

Nói cách khác trong vòng 3 ngày, người trong khu vực này cũng đã bị lây nhiễm toàn bộ.

Xem tới đây Từ Lôi liền tuyệt vọng, thì ra bọn họ suy đoán sai rồi, cũng không phải sẽ không lây nhiễm, chỉ là thời gian phát tác khá dài, trong vòng một giờ tới cô sẽ không có việc gì, nhưng một giờ sau nhất định chết chắc.

Kỷ Vô Hoan lại đang suy tư đến một vấn đề khác.

Nữ MC không hề đề cập tới loại virus này lây truyền qua đường nào.

Nếu như chỉ lây nhiễm thông qua miệng vết thương, cái này hẳn là có thể dễ dàng đoán ra được.

Nhưng cô gì cũng không nói.

Vậy thì chỉ có một khả năng, có lẽ lúc đó còn chưa tìm được cơ chế lây nhiễm, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn mà đã nhanh chóng lây nhiễm rất nhiều người, thành phố này e là đã không còn người sống.

Như vậy phương thức lây nhiễm sẽ là gì đây?

Kỷ Vô Hoan cầm lấy điều khiển từ xa xả lại xem một lần nữa, sau đó ấn nút tạm dừng tại thời điểm nhân viên công tác tiến lên đỡ người dẫn chương trình, chỉ thấy vào lúc anh ta khom lưng, áo bị vén lên, phần lưng thế nhưng cũng có vết bầm!

Anh ta cũng bị lây nhiễm rồi!

Ngay lúc Kỷ Vô Hoan chuẩn bị chuyển kênh xem thử có tin tức quan trọng nào khác hay không thì đột nhiên phát hiện Nhiếp Uyên từ phía sau cầm lấy bờ vai cậu, xô cậu ngã lên ghế sô pha.

"Làm gì thế meo?" Kỷ Vô Hoan kỳ quái nhìn hắn, cái đuôi bị đè ép không quá thoải mái, theo bản năng giãy giụa.

Người đàn ông ấn giữ cậu, ở bên tai nói: "Cởi quần ra."

???

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Không ngờ cậu lại là loại người này nha Tròn Tròn!!

Tròn Tròn: Bây giờ cậu đã biết.

Khối Rubik: Khụ, có phải tôi nên nhắm mắt lại hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top