Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Đó là một cô bé mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, cả khuôn mặt không còn giọt máu, ngũ quan vặn vẹo mà dữ tợn, gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm, nhãn cầu xanh xám lồi ra như sắp lăn ra khỏi hốc mắt.

"Mau tránh ra meo!" Kỷ Vô Hoan hô lớn.

Cậu mới vừa nói xong, con tang thi kia gầm nhẹ một tiếng, hất bay lưới sắt trên lỗ thông gió, nhảy xuống.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Điền Lượng vừa hay ở ngay dưới lỗ thông gió, mặc dù Kỷ Vô Hoan đã lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn là quá chậm.

Điền Lượng vừa ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị tang thi từ trên trời rơi xuống nhào tới, tóm lấy vai gã cắn xé.

"A!" Điền Lượng hét thảm một tiếng, cuống quít duỗi cánh tay dài muốn đẩy nó ra, Tống Tài bên cạnh cũng vội vàng chạy tới giúp gã, muốn kéo con tang thi này ra, nhưng sức lực của nó mạnh đến kinh người.

"A a a a a!" Điền Lượng lại một lần nữa hét thảm, cánh tay che ở phía trước bị cắn một cái thật mạnh, Kỷ Vô Hoan thậm chí còn nghe được tiếng da thịt bị xé rách rồi bị nhai nuốt.

Nghiêm Tiến thấy vậy bèn nhặt một thanh sắt trên mặt đất lên, hung hăng đập vào đầu con tang thi.

"Bang, bang, bang" nhiều lần liên tiếp, con tang thi kia mới chịu ngã xuống đất.

Điền Lượng che vai ngồi xuống, đau đến hít khí lạnh, khóe miệng kịch liệt co giật, nói không ra lời, máu chảy đầm đìa.

"Điền Lượng, anh đừng động." Tống Tài đá con tang thi kia ra xa, nhanh chóng đặt ba lô xuống tìm thuốc, ngoài miệng mắng: "Mẹ kiếp, sao nó lại đột nhiên từ trên trần nhà chui ra?! Lão Nghiêm, lão Nghiêm, thuốc giảm đau có ở chỗ anh không?"

"Có!"

Biện Nhan Đông vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, thấy bọn họ bị như thế, trong mắt thậm chí viết to mấy chữ cười trên sự đau khổ của người khác, khịt mũi: "Đáng đời."

Vừa nãy thì thôi, bây giờ thấy người ta như vậy mà còn ở đó châm chọc, Nghiêm Tiến cũng dần nổi nóng, đột nhiên đứng dậy chỉ vào anh ta mắng: "Con mẹ nó, mày có biết nói tiếng người không?"

"Tiếng người? Lúc bạn gái tao cầu xin tụi mày sao mày không nói tiếng người đi?"

"Mày!"

Biện Nhan Đông cười lạnh: "Ít ra tao còn sẽ làm người, không giống tụi mày, cặn bã!"

"Nực cười!" Nghiêm Tiến cũng bị chọc điên, phản bác lại: "Mẹ nó mày nghĩ mày là ai? Hoàng đế? Dựa vào đâu mà tao phải mở cửa cho tụi mày? Thực lực yếu rơi lại phía sau, cư nhiên còn ở đó trách người khác? Ba cái rác rưởi."

"A, rác rưởi? Nếu không phải nể tình mẹ con bọn họ, ông đây tuyệt đối sẽ không cho tụi mày đi vào, ông trời mù thật rồi mới để cho tụi mày còn sống."

"Không cần mày nhọc lòng, mạng của ông đây khẳng định dai hơn cả nhà tụi mày."

Hai người cãi vã càng ngày càng gay gắt, lời lẽ cũng ngày càng hung hãn, Nghiêm Tiến bắt đầu chửi thề hết bài này đến bài khác, khi gã mắng ra: "Cả nhà mày đều là đồ chó đẻ, người đàn bà của mày cũng là đồ chó đẻ nốt".

Từ Võ vốn đang khuyên can bọn họ bình tĩnh đừng xúc động cũng không nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp động thủ, đấm một quyền vào mặt Nghiêm Tiến, ba người lập tức lao vào đánh nhau, hất đổ các loại thiết bị máy móc trên bàn xuống sàn, phát ra động tĩnh rất lớn.

Hai tay quyền anh dù không phải võ sĩ chuyên nghiệp, hợp sức đánh một người bình thường cũng dư sức áp đảo, những người khác muốn can cũng kéo không được, đánh Nghiêm Tiến lăn lộn dưới sàn, Tống Tài thấy vậy cũng bắt đầu gia nhập.

Mấy người bọn họ đều đánh tới đỏ mắt, không phân biệt nặng nhẹ, vác ghế lên đánh đập lẫn nhau, có người lỡ tay hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất.

Thiết bị y tế, ống nghiệm thuỷ tinh, máy tính, bàn ghế rơi ngã khắp sàn.

Triệu Mai và Từ Lôi hoảng hốt vội vàng lao vào khuyên can.

Nhiếp Uyên ngồi ở một bên vắt chéo chân xoa mèo xem diễn, phong thái như một ông trùm xã hội đen, chỉ kém trong miệng ngậm điếu xì gà, sau lưng đứng hai thủ hạ.

Kỷ Vô Hoan ngược lại không thích xem drama, trầm ngâm nhìn chằm chằm tang thi trên mặt đất, đôi mắt to màu xanh da trời đảo trái đảo phải, nhẹ giọng nói: "Cô ấy hình như là Hứa Giai Giai meo ~"

Nhiếp Uyên, một bệnh nhân mắc chứng mù mặt nghiêm trọng, không tỏ ý kiến: "Phải không?"

Bé gái trên bức ảnh trong tay giáo sư Hứa rất giống với em gái trước mặt, đặc biệt là hình dáng khuôn mặt, căn bản không có gì thay đổi, cho nên rất có thể là cùng một người.

Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt, vấn đề mà cậu đang suy nghĩ chính là, tại sao nó lại xuất hiện trong đường ống thông gió?

Căn cứ âm thanh lúc trước cậu nghe được, Hứa Giai Giai này hẳn nên bị nhốt trong phòng thí nghiệm ở trên lầu kia.

Là con gái ruột của mình, khi hỗn loạn xảy ra, giáo sư Hứa nhất định không nỡ xuống tay giết cô bé, cho nên chỉ có thể nhốt cô bé vào căn phòng thí nghiệm phía trên.

Tầng trên được nối với ống thông gió ở tầng dưới nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi nó có thể bò xuống đây từ bên trong, nhưng làm thế nào mà nó có thể nghĩ ra biện pháp này? Không, phải nói là tang thi không có tư duy mới đúng.

Trên thực tế, tình huống thật sự là khi hỗn loạn xảy ra, giáo sư Hứa vẫn ôm một tia hy vọng, không đành lòng nhìn con gái mình bị đạn lạc bắn chết, vì bảo vệ cô bé, ông đã trói cô lại giấu trong đường ống thông gió, hơn nữa còn đẩy một cái tủ kính cao bằng người qua chặn ở bên dưới.

Kết quả là sau khi cô bé biến thành tang thi thoát khỏi dây thừng, đuổi theo âm thanh xuống đây.

Những âm thanh mà Kỷ Vô Hoan nghe được trước đó thật ra là tiếng cô bé đập đầu vào tủ, dụng cụ thuỷ tinh bên trong vì bị rung lắc mà rơi ra ngoài.

Tuy rằng không đoán ra được tình huống thực tế, nhưng Kỷ Vô Hoan nghĩ đến giáo sư Hứa từng ở trong video nhắc qua chuyện virus sẽ tiến hoá, vì vậy cậu nảy ra một suy đoán đáng sợ: "Chẳng lẽ những tang thi này...... Cũng sẽ tiến hóa?"

Vậy thì chuyện này quá kinh khủng.

Đúng lúc này, mẹ con Triệu Mai tránh ở trong góc bất ngờ hét lên một tiếng chói tai: "A a a!!"

Kỷ Vô Hoan vội vàng nhìn sang, tang thi Hứa Giai Giai vừa rồi bị đánh trúng đầu ngã xuống đất thế nhưng lại bò dậy! Gầm lên như dã thú, trực tiếp nhào về phía Điền Lượng nằm ở dưới đất, cắn vào mặt gã ta.

Điền Lượng đang nghỉ ngơi căn bản không kịp phản ứng, dưới cơn đau tột độ bỗng nhiên mở to hai mắt, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết!

Máu thịt từ hai má đến mũi bị xé toạc, lộ ra cơ bắp đỏ tươi bên dưới, một màn này khiến mấy người bọn họ cả kinh đến trố mắt líu lưỡi.

Nó cư nhiên không chết!

"ĐM!" Tống Tài nhanh chóng cầm thanh sắt tiến lên, đang định bổ xuống.

Một cảnh tượng càng kinh khủng hơn đã xảy ra, Hứa Giai Giai đột nhiên ngẩng đầu lên, gầm nhẹ một tiếng "Ngao ——", há to miệng, bên trong lộ ra răng nanh bén nhọn, giữa hai hàm răng còn treo tơ máu!

ĐM!

Kỷ Vô Hoan kinh ngạc meo một tiếng.

Con tang thi này cư nhiên còn mọc ra răng nanh.

Trong lúc sững sờ, Hứa Giai Giai đã đứng dậy, động tác của nó vẫn còn hơi cứng ngắc, nhưng hiển nhiên tốc độ đã nhanh hơn trước rất nhiều, bất ngờ lao thẳng về phía Tống Tài.

Tống Tài cuống quít giơ thanh sắt chắn ở phía trước, định đẩy ra nó, không ngờ sức lực của nó càng lúc càng mạnh, trong lúc xô đẩy đã cắn một ngụm lên tay gã!

Giờ phút này, Kỷ Vô Hoan chắc chắn.

Chúng nó thật sự sẽ tiến hóa!

Không chỉ mọc ra răng nanh, mà sức lực cũng trở nên mạnh hơn!

Hơn nữa nếu chỉ đánh vào phần đầu chưa chắc đã giết chết được nó.

"ĐM!" Tống Tài vội vàng đá nó ra xa, thời điểm tránh thoát mu bàn tay đã bị cắn đứt một mảng thịt lớn, còn chưa kịp bổ xuống, con tang thi lại nhào tới, há mồm chính là cắn.

Nghiêm Tiến vội vàng tới hỗ trợ, hai người tốn một lượng lớn sức lực mới đẩy được nó ra, nắm rìu lên chém xuống, lần này trực tiếp chém đứt đầu nó.

Cái đầu chảy máu đầm đìa bay ra ngoài, cơ thể cứng ngắc kia cư nhiên còn cử động hai lần mới chịu ngã xuống.

"Điền Lượng!" Giải quyết tang thi xong, Tống Tài và Nghiêm Tiến nhanh chóng qua xem Điền Lượng, gã ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, máu chảy không ngừng, liên tục rên rỉ.

Đúng lúc này, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghe được tiếng động, vội vàng kêu lên: "Suỵt ——!!"

"Mọi người tạm thời đừng nói chuyện, hình như tui nghe thấy tiếng gì đó meo!"

"......"

Lúc nói chuyện, hai lỗ tai cậu đã dựng thẳng lên, giật giật trái phải, rất nhanh liền nghe được một ít âm thanh đến từ trên lầu.

Vừa rồi bọn họ đánh nhau phát ra tiếng động quá lớn, truyền lên trên lầu, đám tang thi tập trung trên hàng lang bị cửa chặn lại lập tức trở nên cuồng bạo, phát ra từng tiếng gào rống, dùng sức va vào lối thoát hiểm, sợi dây được buộc ở giữa cũng theo đó lung lay.

Vừa rồi, sợi dây đó bị đứt rồi!

Vô số tang thi dũng mãnh tràn vào!

"Không ổn!" Kỷ Vô Hoan kêu lên: "Tang thi vào được rồi meo!"

"Không sao đâu, đừng sợ." Biện Nhan Đông ngược lại không lo lắng lắm: "Chúng ta đã khoá cửa sắt lại rồi, chúng nó không vào được đâu."

Quả thật, nếu là tang thi trước đây, chúng nó hẳn là không vào được, nhưng nếu tang thi sau khi tiến hoá thì sao?

Ngay khi cửa sắt bên ngoài truyền đến tiếng tông cửa bang bang bang, trái tim Kỷ Vô Hoan cũng theo đó chùng xuống, toàn thân lại trở nên căng thẳng.

Cho dù Nhiếp Uyên có xoa tai vuốt đuôi như thế nào cũng vô dụng.

Cậu có một dự cảm rất xấu.

Rất nhanh, dự cảm của cậu đã thành sự thật, không đến mười phút sau, bên ngoài vang lên một tiếng ầm rất lớn, cửa sắt bị phá rồi!

"Chúng nó đang xuống đây meo! Nhanh chặn cửa lại meo!" Kỷ Vô Hoan hoảng loạn la lên.

Những người khác vẫn còn đang ngây người, chờ đến khi hành lang truyền đến tiếng bước chân của tang thi, bọn họ mới phản ứng được: "Nhanh, mau đi đóng cửa!"

Nhưng mà tốc độ của đám tang thi đó nhanh quá sức tưởng tượng, trong nháy mắt đã nhào tới cửa, cửa vừa đóng lại, đám tang thi liền bắt đầu đập cửa bịch bịch bịch.

"Ôi ĐM, sao sức lực chúng nó lại trở nên mạnh dữ?!" Từ Võ và Biện Nhan Đông đồng thời chặn cửa, dù đã dùng hết toàn bộ sức lực trên người, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vất vả, hiển nhiên đám tang thi này đã không còn cùng cấp bậc với đám tang thi lúc trước đụng phải trong đại sảnh chung cư nữa.

Chưa đầy một phút, hai người cư nhiên đều đỏ mặt tía tai, bị đẩy lùi ra sau nửa bước.

Nhiếp Uyên thấy vậy lập tức đi đẩy bàn ghế và tủ kim loại trong phòng thí nghiệm tới, Kỷ Vô Hoan cũng di chuyển mấy vật nặng đến để đè lên.

Sống chết ở trước mắt, Tống Tài và Nghiêm Tiến không thể không bỏ xuống ân oán vừa rồi, nhanh chóng qua hỗ trợ.

Với áp lực của một cái bàn và hai ngăn tủ bị ngã, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng ngăn đàn tang thi này lại.

Nhưng khi tang thi bên ngoài càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, dồn dập tiến lên chặn tủ để đề phòng vạn nhất.

"Mẹ nó, Khối Rubik lừa đảo......" Từ Võ thấp giọng mắng: "Tôi biết ngay sẽ không dễ dàng như vậy mà."

Trước đây bọn họ đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Trong tiếng đập cửa không ngừng, Kỷ Vô Hoan đột nhiên phát hiện có tiếng động đến từ trần nhà phía sau mình.

Thanh niên đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức mặt không còn giọt máu.

Phía trên ván cửa của phòng thí nghiệm có một ô cửa kính rộng tầm 30cm, hoàn toàn có thể bò vào được.

Lúc này vô số khuôn mặt tái nhợt đang dán vào nơi đó, tang thi bên ngoài rậm rạp chen qua, trèo lên trên cửa, dùng sức đập mạnh vào ô cửa kính.

Khi nhìn thấy người sống bên trong, chúng nó càng thêm phấn khích.

"Bịch bịch bịch bịch!!"

Chẳng mấy chốc, trên cửa kính liền xuất hiện vết nứt!

ĐM! Kỷ Vô Hoan trợn tròn mắt, lập tức ý thức được tình huống không ổn: "Tiêu rồi, không chịu đựng nổi nữa meo!"

Một khi kính bị vỡ, chúng nó sẽ xông được vào đây!

Vừa dứt lời, lập tức vang lên một tiếng răng rắc, kính vỡ, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy năm sáu cái đầu người chen vào, chúng nó há to cái miệng đầy răng nanh sắc bén, phát ra tiếng gào rống hưng phấn liều mạng chen vào bên trong!

"ĐM!" Nghiêm Tiến vừa ngẩng đầu nhìn đã bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực.

Cái đuôi của Kỷ Vô Hoan cũng nổ tung, ngay lúc cậu đang muốn tìm một thứ gì đó để chặn nó lại.

Nhiếp Uyên đột nhiên cầm lấy cái rìu đứng dậy, leo lên trên bàn.

"Đoạn Phong anh làm gì thế?!" Biện Nhan Đông và Từ Võ kinh ngạc nhìn hắn.

"Chặt đầu."

"Chặt đầu!?"

Nhiếp Uyên lười nói nhiều, ngay sau đó dùng hành động giải thích cái gì gọi là "chặt đầu".

Chính là ý trên mặt chữ.

Dùng rìu chặt đầu tang thi.

Ở trong mắt người chơi khác, hiện tại không thể nghi ngờ là tình huống nguy cấp nhất, nhưng trong mắt Nhiếp Uyên, đây là một cơ hội tốt để lấy đầu tụi nó.

Tất cả tang thi đều đã tập trung ở đây, lúc này còn không ra tay thì chờ tới khi nào nữa?

Cảnh tượng kế tiếp quá mức bạo lực và đẫm máu, ghê tởm đến nỗi hai mẹ con Triệu Mai nôn mửa ngay tại chỗ, một đám người chơi càng dùng ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ mà nhìn chằm chằm người đàn ông mặc vest đen tự xưng là nhân viên công chức bình thường kia.

Loại hành vi bạo lực này căn bản không xứng với khuôn mặt đẹp trai trông rất ra dáng tinh anh xã hội như thế!

Từ Võ tin lời siêu nhân mèo.

Tên này tuyệt đối là một ông trùm xã hội đen!

Sau khi Nhiếp Uyên liên tiếp chặt đầu vài con tang thi, máu tươi đặc quánh dọc theo ván cửa chảy xuống, xác của mấy con tang thi đã bò vào trong bị mắc kẹt lại lấp kín cửa kính, tang thi phía sau trong thời gian ngắn không thể xông vào, nguy hiểm tạm thời được giải quyết.

Quá ngầu! Giờ khắc này, Kỷ Vô Hoan đều có chút chịu phục, cậu thậm chí hoài nghi, nếu không có những người khác, có khi nào Tròn bạo lực sẽ ở đây chặt đầu cả đêm không?!

Cuối cùng hệ thống sẽ thưởng cho hắn mấy cái thành tựu như [Siêu sát thủ], [Sát thủ Zombie]?

Bất quá nơi này không phải là chỗ ở lâu, nếu cậu đoán không sai thì đám tang thi này rất có thể còn sẽ tiếp tục tiến hoá, nếu như thực lực của chúng không ngừng gia tăng thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ không chống đỡ nổi.

Vì thế......

"Chúng ta phải rời khỏi chỗ này meo."

"Rời đi, có thể chạy đi đâu đây?" Từ Võ hỏi ngược lại.

Bây giờ bọn họ ít nhiều đều có chút hối hận, sớm biết vậy đã không lựa chọn ở lại chỗ này, nơi này mặc dù an toàn thật, dưới mặt đất, chỉ có một con đường duy nhất và hai cái cửa, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân đó mà một khi bị đột phá, bọn họ căn bản không còn đường nào để trốn!

Kỷ Vô Hoan nhanh chóng quan sát bốn phía, ánh mắt dừng lại ở trên trần nhà: "Bò ra ngoài từ đường ống thông gió meo!"

Nói xong lập tức hành động, cậu đẩy cái tủ lớn bên cạnh xuống đất, cùng với Triệu Mai nâng cái bàn lên chất lên trên.

Kỷ Vô Hoan leo lên trước, rồi thả dây dừng kéo mẹ con Triệu Mai lên, sau đó từng người một bên dưới lần lượt leo lên.

Theo sức chặn của người càng ngày càng nhỏ, việc bàn và tủ bị đẩy ra chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ngay khi người bị thương cuối cùng, Điền Lượng, được dây thừng kéo lên, cửa hoàn toàn bị đẩy ra, tang thi bên ngoài chen chúc xông vào, chúng nó tập trung bên dưới lỗ thông gió duỗi cánh tay dài phát ra tiếng gào rống khủng bố.

Kỷ Vô Hoan sợ tới mức rụt cổ lại, trực tiếp ném dây thừng xuống: "Đi mau, meo!"

Phía sau ống thông gió tối đen như mực, dưới ánh sáng đèn pin, lối đi ngoằn ngoèo dẫn đến một nơi chưa biết.

Trong này rất hẹp, chỉ có thể đủ cho một người chui qua.

"Ô ô ô ——"

Cũng không biết tiếng động phát ra từ đâu, bên trong đường ống tràn ngập âm thanh quái lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top