Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"Suỵt!" Kỷ Vô Hoan vội vàng im miệng, đồng thời giơ tay ra hiệu cho bọn họ trước tiên tắt đèn pin, đừng phát ra tiếng động, sau đó nhanh chóng tới bên cửa sổ, ra hiệu cho Nhiếp Uyên đang bò về nửa chừng.

Nói với hắn kế hoạch có biến, cố gắng di chuyển càng nhẹ càng tốt.

Nhiếp Uyên hiểu ý, thả nhẹ động tác, yên lặng bò trở về, vừa đáp xuống nóc nhà, ống thông gió lại truyền đến một tiếng thét chói tai: "A a a a a!! Mẹ ơi, chúng nó đến, chúng nó đến rồi!"

Lần này Kỷ Vô Hoan đã nghe ra.

Là hai mẹ con kia.

Bọn họ vẫn luôn trốn ở trong ống thông gió không dám đi ra ngoài không có gì lạ, chạy lên lầu cũng không có gì lạ, nhưng tang thi làm sao lên được? Chẳng lẽ chúng nó có thể leo thang?

Này không khỏi quá bug rồi đó?!

Kỷ Vô Hoan cảm thấy hơi khó tin.

Bởi vì vừa rồi sau khi quan sát, bọn họ phát hiện mặc dù tang thi có thể đi lại khắp nơi nhưng động tác vẫn rất cứng ngắc và vặn vẹo.

Bao gồm trước đó khi bò trong đường ống thông gió, đầu gối của chúng đều có vẻ cực kỳ xơ cứng và đơ, chủ yếu là dùng cánh tay điên cuồng di chuyển cơ thể bò về phía trước, bởi vì số lượng khổng lồ, phía sau đẩy phía trước, cho nên tốc độ mới có thể nhanh như vậy.

Sau một giây đột nhiên tiến hoá thành tang thi có thể leo thang không thấy quá phản khoa học hả?!

Chẳng lẽ ban đầu vốn dĩ đã có tang thi ở trong đường ống thông gió trên lầu?

Hoặc có thể ống thông gió bị vỡ ở đâu đó rồi chúng nó tình cờ chui vào?

Nhưng đây không phải là trọng điểm, điều khiến Kỷ Vô Hoan cảm thấy kỳ quái chính là.

Số lượng tang thi trong ống thông gió có hơi nhiều, ít nhất phải tới mười mấy con.

Tuy rằng những tang thi này bây giờ sẽ đi lang thang khắp nơi, nhưng hiển nhiên không phải hoạt động theo tập thể, cho dù tang thi trong ống thông gió có thể leo thang thật, cũng không nên có nhiều con đi lên như vậy chứ?

Người chơi mới cũng biết đặc tính của tang thi, sẽ không ngu ngốc tới mức phát ra tiếng động để thu hút sự chú ý của chúng.

Mà nếu như trong quá trình chạy trốn phát ra tiếng động nên mới thu hút nhiều tang thi như vậy, đáng lẽ lỗ tai của Kỷ Vô Hoan phải phát hiện ra từ lâu, như vậy......

Chỉ có một khả năng, đám tang thi này còn có một loại năng lực khác đó là tìm kiếm con mồi, cho nên mới có thể phát hiện người chơi trong ống thông gió.

Nhưng tại sao tang thi ngoài cửa không có phản ứng với sự hiện diện của bọn họ?

"...... Chẳng lẽ là khứu giác meo?" Kỷ Vô Hoan đột nhiên nảy ra một suy đoán.

Trong nhiều bộ phim và trò chơi về tang thi, thông thường tang thi đều bị thoái hóa thị giác, nhưng thính giác và khứu giác lại trở nên nhanh nhạy, chúng thông qua âm thanh, khứu giác để tìm kiếm thức ăn.

Cho nên nếu thật sự là khứu giác, thì có thể giải thích hết thảy những điều này.

Trên người Lê An bị thương, nhất định không thể di chuyển trong một khoảng thời gian dài, sau khi bọn họ bò lên đường ống trên lầu tầng nhà này liền không đi nổi nữa.

Sau khi cúp điện, hệ thống thông gió bên trong tòa nhà thực nghiệm cũng ngừng hoạt động, không khí bên trong đường ống không còn được lưu thông, bọn họ chỉ có thể dừng ở nơi gần lỗ thông gió.

Vốn dĩ chỉ cần không động đậy, không phát ra tiếng động, nhất định sẽ an toàn.

Bọn họ cũng thật sự nhờ thế mà bình an vượt qua hơn hai tiếng đồng hồ.

Thẳng đến khi tang thi tiến hóa một lần nữa.

Chúng nó có được khứu giác!

Mùi vị của người sống không ngừng thu hút đám tang thi bên dưới, cho đến khi chúng xếp thành tường người bò lên.

Mà căn phòng Kỷ Vô Hoan và những người khác đang ở trên cơ bản là một căn phòng kín, bên ngoài ngửi không tới.

Nếu là như thế......

Khi chúng nó đi ngang qua đây từ phía trên sẽ phát hiện sự tồn tại của bọn họ ngay lập tức!

Sắc mặt Kỷ Vô Hoan đột nhiên thay đổi, nghe âm thanh càng ngày càng gần, dự cảm xấu cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Chúng nó thật sự muốn đi qua đây!

"Nhanh, Từ Lôi, Biện Nhan Đông, Từ Võ mấy người đi chặn cửa, anh trai lớn, chúng ta đi chuyển tủ, chặn lại lỗ thông gió trên trần nhà meo!"

Kỷ Vô Hoan vội vàng chỉ huy.

—— Tuyệt đối không thể để cho chúng tiến vào!

"Cái gì? Có chuyện gì vậy!?" Ba người Từ Võ bị phản ứng đột ngột của cậu làm cho hoảng sợ.

"Đừng quan tâm, chúng nó sắp tới rồi, nghe tui đi, nhanh lên meo!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Vô Hoan, bọn họ cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, bèn không hỏi nữa, cuống quýt hành động.

Bây giờ có giữ im lặng cũng vô dụng, tang thi phía trên một khi đi xuống, tang thi ngoài cửa chắc chắn cũng sẽ xuất động.

Cho nên không bằng hành động trước, chặn kín hai lối vào, chống đỡ cho tới khi đồng hồ báo thức trong những chiếc điện thoại ngoài kia đúng giờ vang lên.

Ngay khi Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên vừa định đẩy chiếc tủ lớn đang dựa vào vách tường ra thì bọn họ tới.

"A a a —— mẹ, bò nhanh lên, bò nhanh lên!"

"An An, con mặc kệ mẹ, đi mau, đi mau!"

—— Tang thi cũng tới rồi.

Kỷ Vô Hoan vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghiêm Tiến ở đằng trước và hai mẹ con Triệu Mai bị dọa đến sắc mặt trắng bệch ở phía sau, đang vội vàng bò ngang qua ống thông gió, bọn họ căn bản không để ý tới bên dưới, bởi vì tang thi phía sau đang đuổi tới rất gần, chỉ cách chưa đầy nửa mét!

Mà sau khi năm sáu con tang thi bò tới, những con tang thi phía sau thật sự dừng lại, chúng nó cứng ngắc cúi đầu, gương mặt đã bắt đầu thối rữa, lộ ra cái mũi xương xẩu kề sát vào lưới thông gió, tròng mắt đục ngầu lồi ra bắt đầu tìm kiếm con mồi ở bên dưới.

Phỏng đoán của Kỷ Vô Hoan đã trở thành sự thật! Chúng nó có khứu giác!

"Nhanh lên meo!" Kỷ Vô Hoan cơ hồ dùng toàn bộ sức bình sinh.

Nhưng bản thân cái tủ cao như vậy đã rất nặng, hơn nữa bên trong chất đầy đồ vật, vì duy trì cân bằng, Nhiếp Uyên cũng không dám dùng quá sức.

"Grào ——!!" Tang thi gầm lên một tiếng, ầm ầm ầm đập vào lưới sắt vốn cũng không quá vững chắc trên lỗ thông gió, cùng lúc đó tang thi bên ngoài cửa sắt cũng bắt đầu bạo động.

"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!!"

Dường như tất cả tang thi trên hành lang đều chạy tới, cả cánh cửa kịch liệt rung chuyển, ba người giật mình cuống quýt đè toàn bộ cơ thể lên.

"Dùng sức meo!" Kỷ Vô Hoan khẩn trương thúc giục.

Trong nháy mắt lưới sắt trên lỗ thông gió bung ra, hai người thừa thế dùng hết sức đẩy chiếc tủ lên, khi sắp đứng vững thì tự nhiên lại bị kẹt!

Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra có một con tang thi chui ra, đầu nó kẹt giữa tủ và ống thông gió.

Nó há to cái miệng đã biến dạng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn giữa đôi môi thối rữa, nó vừa nhìn thấy con mồi liền càng thêm hưng phấn, dùng sức bò ra bên ngoài.

"Grào ——!!"

"A meo!" Kỷ Vô Hoan sợ tới mức cả người hơi run lên, cái đuôi một lần nữa nổ tung, nhanh chóng chặn cái tủ lại, ai biết thứ đồ chơi này lại mạnh đến kinh người.

Mắt thấy vai nó sắp chen ra ngoài.

Đột nhiên nghe "Đùng!" một tiếng, Kỷ Vô Hoan chỉ cảm thấy trên tay nhẹ đi, nguồn sức mạnh kia liền biến mất.

Nhiếp Uyên vừa rồi một tay đỡ tủ, một tay lấy rìu ra, vung lên trời, giơ tay chém xuống, hoàn thành động tác chặt đứt đầu tang thi.

Trở ngại không còn nữa, hai người nhanh chóng dùng sức, trong nháy mắt nóc tủ lấp kín lỗ thông gió, Kỷ Vô Hoan cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra, tim vẫn còn treo ở cổ họng.

Việc này thật sự quá nguy hiểm!

Nếu như phản ứng của cậu hơi chậm một chút thôi thì e là những con tang thi kia đã lao xuống từ phía trên, chờ tang thi ngoài cửa xông vào.

Cho dù có cánh cũng khó thoát.

Cũng may những tang thi này tương đối ngu ngốc, chỉ biết liên tục dùng tay đánh vào nóc tủ, miễn đỡ được cái tủ không cho nó ngã xuống là được, Kỷ Vô Hoan liếc nhìn thời gian, còn ba phút thôi, hẳn là có thể trụ được!

Chờ tiếng chuông điện thoại dẫn tụi tang thi đi, bọn họ có thể lập tức chạy trốn.

"Anh trai lớn, anh qua giúp bọn họ chặn cửa đi meo." Hiện tại cửa so với nơi này càng nguy hiểm hơn.

Nhiếp Uyên vốn dĩ không muốn rời đi, nhưng quay đầu nhìn thấy chốt cửa bên kia sắp không trụ nổi nữa rồi, mà ba người Biện Nhan Đông gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực, chỉ đành qua đó hỗ trợ trước.

Nhưng mà Kỷ Vô Hoan lại quên mất một việc, cửa ra có người canh giữ, còn bản thân đường ống thông gió có chắc chắn mấy đâu, hơn chục con tang thi ở trên đó đập vào đường ống, toàn bộ đường ống đều bắt đầu run rẩy lắc lư!

ĐM! Kỷ Vô Hoan nhìn trần nhà, có chút luống cuống.

Trần nhà kho thoạt nhìn còn không chắc bằng ở trong phòng thí nghiệm nữa! Cậu muốn rút lại lời nói ban đầu của mình, thế giới đổ nát này so với mấy công trình bã đậu trong thế giới thực còn tồi tàn hơn gấp trăm lần!

Nó chỉ là một lớp trần thạch cao, làm sao chịu nổi công kích của tang thi có thể đập vỡ được cửa kính? Hơn nữa trên đó còn tới hơn mười mấy con!

Ngay khi cậu vừa nảy ra ý niệm này, nó liền trở thành sự thật.

Thời điểm chỉ còn dư lại mấy chục giây, một tiếng oành lớn vang lên, trần nhà trên đầu cậu sụp xuống!

Như thể trời long đất lở, Kỷ Vô Hoan chỉ kịp thét một tiếng chói tai trước khi bị đống xi măng gạch đá rơi xuống đè bẹp trên mặt đất.

"Cẩn thận!!" Nhiếp Uyên muốn nhào qua nhưng không kịp.

Chỉ thấy trên trần nhà thủng một lỗ lớn, các khối xi măng và tấm thạch cao vỡ vụn, rơi đầy khắp nơi, ống thông gió ở chính giữa cũng bị bung ra rơi loảng xoảng trên mặt đất.

Sau đó hơn mười mấy con tang thi rơi đầy xuống đất như bánh bao.

"Kỷ ngu ngốc!!" Đồng tử Nhiếp Uyên đột nhiên co lại, giờ khắc này, trên người hắn tựa như có thứ gì đó đang bị rút ra, đầu ngón tay dâng lên một trận ớn lạnh, toàn thân cứng ngắc.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, ba người Biện Nhan Đông đều cả kinh nhất thời tắt tiếng, sững sờ hai ba giây mới kịp phản ứng.

"Siêu nhân mèo?!"

Nhìn chiếc tủ bị ngã đổ ở đằng kia và những tảng đá lớn rơi đầy trên mặt đất, Kỷ Vô Hoan rõ ràng đang bị đè ở bên dưới, chỉ sợ đã lạnh.

Trong trò chơi Rubik, chết người là chuyện thường xuyên xảy ra, rất hay có vụ đồng đội một giây trước còn ở bên nhau một giây sau liền không từ mà biệt.

Làm người chơi lâu năm, bọn họ đã sớm quen thuộc với tất cả những điều này, cho nên sau vài giây khổ sở ngắn ngủi, bọn họ lập tức bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.

Tang thi đã tiến vào!

Nhưng may mắn là, cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại ở bên ngoài vang lên.

"Yêu Trung Quốc tôi —— yêu Trung Quốc tôi!!"

Biện Nhan Đông thấy vậy hét lớn: "Đi, chúng ta chạy mau!" Thừa dịp tang thi trong phòng vẫn chưa bao vây lại đây nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đây là cơ hội tốt nhất.

Nếu chậm thêm một chút nữa, e là bọn họ đều đi không được!

Anh ta nói xong đang định đỡ Từ Lôi dậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một họng súng đen nhánh đang chĩa thẳng vào trán mình.

Người cầm súng không phải ai khác chính là Nhiếp Uyên. Ngón tay người đàn ông run rẩy với biên độ không thể nhìn bằng mắt thường, đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt tràn ngập sự tàn bạo khó có thể che giấu.

"Anh muốn làm gì?"

"Chặn cửa lại, không được đi."

"Anh điên rồi sao!?"

Vẻ mặt Nhiếp Uyên lạnh lùng đến đáng sợ, hai mắt đỏ đậm như sói tựa như có thể chảy máu bất cứ lúc nào, gằn từng câu từng chữ nói: "Kỹ thuật bắn súng của tôi không thua gì phi tiêu đâu."

"Anh!" Biện Nhan Đông vừa muốn đứng lên, lại bị Từ Lôi kéo lại, cô nhìn ra được, Nhiếp Uyên bây giờ tuyệt đối có thể làm được những gì hắn nói.

Từ Võ còn muốn đánh lén một chút, Nhiếp Uyên mặt không cảm xúc nhìn về phía cậu ta, hơi nheo mắt lại, ngón tay bóp cò.

Ầm tiếng súng vang lên.

"A!"

Từ Võ sợ tới mức co rụt cổ, nhưng không hề xuất hiện đau đớn như trong tưởng tượng, trên người cũng không bị chảy máu, nhìn lại thì thấy, người đàn ông thế nhưng không thèm quay đầu mà bắn một phát súng ra sau lưng.

Ngay giữa đầu con tang thi.

Hắn không hề khoác lác, kỹ thuật bắn súng của hắn thậm chí so với phi tiêu còn tốt hơn.

Thấy ba người đều bị kinh ngạc, Nhiếp Uyên liền không nhiều lời nữa.

Bên ngoài tang thi quá nhiều, nếu ba người Biện Nhan Đông tránh ra, đám tang thi bị âm thanh hấp dẫn lại đây rất có thể sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Hắn muốn cứu Kỷ Vô Hoan, hắn tuyệt đối không tin, cậu lại dễ dàng chết bởi một tai nạn nhảm xịt như vậy!

Hắn xoay người dùng mấy viên đạn còn sót lại giải quyết thêm vài con tang thi, sau đó vứt bỏ súng ngắn, vung rìu lên chém giết đám tang thi đang lao tới.

"Grào ——!!"

Sau lưng người đàn ông giống như có mắt, mỗi lần tránh né đều gãi đúng chỗ ngứa, đám tang thi kia không những không đánh trúng hắn mà còn bị xoay như chong chóng.

"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!" Giống như chém dưa, chém cải trắng.

Chỉ dùng thời gian 1 phút, dưới tình huống không hề sử dụng bất kỳ đạo cụ Rubik nào, hắn đã có thể giải quyết xong mười mấy con tang thi này một cách dễ dàng.

Ba người chặn cửa đều sững sờ.

Vị lão đại này trước đó chỉ đang làm nóng người thôi hả?!

Sau khi giết chết tất cả tang thi trong phòng, Nhiếp Uyên lập tức vọt đến bên cạnh đường ống thông gió bị gãy, ngồi xổm trên mặt đất lo lắng kêu: "Kỷ ngu ngốc! Kỷ ngu ngốc!"

Hắn không ngừng gọi tên đối phương, dùng sức đẩy những khối xi măng đang đè ở phía trên.

Nhưng mà tiếng nhạc bên ngoài quá lớn, hoàn toàn che lấp giọng nói của hắn.

Mãi đến khi tiếng nhạc đột nhiên im bặt, hắn mới nghe được bên dưới truyền đến tiếng mèo kêu.

"Meo meo meo ——"

Nhiếp Uyên đuổi theo âm thanh kia nhanh chóng di chuyển những khối xi măng đang đè ở mặt trên, cuối cùng từ bên trong khe hở giữa chiếc tủ bị đổ và vách tường tìm được một đôi móng vuốt lông xù màu trắng nhỏ đang nỗ lực bào đất chui ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo Lầy lên sân khấu ~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top