Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

—— Vẫn còn hai giờ nữa.

Đối với toàn bộ người chơi mà nói, đây sẽ là hai giờ khó khăn nhất.

Một nửa thời gian của trò chơi đã trôi qua, 21 người chơi bây giờ chỉ còn lại bảy người.

Kỷ Vô Hoan, Nhiếp Uyên, Biện Nhan Đông, Từ Võ, Từ Lôi, Lê An và cả Nghiêm Tiến.

Lúc này tất cả bọn họ đều lo lắng đề phòng mà trốn ở trên sân thượng tòa nhà giảng dạy.

Tòa nhà giảng dạy này tổng cộng có tám tầng, trên sân thượng chất đầy đồ vật linh ta linh tinh như bàn cũ, bục giảng, bàn ghế văn phòng kiểu cũ, phía trên tuy rằng có một tầng vải che mưa, nhưng trải qua bao năm gió táp mưa sa đã sớm mục nát từ lâu, không thể dùng được nữa, vừa hay rất phù hợp để đẩy tới chặn cửa.

Từ dưới lầu đi lên sân thượng chỉ có một cánh cửa này, một cánh cửa sắt nhìn qua cũng không chắc chắn là mấy.

Cánh cửa sắt này vốn đã rỉ sét, bề mặt lan can gồ ghề lồi lõm, mới sờ một cái, tay liền dính một lớp gỉ đỏ.

Ban đầu nó bị khóa lại, nhưng sau khi bị đá mạnh một cách thô bạo, ổ khóa tự nhiên bị hỏng.

Chỉ có thể một lần nữa dùng dây thừng xuyên qua lan can giữa hai cánh cửa rồi buộc vào với nhau, sau đó dùng mấy vật dụng chất đống chất khấu ở trên sân thượng chặn lại, đồng thời dùng vải che mưa đắp lên.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên cảm thấy danh sách vật phẩm tất yếu cần phải mang theo trong lương lai nên có thêm một cái xích sắt, trước mắt xem ra nó rất thực dụng trong loại phó bản đấu sinh tử trong thành phố này.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, xích sắt chưa chắc đã ngăn chặn được công kích của quái vật, dù sao ở trong phó bản đấu sinh tử có khả năng rất cao sẽ gặp phải yêu ma quỷ quái khác, tang thi thật ra có thể coi là một trong những loài tương đối ôn hòa trong số đó.

Tuy rằng số lượng khổng lồ, sức sống ngoan cường, đặc biệt thích ăn thịt người, nhưng tốc độ di chuyển chậm chạp, tay chân cứng đờ, không có chỉ số thông minh, cho nên lực sát thương trên thực tế cũng không thật sự mạnh lắm.

Chỉ là bọn họ gặp phải tang thi quá biến thái, thế nhưng còn biết tiến hóa, hơn nữa tốc độ tiến hóa lại cực nhanh.

Nếu cứ tiếp tục xu thế tiến hóa này, đám tang thi đó nói không chừng sẽ bay được.

Phi!

Kỷ Vô Hoan vội vàng lắc đầu, ném bay cái ý tưởng quạ đen này ra ngoài.

Nhưng nếu thật sự biết bay thì sao?! Bay lên mái nhà là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Không chỉ có mỗi mình cậu tự hỏi những vấn đề này, mấy người chơi khác cũng đang suy nghĩ về nó, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm trọng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa sắt, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tuy rằng lúc bọn họ đi lên đã cố gắng hết sức giải quyết toàn bộ tang thi đuổi theo tới đây một cách âm thầm lặng lẽ, nhưng chắc chắn vẫn còn tang thi ở trong tòa nhà.

Cánh tay Biện Nhan Đông bị tang thi cắn một miếng, miệng vết thương không lớn, nhưng dọc theo đường đi cứ chảy máu không ngừng, băng bó hay cầm máu đều vô dụng, tình huống rất giống với Điền Lượng và Triệu Mai sau khi bị cắn, miệng vết thương không thể tự lành, vẫn luôn chảy máu, gấp đến độ Từ Lôi liên tục đi qua đi lại, cũng may không bị tổn thương đến mạch máu, trong thời gian ngắn sẽ không đến nỗi mất máu quá nhiều.

Bởi vì Kỷ Vô Hoan mất đi siêu thính lực nên không còn cách nào nghe thấy âm thanh của đám tang thi bên dưới nữa, vì vậy bọn họ chỉ có thể luôn luôn đề cao cảnh giác, không dám thả lỏng nghỉ ngơi như lúc trước.

Giữa đường Lê An tỉnh dậy, vừa tỉnh đã khóc lóc hỏi mẹ, Từ Võ liên tục trấn an cô bé, bảo cô bé bình tĩnh và giữ im lặng.

Nhưng một cô bé chỉ mới 17 tuổi làm sao có thể chấp nhận hiện thực tàn nhẫn như vậy, rõ ràng mấy tiếng trước cô bé còn ở nhà xem TV với cha mẹ, hai mẹ con còn lên kế hoạch cuối tuần đi dạo phố mua quần áo.

Dường như chỉ trong một cái nháy mắt, hết thảy đều thay đổi, cuộc sống an ổn không còn, mẹ cũng không còn, toàn bộ thế giới dường như sụp đổ, chuyện xảy ra quá đột ngột, đổi lại là ai cũng không thể nào tiếp thu được.

"Đây là ác mộng sao? Mau tỉnh lại đi...... Làm ơn...... Làm ơn...... Mẹ ơi, mẹ, mau đánh thức con dậy...... Con sẽ không bao giờ cãi nhau với mẹ nữa, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, làm ơn, làm ơn mà......" Lê An như bị rút hết toàn bộ sức lực, ngay cả sức lực gào khóc cũng không có, ngã trên mặt đất nhỏ giọng nức nở.

Cô bé khóc một lúc lâu, nước mắt như đã cạn khô, rốt cuộc cũng không khóc được nữa, chui vào trong góc vẻ mặt thẫn thờ nhìn chằm chằm không khí ngẩn người.

Đối với người chơi cũ mà nói, dáng vẻ này của cô bé cũng chẳng xa lạ gì, có quá nhiều người đã mất đi người quan trọng nhất của mình ở trong trò chơi Rubik.

Nhìn cô bé lúc này, ít nhiều đều cảm thấy thương xót và đồng cảm phần nào.

Một cơn ác mộng ư? Đối với bọn họ mà nói làm sao lại không phải chứ?

Khối Rubik có thể kéo dài sinh mệnh, nhưng cái giả phải trả là quá lớn.

Bầu không khí bỗng lập tức trở nên ngưng trọng hơn.

Lúc này toà nhà thực nghiệm cách đó trăm mét vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa đã lan sang hai toà nhà kế bên, lửa lớn thiêu cháy càng ngày càng mạnh, ánh lửa cao ngút trời, khói bụi cuồn cuộn, hơn nữa bên trong còn có một ít chất hoá học dễ cháy, phát nổ bùm bùm bùm.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói đương nhiên là một chuyện tốt.

Tốt nhất là tiếp tục cháy, dẫn dụ toàn bộ tang thi xung quanh lại đó, càng nhiều tang thi bị dụ đi thì nơi này của bọn họ càng an toàn.

Kỷ Vô Hoan quỳ trên lan can sân thượng nhìn xuống bên dưới, quan sát tình hình bốn phía xung quanh, Nhiếp Uyên không thể không ở phía sau kéo váy giúp cậu.

Đủ lắm rồi đó...... Mặc kệ cậu mặc váy hay không mặc gì ở phía dưới, còn dám trái phải lắc đuôi, sợ người khác không nhìn thấy cậu ở truồng hay sao?!

Kỷ Vô Hoan bây giờ thật đúng là không có tâm tư để ý đến vấn đề này.

Bởi vì cậu phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ lạ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, đám tang thi ở dưới lầu đã tự dưng biến mất.

Lúc bọn họ vừa mới đi lên, cậu có nhìn thoáng qua bên dưới, quảng trường dưới lầu có không ít tang thi.

Nhưng chỉ mới nghỉ ngơi tầm 20 phút, giờ nhìn lại, một số con đã biến mất.

Chúng nó đã đi đâu?

Vốn dĩ Kỷ Vô Hoan đoán rằng có khi nào chúng nó bị ánh lửa hấp dẫn rời đi hay không, nhưng sau đó nghĩ lại thì.

Tuy rằng ngọn lửa bên kia càng ngày càng cháy dữ dội, nhưng đó là khung cảnh nhìn từ trên cao, còn khi ở trên mặt đất tầm nhìn sẽ bị hạn chế bởi các toà nhà và cây cối chắn ngang nên không chắc có thể nhìn tới, hơn nữa độ mẫn cảm của tang thi đối với ánh sáng kém hơn rất nhiều so với âm thanh, vì vậy ở khoảng cách xa như thế chúng nó hẳn không nên chú ý tới mới đúng.

Và ngay cả khi một trong số chúng bị dẫn dụ đi, cũng không đến mức tất cả đều biến mất chứ? Kỷ Vô Hoan đã quan sát hơn mấy phút, thật sự một con cũng không thấy.

Khi mọi thứ trở nên bất thường, nhất định là có ma quỷ, dù đó chỉ là một chút khác thường cũng có thể ẩn chứa nguy cơ chết người.

Kỷ Vô Hoan trước đó đã ăn mệt như vậy không ít lần, đương nhiên sẽ không muốn ăn lại lần nữa, lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.

Chúng nó đã đi đâu?

Dựa trên tình hình trước mắt có thể thấy, đám tang thi này tuy rằng sẽ đi lang thang khắp nơi tìm kiếm thức ăn, nhưng chúng nó không hề hoạt động theo nhóm, cho nên ngay cả khi chúng lang thang tới những nơi khác, cũng không có khả năng biến mất tập thể.

Mà tình huống khiến chúng nó hành động tập thể chỉ có một.

—— Đó chính là phát hiện ra đồ ăn.

Chúng nó cũng không có tư duy, chỉ biết ham muốn uống máu ăn thịt theo bản năng.

Cho nên chỉ ở trong tình huống phát hiện ra đồ ăn, lũ tang thi này mới biết ngõ "đoàn kết" tiến lên.

Đồ ăn?

Thời điểm nghĩ đến từ này, Kỷ Vô Hoan không khỏi rùng mình một cái, cậu không biết trong thế giới này có còn người chơi hay NPC nào khác còn sống hay không, nhưng đồ ăn gần đây nhất...... E là chỉ có duy nhất bọn họ mà thôi?

Chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi ư?

Làm sao có thể?! Phản ứng đầu tiên của Kỷ Vô Hoan là phủ định, nhưng ngay lập tức nghĩ đến năng lực không ngừng tiến hoá của chúng, không thể loại trừ khả năng chúng nó đã tiến hoá mạnh mẽ hơn.

Ví dụ như khứu giác trở nên nhạy bén hơn? Cậu bỗng nhiên nghĩ tới Biện Nhan Đông bị thương, chẳng lẽ máu tươi đã hấp dẫn chúng nó?

Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan có điểm đứng ngồi không yên, cậu từ trên sân thượng nhìn xuống, rón ra rón rén tới gần cửa sắt, tính toán lén lút quan sát tình hình bên ngoài một chút.

Nhưng mà còn chưa kịp tới gần, cậu đã nghe thấy một âm thanh vừa quỷ dị vừa kỳ lạ.

"A a...... A a...... A a......"

Âm thanh này phát ra từ bên dưới hành lang, kèm theo tiếng vang, mới đầu nghe rất xa, hơn nữa còn rất mơ hồ, sau đó càng ngày càng đến gần, tựa như nó đang từ hành lang chậm rãi đi lên.

Dần dần cậu cũng nghe rõ được.

Hoá ra là giọng nói của một người phụ nữ, như đang la hét cái gì đó: "An An...... An An...... An An...... An An......"

An An? Kỷ Vô Hoan ban đầu vẫn chưa kịp phản ứng, sau khi nghe một lúc lâu mới ngạc nhiên phát hiện giọng nói này thế nhưng là Triệu Mai!

Cô ấy vẫn còn sống?!

Sao có thể như thế được?!

Trong lúc cậu ngây người, những người khác ở trên sân thượng cũng nghe thấy, ai nấy đều đần cả ra, sống lưng có chút ớn lạnh vì kinh ngạc.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến cái chết của Triệu Mai, tất cả mọi người đều nghe được tiếng thét thảm thiết đó, bị nhiều tang thi bao vây như vậy không thể nào vẫn còn sống được!

Lê An sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, ánh mắt mừng như điên, kích động la lên: "Mẹ! Ưm!" Từ Võ ở bên cạnh nhanh chóng nhào qua bịt miệng cô bé lại.

"Buông ra...... Ô ô...... Buông tôi ra, buông tôi ra...... Ô ô, mẹ tôi vẫn còn sống, còn sống, bà vẫn còn sống!" Lê An vừa khóc vừa giãy giụa.

Từ Võ cố bắt lấy cánh tay cô bé mạnh mẽ ngăn lại, trầm giọng nói: "Không thể nào, mẹ em không thể nào còn sống được!"

"Không, đó chính là giọng của mẹ tôi mà, mấy người mau nghe đi, bà ấy còn đang kêu tôi! Mấy người mau nghe đi!" Lê An kích động nói.

"An An...... An An...... An An......" Đúng thật là như vậy.

Hơn nữa âm thanh u oán kia càng ngày càng gần, trong đêm tối tràn ngập nguy cơ nghe có vẻ vô cùng quỷ dị, tất cả người chơi đều nổi da gà khắp người, theo bản năng nắm chặt vũ khí của từng người.

Người chơi cũ đương nhiên sao có thể ngây thơ như vậy được.

Trong thế giới Rubik chuyện gì cũng có thể xảy ra, Triệu Mai rõ ràng đã chết làm sao có thể trở về? Điều này hiển nhiên là lừa đảo, có trời mới biết bên ngoài là thứ gì.

Thật ra sau khi nghe kỹ lại, Kỷ Vô Hoan phát hiện giọng nói này tuy rằng giống Triệu Mai y như đúc nhưng lại có chút mơ hồ, hơn nữa ngữ điệu rất chậm.

Không giống như một người đang nói chuyện, mà giống như một chiếc radio đời cũ hơn, rõ ràng có tạp âm, âm thanh đứt quãng, rất không bình thường.

Nhưng Lê An không nghĩ như thế, đó rõ ràng chính là giọng nói của mẹ cô bé mà! Cô bé hé miệng muốn đáp lại bà: "Mẹ, con ở đây, con...... Ưm!"

Từ Võ lại lần nữa bịt miệng cô bé, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Em gái à, đừng kêu bậy bạ nữa, tin tưởng bọn anh đi, kia không thể nào là mẹ em được đâu...... A!" Cậu ta còn chưa nói xong đã thống khổ la đau một tiếng.

Lê An dưới tình thế cấp bách liền cắn một ngụm lên tay Từ Võ, để lại một vệt máu, đẩy cậu ta ra, vừa chạy vừa la lớn: "Mẹ!! Con ở đây, con ở đây!"

Đừng nói là tang thi dưới lầu, e là tất cả tang thi ở trong hành lang đều đã nghe thấy giọng nói này!

"Mẹ, con ở trên lầu, trên lầu...... Ô, buông tôi ra, buông tôi ra!"

Từ Võ sợ tới mức nhanh chóng đuổi theo, ngăn cô bé lại, nhưng tiếng la hét của cô bé đã truyền ra bên ngoài.

Đám tang thi bên ngoài dường như lại bắt đầu xao động, bọn họ bị phát hiện rồi! Có một tiếng bước chân đi nhanh tới, bang một tiếng, hung hăng đạp vào cánh cửa sắt khiến cho bàn ghế ở nơi cao nhất rơi xuống.

Lê An đột nhiên hơi bừng tỉnh, lúc này cô bé mới hậu tri hậu giác nhận ra, sức lực của mẹ cô cũng không có lớn tới vậy......

Ở bên ngoài rốt cuộc là ai?

"Mẹ......?"

Nhưng mà giây tiếp theo, giống như đang đáp lại cô bé, đầu bên kia thế nhưng truyền đến giọng nói: "An An...... An An...... An An!"

"Mẹ! Mẹ!" Lê An lại lần nữa kích động, cô bé xác định: "Đây nhất định là mẹ tôi!"

Ngay khi Từ Võ muốn đánh ngất cô bé trực tiếp kéo đi, một vài bàn ghế khác lại rơi xuống, tấm vải che mưa cũng bị rớt theo.

Giữa khoảng trống của những vật dụng lặt vặt xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc khiến cho tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên trợn mắt há mồm.

Bộ não của bọn họ gần như ngừng hoạt động, tất cả đều như bị đóng băng.

Bởi vì kia không phải ai khác, chính là Triệu Mai!

Cô ta thật sự vẫn còn sống!

"An An...... An An...... Mẹ yêu con......" Cô cứ liên tục lặp đi lặp lại câu nói này.

"Mẹ!!" Lê An hưng phấn la lên, thừa dịp Từ Võ đang ngu người, dồn hết sức nhào tới, vui vẻ kêu lên: "Con biết ngay mẹ sẽ không chết mà, con biết mà, mẹ, chờ một chút để con mở cửa ra."

Ngay khi cô bé đẩy đồ đạc ở trên cao xuống, chuẩn bị cắt dây thừng, Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

Gương mặt kia quả thật là Triệu Mai không sai, nhưng chiều cao này tựa hồ không đúng lắm, cậu nhớ rất rõ Triệu Mai không có cao, ước chừng 1m50 đổ lại thôi, nhưng gương mặt này cách mặt đất ít nhất cũng phải 160cm.

Hơn nữa nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện, thời điểm cô nói chuyện, đôi môi không hề cử động!

"Ngăn cô bé lại meo!" Kỷ Vô Hoan cuống quýt kêu lên.

Nhiếp Uyên lập tức ra tay, nhanh chóng vọt qua, một phen giữ chặt cổ áo Lê An kéo về phía sau.

Nhưng mà khi thứ bên ngoài không ngừng gõ cửa, cánh cửa sắt cũng theo đó lắc lư một cách dữ dội, làm đổ một số đồ vật chất ở trên cao, vì thế thứ ở phía sau cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt, nương theo ánh sáng của đèn pin.

Bọn họ hoảng sợ phát hiện, bên dưới gương mặt Triệu Mai không hề có cổ, mà ở phía trên còn có một khuôn mặt khác, chính xác mà nói thì đó là một cái đầu người gớm ghiếc và đáng sợ.

Đây là một con tang thi! Nhưng trên ngực nó lại mọc ra gương mặt của Triệu Mai!

Từ nãy giờ thứ vẫn luôn gọi tên Lê An không phải là mẹ của cô bé mà là cái đầu người ở phía trên, một con tang thi! Nó mở to miệng, nhưng âm thanh phát ra không còn gầm rú như trước nữa.

Tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, năm sáu con quái vật tương tự xuất hiện trên hành lang, trên người chúng nó đều mọc ra gương mặt của Triệu Mai, ở những vị trí khác nhau, một số con thì mọc ra gương mặt hoàn chỉnh, có con chỉ được nửa gương mặt, một phần ba hoặc một phần nào đó.

Sau khi chúng nhìn thấy người sống, ngay lập tức gầm lên một cách phấn khích.

"An An...... An An...... Mẹ...... Yêu con......"

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đó có một độc giả dễ thương nói thích bộ phim điện ảnh 《 Annihilation 》, thật ra cảm hứng của giai đoạn tiến hoá này chính là lấy từ bộ phim đó...... Trên đầu gấu có nửa gương mặt người, còn miệng có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết của con người, thật đáng sợ quá đi.jpg

Nhưng giả thiết của mình có lẽ tương tự như một kiểu thực bào và sao chép gen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top