Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Những lời này như mọc thêm một đôi cánh nhỏ mềm mại, vỗ cánh bạch bạch bay vào tai người đàn ông, dọc theo đầu dây thần kinh chui vào trong đại não.

Có mềm không? Có trơn không?

Chúng nó như thể tự mang máy khuếch đại âm thanh, vang vọng nhiều lần trong tâm trí.

Nhiếp Uyên đột nhiên cứng đờ: "......" Quyết định tiếp tục giả bộ không nghe thấy.

Nhưng mà nếu lời cợt nhả cũng đã nói ra, sao Kỷ Vô Hoan có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy? Cậu một lần nữa mặt dày dán má lên, cố ý nhẹ giọng, hỏi: "Có vểnh không?"

Nói xong còn hơi xê dịch cái mông lắc qua lắc lại, kèm theo một tiếng mèo kêu khe khẽ: "Meo ~"

Âm cuối như có móc câu, câu tâm người khác xao xuyến.

!

Điều này sao có thể chịu đựng được?!

Nhiếp Uyên đột nhiên dùng sức lắc mạnh cánh tay, Kỷ Vô Hoan chỉ cảm thấy cả người đều bay lên trên, sợ tới mức ôm chặt lấy người đàn ông, hoảng hốt kêu to: "Meo!"

"Đừng làm loạn." Nhiếp Uyên nghiêng mặt trừng cậu một cái, đem kéo váy xuống, dùng hai tay giữ lại, tránh cho cảnh xuân bị lộ ra ngoài, ngoài miệng uy hiếp: "Lát nữa nhớ ôm chặt, bằng không nếu như ngã xuống, tôi liền mặc kệ."

Kỷ Vô Hoan nghe vậy, tai mèo uỷ khuất cụp xuống, đuôi bất an mà quấn chặt, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao meo?"

"Thật." Nhiếp Uyên trả lời rất quyết đoán, giọng điệu cũng rất lãnh đạm, nhưng trong mắt lại viết rõ ràng mấy chữ "CHỈ HÙ CẬU THÔI" thật to.

Kỷ Vô Hoan vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng khịt mũi một cái, vui vẻ dụi cằm vào vai người đàn ông.

Kỳ thật Nhiếp Uyên không quá quen với việc đối phương tỏ ra yếu thế và lấy lòng như thế, nhưng phải công nhận rằng, dáng vẻ này của Kỷ ngu ngốc thực sự vừa mắt một cách bất ngờ.

Thật ra sau khi hắn rơi xuống đã muốn đi lên tìm Kỷ Vô Hoan rồi, nhưng hơi xui, tình cờ bước vào một văn phòng bị đóng cửa.

Bên trong có vài con tang thi, sau khi xử lý chúng nó xong, Nhiếp Uyên ra cửa lại gặp phải Biện Nhan Đông đang bị lũ tang thi đuổi theo.

Anh ta cõng Lê An đang hôn mê trên lưng nên không tiện động thủ chỉ có thể bỏ chạy thục mạng, Nhiếp Uyên đành giúp bọn họ một tay, chờ đến khi xử lý xong xuôi, hai người đều thấy văn phòng này điều kiện cũng không tồi, dứt khoát quyết định sẽ trốn ở đây.

Sau đó Nhiếp Uyên mới một đường giết lên lầu, đi tìm Kỷ Vô Hoan, may mắn thay tìm thấy cậu ngược lại rất dễ, chỉ cần coi nơi nào có nhiều tang thi hơn là được.

Lúc tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn những mảnh thuỷ tinh rơi vỡ đầy trên sàn ở trước một cái tủ, ngay lập tức liền đoán được là cậu làm.

Đang định mở ngăn tủ ra thì Kỷ Vô Hoan đã tự động thủ trước, còn oán trách hắn doạ cậu sợ hết hồn.

Phải nói rằng cái bộ dáng nhỏ bé hoảng sợ run rẩy ấy có chút buồn cười.

Bấy giờ khi bọn họ rời khỏi phòng thí nghiệm, tang thi bên ngoài đã bị Nhiếp Uyên xử lý xong, hai người có thể nghênh ngang rời đi.

Không thể không nói, nhìn bên ngoài đầy rẫy xác tang thi, trong lòng Kỷ Vô Hoan liền cảm thấy rất sướng.

Cho tụi mày đuổi theo! Cho tuổi mày đuổi theo nè! Sao giờ không dậy nhảy nhót nữa đi? Ngu chưa?

Thanh niên dường như đã quên trên đời này có một cậu gọi là cáo mượn oai hùm, cái đuôi lông xù đắc ý dào dạt lắc lư từ bên này sang bên kia.

Cậu cũng không chú ý tới, cái đuôi của mình chỉ cần vừa nhìn thấy Nhiếp Uyên liền sẽ lập tức trở nên sinh động hơn, hận không thể biến thành một cái quạt điện.

Người đàn ông cõng Kỷ Vô Hoan từng bước đi xuống lầu, trên đường còn gặp phải một con tang thi chán sống khác, sau khi giải quyết nó xong, hai người nhanh chóng tới văn phòng.

Văn phòng này diện tích không lớn, phỏng chừng cỡ mười mấy mét vuông, tổng cộng có tám cái bàn làm việc, trên mặt bàn vứt đầy sách vở, tài liệu, bút máy, mực nước, v.v... ghế dựa ngã đầy dưới sàn.

Ngoài ra còn có một dãy tủ gỗ màu trắng kê sát vào tường.

"Ễ? Chỉ có mình anh thôi hả?" Kỷ Vô Hoan lúc trước nghe Nhiếp Uyên nói "bọn tôi" còn tưởng rằng những người khác cũng ở chỗ này chứ.

Nhiếp Uyên thả cậu xuống, đỡ cậu ngồi lên ghế, sau khi đóng cửa lại mới giải thích: "Biện Nhan Đông đi tìm Từ Lôi và Từ Võ rồi."

"À." Kỷ Vô Hoan hiểu rõ gật đầu: "Đúng rồi, Lê An đâu meo?"

"Ở đây." Nhiếp Uyên mở tủ treo quần áo trong văn phòng, kéo Lê An nãy giấu tạm ở trong đó ra, đặt cô bé nằm ngang lên trên bàn làm việc.

Cô bé vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đẫm nước mắt.

Kỷ Vô Hoan gật đầu biểu thị đã biết, duỗi tay lần nữa xoa bóp cẳng chân, dựa theo phương pháp lúc trước bác sĩ chỉ dạy nhẹ nhàng mát xa, nghỉ ngơi hơn mười phút, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ cần không chạy nhanh hoặc vận động kịch liệt trong thời gian ngắn thì hẳn sẽ không sao.

Cậu đứng dậy chậm rãi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, nhưng mà bên dưới tối om, chỉ có thể nhìn thấy những bóng cây to, trừ nó ra thì chẳng nhìn rõ được thứ gì nữa.

Hồi nãy khi ở trên sân thượng, phải mượn Nghiêm Tiến một món đạo cụ Rubik, bọn họ mới nhìn rõ dưới lầu, hiện tại Nghiêm Tiến cũng không biết đã chạy đi đâu nên đương nhiên không có cách nào nhìn rõ.

Chỉ có thể ước lượng một chút, vừa rồi cậu nhảy xuống đi qua cửa sổ hai tầng, hiện tại lại đi xuống thêm một tầng nữa, như vậy bây giờ chắc đang ở tầng 5.

Độ cao này cũng không tệ lắm, tang thi không bò lên được.

Kỷ Vô Hoan theo thói quen sờ tai mèo, rồi nhìn đồng hồ, không sao, chỉ còn một tiếng nữa thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã, một đường chạy như điên tới trước cửa văn phòng, gõ thật mạnh vài cái, hô lớn: "Mở cửa! Mau mở cửa! Là bọn tôi, là bọn tôi!"

Là giọng của Nghiêm Tiến.

Nhiếp Uyên cũng không vì điều này mà mất cảnh giác, cầm lấy rìu trong tay rồi mới mở cửa văn phòng ra.

Cũng may bên ngoài thật sự là gã, ba người Biện Nhan Đông cũng ở đó, theo sau là một đàn tang thi!

Khi cánh cửa đóng lại, một vài bàn tay còn bị kẹt vào trong, Nhiếp Uyên giơ tay chém xuống nhanh nhẹn xử lý chúng nó, sau đó nhanh chóng khoá cửa chống trộm.

"Bạch bạch bạch bạch bang!!"

Tang thi không cam lòng va đập vào cửa sắt, phát ra đủ loại tiếng kêu kỳ lạ, Kỷ Vô Hoan nghe thấy trong đó còn xuất hiện giọng nói của Từ Võ và Nghiêm Tiến.

Trái tim lập tức lộp bộp một cái, xem ra cậu đoán không sai, tang thi không cần ăn hết cả người, chỉ cần máu hoặc một bộ phận trên cơ thể là có thể biến dị.

Hơn nữa tốc độ biến dị của chúng rõ ràng càng lúc càng nhanh!

Vì để đề phòng vạn nhất, Nhiếp Uyên và Kỷ Vô Hoan đã đẩy bàn làm việc ra để chặn cửa.

Bốn người kia ngồi thở hồng hộc dưới đất, dáng vẻ như mới trở về từ trong cõi chết, cả người Biện Nhan Đông như bị vẽ màu, được Từ Lôi và Từ Võ cùng nhau nâng vào.

Ống quần của nam thanh niên cao lớn này đã bị máu tươi nhiễm hồng, khi Từ Lôi cắt quần anh ta ra, miệng vết thương nhìn thấy mà ghê, trên bắp chân bị mất một mảng lớn da thịt! Không chỉ có anh ta, trên người Từ Võ và Nghiêm Tiến cũng bị thương, hiển nhiên là đã trải qua một hồi ác chiến.

Lần này là do Nghiêm Tiến, vận khí của gã còn kém hơn Nhiếp Uyên, gã ở dưới hai tầng, tầng đó có một phòng hội nghị lớn, vốn cửa đang mở hé, kết quả lúc gã đi ngang qua vô tình giẫm phải mảnh kính vỡ dưới đất, phát ra âm thanh, bị tang thi bên trong nghe thấy, lập tức xông ra ngoài,

Có tới mười mấy con!

Gã hoảng quá không biết đi đường nào bèn chạy lên lầu, tình cờ ba người Biện Nhan Đông cũng đang ở trên tầng này, tình huống lúc ấy hết sức kinh khủng, bốn người vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Kết quả tiếng động phát ra trên đường đi lại thu hút thêm một đám tang thi trong các phòng học khác, bọn họ bất hạnh bị bao vây.

Mấy người họ phải liều mạng lắm mới giết ra một con đường máu, chạy thoát trở về.

Chỉ là tổn thương nghiêm trọng, đặc biệt là Biện Nhan Đông, vết thương trên đùi anh ta cực kỳ doạ người, máu tuôn như suối.

Từ Lôi vội vàng lấy garo ra, cố gắng cầm máu bằng cách bóp chặt các mạch máu.

Lại nhìn miệng vết thương trên cánh tay anh ta, mặt ngoài vết thương không những lan rộng, mà làn da xung quanh còn xuất hiện một mảng lớn lở loét, máu lẫn với nước mủ chảy ra bên ngoài.

Hơn nữa trên người Biện Nhan Đông bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết bầm tím, từ cánh tay cho tới ngực, sắc mặt thì trở nên tái nhợt, dựa vào vách tường, đột nhiên yếu đi hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.

"Lôi Lôi...... Anh không sao...... Thật đó...... Em đừng quá lo lắng......" Biện Nhan Đông nỗ lực cười một cái: "Chỉ một tiếng nữa thôi...... Anh có thể chịu đựng được......"

Từ Lôi nhìn máu không ngừng chảy, gấp đến mức sắp khóc, cô run giọng nói: "Nhan Đông, đều do em, đều do em, nếu em không bị thương thì anh cũng sẽ không bởi vì bảo vệ em mà bị thương, em quá vô dụng, quá vô dụng, mỗi lần gặp chuyện đều chỉ biết tránh ở sau lưng anh và Tiểu Võ, tất cả đều là lỗi của em, là em liên luỵ anh...... Thực xin lỗi......"

"Đồ ngốc......" Biện Nhan Đông nâng tay còn lại lên vỗ nhẹ đầu cô, an ủi: "Xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Chúng ta ngay từ đầu đã thống nhất rồi mà, anh và Tiểu Võ sẽ bảo vệ em...... Em chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được...... Hơn nữa em quên rồi ư...... Chúng ta tiến vào trò chơi Rubik đều là do anh sai, nếu lúc trước anh cẩn thận hơn chút, hai người cũng sẽ không chết."

Ba người vốn là du học sinh nước ngoài, họ gặp nhau ở một câu lạc bộ quyền anh, trong một lần Từ Lôi đến tìm em trai, cô đã gặp Biện Nhan Đông và phải lòng anh chàng đẹp trai cao ráo này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Theo đuổi hơn nửa năm, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau.

Từ Võ vốn dĩ có quan hệ khá tốt với Biện Nhan Đông nên đương nhiên cũng ủng hộ anh ta bằng cả hai tay.

Vì để ăn mừng, trong kỳ nghỉ hè ba người cùng nhau đi ra ngoài chơi, thuê một ngôi nhà nhỏ bên cạnh bờ biển, nhưng bởi vì Biện Nhan Đông không cẩn thận dẫn đến hoả hoạn, họ sống sờ sờ mà bị chết ngạt trong phòng.

Trong lòng Biện Nhan Đông vẫn luôn cảm thấy có lỗi, cho nên chăm sóc Từ Lôi và Từ Võ rất chu đáo, lúc này nhìn bạn gái khóc, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng khi anh ta nói chỉ còn một tiếng nữa thôi ngược lại đã nhắc nhở Kỷ Vô Hoan.

Cậu nhìn thời gian, chuẩn xác mà nói, chỉ còn lại 56 phút.

Sắp kết thúc rồi sao? Cơn ác mộng này.

Nhưng có vẻ không đơn giản như vậy, theo như giáo sư Hứa từng nói, loại virus này có khả năng tiến hoá vô hạn, ông cũng không có cách nào đoán trước được tương lai nó sẽ biến thành dạng gì.

Cho đến nay, đám tang thi này đã được cường hóa sức mạnh, tốc độ, thính lực, khứu giác và quang cảm, đồng thời còn có khả năng biến dị.

Trực giác nói cho Kỷ Vô Hoan biết, đám tang thi này nhất định sẽ lại lần nữa tiến hoá, nhưng không biết sẽ là dạng tiến hoá nào.

So với việc tiếp tục cường hóa sức mạnh và tốc độ, cậu cho rằng khả năng cao chúng nó sẽ biến dị thêm một bước hơn.

Sau khi bọn họ băng bó vết thương xong, Kỷ Vô Hoan nói ra suy nghĩ của mình.

Mấy người họ trầm tư trong chốc lát, sắc mặt Nghiêm Tiến trở nên khó coi, trầm giọng nói: "Có khi nào chúng nó đạt được chỉ số thông minh không?"

Đám tang thi này đã biến dị ra khuôn mặt và giọng nói của con người, chiếu theo xu hướng đó, năng lực của chúng rất có thể là thông qua việc thu nhận gen của con người để hoàn thành tiến hoá.

Như vậy chuyện có được chỉ số thông minh cũng không phải là hoàn toàn không thể.

"...... Chắc là không đâu." Kỷ Vô Hoan nhíu mày lắc đầu: "Mà nếu chỉ là chỉ số thông minh thì cũng không sao meo."

Tổng cộng còn 50 phút, cho dù chúng nó có được chỉ số thông minh, nhưng chỉ cần bên trong nghe thấy gì cũng không mở cửa ra thì chúng nó nhất định ăn không được.

Cửa này được khoá từ bên trong, hơn nữa còn dùng bàn làm việc chặn lại, ngay cả khi có chìa khoá cũng mở không ra.

Cho nên ngược lại không cần quá lo lắng.

"Vậy thì chúng nó sẽ tiến hoá như thế nào?"

Kỷ Vô Hoan lại lần nữa lắc đầu: "Tui không biết meo."

So ra thì, Từ Võ còn khá lạc quan: "Trước đó chúng nó ăn thịt Triệu Mai sau đó mới tiến hoá biến dị, hồi nãy chúng ta chỉ mới bị cắn một miếng, chắc không tới mức giúp chúng tiến hoá lần nữa đâu."

Biến dị cũng cần tuân theo quy luật cơ bản mà, cũng phải đạt đến một đại lượng nhất định mới có thể tiếp tục tiến hoá chứ? Nếu cắn một miếng cũng đủ để tang thi đột biến thì còn chơi gì nữa?

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch.

Giống như có người ngã xuống dưới đất, sau đó là tiếng gặm nhấm!

"ĐM...... Có người sao!?"

"Không thể nào meo."

Cho dù thật sự vẫn có người còn sống thì cũng không thể nào đến được đây.

Ngay lúc bọn họ kinh ngạc, bên ngoài lại vang lên âm thanh tương tự như thế, kéo dài hơn mười phút.

Kỷ Vô Hoan có chút đứng ngồi không yên, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Cậu hết sức cẩn thận đứng dậy, trèo lên trên bàn làm việc, cố gắng nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo.

Nhiếp Uyên theo sau giúp cậu kéo váy.

Nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.

Là bởi vì hành lang quá tối sao?

Không biết xuất phát từ tâm lý nào, Kỷ Vô Hoan lấy đèn pin ra, soi về phía đó một chút.

Song dù đã chiếu sáng, nơi đó vẫn tối!

Trong nháy mắt, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ tới một câu chuyện ma mình đã từng đọc lúc trước.

Người ta kể rằng có một cô gái lúc nào cũng nghe thấy tiếng gõ cửa vào lúc 12h đêm, nhưng thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài thì chả thấy gì cả, sau mới biết được, đó là bởi vì có một con mắt khác cũng đang dán vào mắt mèo, nhìn trộm bên trong!

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Có mềm hông, có trơn hông, có vểnh hông?

Tròn Tròn: Dâm quá dâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top