Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Nhìn màu sắc ánh sáng tỏa ra bên ngoài chiếc hộp thì một cái là đạo cụ quý hiếm màu vàng, một cái là đạo cụ hoàn mỹ màu tím.

Màu vàng nhất định là của Kỷ Âu hoàng không sai vào đâu được, còn màu tím phỏng chừng là Nhiếp Uyên để lại phần của hắn cho cậu.

Kỷ Vô Hoan đến bây giờ mới hiểu được tại sao cái người nào đó lúc trước lại luôn chủ động nhường hết tất cả đạo cụ cho mình một cách dứt khoát như vậy.

Đây chẳng phải là cách học sinh tiểu học đối xử với người thích sao? Trước mặt thì nói chán ghét mình, sau lưng lại đi lén lút nhét "quà", còn muốn tìm lý do này lý do kia để giả bộ rằng mình hoàn toàn không thèm để ý.

Kỷ Vô Hoan nghĩ đến đây, đuôi mèo đã không còn tồn tại càng giương lên cao, trong lòng sảng khoái tới mức kêu meo meo.

Vui quá đi, cực kỳ vui luôn!

Để dành phần thưởng quý hiếm màu vàng đến cuối cùng, Kỷ Vô Hoan quyết định xem "món quà nhỏ" mà Nhiếp Uyên cho cậu trước.

Thời điểm mở ra, cậu âm thầm ước nguyện một điều, hy vọng thứ này có thể thực dụng hơn một tý.

Sự thật chứng minh Âu hoàng đúng là Âu hoàng.

Trong nháy mắt Kỷ Vô Hoan mở hộp ra, cậu không khỏi vui mừng mà kêu lên một tiếng: "Oa!"

Bên trong hoá ra là một khẩu súng lục đen tuyền, tựa như Desert Eagle phiên bản thu nhỏ, rất nhỏ, kích thước chỉ to bằng lòng bàn tay của người lớn, không có bất kỳ hoa văn hay biểu tượng nào ở trên đó, nhưng cầm trên tay lại rất nặng, kết cấu kim loại lạnh băng sờ lên rất có trọng lượng, cảm giác trên tay rất tốt.

Một đạo cụ vũ khí nóng cực hiếm.

Không có người đàn ông nào không thích súng ống, Kỷ Vô Hoan cũng vậy, vừa nhìn thấy nó hai mắt cậu liền bắt đầu sáng lên, điên cuồng não bổ ra dáng vẻ đẹp trai cool ngầu của mình.

Chẳng lẽ cuối cùng cậu cũng có thể giống như Tròn Tròn đại sát tứ phương, đè quái vật xuống đánh như đánh con trai mình rồi sao?!

Kỷ Vô Hoan cầm lấy khẩu súng lục nhỏ thưởng thức một hồi lâu, rồi mới đè xuống sự hưng phấn trong lòng, khởi động hệ thống phân tích đạo cụ của Khối Rubik, đặt khẩu súng lục nhỏ này lên.

[Đang phân tích đạo cụ......]

Hơn mười giây sau, phía trên đạo cụ bất ngờ xuất hiện những dòng chữ màu lam.

[Súng lục thuần đen: Đạo cụ dịch chuyển tức thời, sau khi bóp cò có thể bắn ra một viên đạn, người chơi sẽ dịch chuyển đến nơi viên đạn bắn trúng, tổng cộng có 6 viên đạn, không có thời gian CD, sau khi sử dụng hết 6 viên đạn, đạo cụ sẽ tự động biến mất.

PS: Đạo cụ này có tầm bắn tối đa là 50 mét, bất kỳ mục tiêu nào sau khi bị viên đạn bắn trúng cũng sẽ dừng lại, có thể bắn được NPC trong Khối Rubik nhưng không thể tạo thành thương tổn cho NPC, có thể vô tình làm bị thương người chơi, cho nên xin hãy sử dụng nó thật cẩn thận.]

"Cái gì thế này......" Kỷ Vô Hoan có chút thất vọng, cậu còn tưởng rằng nó sẽ đằng đằng sát khí giống như Ba Lần, có thể muốn đánh quái như thế nào thì đánh chứ.

Nhưng ngẫm lại thì đây dù sao cũng chỉ là một đạo cụ hoàn mỹ, có thể sử dụng 6 lần là đã tốt lắm rồi, huống chi trong giai đoạn đó còn không có thời gian CD, có thể coi như là đạo cụ hoàn mỹ nhất trong số những đạo cụ hoàn mỹ rồi.

Nếu tốc độ nổ súng đủ nhanh, đủ chính xác thì chẳng khác gì việc mình có thêm năng lực dịch chuyển tức thời 6 lần trong một khoảng thời gian ngắn, dựa trên tầm bắn xa nhất mà tính toán, có thể dịch chuyển tức thời hàng trăm mét, nếu gặp phải phó bản đấu sinh tử một lần nữa, khả năng giữ mạng của cậu sẽ được tăng lên không ít.

Hơn nữa so với những đạo cụ dựa vào phạm vi để xác định vị trí dịch chuyển trong tay ba người Biện Nhan Đông, khẩu súng lục này có thể bắn xa hơn.

Nói cách khác, đây là một đạo cụ dịch chuyển tức thời với khả năng định vị siêu xa! Chỉ riêng về khả năng dịch chuyển, xài nó tốt hơn xài móc câu của Nhiếp Uyên nhiều.

Nghĩ theo cách này, hình như cũng có vẻ khá ổn? Tuy nhiên Kỷ Vô Hoan lại hành động như chiếm được tiện nghi mà còn ra vẻ, hơi ghét bỏ cất khẩu súng lục đi.

Chủ yếu là do trong lòng chênh lệch quá lớn.

Cậu cũng muốn đại sát tứ phương ở trong trò chơi Rubik, khiến cho Tròn Tròn sùng bái mình mà tình nguyện quỳ dưới làn váy, nhầm, quỳ dưới quần tây cậu!

Kỷ Vô Hoan đột nhiên cảm thấy bản thân mình có khi nào hơi bị tinh phân không?

Sau khi cất súng đi, cậu xoa xoa tay chuẩn bị mở chiếc hộp đạo cụ màu vàng khác.

Trước khi mở nó, cậu lại âm thầm cầu nguyện trong lòng một lần nữa.

—— Làm ơn hãy ra một món vũ khí lợi hại hơn Ba Lần đi!

Nhưng mà hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Không có vũ khí thì thôi đi, đằng này thứ nằm trong hộp thế nhưng...... Vẫn là một quả trứng?!

Chính xác mà nói, lần này là hai cục tròn màu hồng nhạt dính liền nhau, hơi giống với mút trang điểm mà các cô gái hay dùng, cả hai chỉ to bằng quả trứng, sờ vào xúc cảm rất thích, mềm mại giống như kẹo bông gòn, khi để sát vào ngửi, dường như còn có một chút hương vị dâu tây.

Khiến con người ta rất muốn ăn.

"Cái quái gì đây?"

Kỷ Vô Hoan không khỏi trở nên tò mò, cầm hai cục mềm này đặt lên hệ thống phân tích đạo cụ của Khối Rubik.

[Đang phân tích đạo cụ......]

Hơn mười giây sau, phía trên xuất hiện dòng chữ màu lam.

[Phôi thai tang thi biến dị......]

???

Khoảnh khắc nhìn thấy mấy chữ "tang thi biến dị" và "phôi thai" kia, trong đầu Kỷ Vô Hoan ngay lập tức xuất hiện con tang thi to lớn khủng bố kinh tởm đó, sau đó cũng cảm thấy hơi muốn nôn theo.

"Oẹ!"

Sao Khối Rubik lại lấy thứ quái quỷ này ra đưa cho người chơi?!

Nếu không phải nể tình nó là đạo cụ quý hiếm thì Kỷ Vô Hoan đã ném nó ra khỏi nhà thật rồi, cho nên cậu nhịn rồi lại nhịn, tiếp tục kiên nhẫn xem tiếp.

[......kết quả sau khi Resident Evil bùng nổ, phôi thai mang virus biến dị đã được cải tạo, sau khi ăn vào có thể trong thời gian ngắn tăng cường thể chất lên rất nhiều, bao gồm nhưng không giới hạn ở sức mạnh, tốc độ, lực thăng bằng.

PS: Nó nắm giữ thể biến dị có khả năng tái tạo siêu mạnh, chỉ cần còn dư lại một bộ phận là có thể dần dần khôi phục hoàn chỉnh.]

Nói cách khác, chỉ cần không một hơi ăn hết là nó có thể mọc ra lại đúng không?

Vậy sao không dứt khoát chia quả trứng liền thể này thành hai quả luôn đi, như thế người chơi không dễ ăn hơn à?

Với lại không cảm thấy hình dạng này hơi lạ hả......?

Kỷ Vô Hoan trầm mặc.

Mới vừa nghe qua thì có vẻ rất là lợi hại, nào là có thể cường hoá cơ thể trong thời gian ngắn, hình như còn không có tác dụng phụ! Có thể tương đương với thuốc kích thích.

Nhưng bình tĩnh xem xét lại, cậu không hề muốn ăn cái thứ viết rõ ba chữ "tôi là virus" trên mặt này một chút nào, cho dù nó trông giống như kẹo bông gòn, ngay cả hương vị cũng rất giống, nhưng bất cứ ai đã từng gặp qua con tang thi biến dị kia đều sẽ nuốt không trôi.

Hơn nữa thứ đồ chơi này đối với Kỷ Vô Hoan mà nói tác dụng cũng không lớn.

Chỉ cần vết thương ở chân cậu còn chưa khỏi hẳn thì có tăng cường sức mạnh và tốc độ đến mấy cũng vô dụng, bởi vì một khi vận động kịch liệt, bệnh tình vẫn sẽ tái phát.

Nhưng dù sao nó cũng là đạo cụ hiếm, lo trước khỏi hoạ.

Thanh niên hơi suy nghĩ, đang định cất nó vào thì đột nhiên nhìn thấy thỏ con Thịt Nạc màu xanh lục đang đứng trên bàn bên kia liều mạng vẫy tai, nỗ lực để cho ma ma chú ý.

"Sao thế?" Kỷ Vô Hoan cảm thấy kỳ quái, Thịt Nạc không thích náo nhiệt như Trứng Muối, ngoại trừ những lúc ngồi trên đầu chó đi chơi, ngày thường đều khá yên tĩnh, hiếm khi thấy nó kích động như vậy.

Hai cái tai thỏ thật dài lắc lư trái phải, một cái chỉ vào "Phôi thai tang thi biến dị" trong tay Kỷ Vô Hoan, cái kia chỉ vào chính mình.

Thanh niên hơi sửng sốt một chút, từ động tác của nó hiểu ra: "Mày muốn cái này?"

Thịt Nạc ngay lập tức kích động gật đầu lia lịa.

"Mày muốn cái này để làm gì?" Kỷ Vô Hoan cảm thấy tò mò, nhưng vẫn đưa phôi thai biến dị qua.

Hai lỗ tai của Thịt Nạc lập tức hưng phấn nắm lấy phôi thai biến dị cực kỳ mềm mại kia, nặn qua nặn lại, vo thành một cục, rồi đặt nó lên trên chiếc gương đen vẫn luôn ôm ở trước ngực.

Trong nháy mắt, chiếc gương nhỏ vốn có thực thể này lại hút nó vào trong!

Thấy nó sắp bị nuốt chửng hoàn toàn, Kỷ Vô Hoan nhanh chóng duỗi tay ngăn cản, nhất quyết đoạt lại một nửa quả trứng, lúc tiến tới gần, trong gương cư nhiên còn vang lên âm thanh thỏa mãn.

"Shit~"

Kỷ Vô Hoan kinh ngạc, hoá ra lỗ tai cũng không phải bản thể, là gương mới đúng sao?

"Mày ăn nó!?"

Hai cái tai dài của Thịt Nạc vểnh lên, đắc ý khoa tay múa chân làm dấu "√".

Hóa ra Thịt Nạc là một con thỏ con có thể ăn thịt? Chả trách lại bạo lực như thế.

Kỷ Vô Hoan chẳng những không thấy sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ hơn, lẽ nào đây là phương pháp nâng cấp Thịt Nạc ư?

Thịt Nạc là đạo cụ có thể nâng cấp, ngay ngày đầu tiên có được cậu đã biết, nhưng làm sao mới có thể nâng cấp, bản thân nó cũng không biết.

Kỷ Vô Hoan chỉ có thể rảnh rỗi thì giúp nó tưới nước, sau đó treo nó trên ban công để tiến hành quang hợp, nhưng chả có tác dụng mọe gì, cứ như vậy mấy tháng, cũng không thấy nó lớn lên một xíu nào.

Giờ phút này thấy nó muốn ăn hết phôi thai, Kỷ Vô Hoan mới hiểu ra, chẳng lẽ Thịt Nạc có thể nuốt được đạo cụ cường hóa sao?

Nhìn kỹ lại thì, hình như có hơi lớn lên một chút thật, Kỷ Vô Hoan nhấc nó lên đặt ở trên bàn, lôi thước thẳng ra đo từ hai cái tai xuống dưới, ngạc nhiên phát hiện: "Thật sự cao thêm 0.5 cm!"

Lại đặt nó lên trên hệ thống phân tích đạo cụ của Khối Rubik, một khung vuông màu lam xuất hiện trên đỉnh đầu Thịt Nạc, tổng cộng có năm ô vuông, hiện tại bên trong có một ô đang sáng.

Nếu như đoán không sai, đây rất có thể là thanh kinh nghiệm của nó, hình như chỉ cần lấp đầy toàn bộ là có thể thăng cấp thì phải?

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong phó bản giải đố bình thường, kỹ năng của Thịt Nạc có thể nói là rất mạnh, nhưng mỗi trò chơi chỉ có thể sử dụng một lần, quá hạn chế, mà nếu nó nâng cấp thành công, như vậy bất kể là gia tăng số lần hay giảm bớt thời gian CD cũng đều rất tuyệt.

Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan như đột nhiên phát hiện ra một châu lục mới, thời điểm nhìn về phía nửa quả "Phôi thai tang thi biến dị" kia, nét mặt cũng thay đổi.

Làm gì còn chỗ nào không thích nữa, quả thật cứ như chồn nhìn thấy gà béo, chỉ hận không thể nhào qua hôn hai cái.

Dù sao cậu cũng không muốn ăn thứ này, hoặc nói đúng hơn là ăn xong cũng không có tác dụng gì lớn, ngược lại dùng nó để nâng cấp Thịt Nạc hay hơn nhiều, suy cho cùng nó cũng là đạo cụ vĩnh cữu, chỉ cần giữ lại một miếng là nó có thể mọc lại!

Kỷ Vô Hoan lập tức đưa ra quyết định, từ giờ trở đi cậu sẽ nhìn chằm chằm quả phôi thai này, một khi nó mọc ra liền mang cho nhãi con nhà mình ăn.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hình như viên kẹo bông gòn màu hồng ở trong hộp đang run bần bật.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Kỷ Vô Hoan ngồi ở trên giường, lôi hết toàn bộ đạo cụ mình có ra sắp xếp lại một chút.

Hai nhóc Trứng Muối và Thịt Nạc lần này không thể phát huy tác dụng nên thoạt nhìn rất tràn trề tinh lực, đặc biệt là con thỏ nhỏ mới vừa được ăn uống no nê, nó hài lòng vỗ cái bụng nhỏ, hí ha hí hửng đi chơi game với Trứng Muối.

Kỷ Vô Hoan tiếp tục sắp xếp những đạo cụ còn lại, khi lấy Huy chương đáng ghét của thuyền trưởng ra, cậu mới phát hiện mặt ngoài cư nhiên đã biến thành màu đen, ngay cả hoa văn trên đó cũng biến mất, giống như đã được mài nhẵn.

Chẳng lẽ đây là dấu vết sau khi sử dụng?

Nghĩ lại thì, lúc bọn họ tiến vào trò chơi tại thang máy tầng một, rất nhiều tang thi tràn vào, những người chơi khác trên cơ bản đều bị bao vây và bị cắn, chỉ có cậu và Nhiếp Uyên dễ dàng xuyên qua chính giữa, tới tặng đầu người cũng chỉ có một con.

Xem ra Huy chương đáng ghét của thuyền trưởng vẫn rất hữu dụng.

Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan liền vui vẻ trở lại, cậu thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi nằm trên giường, trước khi mặc quần còn chụp thêm mấy tấm chân dài quyến rũ, lấy thân phận Tô Tô gửi cho Nhiếp Uyên, kèm theo lời nhắn ngọt ngào "Anh trai nhỏ, ngủ ngon ~"

Vài phút sau, Nhiếp Uyên trả lời lại một tin lạnh lùng như mọi ngày: "Ừ".

Kỷ Vô Hoan vui vẻ, xem ra Tròn Tròn rác rưởi vẫn chưa biết mình đã biết toàn bộ mọi chuyện.

Thế thì càng thú vị hơn nữa.

Một ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, mãi cho đến tận khuya, thần kinh kích động của cậu vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Trong đầu còn hơi hỗn loạn.

Đặc biệt là đối với chuyện Nhiếp Uyên thích cậu, Kỷ Vô Hoan vừa sướng vừa vui vẻ.

Cậu một bên nằm trong ổ chăn vuốt ve chó lớn, một bên suy nghĩ làm thế nào để Nhiếp Uyên chính miệng thừa nhận thích mình.

Bước đầu tiên đương nhiên là quấn lấy hắn hỏi cho rõ ràng, vì sao lại muốn bảo vệ cậu.

Nếu hỏi không ra, liền dứt khoát, trực tiếp sắc dụ!

Tuy rằng Kỷ Vô Hoan chưa từng yêu đương, nhưng cậu đã diễn rất nhiều phim truyền hình về tình yêu nha, nữ chính làm sao quyến rũ nam chính...... Phi, nam chính làm sao theo đuổi nữ chính, cậu vẫn biết.

Cũng giống như thói quen ăn uống của con người, đặc biệt là nam giới, đối mặt với sự câu dẫn của người mình thích, có người bình thường nào duy trì bình tĩnh được?

Kỷ Vô Hoan miên man suy nghĩ gần cả một ngày, mãi cho đến nửa đêm mới dần dần bình tĩnh lại, cơ thể dần thả lỏng, sự mệt mỏi cũng theo đó ập đến.

Rõ ràng ở trong trò chơi cũng chỉ mới trôi qua hơn 7 tiếng đồng hồ mà thôi, nhưng khi nhìn lại cảm giác cứ như trôi qua cả một thế kỷ.

Ở trong lớp chăn bông mềm mại lăn qua lăn lại mấy vòng, cậu bấy giờ mới có cảm giác an toàn thật sự, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Kỷ Vô Hoan liền chuẩn bị bắt đầu thực thi kế hoạch.

Cậu biết tên kia hay có thói quen chạy bộ buổi sáng cho nên sáng sớm tinh mơ cậu đã bò dậy đi nằm vùng.

Nhưng cậu trăm triệu không ngờ tới, Nhiếp Uyên cư nhiên bắt đầu trốn tránh cậu, vừa nhìn thấy cậu liền giống như gặp quỷ mà chạy mất.

Thật ra nếu chỉ có mỗi chuyện hôm qua thì với tính cách của Nhiếp Uyên, hắn sẽ không đến mức trốn tránh như vậy, chủ yếu là do hắn còn nằm mơ thấy một giấc mộng vô cùng kỳ quái.

Hắn cư nhiên nằm mơ thấy mình kết hôn, đối tượng kết hôn vẫn là Kỷ Vô Hoan, hắn cả kinh tới mức xoay người bỏ chạy, ai ngờ đối phương lại tới nhà gõ cửa, vẫn vác cái bụng lớn, khóc lóc nói mình mang thai con của hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm.

Giống như gặp quỷ đó là, hắn lại thật sự đồng ý!

Cú sốc lần này doạ người đàn ông sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tỉnh dậy ngay lập tức, ngồi ở trên giường một lúc lâu mà vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Nhìn sang thời gian, chỉ mới tờ mờ sáng.

Cho nên ngày hôm sau khi nhìn thấy Kỷ Vô Hoan cả người hắn mới không được tự nhiên, một đường bỏ chạy như điên.

Nhưng mà bây giờ đã sống ngay bên cạnh, hắn còn có thể chạy đi đâu?

Kỷ Vô Hoan bắt đầu nghĩ mọi cách tìm hắn gây khó dễ, dàn dựng đủ loại tình tiết thường thấy trong phim thần tượng thanh xuân, chẳng hạn như nửa đêm nửa hôm cần một người vóc dáng cao to sang sửa bóng đèn, sửa điều hòa, sợ ma sợ bóng tối, trong nhà bị cúp nước nên sang mượn nhà vệ sinh để tắm rửa,... tất cả đều diễn qua một lần.

Tuy nhiên, Nhiếp Uyên hoàn toàn không ăn chiêu này! Tựa hồ đã quyết tâm không thèm để ý tới cậu, muốn tiếp tục lừa dối cho qua, chọc cậu nóng nảy thì khiêng ném trở về cách vách, nhét vào trong chăn, bạo lực cuốn thành sushi.

Cứ như vậy làm hàng xóm với Nhiếp Uyên hơn ba tháng, ngoại trừ thời gian công tác, Kỷ Vô Hoan mỗi khi không có việc gì đều sẽ đi trêu chọc hắn, nhưng lại chẳng có tiến triển thực tế nào.

Cậu ngược lại cũng không vội vã, cậu quá hiểu cái tên Nhiếp Uyên hũ nút này, phàm là chuyện hắn không muốn nói thì cho dù có đánh chết hắn thật sự cũng sẽ không nói, cứ từ từ tới.

Huống chi, hiện thực có thể trốn nhưng trong trò chơi thì sao? Cậu vẫn có cách để thu phục hắn!

Mãi cho đến nửa tháng trước khi tiến vào trò chơi, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhận được một món đồ kỳ quái.

Đó là vào một đêm khuya nọ, cậu đang rúc trong ổ chăn ngủ ngon lành thì đột nhiên bị một luồng sáng xanh chói mắt đánh thức, mở mắt ra thì thấy.

Hoá ra là Khối Rubik.

Nói chung, Khối Rubik bỗng nhiên tự động sáng lên chỉ có một loại tình huống, đó là khi thời gian tồn tại tiến vào ba giờ đếm ngược.

Nhưng lần này rõ ràng không phải.

Ngay khi ngón tay Kỷ Vô Hoan chạm vào nó, hình chiếu của Khối Rubik tự động mở lên, sau đó một tấm thẻ kim loại tỏa ra ánh sáng màu tím đậm bay ra từ bên trong.

Nó đột nhiên xuất hiện có chút quỷ dị, đặc biệt là vào ban đêm, thật sự khiến người ta sợ hãi, Kỷ Vô Hoan e sợ có bẫy, nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, thấy không giống như vật gây hại mới duỗi tay ra bắt lấy nó.

Khi ánh sáng tan đi, cậu nhìn thấy rõ ràng.

Bên trên tấm thẻ kim loại này có viết mấy cái chữ to: "Giải nhất xổ số kiến thiết mừng Tết Thanh Minh".

Lúc nhìn thấy dòng chữ đó cậu mới chợt nhớ ra.

Mấy tháng trước, cùng ngày với tết Thanh Minh, một trò chơi đánh bạc tương tự như "xổ số kiến thiết" bất ngờ xuất hiện trên giao diện trung tâm mua sắm của Khối Rubik, tất cả người chơi đều có thể tham gia, hơn nữa chỉ cần trả 5 điểm tích phân.

Tuy rằng giải thưởng không được công bố, nhưng là người châu Âu, Kỷ Vô Hoan đương nhiên muốn xem thử vận may, cậu ngẫu nhiên viết mười con số, không ngờ bản thân lại trúng thưởng thật.

Lại còn là giải nhất nữa chứ.

Hơn nữa phần thưởng này khá hấp dẫn, Kỷ Vô Hoan lật tấm thẻ lên thì thấy trên đó có viết một câu: "Trong vòng 3 ngày có thể thăng cấp Khối Rubik của người chơi lên một mặt."

Nói cách khác, nếu sử dụng tấm thẻ này, cậu có thể bỏ qua tất cả trò chơi ở mặt thứ hai của Khối Rubik, trực tiếp tiến vào mặt thứ ba.

Sau đó Khối Rubik của cậu lại tự động sáng lên, hiện ra một màn hình chiếu màu xanh, trên đó xuất hiện một dòng chữ.

"Bạn có muốn thăng cấp Khối Rubik ngay lập tức không?"

Kỷ Vô Hoan hơi do dự một chút, lựa chọn có.

Cậu cũng không hề chú ý rằng, sau khi lựa chọn có, một biểu tượng giống như con mắt xuất hiện trên giao diện đánh số trò chơi ở trung tâm mua sắm, lóe lên một cái rồi biến mất ngay lập tức.

—— Tựa như có thứ gì đó đã chú ý đến cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

233, sẽ sinh ba, nhưng lần này không phải tiểu cháo*.

Kẹo bông gòn: Hu hu hu, tại sao lại muốn ăn tui, tui rõ ràng cũng là trứng mà, vì sao không thể có nhân quyền QAQ blah blah!

Thịt Nạc: Nấc ~

Phó bản tiếp theo: Trang phục nữ Tròn (Nhầm) x Trang phục hầu gái Lầy. Thú Bông Công Quán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top