Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Soạt một tiếng, vô số ánh mắt nhìn lại đây, chờ tới khi bọn họ nhìn rõ hết thảy trước mắt.

Trong khoảnh khắc đó dường như ngay cả không khí cũng bị đóng băng, toàn bộ căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.

Đợi đã......

Tất cả người chơi có mặt ở đây đều trở nên sửng sốt, cho rằng bản thân nghe lầm.

Em gái nhỏ? Đáng yêu?

Không phải chứ, mắt người này bị mù hả? Vị đại ca cao lớn cường tráng, thân hình vạm vỡ tựa như Barbie King Kong này đáng yêu ở chỗ nào hả?!

Song một màn kế tiếp lại khiến cho bọn họ nghi ngờ người mù thật sự không phải ai khác mà chính là mình.

Thanh niên đẹp trai mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình trước mặt như không hề nhận ra ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Cậu vẫn cười tươi như trước, thậm chí trong mắt còn nhiều thêm vài tia sủng nịch, xoa xoa đầu người đàn ông, ôn nhu cười nói: "Aiz, em gái nhỏ, mau buông ra đi, đừng làm đau nắm tay nhỏ của em chứ, anh sẽ đau lòng đó."

Nắm tay nhỏ???

Mọi người, bao gồm cả con thỏ lớn, ánh mắt đều đột nhiên trở nên cực kỳ nhất trí, đồng loạt quay đầu nhìn cánh tay người đàn ông.

Cơ bắp săn chắc kia gần như muốn xé toạc cả tay áo, trên cánh tay cường tráng nổi đầy gân xanh, không ai dám nghi ngờ sức mạnh của nắm tay ấy.

Cho nên xin lỗi nha, bọn họ thật sự đau lòng không thể nhìn nổi!

Nhiếp Uyên vốn đã tức giận đến sắp mất đi lý trí, kết quả tự dưng lại bị chen ngang, làm hắn cũng ngây ngẩn cả người theo.

Chờ tới khi hắn lấy lại ý thức, thanh niên đã nhân cơ hội mạnh mẽ thu hồi nắm đấm của hắn, còn nhẹ nhàng mở các ngón tay ra, đầu ngón tay gõ gõ vào lòng bàn tay hắn, giọng điệu vô cùng ôn nhu, phảng phất như đang dỗ dành người yêu làm nũng: "Ngoan, đừng tức giận nữa, không đáng, miễn cho lát nữa làm đau nắm tay nhỏ của em nha ~"

Nắm tay nhỏ??? Nha???

Rốt cuộc, khuôn mặt như mây đen của Nhiếp Uyên cũng hoàn toàn sụp đổ, khóe miệng hắn không tự chủ được mà co giật, cố gắng bình tĩnh, cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mặt.

Cho dù có bị mù mặt cũng phải công nhận đây là người đàn ông "đẹp" nhất mà hắn từng nhìn thấy.

Sở dĩ dùng từ đẹp để hình dùng là vì gương mặt cậu quá mức "xinh đẹp", đẹp đến mức không phân biệt được giới tính.

Cậu rất giống những thiên thần cổ xưa trên những bức tranh tường Châu Âu, khuôn mặt tinh xảo không tì vết, làn da trắng nõn gần như là trong suốt, đôi môi đỏ ửng hơi nhếch lên, mái tóc màu hạt dẻ hơi dài đến vai, đôi mắt màu lam nhạt trong veo sáng ngời, nhưng lông mày cố tình lại trìu mến.

Dường như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của hắn, đối phương còn cố ý nháy mắt một cái, rung động lòng người.

"......"

Ánh mắt đã xác nhận là đúng người. Tự luyến, mắt mù và thiếu đánh như vậy chỉ có thể là cái tên Kỷ Vô Hoan ngu ngốc kia!

Cậu ta lại muốn làm gì nữa đây?!

Hơn nữa cái áo sơ mi mà cậu ta đang mặc trên người không phải là cái áo của hắn sao?!

Vốn dĩ dựa theo ý tưởng của Nhiếp Uyên thì lần này hắn chỉ định làm một người qua đường Giáp vô danh thôi, bởi vì cho dù có trì độn đến đâu cũng có thể cảm giác được Kỷ Vô Hoan hiện tại đã cực kỳ cực kỳ nghi ngờ hắn, cho nên hắn tính điệu thấp nhất hết sức có thể.

Nhưng mà hắn trăm triệu không ngờ tới, vừa mới tiến vào trò chơi đã bị NPC thay quần áo, càng không ngờ tới mình sẽ bị thay sang quần áo nữ?! Hơn nữa nó còn là trang phục hầu gái đen trắng xẻ ngực gợi cảm đáng yêu nữa chứ?!

Vốn dĩ dáng người Nhiếp Uyên đã tương đối cường tráng, thuộc tuýp người sau khi cởi áo sẽ khiến cho người ta phải cảm thán một tiếng "Wow, người đàn ông này thật săn chắc", kết quả sau khi bị nhét vào trong bộ hầu gái bó sát này.

Hiệu quả thị giác có thể nói là —— lưng hùm vai gấu!

Chiếc váy nhỏ đáng thương hiển nhiên sắp không che được nữa, cổ áo thì bắt đầu đứt chỉ, hình trái tim trên ngực bị kéo căng tới biến dạng, vòng eo chật vật đứng trên bờ vực bị nứt toạc, ngay cả gót giày mũi tròn dưới chân cũng bị hắn dẫm thành dép lê.

"Cạch ——" một tiếng, khoá kéo sau lưng bung ra.

Là một người đàn ông bạo lực chính cống sao có thể nhẫn nhịn cho được?!

Lửa giận của Nhiếp Uyên lại lần nữa đạt tới đỉnh điểm, hắn mặc kệ luôn cảnh báo của trò chơi, vấn đề có thể sử dụng Ba Lần để giải quyết đều không phải là vấn đề!

"Đi chết đi!"

Hắn xé toạc sợi dây cổ hình trái tim vốn đang lung lay sắp đứt xuống, nhảy lên đấm một quyền, hắn muốn đập chết cái con thỏ khốn nạn này, băm nó ra làm món đầu thỏ sốt cay!

Ai ngờ Kỷ Vô Hoan lại xông tới cầm lấy "nắm tay nhỏ" của hắn: "Không được, một cô gái đáng yêu như em sao có thể bạo lực như thế?"

"Cậu mắt mù hả!?" Nhiếp Uyên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bùng nổ.

Nhưng Kỷ Vô Hoan lại vẻ mặt vô tội chớp mắt: "Em gái nhỏ, nói tục như vậy là không tốt đâu."

Em gái nhỏ · Nhiếp Uyên: ???

Đầu óc tên này chắc là bị ván cửa kẹp hỏng rồi đúng không?! Hắn đang muốn đẩy cậu ra thì thanh niên tự dưng lộ vẻ mặt khó hiểu, vuốt nhẹ vành tai kỳ quái hỏi: "Ây, em gái, tự nhiên anh cảm thấy em rất quen mắt, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"

"Không." Người đàn ông bỗng nhiên trở nên căng thẳng: "...... Cậu nhận nhầm người rồi."

"Nhưng em thật sự trông rất quen......"

"Không!" Nhiếp Uyên chợt lạnh sống lưng, vội vàng phủ nhận: "Tôi không quen cậu."

"Không, anh khẳng định không có nhận sai." Giọng điệu Kỷ Vô Hoan vô cùng chắc chắn, cậu lại sờ sờ cằm, trong nụ cười nhiều thêm vài phần dịu dàng, dưới vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt của người đàn ông, cậu thốt ra một câu cợt nhả quen thuộc: "Anh cảm thấy...... Em rất giống bạn gái tương lai của anh ~"

Nhiếp Uyên: ???

Đám người chơi: ???

"Em gái nhỏ, đừng sợ!" Kỷ Vô Hoan vỗ vỗ lên vai người đàn ông, thuận tay đưa Trứng Muối hưng phấn nãy giờ qua: "Nếu em khẩn trương có thể ôm lấy nó ~ nó rất lợi hại!"

"Ô oa ~" Trứng Muối lập tức kích động xoa xoa tay, ưỡn bộ ngực nhỏ muốn ôm lấy hắn: "Ba...... Ưm!" Nhưng mà còn chưa kịp kêu đã bị người đàn ông bịt miệng lại.

Nhiếp Uyên đổ mồ hôi hột, nỗi sợ bị ngã ngựa đã lâu không thấy tự dưng từ trên trời rơi xuống, hắn vội vã cúi người vươn tay bịt miệng nhóc con.

Tư thế hai người bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái.

Kỷ Vô Hoan còn chưa biết mình mới thoát khỏi cái chết, ấn đầu của hắn tựa lên vai mình: "Đừng sợ, đừng sợ, em gái nhỏ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

"......"

5 năm chơi trò chơi Rubik · kinh qua vô số quỷ quái đáng sợ mà mặt vẫn không đổi sắc · Nhiếp lão đại · Uyên lần đầu tiên có cảm giác gần như hít thở không thông.

Không nói tới "tiểu bạch hoa Tròn" lúc trước, nếu Kỷ Vô Hoan hiện tại nhận ra hắn, e là cái tên dở hơi này sẽ vì thế mà cười nhạo hắn suốt đời mất......

Quần áo nữ? Trang phục hầu gái?

Nhân gian không đáng sống nữa.

Tuyệt vọng, bất lực, hoang mang lần lượt trào dâng trong lòng người đàn ông, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể thuận theo tự nhiên tựa đầu vào vai Kỷ Vô Hoan, che miệng Trứng Muối, nói năng lộn xộn, run rẩy nói: "Được, được...... cậu bảo vệ tôi......"

Phốc, ha ha ha ha ha!

Có trời mới biết Kỷ Vô Hoan phải làm thế nào mới có thể nhịn cười được, tất cả cơ quan trong cơ thể dường như đang điên cuồng run rẩy, cậu cảm thấy bản thân sắp bị nội thương tới nơi.

Ha ha ha, Tròn Tròn rác rưởi, cậu cuối cùng cũng có ngày hôm nay!

"Ừm đúng, em gái nhỏ, như vậy mới ngoan chứ."

Thanh niên mảnh khảnh xinh đẹp ôm Barbie King Kong như chim nhỏ nép người vào trong ngực, giọng điệu ôn nhu săn sóc.

Hình ảnh đó thật sự...... Không đẹp một chút nào hết!

Có lẽ vì cảnh tượng trước mặt này quá cay mắt nên ngay cả con thỏ lớn cũng không thể nhìn nổi, cổ họng nó phát ra một tiếng ho nhẹ, sau đó bước hai bước vào bên trong, nhãn cầu pha lê tựa hồ loé lên vài tia tiếc hận.

Nó đang tiếc nuối cái gì? Kỷ Vô Hoan lôi kéo Nhiếp Uyên lui về phía sau đồng thời nhạy bén bắt được điểm này.

Nãy giờ có vẻ như cậu đang làm loạn, nhưng trên thực tế trong lúc ngăn cản Nhiếp Uyên, Kỷ Vô Hoan cũng đồng thời âm thầm theo dõi nó, không hề thả lỏng cảnh giác.

Cảnh báo 2 của hệ thống có nói "Cẩn thận thỏ", rất có thể là chỉ chính nó.

—— Con thỏ bông siêu to siêu khổng lồ trông cực kỳ đáng sợ này.

Trước đó vẫn chưa xem xét cẩn thận, bây giờ sau khi đến gần mới phát hiện, nó có lẽ còn cao hơn cả hai mét, đứng trước mặt người khác thực sự không khác gì một sườn núi nhỏ.

Kỷ Vô Hoan phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt nó.

Tựa như lúc trước đã nói, con thỏ này có hai nửa cơ thể hoàn toàn khác nhau.

Cơ thể bên phải là thú nhồi bông cực kỳ phổ biến, thuộc loại chỉ cần lên mạng gõ vài từ khóa liên quan đến "Thỏ nhồi bông" là nó sẽ ra một đống kết quả, khuôn mặt nó tròn vo, hai tai dài lông xù, tròng mắt pha lê màu đỏ nhạt và nửa cái mũi nhựa màu nâu, bên cạnh còn có vài sợi râu dài trong suốt, lúc nó cười rộ lên còn lộ ra một chiếc răng thỏ nho nhỏ màu trắng.

Phối hợp với giọng nói trẻ con ngọt ngào mềm mại trông có vẻ đáng yêu vô cùng.

Về phần nửa còn lại của cơ thể, đó là một phong cách hoàn toàn khác.

Máu me và tràn ngập sự hiếu kỳ.

Tin rằng rất nhiều người đã từng nhìn thấy xương thỏ, nhưng nó thậm chí còn đáng sợ hơn, bởi vì ngoài việc lớn hơn những con thỏ bình thường khác gấp mười lần thì nó còn có thêm móng vuốt dài đầy gai và răng nanh sắc nhọn.

Thời điểm nó cười rộ lên, nửa miệng bên kia cũng sẽ mở ra, bên trong không có lưỡi, hàm răng trên dưới bén nhọn va vào nhau kêu răng rắc.

Hơn nữa nửa bộ xương này hơi bị hoàn chỉnh quá mức, giống như là bị xé ra khỏi cơ thể của một con thỏ đang sống sờ sờ, trên bộ xương khô vẫn còn treo một ít thịt vụn, máu tươi đặc sệt nhỏ giọt xuống sàn nhà, lúc nó di chuyển vô tình nhuộm đỏ bộ lông bên kia cơ thể.

Nhưng nó không hề để ý một tí nào, chân thỏ mềm như bông còn giẫm lên vũng máu vài cái.

Sắc mặt của những người chơi ở đây cũng theo đó trở nên ngày càng khó coi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kể cả khi không có cảnh báo của hệ thống, nếu thực sự muốn chiến đấu, bọn họ cũng không thể nào đánh bại được con thỏ lớn này.

Kỳ thật Khối Rubik dạng quái vật gì chả có, có thêm một con thỏ bông lớn cực kỳ khủng bố đáng sợ như vậy cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên, điều đáng suy nghĩ hơn ở đây chính là thân phận của nó.

Nó đóng vai trò gì trong trò chơi lần này?

Đương nhiên Kỷ Vô Hoan sẽ không ngây thơ đến nỗi bởi vì giọng nói nó dễ thương, thái độ tương đối thân thiện mà cho rằng nó là một NPC tốt bụng.

Ngược lại, căn cứ vào cảnh báo của hệ thống, càng có khả năng nó là "NPC đối địch", nhưng điều kỳ lạ là nó không hề nóng lòng công kích người chơi.

Kết hợp với biểu hiện rất nhỏ vừa rồi của nó, Kỷ Vô Hoan suy đoán có lẽ nó đang tiếc vì Nhiếp Uyên đã không đánh nó, bởi vậy rất có thể nó phải đạt được một số điều kiện nhất định mới có thể chủ động tấn công và giết người chơi.

Một trong số đó chắc là chủ động công kích nó hoặc là phá hư các công trình kiến trúc bên trong dinh thự.

Nhưng giả sử như vẫn luôn không tấn công nó, không phá hư vật dụng kiến trúc trong dinh thự thì liệu có an toàn không? Chỉ sợ là không, nếu không cũng đã không có cảnh báo "Cẩn thận thỏ".

Thế thì còn điều kiện tử vong nào nữa đây?

Còn có mục tiêu của trò chơi lần này là "Thoát khỏi Dinh thự thú bông", mà vừa rồi khởi động máy tính cũng có trò chơi này, hiển nhiên đây không phải một sự trùng hợp, giữa chúng nó có quan hệ gì?

Trong lúc Kỷ Vô Hoan đang cân nhắc những vấn đề trên, không một ai chú ý tới, trong số bốn người chơi mới có một người đàn ông trẻ tuổi đang dựa vào vách tường hết sức cẩn thận tới gần cửa.

Từ giây phút tỉnh lại, gã vẫn luôn tìm kiếm cơ hội bỏ trốn, gã cũng không tin vào cái thứ gọi là trò chơi Rubik, quy tắc trò chơi hay cảnh báo hệ thống quỷ quái này.

Gã vẫn cho rằng đây là một vụ bắt cóc, rất có thể một tên biến thái nào đó đã bắt cóc bọn họ, mà khi con thỏ lớn xuất hiện càng khiến cho gã cảm thấy toàn thân run rẩy, con quái vật khủng bố này sẽ làm gì bọn họ đây? Mắt thấy có người sợ quá mà ngất xỉu, bản năng sinh tồn khiến gã muốn chạy trốn.

—— Gã nhất định phải rời khỏi cái nơi đáng sợ này!

Bấy giờ nhân lúc lực chú ý của tất cả mọi người đều đang tập trung trên người con thỏ lớn, gã cảm thấy cơ hội đã tới, gã nắm chặt bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của mình, nỗ lực khống chế hai chân đang run rẩy, lén lút dán lên vách tường, phóng nhẹ bước chân chậm rãi tới gần cánh cửa.

4 mét, 3 mét, hai mét, càng ngày càng gần.

Cuối cùng, khi chỉ còn cách cánh cửa 1 mét nữa.

Một, hai, ba!

Gã thầm đếm trong lòng ba giây, sau đó quyết tâm, cắn răng lao về phía cửa!

Nhưng mà trong giây tiếp theo, con thỏ lớn vẫn luôn không nhúc nhích bỗng nhiên nhìn sang, hai con mắt pha lê màu đỏ nhạt gắt gao nhìn chằm chằm gã, trong khoảnh khắc ánh mắt bọn họ lướt qua nhau.

Người đàn ông như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, gã kinh hãi hét lên chói tai: "A a a a a ——" sau đó càng dùng hết sức bình sinh, điên cuồng xông ra ngoài.

"Này! Đừng chạy!" Kỷ Vô Hoan muốn ngăn gã lại, nhưng không kịp.

Trong tình huống này mà chạy loạn lung tung chẳng khác gì tìm đường chết hết, huống hồ con thỏ đó còn đang canh cửa nữa!

Nhưng mà điều kỳ quái chính là, con thỏ lớn cũng không có ngăn gã lại, nhãn cầu pha lê nhìn theo bóng dáng gã rời đi, bình tĩnh lắng nghe tiếng hét chói tai dần dần đi xa.

"......"

Hở? Chẳng lẽ có thể đi ra ngoài hả?

Tất cả người chơi ở đây đều thấy hơi bất ngờ.

"...... Bọn tôi có thể đi ra ngoài hả?" Có một người chơi lấy hết can đảm hỏi.

Con thỏ lớn cư nhiên lui về phía sau nửa bước, như đang nhường đường, vẫy vẫy cánh tay mềm mại, ngọt ngào trả lời: "Có thể chứ, có thể chứ ~"

Nghe thấy nó nói vậy, nhóm người chơi càng thêm ngạc nhiên, một đám hai mặt nhìn nhau, không biết lời này là thật hay giả, nhưng nghe tiếng thét chói tai kia càng ngày chạy càng xa, có vẻ như không hề có nguy hiểm gì.

Vì thế, khi một người chơi khác cũng an toàn bước ra, tất cả bọn họ đều bắt đầu di chuyển, nhanh chóng rời khỏi đây.

Chỉ là khi đi ngang qua con thỏ lớn, bọn họ không khỏi nện bước nhanh hơn, đầu cũng không dám quay lại, con thỏ này gây cho người ta áp lực quá lớn.

Ngoại trừ Kỷ Vô Hoan, cậu có chút để ý không biết vừa rồi người đàn ông kia khi đi ngang qua con thỏ lớn đã nhìn thấy cái gì? Tại sao lại hoảng sợ như thế.

Bởi vậy cậu còn đặc biệt nhìn chằm chằm nó, nhưng từ bên hông nhìn xuyên qua bộ xương rõ ràng cũng chỉ thấy một lớp bông trông hơi dơ dơ bên trong cơ thể mềm mại của con thỏ lớn mà thôi.

Con thỏ lớn còn cười với Kỷ Vô Hoan một cái, lộ ra một chiếc răng nanh trắng nhỏ: "Thỏ Thỏ rất thích cậu, cậu là người thông minh, còn có váy của cậu nữa ~"

Nhắc đến chuyện này, Kỷ Vô Hoan mới nhớ tới: "...... Đúng rồi, mày đổi quần áo của bọn tao làm gì?"

"Bởi vì đẹp nha!" Con thỏ lớn trả lời một cách vô cùng ngây thơ, như thể đó thật sự chỉ là trò đùa dai của một đứa trẻ, tiếng cười tựa như chuông bạc mùa hạ, vừa thanh thúy lại vừa dễ nghe.

Tuy rằng đó là một lời khen, giọng nói cũng rất êm tai, nhưng gán ghép với một nửa cơ thể kinh dị kia, Kỷ Vô Hoan không hề cảm thấy nó đáng yêu một xíu nào, huống hồ nhắc tới váy nhỏ, sắc mặt Nhiếp Uyên càng đen.

Kỷ Vô Hoan sợ tới mức nhanh chóng kéo hắn chạy lấy người, vừa đi vừa an ủi hai câu: "Em gái nhỏ, nó đang khen em đó, đừng khó chịu nha."

"......"

Em gái nhỏ bây giờ chỉ muốn giết người.

Rời khỏi căn phòng gỗ chật hẹp đơn sơ đó, bên ngoài vẫn không có đèn, dưới ánh sáng của đèn pin, đối diện hành lang có treo một bức tranh sơn dầu cực lớn.

Chân dung bên trong không ai khác chính là con thỏ bông lớn kia, nó ngồi ngay ngắn trên một chiếc sô pha màu đỏ kiểu Âu, phía sau là tấm rèm cửa sát đất dày và nặng, bên trái là một bàn trà nhỏ, bên phải đặt một chậu hoa hồng rực rỡ.

Khi hai người đang xem tranh thì con thỏ lớn tung ta tung tăng nhảy nhót đi ngang qua bọn họ, mặt đầy hưng phấn, nhưng nó thật sự không hề làm gì người chơi cả.

"Rốt cuộc nó đang muốn làm gì?" Kỷ Vô Hoan không hiểu sao hơi có dự cảm xấu, đang muốn xem kỹ bức tranh trước mặt thì dưới lầu bất ngờ vang lên tiếng hét chói tai!

"Đi, đi xem!" Kỷ Vô Hoan nhanh chóng kéo Nhiếp Uyên xuống lầu, cầu thang hình cung bằng gỗ xoay suốt ba vòng mới tới lầu một.

Chờ đến khi xuống dưới lầu, bọn họ mới biết vì sao nơi này gọi là "Dinh thự thú bông".

Phong cảnh trước mắt chợt biến đổi, thảm đỏ đắt tiền, lối trang trí sang trọng theo kiểu châu Âu, nội thất và cách bài trí trong phòng khách hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "Dinh thự".

Chỉ là so với nhà ở thông thường, đồ đạc ở đây lớn hơn mấy phần, riêng đệm sô pha đã cao hơn 1 mét, phỏng chừng là chuẩn bị cho con thỏ lớn.

Về phần tiếng thét vừa rồi, nó phát ra từ một cánh cửa gỗ lớn đối diện đại sảnh, mà con thỏ lớn vừa mới đi vào, nhóm người chơi đều ở trong phòng khách, vẻ mặt sợ hãi nhìn nó.

"Em gái nhỏ, chúng ta đi xem chút đi!"

Hai người bước nhanh đến cạnh cánh cửa, bên kia ván cửa dày nặng vang lên từng tiếng hét hoảng sợ chói tai.

"A a a a a! Tránh ra, tránh ra! Đừng tới đây! Đừng tới đây! Mày đừng tới đây!"

Là người đàn ông vừa nãy chạy ra ngoài.

Kỷ Vô Hoan thấy ổ khóa to chừng ngón tay cái, ánh sáng có thể xuyên qua nên hết sức cẩn thận ngó vào, nhìn trộm bên trong.

Bên kia cánh cửa hình như là một căn phòng ngủ sáng sủa, cách bài trí cũng rất xa hoa, con thỏ lớn thì đang đứng bên cạnh cửa không thèm nhúc nhích, Kỷ Vô Hoan xuyên qua bộ xương của nó nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Người đàn ông kia đang đứng ở trong một góc phòng, tay cầm một bình hoa lớn, hoảng sợ khoa tay múa chân: "Mày không được lại đây! Không được lại đây!"

Kỷ Vô Hoan cố hết sức đảo mắt, muốn nhìn thử gã nhìn thấy cái gì, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, gã đã ném bình hoa ra ngoài.

Theo tiếng bang, con thỏ lớn bắt đầu động đậy, nó vẫn cứ cười hì hì hì: "Oa, sao anh lại phá hư đồ chơi của người ta! Thỏ Thỏ tức giận! Thỏ Thỏ tức giận!"

Nó nói thì nói như thế nhưng giọng nói của nó không hề có ý tức giận một chút nào, ngược lại hình như còn rất vui vẻ, nhảy nhót tới gần người đàn ông.

Người đàn ông càng thêm kinh hãi, gã xoay người lao thẳng về phía một cánh cửa khác trong phòng, nhưng tốc độ của gã sao nhanh bằng con thỏ được.

Gã vừa mới chạm tay vào nắm cửa đã bị con thỏ tóm chặt hai chân, cùng với tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, máu tươi bắn tung toé.

Kỷ Vô Hoan hoàn chỉnh thấy được quá trình một người đang sống sờ sờ làm thế nào bị xé thành hai nửa, thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ, che miệng lùi về sau hai bước.

"Thế nào rồi?" Nhiếp Uyên đỡ cậu.

Thanh niên sắc mặt tái nhợt lắc đầu, cậu hiện tại cảm thấy rất may mắn vì lúc nãy đã ngăn cản người đàn ông.

Vài phút sau, con thỏ lớn cảm thấy mỹ mãn, ngâm nga một bài hát nhỏ từ trong cửa đi ra ngoài, bộ lông trên người nó vậy mà không hề dính một giọt máu.

Nhưng khi nó đi ngang qua các người chơi.

Tất cả mọi người ở đây đều thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức hét lên.

Cuối cùng bọn họ cũng biết người đàn ông lúc nãy đã nhìn thấy cái gì.

Bên trong cơ thể bằng bông to lớn của con thỏ thế nhưng còn nhồi thêm một nửa người chảy máu đầm đìa nữa!

Và đó không phải ai khác chính là người đàn ông vừa mới bị xé xác làm đôi kia!

Gần quá, gần đến mức Kỷ Vô Hoan có thể nhìn thấy đại não, xương sống, cơ bắp của gã...... một cách rõ ràng.

Khiến con người ta sởn gai óc nhất là, gã còn chưa có chết, mặt gã nghiêng sang một bên, cổ họng phát ra âm thanh nức nở, duỗi cánh tay dài ra cầu cứu......

Nhưng đám bông đó giống như có sự sống, chậm rãi kéo gã vào trong.

Sau vài giây, gã hoàn toàn biến mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái nhỏ Tròn Tròn nghe xong chỉ muốn đánh người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top