Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 161

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"Hu hu hu, đừng mà, đừng mà, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, làm ơn!" Có câu tay đứt thì ruột xót, bình thường ngón tay chỉ cần bị kim đâm một chút thôi cũng đã đau thấu tim gan rồi, huống chi là bị cưỡng ép rút móng tay ra.

Cô gái đau đến muốn ngất đi, cả người phát run, ngón tay căn bản không thể cầm nổi con chuột, nhưng con thỏ lớn vẫn không tha, bắt lấy tay cô gái đè lên, cô vừa hét vừa muốn rụt tay lại: "Hu hu, đau quá, đau quá! Tôi không chơi nữa, không chơi nữa, thật sự không muốn chơi nữa, làm ơn, làm ơn thả tôi ra đi......"

Con thỏ lớn lại hì hì nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Tiểu Mẫn Mẫn, bạn thật sự không chơi nữa sao? Chắc chưa nào?"

"Đúng, tôi......" Vệ Mẫn Mẫn đang muốn gật đầu nói mình không chơi nữa thì...

"Chờ đã!" Kỷ Vô Hoan lại đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô, hỏi ngược lại con thỏ lớn: "Nếu không chơi nữa thì sẽ như thế nào?"

Con thỏ lớn liếc nhìn cậu một cái, dùng móng vuốt nhỏ nhắn bên phía bộ xương khô xoa mặt của mình, ra vẻ thẹn thùng, cười nói: "Đương nhiên là xét theo vi phạm quy tắc trò chơi mà xử lý ~ Thỏ Thỏ hồi nãy đã nói rồi, một khi trò chơi bắt đầu, mỗi người đều phải dựa theo quy tắc trò chơi mà chơi nha!"

Nói cách khác, nếu từ bỏ trò chơi cũng sẽ bị nó giết chết.

Vệ Mẫn Mẫn sau khi nghe thấy điều đó liền hoàn toàn suy sụp, gào khóc như điên, kêu cha gọi mẹ, toàn thân run rẩy dữ dội như bị co giật.

"Vệ Mẫn Mẫn, bình tĩnh lại đi!" Kỷ Vô Hoan cố gắng động viên cô: "Nếu hiện tại buông tay, kết cục như thế nào cô cũng biết rồi đấy!"

Những lời này giống như nhắc nhở cô gái, nghĩ đến cảm giác đau thấu tâm can vừa nãy, cô liền đột nhiên run lên một cái, sau đó cả người giống như bị sợ hãi rút cạn, ngay cả sức lực kêu gào chạy trốn cũng không có, cơ thể dần dần trở nên mềm nhũn thành một đoàn.

Con thỏ lớn thấy cô không giãy giụa nữa liền cười hì hì, buông tay ra: "Được rồi, Tiểu Mẫn Mẫn, hãy tiếp tục trò chơi đi ~"

Bàn tay cô gái yếu ớt đặt lên con chuột, cùng với tiếng rên nức nở đầy thống khổ và tuyệt vọng, dòng máu đỏ tươi từ nơi móng tay bị rút mất không ngừng tuôn ra.

Giống như tất cả người chơi lần đầu tiên tiến vào trò chơi Rubik, cô quả thực không thể tin tưởng hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt mình, rõ ràng một giờ trước cô vẫn đang còn trong giới hiện thực làm những việc hết sức bình thường, nhưng tại sao sau khi ngủ dậy mọi thứ lại thay đổi?

Muốn tìm ra 17 mảnh giấy trong tổng số 256 ô vuông, xác suất này thật sự quá nhỏ, cô làm sao mà tìm được đây!?

Huống chi bên trong ngoài những mảnh giấy đó ra còn có vô số cạm bẫy, một khi ấn nhầm thì sẽ bị trừ mất một mạng, nếu lại ấn sai thêm hai lần nữa, cô nhất định sẽ chết.

"Khó quá......" Không chỉ có cô, trong đám người chơi cũng có một người thấp giọng than vãn: "Xác suất này thấp quá đi......"

239 bẫy rập trong tổng số 256 ô vuông, có nghĩa là bên trong ngoại trừ mấy mảnh giấy ra thì tất cả đều là bẫy rập, mà một khi dẫm trúng bẫy rập liền sẽ bị trừ mất một mạng, cho nên mỗi người chỉ có thể sai nhiều nhất hai lần.

Vậy xem ra ngay cả khi tăng gấp đôi 51 mạng sống của tất cả các người chơi cũng không đủ dùng!

Nhất định còn có biện pháp khác, Kỷ Vô Hoan sờ vành tai suy nghĩ, tuy nói may mắn cũng là một loại thực lực, nhưng cái này không khỏi quá dựa vào may mắn, 239 bẫy rập, mà mỗi người chỉ có hai lần mà thôi, cho dù có may mắn đoán đúng một hoặc hai cái cũng không có tác dụng gì, tổng cộng chỉ có 17 mảnh giấy, phải may mắn tới đâu mới có thể đạt được điều đó?

Mặc dù tự xưng mình là Âu Hoàng, nhưng Kỷ Vô Hoan cũng không dám cho rằng mình có thể dễ dàng thực hiện được, tỷ lệ sai số là quá thấp, trừ phi cậu có khả năng đặc biệt.

"Hu hu hu......" Cô gái nhìn chằm chằm vào màn hình, trong tay như cầm một quả bom hẹn giờ, vừa không dám buông tay cũng không dám lộn xộn.

Đứng trước sự lựa chọn sống chết, không một ai có thể dễ dàng đưa ra quyết định, có lẽ đã biết cho dù có khóc lóc cũng vô dụng nên Vệ Mẫn Mẫn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, quay đầu nhìn những người chơi khác ở phía sau, cầu xin sự giúp đỡ.

Đây là một trò chơi tập thể, nếu cô thắng, những người chơi khác sẽ không cần phải mạo hiểm nữa, nên đương nhiên bọn họ cũng muốn giúp đỡ cô.

Tất cả người chơi đều đang suy nghĩ biện pháp phá đảo, nhưng trong một chốc không ai có thể nghĩ ra được, bầu không khí cũng theo đó trở nên căng thẳng theo.

Trên thực tế, nếu chỉ đơn thuần nhìn vào giao diện trò chơi và lối chơi, rất nhiều người sẽ liên tưởng đến trò chơi dò mìn, về nguyên tắc tụi nó có vẻ giống nhau, đều có ô an toàn và ô bom, nhưng vấn đề là cái tỷ lệ chênh lệch này quá lớn, cho dù có thật sự là game dò mìn đi chăng nữa thì độ khó của trò chơi này cũng khá cao.

Trong trò chơi dò mìn thông thường, nếu bạn bấm sai bước đầu tiên thì vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa, nhưng trong trò chơi này thì không được như thế, chỉ cần sai ba lần liền sẽ có một người phải chết.

"Có khi nào tồn tại quy luật đặc biệt nào đó không?" Có người đề xuất: "Ví dụ như số chẵn số lẻ, hoặc số lẻ số chẵn?"

"Không có khả năng, tổng cộng chỉ có 17 con số, đâu ra nhiều cột với hàng như thế?"

"Có thể là hoa văn đặc biệt nào đó? 17 ô vuông có thể hợp lại thành cái gì? Chắc là phải có liên quan gì tới dinh thự thú bông này." Một người chơi khác lên tiếng: "Mọi người mau ngẫm lại xem."

Kỷ Vô Hoan cảm thấy có lý, vì thế lấy ra một tờ giấy trắng từ trong Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, sau đó bắt đầu cắt thành từng hình vuông nhỏ.

Những người chơi khác cũng sôi nổi tới hỗ trợ, sau khi hoàn thành xong 17 ô vuông, bọn họ liền bày chúng xuống sàn.

Sau đó phát hiện thật sự có thể sắp xếp chúng thành rất nhiều hình mẫu khác nhau, nhưng chẳng có mấy cái liên quan đến dinh thự thú bông, hơn nữa cũng không ai biết đó là hình mẫu nào.

Kế tiếp bọn họ lại dứt khoát bày tất cả 256 ô vuông ra, ghép chúng thành một ô vuông lớn 16x16, rồi nhóm người chơi xem nó như một bản trò chơi mô phỏng mà xúm lại thảo luận.

Tất cả các định luật đặc thù, các hoa văn đặc biệt, các công thức toán học đều được mang ra thảo luận qua một lần.

Tình trạng như thế kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng con thỏ lớn ngược lại không hề nóng nảy một chút nào, cũng không cấm người chơi thảo luận hay lên tiếng an ủi Vệ Mẫn Mẫn.

Nó cầm cái búa đầy màu sắc đứng sau lưng cô gái, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười quái dị, điều này khiến cho tinh thần Vệ Mẫn Mẫn vốn đã chịu áp lực cực lớn nay lại càng thêm căng thẳng tới cực điểm, lòng bàn tay nắm con chuột đều ướt đẫm mồ hôi.

"Nên làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ......" Vệ Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm hộp giấy màu trắng trên màn hình không ngừng lặp lại những lời này, nhưng không ai có thể trả lời cho cô biết.

Toàn bộ người chơi đều không có gì chắc chắn.

Lại qua 10 phút nữa, Vệ Mẫn Mẫn vẫn không thể nào xuống tay, đổ rất nhiều mồ hôi và nước mắt, hơn nữa thần kinh vẫn luôn căng thẳng khiến cô có chút hoa mắt chóng mặt, trong lúc mê man, hai tay mềm nhũn, cơ thể ngã dần về phía sau.

Lúc ngón tay sắp buông ra, cô đột nhiên tỉnh táo lại, hoảng sợ thất thố dùng sức chộp lấy, chỉ nghe cạch một tiếng, cô thế nhưng lại nhấn trúng chuột trái!

"A a a a!!" Tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên, khiến Kỷ Vô Hoan đang mải mê suy nghĩ cũng phải giật mình hoảng sợ.

Ngẩng đầu thì thấy, tay Vệ Mẫn Mẫn đang cầm lấy con chuột nhưng người lại nằm nhoài lên trên mặt bàn không dám ngẩng đầu, bất quá động tác này đã giúp Kỷ Vô Hoan thấy rõ, hoá ra là con gà bông kia đã bò dậy dùng miệng mổ một ô vuông.

Khi mổ nó còn ngẩng đầu liếc nhìn về phía camera, hé miệng như đang cười, máu từ trong miệng chảy xuống thấm ướt bộ lông màu vàng trước ngực, nó bò qua ô vuông màu trắng để lại một vệt máu, cuối cùng bò về vị trí ban đầu.

Tiếng nổ mạnh như trong tưởng tượng cũng không có xảy ra, Vệ Mẫn Mẫn run rẩy mà ngồi dậy, vui mừng phát hiện, ô vuông mà cô vừa nhấn xuống cư nhiên là một ô an toàn!

Giống như những gì con thỏ lớn đã nói, bên trong có một tờ giấy ghi chú, khi hình ảnh chuyển sang chế độ pixel, tờ giấy được con gà bông phong cách hoạt hoạ ngậm mở ra, con số được viết ở trên chính là con số 5.

"Yoho ~ chúc mừng mọi người đã tìm được mảnh giấy đầu tiên ~" Con thỏ lớn ngược lại vui vẻ vỗ tay thay bọn họ, khen ngợi nói: "Mọi người giỏi quá đi! Chỉ kém Thỏ Thỏ thông minh một chút thôi ~"

Đối với con thỏ rẻ tiền không biết xấu hổ này, tất cả mọi người đều lựa chọn ngó lơ.

Lúc này nhìn thấy con số, Kỷ Vô Hoan lại nghĩ tới trò chơi dò mìn, chẳng lẽ đây thật sự là một trò chơi dò mìn ư?

Trò chơi dò mìn hay còn được gọi là trò chơi gỡ bom, rất nhiều người chơi đều biết quy tắc của nó, đó là bên cạnh một ô trắng nhất định sẽ có một ô an toàn và một ô chứa bom, ngoài ra còn có ô số, con số trên đó tương đương với một gợi ý, mục đích của trò chơi này là muốn tìm ra tất cả các ô an toàn và đánh dấu các quả bom dựa theo gợi ý đó.

Mà cái gọi là con số gợi ý sẽ đại biểu cho việc lấy nó làm trung tâm, trong vòng 9 ô xung quanh sẽ có số bom tương ứng.

Ví dụ như nếu mở ra ô số 5, điều đó có nghĩa là 8 ô xung quanh nó sẽ có 5 cái là bom.

Nhưng trong trò chơi dò mìn thông thường chỉ có các con số từ 1 đến 8, nói cách khác xung quanh nhiều nhất chỉ có 8 quả bom, nhưng số cao nhất trong trò chơi này lại là 17, cũng có nghĩa là không thể áp dụng phạm vi là 9 để xem xét, hoặc nói nó không thể nào là quy tắc 9x9 được.

Hơn nữa trong trò chơi này ngoại trừ các mảnh giấy ra thì còn lại tất cả đều là bom, tổng số bom quá nhiều, đừng nói là 9 ô vuông, ngay cả mười hai ô vuông cũng không thể lấp đầy.

Cho nên nó cũng không giống trò chơi dò mìn lắm.

Trên thực tế thời buổi bây giờ có rất ít người chơi mấy thể loại trò chơi như game dò mìn này, rốt cuộc thì đây đã là thời đại nào rồi, ai sẽ còn chơi mấy loại mini game lỗi thời trên máy tính như này nữa?

Kỷ Vô Hoan ngày thường cũng giống như hầu hết những người trẻ tuổi khác, đều thích chơi LOL hay ăn gà thôi.

Hai ngày trước cậu còn lấy thân phận Tô Tô tổ đội với Nhiếp Uyên, tuy rằng ăn liên tiếp mấy con gà, nhưng cái tên Tròn Tròn trong vũ trụ "thẳng" nam sắt thép kia, ghét bỏ đồ ăn của cậu thì thôi đi, cư nhiên còn dám coi cậu như một cái túi cấp bốn mà sử dụng!

Đối mặt với sự trêu chọc sắc tình của cậu, lời nói ngược lại còn trở nên ít đi, suốt cả quá trình chỉ nói vòng qua vòng lại có mấy câu: "Cầm lấy, tránh ra, bọn họ đều chết hết rồi, quăng túi máu cho tôi, đi thôi."

Đúng là xứng đáng không có người yêu!

Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan bóp lấy cánh tay Nhiếp Uyên để trút giận.

"Sao?"

"Em gái nhỏ này, tay của em nhỏ thật nha, vừa trắng trẻo vừa non nớt, chậc chậc chậc."

"......" Nhiếp Uyên có chút nhịn không nổi! Hắn nắm lấy cổ tay Kỷ Vô Hoan kéo vào trong ngực, giọng điệu mạnh mẽ nói: "Đừng lộn xộn."

Mặt đối mặt ở khoảng cách gần như thế, Kỷ Vô Hoan đột nhiên có một loại cảm giác như bản thân đang bị đùa giỡn, không hiểu sao có chút không được tự nhiên, nhưng nếu cứ như vậy rụt tay lại không khỏi hơi bị mất mặt quá.

Thế là cậu động thủ ôm ngược lại eo Tròn Tròn: "Em gái, em biết không? Dáng vẻ khi em chủ động cũng thật đáng yêu."

Nhiếp Uyên: "......" Quá thiếu chịch, quá thiếu chịch.

Kỷ Vô Hoan tán tỉnh xong lại quay lại vấn đề vừa rồi.

Đây rốt cuộc có phải là một trò chơi dò mìn hay không? Xét theo quy tắc thì hẳn là không, nhưng con thỏ lớn đã từng nói qua, trên cơ bản tất cả những người có mặt ở đây đều đã từng chơi qua trò chơi này, cho dù chưa chơi cũng sẽ biết quy tắc.

Lúc này những người chơi khác cũng nghĩ đến game dò mìn, sôi nổi thảo luận, có người cầm lấy tờ giấy mô phỏng trò chơi dưới đất tiến hành các loại giả thiết.

Trước máy tính Vệ Mẫn Mẫn như đột nhiên nhìn thấy hy vọng, cố gắng tập trung tinh thần, mắt trông mong chờ đợi.

Con gà đồ chơi trên màn hình từ khi trở lại bên cạnh hộp giấy thì không còn chạy lung tung nữa, chỉ là thỉnh thoảng nó lại đột nhiên ngẩng đầu lên hù dọa người chơi, khiến cho Vệ Mẫn Mẫn khóc thét mấy lần.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, nhóm người chơi vẫn không tìm ra được thứ tự sắp xếp hợp lý nhất, lại mất hơn ba mươi phút nữa, cũng may Vệ Mẫn Mẫn đang ngồi, nếu mệt quá thì vẫn có thể nằm xuống bàn nghỉ ngơi một lát.

Cuối cùng con thỏ lớn cũng lộ ra sự mất kiên nhẫn, nó đột nhiên nói: "Hì hì, Tiểu Mẫn Mẫn, Thỏ Thỏ chỉ cho bạn thêm mười phút nữa thôi ~ nếu bạn vẫn không tìm được đáp án chính xác thì sẽ thất bại đó nha ~"

"Ê, sao mày lại có thể như vậy, làm gì có quy tắc trò chơi nào như thế!" Lập tức có người chơi kháng nghị nói: "Chúng ta chỉ cần hoàn thành 7 mini game trong vòng bốn ngày là được chứ gì?"

Con người đều là loài động vật ích kỷ, một khi Vệ Mẫn Mẫn thua trò chơi, cũng không biết ai sẽ là người chơi tiếp theo, trước mắt xem ra có vẻ như con thỏ lớn sẽ tiếp tục lựa chọn, cho nên hiển nhiên ai cũng hy vọng cô ấy có thể tiếp tục chiến đấu.

"Quy tắc trò chơi vốn dĩ chính là do Thỏ Thỏ quyết định a!" Con thỏ lớn nói như đúng rồi, cực kỳ thiếu đánh.

"Mày!" Nhưng nhóm người chơi thật sự không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể trừng mắt nhìn nó.

Giống như sét đánh ngang tai, khuôn mặt Vệ Mẫn Mẫn vốn đã tái nhợt giờ đây càng không còn một giọt máu, thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi chỉ còn lại ba phút cuối cùng, con thỏ lớn bắt đầu cười hì hì hì thật to.

"Không, không, không!" Vệ Mẫn Mẫn nhìn nó giơ cây búa lên, sợ tới mức lắc đầu, trong lòng vô cùng hoảng loạn, chỉ có thể tùy tiện bấm đại hai ô.

Cùng với hai tiếng nổ mạnh "bùm", "bùm", con thỏ lớn nở nụ cười vui vẻ.

"Hì hì hì ~"

"A a a a a!!" Vệ Mẫn Mẫn thét chói tai, từ trên ghế nhảy dựng lên.

Cùng lúc đó, Kỷ Vô Hoan nhìn con gà bông miệng đầy máu tươi trên màn ảnh, đột nhiên nảy ra một ý tưởng xưa nay chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top