Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 164

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Không phải cậu chưa từng ngồi lên chân Nhiếp Uyên, đừng nói trước đây ở nhà hắn ăn mì, xưa nay đánh nhau ăn vạ cũng là chuyện thường ngày.

Khi còn nhỏ, sức khoẻ của Kỷ Vô Hoan yếu cực kỳ, đặc biệt là hồi học tiểu học, cứ như không thích nghi được với thời tiết, hễ tí là bị cảm phát sốt, hễ tí là dị ứng với phấn hoa, hễ tí là chóng mặt, nôn mửa, tiêu chảy, thường xuyên bị bệnh phải xin nghỉ, sống như một con ma ốm, mọi người vẫn hay gọi vui cậu là "em gái Kỷ".

Đương nhiên Nhiếp Uyên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để trào phúng cậu, lần nào hắn cũng lấy cớ giáo viên nhờ hắn tới đưa sách bài tập mà chạy qua nhà Kỷ Vô Hoan, khinh bỉ cười nhạo cậu các kiểu các thứ.

Có lần khi cậu đang bị cảm nặng nhất, hắn còn đứng bên ngoài cửa sổ phòng ăn kem, vừa ăn vừa liên tục bẹp miệng.

Lúc đó là những tháng nóng nhất của mùa hè, một đám đều hận không thể lột áo cởi trần ngồi ngốc ở trong phòng máy lạnh, nhưng Kỷ Vô Hoan lại không thể không ở trong ổ chăn.

Cho nên đây là chuyện mà con người có thể làm sao?!

Nhưng điều Kỷ Vô Hoan tức nhất là, cậu có đánh cũng đánh không lại, chửi cũng không có sức để chửi, loạng choạng bò dậy, thật vất vả mới đi tới trong sân, đứng ở trước mặt Nhiếp Uyên, chống nạnh, hùng hổ...... Ngã xuống! Ngã đập đầu vào trong người hắn, sau đó bắt đầu gào khóc, trách móc hắn bắt nạt mình.

Vừa hay đúng lúc ông Nhiếp đi câu cá về, tận mắt nhìn thấy thằng cháu trai nhà mình đẩy Kỷ Tiểu Hoan bất lực, đáng thương, yếu ớt ngã xuống đất.

Lúc ấy Kỷ Vô Hoan vừa thấp vừa gầy, mỏng manh yếu đuối, giống y như củ cải nhỏ không có năng lực phản kháng, mặt đều khóc thành cái bánh bao, ông Nhiếp tức giận đến mức quăng luôn cần câu ngay tại chỗ, tóm lấy thằng cháu trai đánh cho một trận nhừ đòn.

Từ đó về sau, Kỷ Vô Hoan đã phát hiện ra cách để đối phó cái tên đối thủ một mất một còn này, Nhiếp Uyên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông nội của hắn ha ha!

Vì thế kỹ năng ăn vạ của cậu cũng càng thêm thuần thục, chỉ cần Nhiếp Uyên dám ở trong sân bắt nạt cậu, không đợi hắn kịp động thủ thì một giây sau cậu đã ngã vào trong ngực đối phương, ngồi ở trên đùi hắn bắt đầu diễn cảnh "đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực".

Về phần lý do tại sao á? Cậu đâu có ngu, đương nhiên là vì sàn nhà vừa cứng lại vừa dơ rồi!

Chờ tới khi ăn vạ xong, cậu sẽ đe doạ hắn mình đi mách ông Nhiếp! Điều quan trọng là ông Nhiếp luôn xuất hiện rất đúng thời điểm.

Nhiếp Uyên đã từng rất nghi ngờ cái cuộc đời này, vận may của Kỷ Vô Hoan thật sự cmn nghịch thiên!

Nếu đổi thành người khác, bị người lớn trong nhà đánh nhiều lần như vậy nhất định họ sẽ nhụt chí, nhưng hắn là ai? Năm 3 tuổi hắn đã là đại ca đứng đầu nhà trẻ, bây giờ càng là đại ca của lớp, ngay cả mấy tên côn đồ khoá trên hắn còn dám đánh, đương nhiên không thể cứ thế nhận thua được, vì vậy huyết hải thâm thù giữa hắn và Kỷ Vô Hoan càng kết càng sâu.

Cho nên theo lý mà nói, việc Kỷ Vô Hoan ngồi ở trên đùi Nhiếp Uyên hẳn là một việc rất quen thuộc và bình thường mới đúng.

Quả thật, cái "cảm giác đánh rắm" vẫn là cái "cảm giác đánh rắm" kia, nhưng trong lòng cậu lại có chút thay đổi vi diệu, cảm giác xấu hổ hồi nhỏ vốn ít đến đáng thương của thanh niên nay lại hơi ngo ngoe rục rịch.

"......"

Trong lúc im lặng, cậu có chút tò mò phản ứng của Nhiếp Uyên, nhưng khi quay đầu nhìn sang, trên mặt người đàn ông cũng không có bất kỳ biểu tình gì khác, chỉ có ánh mắt là hơi né tránh một chút, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

"...... Không có gì."

"Ừ." Giọng điệu của Nhiếp Uyên tương đối bình tĩnh.

Ừ?! Người mình thích đang ngồi trên đùi mình mà thái độ sao thờ ơ thế!?

Kỷ Vô Hoan không hiểu sao hơi cảm thấy khó chịu, do mị lực của cậu thấp quá hay là do Tròn Tròn không được nhỉ!

Nghĩ đến đây, thanh niên làm bộ điều chỉnh tư thế, nhưng thực chất là đang bắt đầu dùng sức vặn vẹo mông, "vô tình" lùi về phía khu vực ái muội nào đó ở phía sau, ngón tay đang bị đè thậm chí còn hơi nhếch lên, câu lấy đầu ngón tay của người đàn ông, nhéo nhéo.

Cậu không tin! Lấy mị lực của bản thân lại không trị được Tròn Tròn rác rưởi!?

"Đừng lộn xộn!" Nhiếp Uyên đột nhiên dùng tay trái đè eo cậu, tay phải cầm chuột cũng đè xuống, giọng nói trầm thấp có chút thô bạo: "Làm chính sự!"

Kỷ Vô Hoan không biết rằng, người đàn ông bề ngoài trông có vẻ vô cùng bình tĩnh thậm chí có phần lãnh đạm ấy, thực chất toàn thân đang cứng đờ, nhịp tim cũng đang bắt đầu điên cuồng gia tốc.

Cậu lại càng không biết, thực ra chỉ cần lùi về sau một tí nữa thôi là cậu có thể cảm nhận được độ cứng của Tiểu Tròn Tròn ~

Kỷ Vô Hoan một bên ở trong lòng lên kế hoạch lát nữa tìm cơ hội lưu manh tiếp, một bên thu tâm chơi đùa lại, mở to hai mắt nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.

Cuối cùng cậu cũng có thể xem cận cảnh toàn bộ giao diện trò chơi.

Giống như khi nhìn từ bên ngoài vòng tròn phấn, toàn bộ giao diện chỉ có hai loại đồ vật, một là ô lưới màu trắng tựa như trò chơi dò mìn và hai là Thú Gà Bông màu vàng khủng bố kia.

Ô lưới trò chơi chiếm diện tích lớn nhất, tới 2/3 toàn bộ màn hình, chiều dài, chiều rộng và chiều cao ít nhất là 3 mét.

Kỳ quái chính là màn hình máy tính rõ ràng không lớn, nhưng lại có thể nhìn rõ mỗi một ô vuông ở phía trên, hơn nữa độ nét không giống như máy tính đời cũ, quả thực có thể sánh ngang với những màn hình máy tính tốt nhất trên thị trường hiện nay.

So với ô lưới trò chơi khổng lồ màu trắng, Thú Gà Bông ngược lại trông rất nhỏ, nó nằm cuộn tròn ở phía trên màn hình, bên cạnh ô lưới với tư thế kỳ quặc.

Nếu nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái ót và phần lưng phủ đầy lông tơ màu vàng của Thú Gà Bông. Trong mơ hồ, Kỷ Vô Hoan còn phát hiện ở giữa lưng nó có một đường khâu màu đỏ khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới máu.

Nhìn kỹ hơn nữa còn sẽ phát hiện, mặc dù cánh tay của Thú Gà Bông giống cánh tay người, nhưng chúng lại phát triển ngược lại, cánh tay của người bình thường sau khi uốn cong sẽ có hình chữ L, nhưng cánh tay của Thú Gà Bông lại có hình chữ L ngược, cứng ngắc như bị ai đó đột ngột bẻ gãy, buông thõng xuống sàn cực kỳ mất tự nhiên, hai chân co quắp quỳ rạp trên mặt đất, tầm nhìn bị cơ thể che khuất.

Động tác này trái lại có mấy phần giống một con gà nằm trên mặt đất thật, đầu của nó thỉnh thoảng sẽ di chuyển, như đang gật đầu, động tác không lớn, hơn nữa rất chậm, nếu không nhìn kỹ thì sẽ hoàn toàn không phát hiện ra.

Không biết nó đang làm cái gì.

Vì để nhìn rõ hơn, Kỷ Vô Hoan lại xê dịch mông trái phải mà không hề biết rằng nhịp tim của Nhiếp Uyên ở phía sau thật vất vả lắm mới ổn định lại nay lại bắt đầu tăng tốc, ngay cả phản ứng cơ thể cũng càng trở nên dữ dội hơn.

Giờ phút này, người đàn ông thậm chí còn hơi cảm thấy may mắn vì mình đang mặc váy, bởi vì ít nhất không thể nhìn ra được gì!

Kỷ Vô Hoan sau khi nhìn rõ tất cả đồ vật ở trên màn hình máy tính thì vẫn dán sát vào màn hình, mặt đều dính chặt lên đó, ngồi im bất động gần hơn mười phút, không nói một lời.

Khiến cho những người chơi khác ở bên ngoài vòng tròn phấn có chút đứng ngồi không yên, chẳng lẽ chỉ cần nhìn qua là có thể biết đâu là bẫy, đâu là mảnh giấy sao? Cậu ta có năng lực đặc biệt?

Bọn họ tò mò đồng thời cũng hơi lo lắng không biết cậu có bị trúng tà hay không, Chư Tuyết mở miệng hỏi: "Anh Ngải, anh đang nhìn gì thế?"

"Đợi." Kỷ Vô Hoan cũng không quay đầu lại mà chỉ phun ra một chữ, dáng vẻ hết sức chuyên chú kia hiển nhiên là không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.

"Cậu đang đợi cái gì?" Một người chơi khác tò mò hỏi, gã cùng đồng bạn tới gần vòng tròn phấn, đứng ở bên ngoài rìa quan sát, cố gắng đoán xem cậu đang nhìn cái gì.

Lần này Kỷ Vô Hoan không có trả lời, bởi vì đầu Thú Gà Bông trên màn hình đang động!

Tuy trên thực tế nãy giờ nó vẫn luôn cử động, nhưng lần này thì khác! Động tác của nó rất lớn, cổ gà vặn vẹo, cả cái đầu đột nhiên quay ngoắt 180 độ trực tiếp hướng ra sau, hai tròng mắt màu đỏ lồi ra nhìn bọn họ chằm chằm, cái mỏ gà đang mở một lần nữa lộ ra cái nướu màu đỏ tươi y hệt như con người! Trong miệng tràn đầy máu tanh, giữa kẽ răng còn dính thịt vụn, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả lông gà trên cằm, ào ào chảy xuống.

Hình như nó đang cười to!

"Mẹ nó!" Hai người chơi đứng bên ngoài vòng tròn phấn không hề chuẩn bị tâm lý, đột nhiên không kịp đề phòng giật mình sợ chết khiếp!

Cảm giác này giống như một người đang đi bình thường trên đường, trong lúc vô tình ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện người đi phía trước đang quay đầu nhìn mình, trên mặt còn mang theo nụ cười âm trầm vặn vẹo.

Đáng sợ nhất chính là, cơ thể hắn không hề nhúc nhích, chỉ có đầu là chuyển động!

Cái cổ gà ẩn dưới lớp lông màu vàng kia hình như lại bị mắc kẹt, nó giật giật lắc lắc, cực giống mấy con búp bê lật đật đặt ở trên xe, hơn nữa biên độ càng lúc càng lớn, trong miệng gà phát ra âm thanh "Cạc cạc cạc ——".

Giống như là dùng ngón tay gõ nhanh vào bề mặt thủy tinh, vô cùng bén nhọn chói tai.

Kỷ Vô Hoan coi như đã hiểu tại sao lúc nãy Vệ Mẫn Mẫn lại giật mình như thế, cảnh tượng này quả thật đủ kinh dị, nếu đổi lại là cậu của mấy tháng trước khi mới tiến vào trò chơi Rubik, chỉ sợ cũng sẽ bị dọa mà hét ra tiếng!

Nhưng bây giờ tốt xấu gì cậu cũng đã là người chơi kinh qua mấy trò chơi rồi, mức độ thế này vẫn chưa đến mức dọa cậu tiểu ra quần, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cậu biết thứ đồ chơi này không thể cách màn hình tổn thương cậu được.

"Cạc cạc cạc cạc ——" Sau khi đầu gà liên tục lắc lư vài giây, nó cạch một tiếng quay về vị trí cũ.

Đám người chơi đang vây xem ở phía sau ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ nó, tôi thiếu chút nữa cho rằng nó muốn từ trong màn hình chui ra chứ."

"Chắc là không đâu, nếu nó có thể ra ngoài được thì đã ra từ sớm rồi."

"Chưa chắc, nói không chừng......"

"Phi, cái miệng quạ đen!"

Chư Tuyết cũng đi tới bên cạnh vòng tròn phấn, rướn cổ lên nhìn một lát rồi hỏi Kỷ Vô Hoan: "Anh Ngải, thế nào?"

"Còn cần xác nhận một lần nữa." Kỷ Vô Hoan đáp, cậu quay đầu liếc nhìn Nhiếp Uyên ở phía sau, đối phương vẫn không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, tựa như không hề quan tâm đến những gì cậu đang làm lúc này.

Bọn họ sau khi bị con thỏ lớn nhận định thành một người, không khác gì châu chấu bị cột chung một sợi dây, trong tất cả trò chơi sau này, chỉ cần một người phạm lỗi, người kia cũng xong đời luôn.

Chuyện liên quan tới sống chết, Nhiếp Uyên đều không để bụng như vậy sao?

Thật ra, cẩn thận ngẫm lại, từ lần đầu tiên tiến vào trò chơi cho đến bây giờ, người đàn ông dường như vẫn luôn có thái độ ấy, yên lặng bồi ở bên cạnh cậu, bất luận là tình huống như thế nào, cũng chưa bao giờ hỏi nhiều thêm một câu.

—— Cậu nói, tôi làm.

Nhưng giống như lời hắn đã nói, chỉ cần là kế hoạch của Kỷ Vô Hoan, hắn đều sẽ thực hiện ngay lập tức.

Đây là một loại tin tưởng không lời.

Kỳ thật Kỷ Vô Hoan cũng giống như vậy, cũng không biết bắt đầu từ trò chơi nào, chỉ cần phát hiện Nhiếp Uyên ở bên cạnh, cậu liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Trong lúc vô tình cũng trở nên có chút ỷ lại vào hắn.

Ví dụ như hiện tại, người đàn ông phía sau dù không nói gì, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cậu, bảo vệ cậu bên dưới.

"Sao thế?" Nhiếp Uyên bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên.

"Em gái." Kỷ Vô Hoan chớp chớp mắt, khóe miệng đỏ bừng nhếch lên, cậu ngửa người ra sau, ngẩng đầu hôn lên cằm người đàn ông một cái bẹp: "Em thật sự không suy xét đến việc làm bạn gái anh hả?"

"Không suy xét." Nhiếp Uyên trả lời rất nhanh.

Đùa hả? Quân tử thà chết chứ không chịu nhục, ha, có muốn thì cũng phải là bạn trai mới đúng?!

Phi! Gặp quỷ! Nhiếp Uyên vội vàng ném cái ý tưởng quỷ dị kia ra khỏi đầu, hắn cũng không hề nhận ra suy nghĩ của mình đã thay đổi từ: Muốn giết chết cậu —— có chút đáng yêu —— quá đáng yêu —— có làm cũng phải làm bạn trai.

Kỷ Vô Hoan trái lại cũng không thấy tức giận, cười liếc mắt nhìn con thỏ lớn đứng ở phía sau, cố gắng hạ thấp giọng, nói nhỏ: "Em gái, đợi lát nữa em nhìn chằm chằm bên dưới đầu gà nhé, chú ý xem bên dưới sàn nhà có cái gì không, anh phụ trách nhìn miệng nó."

Đầu gà này quay quá nhanh, lần trước cậu nhìn không rõ.

"Ừm." Nhiếp Uyên vẫn như cũ không hỏi mà đồng ý.

Vừa dứt lời, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, đầu gà đột nhiên quay lại, tựa như trước đó, nó quay ngắt 180 độ rồi bắt đầu điên cuồng lắc lư trái phải.

Kỷ Vô Hoan tập trung tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm miệng nó, lần này cậu đã có thể thấy rõ, máu thịt trong miệng Thú Gà Bông đã trở nên nhiều hơn!

Cùng lúc đó, Nhiếp Uyên cũng thấy rõ, ở bên dưới đầu gà, phía trên sàn nhà kia là một bãi máu thịt, bên trong rõ ràng còn có tai, ngón tay và các bộ phận khác của con người lẫn lộn ở trong đó!

Thì ra nãy giờ nó vẫn luôn vùi đầu mổ thịt người!

Nhiếp Uyên lập tức nói tất cả những gì mình thấy cho Kỷ Vô Hoan.

"Mau, click vào nó!" Kỷ Vô Hoan hai mắt sáng lên, đột nhiên mở miệng, người đàn ông cũng phản ứng rất nhanh, hai người đồng thời cầm chuột bắt đầu di chuyển.

Click vào gà?! Những người chơi đứng bên ngoài vòng tròn phấn đều sửng sốt, cho rằng "nó" ở đây là đang ám chỉ "gà", lúc này như chợt hiểu ra.

Đúng nha, trò chơi này cũng không nói chỉ có thể click vào những ô vuông ở trên ô lưới trắng, con gà bông này cũng tồn tại ở trên giao diện trò chơi mà!

Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.

Thứ hai người click vào chính là bãi máu thịt kinh tởm ở trên mặt đất kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Não của Tròn Tròn: Tôi không hề muốn 【 bíp ——】 cậu ta

Cơ thể của Tròn Tròn: Không, ngươi muốn, ngươi muốn, ngươi cực kỳ muốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top