Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Trong nháy mắt Kỷ Vô Hoan mở miệng, Nhiếp Uyên liền lập tức dời sức mạnh trong tay đi, chỉ nhẹ nhàng bao phủ ở phía trên để thanh niên kéo.

Động tác của Kỷ Vô Hoan rất nhanh, một giây trước khi đầu gà quay trở lại vị trí cũ, cậu đã kịp click trúng bãi máu thịt ghê tởm ở trên sàn.

Bởi vì sàn nhà của dinh thự được trải một tấm thảm màu đỏ sẫm nên nếu không để ý kỹ thì sẽ rất khó để phát hiện ra đồ vật nằm bên dưới cơ thể Thú Gà Bông.

Đám quần chúng đang vây xem ở bên ngoài vòng tròn phấn đều hết sức ngạc nhiên trước thao tác này, có người suy đoán nói: "Chẳng lẽ mấy mảnh giấy trên thực tế bị giấu ở bên trong thứ này?"

"Phải không?"

Không, tất nhiên là không rồi.

Đầu tiên chính miệng con thỏ lớn đã nói, trong 256 ô vuông có 17 mảnh giấy, ngay cả khi nó nói dối thì Vệ Mẫn Mẫn cũng đã thật sự tìm thấy một mảnh giấy ở trong những ô vuông đó.

Vậy nên những mảnh giấy đó chắc chắn vẫn nằm bên trong ô lưới trò chơi màu trắng.

Đây rốt cuộc là loại trò chơi gì? Bọn họ đã thử suy đoán rất nhiều, nào là quét mìn, sudoku thậm chí là nhảy ô, hay truy tìm khó báu, nhưng có lẽ bọn họ đã nghĩ quá phức tạp.

Kỳ thật con thỏ lớn ngay từ đầu đã nói luôn đáp án, đây là một "trò chơi rút thăm", không sai nó thật sự chỉ là một trò chơi rút thăm mà thôi.

Cho nên trò chơi này mới không có quy tắc, hoàn toàn là dựa vào may mắn, xác suất tìm được 17 mảnh giấy trong 256 ô vuông không quá 7%, hơn nữa mỗi người chỉ có thể sai ba lần.

Luật chơi là như thế, nhưng luật chơi này gần như chỉ nhắm vào người chơi chứ không bao gồm Thú Gà Bông ở trong đó.

Nó có thể mổ ô vuông mà người chơi đã chọn mà không chịu bất kỳ tổn thương nào, hay nói cách khác là nó có số lần vô hạn.

Cho nên những gì Kỷ Vô Hoan phải làm là lợi dụng nó.

Thời điểm click chuột vào, suy đoán của thanh niên đã được kiểm chứng, đống máu thịt kia quả nhiên được con chuột "nhặt" lên!

Còn con Thú Gà Bông vốn đang mổ bãi máu thịt kia tựa hồ hơi ngẩn ra một chút, đầu gà đột nhiên quay ngoắt 180 độ, hung hăng trừng bọn họ, há mồm kêu: "Cạc cạc cạc cạc ——", cả khuôn mặt gà méo xệch vì tức giận, rướn cổ ra định cắn.

Cũng may Kỷ Vô Hoan đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không có bị hù, cậu phản ứng rất nhanh, đột ngột kéo con chuột di chuyển tới ô lưới trắng, khiến cho mỏ gà mổ vào không khí.

Đồ ăn bị cướp, con Thú Gà Bông phản ứng rất là dữ dội! Nó phẫn nộ kêu lên, cái mặt quay ra đằng sau trở nên cực kỳ dữ tợn, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu chói tai, hai mắt đỏ như máu gắt gao trừng bọn họ chằm chằm.

Kỷ Vô Hoan khống chế những ngón tay có chút run rẩy vì khẩn trương của mình, Nhiếp Uyên cũng nhẹ nhàng dùng sức, hai người gắt gao ấn giữ chuột trái, không ngừng kéo lê.

Thú Gà Bông thấy thị uy không hiệu quả bèn ngoẹo cổ lại, nằm sấp trên mặt đất, bò tới chỗ bãi máu thịt kia hòng giành lại thức ăn.

"Ngon!" Kỷ Vô Hoan hai mắt sáng lên, ngay khi Thú Gà Bông dùng tư thế quỷ dị bò sang đây, cậu liền thả con chuột ra, bịch một tiếng, bãi máu thịt ghê tởm kia rơi xuống ô lưới trắng.

Thú Gà Bông cố gắng bò qua, vùi đầu mổ miếng thịt rơi trên ô lưới trắng hai cái, giây tiếp theo, hai tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ căn phòng đều rung chuyển, thời điểm nó mổ miếng thịt, cái mỏ sắc bén lướt qua phía trên, đồng thời mổ luôn hai ô vuông bên dưới!

Kỷ Vô Hoan lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình, giao diện pixel cũng không có xuất hiện, điều đó có nghĩa là mạng sống của cậu vẫn chưa bị trừ.

Thành công rồi!

Không sai, đây chính là kế hoạch của cậu, lợi dụng đống máu thịt mà nãy giờ con Thú Gà Bông vẫn luôn mổ để dụ nó đi mổ mấy ô vuông ở trên ô lưới trắng, để nó đi dò mìn!

Điều kiện thất bại của trò chơi là: Người chơi bấm vào ba ô vuông ở trên ô lưới, nếu có bẫy thì sẽ mất mạng, nhưng nếu người chơi không bấm vào thì sao? Tự Thú Gà Bông nó mổ ô vuông chứ đâu liên quan gì tới bọn họ đâu.

Quả nhiên, khi con Thú Gà Bông tiếp tục mổ đống máu thịt kia, mấy ô vuông ở phía dưới cũng lần lượt nổ tung, trong nháy mắt mất hơn 7 cái bẫy rập, mà Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên vẫn lông tóc vô thương!

"ĐM?!" Những người chơi ở bên ngoài vòng tròn phấn nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, nhìn bọn họ thao tác, ai nấy cũng đều cả kinh trợn mắt há mồm.

Còn có thể chơi như vậy sao?!

Bởi vì mỏ của Thú Gà Bông vô cùng bén nhọn, giống như cái dùi, cho nên mỗi lần nó chỉ có thể mổ được một ít thịt vụn, do đó nó ăn rất chậm, sau khi mổ xong tất cả các ô vuông ở xung quanh, Kỷ Vô Hoan liền thừa dịp lúc nó quay đầu, ngay lập tức kéo bãi máu thịt kia đi tiếp.

Thú Gà Bông tức giận đến mức trực tiếp kêu lên "Cạc cạc cạc", nhưng nó lại không thể làm gì được, nó không có cách nào chống lại sức mạnh của con chuột, vì vậy chỉ có thể nhìn Kỷ Vô Hoan kéo đồ ăn đi.

256 ô vuông được phân bố đều trên một hình vuông lớn có diện tích 9 mét vuông, mỗi ô chỉ có kích thước 1 cm vuông, khối thịt kia lại to bằng đầu người nên Thú Gà Bông mỗi lần mổ xuống là có thể mổ tới 10 ô vuông.

Trong lúc nhất thời toàn bộ căn nhà gỗ đều bị bom nổ oanh tạc ầm ầm, mấy mảnh giấy cũng dần dần lộ ra.

Đúng như Kỷ Vô Hoan suy đoán, những mảnh giấy đó không hề phân bố theo một quy luật nào, khoảng cách giữa chúng cũng rất xa nhau, nếu bọn họ cứ ngu ngốc mơ mơ hồ hồ tìm kiếm trên ô lưới trắng một cách mù quáng như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ chết không thể nghi ngờ.

Mười phút sau, tất cả ô vuông ở trên ô lưới trắng đều bị nổ tung, 17 mảnh giấy được gom đủ, cùng lúc đó, màn hình máy tính cũng chuyển sang phong cách pixel, phiên bản hoạt hình đáng yêu của con Thú Gà Bông đang nằm trên mặt đất, hai mắt nó xoay tròn, cái cánh giương cao lá cờ trắng.

Chính giữa màn hình bắn ra dòng chữ phong cách hoạt hình cỡ to: "Bạn thắng."

Kỷ Vô Hoan quay đầu nhìn về phía con thỏ lớn.

Cậu cứ tưởng nó sẽ nổi trận lôi đình, nhưng kết quả lại không, nó đứng ở phía sau vòng tròn phấn kích động vỗ tay, dùng âm thanh mềm mại khen ngợi: "Chúc mừng chúc mừng ~ không hổ là Tiểu Ngải Ngải và Tiểu Lộ Lộ, các bạn đã hoàn thành trò chơi nhỏ đầu tiên! Thật sự rất tuyệt vời! Thỏ Thỏ chúc mừng hai bạn! Hai bạn có muốn một cái ôm yêu thương từ Thỏ Thỏ không?" Nói xong nó giang hai cánh tay định nhào tới.

Kỷ Vô Hoan: "Không cần."

Nhiếp Uyên: "Cút ngay."

Thỏ Thỏ: "Anh anh anh!"

Thời điểm nghe chính miệng con thỏ lớn nói đã hoàn thành trò chơi, Kỷ Vô Hoan mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ cậu mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, mấy ngón tay cũng hơi run rẩy.

Vừa rồi vì để tránh vô tình click nhầm vào những ô vuông chưa được kích hoạt, mỗi bước đi cậu đều vô cùng cẩn thận, đôi mắt càng bởi vì nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu mà trở nên khô khốc không thôi.

Lúc này khi được thả lỏng, cậu liền nhịn không được muốn —— nhây.

Cậu nắm lấy bàn tay đang định giơ lên của người đàn ông, ngồi ở trên đùi hắn xoay người lại, khoé mắt hơi nhếch lên, bên trong có chút tà mị quyến rũ, tay đặt lên vai hắn, cười hỏi: "Em gái, hồi nãy anh có đẹp trai không?"

"......"

"Có phải em muốn lấy thân báo đáp không? Hửm?"

Kỷ Vô Hoan dùng ngón tay chọc nhẹ lên khóe miệng người đàn ông, một ngón tay khác thì như có như không sờ soạng eo của hắn, vừa vặn sờ trúng chỗ rách ở vạt váy phía sau lúc trước bị hắn xé toạc, cậu bèn duỗi tay ra kéo một chút.

Kết quả là phía trước váy vì thế mà bị bung ra, cho nên...... cậu vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy hai cái hạt nho nhỏ nhô ra, hơn nữa không biết xuất phát từ tâm lý quỷ dị nào, cậu liền không hề nghĩ nhiều mà vươn tay chạm vào nó.

"Woa......" Thật lớn, trong đầu Kỷ Vô Hoan tự nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy.

"ĐM!" Nhiếp Uyên hiếm khi mà chửi tục một tiếng, phản ứng cực gắt, đột nhiên hất tay cậu ra, nhảy dựng lên.

"Ui da ~" Kỷ Vô Hoan thiếu chút nữa té ngã, thấy người đàn ông xoay người xông ra ngoài, liền nhanh chóng đuổi theo: "Em gái, em gái, đừng có chạy lung tung!"

"Không được đi theo tôi!" Em gái nhỏ họ Nhiếp thẹn quá thành giận, hung hăng đẩy tay cậu ra, gần như dùng tốc độ nhanh nhất xoay người đi xuống lầu chạy trốn, hắn chui vào trong một căn phòng, khóa cửa lại thay quần áo, nhốt thanh niên kia ở bên ngoài.

Kỷ Vô Hoan ăn một cái đóng cửa nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, vô cùng đắc ý mà nhếch miệng, haha, quả nhiên là đàn ông!

Nếu sớm biết đơn giản như vậy thì ngoài hiện thực cậu đã không cần phải nằm vùng theo dõi, hay quấy rối đủ loại đủ kiểu rồi.

Nói một cách thẳng thắn là cậu trực tiếp giao hàng tới tận nhà rồi quyến rũ người thật không phải là xong rồi ư? Đến lúc đó tên Tròn Tròn rác rưởi kia không thừa nhận cũng phải thừa nhận!

Có phản ứng sinh lý với kẻ thù một mất một còn? Nói ra chắc cười chết người mất!

Lúc này Kỷ Vô Hoan vẫn chưa biết sau này mình sẽ hối hận vì cái mưu ma chước quỷ này tới cỡ nào!

Cân nhắc tới việc Nhiếp Uyên có lẽ cần không gian riêng tư để giải quyết vấn đề, Kỷ Vô Hoan liền hiểu ý trở về trước, trước khi đi còn không quên lưu manh hai câu: "Em gái, có cần anh giúp gì không nè?"

"......"

"Kỹ thuật anh tốt lắm đó nha, anh đặc biệt......"

"Cút!" Trong lúc thẹn quá thành giận, thiết lập tính cách của em gái nhỏ họ Nhiếp hoàn toàn sụp đổ luôn, hắn hận không thể bắt Kỷ Vô Hoan lại, hung hăng đánh cho một trận, đến khi nào cậu không dám trêu chọc hắn nữa mới thôi.

"...... Anh đặc biệt giúp người ta mặc quần áo rất giỏi." Kỷ Vô Hoan lần này chơi cực kỳ vui, sung sướng rời đi.

Đợi đến khi tới nhà gỗ, đám người chơi vốn đang nói chuyện rôm rả ngay lập tức im lặng, cùng đồng loạt nhìn sang như đang nhìn một đại lão trâu bò nào đó.

Kỷ ảnh đế sớm đã quen với việc được mọi người ngưỡng mộ và nhìn chằm chú, bởi vậy nên không hề cảm thấy mất tự nhiên một chút nào, thấy con thỏ lớn cư nhiên không có trong phòng, cậu liền đi đến một góc chuẩn bị ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát.

Chỉ là cậu hơi thấy hối hận vì đã không mang theo mấy cái đại loại như ghế gấp để ngồi.

Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, Chư Tuyết cùng đồng bạn của cô ấy thò qua, lịch sự dò hỏi Kỷ Vô Hoan: "Anh Ngải, sao hồi nãy anh nghĩ ra được cách đó thế?"

"Trực giác." Kỷ Vô Hoan giả vờ đáp như thể cậu là cao thủ, kết quả là thấy tất cả những người chơi khác đều tập trung lại đây, dáng vẻ của bọn họ tựa như những đứa trẻ hiếu kỳ, không thể không nói, cảm giác này rất đã.

Vì thế cậu liền chậm rãi giải thích: "Khối Rubik sẽ không bao giờ đưa ra một trò chơi chỉ hoàn toàn dựa vào may mắn, và nội dung của trò chơi sẽ không bao giờ vượt quá tầm hiểu biết của một người bình thường, cho nên tôi cho rằng phương pháp phá giải không nằm trên ô lưới trắng."

Bởi vậy khi mấy người chơi tự nhận là mình tốt nghiệp tiến sĩ từ các trường danh tiếng kia lôi ra đủ loại công thức mà căn bản nhiều người nghe không hiểu, điên cuồng ở xung quanh ô lưới trắng tính toán, Kỷ Vô Hoan liền cảm thấy bọn họ đang bị lừa.

"Nhưng tại sao anh lại nghĩ nó đang ăn đồ ăn? Hơn nữa còn sẽ bị thứ này dụ dỗ?"

Trong toàn bộ giao diện trò chơi, sự tồn tại của Thú Gà Bông thực ra không hề nổi bật, nếu không phải nó thỉnh thoảng quay đầu hù dọa người chơi thì bọn họ rất có thể đã bỏ qua nó, nhưng bản thân nó vẫn luôn là một phần của trò chơi!

Mà Kỷ Vô Hoan vì sao lại nghĩ tới điểm này, thật ra cũng rất đơn giản.

Bởi vì cậu tình cờ tận mắt nhìn thấy Thú Gà Bông mổ thịt người thông qua lỗ khoá cửa ở căn phòng dưới lầu, nhưng mà cho dù không nhìn thấy thì sau khi chứng kiến nửa cơ thể người trong cơ thể của con thỏ lớn, cậu cũng có thể đoán được.

Người đàn ông kia vì bị con thỏ lớn đe dọa nên chạy loạn, xui xẻo xông vào căn phòng của Thú Gà Bông, sau đó bị Thú Gà Bông đáng sợ dọa sợ tới mức cầm lấy bình hoa chủ động công kích nó.

Quy tắc đầu tiên của Khối Rubik chính là không được phép tấn công NPC trò chơi, con thỏ lớn là NPC, Thú Gà Bông cũng thế, cho nên gã bị con thỏ lớn giết chết vì đã vi phạm quy tắc đầu tiên, còn bị nó chia làm hai nửa.

Một nửa trong đó bị con thỏ lớn ăn luôn, một nửa còn lại đã đi đâu? Đáp án có thể tưởng tượng được.

Cho nên Kỷ Vô Hoan ngay từ đầu đã đoán ra con Thú Gà Bông kia nhất định là đang ăn thịt người, nhưng không dám xác định, sau này trải qua kiểm nghiệm mới phát hiện quả nhiên là như thế.

Lần đầu tiên ngẩng đầu lên, lượng máu thịt trong miệng Thú Gà Bông so với lần thứ hai không giống nhau, mà Nhiếp Uyên cũng nhìn thấy máu thịt trên thảm, từ đó có thể hoàn toàn chứng thực suy đoán của cậu.

Về phần tại sao lại nghĩ đến việc dùng đống máu thịt đó để dụ dỗ nó? Kỳ thật Kỷ Vô Hoan cũng chỉ nắm chắc tám phần.

Lúc Vệ Mẫn Mẫn đang chơi trò chơi, những người khác có lẽ không chú ý tới, chỉ có cậu nhận ra bất kể con Thú Gà Bông kia có bò tới chỗ nào trên ô lưới trắng thì cuối cùng nó đều sẽ trở về vị trí cũ.

Đương nhiên đó cũng có thể là quy định của trò chơi, quy định nó chỉ có thể ở vị trí đó.

Nhưng khi bom nổ, hay khi con thỏ lớn nói muốn giết chết Vệ Mẫn Mẫn, Thú Gà Bông trên màn hình vẫn không hề phản ứng mà chỉ biết ăn.

Ăn mãi không ngừng.

Vì thế Kỷ Vô Hoan quyết định đánh cuộc một phen, dù sao cho dù có thất bại thì cậu cũng còn Trứng Muối.

"Vậy làm sao anh biết được bãi máu thịt đó có thể bị con chuột tha đi?"

"Bởi vì góc nhìn của Thượng Đế." Kỷ Vô Hoan hỏi ngược lại: "Khi mấy người sử dụng góc nhìn tuyệt đối nhìn từ trên xuống, mấy người không muốn dùng con chuột điều khiển thứ gì đó hả?"

"......" Đây là lý do quái quỷ gì vậy?!

Mấy cái này thật ra đều là dựa vào trực giác.

Nhưng nếu Thú Gà Bông là một phần của trò chơi thì bãi máu thịt trên mặt đất kia cũng vậy, dù sao có bấm hai lần cũng không lỗ lã gì.

Kỷ Vô Hoan vốn định nếu như đoán sai liền click vào mọi thứ trên màn hình trò chơi trừ ô lưới trắng, lỡ như kích hoạt trúng cơ chế ẩn nào đó thì sao?

Đúng lúc này Nhiếp Uyên đã thay xong quần áo trở lại, con thỏ lớn cũng trở lại.

Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nhìn kỹ "cô gái nhỏ" của mình thì con thỏ lớn đã nói: "Được rồi, mọi người, chúng ta hãy hoàn thành bước cuối cùng của trò chơi rút thăm đi ~"

Nói xong, nó lấy ra một xấp giấy trắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Kỹ thuật của anh rất rất tốt đó!

Tròn Tròn: Tôi chẳng những tốt mà còn to nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top