Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Khuôn mặt đó rõ ràng là người chơi nam đầu tiên bị con thỏ lớn giết chết vì lúc trước tấn công Thú Gà Bông!

Tại sao Kỷ Vô Hoan lại đột nhiên nghĩ tới á? Bởi vì khuôn mặt của con chó bông trước mắt này hiển nhiên đã thay đổi!

Nếu nói lúc trước nó trông giống khuôn mặt tròn tiêu chuẩn của một người đàn ông thì bây giờ nó có khuôn mặt trái xoan của một người phụ nữ.

Hơn nữa, khuôn mặt phụ nữ mọc đầy lông lá màu nâu trước mắt này không hề xa lạ với bọn họ một chút nào, cặp mắt to đến kinh ngạc cùng một nửa đôi môi thế nhưng cực kỳ giống Dương Linh!

Hoá ra bên dưới bộ lông màu nâu của con chó bông lại cất giấu người chơi đã chết!

"Huhuhu...... huhuhu...... Khó chịu quá...... Đau quá......" Khóe miệng của con chó bông khẽ run, phát ra tiếng đứt quãng không rõ, như đang rên rỉ lại như đang tru lên, cặp mắt người chiếm cứ ⅓ khuôn mặt gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm, trong đôi mắt quỷ dị nhuốm đầy tơ máu, ánh mắt càng khó có thể diễn tả được.

Tràn ngập thống khổ, tuyệt vọng và oán hận, nếu nó có thể hóa thành thực thể thì đây nhất định là ánh mắt hung hãn nhất mà Kỷ Vô Hoan từng thấy.

Lúc trước bọn họ đã cảm thấy sợ phát hoảng, hiện tại sau khi biết lai lịch của con chó bông, bọn họ càng không muốn nhìn thẳng vào nó.

Giờ phút này, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhớ tới một mẩu truyện xưa mà mình đã từng nghe, có tên là 《 Chó ca hát 》.

Câu chuyện này xuất phát từ 《 Tử bất ngữ 》, kể về thời xưa ở Trường Sa, có hai người nọ thường dẫn theo một con chó kỳ lạ tới chợ để biểu diễn kiếm tiền.

Con chó này lớn lên vô cùng quái dị, theo mô tả trong bản gốc thì nó "to hơn những con chó bình thường khác một chút, hai ngón chân trước so với ngón chân chó bình thường có móng vuốt dài hơn, chân sau giống gấu, đuôi ngắn, càng đáng sợ hơn nữa chính là tai và mũi nó giống y như con người!" Nói cách khác nó có một khuôn mặt người, hơn nữa không chỉ có vậy.

Con chó này còn biết nói tiếng người, biết hát nhiều loại tiểu khúc khác nhau, dẫn tới không ít người dừng lại vây xem, tấm tắc bảo lạ, trong lúc nhất thời, giai thoại về chú chó biết hát được lan truyền khắp nơi.

Một hôm, có vị quan huyện nọ đi ngang qua đây nghe chuyện, cảm thấy việc này thật khó tin bèn bắt con chó vào nha môn thẩm vấn, huyện lệnh hỏi nó là người hay là chó? Nó nói nó cũng không biết bản thân là người hay là chó. Sau đó lại hỏi lai lịch của hai người kia, nó đáp nó cũng không rõ, chỉ biết ban ngày sẽ bị mang ra biểu diễn, ban đêm thì bị nhét vào thùng gỗ đóng lại.

Huyện lệnh nghe xong vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nhận ra trong việc này chắc chắn có điều gì đó mờ ám, vì thế liền hạ lệnh bắt giữ hai người biểu diễn kia, sau khi nghiêm hình bức cung mới biết được.

Con chó này thực ra được tạo thành từ một đứa trẻ ba tuổi, đầu tiên bọn chúng dùng thuốc để làm cho da nó thối rữa, rồi chờ nó lột da; sau đó đốt lông chó thành tro, làm thành thuốc đắp lên, rồi uống thuốc trị lở loét, không lâu sau nó sẽ mọc ra lông và đuôi chó. Càng đáng sợ hơn chính là, sử dụng phương pháp này, cứ mười người chưa chắc có được một người sống sót, cũng không biết đã giết bao nhiêu đứa trẻ rồi mới tạo ra được con chó này.

Kỷ Vô Hoan vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác của mình khi nhìn thấy mẩu chuyện này lúc trước, tất cả da gà da vịt trên người cậu đều nổi lên, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân giữa mùa hè nóng bức hơn 30 độ.

Tuy rằng những câu chuyện được ghi lại trong 《 Tử bất ngữ 》 toàn là về những sự kiện kỳ quái và các hiện tượng kỳ lạ, hầu hết chúng chỉ là tin đồn, rất có thể có yếu tố phóng đại bên trong, hơn nữa không biết chúng có thật hay không.

Nhưng một màn trước mắt này lại là thật sự.

—— Rốt cuộc nó là người hay là chó đây?

Những người chơi cũ có mặt ở đây còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng hai người chơi mới thì đã sắc mặt tái nhợt, sợ đến mức không nói nên lời, xụi lơ ngồi ở dưới đất.

Bây giờ tất cả bọn họ đã hiểu cái giá phải trả cho việc thua trò chơi này, chính là trở thành con chó bông mới!

Bài hát 《 Chúc mừng sinh nhật 》 ban đầu kia cũng là đang ăn mừng cho sự ra rời của con chó bông mới!

Trừ cái này ra, còn có một điểm mà Kỷ Vô Hoan rất để ý, đó là tại sao người đàn ông đã chết kia lại biến thành con chó bông?

Trước không nói tới việc gã chết chẳng có tí liên quan gì đến bản thân con chó bông cả, rõ ràng lúc trước cậu đã thấy tận mắt Thú Gà Bông và con thỏ lớn ăn thịt gã ta.

Chẳng lẽ con thỏ lớn đã nôn gã ra? Nó vừa rồi biến mất mười mấy phút kia, ngoài việc đi lấy xấp giấy ra, không lẽ còn làm con chó bông này?

Nhưng vấn đề là người bên trong cơ thể của nó chỉ còn lại một nửa, trong khi con chó bông bọn họ vừa mới thấy lại là hoàn chỉnh.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Kỷ Vô Hoan cảm thấy khó hiểu, không chỉ có cậu, những người chơi khác cũng nghĩ tới vấn đề này, nhỏ giọng thảo luận với đồng đội.

"Nè em gái." Kỷ Vô Hoan có chút không muốn cô đơn, quay lại nhìn đồng đội của chính mình.

Cậu nhìn cái người mù mặt nghiêm trọng bên cạnh · Nhiếp Uyên, chỉ biết khẽ thở dài, cưng chiều xoa xoa đầu hắn: "Thôi, em ở bên cạnh phụ trách bán manh là được rồi, dù sao em cũng lớn lên đáng yêu như vậy, anh đẹp trai sẽ bảo vệ em...... Ưm!"

Bán manh? Tuy rằng Nhiếp Uyên không phải là người tự mình hiểu mình, nhưng vẫn nguyên vẹn cảm giác được một cổ sỉ nhục và kỳ thị một cách sâu sắc, hắn trở tay niết mặt Kỷ Vô Hoan, xoa đến độ cậu không thể thốt ra bất kỳ lời cợt nhả nào.

"A...... em gái, em không sưởi ấm cho anh gì cả! Kẻo không gả đi được ó......"

Nhiếp Uyên nhéo hai cái, phát hiện xúc cảm vô cùng không tồi, vì vậy liền nhào nặn thêm vài cái.

Đám người chơi bên cạnh: Ợ ~

Đúng lúc này con thỏ lớn quay lại, nó vẫn tung ta tung tăng nhảy nhót, có lẽ do mới được ăn no nên tâm trạng của nó có vẻ rất vui, trong miệng ngâm nga một điệu nhạc vui vẻ, lắc lư đi vào.

Nó đặt cây búa dính đầy máu tươi xuống đất, đi tới trước mặt đám người chơi, ợ một hơi đầy mùi tanh hỏi: "Đến lượt thứ hai thôi!"

"......"

"Người thứ hai đâu rồi?"

Khi con thỏ lớn hỏi đến lần thứ hai, một người đàn ông dáng người thấp béo bước ra khỏi đám người.

Anh ta tên là Trần Phú Long, tuổi ngoài 30, trên người mặc một bộ quần áo thể thao tối màu không mấy nổi bật, trông giống như một người qua đường bình thường thành thật, trong lúc tranh giành mảnh giấy không may bị thương, bị đâm vào đùi một nhát, cũng may vết đâm không sâu, đã được băng bó sơ qua nhưng vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng vận động, đi lại khập khiễng.

Lúc anh ta nhìn về phía con thỏ lớn, trên mặt lộ rõ sự sợ hãi khó có thể che giấu.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai nấy cũng đều cảm thấy ớn lạnh toàn thân, không một ai muốn trở thành con chó bông trên màn hình kia, cảm giác nhất định là sống không bằng chết.

Nhưng anh ta biết chẳng còn cách nào khác cả, dù sợ hãi đến đâu thì cũng phải chơi, chỉ có qua màn mới có thể rời khỏi chỗ này, kết thúc cơn ác mộng này.

Trần Phú Long nỗ lực áp chế sự sợ hãi trong lòng, chậm rãi bước tới trước máy tính ngồi xuống, giống như Dương Linh, chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt của con chó bông thôi, sẽ không bao giờ muốn nhìn nó lại lần thứ hai nữa.

Nó gắt gao nhìn chằm chằm vào người chơi trước màn hình, bất động, ánh mắt giống như mũi nhọn.

Anh ta chỉ có thể cố hết sức phớt lờ nó, tập trung lực chú ý vào ba cái ly nhựa màu xám trên bàn, nỗ lực tìm kiếm điểm khác nhau giữa chúng.

Muốn tìm được cái ly có chứa quả bóng với tốc độ hoán đổi nhanh như vậy gần như là một chuyện không thể nào.

Cho nên anh ta cho rằng phương pháp phá giải rất có thể nằm trên chính cái ly, không biết trên đó có điểm khác biệt nhỏ nào không?

Ví dụ như ly cao, ly thấp? Vật liệu khác nhau? Bên trên có ký hiệu đặc biệt nào đó? Hoặc là âm thanh khác nhau khi di chuyển?

Con thỏ lớn không cho anh ta thêm nhiều thời gian để quan sát, sau ba phút, dưới sự thúc giục thiếu kiên nhẫn của nó, Trần Phú Long không thể không ấn con chuột.

Lượt chơi thứ hai bắt đầu.

Kỷ Vô Hoan đi tới sát vòng tròn phấn, lấy dây chuyền mèo ra chuẩn bị đeo lên.

Ai cũng biết thị lực của mèo vượt xa con người, thậm chí còn có tin đồn rằng chúng có thể nhìn thấy quỹ đạo bay của một viên đạn một cách rõ ràng.

Lần trước trong phó bản mạt thế tang thi, Kỷ Vô Hoan quả thực cảm thấy năng lực phản xạ của mình tựa hồ nhanh hơn rất nhiều, có lẽ là có liên quan đến việc thị lực được cải thiện.

Nói thật, cậu thật sự chẳng muốn dùng lại dây chuyền mèo một lần nữa xíu nào, kỹ năng của đạo cụ quý hiếm này đúng là mạnh thật, nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất nghiêm trọng.

Ví dụ như chứng nghiện cái từ meo đáng xấu hổ kia, rồi thần kinh trở nên dễ cực kỳ khẩn trương, nhát gan và nhạy cảm, còn hay biểu hiện sự ỷ lại tột độ và khuyết thiếu cảm giác an toàn ra ngoài, tất cả những điều đó đều khiến cho Kỷ Vô Hoan cảm thấy bản thân mình như hoàn toàn thay đổi, rõ ràng cậu biết có gì đó không đúng, nhưng lại không có cách nào sửa chữa, hơn nữa càng về sau càng trở nên không thể khống chế.

Cái cảm giác gần như mất kiểm soát này không hề dễ chịu một xíu nào, đổi thành người khác, người ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cậu thậm chí có hơi lo lắng, nếu sử dụng trong một quãng thời gian dài, sau này cho dù có tháo dây chuyền mèo ra cũng sẽ để lại di chứng, ví dụ như tâm thần phân liệt hay mấy tật xấu khác.

Cho nên sau phó bản đó, Kỷ Vô Hoan quyết định sẽ không bao giờ sử dụng nó nữa trừ khi cần thiết. Nhưng hiện tại, cậu không thể không dựa vào kỹ năng đặc biệt của mèo để cố gắng nhìn rõ tốc độ di chuyển của mấy cái ly.

Vì thế, Nhiếp Uyên đang đứng bên cạnh người cậu tận mắt chứng kiến một đôi tai mèo trắng như tuyết đột nhiên mọc ra từ đỉnh đầu của Kỷ Vô Hoan, sau đó bên dưới làn váy lòi ra một cái đuôi mèo lông xù, thuần thục quấn quanh cánh tay hắn, chóp đuôi ngoe nguẩy cầu vuốt đuôi.

"Cậu......" Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Nhiếp Uyên vẫn có chút kinh ngạc.

"Em gái, sao, có phải anh rất đẹp trai hay không meo?" Kỷ Vô Hoan cố gắng chống đỡ thiết lập tính cách "Trai hư đùa giỡn gái ngoan" của mình nhưng chỉ vì cái miệng này mà đã sụp đổ cách xa ngàn mét, quả thực không có cách nào kiểm soát được vụ bán manh mà!

Người đàn ông đánh giá chàng thanh niên trước mặt, trong đầu không tự chủ được hiện lên một vài từ khoá vi diệu.

Trang phục hầu gái, tai mèo, đuôi mèo, tình thú...... Phi!

Đều tại Kỷ Vô Hoan ngày thường cứ luôn dạy hắn mấy thứ không đứng đắn này.

Thanh niên lại bắt đầu bị thần kinh mèo ảnh hưởng, cố gắng hết sức lờ đi cảm giác xấu hổ đang không ngừng trào ra, sờ sờ gương mặt hơi nóng lên của mình.

Trái ngược hoàn toàn với cái đuôi đang điên cuồng cầu xoa, cậu nỗ lực giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng nhìn vào những thứ trên màn hình máy tính.

Vừa rồi đã trôi qua hai vòng, hiện tại là vòng thứ ba, cũng chính là bắt đầu từ vòng này, con chó bông lại tăng thêm hai ly nữa, hơn thế tốc độ hoán đổi cũng trở nên nhanh hơn!

Kỷ Vô Hoan mở to hai mắt tập trung lực chú ý, gắt gao nhìn chằm chằm nó, nhưng từ góc độ này nhìn qua, có như thế nào cũng bị cơ thể của Trần Phú Long chắn mất một phần, cho nên không thể nào xem được hoàn chỉnh.

Rất nhanh, vòng thứ tư lại lần nữa tăng tốc, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà Kỷ Vô Hoan cảm thấy sau khi sử dụng dây chuyền mèo, trong mắt cậu, tốc độ di chuyển của mấy cái ly dường như thật sự trở nên chậm đi một ít.

Nhưng vì không phải trực tiếp đối mặt với máy tính nên cũng không có cách nào nghiệm chứng được đúng sai.

Tuy nhiên, bắt đầu từ vòng thứ năm, Kỷ Vô Hoan liền cảm thấy có chút quá sức, sang vòng thứ sáu, vòng thứ bảy, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng liền trực tiếp biến thành hai hư ảnh.

Ngay khi vòng cuối cùng dừng lại, Trần Phú Long đã toát mồ hôi lạnh toàn thân, tay nắm con chuột run lên, nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình, cũng chỉ có thể cắn răng chọn một cái ly trong số đó.

Nhưng thật đáng tiếc, anh ta đã chọn sai.

Cùng với âm thanh trò chơi thất bại vang lên từ loa máy tính, trước khi con thỏ lớn đi tới, anh ta đã trực tiếp đứng dậy, khập khiễng xông ra ngoài.

—— 180 giây đuổi giết bắt đầu đếm ngược.

Dù sao anh ta cũng là người chơi cũ, tuy rằng chân bị thương, song vẫn còn có đạo cụ bảo mệnh, con thỏ lớn không bắt được anh ta, nhưng nhìn qua nó cũng không tức giận một xíu nào, vẫn như cũ ngâm nga theo nhạc nhảy nhót trở về, cao giọng tuyên bố đến lượt người chơi thứ ba.

Người thứ ba là người chơi mới mà lúc nãy bị thương ở cánh tay, tên là Nghiêm Tuyền, là một chàng trai trẻ tuổi đôi mươi, trước khi trò chơi bắt đầu cậu ta đã suy sụp tinh thần, nháo nhào muốn tự sát.

Thay vì chết trong đau đớn như bọn họ, không bằng một đao dứt khoát giải quyết chính mình, dù sao cậu ta vốn cũng là người đã chết, cũng không còn gì đáng để luyến tiếc nữa.

Nhưng mà hành động của cậu ta lại bị con thỏ lớn ngăn lại, nó mạnh mẽ ấn cậu ta xuống ghế, yêu cầu cậu ta nhất định phải chơi tiếp.

Hết cách, cậu ta chỉ có thể tiếp tục chơi trò chơi, kết quả đương nhiên cũng là thất bại, nhưng may mắn thay, cậu ta thoát được 180 giây đuổi giết của con thỏ lớn.

Người chơi thứ tư là đồng đội của bà chị gái táo bạo dám chỉ vào mặt con thỏ lớn mà mắng kia, là một người đàn ông có dáng người hơi lùn, tuổi thoạt nhìn cũng không lớn, anh ta nghĩ ra một kế, đó là dùng điện thoại quay video lại rồi tua chậm.

Phương pháp này vẫn có thể dùng được ở vòng thứ tư, nhưng đến vòng thứ năm thì không được, thời gian lựa chọn 10 giây hoàn toàn không đủ để anh ta xem xong một đoạn video tua chậm, kết quả đương nhiên cũng là trò chơi thất bại, dùng đạo cụ thoát được cuộc truy sát của con thỏ lớn.

Người thứ năm là đồng đội của Chư Tuyết, tên là Tần Tử Kiệt, khác với những người chơi trước, bọn họ hình như đã sớm thảo luận xong các biện pháp để đối phó rồi.

Tần Tử Kiệt là tới để dò đường.

Sau khi cậu ta ngồi xuống liền cẩn thận quan sát một lượt toàn bộ giao diện trò chơi, vừa chơi trò chơi, vừa cố gắng miêu tả những gì mình nhìn thấy càng chi tiết càng tốt.

Chư Tuyết sau khi nghe xong dò hỏi: "Tần Tử Kiệt, cậu nhìn kỹ con chó kia xem, ánh mắt nó có chuyển động không?"

"Không có, nó vẫn luôn nhìn chằm chằm tớ." Tần Tử Kiệt lắc đầu, cặp mắt kia từ lúc bắt đầu trò chơi cho đến nay chưa từng chớp mắt lấy một cái, vẫn luôn dùng ánh mắt ai oán độc ác nhìn cậu ta, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, theo bản năng sinh ra cảm giác phản kháng.

"Cậu xác nhận lại thử xem có click vào nó được hay không."

"...... Không." Tần Tử Kiệt sau khi thử qua liền trả lời: "Dương Linh nói không sai, căn bản không thể chọn nó được, khi con chuột tới gần nó, con trỏ chuột sẽ trực tiếp biến mất, chỉ có thể di chuyển trên mặt bàn và bên ngoài thôi."

Khi cậu ta nhắc tới cái tên Dương Linh, con chó bông trên màn hình nhìn như có hơi kích động, cái miệng vẫn luôn mở ra đóng lại phát ra từng tiếng gầm rú đáng sợ giống như tiếng người, khiến người nghe sởn cả tóc gáy.

Chư Tuyết mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: "Tần Tử Kiệt, cậu có nghe rõ nó đang nói cái gì không?"

Tần Tử Kiệt nghiêng mặt đi, dán sát vào loa máy tính, lúc này trò chơi trên màn hình đã đến vòng thứ năm, nhanh đến mức chả thấy rõ cái gì, vì thế cậu ta dứt khoát quăng con chuột sang bên, bò lên trên bàn, nghiêng đầu áp tai vào loa máy tính.

"Hu hu hu...... đau quá...... đau quá...... thà...... chết đi còn hơn....... cầu xin..... mấy người...... buông tha tôi...... giết tôi đi......"

Bởi vì âm thanh không rõ ràng, đứt quãng, cũng không nghe ra được là tiếng của ai, Tần Tử Kiệt lắc đầu nói: "Không có tin tức quan trọng."

Tại sao lại như vậy?

Chư Tuyết khẽ nhíu mày, cô cứ tưởng rằng chìa khóa để qua ải là manh mối đang nằm trong miệng con chó bông.

Nếu tốc độ nhanh đến mức không thể thấy rõ, mấy cái ly cũng giống hệt như nhau thì như vậy khả năng duy nhất chính là con chó bông tự nói ra đáp án, cho nên chẳng lẽ là mật mã đặc biệt nào đó, cần phải phá giải sao?

Kỷ Vô Hoan bên cạnh thừa dịp Tần Tử Kiệt ghé sát vào loa máy tính tranh thủ nhìn rõ hình ảnh trên màn hình.

Trên thực tế, trước đó cậu cũng cho rằng manh mối quan trọng rất có thể nằm trong miệng của con chó bông, thẳng đến khi Tần Tử Kiệt nói ra một câu.

Cậu ta nói "Hai mắt của con chó bông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu ta", điều này chứng tỏ một chuyện, có lẽ bản thân "con chó bông" cũng không biết quả bóng nằm ở đâu.

"Con chó bông" này chính là người chơi trò chơi thất bại dưới lớp da thú bông.

Bọn họ có thể tự kiểm soát bản thân sao? Kết hợp với âm thanh phát ra từ loa máy tính, Kỷ Vô Hoan cho rằng không thể.

Cho nên bọn họ là bị ép bày ra tư thế như vậy, không thể kiểm soát chính mình, mắt không thể thấy, cơ thể cũng tự động di chuyển mấy cái ly để chơi game với đám người chơi, thẳng đến khi kẻ thua cuộc mới xuất hiện.

Nếu ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết quả bóng ở đâu thì sao có thể chủ động cung cấp thông tin hữu ích, huống chi theo một góc độ khác mà nói, con chó bông nhất định sẽ hy vọng có người chơi trò chơi thất bại để thay thế nó.

Cho nên tuyệt đối không phải là mật mã như Chư Tuyết đã nghĩ, mấu chốt qua màn hẳn là một điều kiện bị động, cụ thể thế nào thì người chơi phải tự mình khám phá.

Như vậy bọn họ đã bỏ qua cái gì đây?

Khoảnh khắc ánh mắt chạm phải đôi mắt to của con chó bông trên màn hình, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Bọn họ hình như đã bỏ qua một thứ đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tròn Tròn: Hầu gái tai mèo? Đã get được tình thú mới, sau khi qua màn phải đến Khối Rubik làm một nháy mới được.

Khối Rubik: ???

Ha ha, thật ra đáp án thật sự rất đơn giản ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top