Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Làm phép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19
Edit: Huyền Dani

Nói là đạo sĩ, Đàm Trình ngược lại cảm thấy người này phải bị gọi là đạo tặc[1] thì còn có chút thích hợp. Vừa đến thôn Ninh Hóa, Đàm Trình liền nhìn thấy một người đứng ở đầu thôn mặc áo bào đạo sĩ trừ tà như trong các bộ phim Hồng Kông. Dùng bàn bày hẳn ra một đàn tế, thắp hương rồi hóa vàng mã, cầm kiếm gỗ đào khoa tay múa chân, trong miệng lẩm nhẩm vài từ, như là đang niệm cái gì đó.

Nhìn thế nào cũng không sao tin tưởng được.

Có điều tư thế này của lão ta cũng thực sự dọa được một ít thôn dân vẫn trụ lại ở thôn Ninh Hóa, ngay cả thôn dân vùng xung quanh cũng chạy sang tham gia góp vui.

Đạo tặc[1]: nguyên văn là thần côn – kẻ chuyên giả thần giả quỷ để lừa gạt lòng tin mọi người.

"Ơ, đây là đã xảy ra chuyện gì? Còn gọi cả đại tiên đến làm phép?"

"Hình như có nói là cổ mộ bên kia có quỷ hồn tác quái, có đến mấy nhân viên khảo cổ đều bị giết rồi, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra nguyên nhân, nghe nói là thỉnh đại tiên đến để xem."

"Quỷ hồn?!" Cũng không biết là người phụ nữ nào kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Như vậy không sợ làm kinh động đến chủ nhân mộ sao! Cho nên mới nói đây phần mộ tổ tiên không được đụng tới, đây không sớm muộn gặp báo ứng mới lạ."

"Đúng vậy! Trước đây thôn Ninh Hóa tốt xấu gì vẫn còn có đất đai màu mỡ, tuy đường xá không dễ đi, nhưng vẫn có chút thu hoạch. Bây giờ trải qua một hồi đào bới nghiên cứu của các chuyên gia bọn họ, bắt buộc phải rời khỏi quê hương mấy chục mấy trăm năm không nói, đất bị chiếm, ruộng cũng không còn, chút tiền bồi thường kia tuy đủ sống khá giả một thời gian, nhưng con cháu sau này có thể trách ai hả!"

Đàm Trình cau mày từ trong đám đông đang buôn chuyện đi đến bên cạnh Khương Bình hỏi: "Đây là đang làm gì vậy, ông là nhân viên công tác nhà nước lại tin mấy chuyện quỷ thần này, còn giống trống khua chiêng biểu diễn trước mặt các thôn dân, cũng không sợ có người tố cáo, truyền tin ông làm chuyện bất chính - bàng môn tà đạo sao?"

Khương Bình có thể ở loại tuổi này còn tại chức cục phó làm sao mà không nghe ra ý xem thường trong lời nói của Đàm Trình, đương nhiên hắn chắc chắn đoán được rằng, nếu đã mang đạo sĩ này đến đây, tất nhiên phản ứng mọi người khẳng định không phải tốt đẹp gì.

"Mặc dù ta là phó cục, nhưng hôm nay cũng là ngày nghỉ, ta chỉ mặc quần áo bình thường đến thôn Ninh Hóa làm du khách thăm quan, 'vừa hay gặp phải' hiện trường làm phép mà thôi, mà đạo sĩ này không phải ta đưa tới." Vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh đạo sĩ.

Không cần nói Đàm Trình cũng biết người kia chính là bạn tốt của Khương Bình, chỉ là làm một lá chắn cho hắn.

Đạo sĩ kia diễn quá nhập tâm, lúc thì hô nhỏ lúc thì cao giọng hét lớn, Đàm Trình nghe không thể hiểu, chỉ biết đại khái là thỉnh cái gì đó đến.

Cũng không biết lấy từ đâu ra một con gà trống, sau khi làm phép, đầu ngón tay gã bấm đứt một đoạn mào gà, máu đỏ từ mào gà cứ thế rò rỉ chảy ra.

Đạo sĩ kia dùng máu gà mang tới điểm lên trên trán mỗi người có mặt ở đó, điểm lên mu bàn tay một vòng, để lại một vết máu hình tròn.

Đợi điểm toàn bộ xong gã mới nói: "Đây là đảm bảo bình an để trừ tà, làm xong cho các người một đạo, đợi pháp sự kết thúc, là có thể vào núi."

Cũng chính lúc này Đàm Trình mới chú ý tới trên mu bàn tay gã đạo sĩ toàn là vết sẹo, giống như là bị bỏng hết một bên, đầu ngón tay có chút biến dạng.

"Bạn ta nói trên người đạo sĩ này cơ bản đều là sẹo, nghe nói là tiết lộ thiên cơ nên bị trời cao trừng phạt," Khương Bình nói như thể nhìn ra được nghi ngờ của Đàm Trình.

Đàm Trình liếc qua Khương Bình, nói: "So với điều đó, tôi càng tò mò hơn là tại sao ông lại mời đạo sĩ đến. Lúc ông triệu tập tôi đến đồn cảnh sát lấy lời khai, các người không phải đều không tin sao?"

"Có một số chuyện nói ngươi không tin cũng không có nghĩa là không tồn tại, gần mười ba năm làm cảnh sát hình sự, một điểm này ta lĩnh hội được sâu sắc." Đưa cho Đàm Trình một điếu thuốc, Khương Bình nói.

Nhớ tới ngày đó kéo trợ lý như người mất hồn trở về, vốn cho rằng quay về rồi sẽ tốt hơn, nào biết rằng hai ngày đã qua rồi, Lâm Tần Vũ vẫn ngây ngốc như cũ, đến bệnh viện tìm bác sĩ cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gây bệnh, cho tới lúc bạn cũ của hắn giới thiệu cho vị đạo sĩ này, đưa cho Lâm Tần Vũ uống nước phù[2], Lâm Tần Vũ mới hoàn hồn.

Nước phù[2]: Chắc là lấy bùa nghiền ra hòa vào nước.

Lúc đó lão đạo sĩ luôn lắc đầu lắc cổ nói là tình trạng của Lâm Tần Vũ cỡ nào nguy hiểm. Cho đến lúc đưa cho lão ba nghìn tệ rồi, mới miễn cưỡng dừng miệng.

Cũng vì chuyện này, Khương Bình mới có chút tin tưởng lời nói của Đàm Trình, tuy còn nghi ngờ, nhưng lần này tới dù sao hắn vẫn dẫn theo vị đạo sĩ này.

Khương Bình cũng nhìn ra được lão này chắc cũng có chút mánh khóe, không tính là "Đại tiên" chân chính, nhưng ít ra từ trước đến nay trong số các đạo sĩ hắn gặp qua, người này tốt xấu gì cũng xử lý được mấy chuyện như vậy.

"Mời lão đến, mà cũng mất gần ba vạn tệ cơ."

Đàm Trình bật cười một tiếng, "Tiền của ông?"

"Không phải, là của bạn ta."

Không muốn cùng Khương Bình nói thêm gì nữa, Đàm Trình nhìn xuống vết máu đã khô trên mu bàn tay, có chút nhăn mày, giơ tay lên lau đi, tiện thể lau luôn vết máu trên trán.

Pháp sự kết thúc rất nhanh. Bước tiếp theo chính là xuống thăm dò thông đạo kia.

Khương Bình chỉ gọi Đàm Trình tới để dẫn đường, thêm cả lão đạo sĩ kia cùng bạn của Khương Bình, tổng cộng là bốn người.

Đến gần trước mặt, Đàm Trình cố ý thả chậm bước chân lại, theo lý mà nói, nếu lão đạo sĩ kia thật sự có khả năng xử lý mấy oán quỷ đoạt mệnh bên trong cổ mộ, đối với việc khảo cổ của bọn hắn thì không còn gì tốt hơn, nhưng mà...Đàm Trình lại có chút do dự.

Không phải là không muốn loại bỏ mấy oán quỷ đó, chỉ là...không phải lúc này.

Dẫn đạo sĩ đến gần giữa thông đạo xem qua, mặc cho Khương Bình nói ra sao, Đàm Trình vẫn không tiến lên phía trước.

"Các vụ án mạng đều xảy ra ở chỗ đằng trước, còn phía sau là mộ thất, chúng tôi vẫn chưa dọn dẹp xong, không thể để người khác tiến vào, nếu như mất đi thứ gì thì không xong."

Khương Bình ý vị thâm trường nhìn Đàm Trình không muốn để bọn họ đi vào trong, hắn đột nhiên nói: "Ta hơi hiếu kỳ, lúc cậu nghe thấy chúng ta nói tìm được đạo sĩ, tại sao lại phản ứng như vậy?"

Đàm Trình là một nhà khảo cổ, nhưng cũng là một người có học thức có văn hóa, phản ứng kích động như thế, làm hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc là cái gì khiến cậu ta bất an như thế.

Nhìn thẳng vào đôi mắt như thể xem thấu được mọi việc của Khương Bình, Đàm Trình mỉm cười:

"Ha ha, Tôi cũng thật tò mò, hiện trường án mạng rõ ràng ở ngay cạnh đây, ông tại sao còn cứ khăng khăng muốn tiến vào bên trong?"

"Ta không phải đã nói rồi sao, hôm nay ta không tính đến làm cảnh sát, chỉ là đến chơi thôi."

"Vậy mời ông đi ra ngoài!" Đàm Trình lạnh lùng nói:" Chỗ này không phải nơi để du ngoạn, đây là hiện trường khảo cổ, hãy tôn trọng công việc của chúng tôi."

Gật gật đầu, Khương Bình từ trong túi lấy ra thẻ chứng minh cảnh sát của mình, "Vậy được, cũng mời cậu tôn trọng công việc của ta, hai án mạng, đây không phải là một trò đùa."

[Má ông Khương Bình lầy lội thật.^^]

Đứng trước thông đạo, Đàm Trình vẫn không hề di chuyển một bước, bên này Khương Bình cùng hắn vẫn luôn đối chọi, bên kia la bàn trong tay lão đạo sĩ đột nhiên xoay vòng vòng, động tĩnh cực lớn.

"Đây, đây, thật như là, có thứ gì đó ở gần đây!!" Giọng nói đạo sĩ kêu lên đầy run rẩy, sợ hãi.

Tay lão cầm la bàn cũng bắt đầu run run, đôi mắt ngó liếc tứ phía, tựa như sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện.

Đàm Trình cũng nhịn không được thử dò nhìn xung quanh, lại không nhìn ra bất cứ cái gì.

"Xảy ra chuyện gì?" Khương Bình bước nhanh đến bên cạnh đạo sĩ hỏi tới: "Đây là thế nào?"

"La bàn xoay càng nhanh, chính là oán khí càng nặng biểu thị cho oán quỷ càng nhiều, tôi, tôi chưa từng bắt gặp la bàn quay nhanh như vậy!"

Oán khí? Là nói mấy tên trộm mộ đột tử sao?

"Chỗ này muốn đòi mạng!"

Nghe lão đạo sĩ nói vậy, Đàm Trình nhanh nói: "Vậy chúng ta hiện tại tiếp tục ở lại đây, hay là rời khỏi thì tốt hơn."

Đạo sĩ còn chưa nói gì, Khương Bình liền mở miệng trước: "Rời khỏi? Sao có thể, vốn chính là tới bắt quỷ, nếu bây giờ bỏ đi, chẳng phải mấy vạn tệ kia nên là trả lại cho chúng tôi sao."

Lão đạo sĩ dựa vào chút đạo hạnh làm một ít phép trừ tà còn được, thật sự là chưa bao giờ gặp phải việc gì lớn, nghe thấy người đi trước nói rằng la bàn quay càng nhanh thì oán khí càng nặng, bọn họ có chút đạo hạnh chỉ có cách chạy trốn. Nhưng đây cũng chỉ là nghe nói, nhiều năm rồi cũng chưa gặp phải hiện tượng lớn như thế.

Nếu cứ như vậy bỏ qua, ba vạn tệ liền đổ xuống sông! Lão đạo sĩ là người tham tài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc trước, lúc trước các người cũng không có nói qua loại tình huống này......." Dừng một chút, đôi mắt bé tẹo đảo quanh một vòng đầy mưu tính, "Thêm hai vạn, năm vạn tệ thì tôi sẽ làm."

Dường như còn chú ý tới thân phận của mình, không thể quá tham lam chuyện tiền bạc, lão đạo sĩ làm bộ ho khan một tiếng: "Khụ khụ, các người cũng biết đấy, tôi bắt quỷ trừ tà có thể tổn hại đến thân thể, phải cần chút bồi thường mới được."

Bạn cũ của Khương Bình hình như thật sự tin tưởng lời đạo sĩ, "Vâng vâng vâng, đại tiên ngài tiện thể giúp, xong chuyện đến lúc đó sẽ không thể thiếu."

"Vậy cũng được....Kia, trước tiên tiêu diệt oán quỷ ở đây đi, tìm chỗ nào rộng chút."

Nhìn lão đạo sĩ bỏ túi đeo trên lưng xuống, lấy ra đồ vật bên trong,

Gạo nếp nhuốm máu, cành liễu treo thêm thứ kỳ lạ......

"Ngay cả trẫm cũng không nhìn thấy, còn muốn trừ tà?"

Bỗng nhiên bên tai truyền tới một câu này, Đàm Trình đột nhiên quay đầu, môi dường như vô tình chạm phải cái gì, lạnh lạnh mát mát.

Lời tác giả:
Đàm Trình: Ta vừa mới chạm phải cái gì đó?

Lời editor: Chạm cái gì đó? Cái gì đó? *Hóng - ing*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top