Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29
Edit: Huyền Dani

Bản edit chỉ đăng tại địa chỉ: https://truyen2u.top/tac-gia/HuyenDani 


Cục cảnh sát không muốn phải phá đi phong tỏa cổ mộ, mà bên này Đàm Trình ở đội khảo cổ cũng kiên trì tiếp tục nghiên cứu kiên trì như thế, đại mộ đã tạo lên đến mấy án mạng, mặc dù cảnh sát muốn phong tỏa thông tin nhưng thời gian lâu dài, cũng không ít lời đồn đại lọt ra bên ngoài, thậm chí có thanh niên không biết nông sâu đem chuyện này phát tán trên internet, trong lúc nhất thời gây ra sóng to gió lớn.

Câu chuyện án mạng nguyên bản bị phát sinh thành vô cùng kì diệu, vừa bị mạng truyền thông phát tán, câu chuyện bị tô điểm càng tăng thêm một vòng sắc thái quỷ thần.

Không ít cư dân mạng đăng bài phát biểu xem hung thủ là ai, cũng không ít người ở trên mạng nói cười rằng đây là chủ nhân mộ quấy phá, có điều đây cũng chỉ là đề tài câu chuyện trên mạng, cũng không có người nào tin các loại suy đoán vô căn cứ này là thật.

Từ khi chuyện này bị phát tán ở trên internet, Khương Bình vẫn luôn theo dõi chiều hướng dư luận trên mạng, lượng thông tin án mạng ở thôn Ninh Hóa bị truyền tải trên mạng là siêu cao nhưng cũng chỉ một tuần thì chầm chậm phai nhạt trong tầm mắt cư dân mạng. Vốn tưởng rằng chuyện này vậy là xong, Khương Bình căn bản không có nghĩ đến, ở ngày thứ hai sau khi thanh niên khảo cổ tên là Đàm Trình mất tích, trên internet xuất hiện một bài viết nặc danh, bài viết cơ hồ tự thuật hoàn chỉnh tình huống các án mạng ở thôn Ninh Hóa, ngay cả Lâm Hoàng Tinh tình trạng tử vong kỳ dị ra sao đều miêu tả hết, điều khiến Khương Bình phải hoảng sợ cũng không phải là chủ nhân bài viết biết rõ tình cảnh ở thôn Ninh Hóa, mà là việc người này phân tích mấy án mạng kia.

"...Cho nên nói, đây là một chuỗi trả thù, không biết có ai còn nhớ một đội quân hùng mạnh bị mất tích một cách bí ẩn ở mấy trăm năm trước, bên trong lịch sử chỉ viết một ít, liền định ra kết cục của đội quân tinh nhuệ nhất thời bấy giờ, thế nhưng chỉ một ít nét bút cũng ẩn chứa những ý tứ hàm xúc cũng không biết ai có thể lĩnh hội, 'Bồ Hoàng uống cạn nước Trường An, Hiên Viên Thừa Phong đến Kinh Triệu' Bồ Hoàng kia là tên đội quân, 'Uống cạn nước Trường An', vậy chứng minh đội quân Bồ Hoàng đang ở tại Trường An, 'cạn nước Trường An' cũng có nghĩa là tử vong, vậy vì sao tử vong? Câu sau có nói ' Hiên Viên Thừa Phong đến Kinh Triệu' Hiên Viên ý chỉ chính là hoàng đế Hiên Viên, còn Kinh Triệu thì chỉ có triều Đường mới gọi Trường An như thế, e rằng lúc đó lịch sử gia khi ghi chép sự thật đã kiêng kỵ đế vương mà tận lực che giấu rồi viết ra câu này. Đây không phải là Hiên Viên Thừa Phong*, mà là bọn họ cho rằng hồn phách hoàng đế nhà Đường độn gió mà đến. Nơi Bồ Hoàng biến mất cơ hồ trùng khớp với vị trí thôn Ninh Hóa, trong 'Bồ Hoàng tạp thuyết' có viết đội ngũ Bồ Hoàng bí mật thực hiện hành động đào trộm, tôi đoán rằng đây là tiến hành đào mộ....Sau đó bị oan hồn chủ nhân ngôi mộ sát hại...Nói cách khác, mấy án mạng quỷ dị xảy ra liên tiếp lần này, nhất định là có quan hệ không thể tách rời..."

*Thừa Phong: cưỡi gió.

Bài viết dài đến hơn ba ngàn chữ, chỉ trong một đêm được truyền đi điên cuồng, loại lăng mộ kỳ dị kiểu này càng dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người. Khương Bình nghe Tiểu Vương báo cáo thì nhíu chặt lông mày.

Bọn họ không hề để lộ thông tin của vụ án ra bên ngoài một chút nào, mà chủ nhân bài viết này lại đối với án kiện quen thuộc đến vậy...Thậm chí những suy đoán của hắn so với Khương Bình thì càng toàn diện hơn.

Ngón tay gõ trên mặt bàn, Khương Bình đột nhiên đứng lên, vừa đi vừa nói rằng: "Mau tìm ra ai là người viết bài này!" Cái gì mà quỷ quái tác oai, coi như thật mẹ nó có quỷ nhưng không có ai tác động thì làm sao tạo thành thảm kịch như vậy! Người viết bài đăng này còn hiểu án kiện hơn một gã cảnh sát như hắn thì tuyệt đối là có vấn đề!

Thôn Ninh Hóa hiện tại bị phong tỏa trực tiếp không cho phép ai tiến vào, ngay cả những cụ lão luôn trụ ở thôn Ninh Hóa cũng bị ép phải rời khỏi.

Nhóm khảo cổ vẫn luôn đàm phán cùng cục cảnh sát nhưng không có kết quả, nhận ra cục cảnh sát sẽ không mở đường cho, bọn họ đành chậm rãi buông lỏng tinh thần, bắt đầu nghĩ biện pháp khác.

Ngày đó khi bọn họ đào tới vào mộ thất, Lý Quốc Hiền vì sự kiện Lâm Hoàng Tinh mà bận rộn, lúc trở về thi nghe tin Đàm Trình mất tích, ông chỉ nghe lại một chút tình hình bên trong mộ từ Đường Gia Minh.

Đường Gia Minh, Ngô Hải, Trương Tuấn mặc dù hôm đó ba người có bước vào cổ mộ, thế nhưng hoàn cảnh lúc đó không cho phép bọn họ quan sát được nhiều, có thể lấy lại được một mạng đã là không dễ dàng, ai còn có thời gian đi kiểm tra xem xét kết cấu dáng dấp căn phòng mộ như thế nào?

Người duy nhất biết rõ chắc chỉ có Đàm Trình.

Cho nên ngày thứ hai sau khi rời bệnh viện Đàm Trình bị gọi đi báo cáo tình hình.

"Cậu nói có đồ án Thiên Tượng?! Nằm trọn trên đỉnh chóp toàn địa cung?"

Lý Quốc Hiền cơ hồ là ngạc nghiên mà kinh hô thành tiếng, không phải là dân khảo cổ thì không hề biết, tương truyền cung điện dưới lòng đất của Tần Thủy Hoàng trên đỉnh chóp phác họa hoàn chỉnh thiên tượng hai mươi tám vì sao, sau khi ông chếtđem toàn bộ thế giới bên ngoài phác họa vào địa cung, chỉ là, cho đến nay bọn họ vẫn chưa nhìn thấy một cái án đồ thiên tượng nào hoàn chỉnh để biểu đạt cho trình độ nghiên cứu thiên tượng của cổ đại.

Thứ nhất là, phác họa thiên tượng ở đỉnh chóp dưới địa cung rất khó khăn, thứ hai, coi như năm đó có phác họa lại nhưng theo thời gian trôi qua, bị gió nước ăn mòn, có rất ít bích họa có thể bảo tồn lại.

"Có chụp ảnh lại hay không? Đồ án kia tồn tại quá lâu, chỉ cần tiếp xúc với không khí bên ngoài thì rất nhanh sẽ phai màu!"

Đàm Trình lắc đầu: "Lúc đó có một mình em đi vào, không có mang camera...Mà," Đàm Trình nhớ lại lúc mình mất đi ý thức rơi vào nguy hiểm, khi nghĩ đến Túc Cảnh Mặc, hắn cúi đầu, che giấu nói: "Mà lúc đó em cũng không biết sau đó  xảy ra chuyện gì."

"Đúng vậy thầy, lúc đó ba người chúng em tiến vào mộ cổ, Đàm Trình đã ngã ra mặt đất." Trương Tuấn một bên nói rằng: "Đàm Trình, chỉ là tại sao lần này cậu lại mất tích?"

Chút chuyện liên quan này, Đàm Trình đã sớm nghĩ xong lời giải thích,

"Hôm đó em chỉ muốn biết rõ tình huống trong đại mộ, sau đó không biết làm sao hôn mê, đợi sau khi tỉnh lại thì đã là hai ngày sau..."

Lý Quốc Hiền thở ra một hơi thật dài, "Xem ra, mộ này tạm thời không thể động vào, thôn Ninh Hóa không chỉ bị phong tỏa, chuyện này còn bị truyền trên mạng rất huyên náo, bây giờ thật không phải thời điểm thích hợp để khởi công."

Chuyện Internet Đàm Trình cũng có biết, còn đọc không ít bài viết, từ lúc nick nặc danh kia đăng bài viết hơn ba ngàn chữ ở trên mạng, internet thỉnh thoảng còn tuôn ra các bài phát biểu của "Đạo sĩ", "Hòa Thượng", còn có "Người giám hộ" liên quan tới đại mộ thôn Ninh Hóa, cái gì mà 'thôn Ninh Hóa kia tính ra chết toàn bộ là thế gia đạo mộ, pháp sư có thâm niên cũng không dám đụng đến....', còn có nói 'Đại mộ kia là một cái động tử hồn, dù là ai cũng chạy không thoát khỏi sự tàn sát của chủ nhân mộ'...

Chủ nhân mộ tàn sát? Đàm Trình luôn cảm thấy Túc Cảnh Mặcbiệt nữu, mặc dù biết y chẳng hiền lành như vẻ ngoài biểu hiện, thậm chí tệ hơn y có thể là một Tu La, nhưng, dù như thế nào Đàm Trình cũng không thể đem hai chữ tàn sát gắn với hai mắt mang ý cười trên thân người kia.

Người có lúc chính là như vậy, dù biết là có nguy hiểm, vẫn không ngăn nổi lòng hiếu kỳ sai khiến, cũng bởi vì nhìn thấy bài đăng bí ẩn vô cùng kỳ diệu, khiến một ít người dân có lòng tò mò rất lớn chạy đến thôn Ninh Hóa, muốn tìm tòi hư thực, muốn nhìn xem động tử hồn mà trên internet điên cuồng truyền đi là cái dạng gì.

Điều này cũng khiến cho cục cảnh sát không thể không phái thêm nhân lực để ngăn cản bất kỳ ai tiến vào.

Thế nhưng, nếu người một lòng muốn đi vào, cảnh sát cũng không thể ngăn được, Lý Quốc Hiền không biết, Trương Tuấn không biết, thế nhưng Đàm Trình biết rõ, bởi vì hắn chính là người lén chạy đến cổ mộ đầu tiên.

Sinh viên nghiên cứu năm ba cơ hồ không có mấy tiết học, công tác thôn Ninh Hóa bị đình chỉ, mặt ngoài Đàm Trình đồng ý dừng lại, nhưng thực tế hắn không có dừng lại mà hướng bí mật kia chạy đến.

Ban ngày cảnh sát trông coi tương đối kín, khi trời tối sầm, cảnh sát tựa hồ cũng hiểu chút gì đó, dặn dò nhân viên không thể đến gần đại mộ đó, cho nên buổi tối lực lượng tương đối phân tán là thời điểm thích hợp nhất để hành động.

Ban ngày Đàm Trình ngủ, đến tầm năm giờ chiều thì xuất phát, cửa ra vào thôn Ninh Hóa duy nhất bị canh chừng, hắn chỉ có thể mỗi ngày dùng hơn hai giờ, từ mặt trái phía sau sườn núi non đi qua.

Đương nhiên có người cùng dự định nhưng khác mục đích với hắn, gọi là thám hiểm gì đó, thực sự là đạo tặc của đạo tặc. Kẻ đạo mộ hình như đều nửa đêm mới động thủ, so với Đàm Trình muộn hơn ba, bốn tiếng, cho nên chưa từng ở trên đường mà bắt gặp, chỉ là ở trong mộ thất ngốc tới đêm khuya, nghe thấy động tĩnh bên ngoài một thất, Đàm Trình mới biết kẻ đạo mộ theo đến đây.

Đàm Trình hắn là ỷ vào có ngọc bội mới dám bước vào cổ mộ vào ban đêm, đến thẳng mộ thất, mà chuyện khiến Đàm Trình kinh ngạc là, hắn biết có kẻ trộm mộ, cũng ở trong mộ thất nghe thấy tiến oán quỷ? Đói khát gầm thét, mà khi tới gần bốn giờ hừng đông, lúc hắn rời đi, lại không nhìn thấy một cái thi thể kẻ trộm mộ nào.

Đám trộm mộ không thể hoàn toàn bước vào cổ mộ, nhưng đồng thời cũng không có chết, vậy chứng minh, đám đạo mộ này không phải cùng một loại kia, bọn chúng hiểu mấy thứ này có lẽ so với hắn cũng không ít hơn, thậm chí, còn hiểu một chút Kì Hoàng chi thuật*...

 Kì Hoàng chi thuật*: Hoàng là chỉ hoàng đế Hiên Viên, Kì là tên của cận thần Kì Bá, tương truyền hoàng đế thường cho gọi Kì Bá, Lôi Công cùng nhau ngồi xuống thảo luận về vấn đề y học,......Sau này khi nói đến y học Trung Quốc người ta hay dùng cụm từ 'Kì Hoàng chi thuật'.

Đàm Trình liếc nhìn Túc Cảnh Mặc một bộ dáng nhàn tản đứng bên cạnh, không nhịn được nói: "Tôi thấy mấy kẻ đạo mộ này có thể không tầm thường..."

Túc Cảnh Mặc híp mắt cười nói: "Những kẻ kia lại vẫn là không thể vào được..." Nhìn thấy Đàm Trình một bên cẩn thận từng chút nhặt mảnh vỡ bình sứ bị đè vỡ, Túc Cảnh Mặc hỏi: "Trẫm ngược lại có chút ngạc nhiên, có nhiều bảo vật giá trị liên thành như vậy ngươi không nhìn lại ngồi chỉnh lý những mảnh sứ vụn không chút giá trị? Đồ vật trong mộ thất này, ngươi tùy ý mang mộ cái ra ngoài, đời này chỉ sợ cũng không cần lo cái ăn mặc."

"Tôi cũng không phải là muốn châu báu kim ngân mới đến..."

Lời này, Túc Cảnh Mặc không tin, từ cổ chí kim, người không hề bị tiền tài lay động...Chỉ có cực ít người có định lực như vậy, y không cho rằng người chàng trai trước mắt sẽ không yêu tiền tài.

Túc Cảnh Mặc nhíu lông mày, khẽ cười nói: "Có điều...nếu ngươi có thể làm tốt chuyện trẫm nói tới, há trẫm lại không tặng ngươi một chút?"

Đàm Trình không nhận ra ý thăm dò trong lời nói của Túc Cảnh Mặc, chỉ có chút bất đắc dĩ cười đáp: "Mấy đồ này đem ra ngoài cũng không dám tùy ý bán đi..."Nói tới đây, Đàm Trình bỗng nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn Túc Cảnh Mặc nói một câu mà chưa kịp qua đại não đã bật thốt lên:

"Tôi có khối ngọc bội là đủ rồi."

Lời này cũng thật sự khiến Túc Cảnh Mặc thiếu chút là sững sờ một chốc, chỉ là ngay lập tức nụ cười liền treo lên hai gò má, gật đầu,

"Cũng đúng, ngọc bội kia có thể mua được một tòa thành rồi."

Túc Cảnh Mặc trả lời như vậy, chẳng biết vì sao làm cho Đàm Trình có chút buồn bực, còn nguyên nhân phiền muộn, Đàm Trình không biết, cũng không muốn đi tìm hiểu, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

"Anh xem, bình sứ này bên trong có văn tự, hoa văn bình sứ như loại này chắc là làm lúc anh chết..." Dừng một chút, Đàm Trình nói tiếp: "Cái này, hẳn là sau đó nung lên, ngày đó tôi có chú ý đến văn tự khắc lại bên trong bình sứ này, nên nhiều hoặc ít phải viết chuyện sau này của anh, những chuyện đã phát sinh."

Đại mộ này ngoại trừ mộ thất chính, còn có bốn cái tai phòng để trân bảo, Đàm Trình vốn là ôm lòng đợi may mắn, muốn xem mộ thất này có chứa chút sách không bị hư hay không. Nhưng là tìm cả bốn tai phòng đều không thấy.

Nhắc tới cũng kỳ quái, thời kỳ đó mộ đế vương đều giống nhau đều sẽ đổ bạc chín cái đỉnh đồng, tượng trưng cho ngôi cửu ngũ của chủ nhân ngôi mộ, nhưng hắn lại tìm không thấy trong mộ thất này. Suy nghĩ một chút, Đàm Trình bật đèn pin, đứng lên, để đèn pin đặt trên bàn bằng cẩm thạch ở bên cạnh, lấy ra bút bản đồ đo vẽ, và cả notebook, bắt đầu phác họa toàn bộ cấu tạo cơ bản mộ thất, cùng với 'lăng mộ hoàng hậu' cách đó không xa, định vị phương hướng nơi ngàn người bị táng dưới hầm.

Túc Cảnh Mặc nhìn Đàm Trình dùng cây bút nhỏ bé trong tay và tờ giấy trắng khiết mà y chưa từng nhìn thấy để phác họa.

"Ai tạo ra chiếc bút này, cũng thật mới lạ..." Cầm lấy một cái khác bên cạnh ở trong tay nghịch, "Có điều, thế gian này không còn sử dụng bút lông nữa sao?"

Không ngờ tới Túc Cảnh Mặc đột nhiên lại hỏi vấn đề này, Đàm Trình ngẩn người,

"Đây là một người nước ngoài...Ừm...Cũng chính là của người man rợ phát minh...Hiện tại, vẫn còn dùng bút lông, chỉ qua sử dụng phổ biến thì là bút đầu cứng này."

"Người man rợ? Thế giới hiện tại đã bắt đầu sử dụng đồ của người man rợ?!"

Chuyện này đối với Túc Cảnh Mặc chỉ sợ là chuyện khó có thể tưởng tượng nhất, y cười nhạo nói: "Đại Tự xưng bá thế gian mấy chục năm, những nước phiên bang phải tranh giành nhau tiến cống, ngay cả đại quốc phía xa cũng kính nể ba phần, lấy việc thông hiểu ngôn ngữ Đại Tử làm vinh hạnh? Làm sao mà chỉ ngàn năm sau vùng đất này đã sa sút rồi??"

Lời này, Đàm Trình cũng thật là không biết trả lời như thế nào, các giai đoạn lịch sử đen tối quá dài, Đàm Trình chỉ có thể nói giản lược tình huống cuối nhà Thanh,

"Chiến loạn quá lâu, lạc hậu quá lâu, có thứ chỉ có thể từng bước một bắt kịp. Gần 200 năm,  sự biến hóa của thế giới là nhanh chóng nhất, cũng tỷ như bút đầu cứng này, chỉ mới lưu truyền khoảng trăm năm ở trong nước, hiện nay viết chữ đều không cần dùng bút." Đều dùng máy tính gõ chữ...

"Không...sử dụng bút?"

Trước kia luôn biểu hiện vẻ hờ hững, là người chỉ mang theo khuôn mặt tươi cười, hiểm thấy y có biểu tình phức tạp, Đàm Trình chẳng biết vì sao không nhịn được cười: "Đúng, không sử dụng bút, thời cổ đại chiến mã ngày đi được ngàn dặm là nhanh nhất, hiện nay không cần ngựa thay đi bộ, phương tiện nhanh nhất thay đi bộ...ừm...một canh giờ có thể bay được 4000 dặm."

"Bốn ngàn dặm? Một canh giờ? Bay?"

"Đúng vậy." Trong khoảng khắc bất động nhìn chằm chằm vào Túc Cảnh Mặc, ánh mắt Đàm Trình từ sớm đã không di chuyển, khóe môi mang theo nụ cười: "Sau này...Sau này anh cùng tôi ra ngoài mộ nhìn có được không?"

Bản edit chỉ đăng duy nhất tại địa chỉ: https://truyen2u.top/tac-gia/HuyenDani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top