Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97: Bóc phốt Lý Quốc Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ VỀ LÀM VỢ

Tác giả: Quái Đản Giang Dương

Dịch: Huyền Dani

Tại sao tên của một hòa thượng lại xuất hiện năm lần bảy lượt trong ghi chép lịch sử? Có thể nói lên rằng vị hòa thượng đó có vị trí và sức ảnh hưởng vô cùng quan trọng trong lịch sử Đại Tự. Rất có thể có liên quan đến xương Đào Ngột, và cả trận pháp Đại mộ của Túc Cảnh Mặc.

Nhưng Túc Cảnh Mặc chưa từng nói với hắn những điều này.

Đàm Trình vẫn luôn có một thắc mắc là điều gì mới khiến cho một phần lịch sử biến mất trong dòng chảy lịch sử? Không chỉ trong nước không một ai ghi chép, ngay cả ở nước ngoài cũng chưa từng nhắc đến sự tồn tại của một triều đại như thế. Tần Thủy Hoàng hủy sách diệt Nho cũng không thể che đậy lịch sử, vậy tình huống như nào mới khiến một triều đại giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới biến mất một cách sạch sẽ.

Đàm Trình từng dùng tư duy logic để suy luận vô số khả năng, hi vọng tìm thấy một cách giải thích hợp lý về mặt khoa học, nhưng tất cả những suy đoán đó đều bị phủ quyết.

Cho dù giải thiết cực đoạn như từng xuất hiện động đất núi lửa hủy diệt thế giới, vậy sự liên kết không một kẽ hở giữa lịch sử triều đại Ngụy Tần Nam Bắc và lịch sử nhà Đường thì nên giải thích như nào? Hơn nữa nếu thật sự như có động đất hay núi lửa hủy diệt như thế xuất hiện, vậy bây giờ sao còn có loài người.

Trong số đó, Đàm Trình cũng cảm thấy giả thiết thời không bị bẻ cong khá là đáng tin, cũng giống như những vấn đề khoa học cần phải giải quyết để khám phá vũ trụ huyền bí, đó là liệu thời gian có điểm cuối không? Con người cho rằng thời gian không thể quay ngược là bởi vì trong kí ức chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nhưng nếu thời gian có thể thiết lập lại, vậy làm sao con người có thể nhớ được?

Đàm Trình đã từng cho rằng có lẽ thời không cả vụ trũ này thực sự có thể bẻ cong, thời gian cũng sẽ như vậy, mới dẫn đến cả một triều đại biến mất trong mắt mọi người.

Nhưng dựa theo logic này, thời không bị bẻ cong và thời gian thiết lập lại, vậy tại sao dấu vết tồn tại của Đại Tự còn lưu lại trên thế giới này, chẳng hạn như mấy đại mộ mà hắn biết...

Nói rằng một phần lịch sử đã biến mất tuyệt đối là không khoa học. Nhưng nó lại thực sự đã xảy ra.

Đàm Trình bỗng nhớ đến hồi học đại học có một môn là Lịch sử khảo cổ học Trung Quốc, vốn lúc hắn chọn môn là muốn chọn vị giáo sư nổi tiếng giảng dạy môn này hay nhất, nhưng người chọn lớp đã đầy, hắn bị đẩy ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể chọn một giảng viên chưa từng nghe qua tên, giáo viên này lúc đó đã sáu mươi mấy tuổi rồi, người ở độ tuổi này vốn phải là giáo sư hoặc phó giáo sư, nhưng vị giáo viên kia vẫn là giảng viên.

Tính ra trước kia Đàm Trình không hề thích vị giáo viên này, một là cảm giác chủ yếu ban đầu là học thức rất bình thường mới mãi chỉ là giảng viên, hai là, vị giáo viên này giảng bài quả thực không sinh động cũng không có cảm hứng, lời giảng cũng là mơ mơ hồ hồ, khiến người nghe cảm thấy như ở trong sương mù không có cách nắm rõ.

Nhưng giờ nghĩ lại, đại học bốn năm, thạc sĩ ba năm, trong những môn được học trong mấy năm này hắn ghét nhất chính là bài giảng của vị giáo viên này, mà ghi nhớ sâu đậm nhất cũng là buổi học cuối của vị giáo viên đó. Cuối kỳ vị giáo viên già không có nói về trọng điểm thi qua môn, chỉ nói một vài lời với những người nhập môn khảo cổ bọn họ.

Giáo viên già nói với bọn họ, mặc dù lịch sử đã đi qua cũng không thể biết đã xảy ra chuyện gì, cho dù có tìm tòi quá khứ thì thông tin có được từ trong những ngôi mộ, trên những cuốn sách, ngôn ngữ tất nhiên sẽ không hoàn toàn giống với sự thực. Thế gian lớn như vậy, thời gian trôi qua lâu như thế, người viết lên lịch sự thực sự biết được bao nhiêu? Nếu không tự mình trải qua thì cho có là sử quan cũng không có quyền phát ngôn... Những phiên bản do sử quan viết đều phải được sự cho phép của hoàng đế mới được viết xuống, ngay từ ban đầu đã không phù hợp với thực tế rồi...

Lịch sử này giống như một đường thẳng, ghi chép lịch sử chỉ giống như những điểm chấm được đánh dấu lên, nhìn giống như liền mạch nhưng thực ra trăm ngàn lỗ hổng... Trong đó cất giấu quá nhiều thứ chưa được biết đến, em cho rằng những lịch sử mà em biết đều là chuyện có thật? Có lẽ trong vài ngàn năm ròng rã này đã tồn tại một sự sai sót cực lớn.

Lúc đó Đàm Trình và mười mấy người còn lại ở trong phòng học nhỏ đều cảm thấy hết sức hoang đường, còn phản bác lại vị giảng viên già này một lúc lâu, cho đến tận lúc tan học cũng không có tranh luận ra được kết quả.

Cũng là lần đó Đàm Trình mới phát hiện ra tài ăn nói của vị giảng viên già này rất tốt.

Những lời nói cảm thấy hoang đường lúc ban đầu, hiện tại nhớ lại mới khiến Đàm Trình có một cảm giác như bị tạt một gáo nước lên đầu. Vị giảng viên có lẽ không phải thiếu hiểu biết, mà là ông ấy biết quá nhiều.

Bây giờ sự tồn tại của Đại Tự không phải đã nghiệm chứng cho lời nói của ông ấy sao?

Lịch sự là một đường thẳng, Đại Tự vốn nên nằm trên đường thẳng này, nhưng lại ngang nhiên bị gạch đi.

Không khoa học... Nhưng vấn đề hiện tại đã không thể dùng khoa học để giải thích.

Sự tồn tại của Túc Cảnh Mặc vốn chính là lật ngược cái thứ gọi là thế giới khoa học. Suy xét như vậy, có những thứ chỉ cần đổi phương hướng là có thể nghĩ thông.

Thế giới này có hồn ma, vậy có thể nói thế giới này cũng có thần không? Giống như mảnh xương thần thú kia.

Đàm Trình học khảo cổ, hắn hiểu rất tường tận những ghi chép lịch sử hiện có, theo như những gì hắn biết, cùng với sự hiểu biết về thời gian này đối với lịch sử Đại Tự, dù là Tần Hán Đường Tống hay là Đại Tự, những cột mốc lịch sử của bọn họ đều có sự tương đồng rất lớn chỉ có một số ít khác biệt.

Chiến tranh loạn lạc rồi đến lập lên triều đại mới, hưng thịnh rồi đến diệt vong, đây là xu hướng tất yếu, Đại Tự không có gì khác.

Nhưng tại sao Đại Tự lại biến mất sạch sẽ? Đại Tự có khác gì so với những triều đại này?

Đàm Trình học lịch sử lâu như thế nhưng chưa từng nghe đến xương thần thú bao giờ, nhưng lại viết không ít những bản dập liên quan đến lịch sử Đại Tự, nếu nói điểm khác biệt giữa Đại Tự và những triều đại kia, cũng chỉ còn lại xương Đào Ngột kia thôi.

Như thế có thể nói rằng, một Đại Tự tồn tại xương thần thú đã biến mất, mà những triều đại không có thứ này theo dòng chảy lịch sự ròng rã ổn định phát triển, vẽ lên một nét bút dày đậm đầy màu sắc trên thế giới này.

Đàm Trình nhắm lại hai mắt, hắn thực sự không biết có thần tiên, mà thần tiên có quyền năng xóa đi một đoạn lịch sử không, nhưng hắn có thể khẳng định việc xương thần thú xuất hiện trong tầm nhìn của con người không phải là một chuyện tốt đẹp gì, như việc nó có khả năng nghịch thiên khiến người ta trường sinh bất tử, vậy tất yếu sẽ dẫn đến thế giới đại loạn. Bởi vì trên thế giới này có quá nhiều người muốn được vĩnh viễn tồn tại cùng thế giới, có được quyền lợi không gì sánh bằng này.

Đàm Trình nghĩ, nếu hắn là vị thần trên trời quyết định thiên đạo luân hồi thì việc lưu lại lịch sử Đại Tự sẽ cực kỳ không tốt...

Nếu như những suy đoán này của hắn là đúng, mà giờ đoạn lịch sử trên lại xuất hiện trên thế giới này, Đàm Trình không cảm thấy "người" đằng sau sẽ đồng ý. Có lẽ ngay lúc đại mộ được mở ra, vào lúc hắn phát hiện sự tồn tại của triều đại Đại Tự thì họ đã bắt đầu hành động rồi.

Tuy Đại mộ Bình Dao sụp đổ, nhưng vốn Đàm Trình nghĩ vẫn sẽ còn một ít đồ bồi táng bên trong, mà giờ nghĩ ra, không chừng việc sụp đổ đại mộ vốn là một kết cục được bày sẵn, vì vậy hiện giờ những thứ ở trong mộ có thể chứng minh sự tồn tại của Đại Tự chỉ sợ đã bị hủy gần hết ...

Đàm Trình không dám nghĩ, là một người đích thân trải qua thời gian lịch sử đó, sự tồn tại của Túc Cảnh Mặc sẽ kéo đến những kẻ kia...và họ sẽ làm gì với Túc Cảnh Mặc...

Đàm Trìnnh không dám tưởng tượng, nhưng không thể không suy xét. Hắn buồn phiền vò tóc rồi bước nhanh vào cổng trường, khi gần đến phòng nghiên cứu của trường học thì Đàm Trình dừng bước chân lại.

Buổi chiều trong trường có không ít sinh viên qua lại, nhưng có thể đến được tòa nhà của khoa khảo cổ cũng chỉ có thể là sinh viên ngành khảo cổ, nên không thể nào giống như hiện tại lớp trong lớp ngoài người đứng nhung nhúc chật như nêm cối, tiếng hét tiếng gào chấn động đến mức làm Đàm Trình đau cả đầu.

Phía trước mặt mọi người là một bảng thông báo tuyên truyền, Đàm Trình nhìn không rõ bên trên dán cái gì mà khiến nhiều người đến vây xem vậy, vốn muốn đi vòng qua mọi người rồi đi về phía phòng nghiên cứu, nhưng khi cái tên của Lý Quốc Hiền lọt vào tai Đàm Trình không khỏi khiến hắn quay đầu bước về phía trong đám người.

Vóc dáng Đàm Trình cao, đứng phía sau đám người đeo kính lên cũng có thể nhìn được tấm poster trên bảng tuyên truyền viết những gì, vừa nhìn thấy Đàm Trình liền có chút ngu người luôn.

Nhắc đến Lý Quốc Hiền, vị giáo sư được quý mến nhất trong trường, mỗi lần xuất hiện những tấm poster như thế này không phải quảng bá buổi tọa giảng của ông ta thì là thông báo học sinh của Lý Quốc Hiền lại đạt được giải thưởng nào đó của quốc gia, nhưng lần này trên poster chỉ có một tấm ảnh màu, trên tấm ảnh là Lý Quốc Hiền và một sinh viên nữ, mà tay Lý Quốc Hiền ngang nhiên đặt trên mông của nữ sinh viên kia, kèm theo chữ: tên thú tính quấy rối nữ nghiên cứu sinh.

Mà còn chưa hết, còn một tấm poster khác vạch trần chuyện Lý Quốc Hiền lợi dụng luận văn của nghiên cứu sinh viết rồi để tên chính mình, có chi tiết thời gian, bài văn, và cả lời minh chứng của tác giả gốc.

Mà ở tấm poster thứ ba, chỉ viết hai chữ rất lớn "Còn tiếp".....

HẾT CHƯƠNG 97

Bản dịch này được edit phi thương mại và đăng tại địa chỉ duy nhất wattpad

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top