Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Collins không phải cá sấu nên nói mấy câu là hiểu vấn đề, sau khi được nhấc đuôi chạy vài vòng, hắn hài lòng kéo xe trữ nước, nhẹ nhàng chạy phăm phăm.

Quả nhiên bốn chân chạy nhanh hơn hai chân nhiều.

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn thấy vận tốc tăng lên ba, bốn lần, gật gù hài lòng về bánh xe mới thay này.

Nhưng lại có một vấn đề phát sinh, Collins kéo xe trữ nước chạy như bay, còn hai cằng như Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn?

Dù Collins không ngại kéo thêm hai người nhưng dù sao người ta cũng là thí sinh, thuê về kéo xe đã đủ rồi, lại kéo thêm cả người thì ngại chết.

"Không sao, hai người ngồi lên cũng không nặng thêm mấy." Đối với Collins thì Lăng Kiệt Sâm cộng Lăng Dục Cẩn cũng chả nặng bằng con trâu nước hắn săn được, kéo dễ bỡn.

Nhưng Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đứng trước mặt Collins kéo xe bằng sức người cứ có cảm giác mình là giai cấp tư bản bóc lột, nếu ở thời đại trước chắc bị ném đá chết mất.

Nên là một bánh xe Collins không đủ, cần tìm thêm bánh nữa.

Lăng Điềm Điềm trốn trong cổ áo Lăng Dục Cẩn lập tức bày mưu tính kế: "Đà điểu đà điểu ~ "

(o゜▽゜)o☆[BINGO! ]

"Anh, có đà điều!"

Nhắc tới sa mạc sao có thể quên được bé cưng đà điều ~

Vô cùng cảm ơn kênh 'thế giới động vật' và bố mẹ đã đưa họ đi vườn bách thú vào ngày nghỉ lễ.

Lăng Kiệt Sâm với Lăng Dục Cẩn hiểu kha khá về đà điểu!

Đà điểu là loài chim lớn nhất trên Trái Đất, dù không bay được nhưng chạy nhanh có tiếng, có thể đạt tới tốc độ tối thiểu mà đường cao tốc yêu cầu.

Lông đà điều có hai màu đen trắng, có thể cao tới hai mét rưỡi, chân mảnh mắt to, lông mi dài.

Khụ, bề ngoài không phải trọng điểm, khiến Lăng Dục Cẩn hứng thú là vì cậu đã từng cưỡi đà điểu, cảm giác như bay luôn.

Đà điểu có thể chở khá nặng, trứng đà điểu một người đứng lên còn không nát nữa là đà điều trưởng thành.

"Nhưng tìm đà điều ở đâu bây giờ?" Vấn đề Lăng Kiệt Sâm hỏi rất thực tế, tìm đà điểu trong sa mạc khác gì mò kim đáy bể.

"Có thí sinh là đà điểu, mắt cậu ta tốt lắm, có cách!" Thế là Lăng Dục Cẩn lấy năm cái huy chương câu được ở núi tuyết, buộc chung với một túi thịt và một bình nước, cột vào cây gậy dài, dựng lên chờ đà điểu mắc câu.

Được thật à?

Lăng Kiệt Sâm nghi ngờ nhìn đầu gậy buộc nước, thịt và năm mảnh huy chương sáng choang, không biết thí sinh đà điều có xuất hiện hay không.

Giang cư mận muốn quỳ bái!

Trước đó tôi còn thắc mắc sao Bé Cẩn biết trong số thí sinh có người có gen rồng Komodo, giờ ngẫm lại mới thấy hoàn toàn là nhờ ăn may hết!

Tôi đã mua camera của mười hai thí sinh còn lại, xin báo với mọi người số 007 có gen đà điểu ở ngay cạnh đó nha ~

Huy chương thêm điểm, thịt khô no bụng và nước quý như vàng trong sa mạc, kể cả biết đó là bẫy cũng mấy ai đỡ nổi?

Collins nhìn đồ vật buộc trên gậy cạnh xe trữ nước, lắc đầu, sao có thể có thí sinh nhảy vào cái hố rõ như ban ngày như vậy?

Sau đó một con đà điểu cao ba mét phi như bay tới, mắt to tròn đen láy dính chặt vào thức ăn nước uống trên gậy.

Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn thấy đà điểu chặn xe là biết bánh xe mới tới rồi.

(づ ●─●)づĐây này!

Collins bị con đà điểu đực đen bóng này vả rát mặt.

Ai bảo cái bẫy ngớ ngẩn sẽ không có ai nhảy vào, đà điểu không phải đã tới rồi sao?

Đà điểu cao như vậy chắc chắn không chơi được trò tung lên cao, Collins mừng thầm trong bụng, cảm thấy tên này có nhập bọn hay không cũng không quan trọng.

Dù sao tung lên cao là phương thức thanh toán độc quyền của hắn, hàng giả hàng nhái biến hết!

Thí sinh 007 vạn nhân soi chẳng hề quan tâm tới ánh mắt của Lăng Dục Cẩn, dù sao trong thế giới của Ka Momo, thiếu gì thì cứ cướp lấy, Ka Momo sau khi vào sa mạc vừa đói vừa khát đã bị nước và thức ăn chiếm hết sự chú ý.

Đừng nói đây là bẫy, dù có là thủy tinh hắn cũng ăn!

Xe trữ nước dùng bánh xích nên cao không quá một mét, cộng thêm hai cây gậy buộc lại cao cũng mới ba mét rưỡi, là độ cao mà đà điều nhảy lên là miệng cạp tới.

Ka Momo không để Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn vào mắt, con thằn lằn Komodo đang nằm lười kia có vẻ không quan tâm tới hắn, thế là hắn to gan rục rịch nhảy lên cướp thức ăn nước uống.

Đà điều Ka Momo nội tâm thích ra vẻ tổng tài bá đạo cường thủ hào đoạt biểu thị cướp ít thịt với nước của người là nể mặt ngươi, cùng lắm thì thi xong bồi thường gấp bội là được.

Ka Momo bị người nhà ép đi thi sắp bị hoàn cảnh hoang dại ép tới điên rồi, hắn hô cùng nhung nhớ những ngày làm COCC việc ác không nhường ai trước kia.

Lăng Dục Cẩn ở bên cạnh xe trữ nước thấy thí sinh 007 không nói một lời nhảy lên cướp đồ định chạy thì nhanh nhẹn giơ tay túm một chân đà điểu, lôi xuống.

Hành động này khiến Ka Momo đang vươn cánh trên không mặt chấm đường, đầy mỏ là cát, tiếp đó đứng lên còn chưa vững đã bị túm lấy cái cổ mảnh mai.

Collins nằm bên cạnh thấy đau cổ thay Ka Momo, cổ mảnh thế bị túm chắc thốn lắm, may mình da thô mỡ dày, cổ vừa ngắn vừa to, cái cổ kia mà bị Lăng Dục Cẩn nắm lấy nâng lên thì chỉ cần ba giây là đủ ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân rồi.

"To gan, mày biết bố mày là ai không?" Ka Momo bị nắm điểm yếu, không động được, chỉ có thể trợn đôi mắt đã to còn thêm tròn, định dùng sát khí đánh bay Lăng Dục Cẩn.

"Ờ, vậy biết tôi là ai không?" Lăng Dục Cẩn thuận thế đẩy đà điểu sang bên, kẹp chặt chân nó, phách lối hỏi.

Ka Momo ngạc nhiên nhìn Lăng Dục Cẩn: "Tôi họ Ka, biết không?" Mộng tưởng của không ít người Liên Bang là được sở hữu phi thuyền siêu tốc bản giới hạn Kalali của tập đoàn nhà họ Ka, Ka Momo thân là người thừa kế cái khác không dám nói nhưng so với đám COCC toàn Liên Bang, hắn nhận nhiều tiền thứ hai thì không mấy ai là chủ nhật.

"Ờ, thì sao, biết họ Lăng không?" Lăng Dục Cẩn hoàn toàn không biết gốc gác của con đà điểu này, dù sao cùng ở giữa đống cát như nhau, để xem ai chém gió lợi hại hơn.

"Lăng?" Ka Momo mù mịt không biết nên làm gì? Chẳng nhẽ nhà họ Lăng là một trong những gia tộc mà bố mẹ tận tâm nhắc nhở mình cần chú ý?

"Họ Lăng cũng không biết!" Lăng Dục Cẩn ném đà điểu cổ nhỏ xuống, đứng lên phủi cát đi, chỉ vào Ka Momo: "Ngoan chút, nhớ chưa?"

(⊙v⊙)

Hình như mình chọc nhầm chủ tịch giả danh đi thi thì biết mần răng? Ka Momo nghệt mặt đứng cạnh Collins, bỗng nhiên phát hiện, oái, đây không phải Collins – người thừa kế tập đoàn quang năng nhà họ Ko sao?

Thú hình rồng Komodo rất hiếm gặp, nhưng quản lý tập đoàn họ Ko toàn là rồng Komodo!

Ka Momo tính toán trong lòng, thấy mình và Collins nặng ngang nhau, nếu vậy hai người có thể khiến Collins kéo xe chắc chắn có lai lịch rất khủng!

Một con đà điểu sa vào thuyết âm mưu, một con rồng Komodo được tung hứng là hài lòng và chiếc xe trữ nước chở hai anh em nhà họ Lăng lướt như bay trên sa mạc.

Lăng Kiệt Sâm hỏi nhỏ em trai: "Bé Cẩn, em đoán được Ka Momo là người thừa kế tập đoàn nhà họ Ka à?"

"Dạ? Tập đoàn Ka, con đà điểu này?"

"Em không biết sao? Vậy mấy lời em nói!" Lăng Kiệt Sâm trước khi xuyên không đã sống ở Liên Bang hai mươi lăm năm, có ấn tượng rất sâu với tập đoàn Ka và Kalali, Ka Momo vừa xưng tên anh đã đoán ngay được thân phận của hắn.

"Em dọa hắn thôi."

Lăng Dục Cẩn ngây thơ vô số tội.

Nhưng nghĩ lại người nhà toàn xuyên không với trùng sinh, người bình thường duy nhất là Bé cẩn từ sau khi rời Trái Đất cũng ngày một đặc sắc, Lăng Kiệt Sâm hết hứng thảo luận về gốc gác của Ka Momo rồi.

Dù sao tìm được thuốc ổn định linh hồn thì cả nhà cũng vẫy tay bye bye hệ ngân hà Como, đừng bảo COCC, chứ 'ông cha' ở đây anh cũng chả sợ.

(⊙v⊙)

Chỉ là tìm bánh xe không ngờ lại vác về hai người thừa kế chính hiệu, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn không có khái niệm gì về tập đoàn Ka và Ko chia cơm cho đà điểu và rồng Komodo, bắt chước sếp cổ vũ nhân viên, công nhận thành tích của hai người, hào phóng thỏa mãn yêu cầu kéo đuôi nhấc lên.

Mối quan hệ giữa nhân viên và sếp mới hài hòa làm sao ~

Công việc nhẹ nhàng, thịt khô thơm ngon, nước uống mát lành, Ka Momo tỏ vẻ ai quan tâm họ Lăng là gì, tóm lại hắn không đi.

Bốn người cùng băng qua sa mạc vui hơn trước nhiều, nhất là với hai thí sinh lạc đàn Ka Momo và Collins.

Thực tế lúc đầu Ka Momo cũng có rất nhiều đồng đội, nững những người này đa phần là bạn chơi cùng, không mấy ai có bản lĩnh, dù muốn theo tiếp cũng không đủ thực lực, thế là người cứ rụng rơi dần, tới sa mạc chỉ còn mỗi mình Ka Momo.

Vốn định làm một con đà điểu cô độc vượt qua cát vàng, nếm trải chân lý nhân sinh, thăng hoa linh hồn.

Ngờ đâu lúc đói mờ mắt lại thấy một xe trữ nước huênh hoang đi ngang, theo xe còn có ba đội viên mới.

Bốn thí sinh 007, 011, 081, 082 vốn thuộc ba tổ khác nhau, khi bước vào rừng mưa có lẽ họ không ngờ tới có ngày mình hợp tác băng qua sa mạc.

Nhờ Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn nên số lượng người mua camera của COCC 007 và nam sinh có thú hình xấu xấu bẩn bẩn 011 tăng đột biến, ban tổ chức phát hiện bốn người này có hi vọng vào top mươi, thậm chí hai anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm còn có khả năng lên top ba.

Hai người còn có thể nhận được không ít hoa hồng từ doanh thu mua camera nữa ~

Bốn người đang hưởng thụ cảnh đêm sa mạc không hề hay biết mình mới có thêm thu nhập, họ đang vây quanh ăn cơm nói chuyện, mọi người đi chung mấy ngày đã quen thuộc, Ka Momo cũng to gan dán cổ vào Collins.

Lông vũ dày của đà điểu áp vào vảy cứng của rồng Komodo, mát rượi ~

"Hừ hừ hừ, hóa ra không chỉ có bé dễ thương tôi mà Collins cũng bị hai cậu lừa!" Lăng Dục Cẩn nói về chuyện gặp mặt lần đầu, Ka Momo nghe một hồi đã phát hiện nhà họ Lăng hóa ra không khủng như mình tưởng, hắn kêu gào mình bị lừa, thuận phân giải cho Collins ít nói luôn.

"Tôi không bị lừa, cách xa tôi ra." Collins không quen bị chạm vào người, đặc biệt là lúc ở thú hình, hắn khó chịu bò sang bên cạnh, né tránh đà điểu.

Có thể do hình tượng COCC phách lối mà Ka Momo xây dựng ấn tượng quá sâu đậm nên những người mua camera của cậu xem hơn hai mươi ngày cũng chưa nhận ra bản chất, đợi tới lúc gặp Lăng Dục Cẩn họ mới biết Ka Momo là một người "ngốc nhiều tiền".

Hóa ra hình tượng COCC mặt song song với trời chỉ là bọt biển, nắng vừa lên là vỡ.

"Cậu định đi à? Vậy chúng tôi cần sớm tìm bánh xe mới." Lăng Dục Cẩn chia thịt khô cho Collins và anh trai, tiếp tục bận rộn, đầu cũng không ngẩng lạnh nhạt nói với Ka Momo.

Công việc gặp nguy khiến Ka Momo nhảy dựng lên: "Ê, đừng nói lời không giữ lời, việc kéo xe tôi vẫn làm tốt, hôm nay còn chở cậu chạy một hồi, sao có thể tùy tiện đuổi người!"

Nguyên tắc hợp tác cơ bản giữa Collins, Ka Momo với Lăng Dục Cẩn là nỗ lực lao động đổi lấy thức ăn nước uống.

Ngoài ý là cũng không ghét lắm.

Ka Momo vừa nghe Lăng Dục Cẩn nói thì vội đẩy rồng Komodo sang, ngồi cạnh Lăng Dục Cẩn, cổ uốn éo chui xuống dưới cằm Lăng Dục Cẩn: "Cậu thực sự muốn đuổi tôi sao?"

Giọng tủi thân, thêm đôi mắt đen to lạ thường, miệng lộ răng sắc nhọn bỗng nhiên hiện ra trước mắt làm Lăng Dục Cẩn suýt đứng tim.

Ai đã từng cho đà điểu ăn ở vườn bách thú đều biết lúc đối mặt với nó, đặc biệt là khi há mỏ trông đà điểu khá kinh dị, ai bảo loài này mắt to một cách quá đáng như vậy làm chi!

"Ka Momo, lần sau nói chuyện cứ gọi thẳng tên tôi, cấm luồn cổ lên từ dưới cánh tay tôi!" Lăng Dục Cẩn nhìn đà điểu đang uốn cổ thành chữ S, quay lại dí đầu nó xuống cát.

"Ha ha ha, dọa được cậu rồi!" Ka Momo mỏ chấm cát không giận mà vui, vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Dục Cẩn có thể khiến hắn cười cả đêm.

Lăng Dục Cẩn đen mặt, lôi đà điểu đi tắm cát.

Lăng Kiệt Sâm hóng hớt thấy em trai về thì đưa cậu một cái khăn ướt: "Lau tay đi, ăn xong thì chơi tiếp."

Collins tiếp tục duy trì hình tượng boy kiệm lời, đợi Lăng Dục Cẩn nghỉ ngơi xong thì yên lặng xoay người đưa chóp đuôi vào tay Lăng Dục Cẩn, ra hiệu kéo mình đi chơi.

Ka Momo vẫn đang nằm trong đống cát cười phớ lớ, Lăng Dục Cẩn khiêng đuôi con rồng Komodo chỉ có cằm chạm đất đi vòng quanh tiêu thực, còn Lăng Kiệt Sâm ngồi cạnh xe trữ nước tính toán xem thức ăn, nước uống, nhiên liệu còn dùng được bao nhiêu lâu.

Ờ, bốn người cũng khá là hòa thuận vui vẻ.

Sau đó tiếng nổ quen thuộc vang lên, flycam mini phát sóng thông báo của ban tổ chức.

"Bây giờ là tám giờ tối ngày thi đấu thứ hai mươi sáu, các thí sinh chú ý sau khi rời sa mạc tới bờ biển tập trung ở chỗ biển chỉ đường, nếu biển chỉ đường bị thay đổi hướng ban tổ chức hoàn toàn không chịu trách nhiệm, cuộc thi vấn lấy thứ tự đến đích và điểm cộng thêm làm tiêu chuẩn xếp hàng sáu vị trí đầu, các thí sinh cố lên ~"

Thông báo lặp lại ba lần flycam mini mới quay lại trạng thái ghi hình.

Thí sinh: "..." Lại nữa?

Dân mạng xem cảnh tượng quen thuộc đã từng xảy ra ←_←

Tui thật ngây thơ, thế mà tin là chương trình sẽ không bày trò nữa, coi này, trò hay quá hay luôn!

Có biết xấu hổ không vậy, biển chỉ đường đó ai tới trước được động trước phải không? Vậy những người tới sau thực sự có thể tìm được đích à?

Ha ha ha, may tôi không tham gia thi, không thì chắc tức hộc siro mất, mà không, có khi rừng mưa tôi còn không qua được QAQ~

"Tôi muốn đánh đám ra kế hoạch thi đấu của chương trình này một trận, có phải là FA quá lâu nên hóa khùng không? Không thì sao có thể nghĩ ra thứ điên dở này!" Ka Momo chui từ cát lên giận run lông, đợi hắn ra khỏi hành tinh rách này nhất định sẽ đập to đầu ban tổ chức, đặc biệt là người nghĩ ra trò này, đập xong lại đập lần nữa.

Bộ phận lên kế hoạch thi đấu: Không hiểu sao mặt đau quá!

"Có khi người ta bị lãnh cảm, tất cả nhiệt huyết đều dùng để bày trò rồi." Collins yên lặng chêm vào, tiếp tục đoàn mò sinh hoạt tư nhân của Bộ phận lên kế hoạch thi đấu.

Bộ phận lên kế hoạch thi đấu: Orz←, đau quá ba!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top