Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Dịch & chỉnh sửa: Bạch Đào Ô Long

~ Bạo loạn ~
—————

Pheromone oolong đào trắng tràn ngập cầu thang rồi lan ra ngoài, giống như nước biển dâng cao, chảy không kiểm soát ra tất cả phương hướng.

Hạ Kiến Sùng vừa ngẩng đầu, thì thấy một bóng đen ngã vào lòng Giản Bạch Liễm.

Mùi pheromone của đối phương lan tỏa mạnh mẽ như một chai nước hoa bị đổ tràn ra ngoài, ngay lập tức khiến toàn bộ những alpha và omega trong quán bar đều bùng nổ và náo loạn.

Tiếng còi báo động chói tai vang vọng trên không, hòa lẫn với âm thanh của những mảnh ly vỡ dưới chân. Dưới lầu, có người hét lớn:

"Alpha nào không quản được omega của mình hả? Điên rồi à!"

"Đừng nói nhiều nữa, mau chui vào buồng cách ly đi! Alpha bên trái, omega bên phải, thuốc an thần và dụng cụ chặn cắn ở trên tường, nhanh lên!"

......

Hạ Kiến Sùng luôn đem theo thiết bị chống cắn bên mình, anh ta lùi lại vài bước, vừa đeo thiết bị vừa nói: "Omega nhà ai vậy, lực công kích pheromone mạnh như vậy?"

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy omega đang bám chặt lấy cổ áo của Giản Bạch Liễm, nhịn không được liền nói: "Bé omega này đúng là biết cách ăn vạ, tinh thần không tỉnh táo mà vẫn vồ được alpha cấp cao để ôm."

Lời vừa thốt ra, Hạ Kiến Sùng đã thấy Giản Bạch Liễm đang làm một hành động khiến người khác sợ hãi.

Một tay giữ lấy gáy cổ của omega đang phát tình, rồi cúi đầu cắn vào tuyến thể của đối phương, cưỡng chế truyền pheromone của mình vào.

Pheromone mùi ô long đào trắng trong không khí dần dần tan bớt, không lâu sau, cuộc bạo động của các alpha và omega cũng từ từ dừng lại.

Hạ Kiến Sùng vịn vào cầu thang, thấy Giản Bạch Liễm dở trò lưu manh, tạm thời đánh dấu omega kia, còn thể hiện tính chiếm hữu mà ôm đối phương vào lòng, anh ta không nhịn được liền hét lên.

"Ê——"

Anh ta đang định nói gì đó, nhưng lại thôi, sau khi nhìn kỹ gương mặt của Thương Lộc Diễn, lập tức ngộ ra, cười nhẹ, "Bảo sao anh lại gấp gáp như vậy, hóa ra là nhìn trúng người ta à."

"Nhìn gương mặt này, chắc là con lai nhỉ, đã đủ mười tám tuổi chưa thế...."

Giản Bạch Liễm nhìn theo hướng ánh mắt của Hạ Kiến Sùng, sau khi phát hiện omega mà bản thân đang ôm trong lòng là Thương Lộc Diễn, cũng ngơ ngác một lúc.

Không kịp nghĩ nhiều, ông chủ quán bar đã chạy đến.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ai làm thế?"

Nhìn thấy tuyến thể của Thương Lộc Diễn hiện rõ dấu răng do alpha đánh dấu, ông chủ quán bar ngơ ngác, "Đệch! Người tạo ra bạo loạn omega sao lại là anh Diễn chứ?!"

"Anh ấy không phải là beta à?"

Không biết có phải là do vừa đánh dấu xong nên dẫn đến tác dụng tâm lý hay không, mà Giản Bạch Liễm vô cùng ghét bỏ mọi ánh mắt đổ dồn vào Thương Lộc Diễn.

Cởi áo khoác, quấn người vào trong rồi bế công chúa, anh nạt Hạ Kiến Sùng, "Lái xe của cậu qua đây, chúng ta đến bệnh viện."

"Ồ!" Hạ Kiến Sùng giật mình, lập tức cùng Giản Bạch Liễm rời đi từ cửa sau.

Ông chủ quán bar bị kinh hãi quá độ, đợi người đi mất tăm rồi mới nhớ ra phải báo cảnh sát.

Bệnh viện gần nhất chỉ cách quán bar khoảng 10 phút đi xe.

Hạ Kiến Sùng cầm lái, nghiêm túc xem tình hình giao thông, lâu lâu lại nhìn gương chiếu hậu xem xét tình huống ở hàng ghế sau.

Sau khi bị alpha nạp pheromone vào tuyến thể, thì omega kia liền ngất đi

Giản Bạch Liễm ôm người trong lòng, dùng áo khoác che kín cả người trên của hắn, ngay cả một cọng tóc cũng không để lọt ra ngoài.

Hạ Kiến Sùng chửi thầm rằng dáng vẻ bảo vệ đồ ăn của Giản Bạch Liễm có hơi quá, thì có một chiếc xe đột nhiên chạy ngang qua trước mặt.

Anh ta liền phanh gấp.

Tránh được va chạm, Giản Bạch Liễm ngồi phía sau khó chịu nói, "Cẩn thận, nhìn đường, đừng nhìn bọn tôi."

Hạ Kiến Sùng ngại ngùng mà im miệng, vội vàng trả lời, "...... Tôi biết rồi."

Năm phú sau, đã đến được cửa chính của bệnh viện.

Giản Bạch Liễm bế Thương Lộc Diễn xuống xe, bước nhanh vào phòng cấp cứu.

Hạ Kiến Sùng bị bỏ lại phía sau, khóa xe xong thì cũng chạy theo vào.

Phòng trực chỉ có một y tá, Giản Bạch Liễm lấy số rồi bế Thương Lộc Diễn đi vào thang máy, lên tầng ba.

"Trước đó cậu ấy có từng bị như vậy chưa?"

Bác sĩ cởi áo khoác trên người Thương Lộc Diễn xuống, đang định đưa tay kiểm tra tuyến thể, còn chưa kịp đụng vào đã bị một bàn tay ngăn lại.

Sức lực của Giản Bạch Liễm không hề nhẹ, bác sĩ bị túm lấy cũng cảm thấy đau, nhịn không được mà kêu oái lên, nhỏ tiếng nói: "Haiz...... tôi chỉ muốn kiểm tra tuyến thể một chút thôi."

"Nếu anh không chịu phối hợp, tôi không thể khám bệnh được..."

Lời này trực tiếp chạm vào điểm yếu của Giản Bạch Liễm, anh thả lỏng tay, đứng bên cạnh nhìn bác sĩ cởi áo khoác của Thương Lộc Diễn, dùng bàn tay đang đeo găng tay cao su y tế, kiểm tra qua tuyến thể vừa bị cắn chưa được bao lâu.

"Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi? Bác sĩ hỏi.

Giản Bạch Liễm nhớ lại thông tin trong lý lịch sinh viên, "22."

"22?" Bác sĩ nhíu mày, "Nhìn tuyến thể của cậu ấy thì giống như vừa mới phân hóa."

"Bình thường, giai đoạn phân hóa của omega là từ 16 đến 18 tuổi, mà 22 tuổi mới phân hóa thì rất hiếm thấy, tôi nghĩ rằng tôi cần phải cho cậu ấy làm một đợt kiểm tra tổng thể."

"Được."

Hạ Kiến Sùng đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Giản Bạch Liễm đi ra liền gấp gáp hỏi han: "Thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói cần phải làm kiểm tra tổng thể."

Giản Bạch Liễm nói rồi lấy đện thoại ra, bấm một dãy số, chuông reo hai hồi, đối phương nhận điện thoại.

"A lô, cho hỏi có phải chủ nhiệm Lư không? Tôi là Giản Bạch Liễm."

"Giáo sư Giản, chào anh."

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này, tôi muốn xem tư liệu về gia đình của một sinh viên, làm phiền anh gửi luôn cho tôi."

"Không phiền" , chủ nhiệm Lư vui vẻ đồng ý, "Bây giờ tôi sẽ gửi cho anh."

"Vất vả rồi."

Hai phút sau, điện thoại của Giản Bạch Liễm nhận được một email mới.

Trong email là thông tin về gia đình của Thương Lộc Diễn, ngoài bản thông tin cần thiết về thành viên gia đình và số điện thoại, nộp lúc nhập học, còn kèm theo một bản sao sổ hộ khẩu.

Thương Lộc Diễn......

Nam......

Sinh ngày 29 tháng 5 năm 20xx......

Tên cũ...... Thương Chuyết?

Thương Lộc Diễn chính là Thương Chuyết.

Hạ Kiến Sùng đứng bên ngoài phòng bệnh ngó vào, thì thấy Giản Bạch Liễm đang cầm điện thoại mà ngơ ngác, biểu cảm có hơi phức tạp, vừa ngạc nhiên vừi vui mừng.

Dáng vẻ Giản Bạch Liễm vui vẻ khác xa so với những người khác, khóe miệng chỉ hơi hơi cong lên, căn bản không nhận ra là anh đang cười.

Hạ Kiến Sùng chưa thấy anh cười từ rất lâu rồi, vừa chớp mắt một cái, đã thấy Giản Bạch Liễm khôi phục vẻ mặt cứng nhắc như cũ.

Đang cảm thấy kỳ lạ, thì bác sĩ đã đi đến.

"Cho hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ hỏi.

"Tôi." Giản Bạch Liễm nói, "Tôi là alpha của cậu ấy, sao vậy?"

"Tình hình có hơi phức tạp", sắc mặt của bác sĩ không mấy khả quan, "Chúng tôi phát hiện trong máu của bệnh nhân có thuốc ngăn cản phân hóa."

"Có thể chắc chắn rằng cậu ấy từng phân hóa, nhưng sau đó liền bị tiêm loại thuốc này vào, nên dẫn đến tế bào tạo máu của cậu ấy có vấn đề."

"Tôi vừa kiểm tra bệnh án trong kho dữ liệu, cậu ấy chắc chắn vẫn luốn sử dụng thuốc điều trị các bệnh về máu, nhưng nó chỉ điều trị được các triệu chứng bề nổi, chứ không trị được nguyên nhân gốc rễ, nhiều nhất là cậu ấy chỉ có thể sống được 10 năm."

"Bởi vì lần phân hóa này, thuốc ngăn cản phân hóa trong máu đã được phân giải, có thể sẽ có chuyển biến tốt, tình hình cụ thể cần phải kiểm tra kỹ hơn mới biết được."

Sắc mặt của Giản Bạch Liễm trở nên vô cùng khó nhìn.

"Nhưng mà vẫ có tin tốt", bác sĩ đột nhiên đổi chủ đề, an ủi anh, "Tôi phát hiện pheromone của anh có tính áp chế rất mạnh đối với loại thuốc đó."

"Điều kiện chữa trị ở bệnh viện của chúng tôi có hạn, nếu được thì anh có thể đưa omega của mình đến tìm gặp các chuyên gia trong lĩnh vực này, nếu có thể xác định được pheromone của anh hữu ích với cậu ấy, thì cậu ấy có thể khỏe lại."

Bác sĩ vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ đau đớn.

Giản Bạch Liễm lập tức đi vào, thấy Thương Lộc Diễn vẫn đang nhắm mắt, nhưng đau đớn về tinh thần khiến cậu phải bám vào grap giường.

Hình như là rất khó chịu, những sợi tóc nơi góc trán của câuh ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt xanh xao, mi tâm nhíu chặt, môi thì không có chút huyết sắc tố nào.

Giản Bạch Liễm ôm Thương Lộc Diễn vào lòng, cúi đầu joon vào tuyến thể của cậu, đồng thời giải phóng pheromone.

Dưới sự an ủi của pheromone của alpha, mi tâm của Thương Lộc Diễn từ từ thả lỏng, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi.

Giản Bạch Liễm để Thương Lộc Diễn dựa vào người mình, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt phần tóc bị ướt mồ hôi của cậu lên.

Ngay khi anh sờ vào cái trán lạnh buốt của cậu, thì bên ngoài phòng bệnh có người đang gõ cửa.

Hai vị cảnh sát đi vào.

"Chào anh, chúng tôi là người của đồn cảnh sát gần đây, vừa rồi có một cuộc bạo loạn do pheromone của omega xảy ra tại quán bar trên đường Đông Bình."

Một cảnh sát khác nhìn Thương Lộc Diễn đang được Giản Bạch Liễm ôm trong lòng, "Cậu ấy là Thương Lộc Diễn, đúng không?"

"Ừm", Giản Bạch Liễm ý thức được liền ôm chặt hơn, "Là tôi đã không trông em ấy cẩn thận, em ấy vừa mới phân hóa, vẫn chưa không chế được pheromone của mình."

Trước khi cảnh sát đi vào đã hỏi qua bác sĩ về tình hình của Thương Lộc Diễn, vậy nên không lấy làm ngạc nhiên, "Không sao cả, chúng tôi chỉ theo quy trình đến tìm hiểu tình hình."

"À, nhắc nhở anh một chút, nhanh giúp cậu ấy sửa đổi giới tính trên căn cước công dân đi, và còn vòng phân biệt giới tính cũng phải đeo lên."

"Được", Giản Bạch Liễm dùng ngón tay xoa nhẹ lên nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của Thương Lộc Diễn, "Tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục cho cậu ấy."

Sau khi tiễn hai viên cảnh sát rời đi, Giản Bạch Liễm liền gọi một cuộc điện thoại, liên hệ với giáo sư huyết học tại bệnh viện thành phố, rồi lập tức đưa Thương Lộc Diễn qua đó.

Bởi vì vừa phân hóa và tuyến thể chưa hoàn thiện, nên Thương Lộc Diễn càng yếu ớt hơn so với các omega khác.

Viện trưởng sắp xếp cho cậu ở trong phòng giữ ấm, rút một ít máu của cậu và pheromone của Giản Bạch Liễm, đem đi nghiên cứu.

"Hai ngày nữa mới có kết quả kiểm nghiệm."

Viện trưởng đem mẫu đi lưu trữ, cách một lớp kính, nhìn Thương Lộc Diễn đang nằm yên, ngoảnh đầu nói với Giản Bạch Liễm, "Cơ thể của cậu ấy không có vấn đề gì, vài hôm nữa sẽ tỉnh lại thôi, không càn lo lắng quá."

Giản Bạch Liễm nhìn gương mặt trắng bệch, yếu ớt của Thương Lộc Diễn rồi ừm một tiếng, "Cảm ơn ông."

"Đừng khách sáo", viện trưởng cười với anh, "Khi nào về thì giúp tôi gửi lời chào tới ngài Giản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top